Tình cảm gữa Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ ngày càng tốt, Mạc Hạ gần đây luôn học Hạ Diệp Chi, nói chuyện với “bảo bảo” ở trong bụng cô.
Nghe hai mẹ con gọi là “bảo bảo”, Mạc Đình Kiên cũng bắt chước gọi là “bảo bảo”.
Lúc đầu mới nghe thấy, Hạ Diệp Chi cũng ngạc nhiên đến mức nghĩ là Mạc Đình Kiên bị cái quỷ quái gì nhập vào, nhưng sau này khi đã quen rồi, nhìn thấy Mạc Đình Kiên với vẻ mặt nghiêm túc gọi “bảo bảo” cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Hạ Diệp Chi dạy dỗ Mạc Đình Kiên.
“Anh tự mình nói đi, đã bao lâu rồi anh không đi đến công ty? Công ty của anh thật sự không sao chứ?” Từ sau khi biết Hạ Diệp Chi mang thai, Mạc Đình Kiên dường như không đi đến công ty.
Bình thường thấy anh ở nhà cũng không biết xử lý chuyện của công ty như thế nào, về cơ bản mỗi ngày Mạc Hạ vừa về nhà anh đã chơi với Mạc Hạ.
Thậm chí Hạ Diệp Chi còn bắt đầu lo lắng, Mạc thị có phải sắp phá sản rồi không.
Người đàn ông nay tuổi càng cao, ngược lại càng thích chơi, càng ngày càng giống một đứa bé chưa trưởng thành.
“Không sao, đã có Thời Dũng gánh vác rồi.” Mạc Đình Kiên thờ ơ nói.
“Thời Dũng không cần phải về nhà sao, không cần phải nghỉ ngơi sao?” Hạ Diệp Chi thật sự không ngờ anh lại đẩy tất cả mọi chuyện cho Thời Dũng.
Mạc Đình Kiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Anh đã chia cổ phần cho cậu ấy, cậu ấy rất vui, làm việc cũng rất tích cực.”
Hạ Diệp Chi cũng không biết phải cười Mạc Đình Kiên tắc trách hay là nên nói anh hiểu chuyện.
Mạc thị bây giờ lớn mạnh như vậy, đừng nói chia cổ phần, cho dù chỉ lộ một chút gì đó từ kẽ ngón tay ra cũng có thể cứu được rất nhiều công ty sắp chết.
Cho dù Mạc Đình Kiên chia cho Thời Dung bao nhiêu cổ phần, thì số tiền mà Thời Dũng có thể nhận được cũng gấp mấy lần tiền lương của anh ta.
Mấy năm nay quả thật Thời Dũng đã cùng Mạc Đình Kiên ra sống vào chết, trả giá rất nhiều.
“Vậy cũng nên, anh cũng không xem xem mấy năm nay Thời Dũng vì anh mà trả giá bao nhiêu.” Nói như vậy, Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy có chút chột dạ.
Bởi vì, đột nhiên cô cảm thấy, cô thậm chí còn không bằng Thời Dũng.
Thời gian cô ở bên Mạc Đình Kiên không dài bằng thời gian Thời Dũng ở bên Mạc Đình Kiên.
Những chuyện cô làm cho Mạc Đình Kiên cũng không nhiều bằng những chuyện mà Thời Dũng đã làm cho Mạc Đình Kiên.
“Ừ.” Mạc Đình Kiên tán đồng trả lời.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút buồn ngủ, ngáp một cái, sau đó lại dựa vào lòng Mạc Đình Kiên: “Chúng ta đi ngủ thôi.”
Thời gian Mạc Đình Kiên ở nhà ngày càng nhiều, cô cũng trở nên ngày càng lười.
Rất nhiều việc của cô đều do Mạc Đình Kiên giúp cô làm.
Ví dụ như lúc nãy, cô lười tự mình đi về phòng ngủ.
Mạc Đình Kiên cũng hiểu ý, bế cô đi về phòng ngủ.
Về việc để Mạc Đình Kiên ngủ trong phòng làm việc, Hạ Diệp Chi mơ mơ màng màng căn bản không nhớ ra, chứ đừng nói Kha Trật.
Quay về phòng ngủ, Hạ Diệp Chi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mang thai đứa bé này, cơ thể của cô không có gì là không thích hợp, đây là điều may mắn nhất là.
Mạc Đình Kiên nhìn cô ngủ, cầm điện thoại lên đi ra ngoài.
….
Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đang dựa vào nhau, làm tổ trên sofa xem phim.
Xem đến chỗ kích động, tình cảm nhất, điện thoại của anh ta lại rung lên.
Cố Tri Dân cầm lên xem, là tin nhắn Messenger của Mạc Đình Kiên.
Người đàn ông này ngày càng thích dùng Messenger, gần đây anh liên tục đăng những thứ thú vị mà anh làm cho Mạc Hạ lên vòng bạn bè.
Mạc Đình Kiên nói chuyện luôn rất ngắn ngọn: “Kha Trật xảy ra chuyện gì?”
Đầu óc của Cố Tri Dân lập tức xoay chuyển, biết tại sao Mạc Đình Kiên lại đột nhiên hỏi Kha Trật.
Cố Tri Dân: “Không sao, cậu hiểu mà.”
