Ngồi trên ghế lái là Đường Đường người mà Dương Thần lúc nãy chưa kịp chào tạm biệt. Đường Đường lúc này không còn là một cô gái vui vẻ tươi cười như hằng ngày, mà thay vào đó là vài phần sợ sệt, lo lắng, nói:
- Chú lên xe, ở đây không có taxi đâu, cháu chở chú về.
Dương Thần cũng không từ chối, mở cửa ngồi vào ghế bên cạnh rồi hỏi:
- Có thể hút thuốc được không? Chú mở cửa sổ.
Đường Đường nhè nhẹ gật đầu, cứ như thể không đành lòng cho Dương Thần hút thuốc.
- Cám ơn!
Nói bâng quơ, rồi ấn nút mở cửa sổ xuống lấy ra từ trong túi điếu thuốc hai đồng rẻ tiền, và chiếc bật lửa nhựa không còn nhìn rõ nhãn hiệu, rồi châm lửa.
Đường Đường vừa lái xe chậm chạp vừa nhỏ nhẹ nói:
- Chú, có hút thì hút loại thuốc tốt một chút, hút loại này có hại cho sức khỏe lắm, hơn nữa cái bật lửa này không an toàn, để lần sau cháu mua tặng chú cái bật lửa ZIPPO, đảm bảo chú sẽ rất oai.
- Thuốc đắt tiền thì không có vị, bật lửa hỏng rồi thì mua cái khác, một đồng một cái, mua một trăm cái vẫn cứ rẻ hơn một cái ZIPPO.
Dương Thần mắt nhìn xa xăm, từ từ trả lời.
Đường Đường hỏi một cách đầy tủi thân:
- Chú vẫn đang giận cháu sao, đến nhìn cháu một cái cũng không muốn?
- Tức giận? Chú tại sao phải giận?
Dương Thần quay đầu lại hỏi.
- Bố cháu bảo cháu gọi chú đến, rồi đối xử với chú chẳng lịch sự gì, mà lại còn nghĩ chú là người xấu, cháu biết chú là người tốt, nhưng cái kiểu của ba cháu chẳng tin ai bao giờ, cháu cũng chẳng có cách khuyên giải nào cả.
Đường Đường lấy hết can đảm nói:
- Mấy năm trước còn đỡ, nhưng vài năm nay từ khi làm đến chức Bí thư, càng ngày càng không ra làm sao cả!
Dương Thần mỉm cười, nghe cô gái bé nhỏ đó than thở về cha cô ấy, chẳng cần biết đó là thật hay là giả, chỉ cần nghe là được rồi.
Đường Đường nhìn thấy cái vẻ mặt bất cần của Dương Thần, thì lại càng lo lắng:
- Chú, cháu sai rồi được không, chú đừng giận nữa nhé, cháu mời chú ăn cơm! Chú muốn đi ăn ở đâu, coi như cháu xin lỗi chú được không? Cháu thật sự không cố ý, không biết bố cháu lại đánh chú, nhưng cháu là con gái liễu yếu đào tơ muốn can ngăn cũng chẳng được. Chú đừng như vậy nữa mà, thà chú mắng cháu vài câu còn hơn cứ im lặng thế này.
Dương Thần cười không được mếu cũng không xong, bản thân cũng chẳng nghĩ gì, cái cô bé này lại nghĩ linh tinh, tự mình dọa mình.
- Chú nói Đường Đường, cháu nhìn chú có điểm nào là đang tức giận không? Lúc này bọn họ tấn công chú, chú chẳng tức giận, chỉ cảm thấy có chút rắc rối thôi, nói một cách khó nghe hơn là bố cháu và đám vệ sĩ của ông ta không đáng để chú tức giận.
Đường Đường làm ra vẻ nghi ngờ:
- Thật à, chú không giận cháu sao?
- Giận cháu làm gì.
Dương Thần có phần khó chịu nói.
Lập tức, nụ cười vui vẻ lộ rõ trên khuôn mặt của Đường Đường, tươi như hoa nở, vui sướng như con gấu con tham ăn vừa tìm được hũ mật, nếu không phải vì đang bận lái xe, thì đã nhào sang ôm lấy mặt Dương Thần mà hôn lấy hôn để rồi!
- Cháu biết chú là người tốt nhất mà!
Dương Thần xua tay:
- Đừng có bị kích động quá, chú vẫn chưa nói hết mà.
Đường Đường ngây người ra, mở to đôi mắt đáng yêu nhìn Dương Thần nói:
- Chú không phải nói là không tức giận sao?
