Nhưng, Dương Thần cũng hiểu rõ, đối phương một khi đã phải dùng đến lựu đạn hơi cay, thì chắc chắn là đã có chuẩn bị từ trước, có thể vừa bước ra, thì sẽ bị vô số cây súng bắn cho banh xác!
Cho nên, tuyệt đối không thể đi bằng lối cửa chính của lều được!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đã hít phải đám khí độc này, nên khó có thể mở mắt ra được, chỉ đành ra sức gật đầu.
Dương Thần phi vọt đến một chỗ trống ở đằng sau lều, bên ngoài lều là những đợt bắn phá điên cuồng!
Đạn nã vào chiếc lều khiến cho nó bị rách một mảng lớn, hai tên lính đánh thuê đang đứng đằng xa không may lại bị trúng đạn!
- Lao ra mau!!!
Dương Thần lăn mấy vòng, đồng thời lúc chiếc lều bị bắn, trong quá trình lăn ra ngoài, lập tức có thể nhìn rõ ba tên có vũ khí đứng bên ngoài bao vây!
Đường đi của viên đạn súng trường không thể có bất kỳ đường bay dị thường nào được, lúc ba tên đó vừa mới lên cò súng, thì đã bị Dương Thần bắn trúng đầu!
Những thứ đỏ đỏ trắng trắng của não bắn tung tóe ra ngoài, giống như một đóa hoa nở bung ngay trên đầu người vậy!
Người chết rồi cũng không thể tin được, chỉ trong một khoảnh khắc như vậy mà Dương Thần có thể ngăm và bắn một cách chuẩn xác như vậy!
Chớp mắt đã có thể tiêu diệt được năm tên bám theo, sự tự tin trong lòng Dương Thần cũng tăng lên trông thấy, cuối cùng cũng có hi vọng!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đều chạy ra, hai cô không nhịn được ho lên mấy tiếng, mọi thứ đều rất mù mờ, không rõ ràng!
- Hai người mau chạy về phía bờ biển! Minh Ngọc em dùng nội công dẫn Chỉ Tình chạy cùng, anh sẽ bọc hậu!
Dương Thần hét lớn!
Lưu Minh Ngọc dù sao thì cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tế, lúc này mới phản ứng lại, nắm lấy tay Tiêu Chỉ Tình, lấy hết sức bình sinh chạy thẳng ra phía bờ biển!
- Còn muốn chạy!? Không có cửa đâu!!!
Tiếng rống giận dữ ở hai bên vọng đến càng ngày càng gần, nhìn thấy Kim Trạch dẫn theo hơn hai mươi tên thuộc hạ, cuối cùng cũng không thèm để ý đến tất cả nữa, lấy chiếc xe Jeep, dùng súng máy trên chiếc xe đó, bắn phá đầy giận dữ về phía ba người!
- Nằm sấp xuống!!
Đồng thời Dương Thần cũng ngã lộn người xuống, túm lấy người của Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình! Một làn đạn bay qua đỉnh đầu của ba người!
Vừa ngừng lại được một giây! Lại có một làn đạn nữa bay sượt qua, Dương Thần cầm súng lên, ngắm thẳng vào bình xăng của chiếc xe Jeep gần nhất, hung hăng bắn một phát!
- ầm ầm!!!
Lửa cháy bừng khắp không trung, khói đen bốc lên nghi ngút, bốn tên lính cầm súng trên chiếc xe này giống như những viên đạn thịt, bị văng ra khỏi không trung!
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Kim Trạch cũng bị dọa cho sợ chết khiếp, không ngờ kỹ thuật bắn súng của Dương Thần lại có thể ngắm trúng được cả một chiếc xe Jeep đang chạy như vậy!
Thế nhưng, gã cũng chẳng có tâm trạng đâu mà nghĩ xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ còn một cách duy nhất đó là giết chết ba người bọn Dương Thần, nếu không thì sẽ phải trả giá!
- anh em xuống xe! Lùi về phía sau!!
Kim Trạch lo lắng về kỹ thuật bắn súng của Dương Thần quá chuẩn, nếu như tất cả các bình xăng của các xe đều cháy hết, như vậy thì quá là oan uổng rồi!