Mạc Đình Kiên gửi một emoji qua: “Tôi không hiểu. jpg.”
Nghe hai mẹ con gọi là “bảo bảo”, Mạc Đình Kiên cũng bắt chước gọi là “bảo bảo”.
Lúc đầu mới nghe thấy, Hạ Diệp Chi cũng ngạc nhiên đến mức nghĩ là Mạc Đình Kiên bị cái quỷ quái gì nhập vào, nhưng sau này khi đã quen rồi, nhìn thấy Mạc Đình Kiên với vẻ mặt nghiêm túc gọi “bảo bảo” cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Hạ Diệp Chi dạy dỗ Mạc Đình Kiên.
“Anh tự mình nói đi, đã bao lâu rồi anh không đi đến công ty? Công ty của anh thật sự không sao chứ?” Từ sau khi biết Hạ Diệp Chi mang thai, Mạc Đình Kiên dường như không đi đến công ty.
Bình thường thấy anh ở nhà cũng không biết xử lý chuyện của công ty như thế nào, về cơ bản mỗi ngày Mạc Hạ vừa về nhà anh đã chơi với Mạc Hạ.
Thậm chí Hạ Diệp Chi còn bắt đầu lo lắng, Mạc thị có phải sắp phá sản rồi không.
Người đàn ông nay tuổi càng cao, ngược lại càng thích chơi, càng ngày càng giống một đứa bé chưa trưởng thành.
“Không sao, đã có Thời Dũng gánh vác rồi.” Mạc Đình Kiên thờ ơ nói.
“Thời Dũng không cần phải về nhà sao, không cần phải nghỉ ngơi sao?” Hạ Diệp Chi thật sự không ngờ anh lại đẩy tất cả mọi chuyện cho Thời Dũng.
Mạc Đình Kiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Anh đã chia cổ phần cho cậu ấy, cậu ấy rất vui, làm việc cũng rất tích cực.”
Hạ Diệp Chi cũng không biết phải cười Mạc Đình Kiên tắc trách hay là nên nói anh hiểu chuyện.
Mạc thị bây giờ lớn mạnh như vậy, đừng nói chia cổ phần, cho dù chỉ lộ một chút gì đó từ kẽ ngón tay ra cũng có thể cứu được rất nhiều công ty sắp chết.
Cho dù Mạc Đình Kiên chia cho Thời Dung bao nhiêu cổ phần, thì số tiền mà Thời Dũng có thể nhận được cũng gấp mấy lần tiền lương của anh ta.
Mấy năm nay quả thật Thời Dũng đã cùng Mạc Đình Kiên ra sống vào chết, trả giá rất nhiều.
“Vậy cũng nên, anh cũng không xem xem mấy năm nay Thời Dũng vì anh mà trả giá bao nhiêu.” Nói như vậy, Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy có chút chột dạ.
Bởi vì, đột nhiên cô cảm thấy, cô thậm chí còn không bằng Thời Dũng.
Thời gian cô ở bên Mạc Đình Kiên không dài bằng thời gian Thời Dũng ở bên Mạc Đình Kiên.
Những chuyện cô làm cho Mạc Đình Kiên cũng không nhiều bằng những chuyện mà Thời Dũng đã làm cho Mạc Đình Kiên.
“Ừ.” Mạc Đình Kiên tán đồng trả lời.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút buồn ngủ, ngáp một cái, sau đó lại dựa vào lòng Mạc Đình Kiên: “Chúng ta đi ngủ thôi.”
Thời gian Mạc Đình Kiên ở nhà ngày càng nhiều, cô cũng trở nên ngày càng lười.
Rất nhiều việc của cô đều do Mạc Đình Kiên giúp cô làm.
Ví dụ như lúc nãy, cô lười tự mình đi về phòng ngủ.
Mạc Đình Kiên cũng hiểu ý, bế cô đi về phòng ngủ.
Về việc để Mạc Đình Kiên ngủ trong phòng làm việc, Hạ Diệp Chi mơ mơ màng màng căn bản không nhớ ra, chứ đừng nói Kha Trật.
Quay về phòng ngủ, Hạ Diệp Chi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mang thai đứa bé này, cơ thể của cô không có gì là không thích hợp, đây là điều may mắn nhất là.
Mạc Đình Kiên nhìn cô ngủ, cầm điện thoại lên đi ra ngoài.
….
Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đang dựa vào nhau, làm tổ trên sofa xem phim.
Xem đến chỗ kích động, tình cảm nhất, điện thoại của anh ta lại rung lên.
Cố Tri Dân cầm lên xem, là tin nhắn Messenger của Mạc Đình Kiên.
Người đàn ông này ngày càng thích dùng Messenger, gần đây anh liên tục đăng những thứ thú vị mà anh làm cho Mạc Hạ lên vòng bạn bè.
Mạc Đình Kiên nói chuyện luôn rất ngắn ngọn: “Kha Trật xảy ra chuyện gì?”
Đầu óc của Cố Tri Dân lập tức xoay chuyển, biết tại sao Mạc Đình Kiên lại đột nhiên hỏi Kha Trật.
Cố Tri Dân: “Không sao, cậu hiểu mà.”
Mạc Đình Kiên gửi một emoji qua: “Tôi không hiểu. jpg.”
/1688
|