- Chú đâu có tức giận, nhưng không có nghĩa là sự việc ngày hôm nay không có ảnh hưởng chút nào đến chú.
Dương Thần từ từ nói:
- Người nhà cháu chú không dám động vào, hoặc nói cách khác là chú cảm thấy rắc rối. Vì để về sau không phá vỡ mối quan hệ với bố cháu, chú nghĩ chúng ta về sau nếu có gặp nhau thì cũng coi như không quen biết, cháu đi học việc của cháu, chú đi làm việc của chú, chúng ta từ nay về sau không nên liên lạc nữa.
Dương Thần không muốn ngày nào cũng bị Phương Trung Bình nghi ngờ, vụ đánh nhau ngày hôm nay đã làm mối quan hệ hai bên trở lên nóng hơn rồi, nếu còn đi lại với Đường Đường, sợ rằng có trong sạch đến mấy thì trong người vẫn có vết bẩn, không đi vệ sinh cũng có mùi xúi uế! Có lời mà chẳng thể nói ra.
Đường Đường nghe xong, lập tức đạp mạnh phanh xe
“kétttt”
Chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường, theo quán tính làm cả hai đều lao người về phía trước.
Dương Thần lấy làm lạ quay đầu lại hỏi:
- Làm gì thế, đang yên đang lành dừng xe làm gì?
Đường Đường không nói lời nào, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, đầu cúi gằm, mái tóc xõa xuống che khuất một nửa khuôn mặt, nhìn không rõ cảm xúc của cô ấy lúc này.
Dần dần, bờ vai bé nhỏ của Đường Đường nấc lên, vài giọt nước mắt rơi lên cặp đùi thon dài trắng muốt, rồi òa khóc.
Dương Thần gãi đầu khó hiểu:
- Sao vậy? Sao lại khóc? Đang bình thường thế này tự nhiên sao lại khóc!?
- Ê, bé con, đừng khóc nữa, muốn khóc thì báo trước một tiếng, đến mưa gió bão bùng thì trên ti vi người ta còn có dự báo thời tiết trước nữa là, đôi mắt của bé con làm sao mà khó đoán thế!
Dương Thần rầu rĩ nói.
Đường Đường từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt tái xanh, ướt nhèm vì nước mắt, càng làm lộ ra vài nét xinh xắn đáng yêu, và ẩn chứa nét quyến rũ đầy thu hút.
Sau khi chuyển cần số về số P, Đường Đường lấy tay lau những giọt nước mắt trên mặt, nức nở nói:
- Chú...chú... mắng cháu, chú đánh cháu cũng được, nhưng đừng nghỉ chơi với cháu được không...
- Chú không có việc gì đánh cháu làm gì?
Dương Thần cười mếu máo rồi nói:
- Chú chỉ sợ cái ông bố quỷ quyệt của cháu lại gây khó dễ cho chú, cháu đứng giữa chú và bố cháu, cũng rất khó xử đúng không?
- Không hề!
Đường Đường cứ như thể chết đuối vớ được cọc, lập tức nói:
- Cháu quyết định ngày mai chuyển đến ở với mẹ cháu, không ở cùng với bố nữa, như thế nếu bố cháu gây khó dễ cho chú, cháu sẽ không để ý nữa, nói cho cùng bố cháu cũng chẳng phải là đối thủ của chú, thế nên cháu chẳng thèm quan tâm!
Dương Thần nghi ngờ hỏi:
- Cháu chuyển đến chỗ mẹ cháu ở? Mẹ cháu không sống cùng với bố cháu?
Khuôn mặt đáng yêu của Đường Đường đột nhiên đỏ ửng, ấp úng nói:
- Họ... họ là bố mẹ cháu nhưng không phải là vợ chồng..
- Thế là có ý gì?
Đường Đường vân vê mép áo của mình, dường như lấy hết dũng khí ngẩng đầu nói:
- Chú, cháu nói cho chú một bí mật, nhưng chú phải giữ bí mật cho cháu, coi như đó là một bí mật nho nhỏ giữa hai chú cháu mình, được không?
Ánh mắt của cô bé Đường Đường trong sáng như giọt sương, làm cho người đối diện khó có thể từ chối cái vẻ đẹp thuần khiết đó.
Dương Thần cảm giác mình đang có phần rung động, hắn không ngờ một cô bé có cái vể ngỗ ngược hư hỏng trong lần đầu gặp gỡ lại có ánh mắt mê hoặc lòng người đến vậy, liền gật đầu đồng ý để Đường Đường nói.
