Thẩm Lệ nhìn Giang Vũ Thừa, kéo ghế đến phía đối diện rồi ngồi xuống.
“Sắc mặt của anh trông hơi tệ.” Thẩm Lệ nói.
Vẻ bối rối thoáng qua trên mặt Giang Vũ Thừa, anh cười ngượng ngùng: “Gần đây anh bắt đầu tiếp quản công ty, nhiều việc phải giải quyết nên khá bận rộn, trước kia anh chưa từng đụng đến những việc này, cũng hơi lắt léo, tương đối phức tạp.”
Lời giải thích này nghe có vẻ hợp lý.
Thẩm Lệ ngấm lại thấy cũng đúng, mới bắt đầu thì chẳng ai biết hết mọi thứ cả, trên đời này cũng không có nhiều thiên tài kinh doanh đến thế, sự sáng chói bên ngoài của hầu hết mọi người cần rất nhiều nỗ lực phía sau họ.
Cô đột nhiên nghĩ đến Cố Tri Dân.
Lúc đó, Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên cùng nhau khởi nghiệp, có lẽ anh đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
Tuy nhiên, khi cô và Cố Tri Dân gặp lại nhau, truyền thông Thịnh Hải đã lớn mạnh hơn, Cố Tri Dân đã trở thành một ông chủ lớn trong ngành giải trí.
Bất cứ ai trong giới giải trí nhìn thấy anh ta cũng phải nể mặt.
Nhận thấy suy nghĩ của mình đang trôi đi hơi xa, Thẩm Lệ định thần lại: “Lúc đầu ai cũng như vậy nhỉ, mọi thứ đều khó khăn nhưng sau này thì sẽ ổn thôi.”
“Trước kia tôi từng nghĩ làm ăn rất dễ dàng, Tri Dân đi tới hôm nay có vẻ rất thuận lợi, mọi thứ nhìn khá đơn giản.”
Giang Vũ Thừa tự giễu cười, thở dài: “Nếu không trải qua thì sẽ không biết những việc đó khó khăn thế nào.”
Thẩm Lệ không đến đây để nghe Giang Vũ Thừa thán xuân sầu thu.
Cô chỉ nhìn Giang Vũ Thừa, không nói gì nữa.
Giang Vũ Thừa cảm thán một hồi, dường như cuối cùng cũng nhận ra Thẩm Lệ không nói lời nào, bấy giờ anh mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ.
Vẻ mặt Thẩm Lệ lạnh nhạt, nhìn không ra biểu cảm gì.
Giang Vũ Thừa và cô nhìn nhau một lúc, anh không nói gì nữa, cầm một tờ giấy trong túi đưa cho cô.
Thẩm Lệ nhận lấy, cô liếc nhìn, nhưng không nhìn rõ vì ánh sáng quá mờ, cho đến khi lấy đến được trước mặt thì cô mới nhìn rõ chữ.
Mắt cô bình tĩnh dán chặt vào một chỗ trên trang giấy, ngón tay vô thức cuộn tròn lại, giữ chặt tờ giấy.
Giang Vũ Thừa nhìn cô, cũng không nói lời nào, chỉ cẩn thận quan sát vẻ mặt cô.
“Em gái Tiểu Thẩm đã thực sự trưởng thành rồi, em ấy đã trở nên chững chạc hơn, trí nhớ của anh luôn dừng lại khi em còn nhỏ, em mặc đồng phục học sinh và đứng ở cửa lớp gọi Tri Dân, lúc ấy…”
Giọng điệu của Giang Vũ Thừa đầy khao khát ký ức.
“Tại sao anh lại có thứ này?” Thẩm Lệ lạnh lùng ngắt lời Giang Vũ Thừa.
Ánh mắt Thẩm Lệ lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng.
Nhưng cho dù vậy, Giang Vũ Thừa vẫn không thể phân biệt được cô với cô em gái thông minh kiêu hãnh trong ký ức của chính anh.
Dường như dù thế nào thì cô vẫn là cô mà thôi.
Dù hoàn cảnh ra sao thì sự kiêu ngạo trong cô vẫn tồn tại.
Giang Vũ Thừa đột nhiên hiểu được tại sao trước đây Thẩm Lệ lại nói bọn họ không giống nhau.
Đôi khi, sự thức tỉnh của con người xảy ra tức thời.
Loại cảm giác chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra.
Không thể nói, cũng không thể biết.
Giang Vũ Thừa nói: “Chuyện cho tới bây giờ, làm sao anh có được thứ này cũng không còn quan trọng nữa.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trong mắt Thẩm Lệ xuất hiện vẻ cảnh giác.
Giang Vũ Thừa sẽ không bao giờ hành động không có mục đích.
Giang Vũ Thừa dường như có chút chật vật, anh cúi đầu không nhìn vào mắt Thẩm Lệ: “Anh chỉ muốn nhờ em giúp anh một việc.”
Thẩm Lệ cười: “Giúp? Là giúp đỡ hay là đe dọa, anh có thể nói chính xác hơn được không, chúng ta đã là những người trưởng thành, những người trưởng thành có trách nhiệm phải tự làm mọi việc, đừng lập lờ như vậy.”
