Sắc Vi nhắm mắt lại, cô buông xuôi tất cả, tuy đối diện với người đàn ông mình yêu thương nhất, nhưng cô vẫn thuộc tuýp người truyền thống.
Lúc này, tấm vải màu trắng quấn quanh phần ngực và bụng của Sắc Vi. Mùi thuốc Bắc từ kia lan ra xen lẫn hương thơm mê hoặc trên cơ thể Sắc Vi.
Dương Thần nheo mắt lại, hắn lấy cây kéo nhỏ trong ngăn tủ phía đầu giường rồi cắt dần từng mảnh vải, những mảnh bị cắt dần dần rớt xuống giường, da thịt Sắc Vi dần lộ ra.
- Ông xã, anh đang làm cái gì vậy?
Sắc Vi cảm thấy lạ thường khi thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, cô hay hỏi.
Dương Thần cũng không trả lời, hắn tự mình cắt rời toàn bộ mảnh vải đang quấn chặt, cẩn thận gỡ xuống. Vết thương do đạn bắn bên trong người Sắc Vi lộ ra.
Tuy có chút đau đớn, nhưng Sắc Vi cũng không để ý nhiều, cô chỉ thấy vệt máu lờ mờ trên vết thương thật là khó coi đã bị Dương Thần phát hiện ra. Cô buồn bã nhìn Dương Thần, lo Dương Thần sẽ không thích, dù sao cũng chẳng ai muốn thân thể người con gái của mình có khiếm khuyết.
Thực tế, việc mình bị thương cũng không quan trọng lắm với Sắc Vi, nhưng nếu vết thương này để lại sẹo ở bụng mình, thì đối với một cô gái trẻ được trời ban cho thân thể mỹ miều, thích làm đẹp mà nói quả thật là chuyện rất để khó chấp nhận.
Dương Thần thấy vệt đỏ trước mắt, nhìn Sắc Vi thương tiếc, hắn an ủi:
- Đừng lo lắng, anh cũng không phải là kẻ sợ máu, trong mắt anh vết thương cũng giống như huân chương của người lính, anh chỉ có thích chứ không ghét.
- Nhưng em không thích.
Sắc Vi lí nhí đáp.
Dương Thần cười, đột nhiên giơ chiếc kéo đang cầm trên tay hướng về chiếc tay còn lại cắt vào ngón trỏ.
Hắn không chút do dự, cắt sâu vào da, máu từ ngón trỏ tuôn ra, chảy đến vết thương của Sắc Vi…
Sắc Vi thấy chỗ vết thương của mình có chất lỏng lành lạnh, nghi hoặc quay đầu nhìn, đôi mắt đẹp buồn xa xăm lập tức tràn đầy kinh hãi.
- Ông xã, anh…
- Đừng nói gì cả, không được nhúc nhích dù có nhìn thấy gì, cảm thấy thế nào, cũng không được nhúc nhích.
Dương Thần nghiêm nghị nói với Sắc Vi.
Sắc Vi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thần, cũng không dám nói nhiều, căng mắt nhìn dòng máu của Dương Thần chảy không ngừng lên vết thương của mình.
Rất nhanh, Sắc Vi cảm thấy vết thương có chút tê tê, một cảm giác đặc biệt khó có thể diễn tả thành lời. Dường như có một lực lượng nào đó đang dẫn dắt cơ thể của mình, bản thân không thể khống chế nổi, cảm giác đau quanh vết thương dần biến mất, chúng trở lên ấm áp, tê dại một cách kỳ lạ.
Nhưng hình ảnh tiếp theo đó làm Sắc Vi khó có thể tưởng tượng ra…
Miệng vết thương mà Dương Thần vừa mới cắt chưa được mấy chục giây không ngờ đã đóng vẩy, tự nó đã chữa lành vết thương đang chảy máu.
Dương Thần nhíu mày, cầm kéo rạch không thương tiếc vết thương vừa mới lành sẹo, khiến máu lại chảy xuống.
Cứ như vậy, ngón trỏ của Dương Thần không ngừng đóng vẩy, anh lại không ngừng rạch ngón tay để máu có thể liên tục nhỏ giọt.
Vết thương của một người bị rạch liên tiếp thì còn gì đau hơn được nữa?
