Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Dương Liệt như vậy, Văn Thao vẫn ung dung đi đến trước màn hình cực lớn, trên bàn phím điện quang trong suốt, nhẹ nhàng khéo léo mở công trình đồ án gien hiện lên màn hình.
- Lại xảy ra chuyện gì rồi.
Văn Thao tâm trạng chán ngán thuận miệng nói.
Cơ mặt Dương Liệt run rẩy, y nói:
- Vẫn còn làm bộ không biết!? Dương gia bây giờ bị cả thế giới cười nhạo! Ông nội tôi tự nhiên lại biến thành tạp chủng! Dương gia giờ là cái gì!? Còn tôi là cái gì!?
- Ồ… phải không.
Văn Thao nhếch miệng cười lạnh:
- Vậy không phải tốt lắm sao, anh vẫn hận Dương Công Minh không giao Dương gia lại cho anh mà, bây giờ Dương gia đi xuống như vậy, sớm muộn gì cũng sụp đổ, anh không cần phải mất bình tĩnh như vậy.
- Cái tôi muốn chính là có được toàn bộ quân quyền của Dương gia! Không phải là một người bị người khác nhạo báng là cái bình vỡ của Tây Sơn!
- Cái này có việc gì đến chúng tôi đâu, nếu anh có bản lĩnh, tự mình cứu được Dương gia, những câu nói như vậy, có thể Dương Công Minh sẽ xem xét để anh tiếp nhận chức vụ chủ nhân cũng không chừng.
Văn Thao nói.
Dương Liệt đỏ mặt nói:
- Các… các người tính toán xem kịch vui!? Các người cho rằng tôi không biết sao, ngoài các người, ai còn có thể rất bình tĩnh phái người giết hết cả nhà Nhạc gia ở Giang Nam chỉ trong một đêm cơ chứ!? Các người nhất định sớm biết quá khứ của Dương gia đúng không!?
La Thúy San cười khanh khách nói:
- Đúng vậy thì sao? Chiêu thức mượn đao giết người này, đúng ngay chỗ yếu của Dương gia, anh không phải vẫn oán hận Dương Thần mà, Dương Thần bây giờ nhất định vì chuyện này mà phiền não, anh nên vui mừng mới đúng.
- Tại sao các người không nói cho tôi biết trước chuyện này!? Cho dù phải xuống tay với Dương Thần, cũng không nên xuống tay với cả nhà Dương gia! Trong mắt các người rốt cục có tôi không!?
Dương Liệt gào to.
Văn Thao đột nhiên quay người lại, đưa tay chộp lấy tay Dương Liệt!
Dương Liệt chưa kịp phản ứng lại, thân thể liền từ một chỗ đột nhiên biến đổi, sau một giây đã rơi vào tay Văn Thao!
Bàn tay Văn Thao giống như một cái kìm thép, kẹp lấy cổ của Dương Liệt, giơ thân thể Dương Liệt thẳng lên cao, không cần tốn nhiều sức!
Dương Liệt chỉ cảm thấy một lực cưỡng ép kinh khủng, thậm chí còn hơn năng lượng phản vật chất mà hồi trước Nghiêm Bất Vấn đã từng cưỡng ép, tự mình kẹp lại, hoàn toàn không dậy nổi chút sức phản kháng nào!
- Anh là cái thá gì, dựa vào cái gì mà tôi phải coi trọng anh?
Văn Thao giọng uy hiếp nói. Dương Liệt miệng mở rộng một cách khó khăn, thỉnh thoảng phát ra những giọng khàn khàn.
- Ông… ông dung hợp… Thần Thạch…
- Hơn cả dung hợp, tôi đã hoàn thành kế hoạch dung hợp hoàn mỹ mà Nghiêm Bất Vấn để lại, bây giờ, tôi chính là Thần Thạch, Thần Thạch chính là ta, tôi lúc nào cũng hấp thu năng lượng phản vật chất trong vũ trụ này, bây giờ chút năng lượng này chẳng qua mới chỉ là bắt đầu, hừ hừ...
