“Là tôi, tôi đang ở Kim Hải, Mạc Đình Kiên đâu?” Hạ Diệp Chi cố gắng dùng một giọng nói bình tĩnh để nói ra câu này, mà một tay đặt bên cạnh đã căng thẳng đến mức siết chặt lại.
Mạc Ân Nhã bên cạnh nghe thấy điện thoại có người nhận, liền đẩy đẩy Hạ Diệp Chi: “Bật loa ngoài lên.”
Thời Dũng cũng nghe thấy giọng nói của Mạc Ân Nhã, dè dặt hỏi: “Mợ chủ đang ở cùng ai?”
Hạ Diệp Chi thuận theo ý của Mạc Ân Nhã, mở loa ngoài lên.
“Tôi tình cờ gặp em gái của cậu chủ nhà anh- cô Mạc Ân Nhã, cô ấy nói muốn ôn lại chuyện cũ với cậu chủ nhà anh.”
Lời nói của Hạ Diệp Chi đã dẫn đến ánh mắt khinh người của Mạc Ân Nhã.
Hạ Diệp Chi không quan tâm, cô dường như chỉ nói mấy câu vô nghĩa, nhưng Thời Dũng là một người thông minh, rất nhanh có thể hiểu được ý của Hạ Diệp Chi.
Mặc dù không biết tại sao Hạ Diệp Chi lại ở Kim Hải, nhưng chắc chắc là gặp phải rắc rồi, hơn nữa còn không liên lạc được với Cố Tri Dân.
Nếu như cô ấy có thể liên lạc được với Cô Tri Dân, thì cũng không lừa điện thoại di động của Mạc Ân Nhã để gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
“Gần đây cậu chủ rất bận, không có thời gian ôn lại chuyện cũ, tôi sẽ truyền đạt lại ý của cô Mạc Ân Nhã đến cậu chủ.” Giọng nói giải quyết cô việc chung của Thời Dũng: “Còn có chuyện gì không?”
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Mạc Ân Nhã.
Vẻ mặt Mạc Ân Nhã đầy sự khinh bỉ nhìn Hạ Diệp Chi.
Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Thời Dũng: “Đã không còn chuyện gì, vậy tôi cup điện thoại đây, tạm biệt.”
Sau đó là âm thanh cup điện thoại.
Hạ Diệp Chi đưa điện thoại di động cho Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã nhận lại điện thoại, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Còn cho rằng cô thật sự có thể để tôi gặp anh ba chứ, xem ra trong mắt của anh ba cô cũng chỉ có như vậy thôi.”
Mạc Ân Nhã thực sự cho rằng lần này cô ta có thể hẹn được Mạc Đình Kiên.
Kết quả Mạc Đình Kiên ngay cả điện thoại cũng không nhận, đừng nói đến hẹn gặp.
Hạ Diệp Chi thấy trên khuôn mặt của Mạc Ân Nhã chỉ có chút thất vọng, không phát hiện ra mục đích thực sự của Hạ Diệp Chi, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Với cách làm việc của Thời Dũng, chắc chắn sẽ nhanh chóng phản ứng lại và sẽ tìm ra một biện pháp tốt.
Anh ta nhất định sẽ liên lạc với Cố Tri Dân trước, kêu Cố Tri Dân đến tìm cô trước, sau đó anh ta sẽ tự mình sắp xếp người đi vào.
Trái tim vẫn luôn không được yên, cuối cùng lúc này cũng ổn định lại.
Bây giờ Hạ Diệp Chi chỉ cần yên tĩnh chờ đợi Cố Tri Dân đến tìm cô, không cần phải xung đột với Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã cảm thấy thật nhàm chán, cô ta lại không thể hỏi Hạ Diệp Chi như thế nào, hơn nữa trong điện thoại di động của cô có số điện thoại của Mạc Đình Kiên, cầm lấy túi đứng dậy sau đó rời đi.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Chuyện gì thế? Chẳng qua tôi thêm một phòng thôi, đến mức gõ cửa đuổi tôi sao?” Mạc Ân Nhã tức giận đi về phía cửa, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Hôm nay tôi nhất định phải khiếu nại các người!”
Hạ Diệp Chi không đi nhanh như Mạc Ân Nhã, từ từ đứng dậy nhìn về phía cửa.
Có phải là Cố Tri Dân không?
Lúc này, Mạc Ân Nhã đã mở cửa ra.
Một nhóm vệ sĩ đứng bên ngoài, không phải là nhân viên của Kim Hải.
Mạc Ân Nhã cau mày: “Các người là ai?”
Người vệ sĩ đứng đầu đưa cho cô ta một bức ảnh: “Có nhìn thấy người phụ nữ này không?”
Người vệ sĩ nói chuyện tràn đầy trung khí, ngay cả Hạ Diệp Chi ở bên trong không đi ra ngoài cũng nghe thấy giọng nói của anh ta.
Cầm một tấm ảnh đi tìm người.
Người cần tìm còn là một người phụ nữ.
Chắc chắn là tìm cô.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lập tức thay đổi, lặng lẽ quay lại trốn trong phòng ngủ.
Mạc Ân Nhã nhìn người trên bức ảnh, kinh ngạc thốt lên: “Đây không phải là….”
Cô nghĩ đến cái gì đó, quay người nhìn chiếc sofa bên cửa sổ, nơi đó đã không còn hình bóng của Hạ Diệp Chi.
/1688
|