Cơ thể bị một nhát băng lạnh thấu xương cứa vào, mặc dù chỉ sượt qua, nhưng cũng có vô số mũi băng chui vào trong kinh mạch!
Dương Thần cũng chẳng hơi đâu tưởng tượng xem vết thương sau lưng mình nặng đến cỡ nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, chỉ thiếu chút nữa vết thương này sẽ sâu vào tận trong nội tạng!
Cho dù mình có khả năng tự chữa trị, nhưng chỉ sợ rằng đến mạng sống cũng không còn nữa ý chứ!
Trên Không Minh kiếm, còn dính nguyên hàn băng chân khí của Yến Phi Vân, hàn băng chân khí lúc hấp hối, cực kỳ mạnh, không ngừng chui vào kinh mạch của mình, tuy rằng vết thương ở miệng không chảy máu, nhưng cũng không thể nào dùng “hướng niệm dẫn xuất” để đóng miệng vết thương lại!
- Ay, cơ thể của ngươi cũng khá đấy... trúng một chưởng “Bắc Minh Băng Phách” của ta mà vẫn giữ lại được nguyên khí, cũng không tồi, không tồi.
Yến Phi Vân cười nhạt,
- Ta thực sự muốn xem xem, ngươi có thể chống đỡ được tới khi nào!
Nói xong, Yến Phi Vân lại biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa rồi!
Lần này Dương Thần đã có chuẩn bị, đương nhiên là đã lấy lại được tinh thần.
Tuy nhiên, bởi hàn băng chân khí không ngừng ăn mòn các kinh mạch ở lưng của mình, lại còn phải dùng hướng niệm dẫn xuất để chống cự và điều trị, quả thực bây giờ không còn chút sức lực nào nữa.
Lúc này, bóng hình đó lại đột nhiên hiện ra phía sau mình, bóng kiếm đang vung về phía Dương Thần định chém thêm phát nữa!
Dương Thần đau quặn bụng dưới, nhưng vẫn đưa tay xuất một chưởng Ly Hỏa!
- Đoàng!!!
Ngọn lửa bùng lên, rồi nổ tung, nhưng lại không thấy bóng hình của kẻ đó đâu nữa!
- Lại là giả!?
Dương Thần chưa kịp phản ứng, đột nhiên lại phát hiện dưới chân mình xuất hiện rất nhiều hàn khí!
- Bắc Minh Băng Phách, Hải Hãn Băng Lan...
Lời nói lởn vởn trong không trung, chẳng biết chân khí đã được bố trí từ lúc nào, ngưng kết thành vô số những thanh kiếm sắc nhọn, cắm tua tủa dưới mặt đất, lưỡi kiếm hướng lên trời!
Nháy mắt, cơ thể của Dương Thần bị bao vây bởi hàng nghìn hàng vạn mũi băng, dù là cơ thể có dẻo dai khỏe mạnh, nhưng vẫn không thể đếm xuể được vô số vết thương đang rỉ máu!
Dương Thần cắn chặt răng, xuất chưởng Ly Hỏa, lập tức ngăn cản đám băng tiễn này, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc bị thương!
Trên mặt đất, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía, không nói được câu gì.
Còn Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm như vậy, đã xụi lơ trên mặt đất, trong lòng không ngừng đau đớn thét gào!
Dương Thần căn bản là không đủ sức để ý đến những chuyện đang xảy ra dưới mặt đất, nhưng vết thương trên cơ thể hắn cũng dần bị hàn băng chiếm cứ, ra sức chống lại sự xâm nhập của hàn băng.
Dương Thần phát hiện, “Bắc Minh Băng Phách” của Yến Phi Vân chính là độc pháp môn, hàn băng chân khí này rõ ràng là muốn xâm nhập vào tận trong huyết mạch của đối thủ!
Nếu là kẻ bình thường, bị thương đến như này, thì chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu hơn mình gấp trăm lần!
Điều khiến Dương Thần cảm thấy phiền não hơn là, không ngờ, mình không thể nhìn ra được ảo giác mà đối thủ gây ra!
Nếu như là ảo giác tầm thường, thì chắc mình cũng phải có chút cảm nhận gì đó, nhưng ảo giác của Yến Phi Vân, và cảm giác thật không có bất cứ khác biệt gì, chính điều này đã khiến mình bị lừa đến hai lần!
