Cảnh núi ở gần khu biệt thự ngoại ô phía Tây đẹp tuyệt trần, không khí trong lành, có thể nhìn thấy được bầu trời đầy sao.
Trong màn đêm, chiếc sân trước nhà im ắng, hương thu nồng đậm, bóng cây lắc lư.
Lâm Nhược Khê dựa người vào lan can, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng màu trắng, nếu cứ đứng ở đây, sẽ bị gió thổi cho lạnh cóng mất thôi, nhưng, từ khi được Dương Thần truyền cho một ít nội lực, trở thành người tu luyện nửa vời, cộng với việc sau khi có được chân khí ở đỉnh Thiên Hậu, thì chút gió lạnh này cũng không đáng kể gì.
Chỉ có điều, so với Sắc Vi, Thái Nghiên hay những người phụ nữ có công lực khác, tố chất cơ thể của Lâm Nhược Khê còn tương đối, so với những người phụ nữ bình thường thì cũng không khác nhau là mấy, thực tế nếu có đi đánh nhau thì cũng không lấy đâu ra sức mà đánh.
Cũng may còn có Lưu Minh Ngọc, An Tâm, mấy người đó cũng không khác cô là mấy, Lâm Nhược Khê cũng không cảm thấy sốt ruột.
Đang lúc suy nghĩ xem phải làm hòa với Dương Thần như thế nào, đôi mắt của Lâm Nhược Khê chợt lóe lên, dưới ban công tầng một, đúng là có người đang ngồi một mình ở dưới đó.
Lâm Nhược Khê ngẩn người ra, đúng là Dương Thần.
Lúc này Dương Thần cũng đang ngồi ở ban công lạnh lẽo, hai chân vắt chéo nhau, một tay đặt lên đầu gối, một tay cầm điếu thuốc, hút một cách vô thức.
Đôi mắt nhìn xa xăm, Dương Thần đang suy nghĩ, nói như thế nào về việc của Tiêu Chỉ Tình với Lâm Nhược Khê để cô có thể chấp nhận được.
Cũng bởi vì đang mãi suy nghĩ như vậy, nên Dương Thần cũng không ý thức được việc Lâm Nhược Khê đang đứng ngay trên đầu mình.
Chuyện này lọt vào mắt Lâm Nhược Khê, lại được cô hiểu theo một nghĩa khác ---- anh ấy đang giận mình?
Lâm Nhược Khê cảm thấy chắc chắn là Dương Thần đang tức giận, phiền muội, nên mới ngồi một mình hút thuốc như vậy.
Trong trí nhớ của mình, hình như Dương Thần chưa từng hút thuốc.
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói:
- Đừng có hút nữa, đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi còn hút gì nữa chứ, giống như là đau khổ lắm không bằng ý.
Dương Thần lúc này mới phát hiện ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Nhược Khê dựa người vào lan can, nhếch miệng cười:
- Bà xã, không giận nữa à?
Suy nghĩ trong lòng Lâm Nhược Khê như vỡ tan
Rõ ràng là mình hiểu lầm anh ấy, nhưng anh ấy lại hỏi mình hết giận rồi sao.
Cảm thấy vô cùng ấm áp ngọt ngào, đồng thời Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy xấu hổ, ánh mắt cũng trở nên yếu đuối hơn.
- Không giận nữa rồi, em cũng không phải là người không nói đạo lý, vú Vương đã nói chuyện với em, thế nên không giận nữa.
Dương Thần hiểu, cũng không để ý nhiều:
- Đúng là phải ơn vú Vương nhiều nhiều, ay... thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, chỉ là cô gái đấy hơi điên điên thôi, nhưng chắc sau này cũng sẽ không gặp lại nữa đâu, không sao.
Lâm Nhược Khê không khỏi bật cười,
- Cái cô tên là Lạc Tiêu Tiêu đó, mông có mềm không?
Vừa hỏi xong, Lâm Nhược Khê không khỏi đỏ mặt.
Dương Thần cũng xấu hổ sờ sờ đầu, thiếu chút nữa là châm luôn điếu thuốc lên tóc rồi,
- Cũng được... nhưng không mềm bằng của em...
- Hứ!
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Đừng có hút thuốc nữa, cho dù anh có hút thì cũng nên đổi loại tốt hơn đi, sao lại đi hút cái loại kém chất lượng như thế này chứ?