“Sắc mặt của anh trông hơi tệ.” Thẩm Lệ nói.
Vẻ bối rối thoáng qua trên mặt Giang Vũ Thừa, anh cười ngượng ngùng: “Gần đây anh bắt đầu tiếp quản công ty, nhiều việc phải giải quyết nên khá bận rộn, trước kia anh chưa từng đụng đến những việc này, cũng hơi lắt léo, tương đối phức tạp.”
Lời giải thích này nghe có vẻ hợp lý.
Thẩm Lệ ngấm lại thấy cũng đúng, mới bắt đầu thì chẳng ai biết hết mọi thứ cả, trên đời này cũng không có nhiều thiên tài kinh doanh đến thế, sự sáng chói bên ngoài của hầu hết mọi người cần rất nhiều nỗ lực phía sau họ.
Cô đột nhiên nghĩ đến Cố Tri Dân.
Lúc đó, Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên cùng nhau khởi nghiệp, có lẽ anh đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
Tuy nhiên, khi cô và Cố Tri Dân gặp lại nhau, truyền thông Thịnh Hải đã lớn mạnh hơn, Cố Tri Dân đã trở thành một ông chủ lớn trong ngành giải trí.
Bất cứ ai trong giới giải trí nhìn thấy anh ta cũng phải nể mặt.
Nhận thấy suy nghĩ của mình đang trôi đi hơi xa, Thẩm Lệ định thần lại: “Lúc đầu ai cũng như vậy nhỉ, mọi thứ đều khó khăn nhưng sau này thì sẽ ổn thôi.”
“Trước kia tôi từng nghĩ làm ăn rất dễ dàng, Tri Dân đi tới hôm nay có vẻ rất thuận lợi, mọi thứ nhìn khá đơn giản.”
Giang Vũ Thừa tự giễu cười, thở dài: “Nếu không trải qua thì sẽ không biết những việc đó khó khăn thế nào.”
Thẩm Lệ không đến đây để nghe Giang Vũ Thừa thán xuân sầu thu.
Cô chỉ nhìn Giang Vũ Thừa, không nói gì nữa.
Giang Vũ Thừa cảm thán một hồi, dường như cuối cùng cũng nhận ra Thẩm Lệ không nói lời nào, bấy giờ anh mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ.
Vẻ mặt Thẩm Lệ lạnh nhạt, nhìn không ra biểu cảm gì.
Giang Vũ Thừa và cô nhìn nhau một lúc, anh không nói gì nữa, cầm một tờ giấy trong túi đưa cho cô.
Thẩm Lệ nhận lấy, cô liếc nhìn, nhưng không nhìn rõ vì ánh sáng quá mờ, cho đến khi lấy đến được trước mặt thì cô mới nhìn rõ chữ.
Mắt cô bình tĩnh dán chặt vào một chỗ trên trang giấy, ngón tay vô thức cuộn tròn lại, giữ chặt tờ giấy.
Giang Vũ Thừa nhìn cô, cũng không nói lời nào, chỉ cẩn thận quan sát vẻ mặt cô.
“Em gái Tiểu Thẩm đã thực sự trưởng thành rồi, em ấy đã trở nên chững chạc hơn, trí nhớ của anh luôn dừng lại khi em còn nhỏ, em mặc đồng phục học sinh và đứng ở cửa lớp gọi Tri Dân, lúc ấy…”
Giọng điệu của Giang Vũ Thừa đầy khao khát ký ức.
“Tại sao anh lại có thứ này?” Thẩm Lệ lạnh lùng ngắt lời Giang Vũ Thừa.
Ánh mắt Thẩm Lệ lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng.
Nhưng cho dù vậy, Giang Vũ Thừa vẫn không thể phân biệt được cô với cô em gái thông minh kiêu hãnh trong ký ức của chính anh.
Dường như dù thế nào thì cô vẫn là cô mà thôi.
Dù hoàn cảnh ra sao thì sự kiêu ngạo trong cô vẫn tồn tại.
Giang Vũ Thừa đột nhiên hiểu được tại sao trước đây Thẩm Lệ lại nói bọn họ không giống nhau.
Đôi khi, sự thức tỉnh của con người xảy ra tức thời.
Loại cảm giác chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra.
Không thể nói, cũng không thể biết.
Giang Vũ Thừa nói: “Chuyện cho tới bây giờ, làm sao anh có được thứ này cũng không còn quan trọng nữa.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trong mắt Thẩm Lệ xuất hiện vẻ cảnh giác.
Giang Vũ Thừa sẽ không bao giờ hành động không có mục đích.
Giang Vũ Thừa dường như có chút chật vật, anh cúi đầu không nhìn vào mắt Thẩm Lệ: “Anh chỉ muốn nhờ em giúp anh một việc.”
Thẩm Lệ cười: “Giúp? Là giúp đỡ hay là đe dọa, anh có thể nói chính xác hơn được không, chúng ta đã là những người trưởng thành, những người trưởng thành có trách nhiệm phải tự làm mọi việc, đừng lập lờ như vậy.”
/1688
|