Đường Đường mím miệng, hít thở sâu rồi nói:
- Cháu.. cháu là trẻ thụ tinh trong ống nghiệm.
- Trẻ thụ tinh trong ống nghiệm?
Đương Thần không thể ngờ lại có chuyện này, lúc đầu cứ nghĩ bố mẹ của Đường Đường mỗi người một nơi, nhưng điều mà Đường Đường nói ra còn vượt quá khả năng tưởng tượng của anh ta!
Trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, đương nhiên không phải là đứa trẻ sinh ra từ ống nghiệm, đó là một phương pháp khoa học để cho tinh trùng của người đàn ông kết hợp với trứng của người phụ nữ trong ông nghiệp sau đó đặt vào tử cung của người phụ nữ để cho nó phát triển thành thai nhi và cũng đủ chín tháng mười ngày đứa trẻ được sinh ra.
Nhưng có điều, những đứa trẻ như thế này sau khi được sinh ra thường có những khuyết tât, vị dụ như bệnh tim mạch,loại này là nhiều nhất, và còn vì thân thế không giống ai, rồi các vấn đề gia đình rất dễ mắc chứng tự kỉ, khó điều trị.
Dù có nói gì, thì kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm vẫn chưa hoàn toàn phát triển, do vậy thụ tinh trong ống nghiệm vẫn chưa được biết đến nhiều lắm tại Trung Quốc, mọi người sợ bị dị nghị, thường lảng tránh bàn luận về vấn đề này, ngoài ra những đứa trẻ được sinh ra nhờ sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, thường phải chịu những áp lực về mặt đạo đức.
- Đúng vậy, do đó ba cháu tất nhiên là ba cháu, nhưng chỉ đơn thuần có quan hệ bạn bè với mẹ cháu, họ đến cái cầm tay còn chưa có, còn chẳng nói phát sinh ra cái chuyện giống như những đôi vợ chồng khác.
Đường Đường nói xong, liền để ý nét mặt của Dương Thần, phát hiện nét mặt của hắn có chút kì quái, cứ nhìn chằm chằm vào mình, chỉ đến Dương Thần phát hiện hắn đang nghĩ về xuất thân không giống ai của mình, trên mặt chợt hiện những nét thẫn thờ.
Đường Đường cười gượng, cúi đầu nói:
- Cháu biết ngay, chú nhất định cảm thấy cháu là quái thai, kì thực cháu cũng chẳng quan tâm, quái thai thì quái thai, dù gì thì cũng lớn từng này rồi, sinh ra trong ống nghiệm chẳng phải vẫn sống tốt đó sao.
Dương Thần mỉm cười, bất chợt dang tay xoa lấy đầu cô bé:
- Chú có nói gì đâu, chưa gì cháu đã vội kết luận. Nói thật cho cháu biết, chú không quan tâm cháu là đứa trẻ sinh ra trong ống nghiệm hay một đứa được sinh nở bình thường.
- Thật sao?
Trong ánh mặt Đường Đường phát ra vài tia phấn chấn, ngẩng đầu lên.
- Chú chẳng nói dối để an ủi cháu làm gì. Đừng nghĩ cháu là đứa trẻ sinh ra trong ống nghiệm thì chú sẽ quan tâm đặc biệt đến cháu, quên đi.
Đường Đường gạt nước mắt rồi cười, lấy tay đấm bôm bốp vào vai Dương Thần:
- Chú thật là đáng ghét, toàn trêu trọc người ta, thế mà không nói sớm để tim người ta sắp vỡ ra rồi đây nè!
- Chẳng có gì cả, cháu chẳng qua là đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, tuy quá trình sinh ra có phần khác biệt, nhưng đều là đứa trẻ do bố mẹ sinh ra cả.
Dương Thần cười từ tốn rồi nói:
- Cháu biết không, trên thế gian này có những người đến mình là người hay không, cũng không biết, điều đó mới đáng nhục.
- Làm gì có loại người đó cơ chứ?
Đường Đường thắc mắc
- Người là người, động vật là động vật, có cái gì mà khó lí giải cơ chứ?
- Ha Ha, không nói cái này nữa.
Dương Thần không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, rồi hỏi ngược lại Đường Đường:
- Vậy cháu về sống với mẹ cháu, bố cháu không giận cháu sao?
Đường Đường cười nắc nẻ, vẻ mặt ngỗ ngược giống như trước kia.
