Phía Tây Bắc bệnh viện thánh Maria, một khu biệt thự nhỏ tương đối yên tĩnh của London.
Căn biệt thự của Jane nằm một mình trong đám cây cối tươi tốt rậm rạp, mặc dù là nhân vật thuộc giới quý tộc của nước Anh, nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, nên cũng không ai dám làm trái yêu cầu của Jane.
Giống như một cô gái trẻ giàu có, ban ngày thì đi đến phòng thí nghiệm nghiên cứu, thỉnh thoảng cũng quay về cung điện ở Wales ở mấy ngày, ban đêm thì ở lại đây hưởng thụ không gian yên tĩnh.
Trên thực tế, cũng không có người nào phải lo lắng đến sự an nguy của Jane, không nói đến việc bản thân Jane đã có những kỹ xảo chiến đấu tuyệt vời, những người mà dám có ý đồ xấu với Jane, hơn nửa sẽ bị chùn bước bởi Dương Thần thôi.
Nhưng đêm nay, giấc ngủ của Jane đương nhiên là không được trọn vẹn rồi.
Sau khi Dương Thần rời khỏi bệnh viện được vài giây, thì đã lập tức có mặt trên sân thượng tầng hai biệt thự nhà Jane rồi.
- Cốc cốc cốc,
Vài tiếng gõ cửa, trong phòng ngủ không hề có chút phản ứng nào.
Dương Thần cũng không dám kéo dài thời gian, dùng sức đẩy cửa vào, cái cửa cũ kĩ kiểu xưa đương nhiên là không thể chịu nổi rồi.
- Ai?!
Phòng ngủ thoang thoảng mùi hương gì đó nhè nhẹ, một chiếc giường lớn mềm mại kê ở giữa phòng, một thân hình quyến rũ chui từ trong chăn ra, với tay bật chiếc đèn để cạnh đầu giường, tay lấy ra một vốc***!
Tuy rằng đang ngủ, nhưng sau khi được học cùng với cao thủ, ý thức tự bảo vệ mình của Jane được nâng cao rõ rệt.
Nhưng khi ngọn đèn sáng lên, Jane mặc một bộ váy ngủ bằng voan màu trắng, khuôn mặt lạnh tanh, bỗng chốc hóa thành ngây dại.
- Dương Thần? Sao lại là anh?
Jane buông*** xuống, có chút kinh ngạc và vui mừng, nhưng nhìn thấy bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác của Dương Thần, còn có cả máu nữa, nên cũng cảm thấy không hiểu gì cả.
Có thể trong lòng lo lắng quá nhiều, Dương Thần thở phì phò, nuốt nước bọt, mở miệng nói những câu tối nghĩa...
- Jane, mau theo anh đến bệnh viện thánh Maria, ra tay cứu người!
- Cứu người?
Jane có chút mơ hồ, nhưng thấy Dương Thần vô cùng gấp gáp, theo bản năng cũng bật người gật đầu.
Nhảy xuống giường, sau khi xỏ chân vào đôi dép lê đi trong nhà, vội vội vàng vàng khoác chiếc áo gió màu xám lên người, rồi đeo lấy thắt lưng.
Lần thứ hai ngẩng đầu lên, trên mặt Jane đã lấy lại được vẻ nghiêm túc, cô đã có được 100% tinh thần nghề nghiệp.
- Mau đưa em đi đi!
...
Cùng lúc đó, trong phòng phẫu thuật của bệnh viện.
Giggs nhìn chằm chằm vào sắc mặt đã tái nhợt của Tiêu Chỉ Tình, nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu.
- Chết tiệt, đây là người nước ngoài mà!?
Giggs nói
Bà y tá gật đầu,
- Đối phương nói là người Hoa Hạ, đột nhiên chạy đến, cũng không có chút tin tức nào khác.
Giggs hừ lạnh,
- Lai lịch không rõ ràng, cả người đều là vết thương của súng đạn với bom mìn, chuyện này chắc chắn không đơn giản.
- Bác sĩ...
Hơi thở của bệnh nhân đã rất yếu...
Y tá Grace nhỏ giọng nhắc nhở.
Ánh mắt của Giggs hiện lên một tia kiên quyết,
- Huyết áp cũng không đo được, chắc chắn là đã mất máu quá nhiều rồi, có tiến hành phẫu thuật cũng không kịp nữa đâu, hơn nữa lại là người nước ngoài, và lại gã đàn ông đó cũng đã bỏ đi rồi, vậy thì chúng ta không nên gánh lấy chuyện nguy hiểm này làm gì, nếu như đụng đến dao kéo, chết rồi lại oán bệnh viện của chúng ta.
