Seoul về đêm nhiệt độ càng lúc càng giảm xuống, vừa vào trong phòng đã khiến cho người ta thấy ấm áp hơn hẳn.
Trong ngôi nhà trọ Lý Tinh Tinh ở, Lâm Nhược Khê bỏ mũ xuống, nhìn quanh một lúc, sau đó mới ngồi xuống ghế sô pha.
- Có lò sưởi nên ấm thật, nơi này cho một người ở cũng khá là thoải mái.
Lâm Nhược Khê nhìn quanh một lát rồi nói.
Lý Tinh Tinh lặng lẽ pha hai cốc trà nóng, sau khi đặt hai tách trà lên bàn, cũng ngồi xuống đối diện với Lâm Nhược Khê.
- Là Hội trưởng Park sắp xếp chỗ ở này cho tôi, vì nó gần với nhà họ Park, nên tôi ở đây.
Lý Tinh Tinh cười nói.
- Vậy tại sao không ở ngay trong nhà họ Park?
Lý Tinh Tinh lắc đầu:
- Có lẽ do quy định của gia tộc lớn là vậy, dù sao tôi cũng chỉ là cô giáo, không phải khách quý cũng không phải người hầu.
- Ồ…
Lâm Nhược Khê gật gật đầu.
Hay người nói đến đây, thì không biết nói gì nữa.
Lâm Nhược Khê bưng tách tà nóng, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi đặt xuống.
Trong phòng khách yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhược Khê mới mở lời, cô thận trọng hỏi thăm:
- Tinh Tinh…Cô…có phải cô đang qua lại với Park Jung Hoon không?
Lý Tinh Tinh sớm đã có chuẩn bị, hỏi lại:
- Là do anh Dương bảo chị tới hỏi tôi sao?
Lâm Nhược Khê ngừng một lúc, sau đó mới cân nhắc nói:
- Là hai chúng tôi đều muốn hỏi.
- Tại sao?
- Bởi vì Park Jung Hoon không phải người bình thường, chúng tôi sợ cô bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt, lúc ấy sẽ bị tổn thương.
Lâm Nhược Khê khẩn thiết nói.
Lý Tinh Tinh như vừa được nghe một câu chuyện cười, thì thào tự nói:
- Tổn…thương?
- Đúng vậy.
Lâm Nhược Khê gật đầu:
- Có lẽ cô cũng biết, Park Jung Hoon là con nuôi nhà họ Park, lúc trước vì tranh giành gia sản, đã từng có quan hệ qua lại với Liễu Nghiên Hi, kết quả sau khi biết được Liễu Nghiên Hi không giúp gì được cho cậu ta, thì cậu ta liền đá Liễu Nghiên Hi. Cô cũng đã thấy Liễu Nghiên Hi biến thành thế nào rồi đấy.
Lý Tinh Tinh dường như không có chút xúc động nào, ngẩng đầu hỏi:
- Liễu Nghiên Hi là Liễu Nghiên Hi, tôi là tôi, tôi lại không thể giúp anh ta tranh giành gia sản, vì sao chị lại vơ đũa cả nắm như vậy?
- Nhưng… nhưng nhân phẩm của anh ta rất có vấn đề!
Lâm Nhược Khê sốt ruột nói.
Lý Tinh Tinh nhìn Lâm Nhược Khê thật kĩ rồi nói:
- Chị Nhược Khê…Vậy chị có biết không, anh Dương cũng ngắt đầu của một người xuống ngay trước mắt của tôi…Như cách nói của chị, thì anh Dương không chỉ là tội phạm giết người, mà còn là một người đàn ông hung hãn, thô bạo, nói anh ấy tâm địa độc ác, biến thái, cũng không có gì là quá cả…
- Sao cô có thể nói anh ấy như vậy được! Dương Thần không giết người bừa bãi, anh ấy vì bảo vệ cô!
Lâm Nhược Khê bất mãn nói.
Nhưng Park Jung Hoon cũng vì lợi ích của anh ta, mà lợi dụng Liễu Nghiên Hi để lấy gia sản, lẽ nào lại tàn nhẫn hơn kẻ giết người cắt đầu sao?
