Xung quanh Athena, là một hàng rào nham thạch, đang phun trào.
Dương Thần ngồi xếp bằng bên đống lửa, thần sắc không được tốt lắm, sắc mặt có vẻ khá hơn lúc trước một chút, chứ không còn trắng bệch nữa, nhưng vẫn vô cùng ảm đạm.
Lưu Minh Ngọc đang ngồi bên cạnh trên đám vỏ cây, lo lắng nhìn hắn, còn Tiêu Chỉ Tình thì lại đang nhắm tịt mắt lại, có chút gì đó như mơ hồ, sợ hãi.
Một lúc lâu sau, Dương Thần mới từ từ mở mắt ra được, sau khi hít một hơi thật dài, lắc đầu.
- Như này... không được sao?
Lưu Minh Ngọc hỏi một câu tối nghĩa.
Dương Thần cười khổ sở, nói:
- Vốn dĩ là không thể vận nổi nguyên khí, huyệt đan điền giống như đang bị đá chặn lại vậy, gân mạch cũng không còn chút sức lực nào hết, cơ thể cũng rất yếu... giống như...
- Giống như biến thành một người bình thường, đúng không,
Tiêu Chỉ Tình nói nốt.
Dương Thần cắn môi, bất đắc dĩ gật đầu,
- Cái thứ tử diệp huyễn la đó... thực sự không có cách nào để giải độc sao?
- Tôi không biết,
Tiêu Chỉ Tình cố gắng nhớ lại rồi nói:
- Tôi chỉ tìm thấy trong sách cổ của nhà họ Tiêu một ít thông tin về loại độc dược này thôi, nhưng cũng rất sơ sài, không có gì nhiều.
- Chỉ biết là tử điệp huyễn la là một loại độc trùng cổ, sau khi trải qua tinh luyện, thì biến thành một loại chất độc vô cùng đặc biệt, người sử dụng nó có thể dùng nguyên khí khống chế độc trùng, biến nó thành khói, rồi sau đó dùng nguyên khí đánh vào cơ thể kẻ địch.
- Đặc điểm lớn nhất của loại độc này là, nó chỉ có hiểu quả với đối tượng có trình độ võ công bằng hoặc thấp hơn với người sử dụng nó mà thôi, bởi nó chịu sự ảnh hưởng của chân khí mạnh hay yếu, vậy mới có thể đưa loại độc này vào huyệt đan điền của đối phương.
- Chỉ cần trúng tử điệp huyễn la trong một ngày, thì huyệt đan điền sẽ bị phong tỏa, đồng thời tứ chi sẽ không còn chút nguyên khí nào hết, khiến cho cơ thể con người ta luôn cảm thấy uể oải mệt mỏi, không có chút sức lực nào.
- Cho nên có thể nói, đây là một loại độc có sức khống chế vô cùng lớn...
- Đừng nói đến chuyện không còn chút sức lực nào hết, tôi chỉ cảm thấy, tôi bây giờ giống như những người bình thường đi bộ trên đường thôi.
Dương Thần cười tự giễu cợt mình,
- Từ lúc tôi biến thành sát thủ đến nay, bao nhiêu năm như vậy, tôi đã quên mất rằng, vốn dĩ mình cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cảm giác này... đúng là không thể chống đỡ được.
Tiêu Chỉ Tình hai mắt đẫm lệ nói:
- Anh còn cười được, anh có biết, may mà anh có một cơ thể đặc biệt, một dòng máu đặc biệt, nên mới có thể chống chọi lại tính độc của tử điệp huyễn la không hả.
- Nếu như phải người khác, thì bây giờ đến nói còn không được ý chứ!
- Bây giờ anh có thể nói chuyện được như một người bình thường, thì đã là phúc tổ nhà anh rồi đấy!
Nghe Tiêu Chỉ Tình nói như vậy, Lưu Minh Ngọc cũng rưng rưng nước mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, mà trong lòng đau nhói.
Dương Thần nhìn thấy bộ dạng sắp khóc đến nơi của cả hai cô, vội vàng hỏi:
- Anh hỏi là hỏi cách giải quyết cơ? Thực sự là không có sao?
Tiêu Chỉ Tình lắc đâu, cắn răng nói:
- Không biết, sách cổ không đề cập bất cứ cái gì liên quan đến cách giải độc.