Sắc mặt của những người có mặt ở đây nhất thời không giống nhau, bọn họ làm ở phòng cấp cứu này cũng đã lâu, đại khái cũng hiểu được ý của Giggs.
Bệnh viện cũng có kiểm tra đánh giá của bệnh viện, nếu như bệnh nhân cấp cứu chết, thì sẽ bị thụt một bậc, hơn nữa với tình huống như thế này, thân phận và lai lịch của bệnh nhân quá đặc biệt, nếu như tiến hành điều trị, hậu quả có thể khó lòng tưởng tượng được.
- Người Hoa Hạ, đến nước Anh của chúng ta, xem bộ dạng của bọn họ là biết đóng không nổi viện phí rồi, bọn họ chắc chắn đến bảo hiểm y tế của nước chúng ta cũng không có, cứu được mạng còn đỡ, nhưng bây giờ căn bản là không thể cứu được nữa rồi, chết rồi còn để chúng ta phải chi trả tiền thuốc, kinh phí của khoa cấp cứu đã thiếu hụt rồi, để cho hai người Hoa Hạ này lãng phí tiền, viện trưởng nhất định sẽ không bằng lòng đâu...
Giggs cất lời chửi bới, bắt đầu tháo găng tay ra.
Y tá Grace không chấp nhận được, hét lớn:
- Bác sĩ Giggs! Anh không thể làm như vậy được! Vị tiểu thư này vẫn còn chưa chết, chúng ta nên dốc toàn lực để cứu cô ấy!
- Grace!
Bà y tá già lo lắng sợ cô ấy nói những câu không nên nói.
Giggs tháo khẩu trang bịt mặt xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú nhưng hơi gầy của một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, cười quái dị nói:
- Cô là bác sĩ hay tôi mới là bác sĩ?
Bà y tá già vội vàng đỡ lời:
- Bác sĩ Giggs, mong anh đừng giận, Grace vẫn còn nhỏ, cô ấy mới mười tám tuổi, mới đên đây được nửa năm, cô ấy cũng rất xuất sắc, chỉ có điều không hiểu rõ tình hình mà thôi.
- Hừ.
Giggs lạnh lùng nói:
- Một khi tôi đã phán đoán là cô ta đã hết cách cứu, thì đương nhiên là tôi có lí do của tôi, đụng đến dao kéo chỉ tổ lãng phí thời gian, nếu như cô bất mãn, có thể dời đi, có bản lĩnh thì cô tự đi mà cứu cô ta.
- Đừng nên cho rằng mình là người cao thượng, đây là bệnh viện, không phải là viện phúc lợi, bệnh viện không phải là nơi làm phúc! Bệnh viện cũng phải nuôi người, cũng phải kinh doanh! Chỉ có kinh doanh tốt mới có thể cứu được nhiều người hơn! Cô thì hiểu cái gì chứ!?
Y tá Grace nghe xong những lời này, không muốn thừa nhận, nhưng bị ép đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Nhìn Tiêu Chỉ Tình nằm ở đó giống như đã tắt thở vậy, nước mắt lưng tròng, nói không nên lời.
Giggs nhìn đám trợ lý, ai cũng tỏ vẻ ủ rũ, nói với khuôn mặt giận dữ căm tức:
- Tôi biết mọi người đều cảm thấy rất không cam tâm, nhưng mọi người dùng lí trí mà xác định lại tình hình đi, người bệnh đã mất nhiều máu như vậy, nếu như còn động dao kéo vào vết thương, rồi khâu lại, thì hoàn toàn không thể kịp được.
- Bệnh nhân này bất luận là tình hình bị thương hay là thân phận của cô ấy, đều không nên lãng phí sức lực làm gì. Đợi đến khi người đàn ông Hoa Hạ kia quay lại, nói với anh ta, chúng ta cũng hết cách rồi, không thể cứu được tính mạng người bệnh.
Vài người trợ lý sau khi đã trao đổi ánh mắt cho nhau, mới đồng ý gật đầu.
Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, cho dù có cứu thì tỉ lệ sống sót cũng không được là bao.
Giggs có chút gì đó không cam lòng nhìn y tá Grace đang nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, khẽ cười một tiếng, rồi đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Thế nhưng, cửa phòng phẫu thuật vừa mở, Giggs đứng ở đó, vẻ mặt ngơ ngác, vô cùng sửng sốt.
Những trợ lý và y tá chăm sóc bệnh nhân đều nhìn ra ngoài, sau đó ánh ánh mắt cũng vô cùng sửng sốt và ngạc nhiên.
Nhìn thấy một nữ bác sĩ mặc một bộ quần áo phẫu thuật màu xanh lam, đang chạy tới cùng người đàn ông Hoa Hạ kia.