Dương Thần cười hì hì, sau khi hít một hơi, mới vứt điếu thuốc đi
- Quen rồi, bao thuốc này cũng không còn nhiều, nên hút cho hết thôi, vừa lúc cần có chuyện phải tập trung.
Lâm Nhược Khê thả lỏng người, hỏi:
- Nghĩ gì thế, có cần em giúp anh không?
Dương Thần thuận theo lơi này, Dương Thần liền nói chuyện đi Australia với Tiêu Chỉ Tình tìm kiếm dược liệu cho Lâm Nhược Khê nghe.
Lâm Nhược Khê nghe lúc đầu không nói gì, nhưng nghe đến chuyện một mình đi cùng với Tiêu Chỉ Tình thì không khỏi nhíu mày.
Tiêu Chỉ Tình... sao lại không phải người phụ nữ khác, người phụ nữ yếu đuối đó, phụ nữ nhìn còn phải mê, lại đã từng nảy sinh quan hệ với Dương Thần...
- Anh biết có thể em sẽ không chấp nhận, nhưng cũng hết cách rồi, chuyện này không thể làm qua loa được, dẫn theo cô ấy đi có thể giúp anh nhận biết một cách chính xác các loại dược liệu, còn về vùng đất Arnhem, chỗ đó tuyệt đối không phải là nơi du ngoạn sơn thủy gì, năm đó anh đi truy sát một tên trùm buôn bán thuốc phiện, đã từng đi qua đó, đấy đúng là một nơi khỉ ho cò gáy.
- Tuy rằng đối với anh mà nói, nói đó không có nguy hiểm gì, nhưng thời gian đi cũng không phải là ngắn, dẫn theo nhiều người đi, chỉ tổ đem lại thêm phiền phức mà thôi.
- Nhược Khê à, em coi như anh dẫn Tiêu Chỉ Tình đi chịu khổ đi mà, đồng ý nhá!
Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm vào Dương Thần, trong lòng cũng đang cân nhắc.
Cách tốt nhất, là đem theo cả mình nữa, nhưng không biết Dương Thần sẽ đi bao lâu, mình thì không nỡ lại để Lam Lam ở nhà, công ty cũng không thể không để mắt tới, thực sự là không thể phân thân được.
Huống hồ, không chừng tháng mười này ông nội của Lam Lam sẽ quay về, mình sao có thể rời đi được?
Như vậy, ngoài mình ra, nhất định phải gọi một người đáng tin cậy đến để đi cùng, để trông nom Tiêu Chỉ Tình mới được, mình không thể đứng dương mắt nhìn Tiêu Chỉ Tình và chồng mình ở một nơi mà chỉ có hai người được.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Nhược Khê nói:
- Anh dẫn cô ấy đi cũng được, nhưng phải dẫn thêm một người nữa đi cùng, không thì em sẽ không yên tâm.
Dương Thần sửng sốt,
- Còn dẫn thêm một người nữa? Một người... cũng được, cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng dẫn theo ai bây giờ?
- Minh Ngọc.
- Hả?
Dương Thần run rẩy,
- Dẫn Minh Ngọc đi, bà xã, sao em lại để anh dẫn thêm một người phụ nữ khác đi như vậy?
Lâm Nhược Khê nói:
- Đương nhiên là muốn anh dẫn thêm một người phụ nữ đi rồi, chí ít, Minh Ngọc cũng sẽ không mong muốn Tiêu Chỉ Tình chiếm anh một lần nữa.
Dương Thần cơi như cũng đã hiểu ra, Lâm Nhược Khê không rảnh để quản mình, lại để cho người phụ nữ khác quản mình, đúng thế, với lập trường của Minh Ngọc và những người khác, chắc chắn sẽ không muốn Tiêu Chỉ Tình lại xen vào một lần nữa.
Lâm Nhược Khê tiếp tục phân tích:
- Nếu như bàn về tố chất và võ công thì Thái Ngưng và Sắc Vi ở Yến Kinh đi thì hợp lý nhất, nhưng mấy cô ấy sẽ dung túng cho anh làm bậy, sẽ không quản lý anh chặt.
- Còn Nghiên Nghiên và Thiện Ny là chị em lớn lên cùng với em, lại còn làm chuyện đó sau lưng em, đương nhiên em không thể cho họ cơ hội được.
