Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc, Mạc Đình Kiên cuối cùng cũng chịu gặp cô sao?
Lúc gõ cửa phòng sách, cô không hề có một chút cảm giác chân thực nào.
Chân cô bước vào trong phòng sách, còn chưa thấy rõ tình hình bên trong đã nghe thấy một giọng nói đàn ông khàn khàn vang lên: “Thời Dũng, là ai đến vậy?”
Người đàn ông đứng bên cạnh bàn làm việc nói: “Cậu chủ, là cô chủ ạ.”
Hạ Diệp Chi lúc này mới chú ý đến, trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, một người đàn ông với thân hình to lớn đang ngồi quay lưng về phía cô.
Từ phía cô nhìn qua có thể nhìn thấy cái đầu của người đàn ông lộ ra từ trên lưng ghế và cánh tay đặt lên tay vịn.
Là một người đàn ông có thân hình cao lớn.
Anh ta, chính là Mạc Đình Kiên sao?
Thời Dũng nhìn Hạ Diệp Chi, thản nhiên quan sát cô: “Cô chủ.”
“Thời Dũng?” Cô vừa nghe thấy Mạc Đình Kiên gọi cái tên này.
Thời Dũng gật đầu, không nhiều lời nữa.
Anh ta vốn dĩ cũng không phải kẻ lắm lời.
Lúc này, Mạc Đình Kiên đang ngồi quay lưng về phía cô đã lên tiếng.
“Cô đã gặp Mạc Đình Phong rồi à?”
Hạ Diệp Chi ngẩn người một chút mới ý thức được anh đang nói chuyện với cô.
Mặc dù từ chính miệng của Mạc Đình Phong cô sớm biết được tình cảm của hai cha con này không tốt, nhưng Mạc Đình Kiên gọi thẳng tên của Mạc Đình Phong như thế này, vẫn khiến cô có chút kinh ngạc.
“Gặp rồi.” Hạ Diệp Chi không biết Mạc Đình Kiên hỏi điều này làm gì, nhưng cô mơ hồ cảm giác được Mạc Đình Kiên cũng không muốn để cô nhìn thấy ý định thực sự.
“Ông ta đã nói những gì?”
“Nói chuyện linh tinh một chút, còn nói đến chuyện của anh…” Hạ Diệp Chi dừng một chút mới nói: “Ông ấy rất quan tâm đến anh.”
Những lời đó của Mạc Đình Phong có thể ẩn chứa mục đích nào đó, nhưng ông ta nhất định có quan tâm đến Mạc Đình Kiên.
Cô có chút ngưỡng mộ anh, có thể có một người bố thương anh.
Mạc Đình Kiên nghe lời nói của cô chỉ cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Nghe Gia Thành nói, hai người sống cùng nhau khá ổn?”
Hạ Diệp Chi vừa nghe thấy hai chữ “Gia Thành”, cả người liền cứng đờ, vội vàng lắc đầu: “Chỉ là gặp ở trong biệt thự mà thôi.”
Nghĩ đến việc Mạc Đình Kiên quay lưng với cô, không nhìn thấy cô lắc đầu, cô lại bổ sung thêm một câu: “Chúng tôi không quen biết.”
Không biết vì sao cô cố ý che giấu chuyện “Mạc Gia Thành” bị thương ở lại phòng trọ của cô một đêm.
“Vậy sao?”
Người đàn ông buông hai chữ nhẹ tênh, khiến cả người Hạ Diệp Chi lạnh toát, không dám nói nữa.
“Mạc Gia Thành” không phải thật sự ở trước mặt Mạc Đình Kiên đã nói điều gì chứ?
“Được rồi, cô đi ra ngoài đi.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên nghe có chút không kiên nhẫn.
Hạ Diệp Chi không nhìn thấy mặt của Mạc Đình Kiên, nhưng dù cách một khoảng cách xa như vậy, cô lại có thể cảm nhận được hơi thở lạnh nhạt từ chối một cách thẳng thừng tỏa ra trên người anh.
Sở dĩ cô gả vào nhà họ Mạc, một nửa nguyên nhân là bị Tiêu Thanh Hà ép buộc, nửa nguyên nhân còn lại là sự tự nguyện khi đã nản lòng của cô.
Gả vào nhà họ Mạc, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày ly hôn, bởi vậy từ ngày đầu tiên gả vào, cô đã tâm niệm rằng cả đời này sẽ là vợ của Mạc Đình Kiên.
Cô cắn môi, tiến lên hai bước, đứng ở chỗ gần Mạc Đình Kiên một chút, lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Mạc Đình Kiên, anh… có thể quay lại không?”
Anh quay lại, cô sẽ có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh rồi.
Cô vừa nói xong liền cảm giác được trong phòng lập tức tràn đầy áp lực khiến người ta hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
“Tôi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy, chúng ta sau này chung sống bên nhau cả đời, sớm muộn cũng phải gặp mặt, tôi thật sự không để ý đến… tình hình sức khỏe của anh.”
Mạc Đình Kiên ở phía sau lưng ghế nghe thấy lời của cô cũng sững sờ chốc lát.
Anh khẽ nhếch môi, trong giọng nói tràn đầy sự chán ghét và ác ý: “Nhưng tôi để ý đến bộ dạng xấu xí của cô.”