Lý Tinh Tinh phản bác.
Lâm Nhược Khê ngạc nhiên, lúc mới bắt đầu cô không hề nghĩ tới cuộc nói chuyện sẽ diễn ra như vậy.
Thấy Lâm Nhược Khê không nói gì, Lý Tinh Tinh tiếp tục:
- Tôi biết chị và anh Dương cũng vì muốn tốt cho tôi, lo lắng tôi bị Park Jung Hoon lừa gạt, chơi đùa, rồi bị tổn thương.
Thế nhưng chị Nhược Khê, chị có từng nghĩ, cho dù không có Park Jung Hoon, cũng sẽ có người đàn ông khác xuất hiện.
Tuy tôi nói có chút xấu hổ, nhưng nếu như tôi có vẻ ngoài bình thường, có lẽ có thể tìm được một người đàn ông bình thường, sống ổn định tới cuối đời.
Thế nhưng tôi có thể khiến cho Park Jung Hoon phải lấy lòng tôi, như vậy chứng tỏ ít nhất tôi cũng có sức hút của mình.
Có lẽ chị không biết, lúc đầu khi còn ở Trung Hải, nếu như không có anh Dương, tôi đã bị cha con Trần Đức Hải và Trần Phong của hội Tây Minh ở Trung Hải hại rồi.
Nếu như lúc đầu không có anh Dương, có lẽ lúc này tôi đã là vũ nữ hộp đêm rồi, vì cha mẹ tôi sức khỏe không tốt, gia đình tôi cần tiền, ngoài làm những công việc đó, tôi không còn lựa chọn nào khác…
Lâm Nhược Khê hai tay nắm chặt góc áo, cắn môi, cúi đầu.
Lý Tinh Tinh lau khóe mắt, miễn cưỡng cười nói:
- Chị Nhược Khê, chị từ nhỏ gia đình đã có điều kiện tốt, có lẽ không nghĩ tới những chuyện này. Kì thực có lúc tôi đi qua những vũ nữ hộp đêm, tôi đã nghĩ, thực ra có những cô gái xinh đẹp ở đó, lúc bắt đầu họ cũng không muốn như vậy.
Họ có lẽ cũng giống tôi, cũng từng là giáo viên, sinh viên, cũng có thể là công nhân viên chức, thậm chí có thể là tiểu thư nhà giàu, nhưng đối mặt với những thế lực không thể không thể chống lại được, lại không có thế lực gì như tôi, lẽ nào họ có thể làm gì khác sao?
Hôm nay cho dù là Park Jung Hoon, hay là Lý Trinh Tầm, Kim Trinh Huân, nếu tôi trở về Trung Hải, trở về bên cạnh cha mẹ tôi, thì tôi có thể lập gia đình sao. Vậy người con trai đến tán tỉnh tôi, tôi làm sao biết được anh ta rốt cuộc nghĩ gì? Tôi lại càng không dám bảo đảm, bản thân mình sẽ không bị người khác lợi dụng.
Nói đến đây, Lý Tinh Tinh tự cười giễu mình, nói:
- Đương nhiên, thực ra cái thế giới này cũng không đen tối đến như vậy, như vậy là xong, tôi chỉ nói về khả năng mà thôi. Nói đi nói lại, tôi chỉ thực sự cảm thấy…tôi thực sự ngưỡng mộ chị…
Lâm Nhược Khê im lặng nhìn cô gái, trong lòng dậy lên bao nỗi chua xót phức tạp.
Lý Tinh Tinh cười vẻ sầu thảm nói:
- Chị Nhược Khê, chị có thể rộng lượng tới khuyên bảo tôi như vậy, là vì chị căn bản không cần phải lo lắng điều gì, chị luôn cảm thấy an toàn, không phải lo lắng trước sau, đã có anh Dương luôn bảo vệ chị, không để cho chị bị tổn thương, hơn nữa điều hiển nhiên.
