Dương Thần nghe xong đầu tê dại, dở khóc dở cười,
- Được rồi được rồi, em coi anh là thể loại gì thế, mặc dù quả thật là anh có hơi kém một chút, nhìn thấy người đẹp là nhìn không chớp mắt, nhưng cũng không đến mức trong đầu chỉ nghĩ toàn chuyện này. Anh đã quen Jane tám chín năm rồi, lúc đó cô ấy mới chỉ là một cô búp bê nhỏ thôi, anh nhìn cô ấy lớn lên, giống như một người anh cả chăm sóc đứa em gái của mình vậy, không có bất cứ ý gì khác, anh có thể làm bẩn miếng há cảo trắng sao?
- Em cũng đừng quản nhiều như vậy, mau đứng lên đi, anh sẽ xem tiếp đỉnh lô cho em, rồi sau đó dẫn em về nhà anh ăn cơm, mẹ anh và mọi người phải cảm ơn em nhiều đấy!
- Anh vội gì chứ, em còn phải chào y tá một tiếng đã chứ, Grace là học sinh của Jane cô ấy đã chăm sóc em rất tận tình, anh đợi em đi chào cô ấy một tiếng đã nhé.
Tiêu Chỉ Tình nói.
Dương Thần xoa xoa đầu,
- Em xem em kìa, sao không làm chuyện này trước lúc anh đến ý.
- Anh lại dục, anh có thời gian nói chuyện với Jane tiểu thư thì được! Sao lại quay ra so đo tính toán với em, đúng là coi thường người ta quá rồi! Em vừa mới hồi phục vết thương thôi đấy nhá! Á!
Dương Thần cười khổ,
- Anh có so đo tính toán gì với em đâu?! Chỉ là bảo em sắp xếp thời gian không hợp lý thôi mà.
- Anh có thời gian tán gẫu thì được, còn không chịu cho người ta thời gian, đàn ông gì mà kém cỏi vậy.
Tiêu Chỉ Tình lầm bầm, đứng dậy mặc quần áo, đây là bộ quần áo Jane mua cho, bởi bộ quần áo lúc cô mặc ở Arnhem đã rách nát hết cả rồi còn đâu.
Dương Thần cười nói:
- Ha ha, người trong nhà thì phải khác chứ, Jane là bạn mà, đương nhiên là không giống nhau rồi... cũng không phải anh có ý nói móc gì em, Tiểu Tình Tình, em đừng có giận nhá.
Tiêu Chỉ Tình dương mắt đứng nhìn Dương Thần
- Ai là Tiểu Tình Tình của anh, đúng là không biết xấu hổ...
Nhưng dường như mặt mình không nhịn được, nên Tiêu Chỉ Tình vội vã quay người đi, cũng không nói lời nào nữa với Dương Thần, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, tiếng “người trong nhà” khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cảm thấy vô cùng mong chờ.
Cuộc sống khổ sở vất vả của mình, không ngờ cũng có ngày được sống êm ấm hòa thuận như này.
Bởi đang bị Dương Thần dục, nên sau khi chào tạm biệt với mấy cô y tá, cô liền theo Dương Thần lập tức trở về Trung Hải.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ của ngày cuối thu, Tiêu Chỉ Tình lưu luyến không rời nhìn nước biển xanh thẳm, nhưng cuối cùng vẫn bị Dương Thần kéo đi.
Con đường phía trước, Dương Thần cố ý bay với tốc độ chậm, kể đại khái cho Tiêu Chỉ Tình nghe thân phận, lai lịch của mình, đây coi như là cung cấp thêm chi tiết cho cô.
Tiêu Chỉ Tình nghe xong cậu chuyện của hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không quá để tâm, dù sao mình cũng là người có xuất thân từ một gia tộc cổ đại, chỉ không ngờ Dương Thần lại có nhiều hồng nhan tri kỉ đến vậy thôi, nên cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Nhưng nghĩ đến mình cũng là một trong số những người đó, nên Tiêu Chỉ Tình cũng không còn gì để nói.
Tiến vào đến tầng cổ bảo, cả tầng ngầm này đều nằm trong lòng núi, những bức tường đá kín như bưng, vô cùng khô ráo.