Sắc Vi cuối cùng cũng hiểu được những điều Dương Thần muốn nói là “ cảm giác” gì, điều này quả thực rất khó chịu đựng, không phải do cơ thể mình cảm thấy đau đớn, mà bởi nhìn thấy Dương Thần dùng chiếc kéo lạnh băng kia không ngừng rạch ngón tay để máu chảy xuống, Sắc Vi cảm thấy như chiếc kéo kia rõ ràng đang rạch vào chính trái tim của cô.
Nhưng nhìn thấy hình dáng Dương Thần đang hết sức chăm chú quan sát máu đang chảy từ vết thương của anh, Sắc Vi lại không dám cử động, chỉ cảm thấy nước mắt của mình lại đang tuôn trào.
Hai mươi mấy năm làm người không chảy nước mắt dường như đang được chảy bù trong buổi sớm tinh mơ hôm nay.
Anh đang không ngừng tự hủy hoại mình, dùng chính máu mình để tự chữa lành vết thương?
Khoảng bẩy, tám phút sau, ngón tay Dương Thần không biết đã hồi phục tới lần thứ mấy, Dương Thần nhìn máu trên miệng vết thương của Sắc Vi cũng gần như nhau, hắn mới bỏ kéo xuống, hắn lấy giấy ăn lau qua vết thương, ngón tay gần như không còn thương tích.
Sắc Vi nằm trên giường ngơ ngác nhìn Dương Thần, không biết từ lúc nào khuôn mắt trái xoan xinh đẹp đã khôi phục lại vài phần sắc khí, gương mặt tựa viên ngọc hiện lên vạn phần dịu dàng, quyến rũ.
- Được rồi, nghỉ ngơi thêm mười mấy phút thì chắc là sẽ không có chuyện gì nữa đâu.
Dương Thần cười nói.
Sắc Vi dường như cũng đã hồi phục lại tinh thần, do dự một lúc mới hỏi:
- Tạo sao lại như vậy… rõ ràng lúc nãy còn thương nặng, nhưng giờ em thấy miệng vết thương đã lành lại…
- Đừng nghĩ nhiều, cứ coi như máu của anh là liều thuốc đặc trị vết thương tiên tiến nhất là được rồi.
- Nhưng…
- Không cần nhưng gì cả.
Dương Thần bĩnh tĩnh đến lạ thường, ánh mắt nhìn xa xăm.
- Anh không muốn bị người khác xem mình như quái vật, cho nên đừng hỏi gì nhiều về chuyện này, được chứ?
Trong chớp mắt, mặt Dương Thần lộ vẻ buồn bã, Sắc Vi lập tức ngừng ngay thắc mắc. Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Dương Thần đau khổ như vậy. Cơ thể người đàn ông này rốt cuộc đang ẩn chứa điều bí mật gì? Hắn từng chịu đựng sự giày vò như thế nào?
Ở hắn hiện ra quang cảnh hùng vĩ vô hạn phía sau lưng, nhưng lại là thế giới u ám như thế nào?
- Anh không phải là quái vật…
Sắc Vi quả quyết nói.
- Bị thương mà ngay lập có thể hồi phục, kể cả có ngã từ tầng mười mấy cũng chẳng làm sao, như vậy không phải là quái vật…. bản thân anh cũng chẳng tin…
- Em nói anh không phải, tức là không phải.
Sắc Vi đưa bàn tay ấm áp đặt lên tay Dương Thần, có chút nũng nịu, bướng bỉnh đáp.
Dương Thần cười miễn cưỡng:
- Nhưng có một số người không nghĩ như vậy.
- Vậy em cùng làm quái vật với anh.
- Đồ ngốc…
Thời khắc ấm áp, ngọt ngào yên ả trôi đi rất nhanh, anh cùng Sắc Vi trong phòng ngủ quyến luyến mặn nồng một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng lại.
Trừ vài tâm phúc mà Sắc Vi coi trọng nhất ra còn chẳng ai dám gõ cánh cửa này.
- Vào đi
Sắc Vi có phần lười biếng, nói.
