Dương Thần ngây ra, lão ni cô này tình tính đúng là nóng nảy, còn gì là hình tượng của người xuất gia thanh tâm quả dục nữa.
- Sư Thái, bà đừng hiểu nhầm, tôi đúng là đến tìm phụ nữ của tôi, cô ấy tên là Sắc Vi, tôi thật sự không phải đến lừa phụ nữ mà,
Dương Thần nói.
Trong mắt Yên Vũ hiện lên một tia dị sắc, lại nói:
- Hừ! Trong Yên Vũ am này, toàn là đệ tử của ta, đều là người xuất gia dốc lòng tu luyện, không có ai là nữ nhân của ngươi cả!
Dương Thần cũng bực, lão ni cô đúng là nói ngọt không nghe, cho rằng mình là quả hồng nhũn thích nắm bóp thế nào thì nắn sao?
- Lời của Sư Thái là một phía, tôi sẽ không tin, nếu như sư thái không thả người, tôi sẽ tự mình vào tìm,
Nói xong, Dương Thần lập tức vòng qua đi vào bên trong.
Yên Vũ đem phất trần trên tay quét ngang, chặn đường đi,
- Yên Vũ am không cho phép bất kỳ đàn ông nào đi vào, nếu ngươi đi vào, thì đừng trách bần ni không khách khí.
Nhìn điệu bộ này, di nhiên là muốn đánh nhau!
Dương Thần dở khóc dở cười, không biết ni cô này có phải lúc còn trẻ bị đàn ông bỏ rơi hay không, xem ra rất hận đàn ông, đến mức tâm lý có vấn đề!
Tuy nhiên mình cũng không rảnh mà giằng co với bà ta, còn phải quay về Trung Hải, đi ăn tối với Mạc Thiện Ny.
Hoàn toàn không để ý tới sự ngăn cản của Yên Vũ, Dương Thần lắc mình, vượt qua Yên Vũ, đến tiền viện trong am.
Yên Vũ lớn tiếng quát to:
- Muốn chết! ! Nếm thử Thái Ất Phất Trần của ta! ! !
Nói xong, Yên Vũ quay người, phất trần trên tay không biết như thế nào, đột nhiên biến dài hơn vài thước, một đạo bạch sắc, hung hăng bắn tới cổ Dương Thần!
Tượng Bồ Tát còn có ba phần hỏa, huống chi Dương Thần cũng không phải loại lương thiện gì, bị chọc giận như vậy, sớm đã nổi lên sát khí!
Cũng không để ý xem Thái Ất Phất Trần kìa thuộc đẳng cấp pháp bảo nào, do chất liệu nào tạo thành, Dương Thần nâng một cánh tay lên, định bắt lấy.
Nhưng lúc Dương Thần bắt được Phất Trần mới phát hiện, những sợi tơ nhìn thì mềm mại, nhưng không ngờ giống như một sinh vật, lại bắt đầu dài ra, theo cánh tay quấn dần lên phía trên!
- Không biết tự lượng sức!
Yên Vũ cười lạnh vài tiếng, truyền qua càng nhiều chân nguyên lực, khí tức băng hàn bao trùm toàn bộ đình viện.
Dương Thần vận Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, Thiên địa diễn sinh chi lực bảo vệ thân thể, tuy không có thương tổn gì đặc biệt, nhưng muốn đánh nát những sợi lông dài trên cơ thể, thì rất khó.
Những sợi lông dài màu trắng giống như được tinh luyện đặc biệt, càng công kích, sẽ càng bám chặt, hơn nữa còn rất dẻo dai, còn có thế hập thụ linh khi để tăng thêm sức mạnh!
Mắt thấy, những sợi lông dài theo cánh tay quấn lên. Đã bắt đầu bao trùm cơ thể và hai chân, hơn nữa còn hướng về phía đầu.
- Vùng vẫy đi, cho dù ngươi có vùng vẫy như thế nào, thì những sợi lông thú sẽ càng ngày càng chặt, càng ngày càng chắc chắn.