- Trên thực tế, tử điệp huyễn la cũng không có nhiều, không ngờ đối phương có thể dùng một chất độc cổ xưa và quý hiếm như vậy để đối phó với anh, xem ra hắn ta cũng không dám coi thường anh, lo lắng sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thế nên muốn khống chê anh 100% luôn.
Trong mắt Dương Thần lóe lên một cái nhìn nghiêm nghị, đúng vậy, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện một dị nhân khác, thì chắc chắn mình không thể nào chạy thoát được,
Với thủ đoạn của đối phương, mình lại biến thành một người bình thường như thế này, e rằng bị bắt lại cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đáng tiếc là không có cách nào xác định xem đối phương có phải là Yến Vô Trần của nhà họ Yến hay không, càng không thể xác định được kẻ thần bí kia là ai.
Nhưng, điều mình đang lo lắng lúc này không phải là những chuyện này, mà là chuyện mình đã bị mất hết võ công!
Sức lực, cơ năng cũng dần dần giống như người bình thường, đây mới thực sự là điều đáng sợ!
Bản thân mình không thể tống khứ độc tố của tử điệp huyễn la ra khỏi cơ thể được, xem ra chỉ có thể bước bước nào hay bước đấy thôi, tin rằng ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người, chắc chắn có thể tìm ra được cách giải quyết!
Đương nhiên, việc đầu tiên cần làm là làm thế nào để mình có thể sống sót được đã!
Kẻ thù của mình thì nhiều thôi rồi, nếu mình cứ buông tay như vậy, chẳng sớm thì muộn cũng bị đám kẻ thù ấy phá cho tan cửa nát nhà thôi!?
Hơn nữa, nếu mình ngã xuống rồi thì những người phụ nữ bên cạnh mình sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, Dương Thần đã lấy lại tinh thần, ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm, tuyệt đối không thể gục ngã được!
Tiêu Chỉ Tình không có cách nào, nhưng có thể hỏi mấy người Christine, cũng có thể để Jane thử bằng các phương pháp khoa học hiện đại khác xem sao, chỉ cần có hi vọng là sẽ không buông tay!
Lớn lên trong hoàn cảnh giày vò bản thân, trải qua không biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh, vũ khí lớn nhất của Dương Thần chính là ý chí bất khuất quật cường, chỉ cần có thể còn sống là có thể có được tất cả!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy thoáng cái Dương Thần đã lấy lại được tinh thần, khiến cho các cô cũng cầm được nước mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bầu không khí của việc sa sút tinh thần lúc nãy, bây giờ đã được quét sạch hoàn toàn!
Dương Thần giơ tay ra, lấy ít củi khô vứt vào đống củi, phủi phủi bụi, thong thả nói:
- Một khi nhất thời không thể giải quyết được vấn đề, thì việc quan trọng đầu tiên mà chúng ta phải làm đó là có thể còn sống mà trở về.
- Nếu như anh vẫn còn võ công, thì Arnhem không là cái gì, nhưng bây giờ anh đã không còn khả năng gì đặc biệt nữa rồi, mọi chuyện sẽ khác, chỗ này không thể ở lâu được.
- Chúng ta không có thức ăn, cũng không có phương tiện để gửi tin, đây là nơi không có người ở, muốn đợi có người đến tìm chúng ta thì là chuyện không thực tế, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra vùng đồng bằng, tìm ra nơi có người sinh sống để còn tìm cách quay về.
- Tuy rằng giai đoạn này sẽ rất gian nan, nhưng cũng may anh vẫn còn sức khỏe của một người bình thường, với kinh nghiệm của anh, nếu như muốn dẫn hai người ra khỏi đây chắc chắn không có vấn đề gì.
- Đương nhiên, anh cũng phải nói một tiếng xin lỗi, vốn dĩ là một chuyến đi tương đối an toàn, chuyện này xảy ra khiến hai người phải chịu khổ không ít rồi...
- Dương Thần... anh....
Tiêu Chỉ Tình ngẩn ngơ cả người, vốn tưởng rằng Dương Thần đã mất đi hết võ công, cho dù không cam chịu, nhưng cũng sẽ mất hết tinh thần.
Không ngờ, người đàn ông này có thể lấy lại bình tĩnh rất nhanh, sẵn sàng đối mặt với nghịch cảnh!
Thậm chí, anh ấy còn không quên quan tâm đến cảm nhận của các cô lúc này nữa chứ.