- Không cần phải kinh ngạc, Không Minh kiếm này của ta, sáng bóng như gương....
Yến Phi Vân dương dương tự đắc, thản nhiên nói:
- Người trong gương, đương nhiên là ta, chứ không phải là hình ảnh của ta, bản lĩnh của ngươi cũng chưa có gì ghê gớm, nên đương nhiên cũng chưa thể hiểu được những điều này, nên ta cũng sẽ để cho ngươi chết một cách rõ ràng.
Dương Thần quả thật không thể giải thích vì sao, dù sao Không Minh kiếm này cũng là bảo vật được lưu truyền từ thời cổ đại đến nay, là một báu vật hiếm có khó tìm, lưu lạc đến vài vạn năm rồi chắc cũng phải có chút hư hao gì đó, cũng thất lạc đi không ít đòn tấn công, cũng không xứng là thượng phẩm nữa rồi, mới đến lượt Yến Phi Vân dùng.
Dù là như thế, nếu như không phải ở Hồng Mông, anh em nhà họ Yên có vị trí đặc biệt, thì cũng sẽ không để cho Yến Phi Vân tác quai tác quái như này!
Trên thực tế, Dương Thần cũng có Huyết Giao đao là món pháp bảo trung phẩm, nhưng muốn mượn được sức mạnh của Huyết Giao đao thì phải công kích được đối phương, khó có thể vừa chữa trị vết thương vừa chống đỡ với Không Minh kiếm!
Huống chi, Dương Thần cũng hiểu rất rõ, nếu lấy pháp bảo ra, không nói đến việc món đồ đấy có thực sự có tác dụng hay không, mà lại làm bại lộ chuyện chính mình chém chết Hoàng Vân Đạo, chuyện này chỉ đem đến thêm nhiều phiền toái hơn mà thôi!
Dương Thần biết rằng mình không thể lại ngồi chờ chết được, lập tức dùng thần thức tập trung vào cơ thể Yến Phi Vân, để phòng trường hợp gã ta chạy thoát lần nữa, rồi lại bất chợt xuất hiện!
Yến Phi Vân cũng không né tránh, một người một kiếm hiên ngang đứng giữa không trung, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt trêu tức!
Xung quanh Dương Thần là Ly Hỏa vây xung quanh, giống như một trái cầu lửa khổng lồ, xen lẫn cả uy lực khủng khiếp, hướng về phía Yến Phi Vân!
- Lần này xem ngươi chạy đâu cho thoát!
Dương Thần chộp lấy Yến Phi Vân trong nháy mắt, nhưng lại một lần nữa không thấy Yến Phi Vân đâu!
- Kính tượng là ta, ta là kính tượng.
Lúc này, Yến Phi Vân lại hiện ra bên sườn trái Dương Thần, vung kiếm lên, chém một nhát xuống hông Dương Thần!
Dương Thần cuống quít tránh, sờ sờ đám hàn băng chân khi đang tạo ra vết thương, thương thế lại tăng lên, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
Ngay cả tập trung thần thức cũng không thể nhìn ra cách thức ẩn nấp, Dương Thần nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, chỉ có thể cắn chặt răng, định đẩy tốc độ lên cao nữa xem có thể đánh trúng trước khi Yến Phi Vân kịp ẩn nấp hay không!
Nghĩ một chút, Dương Thần lại xông về phía Yến Phi Vân một lần nữa, tấn công càng lúc càng mạnh!
Nhưng Yến Phi Vân lại đứng im lặng hồi lâu, không hề có ý di chuyển.
Dương Thần thấy gã vẫn không hề nhúc nhích, trong lòng rùng mình!
Hay lại là kính tượng?
Đúng lúc đang do dự, Yến Phi Vân lại cười ồ lên chọc tức.
- Ngại quá, đoán sai rồi cưng, lúc này là thật đấy...
Lúc nói chuyện, Không Minh kiếm lại xuyên thẳng vào ngực Dương Thần một lần nữa!
Dương Thần giận trợn hai mắt, lại bị chiếm mất thế thượng phong!
