Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi quan hệ thân thiết, ở cùng Hạ Diệp Chi, Thẩm Lệ hiển nhiên càng thoải mái hơn.
Mặc dù trong lòng Cố Tri Dân không muốn thừa nhận, Thẩm Lệ có phần tin tưởng Hạ Diệp Chi, nhưng sự thật thì đúng là như vậy.
Thậm chí, anh ta còn cảm thấy vị trí của mình trong lòng Thẩm Lệ không bằng Hạ Diệp Chi.
Nhưng không biết làm sao được.
Suy cho cùng, tình cảm tan vỡ cần thời gian để chữa lành.
Trong những năm anh ta rời đi, Hạ Diệp Chi đã luôn ở bên cạnh Thẩm Lệ.
Anh ta đã bỏ lỡ giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời của Thẩm Lệ.
Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân đã đạt được thỏa thuận.
Sau khi trở lại phòng, Hạ Diệp Chi nhân lúc Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nói chuyện với nhau, để nói chuyện này với Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi ban đầu nghĩ rằng Mạc Đình Kiên sẽ để lộ ra vẻ bất mãn, sau đó vì để tránh khiến cô cảm thấy không vui nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng không ngờ, Mạc Đình Kiên lại đồng ý nhanh chóng như thế.
“Cũng được” Anh nói.
Nghe những lời đó, Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên một cách chăm chú, cố gắng tìm được một chút gì đó không tình nguyện từ trên nét mặt anh.
Nhưng sau khi quan sát một lúc lâu, cô không thấy một chút miễn cưỡng nào trên gương mặt ấy.
“Sao lại nhìn anh như thế?” Mạc Đình Kiên nhướng mày chăm chú nhìn Hạ Diệp Chi.
“Không có gì.” Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Em chỉ là đang nghĩ… anh thoải mái thật đó!”
Nói xong, còn nở một nụ cười lấy lòng.
Mạc Đình Kiên ngay lập tức nắm được trọng điểm trong lời nói.
“Ý của em là, trước giờ em nghĩ anh khó chịu hay khó nói chuyện lắm sao?”
“Không có!”
Hạ Diệp Chi bây giờ rất giỏi trong việc phán đoán tình hình và biết nên nói gì và không nên nói gì trước mặt Mạc Đình Kiên.
Lúc ở cùng người đàn ông này, đôi khi cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng chiêu đối phó với Mạc Hạ đối phó anh là được rồi.
Sau khi Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên nói xong, lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lệ.
“Thẩm Lệ, giờ tay cậu cũng đang bị thương, công việc của Tri Dân lại rất bận, không có thời gian chăm sóc cậu, khoảng thời gian này cậu cứ ở lại nhà bọn mình đi.”
Hạ Diệp Chi nói, tỏ vẻ mong đợi.
Khi Hạ Diệp Chi đưa ra yêu cầu như vậy, Thẩm Lệ không có lý do gì để từ chối, nhưng dù sao thì vẫn còn một Mạc Đình Kiên, cô đương nhiên thấy không tiện.
Cô không đồng ý ngay mà nhìn sang Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhàn nhạt nói: “Gần đây tôi bận công việc không có thời gian ở cùng Hạ Diệp Chi. Nếu cô Thẩm không phiền, có thể ở lại với cô ấy mấy ngày.”
Với tính khí của Mạc Đình Kiên, những lời anh ta nói chắc chắn không phải khách sáo, mà là vô cùng có thành ý, cũng rất nhiệt tình.
Không nói đến Thẩm Lệ cũng bị làm cho ngây người, mà ngay cả Hạ Diệp Chi cũng hơi kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng Mạc Đình Kiên cũng có thể nói ra những điều như vậy.
Mạc Đình Kiên lên tiếng, Thẩm Lệ đương nhiên không có lý do từ chối.
“Vậy thì… tôi… làm phiền vậy.” Cô ngập ngừng, vẫn hơi ngạc nhiên.
Mạc Đình Kiên khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Khi Cố Tri Dân rời đi, Mạc Đình Kiên cũng đi tiễn anh ta.
Đi từ đại sảnh đến cổng chỉ mất hai ba phút ngắn ngủ, nhưng Cố Tri Dân lại thường xuyên quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên ban đầu không thèm quan tâm đến anh ta.
Nhưng Cố Tri Dân cứ mãi nhìn mình, khiến Mạc Đình Kiên muốn ngó lơ cũng không được.
“Có chuyện gì với cậu vậy?” Mạc Đình Kiên dừng lại và quay sang nhìn Cố Tri Dân.
“Cậu …” Cố Tri Dân do dự một hồi, mở miệng nói, nhưng lại chẳng nói hết câu.
Mạc Đình Kiên mất kiên nhẫn với anh ta, sốt ruột cau mày: “Có cái mọe gì thì nói đi.”
“Cậu cảm thấy Thẩm Lệ nhà tôi, có đẹp không?” Cố Tri Dân đặc biệt nhấn mạnh hai từ “nhà tôi”.
