Mặc dù một con rắn thì hơi ít, nhưng tốt xấu gì thì cũng là thịt, Dương Thần hớn hở chạy về phía phiến đá lúc nãy, lúc gần đến nơi, thì nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Lưu Minh Ngọc!
Dương Thần rùng mình, vội vàng chạy về đó xem sao.
Thế nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh phiến đá, Dương Thần gần như chết lặng.
Hắn nhìn thấy một con rắn đang phun nọc độc “phì phì” để phát tín hiệu, dường như sự xuất hiện của ba người đã khiến cho bọn rắn cảm thấy phản cảm, bất an, vô cùng giận dữ và chuẩn bị tấn công.
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình co rúm người vào bên cạnh đống lửa, không ngừng lùi về phía sau.
- Hai người chốn xa xa một chút, đây là loại rắn đuôi chuông của Australia, nếu như chúng bị đánh động, thì với hoàn cảnh hiện tại chúng ta không thể nào mà tránh kịp đâu.
Dương Thần nghiêm mặt nói.
Nghe thấy Dương Thần nói như vậy, hai người phụ nữ ý thức được sự nguy hiểm lại lùi thêm mấy bước nữa, nhưng đã bị dồn đến đường cùng rồi, không còn đường để chạy nữa!
Dương Thần cũng không hề do dự, sau khi cầm xác con răng quăng vào đống lửa đang cháy, thì liền chạy về phía con rắn kia.
- Dương Thần anh làm gì vậy?
Tiêu Chỉ Tình vội vàng hét lên.
Dương Thần mỉm cười với hai người phụ nữ, tỏ ý rằng sẽ không sao, sau đó nhặt một cành củi khô ở dưới đất lên, rồi bước đến gần con rắn...
Giữa lúc Dương Thần đang định cầm cành củi đánh dập đầu con rắn, thì con rắn cũng phát hiện ra có người đến gần mình!
- Tốc!!!
Con rắn quay vút người lại, bay từ mặt đất lên, hung hăng tấn công cánh tay của Dương Thần!
Dương Thần căn bản là chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị rắn cắn cho một phát rồi!
- Mẹ kiếp!
Dương Thần tức giận chửi đổng một câu, tuy rằng đã có chuẩn bị từ trước, nhưng cũng cảm thấy vô cùng bực bội!
Nếu là trước đây, mình vẫn còn thần cách, vẫn còn sức mạnh phi thường và pháp tắc khống chế không gian, thì cho dù tốc độ của con rắn này có nhanh hơn đi chăng nữa thì cũng khó có thể nhảy lên cánh tay của mình được!
Nhưng bây giờ, sau khi mình trúng phải điệp tử huyễn la, không chỉ mất đi võ công, mà tinh thần cũng uể oải, căn bản là không thể nào tỉnh táo được!
Nhưng Dương Thần cũng không định bỏ qua cho con nghiệt súc này, giơ cánh tay còn lại ra tóm lấy đầu con rắn, há mồm dùng hết sức mình cắn đứt đầu rắn!
- Hạp khách...
Sau khi nghe tiếng đứt lìa của đầu rắn, Dương Thần mới há miệng ra, kết thúc sinh mệnh của con rắn độc này!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tính đứng ngây người ra một góc từ khi nào, lúc này đã lấy lại được tinh thần, sợ hãi chạy đến trước mặt Dương Thần!
Hai người bọn họ căn bản là không thể nhìn thấy được lúc con rắn tấn công Dương Thần, bởi tốc độ của loài rắn này không thể nhìn thấy bằng mắt thường được, lúc mà bạn tưởng mình mới bị rắn cắn một phát thì thực ra nó đã cắn bạn được ba bốn phát rồi!
Cái cảnh Dương Thần dùng miệng cắn một con rắn còn sống, mặc dù khiến cho hai người phụ nữ cảm thấy sợ hãi và kinh tởm, nhưng việc Dương Thần bị rắn cắn mới khiến cho hai cô cảm thấy kinh khủng nhất!
- Ông xã, anh sao rồi?
Lưu Minh Ngọc nâng người Dương Thần lên, bởi Dương Thần vì quá mệt mỏi nên đã té nhào xuống đất!