Tiểu Triệu cẩn thận đẩy cửa ra. Chàng trai có khuôn mặt tròn trĩnh dáng vẻ trầm ngâm bước vào, nhưng vừa nhìn thấy Sắc Vi đang ngồi yên vị trên giường, cô mặc bộ váy ngủ màu trắng tinh thiết đang nở nụ cười hướng về phía mình trông cô gần như không có vẻ bị ốm đau gì, gã hồ nghi liệu có phải chính mình đang bị hoa mắt không.
- Đại tỷ…chị…chị sao lại…
Tiểu Triệu lắp bắp.
- Sao nào, tôi hồi phục nhanh chóng, cậu không vui sao?
- Không, không, không…
Tiểu Triệu vội vã khua tay, gã thực không hiểu nổi vừa nãy còn xử lý vết thương do đạn bắn, Sắc Vi còn mê man, giờ tự nhiên lại như không có gì xảy ra, gã đưa mắt nhìn Dương Thần bên cạnh đang ngáp ngủ, Tiểu Triệu không khỏi phỏng đoán liệu có phải người đàn ông này đã mang đến những điều thần kì…nhưng Dương Thần không phài là bác sĩ, không phải là mèo máy Doreamon, sao có thể khiến Sắc Vi khỏe lại ngay lập tức như vậy?
Nhưng bất luận thế nào, sự hồi phục kì diệu của Sắc Vi khiến Tiểu Triệu vui mừng ra mặt.
- Đại tỷ, may quá tỷ tỉnh rồi, nếu không bọn em quả thật không biết tiếp theo sẽ phải làm thế nào, có người muốn đến khách sạn tìm chị.
Tiểu Triệu đáp.
- Ai?
- Là cha chị, hội trưởng Tư Đồ hội Tây Minh, ông còn dẫn rất nhiều người trong hội tới, nói là tới thăm tình hình chị thương tích ra sao.
Tiểu Triệu nói một cách từ tốn.
Mắt Sắc Vi hiện lên tia sáng, cô nhìn Dương Thần, Dương Thần không có ý kiến gì, Sắc Vi gật đầu, đáp:
- Tiểu Triệu, cậu ra ngoài trước, tiếp đón chu đáo, đừng cho anh em động tay động chân, đừng gây chiến trước, đợi tôi tắm xong sẽ ra ngay.
- Vâng thưa chị…
Tiểu Triệu do dự một chút, anh quan tâm, hỏi:
- Nhưng đại tỷ, chị quả thật không sao chứ?
- Đợi chút cậu sẽ rõ!
Đợi Tiểu Triệu đi ra ngoài, Sắc Vi ngượng ngùng nhìn Dương Thần:
- Ông xã, anh cũng ra trước đi, em phải tắm.
- Anh sẽ canh chừng cho em.
Dương Thần nghiêm nghị nói.
Mặt Sắc Vi trắng bệch, với dáng vẻ của Dương Thần cô đành miễn cưỡng nghe theo.
Dương Thần thấy không được nếm thêm vị ngọt ngào nào nữa đành vỗ vào người rồi ra khỏi phòng ngủ đi tới đại sảnh khách sạn.
Vừa ra tới đại sảnh, hắn thấy mùi rượu nồng nặc đến ngột thở, lúc này có không ít người ngồi ở đó, mỗi bên ít nhất hai mươi, ba mươi người, mặt đen xì, vẻ mặt hiểm độc cười nói liên miên.
Tiểu Triệu đứng đợi vài nhân vật trẻ tuổi quan trọng trong hội Hồng Kinh, hội Hồng Kinh tuy thành lập chưa lâu, thế lực phát triển nhanh chóng nhưng đại đa số đều là những người trẻ tuổi tạo dựng, nên đụng độ với hội Tây Minh cho thấy dũng mãnh có thừa, nhưng lại thiếu kinh nghiệm.
Mặt khác người hội Tây Minh do bố Sắc Vi – Tư Đồ Minh Trạch cầm đầu dẫn người tới.
Các nét trên gương mặt của Tư Đồ Minh Trạch và Sắc Vi gần như không giống hai bố con, nhưng tướng mạo thì giống nhau, ông mặc chiếc áo sơ mi trắng hiệu Givenchy, tay đeo chiếc đồng hồ Rolex màu bạc, trông ông giống như cán bộ trung niên ở thành thị chứ không có khí chất giống bố già của một tổ chức xã hội đen.