Cả một không gian rộng như một sân vận động, ngoài những bức điêu khắc quí giá ở trên tường ra, thì ở giữa chỉ là một đỉnh đồng xanh rất to.
- Cái mà anh nói đến có phải là cái đỉnh này không?
Tiêu Chỉ Tình nhìn cái đỉnh đồng cao hơn người, nghi ngờ hỏi.
Dương Thần vô cùng mong đợi
- Thế nào, nhìn ra cái gì không? Anh thì có thể dễ dàng cảm nhận thấy linh khí của chiếc đỉnh đồng này không gì sánh được a! Theo như anh đoán, bên trong chắc chắn phải có linh khí của bảo bối gì đó!
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu
- Em chưa từng nhìn thấy cái đỉnh này trong sách cổ, hơn nữa những văn tự trên đỉnh cũng rất kỳ quái, giống như là thần chú cổ Thao Thiết vậy, nhưng Thao Thiết thì phải là thân dê mới phải, văn tự này nhìn không giống dê, các đường cong cũng nhiều hơn một chút, nhưng nếu như không phải là Thao Thiết... thì em cũng không nghĩ ra là cái gì.
- Ay, không cần biết là văn tự gì, em xem kim loại này có phải là loại kim loại mà em cho rằng là loại kim loại đặc biệt đấy không?
Tiêu Chỉ Tình gật đầu, tiến lên quan sát tỉ mỉ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mấp máy,
- Dĩ nhiên là... U Minh Tử Kim!?
Mặc dù nói cả cái đỉnh đồng xanh đều à một màu xanh đậm, nhưng cô đã nhìn thấy được một số chỗ chưa bị bao phủ, căn cứ vào những gì cô được học, thì lập tức có thể nhận ra ngay.
Dương Thần nhíu mi nói:
- Tử Kim? Tử Kim cũng được coi là một loại kim loại đặc biệt sao? Anh nhớ hình như ở Nga cũng có Tử Kim còn gì, nhưng cũng không có gì quá đặc biệt a.
- Anh nghĩ đi đâu vậy! Đây là U Minh Tử Kim! Sao có thể giống với Tử Kim bình thường đó được!? Truyền thuyết nói, loại Tử Kim này là do xương cốt của người xưa biến thành, nhưng cũng có truyền thuyết nói khác, cụ thể như thế nào thì không ai biết. Nhưng có thể chắc chắn rằng đây là loại kim loại hiếm gặp nhất, em cũng chỉ nhìn thấy ở nhà họ Tiêu một mẩu rất bé được làm thành lệnh bài, vô cùng quý hiếm. Không ngờ anh lại có thể tìm được một khối U Minh Tử Kim lớn như vậy, nếu như để cho những người đã luyện đến cảnh giới Ảo của Hồng Mông và những gia tộc khác biết được, thì chắc chắn bọn họ sẽ đều phát điên thôi!
Dương Thần cười sung sướng,
- Nói như vậy, nếu dùng cái đỉnh này để luyện đan thì sẽ không có vấn đề gì đúng không?
- Đương nhiên là không thành vấn đề gì, mặc dù chưa nghe nói U Minh Tử Kim có thể dùng để luyện đan, nhưng chắc chắn U Minh Tử Kim không sợ Tam Muội Chân Hỏa.
Tiêu Chỉ Tình nói.
Dương Thần đột nhiên sửng sốt, hiếu kỳ nói:
- Một khi U Minh Tử Kim này đến Tam Muội Chân Hỏa cũng có thể đối phó được, thì làm sao có thể đúc ra được cái gì?
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu
- Thứ nhất em chưa từng nhìn thấy có người dùng nó để đúc đồ, nhưng em đoán thứ kim loại này chắc chắn sẽ bị phá bởi cách gì đó, chỉ là chúng có thể lựa chọn cách để rèn mà thôi, giống như đống pháp bảo kia, đống kim loại này cũng không dễ gì mà tan chảy ra ngay được, cũng phải thông qua việc lý giải, phân tích thành phần đã, mới có thể dần dần thay đổi hình thái.
- Giống như những kim loại đặc biết khác, chắc chắn là phải rèn chúng trong một khoảng thời gian dài, rồi mới có thể tiến hành phân tích, mới có thể đúc được. Nhưng anh cũng không muốn hủy cái đỉnh này, muốn dùng những thứ đó làm gì.