- Yên tâm... không chết được...
Dương Thần cũng vứt luôn xác con rắn vào đống lửa đang cháy, cười khổ nói:
- Mặc dù không còn võ công, tinh thần cũng uể oải không tỉnh táo, nhưng may mà cơ thể và máu cũng vẫn có thể chống lại được độc dược, nghỉ ngơi một chút, chắc sẽ không sao đâu.
Mặc dù nói những ra những lời này, nhưng Dương Thần đã không nói cho cô biết, nọc độc của loại rắn này, mỗi một giọt độc chắc chắn sẽ khiến người phải chết, khiến cho hai mươi vạn con chuột phải bỏ mạng, tuyệt đối không phải là loại nọc độc mà con người có khả năng chống đỡ lại được!
Nếu người bình thường bị cắn, trong một thời gian ngắn, lục phủ ngũ tạng sẽ bị ăn mòn không ngừng, sẽ phải chịu một cái chết vô cùng vô cùng thê thảm!
Lưu Minh Ngọc nhìn sắc mặt vừa mới khá hơn được bây giờ lại trở nên trắng bệch của Dương Thần, tái cả người đi, khóc nức nở nói:
- Sao anh phải bắt rắn làm gì cơ chứ! Đuổi nó đi là được rồi mà!? Đến nước này rồi mà vẫn còn thích mạnh thích háo thắng, anh cắn con rắn như vậy mà không thấy kinh sao!?
Trong lời nói, khó tránh khỏi những lời trách móc về việc Dương Thần không biết giữ gìn cơ thể mình.
Dương Thần vất vả chỉ về phía hai con rắn đang nằm trên mặt đất,
- Một con rắn thì không đủ cho hai em bổ sung chất, trời cũng tối rồi, nếu không kiếp được món nào khác, thì đương nhiên chỉ còn lại rắn thôi...
Lưu Minh Ngọc không khỏi nín thở, mắt lại bắt đầu rưng rưng nước mắt, Tiêu Chỉ Tình đứng bên cạnh cũng giật mình nhìn Dương Thần.
Hai người phụ nữ này có thể nào cũng không thể ngờ rằng, Dương Thần thà để cho rắn cắn nhưng vẫn muốn giữ lại con rắn độc này, vì muốn hai người có thể được bổ sung năng lượng?
Cách làm như vậy, không thể không nói là “ngu” được, nhưng làm sao có thể bảo các không cô động lòng được đây!?
Đặc biệt là Tiêu Chỉ Tình, Lưu Minh Ngọc là người tình của Dương Thần đã đành, mình chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đâu, một kẻ cô độc đáng thương thôi mà.
Anh ta không nhưng không bỏ rơi mình trong hoàn cảnh khó khăn như thế này, vẫn còn nghĩ cho mình, sự chăm sóc này đối với một Tiêu Chỉ Tình từ nhỏ đã chịu nhiều đắng cay cảm thấy rất cảm động, dường như có cái gì đó đã tan chảy trong cô...
Không khỏi nhìn về phía Dương Thần, ánh mắt lại càng thêm phức tạp...
Nhưng Dương Thần cũng không để ý nhiều đến tâm tư hay suy nghĩ của các cô về mình, đây chỉ là bản năng mà thôi, lúc nào cũng mong muốn các cô được bình an trở về.
- Minh Ngọc bảo bối, nếu như em không chê bẩn, thì cầm lấy đầu con rắn chôn xuống một cái hố nhỏ đi, đừng dùng tay không, loại rắn này chết rồi vẫn còn có độc đấy, anh sợ nếu không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện.
Dương Thần nói.
Tiêu Chỉ Tình vội nói:
- Để tôi, Minh Ngọc cô chăm sóc Dương Thần là được rồi.
Nói rồi, Tiêu Chỉ Tình liền nhặt một cành cây khô rồi đi chôn đầu con rắn, cô chỉ có thể giúp được chút chuyện nhỏ này mà thôi.
Dương Thần thở dài nói:
- Bây giờ anh không còn chút khí lực nào, để anh nghỉ ngơi một chút rồi sẽ làm hai con rắn này, nướng lên cho hai người ăn.