- Đàn ông trong thiên hạ đều không phải thứ tốt lành gì, hôm nay bần ni khai sát giới, trừ hại.
Trong lúc Yên Vũ ni cô nói, thì Thái Ất Phất Trần tán phát ra một luồng linh khí lạnh lẽo, cái này hình như với công pháp của bà ta có liên quan, không chỉ muốn bao trùm hoàn toàn Dương Thần, mà còn định làm cho Dương Thần đông cứng.
Dương Thần nhất thời sơ suất, bị trói rất khó chịu, nghe thấy như vậy, lập tức nổi trận lôi đình.
Nữ nhân của mình bà ta không chịu thả, còn muốn giết mình! ?
Tuy rằng mình cũng thuộc loại giết người không chớp mắt, nhưng nếu người khác muốn giết mình, thì lại là chuyện khác!
Thấy những cỗ chân nguyên băng hàn không ngừng công kích kinh mạch toàn thân, Dương Thần vội vàng điều động thiên địa chi lực, bốn phía thân thể bao bọc Nam Minh Ly Hỏa.
Chỉ thấy một đoàn hỏa diễm kim hồng sắc hiện ra.
Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, bao bọc Dương Thần ở bên trong, những sợi lông của Thái Ất Phất Trần, hình như rất sợ hỏa diễm này, sau khi bị đốt một mảng lớn, liền nhanh chóng rút về!
- Nam Minh Ly Hỏa! ?
Yên Vũ kinh hãi hô lên, vội vàng rút Thái Ất Phất Trần về phía sau, còn không ngừng liên tục lùi lại mấy bước.
Bà chính là Tam Dương Chân Hỏa kiếp sơ kỳ, lúc tiến nhập vào Độ Kiếp Kỳ, bị ba lần Nam Minh Ly Hỏa thiên kiếp, đối với loại thiên hỏa này rất quen thuộc!
Vì vượt qua lần thiên kiếp đó, cô đã tổn thất mất ba kiện pháp bảo, còn phải dùng không ít bảo mệnh đan dược, bị trọng thương mới độ kiếp thành công!
Tuy Nam Minh Thiên Hỏa không giống thiên kiếp thiên hỏa lúc trước, thanh thế lớn như vậy, hùng hồn mãnh liệt, thiếu một chút hỏa hầu, nhưng dù sao cũng là Nam Minh Ly Hỏa hàng thật giá thật.
- Phì Phì Phì! ! !
Dương Thần đem lông lá trong miệng nhổ ra, nhảy dựng lên chửi:
- Ni cô khốn kiếp, tôi với bà không oán thù bà nói giết là giết! ? Bà tưởng bà là tôi à! ?
Yên Vũ không rảnh để ý đến phản ứng kỳ quái của Dương Thần, nhìn Nam Minh Ly Hỏa lượn lờ bên cạnh Dương Thần, không thể tin nổi.
Bà tuy rằng đã nghe qua một số tu sĩ đại thần thông, có thể khống chế Nam Minh Ly Hỏa, Quỳ Thủy hoặc một số thiên hỏa, hàn thủy cấp thấp, nhưng những người đó chí ít cũng phải là Độ Kiếp Hậu Kỳ siêu cấp cao thủ, thân tu một số huyền bí công pháp, hoặc là phải thông qua những pháp bảo đặc thù, thậm chí là tiên phẩm mới có thể!
Gã thanh niên trước mắt, chẳng lẽ là Độ Kiếp hậu kỳ! ? nếu không thì làm sao vừa tùy ý gọi, đã có Nam Minh Ly Hỏa hộ thân! ?
Dương Thần cũng không để ý bà ta có ngây ngốc không, một tay theo Nam Minh Ly Hỏa vung lên, ngưng tụ thành một con rồng lửa, trực tiếp hướng về bà ta gào thét!
