Hạ Diệp Chi cười nói: “Vừa rồi tớ nhìn thấy số điện thoại của Cố Tri Dân gọi tới thì tớ đã nói với Mạc Đình Kiên chắc chắn là cậu gọi.”
Thẩm Lệ đang định nói với cô về chuyện mật mã điện thoại của Cố Tri Dân thì nghe thấy lời này, bỗng dừng lại: “Mạc Đình Kiên ở bên cạnh cậu?”
“Đúng vậy, chúng tớ đang ở phòng sách, tớ vẫn chưa xem xong tài liệu nên anh ấy ở bên cạnh tớ.” Gần đây cô chuẩn bị viết kịch bản mới nên cần phải tìm kiếm tài liệu.
Thẩm Lệ “À” một tiếng: “Có phải tớ quấy rầy đến hai người phải không?”
“Nói bậy gì đấy.” Hạ Diệp Chi biết Thẩm Lệ suy nghĩ cái gì.
Mạc Đình Kiên thấy Thẩm Lệ gọi tới nên cũng không quấy rầy các cô, đứng dậy qua bên kia đọc sách.
Mạc Đình Kiên vừa đi, Hạ Diệp Chi nhỏ giọng nói với Thẩm Lệ: “Anh ấy đi rồi.”
Thẩm Lệ vừa nghe Mạc Đình Kiên đi rồi thì kể chuyện này cho Hạ Diệp Chi.
“Vừa rồi Cố Tri Dân nói với tớ, anh ta nói đổi mật mã điện thoại là vì đề phòng Kha Trật, anh ta cảm thấy Kha Trật có thể bán đứng mình.”
Lúc Thẩm Lệ nói chuyện còn thấp giọng xuống, quay đầu cẩn thận nhìn phòng khách, Cố Tri Dân cầm điều khiển nghiêm túc tìm phim điện ảnh, có vẻ vô cùng tập trung cũng không nhìn qua bên này.
Điều này làm cho Thẩm Lệ yên tâm hơn, càng thả lỏng kể cuộc đối thoại của mình với Cố Tri Dân cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nghe rất nghiêm túc, nhưng cô cảm thấy Kha Trật có vẻ không phải là người như vậy, anh ta đi theo Cố Tri Dân nhiều năm như thế, Cố Tri Dân đối xử với anh ta không tệ, anh ta không có lý do gì phản bội Cố Tri Dân.
“Hại tơ suy nghĩ lung tung, thật là.” Thẩm Lệ thở dài: “Có thể gần đây tớ quá rảnh rỗi, cho nên suy nghĩ lung tung, lần này nghỉ ngơi cũng đủ rồi, cần phải tìm việc làm, có lẽ tớ sẽ nhận tất cả hoạt động và kịch bản…”
“Có thể là vậy.” Hạ Diệp Chi vẫn còn nghi ngờ: “Vì sao Kha Trật muốn bán đứng Cố Tri Dân, anh ta có ý đồ gì?”
Thẩm Lệ sửng sốt một chút: “Không biết, Cố Tri Dân nói như vậy, tớ cảm thấy anh ta nghi ngờ Kha Trật chắc chắn có lý do của mình.”
Hạ Diệp Chi không nói thêm nữa.
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi nói chuyện một lát thì nghe thấy Cố Tri Dân gọi mình.
“Thẩm Lệ!”
Thẩm Lệ quay đầu lại thấy Cố Tri Dân chỉ vào màn hình tivi, anh ta đã chọn phim xong rồi, thúc giục Thẩm Lệ đi qua xem phim.
“Tớ không nói với cậu nữa, Cố Tri Dân gọi tớ nên tớ cúp máy trước.”
“Được, tạm biệt.”
Thẩm Lệ cúp điện thoại cũng không lập tức đi vào, cô cầm điện thoại của Cố Tri Dân do dự có nên xem tin nhắn của anh ta hay không.
Nếu cô lén xem tin nhắn của Tri Dân thì có phải không tin tưởng anh ta hay không.
Huống hồ, nếu trong lòng anh ta mờ ám thì sao dám đưa điện thoại cho cô?
Nhưng cô tự mình suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ sau khi quay xong kịch bản trinh thám ‘Thành phố bị mất’ nên cô luôn cảm thấy mọi chuyện đều kỳ lạ.
Thẩm Lệ nghĩ như vậy thì bình thường trở lại.
“Anh chọn phim gì vậy.” Thẩm Lệ quay lại phòng khách ngồi trên sô pha, sau đó đưa điện thoại cho Cố Tri Dân: “Của anh này.”
Cố Tri Dân nhỏ giọng nói: “Chuyện gì mà phải gọi điện thoại vào lúc này chứ, nếu không phải biết Diệp Chi là phụ nữ, còn là phụ nữ đã có gia đình thì anh…”
“Anh cái gì?” Thẩm Lệ thính tai nghe thấy Cố Tri Dân nói.
Cố Tri Dân mỉm cười: “Không có gì.”
Bên kia, Hạ Diệp Chi cúp điện thoại nhưng vẫn luôn suy nghĩ chuyện Thẩm Lệ nói.