- Chú không cần phải lo về việc đó, bố cháu sợ nhất mẹ cháu, mẹ cháu thương nhất cháu, chỉ cần cháu nói với mẹ cháu, thì một câu bố cháu cũng không dám ho he!
- Xem ra bố cháu rất thích mẹ cháu a.
Dương Thần cười tỏ vẻ hiểu biết.
- Đúng vậy.
Đường Đường gật đầu đáp.
- Thời trẻ bố cháu theo đổi mẹ cháu mãi, nhưng mẹ cháu không đồng ý, quan hệ của họ chỉ giữ ở mức hơn tình bạn một tí ti, do vậy khi mẹ cháu muốn sinh cháu, vì muốn bù đắp cho bố cháu, nên để bố cháu hiến tinh trùng cho mẹ cháu. Sau đó sinh cháu xong, bố cháu cứ nghĩ mẹ cháu đã hồi tâm chuyển ý, nhưng đến bây giờ mẹ cháu vẫn một mình, mà bây giờ bố cháu cũng từ bỏ ý nghĩ đó rồi, cháu nghĩ như thế cũng tốt.
Dương Thần lắc đầu:
- Đó không phải là rất tốt, mà là ngoài như vậy bố cháu cũng chẳng còn cách nào khác.
Đường Đường nghe xong, thở dài nói:
- Đúng vậy, bố cháu cũng thật đáng thương. Lúc nhỏ cháu cũng rất muốn bố mẹ cháu ở với nhau, như vậy cháu sẽ có một mái nhà hoàn chỉnh rồi!
- Cháu bây giờ chẳng phải có bố có mẹ, có nhà đó sao?
- Không giống nhau..
Đường Đường lộ rõ vẻ mặt rầu rĩ:
- Chú biết không, từ lúc cháu còn nhỏ đến giờ bố mẹ cháu lúc nào cũng bận, người thì bận công việc nhà nước, người thì bận buôn bán. Cháu từ nhỏ đều ở trong nhà trẻ, tan học có bảo mẫu đón, mọi việc đều do bảo mẫu chăm sóc. Lúc đó cháu sợ nhất là lúc tan trường. Vì cháu không thể giống những đứa trẻ khác vui mừng chạy đến bên bố mẹ và sà vào lòng bố mẹ.
- Kỳ thực bố mẹ cháu rất thương cháu, họ cho cháu rất nhiều tiền, cho cháu một chỗ ở đẹp, quần áo cháu mặc đều là quần áo đắt tiền, lúc đó trông cháu giống một cô công chúa nhỏ, bạn bè của cháu không có những thứ đó, họ đều tròn mắt ngưỡng mộ cháu. Trong trí nhớ của cháu, lúc đó cháu chẳng có gì là vui vẻ cả, cháu không cần tiền mà chỉ cần bố mẹ cháu dẫn cháu đi công viên chơi...
- Khi cháu lớn, lúc thì ở chỗ bố, lúc thì ở chỗ mẹ, hai người bọn họ cứ muốn kéo cháu về phía mình, nhưng cháu chẳng muốn ở nhà ai, đến cái chứng minh thư của cháu chỉ có hai chữ “Đường Đương”, cháu chẳng theo họ của ai, lúc đó mẹ cháu rất lo lằng, bảo cháu theo họ của ai cũng được, đừng giống như đứa con hoang có tên không họ...
- Lúc đó cháu nghĩ, cháu chẳng phải là một đứa con hoang sao? Ngoài có xe, có nhà có cửa ra, cháu có khác gì một đứa con hoang đâu...
Nói đến đây, đôi mắt của Đường Đường nhòe đi, nhưng khi nhìn vào Dương Thần lại ngoẻn miệng cười:
- Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng thì có chú ở bên cạnh, cuối cùng thì cháu không phải sống cái tháng ngày chỉ biết đàn đúm bạn bè ăn chơi nhảy múa, tiêu tiền bố mẹ nữa rồi.
Dương Thần không ngờ một cô gái nhí nhảnh đầy sức sống lại có một quá khứ u ám đến vậy, tuy bố mẹ đều là những nhân vật có tiền có quyền, nhưng lại quá hẹp hòi với thế giới nội tâm của con cái!
- Chú đâu phải bố mẹ cháu, cháu đừng có quá coi trọng chú đó nhé.
Dương Thần mếu máo cười, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn, có lẽ xuất thân của Đường Đường cũng có vài phần giống với mình, cũng có thề vì thương cảm cho cái tuổi mười tám mịt mù của cô gái đó.
