Thẩm Lệ cứ nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân trong mấy phút đồng hồ, sau đó mới xoay người cầm điện thoại.
Cố Tri Dân nhìn thấy ở phía trước cửa sổ không có ai, tưởng là Thẩm Lệ lại không thèm để ý đến anh, có chút uể oải đá một viên đá nhỏ ở gần đó.
Một giây sau, điện thoại di động đang đặt trong túi quần của anh rung lên.
Cố Tri Dân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Thẩm Lệ lại đứng ở phía trước cửa sổ một lần nữa.
Anh lấy điện thoại di động ra, trên màn hình chính là tin nhắn của Thẩm Lệ gửi cho anh, đang im ắng nằm đó.
Thẩm Lệ hỏi anh: “Anh vào bằng cách nào vậy?”
Cố Tri Dân trả lời lại: “Leo tường vào đó.”
Thẩm Lệ: “Về ngủ đi, em đi ngủ.”
Cố Tri Dân: “Được.”
Anh vốn muốn hỏi Thẩm Lệ có còn tức giận không.
Nhưng mà anh lại không dám hỏi.
Vất vả lắm Thẩm Lệ mới chịu để ý đến anh, nếu như anh hỏi nữa lại để cho Thẩm Lệ nhớ đến chuyện lúc nãy ở Kim Hải, chẳng phải là cả đời này đều tức giận không thèm để ý đến anh nữa à.
Tính tình của tiểu tổ tông này lớn lắm.
Thẩm Lệ nhận được câu trả lời thì nhìn thoáng qua ở dưới lầu, phát hiện Cố Tri Dân vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không chịu đi, vẫn còn đang ngửa đầu lên nhìn cô.
Thẩm Lệ dừng lại một chút, sau đó khép rèm cửa lại.
Nhưng mà cô cũng không hề rời đi, mà là nhìn xuyên qua khe hở của màn cửa mà nhìn Cố Tri Dân ở bên ngoài.
Sao vẫn còn chưa đi nữa vậy?
Cô nhớ đến Cố Tri Dân rất biết chơi xấu.
Tối nay Cố Tri Dân đứng ở dưới lầu bao lâu, Thẩm Lệ lại đứng ở phía trước cửa sổ bao lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Lệ đi xuống lầu, mới đi đến góc tường thì đã nghe thấy ở dưới lầu truyền đến giọng nói của Cố Tri Dân.
Tối hôm qua anh đứng ở trong sân lâu như vậy, hôm nay lại thức sớm như vậy.
Thật sự coi mình chính là cậu trai mới mười mấy tuổi hả, sức lực tràn trề.
Thẩm Lệ đứng im ở góc tường, cũng không có đi xuống.
Sau khi tỉnh táo cả một đêm, hình như là cô cũng không tức giận như vậy nữa, thậm chí cô còn không nghĩ ra được ngày hình hôm qua mình đang giận cái gì, cô chỉ là không muốn đối mặt với Cố Tri Dân.
Cô cũng không muốn hỏi Cố Tri Dân và cô gái ngày hôm đó có quan hệ gì với nhau.
Cũng không muốn hỏi tại sao Cố Tri Dân lại lừa cô.
Cô chỉ cảm thấy đột nhiên tất cả trở nên nhạt nhẽo vô cùng.
Sự quan tâm của cô, ước nguyện của cô, thật ra vẫn luôn chưa từng đạt được.
Cô thử bắt đầu lại từ đầu, cho dù là bắt đầu lại từ đầu thì cũng có thể là cả một đời, nhưng mà sự thật nói với cô rằng cũng không phải là như thế.
“Con bé Tiểu Lệ này, sao vẫn còn chưa thức dậy nữa, để dì đi lên nhìn nó một chút.” Dưới lầu truyền đến giọng nói của mẹ Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nghe vậy thì lại loay hoay giữa quay người trở về phòng hay là đi xuống lầu, cô lựa chọn đi xuống lầu.
Đến cũng đã đến rồi, không muốn đối mặt thì cũng phải đối mặt, không phải sao.