Lúc này, Tư Đồ Minh Trạch ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha màu đen, tay ông cầm tách trà, thản nhiên nhấm nháp.
Bên cạnh Tư Đồ Minh Trạch cũng có vài tên bố già ngồi xung quanh, Dương Thần có đôi chút ngạc nhiên là Trương Hổ cũng đang ở cạnh Tư Đồ Minh Trạch, nhìn thấy Dương Thần đi ra, anh ta cũng không có chút phản ứng gì cả, dường như hoàn toàn không quen biết.
Bọn đàn em hai phe đều tỏ ra diễu võ giương oai, còn mấy tên bố già hội Tây Minh lại ung dung thì thầm trò chuyện với nhau như không có chuyện gì đang diễn ra, có thể thấy rõ lớp lãnh đạo của Tây Minh rất dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, so với hội Hồng Kinh còn trẻ người non dạ thì chênh lệch rất lớn.
Trước đây Dương Thần chỉ nhìn thấy Tư Đồ Minh Trạch qua ảnh, nhưng lần đầu gặp nhạc phụ, tiếc là Sắc Vi lại đối đầu với ông, với cương vị con rể cũng có đôi chút khó xử.
- Tiểu Triệu! Còn ngồi thần ra đấy làm gì, lại đây, lại đây pha cho tôi một ly cocktail.
Dương Thần nhìn về phía Tiểu Triệu vẫy tay ra hiệu. Dương Thần không muốn giống cung cách nực cười của đám người kia, giờ ngồi uống ly rượu đợi Sắc Vi ra là hay nhất.
Tiểu Triệu tuy cảm thấy có chút xấu hổ trong tình cảnh này, nhưng Dương Thần ra lệnh thì không thể không đi, lập tức rời khỏi chỗ ngồi đi pha rượu cho Dương Thần.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đang trong tình trạng căng thẳng đều đưa mắt nhìn Dương Thần một cách lạ lùng.
Trong tên bố già trong hội Tây Minh có một lão miệng ngậm tẩu thuốc, nhíu mắt nhìn gã thanh niên có gương mặt gầy gầy, dường như trẻ nhất trong đám, tay lão cầm tẩu chỉ vào Dương Thần, cười hỏi:
- Mày, thằng oắt, có phải là tên tiện nhân công tử bột?
Lúc này, tấm vải màu trắng quấn quanh phần ngực và bụng của Sắc Vi. Mùi thuốc Bắc từ kia lan ra xen lẫn hương thơm mê hoặc trên cơ thể Sắc Vi.
Dương Thần nheo mắt lại, hắn lấy cây kéo nhỏ trong ngăn tủ phía đầu giường rồi cắt dần từng mảnh vải, những mảnh bị cắt dần dần rớt xuống giường, da thịt Sắc Vi dần lộ ra.
- Ông xã, anh đang làm cái gì vậy?
Sắc Vi cảm thấy lạ thường khi thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, cô hay hỏi.
Dương Thần cũng không trả lời, hắn tự mình cắt rời toàn bộ mảnh vải đang quấn chặt, cẩn thận gỡ xuống. Vết thương do đạn bắn bên trong người Sắc Vi lộ ra.
Tuy có chút đau đớn, nhưng Sắc Vi cũng không để ý nhiều, cô chỉ thấy vệt máu lờ mờ trên vết thương thật là khó coi đã bị Dương Thần phát hiện ra. Cô buồn bã nhìn Dương Thần, lo Dương Thần sẽ không thích, dù sao cũng chẳng ai muốn thân thể người con gái của mình có khiếm khuyết.
Thực tế, việc mình bị thương cũng không quan trọng lắm với Sắc Vi, nhưng nếu vết thương này để lại sẹo ở bụng mình, thì đối với một cô gái trẻ được trời ban cho thân thể mỹ miều, thích làm đẹp mà nói quả thật là chuyện rất để khó chấp nhận.
Dương Thần thấy vệt đỏ trước mắt, nhìn Sắc Vi thương tiếc, hắn an ủi:
- Đừng lo lắng, anh cũng không phải là kẻ sợ máu, trong mắt anh vết thương cũng giống như huân chương của người lính, anh chỉ có thích chứ không ghét.
- Nhưng em không thích.
Sắc Vi lí nhí đáp.
