“Anh họ.”
Cố Mãn Mãn vội vàng gọi Cố Tri Dân một tiếng và muốn chuyển đề tài, cô ấy không muốn lại bị Thẩm Lệ trêu nữa.
Dù sao, bây giờ cô ấy cũng không cứng rắn được như trước.
Đều tại bữa tiệc nướng tối qua, bây giờ cô ấy nhìn đồ nướng sẽ nghĩ tới Đào Triển Minh.
Cô ấy nghĩ chắc mình sẽ không tới quán nướng kia trong một thời gian dài mất.
Trong lòng cô ấy hơi ám ảnh.
“Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?” Cố Tri Dân đi tới và ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lệ.
Đã lâu rồi anh ta không thấy Thẩm Lệ cười như vậy.
Vừa rồi, lúc anh ta đi ra, từ phía xa đã thấy Thẩm Lệ đang nói chuyện với Cố Mãn Mãn có vẻ rất vui, bởi vì trên mặt cô lộ vẻ tươi cười.
Anh nhớ tới khi Thẩm Lệ nói chuyện với Hạ Diệp Chi cũng rất vui vẻ.
Ngay cả khi Thẩm Lệ nói chuyện với Mạc Đình Kiên, giọng điệu cũng đỡ hơn lúc nói chuyện với anh ta.
Dường như chỉ khi ở trước mặt anh ta, nhìn cô mới có vẻ đặc biệt không vui.
Cố Tri Dân nhận ra điều này, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng anh ta lại không đành lòng đi qua quấy rầy Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn.
Mãi đến khi anh ta bị Cố Mãn Mãn phát hiện, mới đi qua.
“Mắt nào của anh nhìn thấy bọn em trò chuyện vui vẻ chứ? Anh nói trò chuyện vui vẻ là do thấy Chị Tiểu Lệ cao hứng chứ gì? Chị ấy trêu em, chị ấy đương nhiên cao hứng rồi…”
Cố Mãn Mãn tức giận bất bình nói.
“Em trêu Mãn Mãn à?”
Cố Tri Dân nghiêng đầu, khi nói chuyện với Thẩm Lệ lại bất giác hạ thấp giọng như sợ làm phiền tới cô, còn cảm giác hơi dè dặt.
Cố Mãn Mãn cũng mơ hồ nhận thấy được thái độ của Cố Tri Dân hơi dè dặt thì trong lòng vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong thời gian này đều thật kỳ lạ.
“Không.” Thẩm Lệ nghiêm mặt phủ nhận: “Chỉ là quan tâm bình thường, hỏi thăm một chút về vấn đề tình cảm của cô ấy mà thôi.”
Cố Mãn Mãn thở dài: “Chị Tiểu Lệ à, chị muốn em phải giải thích thế nào thì chị mới tin chứ? Em và Đào Triển Minh thật sự không có gì mà.”
“Chị tin mà.” Thẩm Lệ gật đầu, vẻ mặt muốn nghiêm túc bao nhiêu thì có nghiêm túc bấy nhiêu.
“…”
Cố Mãn Mãn lựa chọn bỏ cuộc, cúi đầu ăn sáng.
Cố Mãn Mãn không nói nữa, không có người làm bầu không khí sôi động nên bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.
Vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Lệ cũng dần dần biến mất, thoạt nhìn cũng không tính nói chuyện.
Cô có thể nói chuyện vui vẻ với người khác như vậy, lại không muốn nói với anh ta thêm một câu.
Chẳng lẽ thật sự giống như cô đã nói…
Là không thích sao?
Bởi vì cô không thích nên không muốn nói chuyện với anh ta.
Bởi vì cô không thích, cho dù nói chuyện với anh ta cũng không thấy vui vẻ.
Bởi vì cô không thích nên mới muốn chia tay.
Hai người quấn quýt, dây dưa nhiều năm như vậy là vì thích, đột nhiên không muốn quấn quýt, dây dưa nữa là vì không thích.
Nghĩ vậy, tất cả đều trở nên đơn giản.
Chỉ là anh ta không có cách nào thuyết phục được mình từ bỏ Thẩm Lệ.
Anh ta chưa từng nghĩ Thẩm Lệ sẽ đến với người khác, anh ta cũng chưa từng nghĩ sẽ ở cùng với người khác ngoài Thẩm Lệ.
Nếu tiếp tục ở với nhau cũng chỉ là hành hạ lẫn nhau, vậy anh ta thà là hành hạ lẫn nhau cũng không muốn xa nhau.
Con người luôn có lòng tham không đáy, không muốn xa nhau đồng thời anh ta còn muốn thấy vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Lệ.
Giống như rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính, không tìm được lối ra, chỉ có thể không ngừng vòng qua vòng lại ở đây.
…
Cố Tri Dân ăn sáng xong đi thẳng tới công ty.
Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn nói chuyện về công việc tiếp theo.
Tương đối trùng hợp là giai đoạn đầu trong vai diễn mới của Thẩm Lệ cũng là một người bị bệnh, phần lớn cảnh quay đều nằm ở trên giường, cho nên dù cô còn chưa lành vết thương nhưng tiến vào tổ làm phim vẫn không thành vấn đề.
