“Chị Tiểu Lệ, chị đang nói nhảm gì vậy, nói lời đường mật gì chứ, em và ông chủ Đào không phải quan hệ đó, bọn em chỉ là bạn bè bình thường…”
Khi Cố Mãn Mãn nói chuyện, còn không dám nhìn vào mắt Thẩm Lệ nữa.
Thẩm Lệ một tay chống cằm, thần sắc như đã nhìn thấu tất cả: “Chỉ là bạn bè bình thường? Nhanh như vậy đã làm bạn bè rồi à? Làm bạn bè với ông chủ Đào có cảm giác thế nào vậy? Chị còn chưa làm qua bạn bè với ông chủ Đào nữa.”
Cố Mãn Mãn bị Thẩm Lệ nói đến đỏ bừng cả mặt, cô vươn hai tay ra che mặt: “Chị Tiểu Lệ, chị phiền quá đi, thật sự chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, anh ta có hôn thê rồi…”
Sắc mặt Thẩm Lệ khựng lại trong một khoảnh khắc nào đó: “Hả?”
“Không phải anh ta nói qua rồi sao? Chị không nhớ à?” Cố Mãn Mãn không hiểu Thẩm Lệ sao lại nghi hoặc như vây, trước đây có người muốn ship CP Thẩm Lệ và Đào Triển Minh, Đào Triển Minh đã công khai nói mình đã có hôn thê rồi.
“Nhớ nhớ…” Nhưng cái người Đào Triển Minh này cũng quá là biết nhẫn nhịn rồi, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa nói chuyện anh ta là vị hôn phu trong truyền thuyết của Cố Mãn Mãn cho Cố Mãn Mãn nghe.
Chậc.
Người nhà họ Cố thật bướng bỉnh.
Cố Tri Dân là vậy, Cố Mãn Mãn cũng xêm xêm.
Nếu như Đào Triển Minh bây giờ còn không chủ động thẳng thắn, đợi đến khi Cố Mãn Mãn tự mình phát hiện chuyện này, chỉ e là sẽ không dễ thu dọn kết cục rồi.
Nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có chút hưng phấn.
Đào Triển Minh trăm phương nghìn kế trong kinh doanh, vậy mà lại phải thất bại trong tay Cố Mãn Mãn, kịch hay như vậy, không phải thường hay có đâu.
Thẩm Lệ ngăn kích động muốn nói thân phận của Đào Triển Minh cho Cố Mãn Mãn nghe.
Nhưng vì để cho Cố Mãn Mãn không nghĩ cô cũng là đồng bọn, Thẩm Lệ định thay mình để lại đường lui.
Thẩm Lệ nghĩ đến đây, liền kéo tay Cố Mãn Mãn nắm trong tay mình, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Mãn Mãn, cô cất giọng hàm ý sâu xa: “Mãn Mãn, chuyện tình cảm trước giờ là chuyện của hai người, người ngoài cuộc cho dù có biết chút gì đó, cũng là không tiện mở miệng, em hiểu không?”
“Em hiểu mà.” Cố Mãn Mãn gật đầu, nhưng sự nghi hoặc nơi đáy mắt càng thêm sâu.
Thẩm Lệ lại nói: “Bất kỳ chuyện gì cũng đều phải cần trí tuệ, tình cảm cũng như vậy, có lúc cũng cần phải động não một chút, có lúc, duyên phận cũng không phải là đợi mà đến đâu.”
Cố Mãn Mãn: “Giống như chị với anh họ em, duyên phận của hai người chính là trời định.”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Lệ cứng đờ, con bé này sao lại không có chút chất xám nào trong chuyện tình cảm thế nhỉ?
Bình thường nhìn trông là một người rất lanh, tiến bộ trong công việc cũng rất lớn, chỉ là trong tình cảm vẫn mù mờ như vậy.
Thật là một em gái ngốc.
“Cũng có duyên phận là do người định, ví dụ như em và hôn phu của em.” Thẩm Lệ cảm thấy mình nói rất rõ ràng rồi.
“Ông chú đó sao?” Vẻ mặt Cố Mãn Mãn chê bai: “Mẹ em mấy hôm trước không biết từ đâu moi được số điện thoại mới của em, còn gọi điện thoại cho em, câu đầu tiên chính là bảo em đi gặp ông chú đó, còn bảo em đối đãi với người ta thái độ tốt chút nữa.”
“Lúc đó em tức đến…” Cố Mãn Mãn thở hổn hển, sợ sệt mà nói: “Không dám nói chuyện, bà ấy cũng không nghĩ, em đã bỏ nhà đi lâu như vậy rồi, em ở ngoài sống có tốt không, cứ nghĩ đến chuyện liên hôn, phiền chết được.”
“Ồ.” Thẩm Lệ nhìn về phía cửa một cái.
Cố Mãn Mãn ngồi ở đối diện Thẩm Lệ, đưa lưng về phía cửa, lúc này đang tức giận, vừa không chú ý thấy ánh mắt của Thẩm Lệ, cũng không nhìn thấy người đứng ở cửa.
Còn tiếp tục cằn nhằn: “Em thà chết ở bên ngoài, làm một bà cụ đơn thân ưu nhã, cũng không đi gặp ông chú đó đâu.”
