Lúc này Quách Tuyết Hoa cũng không quản nổi một mình Lâm Nhược Khê nữa, theo như những gì bà thấy thì người làm vợ lớn như Lâm Nhược Khê cũng nên rộng lượng một chút, cuối cùng rất nhiều lời đã nói ở Yến Kinh đều thành công cốc rồi.
Tặng bảo vật gia truyền rồi, cả “Binh phù” của cụ ông cũng đã tặng, nhẫn nhịn một chút cũng là điều nên làm.
Thế là Quách Tuyết Hoa cười híp mắt giới thiệu ba người Thái Nghiên cho đứa cháu gái của mình. Đương nhiên Lam Lam vui vẻ gọi ba người dì mới, nhận lấy quà cũng khiến cho đứa trẻ này vui ra mặt.
An Tâm thì oán hận nói với Dương Thần:
- Ông xã, anh thật quá thiên vị, ở gần như vậy mà cũng không nói với em về việc nhận nuôi đứa trẻ này, lại còn để cho Thái Nghiên nói thì em mới biết nữa chứ.
Dương Thần nhếch miệng:
- Việc này…cũng vừa mới nhận nuôi thôi, chưa kịp nói ra.
Lâm Nhược Khê hừ lạnh nói:
- Việc này thì có liên quan gì đến cô, các cô đừng hiểu lầm, Lam Lam là con gái của tôi.
An Tâm vừa nghe Lâm Nhược Khê mở miệng, thì lập tức thu mình lại, không dám nói nhiều, sự ấm ức trong lòng đối với Lâm Nhược Khê không phải là nhẹ.
- Nhược Khê, cô đừng dọa An Tâm. Cô ấy nói với tôi rồi, việc cô cố kéo cô ấy đi cùng cô chơi trò chơi, cô cũng thật là, khi còn nhỏ chơi trò nhảy ô, đều khiến cho những người cô gái khác nhảy đến chuột rút mới bỏ qua. Cô bẩm sinh đã là người ngu ngốc trong môn thể dục, trước đó những bạn học cùng đều biết, hà tất phải như thế.
Thái Nghiên đồng tình nói.
- Tôi…Không phải tôi ngu ngốc trong thể dục!
Lâm Nhược Khê bị xấu hổ trong thời kỳ trung học, nhất thời mặt mày bị đỏ ửng lên:
- Nghiên Nghiên, cô không được phép nói linh tinh! Còn nữa, cô lại còn giúp cô ấy!
Thái Nghiên cho đến lúc này mới ý thức được quan hệ đã khác nhau, ngượng ngùng che miệng lại.
Nhưng những người phụ nữ khác đã nghe thấy hết, Lưu Minh Ngọc luôn ngưỡng mộ những thủ đoạn của Lâm Nhược Khê trên thương trường, nhưng nghe thấy việc này, không nhịn được, cười duyên dáng:
- Hóa ra điểm yếu của Tổng giám đốc Lâm chính là thể dục… Thảo nào từ trước đến nay công ty không tổ chức các hoạt động thể thao.
Dương Thần đột nhiên xen vào nói một câu:
- Còn một cái nữa, Chủ nhiệm lớp của Nhược Khê nói với anh, môn âm nhạc của cô ấy từ trước đến nay đều không đạt.
- Dương Thần!! Anh chết đi!
Lâm Nhược Khê hoàn toàn mất hết dáng bộ thục nữ, xoay người bổ nhào vào Dương Thần, bóp cổ Dương Thần.
Mà Dương Thần cũng trợn ngược mắt lên, lè lưỡi, làm bộ như bị tắt thở.
Lam Lam lập tức hô to:
- Mẹ cố lên! Mẹ cố lên!
Tất cả những người phụ nữ trong nhà đều cười ngặt nghẽo, không khí trong nhà bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Sau khi trải qua một trò vui ầm ĩ, quan hệ của mọi người lập tức được xích lại gần nhau hơn.
Từ sau khi Dương Thần đưa Lâm Nhược Khê đi cử hành hôn lễ, thì những người phụ nữ này vẫn chưa có lúc nào tụ tập lại với nhau như thế này, tất cả mọi người đều cố ý lảng tránh giai đoạn đó, tập trung vào Lam Lam.