Dương Thần cười, đột nhiên giơ chiếc kéo đang cầm trên tay hướng về chiếc tay còn lại cắt vào ngón trỏ.
Hắn không chút do dự, cắt sâu vào da, máu từ ngón trỏ tuôn ra, chảy đến vết thương của Sắc Vi…
Sắc Vi thấy chỗ vết thương của mình có chất lỏng lành lạnh, nghi hoặc quay đầu nhìn, đôi mắt đẹp buồn xa xăm lập tức tràn đầy kinh hãi.
- Ông xã, anh…
- Đừng nói gì cả, không được nhúc nhích dù có nhìn thấy gì, cảm thấy thế nào, cũng không được nhúc nhích.
Dương Thần nghiêm nghị nói với Sắc Vi.
Sắc Vi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thần, cũng không dám nói nhiều, căng mắt nhìn dòng máu của Dương Thần chảy không ngừng lên vết thương của mình.
Rất nhanh, Sắc Vi cảm thấy vết thương có chút tê tê, một cảm giác đặc biệt khó có thể diễn tả thành lời. Dường như có một lực lượng nào đó đang dẫn dắt cơ thể của mình, bản thân không thể khống chế nổi, cảm giác đau quanh vết thương dần biến mất, chúng trở lên ấm áp, tê dại một cách kỳ lạ.
Nhưng hình ảnh tiếp theo đó làm Sắc Vi khó có thể tưởng tượng ra…
Miệng vết thương mà Dương Thần vừa mới cắt chưa được mấy chục giây không ngờ đã đóng vẩy, tự nó đã chữa lành vết thương đang chảy máu.
Dương Thần nhíu mày, cầm kéo rạch không thương tiếc vết thương vừa mới lành sẹo, khiến máu lại chảy xuống.
Cứ như vậy, ngón trỏ của Dương Thần không ngừng đóng vẩy, anh lại không ngừng rạch ngón tay để máu có thể liên tục nhỏ giọt.
Vết thương của một người bị rạch liên tiếp thì còn gì đau hơn được nữa?
Sắc Vi cuối cùng cũng hiểu được những điều Dương Thần muốn nói là “ cảm giác” gì, điều này quả thực rất khó chịu đựng, không phải do cơ thể mình cảm thấy đau đớn, mà bởi nhìn thấy Dương Thần dùng chiếc kéo lạnh băng kia không ngừng rạch ngón tay để máu chảy xuống, Sắc Vi cảm thấy như chiếc kéo kia rõ ràng đang rạch vào chính trái tim của cô.
Nhưng nhìn thấy hình dáng Dương Thần đang hết sức chăm chú quan sát máu đang chảy từ vết thương của anh, Sắc Vi lại không dám cử động, chỉ cảm thấy nước mắt của mình lại đang tuôn trào.
Hai mươi mấy năm làm người không chảy nước mắt dường như đang được chảy bù trong buổi sớm tinh mơ hôm nay.
Anh đang không ngừng tự hủy hoại mình, dùng chính máu mình để tự chữa lành vết thương?
Khoảng bẩy, tám phút sau, ngón tay Dương Thần không biết đã hồi phục tới lần thứ mấy, Dương Thần nhìn máu trên miệng vết thương của Sắc Vi cũng gần như nhau, hắn mới bỏ kéo xuống, hắn lấy giấy ăn lau qua vết thương, ngón tay gần như không còn thương tích.
Sắc Vi nằm trên giường ngơ ngác nhìn Dương Thần, không biết từ lúc nào khuôn mắt trái xoan xinh đẹp đã khôi phục lại vài phần sắc khí, gương mặt tựa viên ngọc hiện lên vạn phần dịu dàng, quyến rũ.
- Được rồi, nghỉ ngơi thêm mười mấy phút thì chắc là sẽ không có chuyện gì nữa đâu.
Dương Thần cười nói.
Sắc Vi dường như cũng đã hồi phục lại tinh thần, do dự một lúc mới hỏi:
- Tạo sao lại như vậy… rõ ràng lúc nãy còn thương nặng, nhưng giờ em thấy miệng vết thương đã lành lại…
- Đừng nghĩ nhiều, cứ coi như máu của anh là liều thuốc đặc trị vết thương tiên tiến nhất là được rồi.
- Nhưng…
- Không cần nhưng gì cả.