Cùng với lúc Yên Vũ bừng tỉnh, Thái Ất Phất Trần vung lên vẽ thành một đồ hình Thái cực bát quái, hẳn là do phất trần này có pháp trận phòng ngự, vừa va chạm với hỏa long, rất nhanh bị chấn nát, nhưng cũng tranh thủ được chút thời gian, liền lập tức nhảy lên trên tường.
- Ngươi rốt cuộc là ai! ?
Yên Vũ rốt cuộc cũng ý thức được, bản thân thật sự không có năng lực giết chết thanh niên này.
Dương Thần cũng không có hứng nói tiếp, tay vung lên!
Phía sau Yên Vũ, lại một con rồng do Nam Minh Ly Hỏa ngưng tụ thành, bất ngờ lao về phía bà ta!
Yên Vũ vội vàng nhảy lên chật vật rơi xuống đất, thần hồn bất định nhìn hai con hỏa long lượn lờ trên trời.
Đối với Dương Thần mà nói, đã có thể rất dễ dàng thao túng Nam Minh Ly Hỏa, tuy rằng so với” Thần bí lão nhân” còn kém rất nhiều, nhưng so với tu sĩ tam dương chân hỏa sơ kỳ này, đã quá đủ rồi.
- Sao, sợ rồi? Muộn rồi.
Dương Thần nói.
Toàn thân được Nam Minh Ly Hỏa bao bọc, cơ thể giống như một hỏa đoàn, hướng thẳng tới Yên Vũ.
Yên Vũ tuyệt đối không nghĩ tới, năng lực không chế Ly Hỏa của Dương Thần lại cao như vậy, chuyển sang trạng thái công kích cực kì mau lẹ.
Bà không dám đụng vào thiên hỏa này, chỉ đành liên tục lắc mình né tránh.
Nhưng tốc độ của Dương Thần làm sao kém bà ta được, giống như mèo vờn chuột, hỏa tinh dính vào trường bào của Yên Vũ, đã xuất hiện nhiều lỗ nhỏ.
Càng làm cho Yên Vũ nhức óc chính là, Dương Thần cố ý làm như thế, trong lúc không ngừng muốn giết chết bà, hai con hỏa long cũng không ngừng bay lượn trên không.
- Rầm Rầm
Những âm thanh tường đổ không ngừng vang lên, khiến Yên Vũ tức giận phát run.
- Ngươi muốn đánh thì hãy nhằm vào ta, cớ sao lại hủy đi Yên Vũ Am của ta! !
Ni cô kêu to.
Dương Thần vừa dùng quền cước mang theo hỏa diễm không ngừng áp chế bà ta, một bên cười nói:
- Bà đã không cho tôi tìm, tôi san bằng phòng ốc của bà, như vậy tự nhiên sẽ tìm được người tôi cần tìm.
- Vô sỉ! !
- Ha ha, rất hợp với sự vô lý của bà.
Bên trên Yên Vũ Am, Dương Thần như một chiến thần, đem Yên Vũ đang cầm Thái Ất phất trần trấn áp.
Lưu quang đỏ thẫm phá không, Thái Ất phất trần không ngừng chống đỡ, một bộ phận hỏa quang bay tứ tán, giống như muốn thiêu đốt những đám mây trên đỉnh núi, tạo thành từng đám mây đỏ!
Dưới ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, hai con hỏa long đang bay múa trên đỉnh Yên Vũ Am, xen lẫn hô ứng lẫn nhau, làm cho toàn bộ đỉnh núi giống như biến thành biển lửa.
Khả năng thi triển Ly Hỏa của Dương Thần ngày càng tinh thuần, lĩnh ngộ cách dùng Thiên địa chi lực, cho dù chỉ là một chút, nhưng cũng làm cho hắn thu được lợi ích không nhỏ!
Dù sao thực lực chênh lệch, nếu không phải Dương Thần không nổi quá nhiều sát tâm, Yên Vũ lại có Thái Ất Phất Trần hộ thân, thì đã sớm bị chém rụng giữa không trung.