Cố Mãn Mãn vội vàng gọi Cố Tri Dân một tiếng và muốn chuyển đề tài, cô ấy không muốn lại bị Thẩm Lệ trêu nữa.
Dù sao, bây giờ cô ấy cũng không cứng rắn được như trước.
Đều tại bữa tiệc nướng tối qua, bây giờ cô ấy nhìn đồ nướng sẽ nghĩ tới Đào Triển Minh.
Cô ấy nghĩ chắc mình sẽ không tới quán nướng kia trong một thời gian dài mất.
Trong lòng cô ấy hơi ám ảnh.
“Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?” Cố Tri Dân đi tới và ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lệ.
Đã lâu rồi anh ta không thấy Thẩm Lệ cười như vậy.
Vừa rồi, lúc anh ta đi ra, từ phía xa đã thấy Thẩm Lệ đang nói chuyện với Cố Mãn Mãn có vẻ rất vui, bởi vì trên mặt cô lộ vẻ tươi cười.
Anh nhớ tới khi Thẩm Lệ nói chuyện với Hạ Diệp Chi cũng rất vui vẻ.
Ngay cả khi Thẩm Lệ nói chuyện với Mạc Đình Kiên, giọng điệu cũng đỡ hơn lúc nói chuyện với anh ta.
Dường như chỉ khi ở trước mặt anh ta, nhìn cô mới có vẻ đặc biệt không vui.
Cố Tri Dân nhận ra điều này, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng anh ta lại không đành lòng đi qua quấy rầy Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn.
Mãi đến khi anh ta bị Cố Mãn Mãn phát hiện, mới đi qua.
“Mắt nào của anh nhìn thấy bọn em trò chuyện vui vẻ chứ? Anh nói trò chuyện vui vẻ là do thấy Chị Tiểu Lệ cao hứng chứ gì? Chị ấy trêu em, chị ấy đương nhiên cao hứng rồi…”
Cố Mãn Mãn tức giận bất bình nói.
“Em trêu Mãn Mãn à?”
Cố Tri Dân nghiêng đầu, khi nói chuyện với Thẩm Lệ lại bất giác hạ thấp giọng như sợ làm phiền tới cô, còn cảm giác hơi dè dặt.
Cố Mãn Mãn cũng mơ hồ nhận thấy được thái độ của Cố Tri Dân hơi dè dặt thì trong lòng vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong thời gian này đều thật kỳ lạ.
“Không.” Thẩm Lệ nghiêm mặt phủ nhận: “Chỉ là quan tâm bình thường, hỏi thăm một chút về vấn đề tình cảm của cô ấy mà thôi.”
Cố Mãn Mãn thở dài: “Chị Tiểu Lệ à, chị muốn em phải giải thích thế nào thì chị mới tin chứ? Em và Đào Triển Minh thật sự không có gì mà.”
“Chị tin mà.” Thẩm Lệ gật đầu, vẻ mặt muốn nghiêm túc bao nhiêu thì có nghiêm túc bấy nhiêu.
“…”
Cố Mãn Mãn lựa chọn bỏ cuộc, cúi đầu ăn sáng.
Cố Mãn Mãn không nói nữa, không có người làm bầu không khí sôi động nên bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.
Vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Lệ cũng dần dần biến mất, thoạt nhìn cũng không tính nói chuyện.
Cô có thể nói chuyện vui vẻ với người khác như vậy, lại không muốn nói với anh ta thêm một câu.
Chẳng lẽ thật sự giống như cô đã nói…
Là không thích sao?
Bởi vì cô không thích nên không muốn nói chuyện với anh ta.
Bởi vì cô không thích, cho dù nói chuyện với anh ta cũng không thấy vui vẻ.
Bởi vì cô không thích nên mới muốn chia tay.
Hai người quấn quýt, dây dưa nhiều năm như vậy là vì thích, đột nhiên không muốn quấn quýt, dây dưa nữa là vì không thích.
Nghĩ vậy, tất cả đều trở nên đơn giản.
Chỉ là anh ta không có cách nào thuyết phục được mình từ bỏ Thẩm Lệ.
Anh ta chưa từng nghĩ Thẩm Lệ sẽ đến với người khác, anh ta cũng chưa từng nghĩ sẽ ở cùng với người khác ngoài Thẩm Lệ.
Nếu tiếp tục ở với nhau cũng chỉ là hành hạ lẫn nhau, vậy anh ta thà là hành hạ lẫn nhau cũng không muốn xa nhau.
Con người luôn có lòng tham không đáy, không muốn xa nhau đồng thời anh ta còn muốn thấy vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Lệ.
Giống như rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính, không tìm được lối ra, chỉ có thể không ngừng vòng qua vòng lại ở đây.
…
Cố Tri Dân ăn sáng xong đi thẳng tới công ty.
Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn nói chuyện về công việc tiếp theo.
Tương đối trùng hợp là giai đoạn đầu trong vai diễn mới của Thẩm Lệ cũng là một người bị bệnh, phần lớn cảnh quay đều nằm ở trên giường, cho nên dù cô còn chưa lành vết thương nhưng tiến vào tổ làm phim vẫn không thành vấn đề.
/1688
|