Dương Thần bĩnh tĩnh đến lạ thường, ánh mắt nhìn xa xăm.
- Anh không muốn bị người khác xem mình như quái vật, cho nên đừng hỏi gì nhiều về chuyện này, được chứ?
Trong chớp mắt, mặt Dương Thần lộ vẻ buồn bã, Sắc Vi lập tức ngừng ngay thắc mắc. Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Dương Thần đau khổ như vậy. Cơ thể người đàn ông này rốt cuộc đang ẩn chứa điều bí mật gì? Hắn từng chịu đựng sự giày vò như thế nào?
Ở hắn hiện ra quang cảnh hùng vĩ vô hạn phía sau lưng, nhưng lại là thế giới u ám như thế nào?
- Anh không phải là quái vật…
Sắc Vi quả quyết nói.
- Bị thương mà ngay lập có thể hồi phục, kể cả có ngã từ tầng mười mấy cũng chẳng làm sao, như vậy không phải là quái vật…. bản thân anh cũng chẳng tin…
- Em nói anh không phải, tức là không phải.
Sắc Vi đưa bàn tay ấm áp đặt lên tay Dương Thần, có chút nũng nịu, bướng bỉnh đáp.
Dương Thần cười miễn cưỡng:
- Nhưng có một số người không nghĩ như vậy.
- Vậy em cùng làm quái vật với anh.
- Đồ ngốc…
Thời khắc ấm áp, ngọt ngào yên ả trôi đi rất nhanh, anh cùng Sắc Vi trong phòng ngủ quyến luyến mặn nồng một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng lại.
Trừ vài tâm phúc mà Sắc Vi coi trọng nhất ra còn chẳng ai dám gõ cánh cửa này.
- Vào đi
Sắc Vi có phần lười biếng, nói.
Tiểu Triệu cẩn thận đẩy cửa ra. Chàng trai có khuôn mặt tròn trĩnh dáng vẻ trầm ngâm bước vào, nhưng vừa nhìn thấy Sắc Vi đang ngồi yên vị trên giường, cô mặc bộ váy ngủ màu trắng tinh thiết đang nở nụ cười hướng về phía mình trông cô gần như không có vẻ bị ốm đau gì, gã hồ nghi liệu có phải chính mình đang bị hoa mắt không.
- Đại tỷ…chị…chị sao lại…
Tiểu Triệu lắp bắp.
- Sao nào, tôi hồi phục nhanh chóng, cậu không vui sao?
- Không, không, không…
Tiểu Triệu vội vã khua tay, gã thực không hiểu nổi vừa nãy còn xử lý vết thương do đạn bắn, Sắc Vi còn mê man, giờ tự nhiên lại như không có gì xảy ra, gã đưa mắt nhìn Dương Thần bên cạnh đang ngáp ngủ, Tiểu Triệu không khỏi phỏng đoán liệu có phải người đàn ông này đã mang đến những điều thần kì…nhưng Dương Thần không phài là bác sĩ, không phải là mèo máy Doreamon, sao có thể khiến Sắc Vi khỏe lại ngay lập tức như vậy?
Nhưng bất luận thế nào, sự hồi phục kì diệu của Sắc Vi khiến Tiểu Triệu vui mừng ra mặt.
- Đại tỷ, may quá tỷ tỉnh rồi, nếu không bọn em quả thật không biết tiếp theo sẽ phải làm thế nào, có người muốn đến khách sạn tìm chị.
Tiểu Triệu đáp.
- Ai?
- Là cha chị, hội trưởng Tư Đồ hội Tây Minh, ông còn dẫn rất nhiều người trong hội tới, nói là tới thăm tình hình chị thương tích ra sao.
Tiểu Triệu nói một cách từ tốn.
Mắt Sắc Vi hiện lên tia sáng, cô nhìn Dương Thần, Dương Thần không có ý kiến gì, Sắc Vi gật đầu, đáp:
- Tiểu Triệu, cậu ra ngoài trước, tiếp đón chu đáo, đừng cho anh em động tay động chân, đừng gây chiến trước, đợi tôi tắm xong sẽ ra ngay.
- Vâng thưa chị…
Tiểu Triệu do dự một chút, anh quan tâm, hỏi:
- Nhưng đại tỷ, chị quả thật không sao chứ?