Lưu Minh Ngọc lắc đầu, lau nước mắt hỏi:
- Phải làm như thế nào, để em làm cho, anh nghỉ ngơi đi.
Dương Thần cười cười,
- Nếu như là anh, thì chỉ cần quăng vào lửa, nướng trực tiếp luôn là có thể ăn được rồi, nhưng chắc chắn hai người sẽ không ăn được da rắn và nội tạng của nó, cho nên đầu tiên là phải lột da rắn, sau đó móc nội tạng ra, dùng cành cây xiên dọc thân rắn rồi đem nướng là xong, nhất định phải nướng chín, loại rắn này có rất nhiều kí sinh trùng, vạn nhất nếu ăn phải, thì sẽ khiến người ta bị miệng nôn trôn tháo, rất dễ xảy ra chuyện....
Nghe Dương Thần giải thích lằng nhằng như vậy, Lưu Minh Ngọc dở khóc dở cười, hắn ta đã không còn sức mà nói chuyện nữa rồi, nhưng vẫn còn giảng giải rất kỹ càng tỷ mỉ, sợ rằng bỏ qua bất cứ chi tiết nào thì cũng sẽ làm hại đến hai người.
Không thể không nói, mặc dù lúc sống ở thành phố, người đàn ông này lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng khi đến nơi không có người sinh sống như thế này, không ngờ lại có thể chu đáo đến như vậy.
Nhớ lại khuôn mặt không hề do dự của Dương Thần khi cắn con rắn lúc nãy, Lưu Minh Ngọc cảm thấy run sợ, không biết lúc nhỏ anh ấy đã sống như thế nào, mà lại có thể làm một chuyện kinh khủng như vậy với thái độ vô cùng bình thản chứ?
Nghĩ đến đây, lại càng cảm thấy yêu thương Dương Thần hơn, Lưu Minh Ngọc để Dương Thần nằm dựa vào gốc cây, sau đó dựa vào những lời nói của Dương Thần, xử lí 2 con rắn, rồi đem chúng nướng trên lửa.
Sau khi Dương Thần nghỉ ngơi được khoảng một tiếng đồng hồ, độc tố trong cơ thể cũng đã được giải hết, có thể hoạt động lại bình thường rồi.
Chỉ đáng tiếc máu của mình không thể làm gì được độc tố của điệp tử huyễn la, nên Dương Thần cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thịt rắn sau khi nướng xong, mặc dù không có tý gia vị nào, nhưng cũng phát ra mùi rất thơm, đối với hai người phụ nữ đang ôm bụng đói mà nói, hai người đều không hề cảm thấy kinh tởm , trái lại đều muốn ăn ngấu nghiến luôn xiên thịt rắn nướng.
Nhưng vừa nhìn thấy Dương Thần đứng dậy, vội vàng mang xiên thịt rắn nướng đến trước mặt Dương Thần.
Dương Thần khoát khoát tay,
- Anh không cần, anh quen với việc sống ở những nơi hoang dã như thế này rồi, mới có tý chút này vẫn chưa nhằm nhò gì, hai người đã không ăn gì rồi, ăn trước đi, đợi ngày mai lên đường, anh tìm cái gì đó ăn là được rồi.
- Nhưng...,
Lưu Minh Ngọc nhíu mày,
- Anh ăn một chút đi, anh vừa trúng độc, không tốt cho sức khỏe mà.
Dương Thần cười cúi đầu cắn một miếng, nói:
- Như vậy được chưa, hai người ăn đi, anh đi xem xét xung quanh một lát, không chừng lại có thể tìm được cái gì đó có thể dùng bổ sung năng lượng.
Nói rồi, Dương Thần đứng luôn dậy, đi thẳng vào thảo nguyên mênh mông đen tối.
Dương Thần kỳ thực cũng cảm thấy rất đói, mất đi võ công, tố chất cơ thể giảm đi, đồ ăn trở thành một thứ không thể thiếu được.
Nhưng hai cô ấy cần bổ sung chất hơn mình để còn có sức lên đường, nếu mình ngồi cạnh đống lửa nhìn hai người đấy ăn thì chắc hai cô sẽ cảm thấy rất đau khổ, chẳng bằng đi xung quanh tìm kiếm cái gì đó còn hơn.