Đường Đương lắc đầu nói:
- Chú không phải là bố, cũng không phải là mẹ, nhưng..
- Chú lên xe, ở đây không có taxi đâu, cháu chở chú về.
Dương Thần cũng không từ chối, mở cửa ngồi vào ghế bên cạnh rồi hỏi:
- Có thể hút thuốc được không? Chú mở cửa sổ.
Đường Đường nhè nhẹ gật đầu, cứ như thể không đành lòng cho Dương Thần hút thuốc.
- Cám ơn!
Nói bâng quơ, rồi ấn nút mở cửa sổ xuống lấy ra từ trong túi điếu thuốc hai đồng rẻ tiền, và chiếc bật lửa nhựa không còn nhìn rõ nhãn hiệu, rồi châm lửa.
Đường Đường vừa lái xe chậm chạp vừa nhỏ nhẹ nói:
- Chú, có hút thì hút loại thuốc tốt một chút, hút loại này có hại cho sức khỏe lắm, hơn nữa cái bật lửa này không an toàn, để lần sau cháu mua tặng chú cái bật lửa ZIPPO, đảm bảo chú sẽ rất oai.
- Thuốc đắt tiền thì không có vị, bật lửa hỏng rồi thì mua cái khác, một đồng một cái, mua một trăm cái vẫn cứ rẻ hơn một cái ZIPPO.
Dương Thần mắt nhìn xa xăm, từ từ trả lời.
Đường Đường hỏi một cách đầy tủi thân:
- Chú vẫn đang giận cháu sao, đến nhìn cháu một cái cũng không muốn?
- Tức giận? Chú tại sao phải giận?
Dương Thần quay đầu lại hỏi.
- Bố cháu bảo cháu gọi chú đến, rồi đối xử với chú chẳng lịch sự gì, mà lại còn nghĩ chú là người xấu, cháu biết chú là người tốt, nhưng cái kiểu của ba cháu chẳng tin ai bao giờ, cháu cũng chẳng có cách khuyên giải nào cả.
Đường Đường lấy hết can đảm nói:
- Mấy năm trước còn đỡ, nhưng vài năm nay từ khi làm đến chức Bí thư, càng ngày càng không ra làm sao cả!
Dương Thần mỉm cười, nghe cô gái bé nhỏ đó than thở về cha cô ấy, chẳng cần biết đó là thật hay là giả, chỉ cần nghe là được rồi.
Đường Đường nhìn thấy cái vẻ mặt bất cần của Dương Thần, thì lại càng lo lắng:
- Chú, cháu sai rồi được không, chú đừng giận nữa nhé, cháu mời chú ăn cơm! Chú muốn đi ăn ở đâu, coi như cháu xin lỗi chú được không? Cháu thật sự không cố ý, không biết bố cháu lại đánh chú, nhưng cháu là con gái liễu yếu đào tơ muốn can ngăn cũng chẳng được. Chú đừng như vậy nữa mà, thà chú mắng cháu vài câu còn hơn cứ im lặng thế này.
Dương Thần cười không được mếu cũng không xong, bản thân cũng chẳng nghĩ gì, cái cô bé này lại nghĩ linh tinh, tự mình dọa mình.
- Chú nói Đường Đường, cháu nhìn chú có điểm nào là đang tức giận không? Lúc này bọn họ tấn công chú, chú chẳng tức giận, chỉ cảm thấy có chút rắc rối thôi, nói một cách khó nghe hơn là bố cháu và đám vệ sĩ của ông ta không đáng để chú tức giận.
Đường Đường làm ra vẻ nghi ngờ:
- Thật à, chú không giận cháu sao?
- Giận cháu làm gì.
Dương Thần có phần khó chịu nói.
Lập tức, nụ cười vui vẻ lộ rõ trên khuôn mặt của Đường Đường, tươi như hoa nở, vui sướng như con gấu con tham ăn vừa tìm được hũ mật, nếu không phải vì đang bận lái xe, thì đã nhào sang ôm lấy mặt Dương Thần mà hôn lấy hôn để rồi!
- Cháu biết chú là người tốt nhất mà!
Dương Thần xua tay:
- Đừng có bị kích động quá, chú vẫn chưa nói hết mà.
Đường Đường ngây người ra, mở to đôi mắt đáng yêu nhìn Dương Thần nói:
- Chú không phải nói là không tức giận sao?
- Chú đâu có tức giận, nhưng không có nghĩa là sự việc ngày hôm nay không có ảnh hưởng chút nào đến chú.