Không thể không nói, khi Lam Lam dễ dàng nhận đồ người khác, thực sự rất “chuyên nghiệp”.
Sau khi tặng quà, những người “dì” này đến ôm hôn cô bé, cô bé cũng không cự tuyệt, rất nhanh sau đó liền thích chơi đùa với những người phụ nữ này.
Đám phụ nữ này thực sự rất đẹp, Lam Lam ngửi thấy những mùi hương khác nhau của những người dì này thì ôm chầm lấy.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy cảnh tượng này, không muốn nghĩ nhiều, âm thầm dự định tối đến sẽ giảng một tiết học về “lòng trung thành” cho đứa con gái này. Đứa con gái này cũng thật là không biết nói đến nghĩa khí gì cả.
Đây chẳng phải là đạo lý “có sữa thì sẽ là mẹ” đó sao?
Trong khi đám phụ nữ ở trong phòng khách vui vẻ cười nói thì điện thoại của Dương Thần rung lên.
Sự chú ý của những người phụ nữ này lập tức bị thu hút. Đối với người đàn ông mà họ thích, bình thường mỗi lần nhận điện thoại của ai đó, bọn họ đều rất có hứng thú biết.
Dương Thần bị những ánh mắt này nhìn vào, ngượng ngùng cầm điện thoại lên, không ngờ là Đường Uyển gọi đến.
- Hừ hừm. Là Đường Uyển gọi đến. Đồng chí Dương Thần, anh thật là bận rộn.
Chuyện tốt này đã bị Thái Nghiên nhìn thấy rõ.
Dương Thần giả bộ ho hai tiếng, nhận điện thoại, hỏi:
- Đường Uyển… không phải em cũng muốn đến thăm Lam Lam đấy chứ?
Đường Uyển ở đầu dây bên kia im lặng một lúc:
- Là đứa con gái anh mới nhận nuôi đó hả. Em cũng muốn đến thăm nó nhưng bây giờ không có tâm trạng.
- Em có ý gì vậy?
Dương Thần nghe thấy giọng điệu của người phụ nữ này có chút khác thường.
- Chẳng lẽ không ai nói cho anh biết sao? Người nhà họ Dương không báo tin cho anh à?
Đường Uyển hỏi.
Dương Thần sửng sốt:
- Báo tin gì?
- Bây giờ, bên cạnh anh nếu như có máy tính, anh có thể lên mạng để xem vài trang portal ở trong nước, sẽ trực tiếp thấy được tin tức mới… Bây giờ em đang dẫn theo Đường Đường ở Yến Kinh, còn biết được tin này. Chúng em biết bây giờ cũng đã muộn, nhưng bây giờ toàn Yến Kinh đã truyền tin này rộng khắp rồi.
Sắc mặt Dương Thần thay đổi đột ngột, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, gác ngay điện thoại xuống.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy sắc mặt của Dương Thần không tốt, ôn tồn hỏi:
- Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy?
Theo như những gì người phụ nữ này thấy, Dương Thần tuyệt đối thuộc vào loại người dù trời có sập cũng không sốt ruột.
Đám người Quách Tuyết Hoa cũng đều nghi ngờ nhìn nhìn.
Dương Thần không nói gì, mà thoắt cái lên tầng hai, cầm ra một chiếc laptop từ trong phòng ra, mang xuống tầng dưới mở ra.
Khi Dương Thần mở trang web ra, đập vào trước mắt là những tin tức mới trong nội bộ Hoa Hạ. Tất cả những người phụ nữ này sau khi nhìn thấy những tin này đều khiếp sợ.
- Điều này…điều này là không thể nào!
Quách Tuyết Hoa hét lên trước tiên, sắc mặt trở nên trắng bệch, sợ hãi đứng dậy, nắm chặt hai tay.
Lâm Nhược Khê cũng lập tức đứng dậy, đỡ Quách Tuyết Hoa, an ủi:
- Mẹ…đừng quá kích động…Việc này…việc này nhất định là có vấn đề.