Dương Thần cũng không nghiên cứu sâu, vội vàng đi thu thập linh dược, bỏ vào trong hồ lô, xoa xoa tay nói:
- Một khi đã tới, chi bằng em giúp anh phối hợp một chút đi, dược liệu đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta về nhà trước, ngày mai anh quay lại bắt đầu luyện đan theo phương pháp.
Giọng Tiêu Chỉ Tình có chút khẩn trương nói:
- Hôm nay nhất định phải đến nhà anh ăn cơm sao?
- Sao, em không muốn đến?
Dương Thần buồn bã hỏi.
Tiêu Chỉ Tình cắn cắn môi
- Có thể lùi lại hai ngày được không, em vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý.
Dương Thần bừng tỉnh, tình cảm lại thay đổi rồi, cô vẫn chưa kịp thích ứng. Bật cười nói:
- Em cũng biết xấu hổ sao, ha ha, đương nhiên là được, vậy thì để anh nói với mọi người ở nhà một tiếng, đợi hai ngày nữa thì mới ăn vậy, mẹ anh nhất định muốn cảm ơn em, em chốn không thoát đâu!
Tiêu Chỉ Tình thở phào nhẹ nhõm
- Vậy để em giúp anh, chỗ dược liệu này đủ luyện mười mấy hũ ý chứ, nếu như anh có thể luyện thành công.
Nhà họ Tiêu vốn phát triển được bởi nghề luyện đan mà, nên Tiêu Chỉ Tình biết mọi thứ về đan dược từ hạ phẩm đến trung phẩm, còn những đan dược thuộc hàng thượng phẩm và cực phẩm, theo cách nói của Tiêu Chỉ Tình thì không có loại nào là không có cách để điều chế ra cả, chỉ là tạm thời chưa làm được mà thôi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Dương Thần gọi điện về nhà xong, Tiêu Chỉ Tình cũng đã chọn xong mười mấy loại dược liệu, phương pháp điều chế là hạ phẩm là Linh Xu Hoàn, Hồng Lộ Hoàn và Bồ Đề Đan mà Dương Thần đã có, trung phẩm là Long Vân đơn và Bát Cực đơn, theo cách nói của Tiêu Chỉ Tình thì phải tiết kiệm tối đa Linh Xu Hoàn, bởi nếu thất bại thì sẽ đổi được kinh nghiệm, nên tổn thất cũng sẽ không quá lớn.
“Linh Xu Hoàn” hay còn gọi là “Tỏa Linh Đan” là thứ chủ yếu trợ giúp những người luyện đến Tiên Thiên Kỳ có một chân khí vững chắc, “Hồng Lộ Hoàn” thì bổ sung thêm chân khí.
Còn “Long Vân Đơn” thuộc hàng trung phẩm thì lợi hại hơn nhiều, có thể tích tụ nguyên khí đồng thời tăng thêm nguyên khí ở kinh mạch, là sự trợ giúp vô cùng quý báu cho giai đoạn Hóa Thần.
“Bát Cực Đơn” thì không dùng để luyện đơn, trong thời gian ngắn nó có thể dùng để đả thông kinh mạch, khiến cho chân khi của người luyện công mạnh hơn rất nhiều, có tác dụng kỳ diệu trong khoảng thời gian ngắn, đương nhiên, nếu như võ công của anh quá thấp, chân khí vẫn chưa đủ, thì dùng thứ này chẳng khác gì tự sát.
Được Tiêu Chỉ Tình giải thích cho một loạt như vậy, Dương Thần mới hiểu ra ràng, không phải đan dược nào cũng có thể dùng để luyện công được, không khỏi kỳ vọng có thể luyện được một số đan dược đặc biệt.
Chỉ tiếc rằng, những loại đan dược này chỉ có tác dụng với các cô đang trong thời kỳ luyện công, với võ công của mình thì không có chút hiệu quả nào rồi.
Nếu như không phải vì phải về Trung Hải gấp, thì Dương Thần cũng sẽ để Tiêu Chỉ Tình đi cùng mình, lần đầu tiên ở đây luyện công, có gì không hiểu thì còn có người giải thích cho mà nghe.