Dương Thần vừa giữ chân Yên Vũ, làm cho bà ta nếm chút khổ sở, vừa dùng thần thức tìm kiếm, trong số những nữ đệ tử vì hỏa long mà kinh sợ chạy ra khỏi phòng ốc.
Hơn chục người cùng mặc một loại đồng phục, người thì đội mũ ni cô, người thì xõa tóc, trong lúc kinh hoảng không biết làm thế nào, hoảng loạn kêu to, định chạy khỏi Yên Vũ Am.
Trong đám người, một cô gái đi ra từ một gian phòng, nhưng lại đứng yên tại chỗ, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía không trung.
- Sắc Vi!
Dương Thần trong lòng vui mừng, nữ nhân bên dưới dáng người cao gầy đầy đặn, trên mặt có vài phần lạnh lùng cao ngạo, không phải người Tư Đồ Sắc Vi thì là ai!
Yên Vũ bị Dương Thần làm cho chật vật nhìn thấy Sắc Vi đi ra, nhất thời trong mắt hiện lên lo âu và kinh hoảng.
Nhưng cô cũng phát hiện, mình căn bản cũng không thể ngăn cản Dương Thần, thậm chí đến bây giờ mình còn chưa bị Ly Hoa thiêu rụi, cũng là do Dương Thần không toàn lực truy sát.
Dựa vào hỏa pháp xuất thần nhập hóa của Dương Thần, thậm chí một đoàn Ly Hỏa có thể lăng không xuất hiện trước mặt mình! Thì tráng làm sao được?
Dương Thần không có tâm tư để ý đến Yên Vũ, thân thể trên không trung tiêu tan, lập tức hiện ra trước mắt Sắc Vi.
Sau khi tìm được Sắc Vi, hai con hỏa long cũng lập tức biến mất, làm cho những ni cô kia nhẹ thở ra.
Đúng lúc Dương Thần định tiến lên ôm lấy Sắc Vi, lại phát hiện thấy, ánh mắt Sắc Vi nhìn mình, có vài phần lãnh đạm! ?
- Sư Thái, bà đừng hiểu nhầm, tôi đúng là đến tìm phụ nữ của tôi, cô ấy tên là Sắc Vi, tôi thật sự không phải đến lừa phụ nữ mà,
Dương Thần nói.
Trong mắt Yên Vũ hiện lên một tia dị sắc, lại nói:
- Hừ! Trong Yên Vũ am này, toàn là đệ tử của ta, đều là người xuất gia dốc lòng tu luyện, không có ai là nữ nhân của ngươi cả!
Dương Thần cũng bực, lão ni cô đúng là nói ngọt không nghe, cho rằng mình là quả hồng nhũn thích nắm bóp thế nào thì nắn sao?
- Lời của Sư Thái là một phía, tôi sẽ không tin, nếu như sư thái không thả người, tôi sẽ tự mình vào tìm,
Nói xong, Dương Thần lập tức vòng qua đi vào bên trong.
Yên Vũ đem phất trần trên tay quét ngang, chặn đường đi,
- Yên Vũ am không cho phép bất kỳ đàn ông nào đi vào, nếu ngươi đi vào, thì đừng trách bần ni không khách khí.
Nhìn điệu bộ này, di nhiên là muốn đánh nhau!
Dương Thần dở khóc dở cười, không biết ni cô này có phải lúc còn trẻ bị đàn ông bỏ rơi hay không, xem ra rất hận đàn ông, đến mức tâm lý có vấn đề!
Tuy nhiên mình cũng không rảnh mà giằng co với bà ta, còn phải quay về Trung Hải, đi ăn tối với Mạc Thiện Ny.
Hoàn toàn không để ý tới sự ngăn cản của Yên Vũ, Dương Thần lắc mình, vượt qua Yên Vũ, đến tiền viện trong am.
Yên Vũ lớn tiếng quát to:
- Muốn chết! ! Nếm thử Thái Ất Phất Trần của ta! ! !