Chị có thể tức giận anh ấy, có thể mắng anh ấy, có thể đưa ra những yêu cầu vô lí với anh ấy, anh ấy đều sẽ đáp ứng chị. Tôi cũng muốn tìm một người đàn ông đáng để tôi tin tưởng, đáng để tôi yên tâm, nhưng số của tôi không may mắn như chị, đa số phụ nữ vận may của họ cũng không bằng chị, cho nên, chị thật là hạnh phúc…
Lâm Nhược Khê hít thở thật sâu, nói:
- Nói như vậy, cô vẫn sẽ tiếp tục thử tiếp xúc với Park Jung Hoon?
Lý Tinh Tinh lắc đầu:
- Nếu anh ta muốn đến tìm tôi, tôi dựa vào cái gì để ngăn cản anh ta chứ? Tôi chỉ là tên vô danh tiểu tốt, anh ta là Giám đốc tập đoàn đa quốc gia, anh ta không giở trò bỉ ổi với tôi, tôi đã rất cảm kích rồi. Tôi dựa vào cái gì để cự tuyệt anh ta chứ?
Lâm Nhược Khê nghẹn lời, quả thực, nếu như chọc tức Park Jung Hoon, thì chỉ có Lý Tinh Tinh bị nguy hiểm mà thôi.
Lâm Nhược Khê định nói Dương Thần có thể giúp được cô ấy, nhưng nếu nói như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho Dương Thần và Lý Tinh Tinh dây dưa mãi không dứt hay sao?
Lý Tinh Tinh dường như mơ hồ đoán biết được diễn biến tâm lý của Lâm Nhược Khê, cười nói:
- Chị Nhược Khê, chị thấy đấy, đấy là một kết cục bế tắc. Bởi vì lập trường của chị, và lập trường của tôi không giống nhau. Cho nên, cho dù chị nói gì, thì sợi dây cứu hộ của chị, cũng chỉ gây ra tác dụng ngược lại với tôi mà thôi, nếu cứ như vậy, thì bế tắc này, sẽ càng ngày càng trở nên khó gỡ, đến cuối cùng, quan hệ giữa chúng ta, sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Lâm Nhược Khê nhìn Lý Tinh Tinh một hồi lâu, người con gái trước mắt khiến cho cô cảm thấy mơ hồ.
- Xem ra một năm nay, cô đã trưởng thành lên rất nhiều rồi. Tôi thực sự may mắn vì hôm nay người đến nghe cô nói chuyện, là tôi.
Lý Tinh Tinh nói:
- Không chỉ có phụ nữ, đàn ông cũng thích tự lừa gạt bản thân, nếu không phải anh ấy muốn đến khuyên tôi, e rằng chị Nhược Khê cũng sẽ không vội vàng đến tìm tôi một mình đâu.
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Cái này không giống nhau, tôi nghĩ nếu Dương Thần tự mình tới đây, nghe xong những lời này, sợ rằng không kìm được, trái tim lại trở nên yếu mềm. May mà tôi đã ngăn anh ấy lại, tuy rằng trái tim của tôi đã trở nên mềm yếu rồi, nhưng may mà tận đáy lòng mình tôi vẫn có sự ích kỉ của mình.
Nói rồi Lâm Nhược Khê đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, nói:
- Tôi đi đây, xem ra tôi đến đây cũng bằng thừa rồi. Nếu như cô đã biết mình đang làm gì, vậy thì đấy là con đường mà cô lựa chọn. Trên thế giới này, những người phụ nữa đáng thương thì rất nhiều, chồng của tôi không có trách nhiệm bảo bọc những người phụ nữ cần sự che chở của anh ấy, tôi cũng không đủ sức để chấp nhận quá nhiều người nhiều người như vậy.
Tinh Tinh, cô phải tự mình giải quyết mọi chuyện cho thật tốt, nếu cần giúp đỡ, có thể tới tìm tôi, với tư cách là chị em tốt…
Nói xong, Lâm Nhược Khê quay người ra khỏi phòng khách, tiện tay đóng luôn cửa.
Lý Tinh Tinh ngồi trên ghế sô pha, im lặng cúi đầu, ánh mắt như vừa được giải thoát.
Từ nhà trọ đi ra, Lâm Nhược Khê vừa đi ra tới đường, trong bóng tối phía trước, có một bóng hình quen thuộc đang chầm chậm bước tới.