Yến Phi Vân cũng vẫn chưa chịu buông tha, lúc đánh trúng Dương Thần, liền tung thêm một cước, đá trúng vào chỗ bị thương ở ngực Dương Thần!
- Phụt!!
Dương Thần phun la một đống máu tươi, bắn lên như một đường parapol, giống như một viên đạn hết lực, chầm chậm rơi xuống!
Cho dù là dùng hướng niệm xuất kinh để khôi phục lại năng lượng, thì trong thời gian ngắn cũng không thể trị khỏi tất cả các vết thương, hơn nữa hàn băng chân khí còn đang ăn mòn kinh mạch của mình, sức mạnh của trời đất cũng không thể nào thoát ra ngoài được, cơ thể Dương Thần rốt cuộc không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, thảm bại rơi xuống!
Lúc Dương Thần rơi xuống như một cánh hoa tàn, đập vào một cành cây, rồi rơi xuống vũng bùn, không chịu nổi, phun ra mấy ngụm máu tươi...
Đứng giữa không trung nhìn Dương Thần từ từ rơi xuống, vẻ mặt Yến Phi Vân tỏ ra coi thường, Dương Thần quả thực là không đủ sức để đại chiến với gã một trận!
Khắp cơ thể là hàn băng chân khí, dường như nó còn len lỏi cả vào máu của mình!
- Ông xã!
Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần rơi xuống, cuống cuồng chạy đến!
Yến Phi Vũ đứng ở xa nhìn thấy như vậy cao giọng cười to
- Không biết lượng sức mình, ngươi làm sao có thể địch lại được huynh trưởng của ta?
Nói rồi, Yến Phi Vũ đưa mắt nhìn sang phía Lâm Nhược Khê đang chạy.
Bóng chợt lóe lên, rồi rơi xuống ngay sau lưng Lâm Nhược Khê, một tay túm lấy cổ áo Lâm Nhược Khê!
Cách đó không xa, đám vệ sĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không thể nhịn được nữa, hét lớn:
- Mau thả thiếu phu nhân ra! Bằng không chúng tôi sẽ nổ súng!!
Nhưng không cho mọi người kịp hành động, cây phất trần trên tay Yến Phi Vũ cũng nhẹ nhàng phất lên, quét đi hết một lượt!
Vô số sợi trắng giống như sắt thép, quất xuống, đám vệ sĩ văng đi tứ tung!
- Một đám nô tài, dám sủa lung tung.
Nháy mắt, máu đã chảy thành sông, khiến cho khoảng đất Dương Thần nằm ướt đẫm!
Đến lúc này, cũng không thấy bóng dáng của Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa đâu cả, chắc chắn là vệ sĩ hoặc Yến Tam Nương đã đưa bọn họ đi chốn rồi, may mà họ không xuất hiện, không thì hậu quả khôn lường!
Nhưng nếu cứ như vậy, lẽ nào mình thực sự phải chết dưới tay anh em độc ác này sao!?
Mà bây giờ Lâm Nhược Khê không thể quan tâm đến gì được nữa rồi, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình đang dần rời xa mặt đất, bị Yến Phi Vũ bắt đi, xách cổ lên, đến thở thôi cũng thấy khó khăn.
- Thả... thả ta ra... khụ khụ...
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê đỏ ửng, nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng có giãy dụa như thế nào thì cũng không thể thoát được.
Nhưng những đau đớn của bản thân, không thể so bì được với khoảnh khắc nhìn thấy Dương Thần bị trọng thương rơi xuống!
Người đàn ông này, không ngờ cũng có lúc phải chịu thua!?
Trước đây, Lâm Nhược Khê cho dù biết Dương Thần ở bên ngoài đánh nhau giết người, nhưng cũng không hề phải bận tâm, không hề có chút lo lắng, thậm chí hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến chuyện Dương Thần bị thương.
Nhưng hôm nay, khi tận mắt chứng kiến, khiến cho toàn bộ thế giới xung quanh Lâm Nhược Khê sụp đổ!
Giống như, không có chuyện gì trong thiên hạ mà anh không làm được, không có người nào có thể ngăn cản được anh, giống như trời có sập xuống thì cũng có anh chống đỡ --- nhưng anh ngã xuống rồi!