Cô chạm mặt mẹ ở đầu cầu thang.
“Đã thức dậy rồi à.” Mẹ Thẩm mỉm cười nhìn Thẩm Lệ: “Tri Dân đã đến được một lúc rồi, con đã hẹn với thằng bé là cùng nhau về nhà rồi hả.”
“Không có.” Thẩm Lệ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô vừa mới bước ra thì ánh mắt của Cố Tri Dân liền rơi thẳng ở trên người của cô, không hề di chuyển.
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Thẩm có thói quen đi tản bộ. Từ nhỏ mối quan hệ của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đã rất tốt, bà cũng không quan bọn họ nhiều, sửa soạn một chút thì đi ra khỏi cửa.
Trong phòng ăn yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
“Ăn sáng đi.” Cố Tri Dân đẩy bữa sáng đến trước mặt của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ không có khẩu vị gì, chậm rãi ăn, hỏi anh: “Đến tìm em làm gì?”
Cố Tri Dân bị hỏi như vậy thì trong lòng nghẹn lại: “Thẩm Tiểu Lệ, em đừng như vậy mà.”
Anh có thể chấp nhận Thẩm Lệ tức giận với anh, hoặc là trực tiếp không thèm để ý đến anh, thứ mà anh không thể chấp nhận đó chính là bộ dạng “anh và em không liên quan với nhau” của Thẩm Lệ, lạnh lùng nói chuyện với anh.
“Không có chuyện gì thì đi đi, đừng có ở đây quấy rầy em ăn cơm.” Thẩm Lệ cụp mắt không nhìn anh nữa.
Cố Tri Dân ngồi xuống bên cạnh của cô, nghiêng đầu qua nhìn gương mặt của cô: “Là do anh không đúng, anh không nên nói như vậy. Nếu như em muốn giúp Giang Vũ Thừa, vậy thì chúng ta bàn bạc với nhau kỹ hơn có được hay không, muốn giúp cậu ta như thế nào thì đều nghe theo ý em, có được không?”
Cố Tri Dân nhìn thấy ở phía trước cửa sổ không có ai, tưởng là Thẩm Lệ lại không thèm để ý đến anh, có chút uể oải đá một viên đá nhỏ ở gần đó.
Một giây sau, điện thoại di động đang đặt trong túi quần của anh rung lên.
Cố Tri Dân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Thẩm Lệ lại đứng ở phía trước cửa sổ một lần nữa.
Anh lấy điện thoại di động ra, trên màn hình chính là tin nhắn của Thẩm Lệ gửi cho anh, đang im ắng nằm đó.
Thẩm Lệ hỏi anh: “Anh vào bằng cách nào vậy?”
Cố Tri Dân trả lời lại: “Leo tường vào đó.”
Thẩm Lệ: “Về ngủ đi, em đi ngủ.”
Cố Tri Dân: “Được.”
Anh vốn muốn hỏi Thẩm Lệ có còn tức giận không.
Nhưng mà anh lại không dám hỏi.
Vất vả lắm Thẩm Lệ mới chịu để ý đến anh, nếu như anh hỏi nữa lại để cho Thẩm Lệ nhớ đến chuyện lúc nãy ở Kim Hải, chẳng phải là cả đời này đều tức giận không thèm để ý đến anh nữa à.
Tính tình của tiểu tổ tông này lớn lắm.
Thẩm Lệ nhận được câu trả lời thì nhìn thoáng qua ở dưới lầu, phát hiện Cố Tri Dân vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không chịu đi, vẫn còn đang ngửa đầu lên nhìn cô.
Thẩm Lệ dừng lại một chút, sau đó khép rèm cửa lại.
Nhưng mà cô cũng không hề rời đi, mà là nhìn xuyên qua khe hở của màn cửa mà nhìn Cố Tri Dân ở bên ngoài.
Sao vẫn còn chưa đi nữa vậy?
Cô nhớ đến Cố Tri Dân rất biết chơi xấu.