Những người phụ nữ đều lộ vẻ lo lắng, còn đám người Lưu Minh Ngọc và An Tâm không hiểu chuyện chính trị cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của tin tức này, ánh mắt đều dán lên người Dương Thần.
Dương Thần mặt sầm sì, lặng lẽ ngồi xuống. Trong đôi mắt u ám kia không nhìn thấy chút kích động nào, nhưng lại chứa một cơn sóng dữ dội.
Lúc này, tin đầu trang mạng lại xảy ra vào đúng thời điểm nhạy cảm này, được đề hẳn một tiêu đề độc lập, hơn nữa lại còn xuất hiện trên rất nhiều trang web lớn ở các nước châu Âu, đặc biệt là nước Mỹ, sau đó liên tục được cập nhật liên tục.
Tiêu đề na ná giống nhau, nhưng lại thu hút sự chú ý của người khác, trong thâm tâm như bị một vụ chấn động lớn-“Sự nhục nhã của Hoa Hạ.”
Nội dung chủ yếu là nói về việc Chủ tịch Quốc hội, Phó Thủ tướng trước của Hoa Hạ-lão Nguyên soái Dương Công Minh không ngờ không phải con trai ruột của lão Nguyên soái trước-Dương Diệp. Hơn nữa mẹ của người này trong lúc chiến tranh loạn lạc, sau khi bị quân địch thay phiên nhau cưỡng hiếp đã sinh ra một đứa con.
Điều làm người ta cảm thấy kinh hoàng hơn nữa là mấy bộ hạ cũ của lão Nguyên soái Dương Diệp đều biết rõ, trong thời kỳ kháng chiến, Dương Diệp đã một lần rút lui, vì bị kẻ thù phát hiện nên đã từng bị đạn bắn vào chỗ hiểm.
Cho nên, trước khi Dương Diệp chính thức lấy vợ thì đã bị vô sinh.
Để có bằng chứng, những trang mạng này còn đưa ra tờ kiểm tra ADN để kiểm tra ADN của Dương Công Minh và ADN ở di vật của Dương Diệp. Dựa vào tờ kiểm tra này, hai người hoàn toàn không có quan hệ cha con.
Ngoài ra, còn có vài người già năm đó làm người bảo vệ cho Dương Diệp, viên đạn lần đó có liên quan đến Dương Diệp và hồi ức về việc trở về Yến Kinh phát hiện vợ mình có thai vẫn còn giữ lại.
Những tài liệu này đa phần đều đã ố vàng, xem ra vô cùng chân thật.
Điều khiến cho người khác càng không có cách nào coi thường là những người già ở cách Yến Kinh đó. Chính xác là bộ hạ cũ của Dương Diệp năm đó cũng chính là những người bảo vệ đều biết giai đoạn đã qua đó, không ngoại lệ cách xa trung tâm, chưa thể được trọng dụng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, gia tộc của những nguyên lão có công này đều xuống dốc, điều này rất không hợp lý, đồng thời cũng chứng minh tình hình này không sai.
Tin tức trên mạng đã lan đi một cách nhanh chóng. Không ít những trang mạng còn cắt bỏ những tin tức rõ ràng bị khách mạng xâm nhập rồi phát tán đi, nhưng cũng đã quá trễ.
Trong thời đại inte toàn cầu như thế này, tin tức chấn động như vậy vừa ra lò thì muốn giấu đi là việc không thể nào làm được. Ít nhất, những trang mạng nước ngoài sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nước Mỹ, các nước châu Âu và Nhật Bản đã bắt đầu phát tin tức này trên báo và TV.
Được coi là vị lãnh tụ mười mấy năm nay của quân đội Hoa Hạ, một trong những trung tâm của binh quyền, người nhà họ Dương không ngờ lại là kẻ xâm lược còn sót lại, thật nực cười. Bởi vì mẹ đẻ của Dương Công Minh bị đám quân liên minh quay vào cưỡng hiếp, cho nên ngay cả bản thân người phụ nữ này cũng không biết, người của nước nào đã để lại cái thứ này.
Điều duy nhất có thể xác định-Dương Công Minh chính là đứa con của kẻ xâm phạm của các nước châu Á, nhưng cho dù ngụy quân của Hoa Hạ thì cũng chẳng khác gì một thứ con hoang.