Còn lại mười mấy tên lính đánh thuê đủ mọi màu da, cũng vô cùng khiếp sợ, trong chốc lát mà chết mất bao nhiêu người như vậy, lại còn bị giết bởi một tên thư sinh nhỏ con nữa chứ! Sao mà có thể không sợ được cơ chứ?!
Nhưng, cũng bởi vì như vậy, nên tất cả mọi người sát khí đều nổi đến đỏ cả mắt, quyết tâm giết bằng được ba người bọn Dương Thần, băm ba người ra thành hàng trăm ngàn mảnh!!!
Nhất thời, tất cả mọi người đều phi đến nơi có vật có thể che chắn được, tảng đá, lều bạt, chỉ cần không để lộ thân người ra ngoài thì đều được, chỉ cần một con muỗi xuất hiện, thì lại bắt đầu điên cuồng bắn phá!
Mưa bom bão đạn, đan vào nhau như giăng thiên la địa võng!
Vốn dĩ đây là một cơ hội tốt, Dương Thần biết bọn chúng chỉ bắn bừa mà thôi, có thể dùng kỹ thuật bắn của mình hạ gục vài tên, nhưng lần này Dương Thần ảo não phát hiện súng đã hết đạn rồi!!!
- mẹ kiếp! Minh Ngọc hai người nấp cho kỹ đừng có chạy lung tung đấy!
Dương Thần hét lên với hai cô gái một câu lúc này đối phương đang nấp, nếu không súng đạn vô tình, lỡ đâu mà bắn chúng các cô ấy thì lấy gì mà đền!
Dương Thần hung hăng vứt khẩu súng về phía bọn người Kim Trạch, khom người xuống rồi chạy về phía một thi thể gần nhất, định lấy súng của tên đó tiếp tục chiến đấu!
Lưu Minh Ngọc bò dậy khỏi mặt đất, đang muốn kéo Tiêu Chỉ Tình đến nấp sau một phiến đá, một viên đạn xoẹt qua, khiến cho mặt cô trắng như tờ giấy!
- cẩn thận!!!
Lưu Minh Ngọc hét lên một tiếng, nhưng tất cả đã muộn!
Một tên lính đánh thuê ngã từ chiếc xe Jeep lúc nãy xuống, không ngờ vẫn chưa chết, lúc này nghiến răng nghiến lợi, cầm một quả lựu đạn ném về phía Dương Thần!
Dương Thần mất đi võ công, căn bản là không thể canh chừng được hết các hướng, nên không chú ý tới được, lúc Lưu Minh Ngọc hét lên, chỉ giật mình, rồi nhảy sang một bên theo bản năng mà thôi!
- Đoàng!!!
Lựu đạn nổ, tạo ra một cơn chấn động lớn, khiến cho Dương Thần bị bắn ra xa, rồi lăn lộn mất mấy vòng!
- Tốt lắm!!!
Kim Trạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng hét lên một tiếng,
- Hắn hết đạn rồi! Anh em giết hắn cho ta!!!
Dương Thần lăn lộn mấy vòng, mặt lấm lem đầy đất cát, cái cơ thể này hôm nay không thể chịu được sự đả kích lớn như vậy rồi, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo hết cả lên, đầu óc cũng quay cuồng!
Nhưng Dương Thần biết tuyệt đối không thể nằm lại ở chỗ trống trải bằng phẳng được, nhờ vào đám khói bụi mà quả lựu đạn đó phát ra, Dương Thần vừa bò vừa lăn vào một đống súng trường gần nhất!
Đám lính đánh thuê điên cuồng bắn theo, những viên đạn cứ thế lướt qua người Dương Thần!
- Thình thịch thình thịch!!!
Hơn mười khẩu súng thần cứ điên cuồng nã đạn, mặc dù đa số đều trúng vào mặt đá, nhưng cuối cùng cũng có viên bắn trúng đích!
- Pằng chíu!!
Dương Thần cắn răng thật chặt, phát hiện ra phần bụng và chân của mình đều đã bị trúng đạn!
Tuy rằng cơ thể này vẫn có một độ dẻo dai nhất định, nhưng bây giờ đã mất đi sức mạnh bảo vệ cơ thể của Vãng Niệm Hợp Sinh Kinh, lại còn trúng độc Điệp Tử Huyễn La, nên khó có thể chống lại được vết thương do đạn bắn!