Nhìn thấy Dương Thần rời đi, Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình liếc nhìn nhau, hai người đều đọc được trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ và cảm động.
- Xem ra anh ấy quyết tâm nhường cho chúng ta ăn.
Lưu Minh Ngọc miễn cưỡng cười,
- Vậy chúng ta ăn đi.
Tiêu Chỉ Tình gật đầu, há miệng ra cắn một miếng, tuy không vừa miệng, chua chua ráp ráp, nhưng so với thứ quả ăn lúc sáng thì còn ngon hơn nhiều.
- Anh ấy đối với các cô... đều tốt như vậy sao?
Không ngờ, Tiêu Chỉ Tình đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.
Lưu Minh Ngọc đang cố gắng cắn một miếng thịt rắn, nghe thấy câu này, hơi run rẩy, rồi cười nhàn nhạt nói:
- Trước đây cũng không biết anh ấy còn một bộ mặt như thế này nữa, nhưng lúc nào cũng luôn bảo vệ chúng tôi.
- Tuy rằng bây giờ khiến tôi có thêm cơ hội để trải nghiệm, cũng hiểu thêm về anh ấy hơn...nhưng thà rằng tôi vĩnh viễn không có khoảng thời gian này còn hơn...
Tiêu Chỉ Tình chép chép miệng, cũng không hỏi nhiều nữa, im lặng ngồi tiếp tục ăn xiên thịt rắn nướng, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu như có người đàn ông nào đối xử với mình như vậy, cho dù có phải chết ở đây, mình cũng cam lòng...
Ăn thịt rắn cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, hai người phụ nữ ngồi ăn đến hơn bốn mươi phút đồng hồ, mới ăn hết chỗ thịt rắn đó, mệt đến mức quai hàm mỏi nhừ, mới cảm thấy hơi hơi no.
Mà lúc này, xa xa trong bóng tối, Dương Thần cũng cực kỳ hứng thú quay về
Khiến cho hai người phụ nữ cảm thấy kinh ngạc chính là, hình như Dương Thần có thu hoạch gì đó, nhưng lại có bộ dạng vô cùng cổ quái, nhất là cởi sạch áo mặc ở trên người rồi!
Dương Thần rùng mình, vội vàng chạy về đó xem sao.
Thế nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh phiến đá, Dương Thần gần như chết lặng.
Hắn nhìn thấy một con rắn đang phun nọc độc “phì phì” để phát tín hiệu, dường như sự xuất hiện của ba người đã khiến cho bọn rắn cảm thấy phản cảm, bất an, vô cùng giận dữ và chuẩn bị tấn công.
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình co rúm người vào bên cạnh đống lửa, không ngừng lùi về phía sau.
- Hai người chốn xa xa một chút, đây là loại rắn đuôi chuông của Australia, nếu như chúng bị đánh động, thì với hoàn cảnh hiện tại chúng ta không thể nào mà tránh kịp đâu.
Dương Thần nghiêm mặt nói.
Nghe thấy Dương Thần nói như vậy, hai người phụ nữ ý thức được sự nguy hiểm lại lùi thêm mấy bước nữa, nhưng đã bị dồn đến đường cùng rồi, không còn đường để chạy nữa!
Dương Thần cũng không hề do dự, sau khi cầm xác con răng quăng vào đống lửa đang cháy, thì liền chạy về phía con rắn kia.
- Dương Thần anh làm gì vậy?
Tiêu Chỉ Tình vội vàng hét lên.
Dương Thần mỉm cười với hai người phụ nữ, tỏ ý rằng sẽ không sao, sau đó nhặt một cành củi khô ở dưới đất lên, rồi bước đến gần con rắn...
Giữa lúc Dương Thần đang định cầm cành củi đánh dập đầu con rắn, thì con rắn cũng phát hiện ra có người đến gần mình!
- Tốc!!!
Con rắn quay vút người lại, bay từ mặt đất lên, hung hăng tấn công cánh tay của Dương Thần!
Dương Thần căn bản là chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị rắn cắn cho một phát rồi!
- Mẹ kiếp!