“Như vậy sao?” Thẩm Lệ lại nhìn ra cửa một cái.
Khi Cố Mãn Mãn nói chuyện, còn không dám nhìn vào mắt Thẩm Lệ nữa.
Thẩm Lệ một tay chống cằm, thần sắc như đã nhìn thấu tất cả: “Chỉ là bạn bè bình thường? Nhanh như vậy đã làm bạn bè rồi à? Làm bạn bè với ông chủ Đào có cảm giác thế nào vậy? Chị còn chưa làm qua bạn bè với ông chủ Đào nữa.”
Cố Mãn Mãn bị Thẩm Lệ nói đến đỏ bừng cả mặt, cô vươn hai tay ra che mặt: “Chị Tiểu Lệ, chị phiền quá đi, thật sự chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, anh ta có hôn thê rồi…”
Sắc mặt Thẩm Lệ khựng lại trong một khoảnh khắc nào đó: “Hả?”
“Không phải anh ta nói qua rồi sao? Chị không nhớ à?” Cố Mãn Mãn không hiểu Thẩm Lệ sao lại nghi hoặc như vây, trước đây có người muốn ship CP Thẩm Lệ và Đào Triển Minh, Đào Triển Minh đã công khai nói mình đã có hôn thê rồi.
“Nhớ nhớ…” Nhưng cái người Đào Triển Minh này cũng quá là biết nhẫn nhịn rồi, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa nói chuyện anh ta là vị hôn phu trong truyền thuyết của Cố Mãn Mãn cho Cố Mãn Mãn nghe.
Chậc.
Người nhà họ Cố thật bướng bỉnh.
Cố Tri Dân là vậy, Cố Mãn Mãn cũng xêm xêm.
Nếu như Đào Triển Minh bây giờ còn không chủ động thẳng thắn, đợi đến khi Cố Mãn Mãn tự mình phát hiện chuyện này, chỉ e là sẽ không dễ thu dọn kết cục rồi.
Nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có chút hưng phấn.
Đào Triển Minh trăm phương nghìn kế trong kinh doanh, vậy mà lại phải thất bại trong tay Cố Mãn Mãn, kịch hay như vậy, không phải thường hay có đâu.
Thẩm Lệ ngăn kích động muốn nói thân phận của Đào Triển Minh cho Cố Mãn Mãn nghe.
Nhưng vì để cho Cố Mãn Mãn không nghĩ cô cũng là đồng bọn, Thẩm Lệ định thay mình để lại đường lui.
Thẩm Lệ nghĩ đến đây, liền kéo tay Cố Mãn Mãn nắm trong tay mình, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Mãn Mãn, cô cất giọng hàm ý sâu xa: “Mãn Mãn, chuyện tình cảm trước giờ là chuyện của hai người, người ngoài cuộc cho dù có biết chút gì đó, cũng là không tiện mở miệng, em hiểu không?”
“Em hiểu mà.” Cố Mãn Mãn gật đầu, nhưng sự nghi hoặc nơi đáy mắt càng thêm sâu.
Thẩm Lệ lại nói: “Bất kỳ chuyện gì cũng đều phải cần trí tuệ, tình cảm cũng như vậy, có lúc cũng cần phải động não một chút, có lúc, duyên phận cũng không phải là đợi mà đến đâu.”
Cố Mãn Mãn: “Giống như chị với anh họ em, duyên phận của hai người chính là trời định.”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Lệ cứng đờ, con bé này sao lại không có chút chất xám nào trong chuyện tình cảm thế nhỉ?
Bình thường nhìn trông là một người rất lanh, tiến bộ trong công việc cũng rất lớn, chỉ là trong tình cảm vẫn mù mờ như vậy.
Thật là một em gái ngốc.
“Cũng có duyên phận là do người định, ví dụ như em và hôn phu của em.” Thẩm Lệ cảm thấy mình nói rất rõ ràng rồi.
“Ông chú đó sao?” Vẻ mặt Cố Mãn Mãn chê bai: “Mẹ em mấy hôm trước không biết từ đâu moi được số điện thoại mới của em, còn gọi điện thoại cho em, câu đầu tiên chính là bảo em đi gặp ông chú đó, còn bảo em đối đãi với người ta thái độ tốt chút nữa.”
“Lúc đó em tức đến…” Cố Mãn Mãn thở hổn hển, sợ sệt mà nói: “Không dám nói chuyện, bà ấy cũng không nghĩ, em đã bỏ nhà đi lâu như vậy rồi, em ở ngoài sống có tốt không, cứ nghĩ đến chuyện liên hôn, phiền chết được.”
“Ồ.” Thẩm Lệ nhìn về phía cửa một cái.
Cố Mãn Mãn ngồi ở đối diện Thẩm Lệ, đưa lưng về phía cửa, lúc này đang tức giận, vừa không chú ý thấy ánh mắt của Thẩm Lệ, cũng không nhìn thấy người đứng ở cửa.
Còn tiếp tục cằn nhằn: “Em thà chết ở bên ngoài, làm một bà cụ đơn thân ưu nhã, cũng không đi gặp ông chú đó đâu.”
“Như vậy sao?” Thẩm Lệ lại nhìn ra cửa một cái.
/1688
|