Dương Thần từ từ nói:
- Người nhà cháu chú không dám động vào, hoặc nói cách khác là chú cảm thấy rắc rối. Vì để về sau không phá vỡ mối quan hệ với bố cháu, chú nghĩ chúng ta về sau nếu có gặp nhau thì cũng coi như không quen biết, cháu đi học việc của cháu, chú đi làm việc của chú, chúng ta từ nay về sau không nên liên lạc nữa.
Dương Thần không muốn ngày nào cũng bị Phương Trung Bình nghi ngờ, vụ đánh nhau ngày hôm nay đã làm mối quan hệ hai bên trở lên nóng hơn rồi, nếu còn đi lại với Đường Đường, sợ rằng có trong sạch đến mấy thì trong người vẫn có vết bẩn, không đi vệ sinh cũng có mùi xúi uế! Có lời mà chẳng thể nói ra.
Đường Đường nghe xong, lập tức đạp mạnh phanh xe
“kétttt”
Chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường, theo quán tính làm cả hai đều lao người về phía trước.
Dương Thần lấy làm lạ quay đầu lại hỏi:
- Làm gì thế, đang yên đang lành dừng xe làm gì?
Đường Đường không nói lời nào, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, đầu cúi gằm, mái tóc xõa xuống che khuất một nửa khuôn mặt, nhìn không rõ cảm xúc của cô ấy lúc này.
Dần dần, bờ vai bé nhỏ của Đường Đường nấc lên, vài giọt nước mắt rơi lên cặp đùi thon dài trắng muốt, rồi òa khóc.
Dương Thần gãi đầu khó hiểu:
- Sao vậy? Sao lại khóc? Đang bình thường thế này tự nhiên sao lại khóc!?
- Ê, bé con, đừng khóc nữa, muốn khóc thì báo trước một tiếng, đến mưa gió bão bùng thì trên ti vi người ta còn có dự báo thời tiết trước nữa là, đôi mắt của bé con làm sao mà khó đoán thế!
Dương Thần rầu rĩ nói.
Đường Đường từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt tái xanh, ướt nhèm vì nước mắt, càng làm lộ ra vài nét xinh xắn đáng yêu, và ẩn chứa nét quyến rũ đầy thu hút.
Sau khi chuyển cần số về số P, Đường Đường lấy tay lau những giọt nước mắt trên mặt, nức nở nói:
- Chú...chú... mắng cháu, chú đánh cháu cũng được, nhưng đừng nghỉ chơi với cháu được không...
- Chú không có việc gì đánh cháu làm gì?
Dương Thần cười mếu máo rồi nói:
- Chú chỉ sợ cái ông bố quỷ quyệt của cháu lại gây khó dễ cho chú, cháu đứng giữa chú và bố cháu, cũng rất khó xử đúng không?
- Không hề!
Đường Đường cứ như thể chết đuối vớ được cọc, lập tức nói:
- Cháu quyết định ngày mai chuyển đến ở với mẹ cháu, không ở cùng với bố nữa, như thế nếu bố cháu gây khó dễ cho chú, cháu sẽ không để ý nữa, nói cho cùng bố cháu cũng chẳng phải là đối thủ của chú, thế nên cháu chẳng thèm quan tâm!
Dương Thần nghi ngờ hỏi:
- Cháu chuyển đến chỗ mẹ cháu ở? Mẹ cháu không sống cùng với bố cháu?
Khuôn mặt đáng yêu của Đường Đường đột nhiên đỏ ửng, ấp úng nói:
- Họ... họ là bố mẹ cháu nhưng không phải là vợ chồng..
- Thế là có ý gì?
Đường Đường vân vê mép áo của mình, dường như lấy hết dũng khí ngẩng đầu nói:
- Chú, cháu nói cho chú một bí mật, nhưng chú phải giữ bí mật cho cháu, coi như đó là một bí mật nho nhỏ giữa hai chú cháu mình, được không?
Ánh mắt của cô bé Đường Đường trong sáng như giọt sương, làm cho người đối diện khó có thể từ chối cái vẻ đẹp thuần khiết đó.
Dương Thần cảm giác mình đang có phần rung động, hắn không ngờ một cô bé có cái vể ngỗ ngược hư hỏng trong lần đầu gặp gỡ lại có ánh mắt mê hoặc lòng người đến vậy, liền gật đầu đồng ý để Đường Đường nói.