- Cho dù chưa có Thần cách, tôi cũng đã ngự trị trên không gian pháp tắc! Tốt nhất là anh đừng chọc giận tôi, nếu không thì… tôi tống anh vào Giáp Phùng, vĩnh viễn biến mất khỏi trái đất này, nói thật, tôi rất muốn thử nghiệm một chút đấy.
Nói xong, Văn Thao ném Dương Liệt xuống đất, hừ lạnh một tiếng, quay người lại tiếp tục thí nghiệm mô phỏng.
- La Thúy San, bà…
Dương Liệt nổi giận, vừa muốn nổi khùng nhưng lại dừng lại.
- Tôi làm sao?
La Thúy San nhìn bộ dạng Dương Liệt giận mà không dám nói câu gì, nói với vẻ hết sức khinh miệt:
- Chính là cái tính này của anh, cũng khó trách Dương Công Minh chướng mắt. Anh không muốn làm chó, thì có thể đi nói với Dương Thần, chuyện này chính là do tôi làm, chúng tôi đang ở Bắc Cực.
- Bà nghĩ rằng tôi không dám sao?
- Nếu anh dám nói, người chết đầu tiên chính là anh.
La Thúy San châm biếm.
Sắc mặt Dương Liệt ảm đạm, quả thực, y đã không thể rút lui được nữa, trong bụng chửi thầm con yêu phụ này chẳng qua là con chó cái, trái lại lại cười chính bản thân mình, nhưng không có cách nào khác.
Lặng lẽ liếc nhìn Văn Thao tiếp tục làm những thí nghiệm khác, trong lòng Dương Liệt không ngừng ớn lạnh.
Vốn dĩ, người này chẳng qua chỉ là một người hành khất ở đầu đường Trung Hải, lại là một thằng què, không ngờ, không đến một năm, y lại sống ở trong nhà Ninh gia như một kỳ tích, lại còn vào Giáp Phùng, sau khi sống sót lại đạt được tất cả tâm huyết của Nghiêm Bất Vấn!
Có thể nói trước đó, bất cứ ai chỉ cần có một chút ý niệm, thì sẽ bị chết không có chỗ chôn thân! Nhưng cố tình mạo hiểm ra tay, thì lại có thể sống sót!
Nhưng y của ngày hôm nay, nghiễm nhiên đạt được tất cả nghiên cứu của Nghiêm Bất Vấn trước đó thông qua chip não bộ, lại trên cơ sở đó, nghiên cứu lĩnh vực khủng bố khác mà Nghiêm Bất Vấn vẫn chưa hoàn thiện!
Tâm địa và sự khôn ngoan của người này, khiến cho Dương Liệt nghĩ đến không rét mà run!
Nến như nói tốc độ gia tăng sức mạnh của Dương Liệt khiến cho người khác khiếp sợ, thì Văn Thao đúng là tăng vọt trong nháy mắt, hoàn toàn đã vượt qua giới hạn có thể tưởng tượng!
Hay là gã có thể giết chết Dương Thần thật?
Dương Liệt nghĩ đến đây, đành phải nhịn cơn tức giận xuống, đối với y mà nói, chỉ cần nhìn thấy Dương Thần chết, chịu nhục tí có sao!?
Cùng lúc đó.
Tại Yến Kinh, dinh thự của Ninh gia, trong thư phòng của Ninh Quang Diệu.
Ninh Quang Diệu ngồi trên ghế làm việc, sắc mặt nặng nề, giữa hai đầu lông mày tràn ngập sát khí, giống như phán quan tử thần.
Nếu là người ngoài nhìn thấy Ninh Quang Diệu lúc này, chắc chắn khó có thể tưởng tượng được đây là Thủ tướng Hoa Hạ nhã nhặn lịch sự.
Đối diện với bàn làm việc của Ninh Quang Diệu, đang quỳ ở dưới đất là trưởng vệ sỹ của Ninh gia, người đàn ông tinh tráng mặc bộ âu phục, nhưng lúc này lại run lẩy bẩy.
- Ngươi nói cái gì, không tìm thấy?
Trưởng vệ sỹ run giọng trả lời:
- Chủ nhân… thật… thật tìm kỹ lắm rồi, cả Yến Kinh không có một bản ghi chép ra vào nào cả, cũng không liên lạc được, cứ như… cứ như bốc hơi hết vậy.