Nói xong, Yên Vũ quay người, phất trần trên tay không biết như thế nào, đột nhiên biến dài hơn vài thước, một đạo bạch sắc, hung hăng bắn tới cổ Dương Thần!
Tượng Bồ Tát còn có ba phần hỏa, huống chi Dương Thần cũng không phải loại lương thiện gì, bị chọc giận như vậy, sớm đã nổi lên sát khí!
Cũng không để ý xem Thái Ất Phất Trần kìa thuộc đẳng cấp pháp bảo nào, do chất liệu nào tạo thành, Dương Thần nâng một cánh tay lên, định bắt lấy.
Nhưng lúc Dương Thần bắt được Phất Trần mới phát hiện, những sợi tơ nhìn thì mềm mại, nhưng không ngờ giống như một sinh vật, lại bắt đầu dài ra, theo cánh tay quấn dần lên phía trên!
- Không biết tự lượng sức!
Yên Vũ cười lạnh vài tiếng, truyền qua càng nhiều chân nguyên lực, khí tức băng hàn bao trùm toàn bộ đình viện.
Dương Thần vận Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, Thiên địa diễn sinh chi lực bảo vệ thân thể, tuy không có thương tổn gì đặc biệt, nhưng muốn đánh nát những sợi lông dài trên cơ thể, thì rất khó.
Những sợi lông dài màu trắng giống như được tinh luyện đặc biệt, càng công kích, sẽ càng bám chặt, hơn nữa còn rất dẻo dai, còn có thế hập thụ linh khi để tăng thêm sức mạnh!
Mắt thấy, những sợi lông dài theo cánh tay quấn lên. Đã bắt đầu bao trùm cơ thể và hai chân, hơn nữa còn hướng về phía đầu.
- Vùng vẫy đi, cho dù ngươi có vùng vẫy như thế nào, thì những sợi lông thú sẽ càng ngày càng chặt, càng ngày càng chắc chắn.
- Đàn ông trong thiên hạ đều không phải thứ tốt lành gì, hôm nay bần ni khai sát giới, trừ hại.
Trong lúc Yên Vũ ni cô nói, thì Thái Ất Phất Trần tán phát ra một luồng linh khí lạnh lẽo, cái này hình như với công pháp của bà ta có liên quan, không chỉ muốn bao trùm hoàn toàn Dương Thần, mà còn định làm cho Dương Thần đông cứng.
Dương Thần nhất thời sơ suất, bị trói rất khó chịu, nghe thấy như vậy, lập tức nổi trận lôi đình.
Nữ nhân của mình bà ta không chịu thả, còn muốn giết mình! ?
Tuy rằng mình cũng thuộc loại giết người không chớp mắt, nhưng nếu người khác muốn giết mình, thì lại là chuyện khác!
Thấy những cỗ chân nguyên băng hàn không ngừng công kích kinh mạch toàn thân, Dương Thần vội vàng điều động thiên địa chi lực, bốn phía thân thể bao bọc Nam Minh Ly Hỏa.
Chỉ thấy một đoàn hỏa diễm kim hồng sắc hiện ra.
Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, bao bọc Dương Thần ở bên trong, những sợi lông của Thái Ất Phất Trần, hình như rất sợ hỏa diễm này, sau khi bị đốt một mảng lớn, liền nhanh chóng rút về!
- Nam Minh Ly Hỏa! ?
Yên Vũ kinh hãi hô lên, vội vàng rút Thái Ất Phất Trần về phía sau, còn không ngừng liên tục lùi lại mấy bước.
Bà chính là Tam Dương Chân Hỏa kiếp sơ kỳ, lúc tiến nhập vào Độ Kiếp Kỳ, bị ba lần Nam Minh Ly Hỏa thiên kiếp, đối với loại thiên hỏa này rất quen thuộc!
Vì vượt qua lần thiên kiếp đó, cô đã tổn thất mất ba kiện pháp bảo, còn phải dùng không ít bảo mệnh đan dược, bị trọng thương mới độ kiếp thành công!