Dương Thần tức giận chửi đổng một câu, tuy rằng đã có chuẩn bị từ trước, nhưng cũng cảm thấy vô cùng bực bội!
Nếu là trước đây, mình vẫn còn thần cách, vẫn còn sức mạnh phi thường và pháp tắc khống chế không gian, thì cho dù tốc độ của con rắn này có nhanh hơn đi chăng nữa thì cũng khó có thể nhảy lên cánh tay của mình được!
Nhưng bây giờ, sau khi mình trúng phải điệp tử huyễn la, không chỉ mất đi võ công, mà tinh thần cũng uể oải, căn bản là không thể nào tỉnh táo được!
Nhưng Dương Thần cũng không định bỏ qua cho con nghiệt súc này, giơ cánh tay còn lại ra tóm lấy đầu con rắn, há mồm dùng hết sức mình cắn đứt đầu rắn!
- Hạp khách...
Sau khi nghe tiếng đứt lìa của đầu rắn, Dương Thần mới há miệng ra, kết thúc sinh mệnh của con rắn độc này!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tính đứng ngây người ra một góc từ khi nào, lúc này đã lấy lại được tinh thần, sợ hãi chạy đến trước mặt Dương Thần!
Hai người bọn họ căn bản là không thể nhìn thấy được lúc con rắn tấn công Dương Thần, bởi tốc độ của loài rắn này không thể nhìn thấy bằng mắt thường được, lúc mà bạn tưởng mình mới bị rắn cắn một phát thì thực ra nó đã cắn bạn được ba bốn phát rồi!
Cái cảnh Dương Thần dùng miệng cắn một con rắn còn sống, mặc dù khiến cho hai người phụ nữ cảm thấy sợ hãi và kinh tởm, nhưng việc Dương Thần bị rắn cắn mới khiến cho hai cô cảm thấy kinh khủng nhất!
- Ông xã, anh sao rồi?
Lưu Minh Ngọc nâng người Dương Thần lên, bởi Dương Thần vì quá mệt mỏi nên đã té nhào xuống đất!
- Yên tâm... không chết được...
Dương Thần cũng vứt luôn xác con rắn vào đống lửa đang cháy, cười khổ nói:
- Mặc dù không còn võ công, tinh thần cũng uể oải không tỉnh táo, nhưng may mà cơ thể và máu cũng vẫn có thể chống lại được độc dược, nghỉ ngơi một chút, chắc sẽ không sao đâu.
Mặc dù nói những ra những lời này, nhưng Dương Thần đã không nói cho cô biết, nọc độc của loại rắn này, mỗi một giọt độc chắc chắn sẽ khiến người phải chết, khiến cho hai mươi vạn con chuột phải bỏ mạng, tuyệt đối không phải là loại nọc độc mà con người có khả năng chống đỡ lại được!
Nếu người bình thường bị cắn, trong một thời gian ngắn, lục phủ ngũ tạng sẽ bị ăn mòn không ngừng, sẽ phải chịu một cái chết vô cùng vô cùng thê thảm!
Lưu Minh Ngọc nhìn sắc mặt vừa mới khá hơn được bây giờ lại trở nên trắng bệch của Dương Thần, tái cả người đi, khóc nức nở nói:
- Sao anh phải bắt rắn làm gì cơ chứ! Đuổi nó đi là được rồi mà!? Đến nước này rồi mà vẫn còn thích mạnh thích háo thắng, anh cắn con rắn như vậy mà không thấy kinh sao!?
Trong lời nói, khó tránh khỏi những lời trách móc về việc Dương Thần không biết giữ gìn cơ thể mình.
Dương Thần vất vả chỉ về phía hai con rắn đang nằm trên mặt đất,
- Một con rắn thì không đủ cho hai em bổ sung chất, trời cũng tối rồi, nếu không kiếp được món nào khác, thì đương nhiên chỉ còn lại rắn thôi...
Lưu Minh Ngọc không khỏi nín thở, mắt lại bắt đầu rưng rưng nước mắt, Tiêu Chỉ Tình đứng bên cạnh cũng giật mình nhìn Dương Thần.
Hai người phụ nữ này có thể nào cũng không thể ngờ rằng, Dương Thần thà để cho rắn cắn nhưng vẫn muốn giữ lại con rắn độc này, vì muốn hai người có thể được bổ sung năng lượng?