- Tiểu yêu tinh An Tâm thì không nói đến làm gì, Đường Uyển thì càng không được... nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Minh Ngọc là hợp lý nhất, hơn nữa còn biết phóng kim, tuyệt đối không thể dễ bị ức hiếp...
Dương Thần mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu Lâm Nhược Khê vẫn còn chứa những suy nghĩ như vậy, quả nhiên đã hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất...
Lưu Minh Ngọc mặc dù cũng có quan hệ với mình, nhưng trong lòng rất tôn trọng Lâm Nhược Khê, thậm chí còn có chút gì đó sùng bái, cho nên, để cho Lưu Minh Ngọc đi theo quản lí mình, tuyệt đối là một lựa chọn chính xác.
- Đúng vậy, em càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Lâm Nhược Khê vỗ tay,
- Cứ quyết như vậy đi, em sẽ cho Minh Ngọc nghỉ dài dài, vị trí của cô ấy sẽ do phó trưởng bộ phận đảm nhiệm, còn cô ấy, sẽ thay em, ở bên cạnh anh trong chuyến đi tới Australia, chắc chắn sẽ khiến Tiêu Chỉ Tình mừng hụt đây!
Dương Thần cười gật đầu,
- Bà xã anh minh.
Lâm Nhược Khê đắc ý nhìn hắn bằng ánh mắt trêu tức,
- Đừng có trưng cái bộ dạng giống như đang chịu ấm ức như vậy, tốt xấu gì thì em cũng đã để cho hai mỹ nữ đi cùng anh rồi đấy.
Dương Thần ngẫm lại cũng thấy đúng, mình cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy gì, là đi làm việc mà, quản với không quản thì cũng có gì đâu.
Màn đêm buông xuống, Dương Thần nhẹ nhõm hơn một chút, chuẩn bị lên lầu đi ngủ.
Buổi đêm ngày hôm đó, nên dẫn theo hai người phụ nữ đi đến bán cầu bên kia...
...
Bắc Cực, dưới tấm băng lớn, trong phòng thí nghiệm.
Khoác lên người một chiếc áo choàng trắng, trong tay đang cầm một vật gì đó trong suốt với nút bấm màu xanh, đôi mắt gắt gao nhìn trừng trừng vào màn hình lớn với những con số hiện lên không ngừng, những dữ liệu về những phương trình hóa sinh phức tạp.
Những con số đó không ngừng biến hóa, nếu như rơi vào tay mấy nhà khoa học thì bọn họ cũng chỉ có thế há mồm nhìn như một lũ ngốc mà thôi.
Bởi vì những cái này còn là tổ hợp của vật lý, sinh học và hóa học vân vân đủ các ngành mũi nhọn, thậm chí là cả những khái niệm khoa học trong tương lai, đều đã vượt xa sự tưởng tưởng của các nhà khoa học trên thế giới lúc này rồi.
Văn Thao liếm môi, ánh mắt càng ngày càng trở nên cuồng nhiệt, nói nỉ non:
- Không sai... không sai... Nghiêm Bất Vấn, quả thực là anh đã chết, nhưng tôi vẫn muốn nói... anh đúng là một thiên tài!
Văn Thoa xoa xoa cặp đùi, quì xuống dưới đất, trước mặt một La Thúy San đang trần như nhộng.
Người phụ nữ xinh đẹp này không biết đã cời sạch quần áo của Văn Thao từ lúc nào, đang dùng đôi môi cháy bỏng của mình để “chiến đấu” với tên xấu xa này...
Nghe thấy Văn Thao hưng phấn nói những lời như vậy, La Thúy San mới há mồm ra, liếm liếm hỏi:
- Tên thối tha, có được bước đột phá mới rồi sao?
- Vốn dĩ là năng lượng vật chất, vẫn có thể dùng được cách như thế này...
Văn Thao cười gian xảo, cũng không giải thích nhiều.
Lúc này, cửa phòng thí nghiệm mở toang, Ninh Quốc Đống mặc một cây đen, khuôn mặt lạnh tanh bước đến.
Nhìn thấy Văn Thao đang ngồi dưới háng La Thúy San, Ninh Quốc Đống nhướn mày, nhưng cũng không nói gì, mà vừa mở miệng đã nói:
- Dương Thần đã rời Trung Hải rồi.