Quân đội Hoa Hạ không ngờ lại kêu một thằng con hoang làm Nguyên soái? Điều này chẳng khác nào cho quân đội Hoa Hạ một cái tát đau.
Cũng có nghĩa là giang sơn mà phải dùng máu để cướp về đến cuối cùng lại nằm trong tay của quân địch.
Mặc dù nói điều này không phải là nhà họ Dương bán nước, nhưng từ diện mạo quốc gia, từ tấm lòng của nhân dân mà nói thì điều này làm sao có thể chấp nhận được? Chẳng phải đã biến thành trò cười cho các nước khác hay sao?
Sau khi nhìn thấy những tin tức trên mười mấy trang mạng lớn, Quách Tuyết Hoa đã không còn thần sắc nữa, nước mắt đầm đìa, liên tục lắc đầu.
Dương Thần gập laptop lại, nhắm mắt, nặng nề thở dài một hơi.
Việc mà bản thân lo lắng còn phát sinh, hơn nữa còn tồi tệ hơn so với tưởng tượng của bản thân nữa.
Ngày hôm qua ở đại học Trung Hải, Nhạc Vĩ Binh đã nói cho mình biết một bí mật, nhưng Dương Thần không cho rằng hắn ta ngay cả tính mạng của bản thân cũng không cần, mà lại còn phát tán tin này đi khắp nơi.
Huống hồ, Dương Thần cũng không dám đảm bảo toàn bộ những việc này là sự thật.
Cho nên, Dương Thần mới nói rằng để cho hắn một ngày để suy nghĩ, hiệu trưởng ắt sẽ đổi người.
Thật không ngờ, mới sáng sớm hôm nay, tin tức này đã lan ra ngoài.
Dương Thần rất có kinh nghiệm với những tấm ảnh chụp thật giả này, những hình ảnh trên mạng rõ ràng là dùng máy quay chụp lại, không sửa chữa gì. Những văn kiện và những cuốn hồi ức này xem ra đã để lại dấu tích rõ ràng.
Nói cách khác, Dương Công Minh thực sự không phải là cốt nhục của nhà họ Dương.
Tặng bảo vật gia truyền rồi, cả “Binh phù” của cụ ông cũng đã tặng, nhẫn nhịn một chút cũng là điều nên làm.
Thế là Quách Tuyết Hoa cười híp mắt giới thiệu ba người Thái Nghiên cho đứa cháu gái của mình. Đương nhiên Lam Lam vui vẻ gọi ba người dì mới, nhận lấy quà cũng khiến cho đứa trẻ này vui ra mặt.
An Tâm thì oán hận nói với Dương Thần:
- Ông xã, anh thật quá thiên vị, ở gần như vậy mà cũng không nói với em về việc nhận nuôi đứa trẻ này, lại còn để cho Thái Nghiên nói thì em mới biết nữa chứ.
Dương Thần nhếch miệng:
- Việc này…cũng vừa mới nhận nuôi thôi, chưa kịp nói ra.
Lâm Nhược Khê hừ lạnh nói:
- Việc này thì có liên quan gì đến cô, các cô đừng hiểu lầm, Lam Lam là con gái của tôi.
An Tâm vừa nghe Lâm Nhược Khê mở miệng, thì lập tức thu mình lại, không dám nói nhiều, sự ấm ức trong lòng đối với Lâm Nhược Khê không phải là nhẹ.
- Nhược Khê, cô đừng dọa An Tâm. Cô ấy nói với tôi rồi, việc cô cố kéo cô ấy đi cùng cô chơi trò chơi, cô cũng thật là, khi còn nhỏ chơi trò nhảy ô, đều khiến cho những người cô gái khác nhảy đến chuột rút mới bỏ qua. Cô bẩm sinh đã là người ngu ngốc trong môn thể dục, trước đó những bạn học cùng đều biết, hà tất phải như thế.
Thái Nghiên đồng tình nói.
- Tôi…Không phải tôi ngu ngốc trong thể dục!