Dương Thần cảm nhận được máu đang chảy ra từ phần bụng và chân của mình, đặc biệt là viên đạn ở phần bụng, khiến cho cổ họng mình nhất thời thấy ngọt, rồi sau đó phun ra một ngụm máu tươi!
Người cứ lăn lộn như vậy, mặt Dương Thần đầy mồ hôi và bùn đất, lảo đảo giảm tốc, rồi ngã xuống!
May mà trước mặt là một tảng đá, miễn cưỡng thì cũng có thể chắn cho mình được một lúc, đạn của đối phương nhiều như vậy, cộng thêm cả lựu đạn, chút phòng hộ này quả thật là chỉ như muối bỏ biển!
Nhìn thấy Dương Thần bị trúng đạn, Lưu Minh Ngọc quên cả hít thở, đôi mắt rưng rưng, không hề do dự lao thẳng đến chỗ Dương Thần!
- Minh Ngọc!!!
Tiêu Chỉ Tình thấy thế, không kìm được hét lên, nhưng Lưu Minh Ngọc cũng không quay đầu lại.
Cắn răng, Tiêu Chỉ Tình cũng không để ý đến chuyện gì nữa, cũng chạy thẳng về phía Dương Thần.
Giờ phút này đã không liên quan gì đến sống chết nữa rồi, đối với hai cô gái này mà nói, vốn dĩ đã không thể khống chế được bước chân của mình nữa rồi!
Cho dù đây có là chuyện đâm đầu vào chỗ chết đi chăng nữa!
Dương Thần ý thức được việc hai cô gái này đến cứu mình, giật thót mình:
- Chạy về đi mau!!! Nguy hiểm!!!
Nhưng làm sao có chuyện Lưu Minh Ngọc chịu nghe lời hắn, cô biết, nếu là Dương Thần trước đây thì đừng nói là trúng đạn, đến cơ hội để nổ súng đối phương cũng còn không có ý chứ!
Nhưng bây giờ, không ngờ Dương Thần lại bị cho những viên đạn này khiến cho không thể nhúc nhích được, nếu như mình không đi cứu anh ấy, thì anh ấy chết là cái chắc!
Lưu Minh Ngọc chỉ có thể đánh liều, đánh liều với nội công của mình có thể dẫn Dương Thần chạy được một đoạn, cho dù là phải nhảy xuống biến, thì cơ hội sống vẫn sẽ cao hơn là nằm ở đây nhiều!
Chạy đến trước mặt Dương Thần, Lưu Minh Ngọc vác Dương Thần lên, để Dương Thần ôm lấy cổ mình, mắt đỏ hoe nói:
- Đừng có cậy mạnh nữa! Nếu cứ như này tiếp thì sẽ không còn cơ hội sống đâu! Em sẽ dùng nội công chạy thật nhanh đến bờ biển, đây là hy vọng duy nhất của chúng ta, nếu chết thì tất cả cùng chết!!
Dương Thần giật mình nhìn cô gái đang vô cùng kiên quyết này, trong lòng giống như có lửa đốt, giống như bị axit gặm nhấm vậy, nỗi đau xót lên đến tột đỉnh.
Kỳ thực với nội công của Lưu Minh Ngọc bây giờ, nếu như bỏ mình lại, thì cơ hội sống sẽ lớn hơn rất nhiều, nhưng cô lại chọn con đường “ngu ngốc” nhất.
Lại còn cả Tiêu Chỉ Tình không có chút võ công nào nữa, không ngờ cũng chạy đến, dùng sức cố đỡ mình dậy, thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, vô cùng đau khổ.
Cho dù là có đần độn đi chăng nữa, thì cũng không thể không hiểu, tâm ý đáng quý không gì sánh được của hai cô gái...
Nhưng, bản thân mình đã bất lực, nhưng chẳng lẽ lại để hai người này chôn thây ở đây cùng với mình hay sao!?
Dương Thần đã không thể nói thêm được điều gì nữa rồi, ngàn cân treo sợi tóc, không thể làm được bất cứ chuyện gì nữa rồi!
Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong vài giây, Lưu Minh Ngọc đã cõng Dương Thần tăng tốc chạy đến thẳng bờ biển rồi!
Kim Trạch dẫn theo đám lính đánh thuê cũng vọt theo sau, Dương Thần không còn vũ khí, thì bọn chúng cũng không còn gì phải sợ hãi cả!
Tiêu Chỉ Tình mắt nhìn đám mưa đạn phía sau, rồi lại dùng hết sức để chạy, sau khi quay đầu lại nhìn, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng quyết tâm. Đột nhiên một bóng người lướt ngang qua, chạy tới phía sau lưng hai người!
Dường như cũng ngay vào lúc đó, một viên đạn cũng bay trúng ngay vào lưng Tiêu Chỉ Tình!
- Pằng!
Chiếc áo của cô dần dần bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, miệng phun ra một đống máu, những giọt máu lạnh lẽo đó phun đúng vào gáy Dương Thần!
Hai người đều nhận ra Tiêu Chỉ Tình chạy đến đằng sau, rồi lại phát hiện ra mọi chuyện trở nên như thế này!
- Không!!!!
Dương Thần không kìm được mà phẫn nộ rống lên, Lưu Minh Ngọc cũng ngây người ra!
Nhưng những chuyện tiếp theo, khiến cho hai người cũng không thể tự lo cho mình được!
Kim Trạch đã đuổi đến trước mặt, rồi bỗng nhiên móc ra một quả lựu đạn, nhe răng cười rồi ném thẳng về phía hai người!
- Ông xã chạy mau!!
Lưu Minh Ngọc nghe thấy tiếng cười, nhìn thấy lựu đạn bay tới, dùng hết sức bình sinh, vận chân khí, đẩy Dương Thần ra chỗ khác!
Cô hiểu rất rõ, nếu như chạy cùng nhau, hai người chắc chắn không thể thoát khỏi phạm vi của quả lựu đạn này được!
Dương Thần chỉ cảm thấy cô lấy hết sức bình sinh của mình, đẩy mình bay xa tới mười mét, khiến mình lăn mấy vòng trên đất!
Trong lúc lăn lộn như vậy, màng nhĩ của Dương Thần rung lên một trận mãnh liệt!!!
Cho nên, tuyệt đối không thể đi bằng lối cửa chính của lều được!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đã hít phải đám khí độc này, nên khó có thể mở mắt ra được, chỉ đành ra sức gật đầu.
Dương Thần phi vọt đến một chỗ trống ở đằng sau lều, bên ngoài lều là những đợt bắn phá điên cuồng!
Đạn nã vào chiếc lều khiến cho nó bị rách một mảng lớn, hai tên lính đánh thuê đang đứng đằng xa không may lại bị trúng đạn!
- Lao ra mau!!!
Dương Thần lăn mấy vòng, đồng thời lúc chiếc lều bị bắn, trong quá trình lăn ra ngoài, lập tức có thể nhìn rõ ba tên có vũ khí đứng bên ngoài bao vây!
Đường đi của viên đạn súng trường không thể có bất kỳ đường bay dị thường nào được, lúc ba tên đó vừa mới lên cò súng, thì đã bị Dương Thần bắn trúng đầu!
Những thứ đỏ đỏ trắng trắng của não bắn tung tóe ra ngoài, giống như một đóa hoa nở bung ngay trên đầu người vậy!
Người chết rồi cũng không thể tin được, chỉ trong một khoảnh khắc như vậy mà Dương Thần có thể ngăm và bắn một cách chuẩn xác như vậy!
Chớp mắt đã có thể tiêu diệt được năm tên bám theo, sự tự tin trong lòng Dương Thần cũng tăng lên trông thấy, cuối cùng cũng có hi vọng!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đều chạy ra, hai cô không nhịn được ho lên mấy tiếng, mọi thứ đều rất mù mờ, không rõ ràng!
- Hai người mau chạy về phía bờ biển! Minh Ngọc em dùng nội công dẫn Chỉ Tình chạy cùng, anh sẽ bọc hậu!
Dương Thần hét lớn!