- Được rồi được rồi, em coi anh là thể loại gì thế, mặc dù quả thật là anh có hơi kém một chút, nhìn thấy người đẹp là nhìn không chớp mắt, nhưng cũng không đến mức trong đầu chỉ nghĩ toàn chuyện này. Anh đã quen Jane tám chín năm rồi, lúc đó cô ấy mới chỉ là một cô búp bê nhỏ thôi, anh nhìn cô ấy lớn lên, giống như một người anh cả chăm sóc đứa em gái của mình vậy, không có bất cứ ý gì khác, anh có thể làm bẩn miếng há cảo trắng sao?
- Em cũng đừng quản nhiều như vậy, mau đứng lên đi, anh sẽ xem tiếp đỉnh lô cho em, rồi sau đó dẫn em về nhà anh ăn cơm, mẹ anh và mọi người phải cảm ơn em nhiều đấy!
- Anh vội gì chứ, em còn phải chào y tá một tiếng đã chứ, Grace là học sinh của Jane cô ấy đã chăm sóc em rất tận tình, anh đợi em đi chào cô ấy một tiếng đã nhé.
Tiêu Chỉ Tình nói.
Dương Thần xoa xoa đầu,
- Em xem em kìa, sao không làm chuyện này trước lúc anh đến ý.
- Anh lại dục, anh có thời gian nói chuyện với Jane tiểu thư thì được! Sao lại quay ra so đo tính toán với em, đúng là coi thường người ta quá rồi! Em vừa mới hồi phục vết thương thôi đấy nhá! Á!
Dương Thần cười khổ,
- Anh có so đo tính toán gì với em đâu?! Chỉ là bảo em sắp xếp thời gian không hợp lý thôi mà.
- Anh có thời gian tán gẫu thì được, còn không chịu cho người ta thời gian, đàn ông gì mà kém cỏi vậy.
Tiêu Chỉ Tình lầm bầm, đứng dậy mặc quần áo, đây là bộ quần áo Jane mua cho, bởi bộ quần áo lúc cô mặc ở Arnhem đã rách nát hết cả rồi còn đâu.
Dương Thần cười nói:
- Ha ha, người trong nhà thì phải khác chứ, Jane là bạn mà, đương nhiên là không giống nhau rồi... cũng không phải anh có ý nói móc gì em, Tiểu Tình Tình, em đừng có giận nhá.
Tiêu Chỉ Tình dương mắt đứng nhìn Dương Thần
- Ai là Tiểu Tình Tình của anh, đúng là không biết xấu hổ...
Nhưng dường như mặt mình không nhịn được, nên Tiêu Chỉ Tình vội vã quay người đi, cũng không nói lời nào nữa với Dương Thần, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, tiếng “người trong nhà” khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cảm thấy vô cùng mong chờ.
Cuộc sống khổ sở vất vả của mình, không ngờ cũng có ngày được sống êm ấm hòa thuận như này.
Bởi đang bị Dương Thần dục, nên sau khi chào tạm biệt với mấy cô y tá, cô liền theo Dương Thần lập tức trở về Trung Hải.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ của ngày cuối thu, Tiêu Chỉ Tình lưu luyến không rời nhìn nước biển xanh thẳm, nhưng cuối cùng vẫn bị Dương Thần kéo đi.
Con đường phía trước, Dương Thần cố ý bay với tốc độ chậm, kể đại khái cho Tiêu Chỉ Tình nghe thân phận, lai lịch của mình, đây coi như là cung cấp thêm chi tiết cho cô.
Tiêu Chỉ Tình nghe xong cậu chuyện của hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không quá để tâm, dù sao mình cũng là người có xuất thân từ một gia tộc cổ đại, chỉ không ngờ Dương Thần lại có nhiều hồng nhan tri kỉ đến vậy thôi, nên cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Nhưng nghĩ đến mình cũng là một trong số những người đó, nên Tiêu Chỉ Tình cũng không còn gì để nói.
Tiến vào đến tầng cổ bảo, cả tầng ngầm này đều nằm trong lòng núi, những bức tường đá kín như bưng, vô cùng khô ráo.