- Tôi muốn các anh chăm sóc đại thiếu gia thật tốt khi tôi không có ở đây! Không ngờ các người lại nói với ta rằng không thấy nó đâu!? Các người nghĩ nó là loại người gì!? Là con chó con mèo bên đường sao!? Đó là con trai duy nhất của tôi!!
Ninh Quang Diện đập bàn đứng dậy, chỉ trưởng vệ sỹ mắng:
- Tôi nuôi một đám ngu xuẩn các người rốt cuộc có ích lợi gì!? Các người muốn ta phải đi giải thích với mọi người như thế nào!? Tôi đường đường là con trai độc nhất của Ninh gia nhất định khóc không ra nước mắt, lại không có cách nào để đáp lại bất kỳ câu nói nào.
Đang lúc này, có một giọng nói hư vô mờ mịt từ ngoài phòng truyền vào.
- Được rồi… Quang Diệu, mọi người giải tán đi.
Tiếng nói của người đàn ông có chút mệt mỏi.
Ánh mắt Quang Diệu tức khắc nghiêm chỉnh, ánh mắt bình tĩnh hòa nhã, nhìn vài lượt đám vệ sỹ xung quanh, tất cả những người hầu vệ sỹ trong ngoài phòng lập tức giải tán ra rất xa.
Lúc này, Ninh Quang Diệu vừa mới quay người lại, thì đã có một người mặc áo khoác trắng, bên hông đeo Bạch Ngọc Long Văn, mái tóc dài bù xù đứng cạnh.
Người đàn ông đứng trước bức tường, trên mặt vách, treo một bức tranh dài, chính là một bức tranh phong cảnh.
- Ai da… đây chính là bức “Phú sơn xuân cư đồ” của Hoàng Công Vọng, bị thiếu một nửa, đây là anh sao chép lại à, nhưng chép rất tốt, chắc cũng là bức tranh quý của triều Thanh thời Càn Long rồi, rất tuyệt, rất tuyệt…
Ninh Quang Diệu vội tâng bốc:
- Tứ gia nói rất đúng, đây cũng chính là đồ giả cổ, nếu Tứ gia thích, Quang Diệu này tặng Tứ gia.
- Haizz… ta bày đồ dởm làm gì.
Người đàn ông được gọi là Tứ gia quay người lại, mặt trắng không râu, bộ dạng có chút khôi ngô, hài lòng cười nói:
- Tôi sống cũng được gần 200 năm rồi, có đồ gì mà tôi chưa nhìn thấy, nếu là thật thích, năm đó đã mang bức thật đến rồi. Ninh gia chúng ta có lịch sử hàng chục ngàn năm, chưa thiếu đồ cổ nào nhé, chỉ thiếu sở thích trong lúc nhàn rỗi mà thôi.
- Tứ gia nói đúng, là Quang Diệu nhiều lời rồi.
Ninh Quang Diệu vô cùng khiêm tốn cúi đầu nói.
Người đàn ông cũng không biết từ đâu ra một cây quạt xấp, nhè nhẹ đập vào lòng bàn tay, dạo bước đi tới, vừa nói:
- Con trai của anh, tên là Ninh Quốc Đống nhỉ.
- Đúng vậy.
Ninh Quang Diệu trán toát mồ hôi lạnh.
- Không tìm thấy được?
- Tứ Gia tôi nhất định sẽ tăng người, xin anh thư thả cho mấy ngày nữa.
- Haizz, không vội, không vội.
Người đàn ông vỗ vỗ vai Ninh Quang Diệu an ủi:
- Ninh Quốc Đống nếu cũng là hậu duệ của Ninh gia chúng tôi, thì việc chữa bệnh cho nó cũng nên mà.
- Cảm ơn Tứ gia khoan dung.
Ninh Quang Diệu lau mồ hôi lạnh.
Người đàn ông bình thản cười, trong mắt lóe lên thần sắc khác thường.