Đường Đường mím miệng, hít thở sâu rồi nói:
- Cháu.. cháu là trẻ thụ tinh trong ống nghiệm.
- Trẻ thụ tinh trong ống nghiệm?
Đương Thần không thể ngờ lại có chuyện này, lúc đầu cứ nghĩ bố mẹ của Đường Đường mỗi người một nơi, nhưng điều mà Đường Đường nói ra còn vượt quá khả năng tưởng tượng của anh ta!
Trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, đương nhiên không phải là đứa trẻ sinh ra từ ống nghiệm, đó là một phương pháp khoa học để cho tinh trùng của người đàn ông kết hợp với trứng của người phụ nữ trong ông nghiệp sau đó đặt vào tử cung của người phụ nữ để cho nó phát triển thành thai nhi và cũng đủ chín tháng mười ngày đứa trẻ được sinh ra.
Nhưng có điều, những đứa trẻ như thế này sau khi được sinh ra thường có những khuyết tât, vị dụ như bệnh tim mạch,loại này là nhiều nhất, và còn vì thân thế không giống ai, rồi các vấn đề gia đình rất dễ mắc chứng tự kỉ, khó điều trị.
Dù có nói gì, thì kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm vẫn chưa hoàn toàn phát triển, do vậy thụ tinh trong ống nghiệm vẫn chưa được biết đến nhiều lắm tại Trung Quốc, mọi người sợ bị dị nghị, thường lảng tránh bàn luận về vấn đề này, ngoài ra những đứa trẻ được sinh ra nhờ sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, thường phải chịu những áp lực về mặt đạo đức.
- Đúng vậy, do đó ba cháu tất nhiên là ba cháu, nhưng chỉ đơn thuần có quan hệ bạn bè với mẹ cháu, họ đến cái cầm tay còn chưa có, còn chẳng nói phát sinh ra cái chuyện giống như những đôi vợ chồng khác.
Đường Đường nói xong, liền để ý nét mặt của Dương Thần, phát hiện nét mặt của hắn có chút kì quái, cứ nhìn chằm chằm vào mình, chỉ đến Dương Thần phát hiện hắn đang nghĩ về xuất thân không giống ai của mình, trên mặt chợt hiện những nét thẫn thờ.
Đường Đường cười gượng, cúi đầu nói:
- Cháu biết ngay, chú nhất định cảm thấy cháu là quái thai, kì thực cháu cũng chẳng quan tâm, quái thai thì quái thai, dù gì thì cũng lớn từng này rồi, sinh ra trong ống nghiệm chẳng phải vẫn sống tốt đó sao.
Dương Thần mỉm cười, bất chợt dang tay xoa lấy đầu cô bé:
- Chú có nói gì đâu, chưa gì cháu đã vội kết luận. Nói thật cho cháu biết, chú không quan tâm cháu là đứa trẻ sinh ra trong ống nghiệm hay một đứa được sinh nở bình thường.
- Thật sao?
Trong ánh mặt Đường Đường phát ra vài tia phấn chấn, ngẩng đầu lên.
- Chú chẳng nói dối để an ủi cháu làm gì. Đừng nghĩ cháu là đứa trẻ sinh ra trong ống nghiệm thì chú sẽ quan tâm đặc biệt đến cháu, quên đi.
Đường Đường gạt nước mắt rồi cười, lấy tay đấm bôm bốp vào vai Dương Thần:
- Chú thật là đáng ghét, toàn trêu trọc người ta, thế mà không nói sớm để tim người ta sắp vỡ ra rồi đây nè!
- Chẳng có gì cả, cháu chẳng qua là đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, tuy quá trình sinh ra có phần khác biệt, nhưng đều là đứa trẻ do bố mẹ sinh ra cả.
Dương Thần cười từ tốn rồi nói:
- Cháu biết không, trên thế gian này có những người đến mình là người hay không, cũng không biết, điều đó mới đáng nhục.
- Làm gì có loại người đó cơ chứ?
Đường Đường thắc mắc
- Người là người, động vật là động vật, có cái gì mà khó lí giải cơ chứ?
- Ha Ha, không nói cái này nữa.
Dương Thần không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, rồi hỏi ngược lại Đường Đường:
- Vậy cháu về sống với mẹ cháu, bố cháu không giận cháu sao?
Đường Đường cười nắc nẻ, vẻ mặt ngỗ ngược giống như trước kia.
- Chú không cần phải lo về việc đó, bố cháu sợ nhất mẹ cháu, mẹ cháu thương nhất cháu, chỉ cần cháu nói với mẹ cháu, thì một câu bố cháu cũng không dám ho he!