Lúc gõ cửa phòng sách, cô không hề có một chút cảm giác chân thực nào.
Chân cô bước vào trong phòng sách, còn chưa thấy rõ tình hình bên trong đã nghe thấy một giọng nói đàn ông khàn khàn vang lên: “Thời Dũng, là ai đến vậy?”
Người đàn ông đứng bên cạnh bàn làm việc nói: “Cậu chủ, là cô chủ ạ.”
Hạ Diệp Chi lúc này mới chú ý đến, trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, một người đàn ông với thân hình to lớn đang ngồi quay lưng về phía cô.
Từ phía cô nhìn qua có thể nhìn thấy cái đầu của người đàn ông lộ ra từ trên lưng ghế và cánh tay đặt lên tay vịn.
Là một người đàn ông có thân hình cao lớn.
Anh ta, chính là Mạc Đình Kiên sao?
Thời Dũng nhìn Hạ Diệp Chi, thản nhiên quan sát cô: “Cô chủ.”
“Thời Dũng?” Cô vừa nghe thấy Mạc Đình Kiên gọi cái tên này.
Thời Dũng gật đầu, không nhiều lời nữa.
Anh ta vốn dĩ cũng không phải kẻ lắm lời.
Lúc này, Mạc Đình Kiên đang ngồi quay lưng về phía cô đã lên tiếng.
“Cô đã gặp Mạc Đình Phong rồi à?”
Hạ Diệp Chi ngẩn người một chút mới ý thức được anh đang nói chuyện với cô.
Mặc dù từ chính miệng của Mạc Đình Phong cô sớm biết được tình cảm của hai cha con này không tốt, nhưng Mạc Đình Kiên gọi thẳng tên của Mạc Đình Phong như thế này, vẫn khiến cô có chút kinh ngạc.
“Gặp rồi.” Hạ Diệp Chi không biết Mạc Đình Kiên hỏi điều này làm gì, nhưng cô mơ hồ cảm giác được Mạc Đình Kiên cũng không muốn để cô nhìn thấy ý định thực sự.
“Ông ta đã nói những gì?”
“Nói chuyện linh tinh một chút, còn nói đến chuyện của anh…” Hạ Diệp Chi dừng một chút mới nói: “Ông ấy rất quan tâm đến anh.”
Những lời đó của Mạc Đình Phong có thể ẩn chứa mục đích nào đó, nhưng ông ta nhất định có quan tâm đến Mạc Đình Kiên.
Cô có chút ngưỡng mộ anh, có thể có một người bố thương anh.
Mạc Đình Kiên nghe lời nói của cô chỉ cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Nghe Gia Thành nói, hai người sống cùng nhau khá ổn?”
Hạ Diệp Chi vừa nghe thấy hai chữ “Gia Thành”, cả người liền cứng đờ, vội vàng lắc đầu: “Chỉ là gặp ở trong biệt thự mà thôi.”
Nghĩ đến việc Mạc Đình Kiên quay lưng với cô, không nhìn thấy cô lắc đầu, cô lại bổ sung thêm một câu: “Chúng tôi không quen biết.”
Không biết vì sao cô cố ý che giấu chuyện “Mạc Gia Thành” bị thương ở lại phòng trọ của cô một đêm.
“Vậy sao?”
Người đàn ông buông hai chữ nhẹ tênh, khiến cả người Hạ Diệp Chi lạnh toát, không dám nói nữa.
“Mạc Gia Thành” không phải thật sự ở trước mặt Mạc Đình Kiên đã nói điều gì chứ?
“Được rồi, cô đi ra ngoài đi.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên nghe có chút không kiên nhẫn.
Hạ Diệp Chi không nhìn thấy mặt của Mạc Đình Kiên, nhưng dù cách một khoảng cách xa như vậy, cô lại có thể cảm nhận được hơi thở lạnh nhạt từ chối một cách thẳng thừng tỏa ra trên người anh.
Sở dĩ cô gả vào nhà họ Mạc, một nửa nguyên nhân là bị Tiêu Thanh Hà ép buộc, nửa nguyên nhân còn lại là sự tự nguyện khi đã nản lòng của cô.
Gả vào nhà họ Mạc, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày ly hôn, bởi vậy từ ngày đầu tiên gả vào, cô đã tâm niệm rằng cả đời này sẽ là vợ của Mạc Đình Kiên.
Cô cắn môi, tiến lên hai bước, đứng ở chỗ gần Mạc Đình Kiên một chút, lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Mạc Đình Kiên, anh… có thể quay lại không?”
Anh quay lại, cô sẽ có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh rồi.
Cô vừa nói xong liền cảm giác được trong phòng lập tức tràn đầy áp lực khiến người ta hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
“Tôi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy, chúng ta sau này chung sống bên nhau cả đời, sớm muộn cũng phải gặp mặt, tôi thật sự không để ý đến… tình hình sức khỏe của anh.”
Mạc Đình Kiên ở phía sau lưng ghế nghe thấy lời của cô cũng sững sờ chốc lát.
Anh khẽ nhếch môi, trong giọng nói tràn đầy sự chán ghét và ác ý: “Nhưng tôi để ý đến bộ dạng xấu xí của cô.”
/1688
|