Dương Thần mang nụ cười dịu dàng, đi về phía trước nhẹ nhàng ôm chặt lấy vợ.
- Ngoan vậy, còn tới đón em nữa à?
Lâm Nhược Khê để lộ vẻ mặt hết sức bình thường, hơn nữa còn có vẻ nhẹ nhõm.
Đi song song bên cạnh, Dương Thần hỏi:
- Nói chuyện thế nào rồi?
- Tinh Tinh nói cô ấy biết mình đang làm gì, cô ấy cũng không còn là trẻ con nữa, nên để cô ấy tự lựa chọn con đường của mình không phải sao?
Dương Thần gật đầu nói:
- Có thể giúp được cô ấy, thì em giúp anh cố gắng giúp đỡ cô ấy, nếu như là Hội trưởng Park nói, để cô ấy trở về Trung Hải, hay đi Mỹ cũng được, dù sao cũng là người quen cũ, em cũng khó có được một người bạn tốt không phải sao?
Lâm Nhược Khê mỉm cười đồng tình, trong bóng tối, âm thanh nhanh chóng bị gió thổi tan đi.
…
Cũng trong đêm đó, trong thư phòng của nhà họ Goo ở khu Keangnam.
Goo Chi Yong ngồi trên chiếc ghế da xoay, tay cầm điện thoại, cười ha ha với người trong điện thoại dường như vừa nói chuyện gì đắc ý lắm.
Leen và Goo Yun đứng trước bàn sách, không dám gây ra tiếng động gì.
Chờ cuộc điện thoại kết thúc, Goo Chi Yong mới nói:
- Tim dùng để cấy ghép cho Hội trưởng Park đã có rồi, đợi quyết định xem ngày nào tiến hành phẫu thuật, sẽ lập tức tiến hành lấy tim từ bệnh viện tuyến dưới, sau đó sẽ nhanh chóng chuyển tới bệnh viện đại học.
Leen nhíu mày:
- Hội trưởng, thực sự sẽ để cho Jane tiến hành phẫu thuật hay sao? Như vậy chẳng phải sẽ để lỡ mất có hội khiến nhà họ Park chịu ơn chúng ta sao? Như vậy cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng bệnh viện chúng ta.
- Ngu ngốc!
Goo Chi Yong nói:
- Đồng thời làm cấy ghép gan và tim, lại là với một lão già cơ thể suy nhược như vậy, ông cảm thấy tỉ lệ thành công là bao nhiêu?
- Điều này….
Leen đổ mồ hôi lạnh:
- Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không thể thành công được, nhưng thực tế, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chỉ dựa vào kĩ năng của một bác sĩ, tôi thấy không có tới 1% thành công.
- Vậy không phải xong rồi sao? Một ca phẫu thuật biết trước sẽ thất bại, chúng ta cần gì phải cố đâm đầu vào, như vậy chẳng phải là tự dẫn xác vào miệng rắn sao? Nếu Jane đã muốn làm, thì để cho cô ta làm, Park Chuan chết sớm như vậy, tuy có chút tiếc nuối, nhưng ít nhất cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ cần nói nguyên nhân cái chết là do ca phẫu thuật của Jane thất bại là được rồi.
Goo Chi Yong cười lạnh lùng nói:
- Những gì chúng ta phải làm, chính là phải dốc toàn lực phối hợp, để có được sự biết ơn của nhà họ Park, tìm cơ hội liên hôn với nhà họ Park, như vậy là tốt rồi.
Goo Yun liếm liếm môi, cười tà nói:
- Cha, con bé Trinh Tú ấy quả thực lớn lên thật là xinh đẹp, so với mấy cô gái chỉ biết khoe khoang thì hơn hẳn, con nhất định phải lấy được cô ta.
- Không có tiền đồ, dựa vào hiệp ước liên hôn, lấy được Trinh Tú chỉ là bước đầu, tập đoàn Tinh Nguyệt không có lão hồ li Park Chuan, sớm muộn gì cũng là của chúng ta, tên tiểu tử phải biết nhìn xa trông rộng một chút.