- Xem ra bố cháu rất thích mẹ cháu a.
Dương Thần cười tỏ vẻ hiểu biết.
- Đúng vậy.
Đường Đường gật đầu đáp.
- Thời trẻ bố cháu theo đổi mẹ cháu mãi, nhưng mẹ cháu không đồng ý, quan hệ của họ chỉ giữ ở mức hơn tình bạn một tí ti, do vậy khi mẹ cháu muốn sinh cháu, vì muốn bù đắp cho bố cháu, nên để bố cháu hiến tinh trùng cho mẹ cháu. Sau đó sinh cháu xong, bố cháu cứ nghĩ mẹ cháu đã hồi tâm chuyển ý, nhưng đến bây giờ mẹ cháu vẫn một mình, mà bây giờ bố cháu cũng từ bỏ ý nghĩ đó rồi, cháu nghĩ như thế cũng tốt.
Dương Thần lắc đầu:
- Đó không phải là rất tốt, mà là ngoài như vậy bố cháu cũng chẳng còn cách nào khác.
Đường Đường nghe xong, thở dài nói:
- Đúng vậy, bố cháu cũng thật đáng thương. Lúc nhỏ cháu cũng rất muốn bố mẹ cháu ở với nhau, như vậy cháu sẽ có một mái nhà hoàn chỉnh rồi!
- Cháu bây giờ chẳng phải có bố có mẹ, có nhà đó sao?
- Không giống nhau..
Đường Đường lộ rõ vẻ mặt rầu rĩ:
- Chú biết không, từ lúc cháu còn nhỏ đến giờ bố mẹ cháu lúc nào cũng bận, người thì bận công việc nhà nước, người thì bận buôn bán. Cháu từ nhỏ đều ở trong nhà trẻ, tan học có bảo mẫu đón, mọi việc đều do bảo mẫu chăm sóc. Lúc đó cháu sợ nhất là lúc tan trường. Vì cháu không thể giống những đứa trẻ khác vui mừng chạy đến bên bố mẹ và sà vào lòng bố mẹ.
- Kỳ thực bố mẹ cháu rất thương cháu, họ cho cháu rất nhiều tiền, cho cháu một chỗ ở đẹp, quần áo cháu mặc đều là quần áo đắt tiền, lúc đó trông cháu giống một cô công chúa nhỏ, bạn bè của cháu không có những thứ đó, họ đều tròn mắt ngưỡng mộ cháu. Trong trí nhớ của cháu, lúc đó cháu chẳng có gì là vui vẻ cả, cháu không cần tiền mà chỉ cần bố mẹ cháu dẫn cháu đi công viên chơi...
- Khi cháu lớn, lúc thì ở chỗ bố, lúc thì ở chỗ mẹ, hai người bọn họ cứ muốn kéo cháu về phía mình, nhưng cháu chẳng muốn ở nhà ai, đến cái chứng minh thư của cháu chỉ có hai chữ “Đường Đương”, cháu chẳng theo họ của ai, lúc đó mẹ cháu rất lo lằng, bảo cháu theo họ của ai cũng được, đừng giống như đứa con hoang có tên không họ...
- Lúc đó cháu nghĩ, cháu chẳng phải là một đứa con hoang sao? Ngoài có xe, có nhà có cửa ra, cháu có khác gì một đứa con hoang đâu...
Nói đến đây, đôi mắt của Đường Đường nhòe đi, nhưng khi nhìn vào Dương Thần lại ngoẻn miệng cười:
- Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng thì có chú ở bên cạnh, cuối cùng thì cháu không phải sống cái tháng ngày chỉ biết đàn đúm bạn bè ăn chơi nhảy múa, tiêu tiền bố mẹ nữa rồi.
Dương Thần không ngờ một cô gái nhí nhảnh đầy sức sống lại có một quá khứ u ám đến vậy, tuy bố mẹ đều là những nhân vật có tiền có quyền, nhưng lại quá hẹp hòi với thế giới nội tâm của con cái!
- Chú đâu phải bố mẹ cháu, cháu đừng có quá coi trọng chú đó nhé.
Dương Thần mếu máo cười, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn, có lẽ xuất thân của Đường Đường cũng có vài phần giống với mình, cũng có thề vì thương cảm cho cái tuổi mười tám mịt mù của cô gái đó.
Đường Đương lắc đầu nói:
- Chú không phải là bố, cũng không phải là mẹ, nhưng..
/1662
|