Lưu Minh Ngọc dù sao thì cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tế, lúc này mới phản ứng lại, nắm lấy tay Tiêu Chỉ Tình, lấy hết sức bình sinh chạy thẳng ra phía bờ biển!
- Còn muốn chạy!? Không có cửa đâu!!!
Tiếng rống giận dữ ở hai bên vọng đến càng ngày càng gần, nhìn thấy Kim Trạch dẫn theo hơn hai mươi tên thuộc hạ, cuối cùng cũng không thèm để ý đến tất cả nữa, lấy chiếc xe Jeep, dùng súng máy trên chiếc xe đó, bắn phá đầy giận dữ về phía ba người!
- Nằm sấp xuống!!
Đồng thời Dương Thần cũng ngã lộn người xuống, túm lấy người của Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình! Một làn đạn bay qua đỉnh đầu của ba người!
Vừa ngừng lại được một giây! Lại có một làn đạn nữa bay sượt qua, Dương Thần cầm súng lên, ngắm thẳng vào bình xăng của chiếc xe Jeep gần nhất, hung hăng bắn một phát!
- ầm ầm!!!
Lửa cháy bừng khắp không trung, khói đen bốc lên nghi ngút, bốn tên lính cầm súng trên chiếc xe này giống như những viên đạn thịt, bị văng ra khỏi không trung!
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Kim Trạch cũng bị dọa cho sợ chết khiếp, không ngờ kỹ thuật bắn súng của Dương Thần lại có thể ngắm trúng được cả một chiếc xe Jeep đang chạy như vậy!
Thế nhưng, gã cũng chẳng có tâm trạng đâu mà nghĩ xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ còn một cách duy nhất đó là giết chết ba người bọn Dương Thần, nếu không thì sẽ phải trả giá!
- anh em xuống xe! Lùi về phía sau!!
Kim Trạch lo lắng về kỹ thuật bắn súng của Dương Thần quá chuẩn, nếu như tất cả các bình xăng của các xe đều cháy hết, như vậy thì quá là oan uổng rồi!
Còn lại mười mấy tên lính đánh thuê đủ mọi màu da, cũng vô cùng khiếp sợ, trong chốc lát mà chết mất bao nhiêu người như vậy, lại còn bị giết bởi một tên thư sinh nhỏ con nữa chứ! Sao mà có thể không sợ được cơ chứ?!
Nhưng, cũng bởi vì như vậy, nên tất cả mọi người sát khí đều nổi đến đỏ cả mắt, quyết tâm giết bằng được ba người bọn Dương Thần, băm ba người ra thành hàng trăm ngàn mảnh!!!
Nhất thời, tất cả mọi người đều phi đến nơi có vật có thể che chắn được, tảng đá, lều bạt, chỉ cần không để lộ thân người ra ngoài thì đều được, chỉ cần một con muỗi xuất hiện, thì lại bắt đầu điên cuồng bắn phá!
Mưa bom bão đạn, đan vào nhau như giăng thiên la địa võng!
Vốn dĩ đây là một cơ hội tốt, Dương Thần biết bọn chúng chỉ bắn bừa mà thôi, có thể dùng kỹ thuật bắn của mình hạ gục vài tên, nhưng lần này Dương Thần ảo não phát hiện súng đã hết đạn rồi!!!
- mẹ kiếp! Minh Ngọc hai người nấp cho kỹ đừng có chạy lung tung đấy!
Dương Thần hét lên với hai cô gái một câu lúc này đối phương đang nấp, nếu không súng đạn vô tình, lỡ đâu mà bắn chúng các cô ấy thì lấy gì mà đền!
Dương Thần hung hăng vứt khẩu súng về phía bọn người Kim Trạch, khom người xuống rồi chạy về phía một thi thể gần nhất, định lấy súng của tên đó tiếp tục chiến đấu!
Lưu Minh Ngọc bò dậy khỏi mặt đất, đang muốn kéo Tiêu Chỉ Tình đến nấp sau một phiến đá, một viên đạn xoẹt qua, khiến cho mặt cô trắng như tờ giấy!
- cẩn thận!!!
Lưu Minh Ngọc hét lên một tiếng, nhưng tất cả đã muộn!