- Sao lại nhìn anh như vậy, muốn anh phải gào khóc mới được sao? Anh nói cho các em biết, hai em cũng không cần phải sụt sà sụt sịt như vậy, chỉ cần anh còn sống, thì sẽ không từ bỏ bất cứ khả năng nào, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ ra cách thôi.
Dương Thần cười nói.
Lưu Minh Ngọc khóc nức nở, ánh mắt dịu dàng nhìn vào đôi mắt kiên định của hắn, cảm thấy vô cùng tự hào.
Đây chính là người đàn ông mà mình cam tâm tinh nguyện cúi đầu mà sống để được ở bên cạnh...
Đối với phụ nữ mà nói, người đàn ông lúc bình thường không đáng sợ, đáng sợ chính là khi người đàn ông đã mất đi lí trí, mất đi niềm tin.
Lúc này, Lưu Minh Ngọc cảm thấy cho dù phải chết bên cạnh người đàn ông này cũng không phải là chuyện gì to tát, nỗi xúc động đã choán lấy hết con tim của người phụ nữ này rồi.
Dương Thần nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngơ ngác nhìn mình, mỉm cười,
- Đừng có ngây người ra như thế nữa, mặc du phiền muội, nhưng còn mạng sống thì vẫn tốt hơn là chết, mau đi ngủ đi, ngày mai phải xuất phát từ lúc trời chưa nóng đấy, đi ra đến vùng ven biển cũng phải mất bốn năm ngày, nghỉ ngơi tốt mới có thể có sức mà đi!
- Vâng.
Hai người phụ nữ đều ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù Dương Thần đã mất hết võ công, nhưng vẫn là người đàn ông mà các cô luôn tâm phục khẩu phục.
Ba người đã trải qua một ngày mệt mỏi, công thêm việc bị thương nặng như vậy, thế nên việc mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi.
Rất nhanh, hai người phụ nữ đã chìm sâu vào giấc ngủ mệt nhọc.
Dương Thần mở to mắt nhìn bóng đêm nhập nhèm, trong đầu nghĩ, ngoài việc tìm lại võ công đã mất, thì việc còn lại là phải lo đối phó với kẻ địch đang đứng chờ ở cửa.
Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được cách nào hay, chỉ có thể bước bước nào thì tính bước đấy mà thôi...
Dương Thần ngồi xếp bằng bên đống lửa, thần sắc không được tốt lắm, sắc mặt có vẻ khá hơn lúc trước một chút, chứ không còn trắng bệch nữa, nhưng vẫn vô cùng ảm đạm.
Lưu Minh Ngọc đang ngồi bên cạnh trên đám vỏ cây, lo lắng nhìn hắn, còn Tiêu Chỉ Tình thì lại đang nhắm tịt mắt lại, có chút gì đó như mơ hồ, sợ hãi.
Một lúc lâu sau, Dương Thần mới từ từ mở mắt ra được, sau khi hít một hơi thật dài, lắc đầu.
- Như này... không được sao?
Lưu Minh Ngọc hỏi một câu tối nghĩa.
Dương Thần cười khổ sở, nói:
- Vốn dĩ là không thể vận nổi nguyên khí, huyệt đan điền giống như đang bị đá chặn lại vậy, gân mạch cũng không còn chút sức lực nào hết, cơ thể cũng rất yếu... giống như...
- Giống như biến thành một người bình thường, đúng không,
Tiêu Chỉ Tình nói nốt.
Dương Thần cắn môi, bất đắc dĩ gật đầu,
- Cái thứ tử diệp huyễn la đó... thực sự không có cách nào để giải độc sao?
- Tôi không biết,
Tiêu Chỉ Tình cố gắng nhớ lại rồi nói:
- Tôi chỉ tìm thấy trong sách cổ của nhà họ Tiêu một ít thông tin về loại độc dược này thôi, nhưng cũng rất sơ sài, không có gì nhiều.
- Chỉ biết là tử điệp huyễn la là một loại độc trùng cổ, sau khi trải qua tinh luyện, thì biến thành một loại chất độc vô cùng đặc biệt, người sử dụng nó có thể dùng nguyên khí khống chế độc trùng, biến nó thành khói, rồi sau đó dùng nguyên khí đánh vào cơ thể kẻ địch.
- Đặc điểm lớn nhất của loại độc này là, nó chỉ có hiểu quả với đối tượng có trình độ võ công bằng hoặc thấp hơn với người sử dụng nó mà thôi, bởi nó chịu sự ảnh hưởng của chân khí mạnh hay yếu, vậy mới có thể đưa loại độc này vào huyệt đan điền của đối phương.