Trong màn đêm, chiếc sân trước nhà im ắng, hương thu nồng đậm, bóng cây lắc lư.
Lâm Nhược Khê dựa người vào lan can, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng màu trắng, nếu cứ đứng ở đây, sẽ bị gió thổi cho lạnh cóng mất thôi, nhưng, từ khi được Dương Thần truyền cho một ít nội lực, trở thành người tu luyện nửa vời, cộng với việc sau khi có được chân khí ở đỉnh Thiên Hậu, thì chút gió lạnh này cũng không đáng kể gì.
Chỉ có điều, so với Sắc Vi, Thái Nghiên hay những người phụ nữ có công lực khác, tố chất cơ thể của Lâm Nhược Khê còn tương đối, so với những người phụ nữ bình thường thì cũng không khác nhau là mấy, thực tế nếu có đi đánh nhau thì cũng không lấy đâu ra sức mà đánh.
Cũng may còn có Lưu Minh Ngọc, An Tâm, mấy người đó cũng không khác cô là mấy, Lâm Nhược Khê cũng không cảm thấy sốt ruột.
Đang lúc suy nghĩ xem phải làm hòa với Dương Thần như thế nào, đôi mắt của Lâm Nhược Khê chợt lóe lên, dưới ban công tầng một, đúng là có người đang ngồi một mình ở dưới đó.
Lâm Nhược Khê ngẩn người ra, đúng là Dương Thần.
Lúc này Dương Thần cũng đang ngồi ở ban công lạnh lẽo, hai chân vắt chéo nhau, một tay đặt lên đầu gối, một tay cầm điếu thuốc, hút một cách vô thức.
Đôi mắt nhìn xa xăm, Dương Thần đang suy nghĩ, nói như thế nào về việc của Tiêu Chỉ Tình với Lâm Nhược Khê để cô có thể chấp nhận được.
Cũng bởi vì đang mãi suy nghĩ như vậy, nên Dương Thần cũng không ý thức được việc Lâm Nhược Khê đang đứng ngay trên đầu mình.
Chuyện này lọt vào mắt Lâm Nhược Khê, lại được cô hiểu theo một nghĩa khác ---- anh ấy đang giận mình?
Lâm Nhược Khê cảm thấy chắc chắn là Dương Thần đang tức giận, phiền muội, nên mới ngồi một mình hút thuốc như vậy.
Trong trí nhớ của mình, hình như Dương Thần chưa từng hút thuốc.
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói:
- Đừng có hút nữa, đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi còn hút gì nữa chứ, giống như là đau khổ lắm không bằng ý.
Dương Thần lúc này mới phát hiện ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Nhược Khê dựa người vào lan can, nhếch miệng cười:
- Bà xã, không giận nữa à?
Suy nghĩ trong lòng Lâm Nhược Khê như vỡ tan
Rõ ràng là mình hiểu lầm anh ấy, nhưng anh ấy lại hỏi mình hết giận rồi sao.
Cảm thấy vô cùng ấm áp ngọt ngào, đồng thời Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy xấu hổ, ánh mắt cũng trở nên yếu đuối hơn.
- Không giận nữa rồi, em cũng không phải là người không nói đạo lý, vú Vương đã nói chuyện với em, thế nên không giận nữa.
Dương Thần hiểu, cũng không để ý nhiều:
- Đúng là phải ơn vú Vương nhiều nhiều, ay... thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, chỉ là cô gái đấy hơi điên điên thôi, nhưng chắc sau này cũng sẽ không gặp lại nữa đâu, không sao.
Lâm Nhược Khê không khỏi bật cười,
- Cái cô tên là Lạc Tiêu Tiêu đó, mông có mềm không?
Vừa hỏi xong, Lâm Nhược Khê không khỏi đỏ mặt.
Dương Thần cũng xấu hổ sờ sờ đầu, thiếu chút nữa là châm luôn điếu thuốc lên tóc rồi,
- Cũng được... nhưng không mềm bằng của em...
- Hứ!
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Đừng có hút thuốc nữa, cho dù anh có hút thì cũng nên đổi loại tốt hơn đi, sao lại đi hút cái loại kém chất lượng như thế này chứ?