Trong mắt Goo Yun tràn đầy sự hưng phấn, dường như tương lai tốt đẹp đang nằm trong tầm tay vậy.
Trong ngôi nhà trọ Lý Tinh Tinh ở, Lâm Nhược Khê bỏ mũ xuống, nhìn quanh một lúc, sau đó mới ngồi xuống ghế sô pha.
- Có lò sưởi nên ấm thật, nơi này cho một người ở cũng khá là thoải mái.
Lâm Nhược Khê nhìn quanh một lát rồi nói.
Lý Tinh Tinh lặng lẽ pha hai cốc trà nóng, sau khi đặt hai tách trà lên bàn, cũng ngồi xuống đối diện với Lâm Nhược Khê.
- Là Hội trưởng Park sắp xếp chỗ ở này cho tôi, vì nó gần với nhà họ Park, nên tôi ở đây.
Lý Tinh Tinh cười nói.
- Vậy tại sao không ở ngay trong nhà họ Park?
Lý Tinh Tinh lắc đầu:
- Có lẽ do quy định của gia tộc lớn là vậy, dù sao tôi cũng chỉ là cô giáo, không phải khách quý cũng không phải người hầu.
- Ồ…
Lâm Nhược Khê gật gật đầu.
Hay người nói đến đây, thì không biết nói gì nữa.
Lâm Nhược Khê bưng tách tà nóng, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi đặt xuống.
Trong phòng khách yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhược Khê mới mở lời, cô thận trọng hỏi thăm:
- Tinh Tinh…Cô…có phải cô đang qua lại với Park Jung Hoon không?
Lý Tinh Tinh sớm đã có chuẩn bị, hỏi lại:
- Là do anh Dương bảo chị tới hỏi tôi sao?
Lâm Nhược Khê ngừng một lúc, sau đó mới cân nhắc nói:
- Là hai chúng tôi đều muốn hỏi.
- Tại sao?
- Bởi vì Park Jung Hoon không phải người bình thường, chúng tôi sợ cô bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt, lúc ấy sẽ bị tổn thương.
Lâm Nhược Khê khẩn thiết nói.
Lý Tinh Tinh như vừa được nghe một câu chuyện cười, thì thào tự nói:
- Tổn…thương?
- Đúng vậy.
Lâm Nhược Khê gật đầu:
- Có lẽ cô cũng biết, Park Jung Hoon là con nuôi nhà họ Park, lúc trước vì tranh giành gia sản, đã từng có quan hệ qua lại với Liễu Nghiên Hi, kết quả sau khi biết được Liễu Nghiên Hi không giúp gì được cho cậu ta, thì cậu ta liền đá Liễu Nghiên Hi. Cô cũng đã thấy Liễu Nghiên Hi biến thành thế nào rồi đấy.
Lý Tinh Tinh dường như không có chút xúc động nào, ngẩng đầu hỏi:
- Liễu Nghiên Hi là Liễu Nghiên Hi, tôi là tôi, tôi lại không thể giúp anh ta tranh giành gia sản, vì sao chị lại vơ đũa cả nắm như vậy?
- Nhưng… nhưng nhân phẩm của anh ta rất có vấn đề!
Lâm Nhược Khê sốt ruột nói.
Lý Tinh Tinh nhìn Lâm Nhược Khê thật kĩ rồi nói:
- Chị Nhược Khê…Vậy chị có biết không, anh Dương cũng ngắt đầu của một người xuống ngay trước mắt của tôi…Như cách nói của chị, thì anh Dương không chỉ là tội phạm giết người, mà còn là một người đàn ông hung hãn, thô bạo, nói anh ấy tâm địa độc ác, biến thái, cũng không có gì là quá cả…
- Sao cô có thể nói anh ấy như vậy được! Dương Thần không giết người bừa bãi, anh ấy vì bảo vệ cô!
Lâm Nhược Khê bất mãn nói.
Nhưng Park Jung Hoon cũng vì lợi ích của anh ta, mà lợi dụng Liễu Nghiên Hi để lấy gia sản, lẽ nào lại tàn nhẫn hơn kẻ giết người cắt đầu sao?
Lý Tinh Tinh phản bác.