Lâm Nhược Khê bị xấu hổ trong thời kỳ trung học, nhất thời mặt mày bị đỏ ửng lên:
- Nghiên Nghiên, cô không được phép nói linh tinh! Còn nữa, cô lại còn giúp cô ấy!
Thái Nghiên cho đến lúc này mới ý thức được quan hệ đã khác nhau, ngượng ngùng che miệng lại.
Nhưng những người phụ nữ khác đã nghe thấy hết, Lưu Minh Ngọc luôn ngưỡng mộ những thủ đoạn của Lâm Nhược Khê trên thương trường, nhưng nghe thấy việc này, không nhịn được, cười duyên dáng:
- Hóa ra điểm yếu của Tổng giám đốc Lâm chính là thể dục… Thảo nào từ trước đến nay công ty không tổ chức các hoạt động thể thao.
Dương Thần đột nhiên xen vào nói một câu:
- Còn một cái nữa, Chủ nhiệm lớp của Nhược Khê nói với anh, môn âm nhạc của cô ấy từ trước đến nay đều không đạt.
- Dương Thần!! Anh chết đi!
Lâm Nhược Khê hoàn toàn mất hết dáng bộ thục nữ, xoay người bổ nhào vào Dương Thần, bóp cổ Dương Thần.
Mà Dương Thần cũng trợn ngược mắt lên, lè lưỡi, làm bộ như bị tắt thở.
Lam Lam lập tức hô to:
- Mẹ cố lên! Mẹ cố lên!
Tất cả những người phụ nữ trong nhà đều cười ngặt nghẽo, không khí trong nhà bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Sau khi trải qua một trò vui ầm ĩ, quan hệ của mọi người lập tức được xích lại gần nhau hơn.
Từ sau khi Dương Thần đưa Lâm Nhược Khê đi cử hành hôn lễ, thì những người phụ nữ này vẫn chưa có lúc nào tụ tập lại với nhau như thế này, tất cả mọi người đều cố ý lảng tránh giai đoạn đó, tập trung vào Lam Lam.
Không thể không nói, khi Lam Lam dễ dàng nhận đồ người khác, thực sự rất “chuyên nghiệp”.
Sau khi tặng quà, những người “dì” này đến ôm hôn cô bé, cô bé cũng không cự tuyệt, rất nhanh sau đó liền thích chơi đùa với những người phụ nữ này.
Đám phụ nữ này thực sự rất đẹp, Lam Lam ngửi thấy những mùi hương khác nhau của những người dì này thì ôm chầm lấy.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy cảnh tượng này, không muốn nghĩ nhiều, âm thầm dự định tối đến sẽ giảng một tiết học về “lòng trung thành” cho đứa con gái này. Đứa con gái này cũng thật là không biết nói đến nghĩa khí gì cả.
Đây chẳng phải là đạo lý “có sữa thì sẽ là mẹ” đó sao?
Trong khi đám phụ nữ ở trong phòng khách vui vẻ cười nói thì điện thoại của Dương Thần rung lên.
Sự chú ý của những người phụ nữ này lập tức bị thu hút. Đối với người đàn ông mà họ thích, bình thường mỗi lần nhận điện thoại của ai đó, bọn họ đều rất có hứng thú biết.
Dương Thần bị những ánh mắt này nhìn vào, ngượng ngùng cầm điện thoại lên, không ngờ là Đường Uyển gọi đến.
- Hừ hừm. Là Đường Uyển gọi đến. Đồng chí Dương Thần, anh thật là bận rộn.
Chuyện tốt này đã bị Thái Nghiên nhìn thấy rõ.
Dương Thần giả bộ ho hai tiếng, nhận điện thoại, hỏi:
- Đường Uyển… không phải em cũng muốn đến thăm Lam Lam đấy chứ?
Đường Uyển ở đầu dây bên kia im lặng một lúc:
- Là đứa con gái anh mới nhận nuôi đó hả. Em cũng muốn đến thăm nó nhưng bây giờ không có tâm trạng.
- Em có ý gì vậy?
Dương Thần nghe thấy giọng điệu của người phụ nữ này có chút khác thường.