Dương Thần cười hì hì, sau khi hít một hơi, mới vứt điếu thuốc đi
- Quen rồi, bao thuốc này cũng không còn nhiều, nên hút cho hết thôi, vừa lúc cần có chuyện phải tập trung.
Lâm Nhược Khê thả lỏng người, hỏi:
- Nghĩ gì thế, có cần em giúp anh không?
Dương Thần thuận theo lơi này, Dương Thần liền nói chuyện đi Australia với Tiêu Chỉ Tình tìm kiếm dược liệu cho Lâm Nhược Khê nghe.
Lâm Nhược Khê nghe lúc đầu không nói gì, nhưng nghe đến chuyện một mình đi cùng với Tiêu Chỉ Tình thì không khỏi nhíu mày.
Tiêu Chỉ Tình... sao lại không phải người phụ nữ khác, người phụ nữ yếu đuối đó, phụ nữ nhìn còn phải mê, lại đã từng nảy sinh quan hệ với Dương Thần...
- Anh biết có thể em sẽ không chấp nhận, nhưng cũng hết cách rồi, chuyện này không thể làm qua loa được, dẫn theo cô ấy đi có thể giúp anh nhận biết một cách chính xác các loại dược liệu, còn về vùng đất Arnhem, chỗ đó tuyệt đối không phải là nơi du ngoạn sơn thủy gì, năm đó anh đi truy sát một tên trùm buôn bán thuốc phiện, đã từng đi qua đó, đấy đúng là một nơi khỉ ho cò gáy.
- Tuy rằng đối với anh mà nói, nói đó không có nguy hiểm gì, nhưng thời gian đi cũng không phải là ngắn, dẫn theo nhiều người đi, chỉ tổ đem lại thêm phiền phức mà thôi.
- Nhược Khê à, em coi như anh dẫn Tiêu Chỉ Tình đi chịu khổ đi mà, đồng ý nhá!
Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm vào Dương Thần, trong lòng cũng đang cân nhắc.
Cách tốt nhất, là đem theo cả mình nữa, nhưng không biết Dương Thần sẽ đi bao lâu, mình thì không nỡ lại để Lam Lam ở nhà, công ty cũng không thể không để mắt tới, thực sự là không thể phân thân được.
Huống hồ, không chừng tháng mười này ông nội của Lam Lam sẽ quay về, mình sao có thể rời đi được?
Như vậy, ngoài mình ra, nhất định phải gọi một người đáng tin cậy đến để đi cùng, để trông nom Tiêu Chỉ Tình mới được, mình không thể đứng dương mắt nhìn Tiêu Chỉ Tình và chồng mình ở một nơi mà chỉ có hai người được.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Nhược Khê nói:
- Anh dẫn cô ấy đi cũng được, nhưng phải dẫn thêm một người nữa đi cùng, không thì em sẽ không yên tâm.
Dương Thần sửng sốt,
- Còn dẫn thêm một người nữa? Một người... cũng được, cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng dẫn theo ai bây giờ?
- Minh Ngọc.
- Hả?
Dương Thần run rẩy,
- Dẫn Minh Ngọc đi, bà xã, sao em lại để anh dẫn thêm một người phụ nữ khác đi như vậy?
Lâm Nhược Khê nói:
- Đương nhiên là muốn anh dẫn thêm một người phụ nữ đi rồi, chí ít, Minh Ngọc cũng sẽ không mong muốn Tiêu Chỉ Tình chiếm anh một lần nữa.
Dương Thần cơi như cũng đã hiểu ra, Lâm Nhược Khê không rảnh để quản mình, lại để cho người phụ nữ khác quản mình, đúng thế, với lập trường của Minh Ngọc và những người khác, chắc chắn sẽ không muốn Tiêu Chỉ Tình lại xen vào một lần nữa.
Lâm Nhược Khê tiếp tục phân tích:
- Nếu như bàn về tố chất và võ công thì Thái Ngưng và Sắc Vi ở Yến Kinh đi thì hợp lý nhất, nhưng mấy cô ấy sẽ dung túng cho anh làm bậy, sẽ không quản lý anh chặt.
- Còn Nghiên Nghiên và Thiện Ny là chị em lớn lên cùng với em, lại còn làm chuyện đó sau lưng em, đương nhiên em không thể cho họ cơ hội được.