Lâm Nhược Khê ngạc nhiên, lúc mới bắt đầu cô không hề nghĩ tới cuộc nói chuyện sẽ diễn ra như vậy.
Thấy Lâm Nhược Khê không nói gì, Lý Tinh Tinh tiếp tục:
- Tôi biết chị và anh Dương cũng vì muốn tốt cho tôi, lo lắng tôi bị Park Jung Hoon lừa gạt, chơi đùa, rồi bị tổn thương.
Thế nhưng chị Nhược Khê, chị có từng nghĩ, cho dù không có Park Jung Hoon, cũng sẽ có người đàn ông khác xuất hiện.
Tuy tôi nói có chút xấu hổ, nhưng nếu như tôi có vẻ ngoài bình thường, có lẽ có thể tìm được một người đàn ông bình thường, sống ổn định tới cuối đời.
Thế nhưng tôi có thể khiến cho Park Jung Hoon phải lấy lòng tôi, như vậy chứng tỏ ít nhất tôi cũng có sức hút của mình.
Có lẽ chị không biết, lúc đầu khi còn ở Trung Hải, nếu như không có anh Dương, tôi đã bị cha con Trần Đức Hải và Trần Phong của hội Tây Minh ở Trung Hải hại rồi.
Nếu như lúc đầu không có anh Dương, có lẽ lúc này tôi đã là vũ nữ hộp đêm rồi, vì cha mẹ tôi sức khỏe không tốt, gia đình tôi cần tiền, ngoài làm những công việc đó, tôi không còn lựa chọn nào khác…
Lâm Nhược Khê hai tay nắm chặt góc áo, cắn môi, cúi đầu.
Lý Tinh Tinh lau khóe mắt, miễn cưỡng cười nói:
- Chị Nhược Khê, chị từ nhỏ gia đình đã có điều kiện tốt, có lẽ không nghĩ tới những chuyện này. Kì thực có lúc tôi đi qua những vũ nữ hộp đêm, tôi đã nghĩ, thực ra có những cô gái xinh đẹp ở đó, lúc bắt đầu họ cũng không muốn như vậy.
Họ có lẽ cũng giống tôi, cũng từng là giáo viên, sinh viên, cũng có thể là công nhân viên chức, thậm chí có thể là tiểu thư nhà giàu, nhưng đối mặt với những thế lực không thể không thể chống lại được, lại không có thế lực gì như tôi, lẽ nào họ có thể làm gì khác sao?
Hôm nay cho dù là Park Jung Hoon, hay là Lý Trinh Tầm, Kim Trinh Huân, nếu tôi trở về Trung Hải, trở về bên cạnh cha mẹ tôi, thì tôi có thể lập gia đình sao. Vậy người con trai đến tán tỉnh tôi, tôi làm sao biết được anh ta rốt cuộc nghĩ gì? Tôi lại càng không dám bảo đảm, bản thân mình sẽ không bị người khác lợi dụng.
Nói đến đây, Lý Tinh Tinh tự cười giễu mình, nói:
- Đương nhiên, thực ra cái thế giới này cũng không đen tối đến như vậy, như vậy là xong, tôi chỉ nói về khả năng mà thôi. Nói đi nói lại, tôi chỉ thực sự cảm thấy…tôi thực sự ngưỡng mộ chị…
Lâm Nhược Khê im lặng nhìn cô gái, trong lòng dậy lên bao nỗi chua xót phức tạp.
Lý Tinh Tinh cười vẻ sầu thảm nói:
- Chị Nhược Khê, chị có thể rộng lượng tới khuyên bảo tôi như vậy, là vì chị căn bản không cần phải lo lắng điều gì, chị luôn cảm thấy an toàn, không phải lo lắng trước sau, đã có anh Dương luôn bảo vệ chị, không để cho chị bị tổn thương, hơn nữa điều hiển nhiên.
Chị có thể tức giận anh ấy, có thể mắng anh ấy, có thể đưa ra những yêu cầu vô lí với anh ấy, anh ấy đều sẽ đáp ứng chị. Tôi cũng muốn tìm một người đàn ông đáng để tôi tin tưởng, đáng để tôi yên tâm, nhưng số của tôi không may mắn như chị, đa số phụ nữ vận may của họ cũng không bằng chị, cho nên, chị thật là hạnh phúc…
Lâm Nhược Khê hít thở thật sâu, nói:
- Nói như vậy, cô vẫn sẽ tiếp tục thử tiếp xúc với Park Jung Hoon?