Cả một không gian rộng như một sân vận động, ngoài những bức điêu khắc quí giá ở trên tường ra, thì ở giữa chỉ là một đỉnh đồng xanh rất to.
- Cái mà anh nói đến có phải là cái đỉnh này không?
Tiêu Chỉ Tình nhìn cái đỉnh đồng cao hơn người, nghi ngờ hỏi.
Dương Thần vô cùng mong đợi
- Thế nào, nhìn ra cái gì không? Anh thì có thể dễ dàng cảm nhận thấy linh khí của chiếc đỉnh đồng này không gì sánh được a! Theo như anh đoán, bên trong chắc chắn phải có linh khí của bảo bối gì đó!
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu
- Em chưa từng nhìn thấy cái đỉnh này trong sách cổ, hơn nữa những văn tự trên đỉnh cũng rất kỳ quái, giống như là thần chú cổ Thao Thiết vậy, nhưng Thao Thiết thì phải là thân dê mới phải, văn tự này nhìn không giống dê, các đường cong cũng nhiều hơn một chút, nhưng nếu như không phải là Thao Thiết... thì em cũng không nghĩ ra là cái gì.
- Ay, không cần biết là văn tự gì, em xem kim loại này có phải là loại kim loại mà em cho rằng là loại kim loại đặc biệt đấy không?
Tiêu Chỉ Tình gật đầu, tiến lên quan sát tỉ mỉ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mấp máy,
- Dĩ nhiên là... U Minh Tử Kim!?
Mặc dù nói cả cái đỉnh đồng xanh đều à một màu xanh đậm, nhưng cô đã nhìn thấy được một số chỗ chưa bị bao phủ, căn cứ vào những gì cô được học, thì lập tức có thể nhận ra ngay.
Dương Thần nhíu mi nói:
- Tử Kim? Tử Kim cũng được coi là một loại kim loại đặc biệt sao? Anh nhớ hình như ở Nga cũng có Tử Kim còn gì, nhưng cũng không có gì quá đặc biệt a.
- Anh nghĩ đi đâu vậy! Đây là U Minh Tử Kim! Sao có thể giống với Tử Kim bình thường đó được!? Truyền thuyết nói, loại Tử Kim này là do xương cốt của người xưa biến thành, nhưng cũng có truyền thuyết nói khác, cụ thể như thế nào thì không ai biết. Nhưng có thể chắc chắn rằng đây là loại kim loại hiếm gặp nhất, em cũng chỉ nhìn thấy ở nhà họ Tiêu một mẩu rất bé được làm thành lệnh bài, vô cùng quý hiếm. Không ngờ anh lại có thể tìm được một khối U Minh Tử Kim lớn như vậy, nếu như để cho những người đã luyện đến cảnh giới Ảo của Hồng Mông và những gia tộc khác biết được, thì chắc chắn bọn họ sẽ đều phát điên thôi!
Dương Thần cười sung sướng,
- Nói như vậy, nếu dùng cái đỉnh này để luyện đan thì sẽ không có vấn đề gì đúng không?
- Đương nhiên là không thành vấn đề gì, mặc dù chưa nghe nói U Minh Tử Kim có thể dùng để luyện đan, nhưng chắc chắn U Minh Tử Kim không sợ Tam Muội Chân Hỏa.
Tiêu Chỉ Tình nói.
Dương Thần đột nhiên sửng sốt, hiếu kỳ nói:
- Một khi U Minh Tử Kim này đến Tam Muội Chân Hỏa cũng có thể đối phó được, thì làm sao có thể đúc ra được cái gì?
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu
- Thứ nhất em chưa từng nhìn thấy có người dùng nó để đúc đồ, nhưng em đoán thứ kim loại này chắc chắn sẽ bị phá bởi cách gì đó, chỉ là chúng có thể lựa chọn cách để rèn mà thôi, giống như đống pháp bảo kia, đống kim loại này cũng không dễ gì mà tan chảy ra ngay được, cũng phải thông qua việc lý giải, phân tích thành phần đã, mới có thể dần dần thay đổi hình thái.
- Giống như những kim loại đặc biết khác, chắc chắn là phải rèn chúng trong một khoảng thời gian dài, rồi mới có thể tiến hành phân tích, mới có thể đúc được. Nhưng anh cũng không muốn hủy cái đỉnh này, muốn dùng những thứ đó làm gì.