- Có điều… Quang Diệu à, nếu như vẫn không tìm thấy, điều đó tương đương với, dòng giống nhà anh, không có người nối dõi rồi, ý của tôi anh hiểu chứ?
- Lại xảy ra chuyện gì rồi.
Văn Thao tâm trạng chán ngán thuận miệng nói.
Cơ mặt Dương Liệt run rẩy, y nói:
- Vẫn còn làm bộ không biết!? Dương gia bây giờ bị cả thế giới cười nhạo! Ông nội tôi tự nhiên lại biến thành tạp chủng! Dương gia giờ là cái gì!? Còn tôi là cái gì!?
- Ồ… phải không.
Văn Thao nhếch miệng cười lạnh:
- Vậy không phải tốt lắm sao, anh vẫn hận Dương Công Minh không giao Dương gia lại cho anh mà, bây giờ Dương gia đi xuống như vậy, sớm muộn gì cũng sụp đổ, anh không cần phải mất bình tĩnh như vậy.
- Cái tôi muốn chính là có được toàn bộ quân quyền của Dương gia! Không phải là một người bị người khác nhạo báng là cái bình vỡ của Tây Sơn!
- Cái này có việc gì đến chúng tôi đâu, nếu anh có bản lĩnh, tự mình cứu được Dương gia, những câu nói như vậy, có thể Dương Công Minh sẽ xem xét để anh tiếp nhận chức vụ chủ nhân cũng không chừng.
Văn Thao nói.
Dương Liệt đỏ mặt nói:
- Các… các người tính toán xem kịch vui!? Các người cho rằng tôi không biết sao, ngoài các người, ai còn có thể rất bình tĩnh phái người giết hết cả nhà Nhạc gia ở Giang Nam chỉ trong một đêm cơ chứ!? Các người nhất định sớm biết quá khứ của Dương gia đúng không!?
La Thúy San cười khanh khách nói:
- Đúng vậy thì sao? Chiêu thức mượn đao giết người này, đúng ngay chỗ yếu của Dương gia, anh không phải vẫn oán hận Dương Thần mà, Dương Thần bây giờ nhất định vì chuyện này mà phiền não, anh nên vui mừng mới đúng.
- Tại sao các người không nói cho tôi biết trước chuyện này!? Cho dù phải xuống tay với Dương Thần, cũng không nên xuống tay với cả nhà Dương gia! Trong mắt các người rốt cục có tôi không!?
Dương Liệt gào to.
Văn Thao đột nhiên quay người lại, đưa tay chộp lấy tay Dương Liệt!
Dương Liệt chưa kịp phản ứng lại, thân thể liền từ một chỗ đột nhiên biến đổi, sau một giây đã rơi vào tay Văn Thao!
Bàn tay Văn Thao giống như một cái kìm thép, kẹp lấy cổ của Dương Liệt, giơ thân thể Dương Liệt thẳng lên cao, không cần tốn nhiều sức!
Dương Liệt chỉ cảm thấy một lực cưỡng ép kinh khủng, thậm chí còn hơn năng lượng phản vật chất mà hồi trước Nghiêm Bất Vấn đã từng cưỡng ép, tự mình kẹp lại, hoàn toàn không dậy nổi chút sức phản kháng nào!
- Anh là cái thá gì, dựa vào cái gì mà tôi phải coi trọng anh?
Văn Thao giọng uy hiếp nói. Dương Liệt miệng mở rộng một cách khó khăn, thỉnh thoảng phát ra những giọng khàn khàn.
- Ông… ông dung hợp… Thần Thạch…
- Hơn cả dung hợp, tôi đã hoàn thành kế hoạch dung hợp hoàn mỹ mà Nghiêm Bất Vấn để lại, bây giờ, tôi chính là Thần Thạch, Thần Thạch chính là ta, tôi lúc nào cũng hấp thu năng lượng phản vật chất trong vũ trụ này, bây giờ chút năng lượng này chẳng qua mới chỉ là bắt đầu, hừ hừ...
- Cho dù chưa có Thần cách, tôi cũng đã ngự trị trên không gian pháp tắc! Tốt nhất là anh đừng chọc giận tôi, nếu không thì… tôi tống anh vào Giáp Phùng, vĩnh viễn biến mất khỏi trái đất này, nói thật, tôi rất muốn thử nghiệm một chút đấy.