Cách làm như vậy, không thể không nói là “ngu” được, nhưng làm sao có thể bảo các không cô động lòng được đây!?
Đặc biệt là Tiêu Chỉ Tình, Lưu Minh Ngọc là người tình của Dương Thần đã đành, mình chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đâu, một kẻ cô độc đáng thương thôi mà.
Anh ta không nhưng không bỏ rơi mình trong hoàn cảnh khó khăn như thế này, vẫn còn nghĩ cho mình, sự chăm sóc này đối với một Tiêu Chỉ Tình từ nhỏ đã chịu nhiều đắng cay cảm thấy rất cảm động, dường như có cái gì đó đã tan chảy trong cô...
Không khỏi nhìn về phía Dương Thần, ánh mắt lại càng thêm phức tạp...
Nhưng Dương Thần cũng không để ý nhiều đến tâm tư hay suy nghĩ của các cô về mình, đây chỉ là bản năng mà thôi, lúc nào cũng mong muốn các cô được bình an trở về.
- Minh Ngọc bảo bối, nếu như em không chê bẩn, thì cầm lấy đầu con rắn chôn xuống một cái hố nhỏ đi, đừng dùng tay không, loại rắn này chết rồi vẫn còn có độc đấy, anh sợ nếu không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện.
Dương Thần nói.
Tiêu Chỉ Tình vội nói:
- Để tôi, Minh Ngọc cô chăm sóc Dương Thần là được rồi.
Nói rồi, Tiêu Chỉ Tình liền nhặt một cành cây khô rồi đi chôn đầu con rắn, cô chỉ có thể giúp được chút chuyện nhỏ này mà thôi.
Dương Thần thở dài nói:
- Bây giờ anh không còn chút khí lực nào, để anh nghỉ ngơi một chút rồi sẽ làm hai con rắn này, nướng lên cho hai người ăn.
Lưu Minh Ngọc lắc đầu, lau nước mắt hỏi:
- Phải làm như thế nào, để em làm cho, anh nghỉ ngơi đi.
Dương Thần cười cười,
- Nếu như là anh, thì chỉ cần quăng vào lửa, nướng trực tiếp luôn là có thể ăn được rồi, nhưng chắc chắn hai người sẽ không ăn được da rắn và nội tạng của nó, cho nên đầu tiên là phải lột da rắn, sau đó móc nội tạng ra, dùng cành cây xiên dọc thân rắn rồi đem nướng là xong, nhất định phải nướng chín, loại rắn này có rất nhiều kí sinh trùng, vạn nhất nếu ăn phải, thì sẽ khiến người ta bị miệng nôn trôn tháo, rất dễ xảy ra chuyện....
Nghe Dương Thần giải thích lằng nhằng như vậy, Lưu Minh Ngọc dở khóc dở cười, hắn ta đã không còn sức mà nói chuyện nữa rồi, nhưng vẫn còn giảng giải rất kỹ càng tỷ mỉ, sợ rằng bỏ qua bất cứ chi tiết nào thì cũng sẽ làm hại đến hai người.
Không thể không nói, mặc dù lúc sống ở thành phố, người đàn ông này lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng khi đến nơi không có người sinh sống như thế này, không ngờ lại có thể chu đáo đến như vậy.
Nhớ lại khuôn mặt không hề do dự của Dương Thần khi cắn con rắn lúc nãy, Lưu Minh Ngọc cảm thấy run sợ, không biết lúc nhỏ anh ấy đã sống như thế nào, mà lại có thể làm một chuyện kinh khủng như vậy với thái độ vô cùng bình thản chứ?
Nghĩ đến đây, lại càng cảm thấy yêu thương Dương Thần hơn, Lưu Minh Ngọc để Dương Thần nằm dựa vào gốc cây, sau đó dựa vào những lời nói của Dương Thần, xử lí 2 con rắn, rồi đem chúng nướng trên lửa.
Sau khi Dương Thần nghỉ ngơi được khoảng một tiếng đồng hồ, độc tố trong cơ thể cũng đã được giải hết, có thể hoạt động lại bình thường rồi.