Tuy Nam Minh Thiên Hỏa không giống thiên kiếp thiên hỏa lúc trước, thanh thế lớn như vậy, hùng hồn mãnh liệt, thiếu một chút hỏa hầu, nhưng dù sao cũng là Nam Minh Ly Hỏa hàng thật giá thật.
- Phì Phì Phì! ! !
Dương Thần đem lông lá trong miệng nhổ ra, nhảy dựng lên chửi:
- Ni cô khốn kiếp, tôi với bà không oán thù bà nói giết là giết! ? Bà tưởng bà là tôi à! ?
Yên Vũ không rảnh để ý đến phản ứng kỳ quái của Dương Thần, nhìn Nam Minh Ly Hỏa lượn lờ bên cạnh Dương Thần, không thể tin nổi.
Bà tuy rằng đã nghe qua một số tu sĩ đại thần thông, có thể khống chế Nam Minh Ly Hỏa, Quỳ Thủy hoặc một số thiên hỏa, hàn thủy cấp thấp, nhưng những người đó chí ít cũng phải là Độ Kiếp Hậu Kỳ siêu cấp cao thủ, thân tu một số huyền bí công pháp, hoặc là phải thông qua những pháp bảo đặc thù, thậm chí là tiên phẩm mới có thể!
Gã thanh niên trước mắt, chẳng lẽ là Độ Kiếp hậu kỳ! ? nếu không thì làm sao vừa tùy ý gọi, đã có Nam Minh Ly Hỏa hộ thân! ?
Dương Thần cũng không để ý bà ta có ngây ngốc không, một tay theo Nam Minh Ly Hỏa vung lên, ngưng tụ thành một con rồng lửa, trực tiếp hướng về bà ta gào thét!
Cùng với lúc Yên Vũ bừng tỉnh, Thái Ất Phất Trần vung lên vẽ thành một đồ hình Thái cực bát quái, hẳn là do phất trần này có pháp trận phòng ngự, vừa va chạm với hỏa long, rất nhanh bị chấn nát, nhưng cũng tranh thủ được chút thời gian, liền lập tức nhảy lên trên tường.
- Ngươi rốt cuộc là ai! ?
Yên Vũ rốt cuộc cũng ý thức được, bản thân thật sự không có năng lực giết chết thanh niên này.
Dương Thần cũng không có hứng nói tiếp, tay vung lên!
Phía sau Yên Vũ, lại một con rồng do Nam Minh Ly Hỏa ngưng tụ thành, bất ngờ lao về phía bà ta!
Yên Vũ vội vàng nhảy lên chật vật rơi xuống đất, thần hồn bất định nhìn hai con hỏa long lượn lờ trên trời.
Đối với Dương Thần mà nói, đã có thể rất dễ dàng thao túng Nam Minh Ly Hỏa, tuy rằng so với” Thần bí lão nhân” còn kém rất nhiều, nhưng so với tu sĩ tam dương chân hỏa sơ kỳ này, đã quá đủ rồi.
- Sao, sợ rồi? Muộn rồi.
Dương Thần nói.
Toàn thân được Nam Minh Ly Hỏa bao bọc, cơ thể giống như một hỏa đoàn, hướng thẳng tới Yên Vũ.
Yên Vũ tuyệt đối không nghĩ tới, năng lực không chế Ly Hỏa của Dương Thần lại cao như vậy, chuyển sang trạng thái công kích cực kì mau lẹ.
Bà không dám đụng vào thiên hỏa này, chỉ đành liên tục lắc mình né tránh.
Nhưng tốc độ của Dương Thần làm sao kém bà ta được, giống như mèo vờn chuột, hỏa tinh dính vào trường bào của Yên Vũ, đã xuất hiện nhiều lỗ nhỏ.
Càng làm cho Yên Vũ nhức óc chính là, Dương Thần cố ý làm như thế, trong lúc không ngừng muốn giết chết bà, hai con hỏa long cũng không ngừng bay lượn trên không.