Nói xong, Văn Thao ném Dương Liệt xuống đất, hừ lạnh một tiếng, quay người lại tiếp tục thí nghiệm mô phỏng.
- La Thúy San, bà…
Dương Liệt nổi giận, vừa muốn nổi khùng nhưng lại dừng lại.
- Tôi làm sao?
La Thúy San nhìn bộ dạng Dương Liệt giận mà không dám nói câu gì, nói với vẻ hết sức khinh miệt:
- Chính là cái tính này của anh, cũng khó trách Dương Công Minh chướng mắt. Anh không muốn làm chó, thì có thể đi nói với Dương Thần, chuyện này chính là do tôi làm, chúng tôi đang ở Bắc Cực.
- Bà nghĩ rằng tôi không dám sao?
- Nếu anh dám nói, người chết đầu tiên chính là anh.
La Thúy San châm biếm.
Sắc mặt Dương Liệt ảm đạm, quả thực, y đã không thể rút lui được nữa, trong bụng chửi thầm con yêu phụ này chẳng qua là con chó cái, trái lại lại cười chính bản thân mình, nhưng không có cách nào khác.
Lặng lẽ liếc nhìn Văn Thao tiếp tục làm những thí nghiệm khác, trong lòng Dương Liệt không ngừng ớn lạnh.
Vốn dĩ, người này chẳng qua chỉ là một người hành khất ở đầu đường Trung Hải, lại là một thằng què, không ngờ, không đến một năm, y lại sống ở trong nhà Ninh gia như một kỳ tích, lại còn vào Giáp Phùng, sau khi sống sót lại đạt được tất cả tâm huyết của Nghiêm Bất Vấn!
Có thể nói trước đó, bất cứ ai chỉ cần có một chút ý niệm, thì sẽ bị chết không có chỗ chôn thân! Nhưng cố tình mạo hiểm ra tay, thì lại có thể sống sót!
Nhưng y của ngày hôm nay, nghiễm nhiên đạt được tất cả nghiên cứu của Nghiêm Bất Vấn trước đó thông qua chip não bộ, lại trên cơ sở đó, nghiên cứu lĩnh vực khủng bố khác mà Nghiêm Bất Vấn vẫn chưa hoàn thiện!
Tâm địa và sự khôn ngoan của người này, khiến cho Dương Liệt nghĩ đến không rét mà run!
Nến như nói tốc độ gia tăng sức mạnh của Dương Liệt khiến cho người khác khiếp sợ, thì Văn Thao đúng là tăng vọt trong nháy mắt, hoàn toàn đã vượt qua giới hạn có thể tưởng tượng!
Hay là gã có thể giết chết Dương Thần thật?
Dương Liệt nghĩ đến đây, đành phải nhịn cơn tức giận xuống, đối với y mà nói, chỉ cần nhìn thấy Dương Thần chết, chịu nhục tí có sao!?
Cùng lúc đó.
Tại Yến Kinh, dinh thự của Ninh gia, trong thư phòng của Ninh Quang Diệu.
Ninh Quang Diệu ngồi trên ghế làm việc, sắc mặt nặng nề, giữa hai đầu lông mày tràn ngập sát khí, giống như phán quan tử thần.
Nếu là người ngoài nhìn thấy Ninh Quang Diệu lúc này, chắc chắn khó có thể tưởng tượng được đây là Thủ tướng Hoa Hạ nhã nhặn lịch sự.
Đối diện với bàn làm việc của Ninh Quang Diệu, đang quỳ ở dưới đất là trưởng vệ sỹ của Ninh gia, người đàn ông tinh tráng mặc bộ âu phục, nhưng lúc này lại run lẩy bẩy.
- Ngươi nói cái gì, không tìm thấy?
Trưởng vệ sỹ run giọng trả lời:
- Chủ nhân… thật… thật tìm kỹ lắm rồi, cả Yến Kinh không có một bản ghi chép ra vào nào cả, cũng không liên lạc được, cứ như… cứ như bốc hơi hết vậy.