- Tiểu yêu tinh An Tâm thì không nói đến làm gì, Đường Uyển thì càng không được... nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Minh Ngọc là hợp lý nhất, hơn nữa còn biết phóng kim, tuyệt đối không thể dễ bị ức hiếp...
Dương Thần mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu Lâm Nhược Khê vẫn còn chứa những suy nghĩ như vậy, quả nhiên đã hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất...
Lưu Minh Ngọc mặc dù cũng có quan hệ với mình, nhưng trong lòng rất tôn trọng Lâm Nhược Khê, thậm chí còn có chút gì đó sùng bái, cho nên, để cho Lưu Minh Ngọc đi theo quản lí mình, tuyệt đối là một lựa chọn chính xác.
- Đúng vậy, em càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Lâm Nhược Khê vỗ tay,
- Cứ quyết như vậy đi, em sẽ cho Minh Ngọc nghỉ dài dài, vị trí của cô ấy sẽ do phó trưởng bộ phận đảm nhiệm, còn cô ấy, sẽ thay em, ở bên cạnh anh trong chuyến đi tới Australia, chắc chắn sẽ khiến Tiêu Chỉ Tình mừng hụt đây!
Dương Thần cười gật đầu,
- Bà xã anh minh.
Lâm Nhược Khê đắc ý nhìn hắn bằng ánh mắt trêu tức,
- Đừng có trưng cái bộ dạng giống như đang chịu ấm ức như vậy, tốt xấu gì thì em cũng đã để cho hai mỹ nữ đi cùng anh rồi đấy.
Dương Thần ngẫm lại cũng thấy đúng, mình cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy gì, là đi làm việc mà, quản với không quản thì cũng có gì đâu.
Màn đêm buông xuống, Dương Thần nhẹ nhõm hơn một chút, chuẩn bị lên lầu đi ngủ.
Buổi đêm ngày hôm đó, nên dẫn theo hai người phụ nữ đi đến bán cầu bên kia...
...
Bắc Cực, dưới tấm băng lớn, trong phòng thí nghiệm.
Khoác lên người một chiếc áo choàng trắng, trong tay đang cầm một vật gì đó trong suốt với nút bấm màu xanh, đôi mắt gắt gao nhìn trừng trừng vào màn hình lớn với những con số hiện lên không ngừng, những dữ liệu về những phương trình hóa sinh phức tạp.
Những con số đó không ngừng biến hóa, nếu như rơi vào tay mấy nhà khoa học thì bọn họ cũng chỉ có thế há mồm nhìn như một lũ ngốc mà thôi.
Bởi vì những cái này còn là tổ hợp của vật lý, sinh học và hóa học vân vân đủ các ngành mũi nhọn, thậm chí là cả những khái niệm khoa học trong tương lai, đều đã vượt xa sự tưởng tưởng của các nhà khoa học trên thế giới lúc này rồi.
Văn Thao liếm môi, ánh mắt càng ngày càng trở nên cuồng nhiệt, nói nỉ non:
- Không sai... không sai... Nghiêm Bất Vấn, quả thực là anh đã chết, nhưng tôi vẫn muốn nói... anh đúng là một thiên tài!
Văn Thoa xoa xoa cặp đùi, quì xuống dưới đất, trước mặt một La Thúy San đang trần như nhộng.
Người phụ nữ xinh đẹp này không biết đã cời sạch quần áo của Văn Thao từ lúc nào, đang dùng đôi môi cháy bỏng của mình để “chiến đấu” với tên xấu xa này...
Nghe thấy Văn Thao hưng phấn nói những lời như vậy, La Thúy San mới há mồm ra, liếm liếm hỏi:
- Tên thối tha, có được bước đột phá mới rồi sao?
- Vốn dĩ là năng lượng vật chất, vẫn có thể dùng được cách như thế này...
Văn Thao cười gian xảo, cũng không giải thích nhiều.
Lúc này, cửa phòng thí nghiệm mở toang, Ninh Quốc Đống mặc một cây đen, khuôn mặt lạnh tanh bước đến.
Nhìn thấy Văn Thao đang ngồi dưới háng La Thúy San, Ninh Quốc Đống nhướn mày, nhưng cũng không nói gì, mà vừa mở miệng đã nói:
- Dương Thần đã rời Trung Hải rồi.
/1662
|