Một tên lính đánh thuê ngã từ chiếc xe Jeep lúc nãy xuống, không ngờ vẫn chưa chết, lúc này nghiến răng nghiến lợi, cầm một quả lựu đạn ném về phía Dương Thần!
Dương Thần mất đi võ công, căn bản là không thể canh chừng được hết các hướng, nên không chú ý tới được, lúc Lưu Minh Ngọc hét lên, chỉ giật mình, rồi nhảy sang một bên theo bản năng mà thôi!
- Đoàng!!!
Lựu đạn nổ, tạo ra một cơn chấn động lớn, khiến cho Dương Thần bị bắn ra xa, rồi lăn lộn mất mấy vòng!
- Tốt lắm!!!
Kim Trạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng hét lên một tiếng,
- Hắn hết đạn rồi! Anh em giết hắn cho ta!!!
Dương Thần lăn lộn mấy vòng, mặt lấm lem đầy đất cát, cái cơ thể này hôm nay không thể chịu được sự đả kích lớn như vậy rồi, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo hết cả lên, đầu óc cũng quay cuồng!
Nhưng Dương Thần biết tuyệt đối không thể nằm lại ở chỗ trống trải bằng phẳng được, nhờ vào đám khói bụi mà quả lựu đạn đó phát ra, Dương Thần vừa bò vừa lăn vào một đống súng trường gần nhất!
Đám lính đánh thuê điên cuồng bắn theo, những viên đạn cứ thế lướt qua người Dương Thần!
- Thình thịch thình thịch!!!
Hơn mười khẩu súng thần cứ điên cuồng nã đạn, mặc dù đa số đều trúng vào mặt đá, nhưng cuối cùng cũng có viên bắn trúng đích!
- Pằng chíu!!
Dương Thần cắn răng thật chặt, phát hiện ra phần bụng và chân của mình đều đã bị trúng đạn!
Tuy rằng cơ thể này vẫn có một độ dẻo dai nhất định, nhưng bây giờ đã mất đi sức mạnh bảo vệ cơ thể của Vãng Niệm Hợp Sinh Kinh, lại còn trúng độc Điệp Tử Huyễn La, nên khó có thể chống lại được vết thương do đạn bắn!
Dương Thần cảm nhận được máu đang chảy ra từ phần bụng và chân của mình, đặc biệt là viên đạn ở phần bụng, khiến cho cổ họng mình nhất thời thấy ngọt, rồi sau đó phun ra một ngụm máu tươi!
Người cứ lăn lộn như vậy, mặt Dương Thần đầy mồ hôi và bùn đất, lảo đảo giảm tốc, rồi ngã xuống!
May mà trước mặt là một tảng đá, miễn cưỡng thì cũng có thể chắn cho mình được một lúc, đạn của đối phương nhiều như vậy, cộng thêm cả lựu đạn, chút phòng hộ này quả thật là chỉ như muối bỏ biển!
Nhìn thấy Dương Thần bị trúng đạn, Lưu Minh Ngọc quên cả hít thở, đôi mắt rưng rưng, không hề do dự lao thẳng đến chỗ Dương Thần!
- Minh Ngọc!!!
Tiêu Chỉ Tình thấy thế, không kìm được hét lên, nhưng Lưu Minh Ngọc cũng không quay đầu lại.
Cắn răng, Tiêu Chỉ Tình cũng không để ý đến chuyện gì nữa, cũng chạy thẳng về phía Dương Thần.
Giờ phút này đã không liên quan gì đến sống chết nữa rồi, đối với hai cô gái này mà nói, vốn dĩ đã không thể khống chế được bước chân của mình nữa rồi!
Cho dù đây có là chuyện đâm đầu vào chỗ chết đi chăng nữa!
Dương Thần ý thức được việc hai cô gái này đến cứu mình, giật thót mình:
- Chạy về đi mau!!! Nguy hiểm!!!
Nhưng làm sao có chuyện Lưu Minh Ngọc chịu nghe lời hắn, cô biết, nếu là Dương Thần trước đây thì đừng nói là trúng đạn, đến cơ hội để nổ súng đối phương cũng còn không có ý chứ!
Nhưng bây giờ, không ngờ Dương Thần lại bị cho những viên đạn này khiến cho không thể nhúc nhích được, nếu như mình không đi cứu anh ấy, thì anh ấy chết là cái chắc!
