Cố Tri Dân dùng ánh mắt “Em là đồ ngốc” nhìn Cố Mãn Mãn: “Không cho cô ấy biết là được?”
“Nhưng chị Thẩm Lệ cũng không phải là đứa trẻ, chị ấy là bà chủ của em, anh không phải là ông chủ của em.” Cố Mãn Mãn nhỏ giọng nói thầm.
Cố Tri Dân: “Em trả tiền đi.”
Sau khi Cố Mãn Mãn đào hôn, thời gian trốn khỏi nhà vẫn luôn dựa vào sự giúp đỡ Cố Tri Dân, nhưng cũng dùng không ít tiền của Cố Tri Dân.
Nếu thật sự tính toán cẩn thận, sao cô ấy có thể trả nổi chứ.
Sợ là bán cô ấy đi mới có thể trả tiền cho Cố Tri Dân.
Cố Mãn Mãn bĩu môi, tức giận nói: “Lúc anh cần em thì nói em là em gái ruột của anh, khi không cần em lại bắt em trả tiền, anh trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không hề có phong độ!”
“Phong độ? Đi tìm Đào Triển Minh là được.” Cố Tri Dân nói xong thì xoay người rời đi.
“Liên quan gì đến Đào Triển Minh? Anh và chị Thẩm Lệ sao vậy, cứ luôn nhắc đến Đào Triển Minh, làm như em và anh có quan hệ với nhau vậy.”
Cố Mãn Mãn vừa nói vừa đi theo: “Anh họ, bây giờ anh đi đâu, anh đi tìm chị Thẩm Lệ sao? Trước đó anh không biết gọi cho chị ấy sao, lần sau anh nhớ gọi điện thoại…”
Cố Tri Dân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn lập tức im lặng, sau đó lùi lại phía sau muốn chạy đi.
Nhưng đã quá muộn.
Cố Tri Dân đã bắt đầu phi dao nhỏ: “Nhìn anh giống như không có đầu óc sao?”
Cố Mãn Mãn lập tức lắc đầu.
…
Thẩm Lệ tham gia hoạt động giao lưu, đồng nghiệp cũng có độ nổi tiếng ổn định trong giới.
Diễn viên bình thường hoặc người mới sẽ không được mời tham gia.
Lúc hoạt động kết thúc đã chạng vạng tối.
Bởi vì một số người vội vàng chạy show, cho nên buổi tối tụ tập cũng hủy bỏ.
Xung quanh khá yên tĩnh, gác cổng cũng rất nghiêm khắc, phóng viên giải trí sẽ không dễ dàng đi vào.
Tuy rằng phóng viên giải trí không vào được, nhưng không có nghĩa những người khác không vào được.
Thẩm Lệ vừa đi ra thì thấy một người quen đứng cách đó không xa.
“Thẩm Lệ.”
Giang Vũ Thừa đi về phía cô, sắc mặt vẫn kém giống như tối hôm qua, nhưng tinh thần có vẻ tốt rất nhiều.
“Sao anh lại đến đây?” Thẩm Lệ híp mắt lại, trên mặt không có ý cười, cả người mang theo sự xa cách.
“Đúng lúc anh có cuộc họp ở đây, nghe trợ lý nói em cũng có hoạt động ở chỗ này nên thử tới xem sao, không ngờ trùng hợp gặp em.”
“À.”
Sắc mặt Thẩm Lệ thả lỏng một chút.
Giang Vũ Thừa nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Nếu không thì em cho rằng anh theo dõi em sao?”
“Cũng chưa chắc.” Thẩm Lệ cũng cười như không cười nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Giang Vũ Thừa dần nhạt đi: “Thẩm Lệ, chuyện này không thể nói đùa được.”
Thẩm Lệ từ chối cho ý kiến: “Ừm.”
“Đi thôi, anh mời em ăn cơm, sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.” Giang Vũ Thừa khẽ cười một tiếng, đi qua giúp cô mở cửa xe.
Thẩm Lệ ngồi xuống.
Lúc cô thắt dây an toàn xong thì ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đối diện có một chiếc xe đi ngang qua, cô thấy Cố Tri Dân lái xe.
Lưng Thẩm Lệ không khỏi cứng lại.
Cố Tri Dân cũng đến chỗ này.
Nhưng cô đã ngồi lên xe Giang Vũ Thừa.
Anh đã chậm một bước.
Ô tô càng lúc càng xa, Thẩm Lệ nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cố Tri Dân dừng xe trước cửa, xuống xe đi vào bên trong.