Trước đó cô họp ở đoàn phim ‘Thành phố bị mất’ nên có quen biết với anh ta, cô luôn cảm thấy Kha Trật không phải là loại người bất nhân bất nghĩa.
Thẩm Lệ đang định nói với cô về chuyện mật mã điện thoại của Cố Tri Dân thì nghe thấy lời này, bỗng dừng lại: “Mạc Đình Kiên ở bên cạnh cậu?”
“Đúng vậy, chúng tớ đang ở phòng sách, tớ vẫn chưa xem xong tài liệu nên anh ấy ở bên cạnh tớ.” Gần đây cô chuẩn bị viết kịch bản mới nên cần phải tìm kiếm tài liệu.
Thẩm Lệ “À” một tiếng: “Có phải tớ quấy rầy đến hai người phải không?”
“Nói bậy gì đấy.” Hạ Diệp Chi biết Thẩm Lệ suy nghĩ cái gì.
Mạc Đình Kiên thấy Thẩm Lệ gọi tới nên cũng không quấy rầy các cô, đứng dậy qua bên kia đọc sách.
Mạc Đình Kiên vừa đi, Hạ Diệp Chi nhỏ giọng nói với Thẩm Lệ: “Anh ấy đi rồi.”
Thẩm Lệ vừa nghe Mạc Đình Kiên đi rồi thì kể chuyện này cho Hạ Diệp Chi.
“Vừa rồi Cố Tri Dân nói với tớ, anh ta nói đổi mật mã điện thoại là vì đề phòng Kha Trật, anh ta cảm thấy Kha Trật có thể bán đứng mình.”
Lúc Thẩm Lệ nói chuyện còn thấp giọng xuống, quay đầu cẩn thận nhìn phòng khách, Cố Tri Dân cầm điều khiển nghiêm túc tìm phim điện ảnh, có vẻ vô cùng tập trung cũng không nhìn qua bên này.
Điều này làm cho Thẩm Lệ yên tâm hơn, càng thả lỏng kể cuộc đối thoại của mình với Cố Tri Dân cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nghe rất nghiêm túc, nhưng cô cảm thấy Kha Trật có vẻ không phải là người như vậy, anh ta đi theo Cố Tri Dân nhiều năm như thế, Cố Tri Dân đối xử với anh ta không tệ, anh ta không có lý do gì phản bội Cố Tri Dân.
“Hại tơ suy nghĩ lung tung, thật là.” Thẩm Lệ thở dài: “Có thể gần đây tớ quá rảnh rỗi, cho nên suy nghĩ lung tung, lần này nghỉ ngơi cũng đủ rồi, cần phải tìm việc làm, có lẽ tớ sẽ nhận tất cả hoạt động và kịch bản…”
“Có thể là vậy.” Hạ Diệp Chi vẫn còn nghi ngờ: “Vì sao Kha Trật muốn bán đứng Cố Tri Dân, anh ta có ý đồ gì?”
Thẩm Lệ sửng sốt một chút: “Không biết, Cố Tri Dân nói như vậy, tớ cảm thấy anh ta nghi ngờ Kha Trật chắc chắn có lý do của mình.”
Hạ Diệp Chi không nói thêm nữa.
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi nói chuyện một lát thì nghe thấy Cố Tri Dân gọi mình.
“Thẩm Lệ!”
Thẩm Lệ quay đầu lại thấy Cố Tri Dân chỉ vào màn hình tivi, anh ta đã chọn phim xong rồi, thúc giục Thẩm Lệ đi qua xem phim.
“Tớ không nói với cậu nữa, Cố Tri Dân gọi tớ nên tớ cúp máy trước.”
“Được, tạm biệt.”
Thẩm Lệ cúp điện thoại cũng không lập tức đi vào, cô cầm điện thoại của Cố Tri Dân do dự có nên xem tin nhắn của anh ta hay không.
Nếu cô lén xem tin nhắn của Tri Dân thì có phải không tin tưởng anh ta hay không.
Huống hồ, nếu trong lòng anh ta mờ ám thì sao dám đưa điện thoại cho cô?
Nhưng cô tự mình suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ sau khi quay xong kịch bản trinh thám ‘Thành phố bị mất’ nên cô luôn cảm thấy mọi chuyện đều kỳ lạ.
Thẩm Lệ nghĩ như vậy thì bình thường trở lại.
“Anh chọn phim gì vậy.” Thẩm Lệ quay lại phòng khách ngồi trên sô pha, sau đó đưa điện thoại cho Cố Tri Dân: “Của anh này.”
Cố Tri Dân nhỏ giọng nói: “Chuyện gì mà phải gọi điện thoại vào lúc này chứ, nếu không phải biết Diệp Chi là phụ nữ, còn là phụ nữ đã có gia đình thì anh…”
“Anh cái gì?” Thẩm Lệ thính tai nghe thấy Cố Tri Dân nói.
Cố Tri Dân mỉm cười: “Không có gì.”
Bên kia, Hạ Diệp Chi cúp điện thoại nhưng vẫn luôn suy nghĩ chuyện Thẩm Lệ nói.
Trước đó cô họp ở đoàn phim ‘Thành phố bị mất’ nên có quen biết với anh ta, cô luôn cảm thấy Kha Trật không phải là loại người bất nhân bất nghĩa.
/1688
|