Mặc dù trong lòng Cố Tri Dân không muốn thừa nhận, Thẩm Lệ có phần tin tưởng Hạ Diệp Chi, nhưng sự thật thì đúng là như vậy.
Thậm chí, anh ta còn cảm thấy vị trí của mình trong lòng Thẩm Lệ không bằng Hạ Diệp Chi.
Nhưng không biết làm sao được.
Suy cho cùng, tình cảm tan vỡ cần thời gian để chữa lành.
Trong những năm anh ta rời đi, Hạ Diệp Chi đã luôn ở bên cạnh Thẩm Lệ.
Anh ta đã bỏ lỡ giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời của Thẩm Lệ.
Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân đã đạt được thỏa thuận.
Sau khi trở lại phòng, Hạ Diệp Chi nhân lúc Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nói chuyện với nhau, để nói chuyện này với Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi ban đầu nghĩ rằng Mạc Đình Kiên sẽ để lộ ra vẻ bất mãn, sau đó vì để tránh khiến cô cảm thấy không vui nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng không ngờ, Mạc Đình Kiên lại đồng ý nhanh chóng như thế.
“Cũng được” Anh nói.
Nghe những lời đó, Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên một cách chăm chú, cố gắng tìm được một chút gì đó không tình nguyện từ trên nét mặt anh.
Nhưng sau khi quan sát một lúc lâu, cô không thấy một chút miễn cưỡng nào trên gương mặt ấy.
“Sao lại nhìn anh như thế?” Mạc Đình Kiên nhướng mày chăm chú nhìn Hạ Diệp Chi.
“Không có gì.” Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Em chỉ là đang nghĩ… anh thoải mái thật đó!”
Nói xong, còn nở một nụ cười lấy lòng.
Mạc Đình Kiên ngay lập tức nắm được trọng điểm trong lời nói.
“Ý của em là, trước giờ em nghĩ anh khó chịu hay khó nói chuyện lắm sao?”
“Không có!”
Hạ Diệp Chi bây giờ rất giỏi trong việc phán đoán tình hình và biết nên nói gì và không nên nói gì trước mặt Mạc Đình Kiên.
Lúc ở cùng người đàn ông này, đôi khi cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng chiêu đối phó với Mạc Hạ đối phó anh là được rồi.
Sau khi Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên nói xong, lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lệ.
“Thẩm Lệ, giờ tay cậu cũng đang bị thương, công việc của Tri Dân lại rất bận, không có thời gian chăm sóc cậu, khoảng thời gian này cậu cứ ở lại nhà bọn mình đi.”
Hạ Diệp Chi nói, tỏ vẻ mong đợi.
Khi Hạ Diệp Chi đưa ra yêu cầu như vậy, Thẩm Lệ không có lý do gì để từ chối, nhưng dù sao thì vẫn còn một Mạc Đình Kiên, cô đương nhiên thấy không tiện.
Cô không đồng ý ngay mà nhìn sang Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhàn nhạt nói: “Gần đây tôi bận công việc không có thời gian ở cùng Hạ Diệp Chi. Nếu cô Thẩm không phiền, có thể ở lại với cô ấy mấy ngày.”
Với tính khí của Mạc Đình Kiên, những lời anh ta nói chắc chắn không phải khách sáo, mà là vô cùng có thành ý, cũng rất nhiệt tình.
Không nói đến Thẩm Lệ cũng bị làm cho ngây người, mà ngay cả Hạ Diệp Chi cũng hơi kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng Mạc Đình Kiên cũng có thể nói ra những điều như vậy.
Mạc Đình Kiên lên tiếng, Thẩm Lệ đương nhiên không có lý do từ chối.
“Vậy thì… tôi… làm phiền vậy.” Cô ngập ngừng, vẫn hơi ngạc nhiên.
Mạc Đình Kiên khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Khi Cố Tri Dân rời đi, Mạc Đình Kiên cũng đi tiễn anh ta.
Đi từ đại sảnh đến cổng chỉ mất hai ba phút ngắn ngủ, nhưng Cố Tri Dân lại thường xuyên quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên ban đầu không thèm quan tâm đến anh ta.
Nhưng Cố Tri Dân cứ mãi nhìn mình, khiến Mạc Đình Kiên muốn ngó lơ cũng không được.
“Có chuyện gì với cậu vậy?” Mạc Đình Kiên dừng lại và quay sang nhìn Cố Tri Dân.
“Cậu …” Cố Tri Dân do dự một hồi, mở miệng nói, nhưng lại chẳng nói hết câu.
Mạc Đình Kiên mất kiên nhẫn với anh ta, sốt ruột cau mày: “Có cái mọe gì thì nói đi.”
“Cậu cảm thấy Thẩm Lệ nhà tôi, có đẹp không?” Cố Tri Dân đặc biệt nhấn mạnh hai từ “nhà tôi”.
/1688
|