- Rầm Rầm
Những âm thanh tường đổ không ngừng vang lên, khiến Yên Vũ tức giận phát run.
- Ngươi muốn đánh thì hãy nhằm vào ta, cớ sao lại hủy đi Yên Vũ Am của ta! !
Ni cô kêu to.
Dương Thần vừa dùng quền cước mang theo hỏa diễm không ngừng áp chế bà ta, một bên cười nói:
- Bà đã không cho tôi tìm, tôi san bằng phòng ốc của bà, như vậy tự nhiên sẽ tìm được người tôi cần tìm.
- Vô sỉ! !
- Ha ha, rất hợp với sự vô lý của bà.
Bên trên Yên Vũ Am, Dương Thần như một chiến thần, đem Yên Vũ đang cầm Thái Ất phất trần trấn áp.
Lưu quang đỏ thẫm phá không, Thái Ất phất trần không ngừng chống đỡ, một bộ phận hỏa quang bay tứ tán, giống như muốn thiêu đốt những đám mây trên đỉnh núi, tạo thành từng đám mây đỏ!
Dưới ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, hai con hỏa long đang bay múa trên đỉnh Yên Vũ Am, xen lẫn hô ứng lẫn nhau, làm cho toàn bộ đỉnh núi giống như biến thành biển lửa.
Khả năng thi triển Ly Hỏa của Dương Thần ngày càng tinh thuần, lĩnh ngộ cách dùng Thiên địa chi lực, cho dù chỉ là một chút, nhưng cũng làm cho hắn thu được lợi ích không nhỏ!
Dù sao thực lực chênh lệch, nếu không phải Dương Thần không nổi quá nhiều sát tâm, Yên Vũ lại có Thái Ất Phất Trần hộ thân, thì đã sớm bị chém rụng giữa không trung.
Dương Thần vừa giữ chân Yên Vũ, làm cho bà ta nếm chút khổ sở, vừa dùng thần thức tìm kiếm, trong số những nữ đệ tử vì hỏa long mà kinh sợ chạy ra khỏi phòng ốc.
Hơn chục người cùng mặc một loại đồng phục, người thì đội mũ ni cô, người thì xõa tóc, trong lúc kinh hoảng không biết làm thế nào, hoảng loạn kêu to, định chạy khỏi Yên Vũ Am.
Trong đám người, một cô gái đi ra từ một gian phòng, nhưng lại đứng yên tại chỗ, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía không trung.
- Sắc Vi!
Dương Thần trong lòng vui mừng, nữ nhân bên dưới dáng người cao gầy đầy đặn, trên mặt có vài phần lạnh lùng cao ngạo, không phải người Tư Đồ Sắc Vi thì là ai!
Yên Vũ bị Dương Thần làm cho chật vật nhìn thấy Sắc Vi đi ra, nhất thời trong mắt hiện lên lo âu và kinh hoảng.
Nhưng cô cũng phát hiện, mình căn bản cũng không thể ngăn cản Dương Thần, thậm chí đến bây giờ mình còn chưa bị Ly Hoa thiêu rụi, cũng là do Dương Thần không toàn lực truy sát.
Dựa vào hỏa pháp xuất thần nhập hóa của Dương Thần, thậm chí một đoàn Ly Hỏa có thể lăng không xuất hiện trước mặt mình! Thì tráng làm sao được?
Dương Thần không có tâm tư để ý đến Yên Vũ, thân thể trên không trung tiêu tan, lập tức hiện ra trước mắt Sắc Vi.
Sau khi tìm được Sắc Vi, hai con hỏa long cũng lập tức biến mất, làm cho những ni cô kia nhẹ thở ra.
Đúng lúc Dương Thần định tiến lên ôm lấy Sắc Vi, lại phát hiện thấy, ánh mắt Sắc Vi nhìn mình, có vài phần lãnh đạm! ?
/1662
|