Nữ bác sĩ có khuôn mặt mĩ miều, dung nhan như một bức tranh, đôi mắt màu xanh lam khiến cho người nhìn phải mê đắm.
Khuôn mặt này, khiến cho những người có mặt ở đây đều cảm thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai, càng không dám tưởng tưởng ra là ai.
Nhưng có thể xác nhận là, người này tuyệt đối không phải là bác sĩ bệnh viện thánh Maria.
Người đến đương nhiên là Jane.
Đối với mấy bệnh viện ở London, Jane đương nhiên là rất quen thuộc rồi, nên rất nhanh có thể tìm ra chỗ để quần áo phẫu thuật, sau khi làm một số chuẩn bị khác, liền vội vàng chạy tới đây.
Trên đường tới, Dương Thần đã nói về tình hình vết thương của Tiêu Chỉ Tình cho cô biết, Jane cũng biết tình hình vô cùng cấp bách, nên cũng không hỏi gì nhiều.
Nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị mở ra, một đám người đứng ở đó bất động, Jane nhíu mày hỏi:
- Giggs, đã làm xong phẫu thuật rồi sao?
Nghe thấy Jane đột nhiên nhắc đến tên mình, Giggs giống như thoát khỏi cơn mơ!
- Là... là.... là .... cô.... Jane?!!
Tiếng “cô” này khiến cho tất cả những người có mặt ở đây như tỉnh cơn mê, cuối cùng cũng nhớ ra được người đứng trước mặt họ là ai!
Dĩ nhiên là nhân vật hàng đầu trong giới y học ở Anh, à không phài là trong giới y học của toàn thế giới mới đúng, công chúa Jane!?
Giggs chỉ là một bác sĩ ngoại khoa bình thường, là một trong những học trò của Jane, theo lí mà nói thì Jane sẽ không nhớ đến một người như anh ta, nhưng hầu như những người mà Jane đã từng gặp thì sẽ không quên, đương nhiên là sẽ vô thức nhớ được tên của từng học sinh.
Mà những ý tá, trợ lý có mặt ở đây, ngoài Grace còn quá nhỏ, thì cũng đã từng gặp qua Jane một hai lần khi cô đến bệnh viện rồi.
Trên thực tế, đối với bọn họ mà nói, Jane giống như nữ thần ngự ở ngôi cao, là công chúa dòng dõi vương tộc, lại là một nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu của Anh, là nhà nghiên cứu y học hàng đầu của thế giới, thậm chí còn là cố vấn quân đội...
Danh hiệu của cô dài như hằng hà sa số, phần lớn mọi người đều không đi liệt kê những thành tích mà cô đạt được, bởi sẽ không có đủ thời gian mà đi liệt kê nó.
Hơn nữa, ngày thường Jane cũng rất ít khi xuất hiện, mọi người đều không thể thực sự có thể nhìn thấy cô trong cự li gần như vậy!
Thấy Giggs đờ người ra, Jane không khách sáo mà nói thẳng:
- Trả lời tôi, tình hình bệnh nhân ra sao rồi!
- Ực... cô...
Giggs cười cứng nhắc nói:
- Chúng tôi đã tận lực rồi, nhưng... bệnh nhân đã ngừng hô hấp, lại mất máu quá nhiều, đụng đến dao kéo cũng đã muộn rồi...
- Cái gì?
Sắc mặt Dương Thần trầm xuống, đứng ngây người ra tại chỗ, cảm giác trong lòng đang bị vỡ vụn ra thành hàng trăm ngàn mảnh!
Jane cũng mở to hai mắt, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Đám trợ lý và y tá cũng không dám lên tiếng, đều im lặng cúi đầu, đối mặt với Jane họ đều cảm thấy đến nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện giải thích.
Đúng lúc này, cô y tá Grace vẫn nhịn từ lúc nãy đến giờ nói lớn:
- Bác sĩ Jane, bệnh nhân vẫn chưa chết! Còn chưa tiế hành cấp cứu! Là do bác sĩ Giggs lo lắng bệnh nhân là người Hoa Hạ, không có bảo hiểm để chi trả, xác xuất thành công lại không cao, thế nên đã bỏ cuộc!!
Câu này vừa nói ra, giống như sấm động giữa trời xanh, biến cả phòng phẫu thành phế tích!
Giggs hắng giọng, nổi giận nói:
- Cô... cô nói xấu tôi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Grace đỏ lên, kéo lấy cánh tay của Jane, khóc nức nở nói:
- Jane tiểu thư, tôi nghe nói cô rất lợi hại, cô mau đi cứu bệnh nhân đi! Mạch của cô ấy sắp ngừng đập rồi!
Đám trợ lý và y tá nhìn nhau, dĩ nhiên là không thể ngờ tới Grace lại to gan lớn mật đến mức này.
/1662
|