- Chỉ cần trúng tử điệp huyễn la trong một ngày, thì huyệt đan điền sẽ bị phong tỏa, đồng thời tứ chi sẽ không còn chút nguyên khí nào hết, khiến cho cơ thể con người ta luôn cảm thấy uể oải mệt mỏi, không có chút sức lực nào.
- Cho nên có thể nói, đây là một loại độc có sức khống chế vô cùng lớn...
- Đừng nói đến chuyện không còn chút sức lực nào hết, tôi chỉ cảm thấy, tôi bây giờ giống như những người bình thường đi bộ trên đường thôi.
Dương Thần cười tự giễu cợt mình,
- Từ lúc tôi biến thành sát thủ đến nay, bao nhiêu năm như vậy, tôi đã quên mất rằng, vốn dĩ mình cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cảm giác này... đúng là không thể chống đỡ được.
Tiêu Chỉ Tình hai mắt đẫm lệ nói:
- Anh còn cười được, anh có biết, may mà anh có một cơ thể đặc biệt, một dòng máu đặc biệt, nên mới có thể chống chọi lại tính độc của tử điệp huyễn la không hả.
- Nếu như phải người khác, thì bây giờ đến nói còn không được ý chứ!
- Bây giờ anh có thể nói chuyện được như một người bình thường, thì đã là phúc tổ nhà anh rồi đấy!
Nghe Tiêu Chỉ Tình nói như vậy, Lưu Minh Ngọc cũng rưng rưng nước mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, mà trong lòng đau nhói.
Dương Thần nhìn thấy bộ dạng sắp khóc đến nơi của cả hai cô, vội vàng hỏi:
- Anh hỏi là hỏi cách giải quyết cơ? Thực sự là không có sao?
Tiêu Chỉ Tình lắc đâu, cắn răng nói:
- Không biết, sách cổ không đề cập bất cứ cái gì liên quan đến cách giải độc.
- Trên thực tế, tử điệp huyễn la cũng không có nhiều, không ngờ đối phương có thể dùng một chất độc cổ xưa và quý hiếm như vậy để đối phó với anh, xem ra hắn ta cũng không dám coi thường anh, lo lắng sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thế nên muốn khống chê anh 100% luôn.
Trong mắt Dương Thần lóe lên một cái nhìn nghiêm nghị, đúng vậy, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện một dị nhân khác, thì chắc chắn mình không thể nào chạy thoát được,
Với thủ đoạn của đối phương, mình lại biến thành một người bình thường như thế này, e rằng bị bắt lại cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đáng tiếc là không có cách nào xác định xem đối phương có phải là Yến Vô Trần của nhà họ Yến hay không, càng không thể xác định được kẻ thần bí kia là ai.
Nhưng, điều mình đang lo lắng lúc này không phải là những chuyện này, mà là chuyện mình đã bị mất hết võ công!
Sức lực, cơ năng cũng dần dần giống như người bình thường, đây mới thực sự là điều đáng sợ!
Bản thân mình không thể tống khứ độc tố của tử điệp huyễn la ra khỏi cơ thể được, xem ra chỉ có thể bước bước nào hay bước đấy thôi, tin rằng ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người, chắc chắn có thể tìm ra được cách giải quyết!
Đương nhiên, việc đầu tiên cần làm là làm thế nào để mình có thể sống sót được đã!
Kẻ thù của mình thì nhiều thôi rồi, nếu mình cứ buông tay như vậy, chẳng sớm thì muộn cũng bị đám kẻ thù ấy phá cho tan cửa nát nhà thôi!?
Hơn nữa, nếu mình ngã xuống rồi thì những người phụ nữ bên cạnh mình sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, Dương Thần đã lấy lại tinh thần, ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm, tuyệt đối không thể gục ngã được!
Tiêu Chỉ Tình không có cách nào, nhưng có thể hỏi mấy người Christine, cũng có thể để Jane thử bằng các phương pháp khoa học hiện đại khác xem sao, chỉ cần có hi vọng là sẽ không buông tay!