- Đợi chút cậu sẽ rõ!
Đợi Tiểu Triệu đi ra ngoài, Sắc Vi ngượng ngùng nhìn Dương Thần:
- Ông xã, anh cũng ra trước đi, em phải tắm.
- Anh sẽ canh chừng cho em.
Dương Thần nghiêm nghị nói.
Mặt Sắc Vi trắng bệch, với dáng vẻ của Dương Thần cô đành miễn cưỡng nghe theo.
Dương Thần thấy không được nếm thêm vị ngọt ngào nào nữa đành vỗ vào người rồi ra khỏi phòng ngủ đi tới đại sảnh khách sạn.
Vừa ra tới đại sảnh, hắn thấy mùi rượu nồng nặc đến ngột thở, lúc này có không ít người ngồi ở đó, mỗi bên ít nhất hai mươi, ba mươi người, mặt đen xì, vẻ mặt hiểm độc cười nói liên miên.
Tiểu Triệu đứng đợi vài nhân vật trẻ tuổi quan trọng trong hội Hồng Kinh, hội Hồng Kinh tuy thành lập chưa lâu, thế lực phát triển nhanh chóng nhưng đại đa số đều là những người trẻ tuổi tạo dựng, nên đụng độ với hội Tây Minh cho thấy dũng mãnh có thừa, nhưng lại thiếu kinh nghiệm.
Mặt khác người hội Tây Minh do bố Sắc Vi – Tư Đồ Minh Trạch cầm đầu dẫn người tới.
Các nét trên gương mặt của Tư Đồ Minh Trạch và Sắc Vi gần như không giống hai bố con, nhưng tướng mạo thì giống nhau, ông mặc chiếc áo sơ mi trắng hiệu Givenchy, tay đeo chiếc đồng hồ Rolex màu bạc, trông ông giống như cán bộ trung niên ở thành thị chứ không có khí chất giống bố già của một tổ chức xã hội đen.
Lúc này, Tư Đồ Minh Trạch ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha màu đen, tay ông cầm tách trà, thản nhiên nhấm nháp.
Bên cạnh Tư Đồ Minh Trạch cũng có vài tên bố già ngồi xung quanh, Dương Thần có đôi chút ngạc nhiên là Trương Hổ cũng đang ở cạnh Tư Đồ Minh Trạch, nhìn thấy Dương Thần đi ra, anh ta cũng không có chút phản ứng gì cả, dường như hoàn toàn không quen biết.
Bọn đàn em hai phe đều tỏ ra diễu võ giương oai, còn mấy tên bố già hội Tây Minh lại ung dung thì thầm trò chuyện với nhau như không có chuyện gì đang diễn ra, có thể thấy rõ lớp lãnh đạo của Tây Minh rất dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, so với hội Hồng Kinh còn trẻ người non dạ thì chênh lệch rất lớn.
Trước đây Dương Thần chỉ nhìn thấy Tư Đồ Minh Trạch qua ảnh, nhưng lần đầu gặp nhạc phụ, tiếc là Sắc Vi lại đối đầu với ông, với cương vị con rể cũng có đôi chút khó xử.
- Tiểu Triệu! Còn ngồi thần ra đấy làm gì, lại đây, lại đây pha cho tôi một ly cocktail.
Dương Thần nhìn về phía Tiểu Triệu vẫy tay ra hiệu. Dương Thần không muốn giống cung cách nực cười của đám người kia, giờ ngồi uống ly rượu đợi Sắc Vi ra là hay nhất.
Tiểu Triệu tuy cảm thấy có chút xấu hổ trong tình cảnh này, nhưng Dương Thần ra lệnh thì không thể không đi, lập tức rời khỏi chỗ ngồi đi pha rượu cho Dương Thần.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đang trong tình trạng căng thẳng đều đưa mắt nhìn Dương Thần một cách lạ lùng.
Trong tên bố già trong hội Tây Minh có một lão miệng ngậm tẩu thuốc, nhíu mắt nhìn gã thanh niên có gương mặt gầy gầy, dường như trẻ nhất trong đám, tay lão cầm tẩu chỉ vào Dương Thần, cười hỏi:
- Mày, thằng oắt, có phải là tên tiện nhân công tử bột?
/1662
|