- Tôi muốn các anh chăm sóc đại thiếu gia thật tốt khi tôi không có ở đây! Không ngờ các người lại nói với ta rằng không thấy nó đâu!? Các người nghĩ nó là loại người gì!? Là con chó con mèo bên đường sao!? Đó là con trai duy nhất của tôi!!
Ninh Quang Diện đập bàn đứng dậy, chỉ trưởng vệ sỹ mắng:
- Tôi nuôi một đám ngu xuẩn các người rốt cuộc có ích lợi gì!? Các người muốn ta phải đi giải thích với mọi người như thế nào!? Tôi đường đường là con trai độc nhất của Ninh gia nhất định khóc không ra nước mắt, lại không có cách nào để đáp lại bất kỳ câu nói nào.
Đang lúc này, có một giọng nói hư vô mờ mịt từ ngoài phòng truyền vào.
- Được rồi… Quang Diệu, mọi người giải tán đi.
Tiếng nói của người đàn ông có chút mệt mỏi.
Ánh mắt Quang Diệu tức khắc nghiêm chỉnh, ánh mắt bình tĩnh hòa nhã, nhìn vài lượt đám vệ sỹ xung quanh, tất cả những người hầu vệ sỹ trong ngoài phòng lập tức giải tán ra rất xa.
Lúc này, Ninh Quang Diệu vừa mới quay người lại, thì đã có một người mặc áo khoác trắng, bên hông đeo Bạch Ngọc Long Văn, mái tóc dài bù xù đứng cạnh.
Người đàn ông đứng trước bức tường, trên mặt vách, treo một bức tranh dài, chính là một bức tranh phong cảnh.
- Ai da… đây chính là bức “Phú sơn xuân cư đồ” của Hoàng Công Vọng, bị thiếu một nửa, đây là anh sao chép lại à, nhưng chép rất tốt, chắc cũng là bức tranh quý của triều Thanh thời Càn Long rồi, rất tuyệt, rất tuyệt…
Ninh Quang Diệu vội tâng bốc:
- Tứ gia nói rất đúng, đây cũng chính là đồ giả cổ, nếu Tứ gia thích, Quang Diệu này tặng Tứ gia.
- Haizz… ta bày đồ dởm làm gì.
Người đàn ông được gọi là Tứ gia quay người lại, mặt trắng không râu, bộ dạng có chút khôi ngô, hài lòng cười nói:
- Tôi sống cũng được gần 200 năm rồi, có đồ gì mà tôi chưa nhìn thấy, nếu là thật thích, năm đó đã mang bức thật đến rồi. Ninh gia chúng ta có lịch sử hàng chục ngàn năm, chưa thiếu đồ cổ nào nhé, chỉ thiếu sở thích trong lúc nhàn rỗi mà thôi.
- Tứ gia nói đúng, là Quang Diệu nhiều lời rồi.
Ninh Quang Diệu vô cùng khiêm tốn cúi đầu nói.
Người đàn ông cũng không biết từ đâu ra một cây quạt xấp, nhè nhẹ đập vào lòng bàn tay, dạo bước đi tới, vừa nói:
- Con trai của anh, tên là Ninh Quốc Đống nhỉ.
- Đúng vậy.
Ninh Quang Diệu trán toát mồ hôi lạnh.
- Không tìm thấy được?
- Tứ Gia tôi nhất định sẽ tăng người, xin anh thư thả cho mấy ngày nữa.
- Haizz, không vội, không vội.
Người đàn ông vỗ vỗ vai Ninh Quang Diệu an ủi:
- Ninh Quốc Đống nếu cũng là hậu duệ của Ninh gia chúng tôi, thì việc chữa bệnh cho nó cũng nên mà.
- Cảm ơn Tứ gia khoan dung.
Ninh Quang Diệu lau mồ hôi lạnh.
Người đàn ông bình thản cười, trong mắt lóe lên thần sắc khác thường.
- Có điều… Quang Diệu à, nếu như vẫn không tìm thấy, điều đó tương đương với, dòng giống nhà anh, không có người nối dõi rồi, ý của tôi anh hiểu chứ?
/1662
|