- Chẳng lẽ không ai nói cho anh biết sao? Người nhà họ Dương không báo tin cho anh à?
Đường Uyển hỏi.
Dương Thần sửng sốt:
- Báo tin gì?
- Bây giờ, bên cạnh anh nếu như có máy tính, anh có thể lên mạng để xem vài trang portal ở trong nước, sẽ trực tiếp thấy được tin tức mới… Bây giờ em đang dẫn theo Đường Đường ở Yến Kinh, còn biết được tin này. Chúng em biết bây giờ cũng đã muộn, nhưng bây giờ toàn Yến Kinh đã truyền tin này rộng khắp rồi.
Sắc mặt Dương Thần thay đổi đột ngột, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, gác ngay điện thoại xuống.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy sắc mặt của Dương Thần không tốt, ôn tồn hỏi:
- Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy?
Theo như những gì người phụ nữ này thấy, Dương Thần tuyệt đối thuộc vào loại người dù trời có sập cũng không sốt ruột.
Đám người Quách Tuyết Hoa cũng đều nghi ngờ nhìn nhìn.
Dương Thần không nói gì, mà thoắt cái lên tầng hai, cầm ra một chiếc laptop từ trong phòng ra, mang xuống tầng dưới mở ra.
Khi Dương Thần mở trang web ra, đập vào trước mắt là những tin tức mới trong nội bộ Hoa Hạ. Tất cả những người phụ nữ này sau khi nhìn thấy những tin này đều khiếp sợ.
- Điều này…điều này là không thể nào!
Quách Tuyết Hoa hét lên trước tiên, sắc mặt trở nên trắng bệch, sợ hãi đứng dậy, nắm chặt hai tay.
Lâm Nhược Khê cũng lập tức đứng dậy, đỡ Quách Tuyết Hoa, an ủi:
- Mẹ…đừng quá kích động…Việc này…việc này nhất định là có vấn đề.
Những người phụ nữ đều lộ vẻ lo lắng, còn đám người Lưu Minh Ngọc và An Tâm không hiểu chuyện chính trị cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của tin tức này, ánh mắt đều dán lên người Dương Thần.
Dương Thần mặt sầm sì, lặng lẽ ngồi xuống. Trong đôi mắt u ám kia không nhìn thấy chút kích động nào, nhưng lại chứa một cơn sóng dữ dội.
Lúc này, tin đầu trang mạng lại xảy ra vào đúng thời điểm nhạy cảm này, được đề hẳn một tiêu đề độc lập, hơn nữa lại còn xuất hiện trên rất nhiều trang web lớn ở các nước châu Âu, đặc biệt là nước Mỹ, sau đó liên tục được cập nhật liên tục.
Tiêu đề na ná giống nhau, nhưng lại thu hút sự chú ý của người khác, trong thâm tâm như bị một vụ chấn động lớn-“Sự nhục nhã của Hoa Hạ.”
Nội dung chủ yếu là nói về việc Chủ tịch Quốc hội, Phó Thủ tướng trước của Hoa Hạ-lão Nguyên soái Dương Công Minh không ngờ không phải con trai ruột của lão Nguyên soái trước-Dương Diệp. Hơn nữa mẹ của người này trong lúc chiến tranh loạn lạc, sau khi bị quân địch thay phiên nhau cưỡng hiếp đã sinh ra một đứa con.
Điều làm người ta cảm thấy kinh hoàng hơn nữa là mấy bộ hạ cũ của lão Nguyên soái Dương Diệp đều biết rõ, trong thời kỳ kháng chiến, Dương Diệp đã một lần rút lui, vì bị kẻ thù phát hiện nên đã từng bị đạn bắn vào chỗ hiểm.
Cho nên, trước khi Dương Diệp chính thức lấy vợ thì đã bị vô sinh.
Để có bằng chứng, những trang mạng này còn đưa ra tờ kiểm tra ADN để kiểm tra ADN của Dương Công Minh và ADN ở di vật của Dương Diệp. Dựa vào tờ kiểm tra này, hai người hoàn toàn không có quan hệ cha con.