Lớn lên trong hoàn cảnh giày vò bản thân, trải qua không biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh, vũ khí lớn nhất của Dương Thần chính là ý chí bất khuất quật cường, chỉ cần có thể còn sống là có thể có được tất cả!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy thoáng cái Dương Thần đã lấy lại được tinh thần, khiến cho các cô cũng cầm được nước mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bầu không khí của việc sa sút tinh thần lúc nãy, bây giờ đã được quét sạch hoàn toàn!
Dương Thần giơ tay ra, lấy ít củi khô vứt vào đống củi, phủi phủi bụi, thong thả nói:
- Một khi nhất thời không thể giải quyết được vấn đề, thì việc quan trọng đầu tiên mà chúng ta phải làm đó là có thể còn sống mà trở về.
- Nếu như anh vẫn còn võ công, thì Arnhem không là cái gì, nhưng bây giờ anh đã không còn khả năng gì đặc biệt nữa rồi, mọi chuyện sẽ khác, chỗ này không thể ở lâu được.
- Chúng ta không có thức ăn, cũng không có phương tiện để gửi tin, đây là nơi không có người ở, muốn đợi có người đến tìm chúng ta thì là chuyện không thực tế, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra vùng đồng bằng, tìm ra nơi có người sinh sống để còn tìm cách quay về.
- Tuy rằng giai đoạn này sẽ rất gian nan, nhưng cũng may anh vẫn còn sức khỏe của một người bình thường, với kinh nghiệm của anh, nếu như muốn dẫn hai người ra khỏi đây chắc chắn không có vấn đề gì.
- Đương nhiên, anh cũng phải nói một tiếng xin lỗi, vốn dĩ là một chuyến đi tương đối an toàn, chuyện này xảy ra khiến hai người phải chịu khổ không ít rồi...
- Dương Thần... anh....
Tiêu Chỉ Tình ngẩn ngơ cả người, vốn tưởng rằng Dương Thần đã mất đi hết võ công, cho dù không cam chịu, nhưng cũng sẽ mất hết tinh thần.
Không ngờ, người đàn ông này có thể lấy lại bình tĩnh rất nhanh, sẵn sàng đối mặt với nghịch cảnh!
Thậm chí, anh ấy còn không quên quan tâm đến cảm nhận của các cô lúc này nữa chứ.
- Sao lại nhìn anh như vậy, muốn anh phải gào khóc mới được sao? Anh nói cho các em biết, hai em cũng không cần phải sụt sà sụt sịt như vậy, chỉ cần anh còn sống, thì sẽ không từ bỏ bất cứ khả năng nào, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ ra cách thôi.
Dương Thần cười nói.
Lưu Minh Ngọc khóc nức nở, ánh mắt dịu dàng nhìn vào đôi mắt kiên định của hắn, cảm thấy vô cùng tự hào.
Đây chính là người đàn ông mà mình cam tâm tinh nguyện cúi đầu mà sống để được ở bên cạnh...
Đối với phụ nữ mà nói, người đàn ông lúc bình thường không đáng sợ, đáng sợ chính là khi người đàn ông đã mất đi lí trí, mất đi niềm tin.
Lúc này, Lưu Minh Ngọc cảm thấy cho dù phải chết bên cạnh người đàn ông này cũng không phải là chuyện gì to tát, nỗi xúc động đã choán lấy hết con tim của người phụ nữ này rồi.
Dương Thần nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngơ ngác nhìn mình, mỉm cười,
- Đừng có ngây người ra như thế nữa, mặc du phiền muội, nhưng còn mạng sống thì vẫn tốt hơn là chết, mau đi ngủ đi, ngày mai phải xuất phát từ lúc trời chưa nóng đấy, đi ra đến vùng ven biển cũng phải mất bốn năm ngày, nghỉ ngơi tốt mới có thể có sức mà đi!
- Vâng.
Hai người phụ nữ đều ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù Dương Thần đã mất hết võ công, nhưng vẫn là người đàn ông mà các cô luôn tâm phục khẩu phục.
Ba người đã trải qua một ngày mệt mỏi, công thêm việc bị thương nặng như vậy, thế nên việc mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi.
Rất nhanh, hai người phụ nữ đã chìm sâu vào giấc ngủ mệt nhọc.
Dương Thần mở to mắt nhìn bóng đêm nhập nhèm, trong đầu nghĩ, ngoài việc tìm lại võ công đã mất, thì việc còn lại là phải lo đối phó với kẻ địch đang đứng chờ ở cửa.
Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được cách nào hay, chỉ có thể bước bước nào thì tính bước đấy mà thôi...
/1662
|