Chỉ đáng tiếc máu của mình không thể làm gì được độc tố của điệp tử huyễn la, nên Dương Thần cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thịt rắn sau khi nướng xong, mặc dù không có tý gia vị nào, nhưng cũng phát ra mùi rất thơm, đối với hai người phụ nữ đang ôm bụng đói mà nói, hai người đều không hề cảm thấy kinh tởm , trái lại đều muốn ăn ngấu nghiến luôn xiên thịt rắn nướng.
Nhưng vừa nhìn thấy Dương Thần đứng dậy, vội vàng mang xiên thịt rắn nướng đến trước mặt Dương Thần.
Dương Thần khoát khoát tay,
- Anh không cần, anh quen với việc sống ở những nơi hoang dã như thế này rồi, mới có tý chút này vẫn chưa nhằm nhò gì, hai người đã không ăn gì rồi, ăn trước đi, đợi ngày mai lên đường, anh tìm cái gì đó ăn là được rồi.
- Nhưng...,
Lưu Minh Ngọc nhíu mày,
- Anh ăn một chút đi, anh vừa trúng độc, không tốt cho sức khỏe mà.
Dương Thần cười cúi đầu cắn một miếng, nói:
- Như vậy được chưa, hai người ăn đi, anh đi xem xét xung quanh một lát, không chừng lại có thể tìm được cái gì đó có thể dùng bổ sung năng lượng.
Nói rồi, Dương Thần đứng luôn dậy, đi thẳng vào thảo nguyên mênh mông đen tối.
Dương Thần kỳ thực cũng cảm thấy rất đói, mất đi võ công, tố chất cơ thể giảm đi, đồ ăn trở thành một thứ không thể thiếu được.
Nhưng hai cô ấy cần bổ sung chất hơn mình để còn có sức lên đường, nếu mình ngồi cạnh đống lửa nhìn hai người đấy ăn thì chắc hai cô sẽ cảm thấy rất đau khổ, chẳng bằng đi xung quanh tìm kiếm cái gì đó còn hơn.
Nhìn thấy Dương Thần rời đi, Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình liếc nhìn nhau, hai người đều đọc được trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ và cảm động.
- Xem ra anh ấy quyết tâm nhường cho chúng ta ăn.
Lưu Minh Ngọc miễn cưỡng cười,
- Vậy chúng ta ăn đi.
Tiêu Chỉ Tình gật đầu, há miệng ra cắn một miếng, tuy không vừa miệng, chua chua ráp ráp, nhưng so với thứ quả ăn lúc sáng thì còn ngon hơn nhiều.
- Anh ấy đối với các cô... đều tốt như vậy sao?
Không ngờ, Tiêu Chỉ Tình đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.
Lưu Minh Ngọc đang cố gắng cắn một miếng thịt rắn, nghe thấy câu này, hơi run rẩy, rồi cười nhàn nhạt nói:
- Trước đây cũng không biết anh ấy còn một bộ mặt như thế này nữa, nhưng lúc nào cũng luôn bảo vệ chúng tôi.
- Tuy rằng bây giờ khiến tôi có thêm cơ hội để trải nghiệm, cũng hiểu thêm về anh ấy hơn...nhưng thà rằng tôi vĩnh viễn không có khoảng thời gian này còn hơn...
Tiêu Chỉ Tình chép chép miệng, cũng không hỏi nhiều nữa, im lặng ngồi tiếp tục ăn xiên thịt rắn nướng, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu như có người đàn ông nào đối xử với mình như vậy, cho dù có phải chết ở đây, mình cũng cam lòng...
Ăn thịt rắn cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, hai người phụ nữ ngồi ăn đến hơn bốn mươi phút đồng hồ, mới ăn hết chỗ thịt rắn đó, mệt đến mức quai hàm mỏi nhừ, mới cảm thấy hơi hơi no.
Mà lúc này, xa xa trong bóng tối, Dương Thần cũng cực kỳ hứng thú quay về
Khiến cho hai người phụ nữ cảm thấy kinh ngạc chính là, hình như Dương Thần có thu hoạch gì đó, nhưng lại có bộ dạng vô cùng cổ quái, nhất là cởi sạch áo mặc ở trên người rồi!
/1662
|