Tối nay Cố Tri Dân đứng ở dưới lầu bao lâu, Thẩm Lệ lại đứng ở phía trước cửa sổ bao lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Lệ đi xuống lầu, mới đi đến góc tường thì đã nghe thấy ở dưới lầu truyền đến giọng nói của Cố Tri Dân.
Tối hôm qua anh đứng ở trong sân lâu như vậy, hôm nay lại thức sớm như vậy.
Thật sự coi mình chính là cậu trai mới mười mấy tuổi hả, sức lực tràn trề.
Thẩm Lệ đứng im ở góc tường, cũng không có đi xuống.
Sau khi tỉnh táo cả một đêm, hình như là cô cũng không tức giận như vậy nữa, thậm chí cô còn không nghĩ ra được ngày hình hôm qua mình đang giận cái gì, cô chỉ là không muốn đối mặt với Cố Tri Dân.
Cô cũng không muốn hỏi Cố Tri Dân và cô gái ngày hôm đó có quan hệ gì với nhau.
Cũng không muốn hỏi tại sao Cố Tri Dân lại lừa cô.
Cô chỉ cảm thấy đột nhiên tất cả trở nên nhạt nhẽo vô cùng.
Sự quan tâm của cô, ước nguyện của cô, thật ra vẫn luôn chưa từng đạt được.
Cô thử bắt đầu lại từ đầu, cho dù là bắt đầu lại từ đầu thì cũng có thể là cả một đời, nhưng mà sự thật nói với cô rằng cũng không phải là như thế.
“Con bé Tiểu Lệ này, sao vẫn còn chưa thức dậy nữa, để dì đi lên nhìn nó một chút.” Dưới lầu truyền đến giọng nói của mẹ Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nghe vậy thì lại loay hoay giữa quay người trở về phòng hay là đi xuống lầu, cô lựa chọn đi xuống lầu.
Đến cũng đã đến rồi, không muốn đối mặt thì cũng phải đối mặt, không phải sao.
Cô chạm mặt mẹ ở đầu cầu thang.
“Đã thức dậy rồi à.” Mẹ Thẩm mỉm cười nhìn Thẩm Lệ: “Tri Dân đã đến được một lúc rồi, con đã hẹn với thằng bé là cùng nhau về nhà rồi hả.”
“Không có.” Thẩm Lệ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô vừa mới bước ra thì ánh mắt của Cố Tri Dân liền rơi thẳng ở trên người của cô, không hề di chuyển.
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Thẩm có thói quen đi tản bộ. Từ nhỏ mối quan hệ của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đã rất tốt, bà cũng không quan bọn họ nhiều, sửa soạn một chút thì đi ra khỏi cửa.
Trong phòng ăn yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
“Ăn sáng đi.” Cố Tri Dân đẩy bữa sáng đến trước mặt của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ không có khẩu vị gì, chậm rãi ăn, hỏi anh: “Đến tìm em làm gì?”
Cố Tri Dân bị hỏi như vậy thì trong lòng nghẹn lại: “Thẩm Tiểu Lệ, em đừng như vậy mà.”
Anh có thể chấp nhận Thẩm Lệ tức giận với anh, hoặc là trực tiếp không thèm để ý đến anh, thứ mà anh không thể chấp nhận đó chính là bộ dạng “anh và em không liên quan với nhau” của Thẩm Lệ, lạnh lùng nói chuyện với anh.
“Không có chuyện gì thì đi đi, đừng có ở đây quấy rầy em ăn cơm.” Thẩm Lệ cụp mắt không nhìn anh nữa.
Cố Tri Dân ngồi xuống bên cạnh của cô, nghiêng đầu qua nhìn gương mặt của cô: “Là do anh không đúng, anh không nên nói như vậy. Nếu như em muốn giúp Giang Vũ Thừa, vậy thì chúng ta bàn bạc với nhau kỹ hơn có được hay không, muốn giúp cậu ta như thế nào thì đều nghe theo ý em, có được không?”
/1688
|