Lâm Nhược Khê đến tận bây giờ vẫn chưa từng nghĩ về một ngày như vậy, cho nên đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho cô khó có thể chịu đựng được!
Dương Thần cũng chẳng hơi đâu tưởng tượng xem vết thương sau lưng mình nặng đến cỡ nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, chỉ thiếu chút nữa vết thương này sẽ sâu vào tận trong nội tạng!
Cho dù mình có khả năng tự chữa trị, nhưng chỉ sợ rằng đến mạng sống cũng không còn nữa ý chứ!
Trên Không Minh kiếm, còn dính nguyên hàn băng chân khí của Yến Phi Vân, hàn băng chân khí lúc hấp hối, cực kỳ mạnh, không ngừng chui vào kinh mạch của mình, tuy rằng vết thương ở miệng không chảy máu, nhưng cũng không thể nào dùng “hướng niệm dẫn xuất” để đóng miệng vết thương lại!
- Ay, cơ thể của ngươi cũng khá đấy... trúng một chưởng “Bắc Minh Băng Phách” của ta mà vẫn giữ lại được nguyên khí, cũng không tồi, không tồi.
Yến Phi Vân cười nhạt,
- Ta thực sự muốn xem xem, ngươi có thể chống đỡ được tới khi nào!
Nói xong, Yến Phi Vân lại biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa rồi!
Lần này Dương Thần đã có chuẩn bị, đương nhiên là đã lấy lại được tinh thần.
Tuy nhiên, bởi hàn băng chân khí không ngừng ăn mòn các kinh mạch ở lưng của mình, lại còn phải dùng hướng niệm dẫn xuất để chống cự và điều trị, quả thực bây giờ không còn chút sức lực nào nữa.
Lúc này, bóng hình đó lại đột nhiên hiện ra phía sau mình, bóng kiếm đang vung về phía Dương Thần định chém thêm phát nữa!
Dương Thần đau quặn bụng dưới, nhưng vẫn đưa tay xuất một chưởng Ly Hỏa!
- Đoàng!!!
Ngọn lửa bùng lên, rồi nổ tung, nhưng lại không thấy bóng hình của kẻ đó đâu nữa!
- Lại là giả!?
Dương Thần chưa kịp phản ứng, đột nhiên lại phát hiện dưới chân mình xuất hiện rất nhiều hàn khí!
- Bắc Minh Băng Phách, Hải Hãn Băng Lan...
Lời nói lởn vởn trong không trung, chẳng biết chân khí đã được bố trí từ lúc nào, ngưng kết thành vô số những thanh kiếm sắc nhọn, cắm tua tủa dưới mặt đất, lưỡi kiếm hướng lên trời!
Nháy mắt, cơ thể của Dương Thần bị bao vây bởi hàng nghìn hàng vạn mũi băng, dù là cơ thể có dẻo dai khỏe mạnh, nhưng vẫn không thể đếm xuể được vô số vết thương đang rỉ máu!
Dương Thần cắn chặt răng, xuất chưởng Ly Hỏa, lập tức ngăn cản đám băng tiễn này, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc bị thương!
Trên mặt đất, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía, không nói được câu gì.
Còn Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm như vậy, đã xụi lơ trên mặt đất, trong lòng không ngừng đau đớn thét gào!
Dương Thần căn bản là không đủ sức để ý đến những chuyện đang xảy ra dưới mặt đất, nhưng vết thương trên cơ thể hắn cũng dần bị hàn băng chiếm cứ, ra sức chống lại sự xâm nhập của hàn băng.
Dương Thần phát hiện, “Bắc Minh Băng Phách” của Yến Phi Vân chính là độc pháp môn, hàn băng chân khí này rõ ràng là muốn xâm nhập vào tận trong huyết mạch của đối thủ!
Nếu là kẻ bình thường, bị thương đến như này, thì chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu hơn mình gấp trăm lần!
Điều khiến Dương Thần cảm thấy phiền não hơn là, không ngờ, mình không thể nhìn ra được ảo giác mà đối thủ gây ra!
Nếu như là ảo giác tầm thường, thì chắc mình cũng phải có chút cảm nhận gì đó, nhưng ảo giác của Yến Phi Vân, và cảm giác thật không có bất cứ khác biệt gì, chính điều này đã khiến mình bị lừa đến hai lần!