Lý Tinh Tinh lắc đầu:
- Nếu anh ta muốn đến tìm tôi, tôi dựa vào cái gì để ngăn cản anh ta chứ? Tôi chỉ là tên vô danh tiểu tốt, anh ta là Giám đốc tập đoàn đa quốc gia, anh ta không giở trò bỉ ổi với tôi, tôi đã rất cảm kích rồi. Tôi dựa vào cái gì để cự tuyệt anh ta chứ?
Lâm Nhược Khê nghẹn lời, quả thực, nếu như chọc tức Park Jung Hoon, thì chỉ có Lý Tinh Tinh bị nguy hiểm mà thôi.
Lâm Nhược Khê định nói Dương Thần có thể giúp được cô ấy, nhưng nếu nói như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho Dương Thần và Lý Tinh Tinh dây dưa mãi không dứt hay sao?
Lý Tinh Tinh dường như mơ hồ đoán biết được diễn biến tâm lý của Lâm Nhược Khê, cười nói:
- Chị Nhược Khê, chị thấy đấy, đấy là một kết cục bế tắc. Bởi vì lập trường của chị, và lập trường của tôi không giống nhau. Cho nên, cho dù chị nói gì, thì sợi dây cứu hộ của chị, cũng chỉ gây ra tác dụng ngược lại với tôi mà thôi, nếu cứ như vậy, thì bế tắc này, sẽ càng ngày càng trở nên khó gỡ, đến cuối cùng, quan hệ giữa chúng ta, sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Lâm Nhược Khê nhìn Lý Tinh Tinh một hồi lâu, người con gái trước mắt khiến cho cô cảm thấy mơ hồ.
- Xem ra một năm nay, cô đã trưởng thành lên rất nhiều rồi. Tôi thực sự may mắn vì hôm nay người đến nghe cô nói chuyện, là tôi.
Lý Tinh Tinh nói:
- Không chỉ có phụ nữ, đàn ông cũng thích tự lừa gạt bản thân, nếu không phải anh ấy muốn đến khuyên tôi, e rằng chị Nhược Khê cũng sẽ không vội vàng đến tìm tôi một mình đâu.
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Cái này không giống nhau, tôi nghĩ nếu Dương Thần tự mình tới đây, nghe xong những lời này, sợ rằng không kìm được, trái tim lại trở nên yếu mềm. May mà tôi đã ngăn anh ấy lại, tuy rằng trái tim của tôi đã trở nên mềm yếu rồi, nhưng may mà tận đáy lòng mình tôi vẫn có sự ích kỉ của mình.
Nói rồi Lâm Nhược Khê đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, nói:
- Tôi đi đây, xem ra tôi đến đây cũng bằng thừa rồi. Nếu như cô đã biết mình đang làm gì, vậy thì đấy là con đường mà cô lựa chọn. Trên thế giới này, những người phụ nữa đáng thương thì rất nhiều, chồng của tôi không có trách nhiệm bảo bọc những người phụ nữ cần sự che chở của anh ấy, tôi cũng không đủ sức để chấp nhận quá nhiều người nhiều người như vậy.
Tinh Tinh, cô phải tự mình giải quyết mọi chuyện cho thật tốt, nếu cần giúp đỡ, có thể tới tìm tôi, với tư cách là chị em tốt…
Nói xong, Lâm Nhược Khê quay người ra khỏi phòng khách, tiện tay đóng luôn cửa.
Lý Tinh Tinh ngồi trên ghế sô pha, im lặng cúi đầu, ánh mắt như vừa được giải thoát.
Từ nhà trọ đi ra, Lâm Nhược Khê vừa đi ra tới đường, trong bóng tối phía trước, có một bóng hình quen thuộc đang chầm chậm bước tới.
Dương Thần mang nụ cười dịu dàng, đi về phía trước nhẹ nhàng ôm chặt lấy vợ.