Sau đó anh biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Lệ.
“Nhưng chị Thẩm Lệ cũng không phải là đứa trẻ, chị ấy là bà chủ của em, anh không phải là ông chủ của em.” Cố Mãn Mãn nhỏ giọng nói thầm.
Cố Tri Dân: “Em trả tiền đi.”
Sau khi Cố Mãn Mãn đào hôn, thời gian trốn khỏi nhà vẫn luôn dựa vào sự giúp đỡ Cố Tri Dân, nhưng cũng dùng không ít tiền của Cố Tri Dân.
Nếu thật sự tính toán cẩn thận, sao cô ấy có thể trả nổi chứ.
Sợ là bán cô ấy đi mới có thể trả tiền cho Cố Tri Dân.
Cố Mãn Mãn bĩu môi, tức giận nói: “Lúc anh cần em thì nói em là em gái ruột của anh, khi không cần em lại bắt em trả tiền, anh trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không hề có phong độ!”
“Phong độ? Đi tìm Đào Triển Minh là được.” Cố Tri Dân nói xong thì xoay người rời đi.
“Liên quan gì đến Đào Triển Minh? Anh và chị Thẩm Lệ sao vậy, cứ luôn nhắc đến Đào Triển Minh, làm như em và anh có quan hệ với nhau vậy.”
Cố Mãn Mãn vừa nói vừa đi theo: “Anh họ, bây giờ anh đi đâu, anh đi tìm chị Thẩm Lệ sao? Trước đó anh không biết gọi cho chị ấy sao, lần sau anh nhớ gọi điện thoại…”
Cố Tri Dân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn lập tức im lặng, sau đó lùi lại phía sau muốn chạy đi.
Nhưng đã quá muộn.
Cố Tri Dân đã bắt đầu phi dao nhỏ: “Nhìn anh giống như không có đầu óc sao?”
Cố Mãn Mãn lập tức lắc đầu.
…
Thẩm Lệ tham gia hoạt động giao lưu, đồng nghiệp cũng có độ nổi tiếng ổn định trong giới.
Diễn viên bình thường hoặc người mới sẽ không được mời tham gia.
Lúc hoạt động kết thúc đã chạng vạng tối.
Bởi vì một số người vội vàng chạy show, cho nên buổi tối tụ tập cũng hủy bỏ.
Xung quanh khá yên tĩnh, gác cổng cũng rất nghiêm khắc, phóng viên giải trí sẽ không dễ dàng đi vào.
Tuy rằng phóng viên giải trí không vào được, nhưng không có nghĩa những người khác không vào được.
Thẩm Lệ vừa đi ra thì thấy một người quen đứng cách đó không xa.
“Thẩm Lệ.”
Giang Vũ Thừa đi về phía cô, sắc mặt vẫn kém giống như tối hôm qua, nhưng tinh thần có vẻ tốt rất nhiều.
“Sao anh lại đến đây?” Thẩm Lệ híp mắt lại, trên mặt không có ý cười, cả người mang theo sự xa cách.
“Đúng lúc anh có cuộc họp ở đây, nghe trợ lý nói em cũng có hoạt động ở chỗ này nên thử tới xem sao, không ngờ trùng hợp gặp em.”
“À.”
Sắc mặt Thẩm Lệ thả lỏng một chút.
Giang Vũ Thừa nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Nếu không thì em cho rằng anh theo dõi em sao?”
“Cũng chưa chắc.” Thẩm Lệ cũng cười như không cười nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Giang Vũ Thừa dần nhạt đi: “Thẩm Lệ, chuyện này không thể nói đùa được.”
Thẩm Lệ từ chối cho ý kiến: “Ừm.”
“Đi thôi, anh mời em ăn cơm, sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.” Giang Vũ Thừa khẽ cười một tiếng, đi qua giúp cô mở cửa xe.
Thẩm Lệ ngồi xuống.
Lúc cô thắt dây an toàn xong thì ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đối diện có một chiếc xe đi ngang qua, cô thấy Cố Tri Dân lái xe.
Lưng Thẩm Lệ không khỏi cứng lại.
Cố Tri Dân cũng đến chỗ này.
Nhưng cô đã ngồi lên xe Giang Vũ Thừa.
Anh đã chậm một bước.
Ô tô càng lúc càng xa, Thẩm Lệ nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cố Tri Dân dừng xe trước cửa, xuống xe đi vào bên trong.
Sau đó anh biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Lệ.
/1688
|