- Không cần phải kinh ngạc, Không Minh kiếm này của ta, sáng bóng như gương....
Yến Phi Vân dương dương tự đắc, thản nhiên nói:
- Người trong gương, đương nhiên là ta, chứ không phải là hình ảnh của ta, bản lĩnh của ngươi cũng chưa có gì ghê gớm, nên đương nhiên cũng chưa thể hiểu được những điều này, nên ta cũng sẽ để cho ngươi chết một cách rõ ràng.
Dương Thần quả thật không thể giải thích vì sao, dù sao Không Minh kiếm này cũng là bảo vật được lưu truyền từ thời cổ đại đến nay, là một báu vật hiếm có khó tìm, lưu lạc đến vài vạn năm rồi chắc cũng phải có chút hư hao gì đó, cũng thất lạc đi không ít đòn tấn công, cũng không xứng là thượng phẩm nữa rồi, mới đến lượt Yến Phi Vân dùng.
Dù là như thế, nếu như không phải ở Hồng Mông, anh em nhà họ Yên có vị trí đặc biệt, thì cũng sẽ không để cho Yến Phi Vân tác quai tác quái như này!
Trên thực tế, Dương Thần cũng có Huyết Giao đao là món pháp bảo trung phẩm, nhưng muốn mượn được sức mạnh của Huyết Giao đao thì phải công kích được đối phương, khó có thể vừa chữa trị vết thương vừa chống đỡ với Không Minh kiếm!
Huống chi, Dương Thần cũng hiểu rất rõ, nếu lấy pháp bảo ra, không nói đến việc món đồ đấy có thực sự có tác dụng hay không, mà lại làm bại lộ chuyện chính mình chém chết Hoàng Vân Đạo, chuyện này chỉ đem đến thêm nhiều phiền toái hơn mà thôi!
Dương Thần biết rằng mình không thể lại ngồi chờ chết được, lập tức dùng thần thức tập trung vào cơ thể Yến Phi Vân, để phòng trường hợp gã ta chạy thoát lần nữa, rồi lại bất chợt xuất hiện!
Yến Phi Vân cũng không né tránh, một người một kiếm hiên ngang đứng giữa không trung, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt trêu tức!
Xung quanh Dương Thần là Ly Hỏa vây xung quanh, giống như một trái cầu lửa khổng lồ, xen lẫn cả uy lực khủng khiếp, hướng về phía Yến Phi Vân!
- Lần này xem ngươi chạy đâu cho thoát!
Dương Thần chộp lấy Yến Phi Vân trong nháy mắt, nhưng lại một lần nữa không thấy Yến Phi Vân đâu!
- Kính tượng là ta, ta là kính tượng.
Lúc này, Yến Phi Vân lại hiện ra bên sườn trái Dương Thần, vung kiếm lên, chém một nhát xuống hông Dương Thần!
Dương Thần cuống quít tránh, sờ sờ đám hàn băng chân khi đang tạo ra vết thương, thương thế lại tăng lên, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
Ngay cả tập trung thần thức cũng không thể nhìn ra cách thức ẩn nấp, Dương Thần nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, chỉ có thể cắn chặt răng, định đẩy tốc độ lên cao nữa xem có thể đánh trúng trước khi Yến Phi Vân kịp ẩn nấp hay không!
Nghĩ một chút, Dương Thần lại xông về phía Yến Phi Vân một lần nữa, tấn công càng lúc càng mạnh!
Nhưng Yến Phi Vân lại đứng im lặng hồi lâu, không hề có ý di chuyển.
Dương Thần thấy gã vẫn không hề nhúc nhích, trong lòng rùng mình!
Hay lại là kính tượng?
Đúng lúc đang do dự, Yến Phi Vân lại cười ồ lên chọc tức.
- Ngại quá, đoán sai rồi cưng, lúc này là thật đấy...
Lúc nói chuyện, Không Minh kiếm lại xuyên thẳng vào ngực Dương Thần một lần nữa!
Dương Thần giận trợn hai mắt, lại bị chiếm mất thế thượng phong!
Yến Phi Vân cũng vẫn chưa chịu buông tha, lúc đánh trúng Dương Thần, liền tung thêm một cước, đá trúng vào chỗ bị thương ở ngực Dương Thần!