Lưu Minh Ngọc chỉ có thể đánh liều, đánh liều với nội công của mình có thể dẫn Dương Thần chạy được một đoạn, cho dù là phải nhảy xuống biến, thì cơ hội sống vẫn sẽ cao hơn là nằm ở đây nhiều!
Chạy đến trước mặt Dương Thần, Lưu Minh Ngọc vác Dương Thần lên, để Dương Thần ôm lấy cổ mình, mắt đỏ hoe nói:
- Đừng có cậy mạnh nữa! Nếu cứ như này tiếp thì sẽ không còn cơ hội sống đâu! Em sẽ dùng nội công chạy thật nhanh đến bờ biển, đây là hy vọng duy nhất của chúng ta, nếu chết thì tất cả cùng chết!!
Dương Thần giật mình nhìn cô gái đang vô cùng kiên quyết này, trong lòng giống như có lửa đốt, giống như bị axit gặm nhấm vậy, nỗi đau xót lên đến tột đỉnh.
Kỳ thực với nội công của Lưu Minh Ngọc bây giờ, nếu như bỏ mình lại, thì cơ hội sống sẽ lớn hơn rất nhiều, nhưng cô lại chọn con đường “ngu ngốc” nhất.
Lại còn cả Tiêu Chỉ Tình không có chút võ công nào nữa, không ngờ cũng chạy đến, dùng sức cố đỡ mình dậy, thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, vô cùng đau khổ.
Cho dù là có đần độn đi chăng nữa, thì cũng không thể không hiểu, tâm ý đáng quý không gì sánh được của hai cô gái...
Nhưng, bản thân mình đã bất lực, nhưng chẳng lẽ lại để hai người này chôn thây ở đây cùng với mình hay sao!?
Dương Thần đã không thể nói thêm được điều gì nữa rồi, ngàn cân treo sợi tóc, không thể làm được bất cứ chuyện gì nữa rồi!
Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong vài giây, Lưu Minh Ngọc đã cõng Dương Thần tăng tốc chạy đến thẳng bờ biển rồi!
Kim Trạch dẫn theo đám lính đánh thuê cũng vọt theo sau, Dương Thần không còn vũ khí, thì bọn chúng cũng không còn gì phải sợ hãi cả!
Tiêu Chỉ Tình mắt nhìn đám mưa đạn phía sau, rồi lại dùng hết sức để chạy, sau khi quay đầu lại nhìn, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng quyết tâm. Đột nhiên một bóng người lướt ngang qua, chạy tới phía sau lưng hai người!
Dường như cũng ngay vào lúc đó, một viên đạn cũng bay trúng ngay vào lưng Tiêu Chỉ Tình!
- Pằng!
Chiếc áo của cô dần dần bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, miệng phun ra một đống máu, những giọt máu lạnh lẽo đó phun đúng vào gáy Dương Thần!
Hai người đều nhận ra Tiêu Chỉ Tình chạy đến đằng sau, rồi lại phát hiện ra mọi chuyện trở nên như thế này!
- Không!!!!
Dương Thần không kìm được mà phẫn nộ rống lên, Lưu Minh Ngọc cũng ngây người ra!
Nhưng những chuyện tiếp theo, khiến cho hai người cũng không thể tự lo cho mình được!
Kim Trạch đã đuổi đến trước mặt, rồi bỗng nhiên móc ra một quả lựu đạn, nhe răng cười rồi ném thẳng về phía hai người!
- Ông xã chạy mau!!
Lưu Minh Ngọc nghe thấy tiếng cười, nhìn thấy lựu đạn bay tới, dùng hết sức bình sinh, vận chân khí, đẩy Dương Thần ra chỗ khác!
Cô hiểu rất rõ, nếu như chạy cùng nhau, hai người chắc chắn không thể thoát khỏi phạm vi của quả lựu đạn này được!
Dương Thần chỉ cảm thấy cô lấy hết sức bình sinh của mình, đẩy mình bay xa tới mười mét, khiến mình lăn mấy vòng trên đất!
Trong lúc lăn lộn như vậy, màng nhĩ của Dương Thần rung lên một trận mãnh liệt!!!
/1662
|