Sau khi Mạc Ân Nhã giao di động ra, liền nói: “Mở cửa, để tôi ra ngoài.”
Vệ sĩ đem điện thoại di động bỏ vào trong túi anh ta xong, mặt không thay đổi nói: “Vừa rồi Tổng giám đốc Cố đã nói, không cho ai đi vào, cũng cho ai ra ngoài, cô Mạc ở Kim Hải nên xin tuân theo quy định của Kim Hải.”
“Anh…” Mạc Ân Nhã không nghĩ tới một tên vệ sĩ vậy mà cũng không hiểu tình người như vậy.
Vệ sĩ canh giữ ở cửa, không để ý tới Mạc Ân Nhã nữa.
Sở dĩ anh ta lấy điện thoại của Mạc Ân Nhã đi, chủ yếu là vì phòng ngừa Mạc Ân Nhã báo cảnh sát.
Lúc này Mạc Ân Nhã đã rất hoảng loạn, căn bản không nghĩ tới điều này, lúc đưa di động đi rồi mới nghĩ ra điều này.
Nhưng cũng đã muộn, cô ta bất chấp tất cả những chuyện khác, chỉ có thể tìm xó xỉnh nào đó trốn đi, hy vọng bản thân mình sẽ không bị bọn họ làm bị thương.
Trong Phòng ngủ .
Hạ Diệp Chi vẫn luôn dán tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, lúc này nghe tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, liền biết bên ngoài đã đánh nhau.
Trước đó cô đứng quá mệt mỏi nên đã ngồi xuống đất.
Bây giờ đã hồi phục một chút.
Cô đứng dậy, đưa tay đi chuyển chốt cửa, đem cửa phòng hé ra một khe nhỏ, xuyên qua khe cửa cực kỳ cẩn thận nhìn ra ngoài.
Bên ngoài đang đánh nhau thành một đoàn, cả gian phòng đều là người.
Chắc là có thể thừa dịp đang loạn để chạy đi.
Hạ Diệp Chi chậm chậm đóng cửa lại một lần nữa, dự định thừa dịp lao ra.
Cũng không lâu lắm, cô lại một lần nữa mở cửa phòng, thả nhẹ động tác cong cong thân thể cố gắng không để cho người khác chú ý cô đi ra ngoài.
Cô đem mũ áo đội lên đầu, chậm rãi đi dọc theo tường tiến về phía cửa trước.
Mạc Ân Nhã đang núp ở góc tường, chỉ sợ bị người khác làm bị thương, đôi mắt vẫn luôn nhìn chung quanh.
Cho nên, cô ta là người đầu tiên nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Cô ta cảm thấy hiện tại mình bị giữ ở chỗ này, tất cả đều là do Hạ Diệp Chi ban tặng.
Cho nên, cô ta vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, liền muốn trả thù lớn tiếng kêu lên: “Hạ Diệp Chi ở chỗ này, cô ta đi ra ngoài rồi!”
Lúc đầu Hạ Diệp Chi đang đi nhanh đến cạnh cửa, bỗng nhiên Mạc Ân Nhã rống to một tiếng, liền đem ánh mắt mọi người đều dẫn tới trên người Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi dựa vào tường, không động đậy.
“Bắt lấy cô ta! Đừng làm cô ta bị thương!” Giong nói của Tạ Ngọc Nam vang lên từ trong đám người.
Người trong phòng rất nhiều, đến bây giờ Hạ Diệp Chi vẫn không nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang ở chỗ nào.
Ngay sau đó, Cố Tri Dân cũng lớn tiếng nói ra: “Bảo vệ Diệp Chi! Nếu như cô ấy bị bắt, thưởng cuối năm tất cả cũng đừng có nhắc tới nữa, ăn tết tất cả đều uống gió tây bắc cho tôi!”
Tiếng nói của Cố Tri Dân vừa xong, người của anh ta liền xông lên trước mặt Hạ Diệp Chi bảo vệ cô, ngăn những người của Tạ Ngọc Nam muốn tới bắt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi được bọn họ bảo vệ phía sau, dừng lại một chút, lại men theo tường đi ra ngoài.
Chân của cô vẫn không được linh hoạt, cho nên cô đi rất chậm.
Mạc Ân Nhã thừa dịp đang loạn đến bên cạnh Hạ Diệp Chi, chặn đường đi của cô lại: “Định đi đâu vậy?”
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt nhìn Mạc Ân Nhã: “Tránh ra!”
“Không tránh đấy!” Ánh mắt Mạc Ân Nhã rơi vào trên đùi của cô, đáy mắt là nồng đậm không cam lòng cùng ác ý: “Chân của chị thế nào rồi?”
Cô ta nói xong, nhấc chân liền hướng trên đùi Hạ Diệp Chi hung hăng đạp một cước.
“A…” Hạ Diệp Chi chỉ cảm thấy chân tê rần, không làm gì được, kêu lên một tiếng đau đớn liền ngã trên mặt đất.
Mạc Ân Nhã ngồi xổm trước mặt cô, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Có phải chị què rồi hay không?”
Hạ Diệp Chi ngồi dưới đất, mắt lạnh nhìn Mạc Ân Nhã: “Tạ Ngọc Nam cho cô chỗ tốt gì sao?”
“Không có.” Mạc Ân Nhã không quan trọng lắc đầu: “Tôi không cần chỗ tốt gì, tôi chỉ cần trông thấy bộ dạng nghèo túng chật vật này của chị, đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.”
/1688
|