- Phụt!!
Dương Thần phun la một đống máu tươi, bắn lên như một đường parapol, giống như một viên đạn hết lực, chầm chậm rơi xuống!
Cho dù là dùng hướng niệm xuất kinh để khôi phục lại năng lượng, thì trong thời gian ngắn cũng không thể trị khỏi tất cả các vết thương, hơn nữa hàn băng chân khí còn đang ăn mòn kinh mạch của mình, sức mạnh của trời đất cũng không thể nào thoát ra ngoài được, cơ thể Dương Thần rốt cuộc không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, thảm bại rơi xuống!
Lúc Dương Thần rơi xuống như một cánh hoa tàn, đập vào một cành cây, rồi rơi xuống vũng bùn, không chịu nổi, phun ra mấy ngụm máu tươi...
Đứng giữa không trung nhìn Dương Thần từ từ rơi xuống, vẻ mặt Yến Phi Vân tỏ ra coi thường, Dương Thần quả thực là không đủ sức để đại chiến với gã một trận!
Khắp cơ thể là hàn băng chân khí, dường như nó còn len lỏi cả vào máu của mình!
- Ông xã!
Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần rơi xuống, cuống cuồng chạy đến!
Yến Phi Vũ đứng ở xa nhìn thấy như vậy cao giọng cười to
- Không biết lượng sức mình, ngươi làm sao có thể địch lại được huynh trưởng của ta?
Nói rồi, Yến Phi Vũ đưa mắt nhìn sang phía Lâm Nhược Khê đang chạy.
Bóng chợt lóe lên, rồi rơi xuống ngay sau lưng Lâm Nhược Khê, một tay túm lấy cổ áo Lâm Nhược Khê!
Cách đó không xa, đám vệ sĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không thể nhịn được nữa, hét lớn:
- Mau thả thiếu phu nhân ra! Bằng không chúng tôi sẽ nổ súng!!
Nhưng không cho mọi người kịp hành động, cây phất trần trên tay Yến Phi Vũ cũng nhẹ nhàng phất lên, quét đi hết một lượt!
Vô số sợi trắng giống như sắt thép, quất xuống, đám vệ sĩ văng đi tứ tung!
- Một đám nô tài, dám sủa lung tung.
Nháy mắt, máu đã chảy thành sông, khiến cho khoảng đất Dương Thần nằm ướt đẫm!
Đến lúc này, cũng không thấy bóng dáng của Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa đâu cả, chắc chắn là vệ sĩ hoặc Yến Tam Nương đã đưa bọn họ đi chốn rồi, may mà họ không xuất hiện, không thì hậu quả khôn lường!
Nhưng nếu cứ như vậy, lẽ nào mình thực sự phải chết dưới tay anh em độc ác này sao!?
Mà bây giờ Lâm Nhược Khê không thể quan tâm đến gì được nữa rồi, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình đang dần rời xa mặt đất, bị Yến Phi Vũ bắt đi, xách cổ lên, đến thở thôi cũng thấy khó khăn.
- Thả... thả ta ra... khụ khụ...
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê đỏ ửng, nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng có giãy dụa như thế nào thì cũng không thể thoát được.
Nhưng những đau đớn của bản thân, không thể so bì được với khoảnh khắc nhìn thấy Dương Thần bị trọng thương rơi xuống!
Người đàn ông này, không ngờ cũng có lúc phải chịu thua!?
Trước đây, Lâm Nhược Khê cho dù biết Dương Thần ở bên ngoài đánh nhau giết người, nhưng cũng không hề phải bận tâm, không hề có chút lo lắng, thậm chí hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến chuyện Dương Thần bị thương.
Nhưng hôm nay, khi tận mắt chứng kiến, khiến cho toàn bộ thế giới xung quanh Lâm Nhược Khê sụp đổ!
Giống như, không có chuyện gì trong thiên hạ mà anh không làm được, không có người nào có thể ngăn cản được anh, giống như trời có sập xuống thì cũng có anh chống đỡ --- nhưng anh ngã xuống rồi!
Lâm Nhược Khê đến tận bây giờ vẫn chưa từng nghĩ về một ngày như vậy, cho nên đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho cô khó có thể chịu đựng được!
/1662
|