- Ngoan vậy, còn tới đón em nữa à?
Lâm Nhược Khê để lộ vẻ mặt hết sức bình thường, hơn nữa còn có vẻ nhẹ nhõm.
Đi song song bên cạnh, Dương Thần hỏi:
- Nói chuyện thế nào rồi?
- Tinh Tinh nói cô ấy biết mình đang làm gì, cô ấy cũng không còn là trẻ con nữa, nên để cô ấy tự lựa chọn con đường của mình không phải sao?
Dương Thần gật đầu nói:
- Có thể giúp được cô ấy, thì em giúp anh cố gắng giúp đỡ cô ấy, nếu như là Hội trưởng Park nói, để cô ấy trở về Trung Hải, hay đi Mỹ cũng được, dù sao cũng là người quen cũ, em cũng khó có được một người bạn tốt không phải sao?
Lâm Nhược Khê mỉm cười đồng tình, trong bóng tối, âm thanh nhanh chóng bị gió thổi tan đi.
…
Cũng trong đêm đó, trong thư phòng của nhà họ Goo ở khu Keangnam.
Goo Chi Yong ngồi trên chiếc ghế da xoay, tay cầm điện thoại, cười ha ha với người trong điện thoại dường như vừa nói chuyện gì đắc ý lắm.
Leen và Goo Yun đứng trước bàn sách, không dám gây ra tiếng động gì.
Chờ cuộc điện thoại kết thúc, Goo Chi Yong mới nói:
- Tim dùng để cấy ghép cho Hội trưởng Park đã có rồi, đợi quyết định xem ngày nào tiến hành phẫu thuật, sẽ lập tức tiến hành lấy tim từ bệnh viện tuyến dưới, sau đó sẽ nhanh chóng chuyển tới bệnh viện đại học.
Leen nhíu mày:
- Hội trưởng, thực sự sẽ để cho Jane tiến hành phẫu thuật hay sao? Như vậy chẳng phải sẽ để lỡ mất có hội khiến nhà họ Park chịu ơn chúng ta sao? Như vậy cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng bệnh viện chúng ta.
- Ngu ngốc!
Goo Chi Yong nói:
- Đồng thời làm cấy ghép gan và tim, lại là với một lão già cơ thể suy nhược như vậy, ông cảm thấy tỉ lệ thành công là bao nhiêu?
- Điều này….
Leen đổ mồ hôi lạnh:
- Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không thể thành công được, nhưng thực tế, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chỉ dựa vào kĩ năng của một bác sĩ, tôi thấy không có tới 1% thành công.
- Vậy không phải xong rồi sao? Một ca phẫu thuật biết trước sẽ thất bại, chúng ta cần gì phải cố đâm đầu vào, như vậy chẳng phải là tự dẫn xác vào miệng rắn sao? Nếu Jane đã muốn làm, thì để cho cô ta làm, Park Chuan chết sớm như vậy, tuy có chút tiếc nuối, nhưng ít nhất cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ cần nói nguyên nhân cái chết là do ca phẫu thuật của Jane thất bại là được rồi.
Goo Chi Yong cười lạnh lùng nói:
- Những gì chúng ta phải làm, chính là phải dốc toàn lực phối hợp, để có được sự biết ơn của nhà họ Park, tìm cơ hội liên hôn với nhà họ Park, như vậy là tốt rồi.
Goo Yun liếm liếm môi, cười tà nói:
- Cha, con bé Trinh Tú ấy quả thực lớn lên thật là xinh đẹp, so với mấy cô gái chỉ biết khoe khoang thì hơn hẳn, con nhất định phải lấy được cô ta.
- Không có tiền đồ, dựa vào hiệp ước liên hôn, lấy được Trinh Tú chỉ là bước đầu, tập đoàn Tinh Nguyệt không có lão hồ li Park Chuan, sớm muộn gì cũng là của chúng ta, tên tiểu tử phải biết nhìn xa trông rộng một chút.
Trong mắt Goo Yun tràn đầy sự hưng phấn, dường như tương lai tốt đẹp đang nằm trong tầm tay vậy.
/1662
|