Dương Thần cũng không nghiên cứu sâu, vội vàng đi thu thập linh dược, bỏ vào trong hồ lô, xoa xoa tay nói:
- Một khi đã tới, chi bằng em giúp anh phối hợp một chút đi, dược liệu đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta về nhà trước, ngày mai anh quay lại bắt đầu luyện đan theo phương pháp.
Giọng Tiêu Chỉ Tình có chút khẩn trương nói:
- Hôm nay nhất định phải đến nhà anh ăn cơm sao?
- Sao, em không muốn đến?
Dương Thần buồn bã hỏi.
Tiêu Chỉ Tình cắn cắn môi
- Có thể lùi lại hai ngày được không, em vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý.
Dương Thần bừng tỉnh, tình cảm lại thay đổi rồi, cô vẫn chưa kịp thích ứng. Bật cười nói:
- Em cũng biết xấu hổ sao, ha ha, đương nhiên là được, vậy thì để anh nói với mọi người ở nhà một tiếng, đợi hai ngày nữa thì mới ăn vậy, mẹ anh nhất định muốn cảm ơn em, em chốn không thoát đâu!
Tiêu Chỉ Tình thở phào nhẹ nhõm
- Vậy để em giúp anh, chỗ dược liệu này đủ luyện mười mấy hũ ý chứ, nếu như anh có thể luyện thành công.
Nhà họ Tiêu vốn phát triển được bởi nghề luyện đan mà, nên Tiêu Chỉ Tình biết mọi thứ về đan dược từ hạ phẩm đến trung phẩm, còn những đan dược thuộc hàng thượng phẩm và cực phẩm, theo cách nói của Tiêu Chỉ Tình thì không có loại nào là không có cách để điều chế ra cả, chỉ là tạm thời chưa làm được mà thôi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Dương Thần gọi điện về nhà xong, Tiêu Chỉ Tình cũng đã chọn xong mười mấy loại dược liệu, phương pháp điều chế là hạ phẩm là Linh Xu Hoàn, Hồng Lộ Hoàn và Bồ Đề Đan mà Dương Thần đã có, trung phẩm là Long Vân đơn và Bát Cực đơn, theo cách nói của Tiêu Chỉ Tình thì phải tiết kiệm tối đa Linh Xu Hoàn, bởi nếu thất bại thì sẽ đổi được kinh nghiệm, nên tổn thất cũng sẽ không quá lớn.
“Linh Xu Hoàn” hay còn gọi là “Tỏa Linh Đan” là thứ chủ yếu trợ giúp những người luyện đến Tiên Thiên Kỳ có một chân khí vững chắc, “Hồng Lộ Hoàn” thì bổ sung thêm chân khí.
Còn “Long Vân Đơn” thuộc hàng trung phẩm thì lợi hại hơn nhiều, có thể tích tụ nguyên khí đồng thời tăng thêm nguyên khí ở kinh mạch, là sự trợ giúp vô cùng quý báu cho giai đoạn Hóa Thần.
“Bát Cực Đơn” thì không dùng để luyện đơn, trong thời gian ngắn nó có thể dùng để đả thông kinh mạch, khiến cho chân khi của người luyện công mạnh hơn rất nhiều, có tác dụng kỳ diệu trong khoảng thời gian ngắn, đương nhiên, nếu như võ công của anh quá thấp, chân khí vẫn chưa đủ, thì dùng thứ này chẳng khác gì tự sát.
Được Tiêu Chỉ Tình giải thích cho một loạt như vậy, Dương Thần mới hiểu ra ràng, không phải đan dược nào cũng có thể dùng để luyện công được, không khỏi kỳ vọng có thể luyện được một số đan dược đặc biệt.
Chỉ tiếc rằng, những loại đan dược này chỉ có tác dụng với các cô đang trong thời kỳ luyện công, với võ công của mình thì không có chút hiệu quả nào rồi.
Nếu như không phải vì phải về Trung Hải gấp, thì Dương Thần cũng sẽ để Tiêu Chỉ Tình đi cùng mình, lần đầu tiên ở đây luyện công, có gì không hiểu thì còn có người giải thích cho mà nghe.
/1662
|