Ngoài ra, còn có vài người già năm đó làm người bảo vệ cho Dương Diệp, viên đạn lần đó có liên quan đến Dương Diệp và hồi ức về việc trở về Yến Kinh phát hiện vợ mình có thai vẫn còn giữ lại.
Những tài liệu này đa phần đều đã ố vàng, xem ra vô cùng chân thật.
Điều khiến cho người khác càng không có cách nào coi thường là những người già ở cách Yến Kinh đó. Chính xác là bộ hạ cũ của Dương Diệp năm đó cũng chính là những người bảo vệ đều biết giai đoạn đã qua đó, không ngoại lệ cách xa trung tâm, chưa thể được trọng dụng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, gia tộc của những nguyên lão có công này đều xuống dốc, điều này rất không hợp lý, đồng thời cũng chứng minh tình hình này không sai.
Tin tức trên mạng đã lan đi một cách nhanh chóng. Không ít những trang mạng còn cắt bỏ những tin tức rõ ràng bị khách mạng xâm nhập rồi phát tán đi, nhưng cũng đã quá trễ.
Trong thời đại inte toàn cầu như thế này, tin tức chấn động như vậy vừa ra lò thì muốn giấu đi là việc không thể nào làm được. Ít nhất, những trang mạng nước ngoài sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nước Mỹ, các nước châu Âu và Nhật Bản đã bắt đầu phát tin tức này trên báo và TV.
Được coi là vị lãnh tụ mười mấy năm nay của quân đội Hoa Hạ, một trong những trung tâm của binh quyền, người nhà họ Dương không ngờ lại là kẻ xâm lược còn sót lại, thật nực cười. Bởi vì mẹ đẻ của Dương Công Minh bị đám quân liên minh quay vào cưỡng hiếp, cho nên ngay cả bản thân người phụ nữ này cũng không biết, người của nước nào đã để lại cái thứ này.
Điều duy nhất có thể xác định-Dương Công Minh chính là đứa con của kẻ xâm phạm của các nước châu Á, nhưng cho dù ngụy quân của Hoa Hạ thì cũng chẳng khác gì một thứ con hoang.
Quân đội Hoa Hạ không ngờ lại kêu một thằng con hoang làm Nguyên soái? Điều này chẳng khác nào cho quân đội Hoa Hạ một cái tát đau.
Cũng có nghĩa là giang sơn mà phải dùng máu để cướp về đến cuối cùng lại nằm trong tay của quân địch.
Mặc dù nói điều này không phải là nhà họ Dương bán nước, nhưng từ diện mạo quốc gia, từ tấm lòng của nhân dân mà nói thì điều này làm sao có thể chấp nhận được? Chẳng phải đã biến thành trò cười cho các nước khác hay sao?
Sau khi nhìn thấy những tin tức trên mười mấy trang mạng lớn, Quách Tuyết Hoa đã không còn thần sắc nữa, nước mắt đầm đìa, liên tục lắc đầu.
Dương Thần gập laptop lại, nhắm mắt, nặng nề thở dài một hơi.
Việc mà bản thân lo lắng còn phát sinh, hơn nữa còn tồi tệ hơn so với tưởng tượng của bản thân nữa.
Ngày hôm qua ở đại học Trung Hải, Nhạc Vĩ Binh đã nói cho mình biết một bí mật, nhưng Dương Thần không cho rằng hắn ta ngay cả tính mạng của bản thân cũng không cần, mà lại còn phát tán tin này đi khắp nơi.
Huống hồ, Dương Thần cũng không dám đảm bảo toàn bộ những việc này là sự thật.
Cho nên, Dương Thần mới nói rằng để cho hắn một ngày để suy nghĩ, hiệu trưởng ắt sẽ đổi người.
Thật không ngờ, mới sáng sớm hôm nay, tin tức này đã lan ra ngoài.
Dương Thần rất có kinh nghiệm với những tấm ảnh chụp thật giả này, những hình ảnh trên mạng rõ ràng là dùng máy quay chụp lại, không sửa chữa gì. Những văn kiện và những cuốn hồi ức này xem ra đã để lại dấu tích rõ ràng.
Nói cách khác, Dương Công Minh thực sự không phải là cốt nhục của nhà họ Dương.
/1662
|