Leen trầm mặc nói:
- Do phẫu thuật Batista lần trước, và cơ tim mãn tính không còn đầy đủ chức năng, có chuyển biến xấu đi, hiện tượng dính liền thậm chí có thể dẫn tới tắc cơ tim. Muốn cắt phần dính liền ra, cho dù y thuật của Jane có cao cỡ nào cũng phải mất ba giờ đồng hồ.
Bên cạnh lại có bác sĩ nói:
- Điều quan trọng nhất là nếu không thể hoàn thành việc cắt bỏ, thì không thể tiến hành cấy ghép tim.
Jane đang làm phẫu thuật, dường như tinh thần cô không hề bị dao động gì. Cô ngẩng đầu nói với trợ mổ:
- Cậu phụ trách cắt bỏ phần dính liền xung quanh, tốc độ cần nhanh, nhưng cũng cần phải hết sức cẩn thận.
Trợ mổ lập tức gật đầu, dù sao cũng là những bác sĩ nổi tiếng của Mỹ, tính chuyên nghiệp cao, lập tức lấy băng gạc và dao mổ, tiến hành cắt bỏ.
Ca phẫu thuật tiếp tục được tiến hành, Jane vừa thực hiện ca mổ, vừa là người chỉ huy.
- Ngừng hô hấp, PRESSURECHECK!
- Mau đóng thiết bị thở, huyết áp không có gì thay đổi!
Bác sĩ phụ trách điều chỉnh máy móc nói.
- Tạm thời cho nồng độ dưỡng khí tăng lên 1 đơn vị!
Jane chỉ đạo, sau đó nói với trợ mổ:
- Cậu cắt bỏ vách dưới.
- Vâng.
Từng giây từng phút trôi qua, trên khán đài, Leen đang xem giờ, nói:
- Ca phẫu thuật cấy ghép tim phải hoàn thành trong bốn tiếng, đấy là tối đa, bây giờ còn hai tiếng rưỡi nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc tim tới, cũng chưa thể xong được.
Trinh Tú hai mắt long lanh đẫm lệ, lo lắng nắm chặt hai tay, vẻ mặt khổ sở.
Cô hầum Jeong ôm lấy vai cô bé, khuôn mặt lo lắng.
Park Jung Hoon nhìn giờ, khóe miệng lộ ra nụ cười kì dị.
Phía dưới, Jane vẫn rất điềm tĩnh tiến hành phẫu thuật.
- Để tôi điều chỉnh IVC, tĩnh mạch dưới hơi nghiệng, viên đầu tiễn….
Máy trợ mổ đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại cảm thấy vô cùng khâm phục Jane, đối mặt với khó khăn như vậy nhưng không hề hoang mang.
Vinson bên cạnh cũng không bị ảnh hưởng gì, thuận lợi tiến hành cấy ghép gan.
- Bộ phận cấy ghép gan, kết thúc khâu động mạch gan, tiến hành tái tạo lại túi mật, nhíp, tuyến 40…
Jane hơi liếc Vinson, gật đầu vẻ tán dương.
Vinson cười khổ sau chiếc khẩu trang, cô giáo còn rảnh rỗi biểu dương mình, cho dù cấy ghép gan có thành công, nhưng bộ phận cấy ghép tim thì không hề thấy chút hy vọng nào.
Lúc này, Waren cao giọng nói:
- Đường ruột bắt đầu phình lên, giãn cơ…thưa cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ hội rất mong manh.
- Gấp cái gì, các cậu cho rằng tôi không biết à? Nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng phải dốc toàn lực ứng phó, là một bác sĩ, chỉ cần một tia hy vọng cũng không thể từ bỏ.
Những nhân viên trong phòng phẫu thuật nhìn Jane vẻ xúc động, niềm tin của nữ bác sĩ trẻ này đã truyền sang mọi người, sau đó tiếp tục chăm chú làm việc.
Trên khán đài, ánh mắt Leen có gì đó khác thường, ngây người nhìn các động tác của Jane.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên trong phòng làm mọi người giật mình.
Viện trưởng bệnh viện đại học nhận điện thoại, sau khi nghe điện thoại, lập tức đưa cho Goo Chi Yong.
Goo Chi Yong vừa nhận điện thoại, liền hét lên:
- Cái gì? Lũ ăn hại! Nhanh chóng xử lí chuyện này cho ta, Lập tức đưa nó về đây!
Mọi người vừa nghe thấy thế, lập tức có người hỏi lại:
- Có phải tim xảy ra vấn đề gì không?
Goo Chi Yong hắng giọng:
- Xe vận chuyển tim gặp phải tai nạn xảy ra trên đường, bây giờ đoạn đường đó đang bị tắc.
- Vậy…vậy phải làm sao? Thời gian sắp hết rồi, sao giờ mới báo tin?
Liễu Hạo Minh sốt ruột hỏi.
Trinh Tú khuôn mặt trắng bệch, tiến lên phía trước chất vấn:
- Không phải lúc nãy ông nói sẽ tuyệt đối không xảy ra sai xót gì hay sao?
Rất nhiều người nhìn Goo Chi Yong bằng ánh mắt nghi ngờ, khiến cho khuôn mặt Goo Chi Yong càng trở nên khó coi hơn.
- Chết tiệt…cho dù các người có tin hay không, tôi thực sự không nghĩ rằng sẽ đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông.
Goo Chi Yong nghiến răng nói.
- Hội trưởng Goo, ông nói vậy mà tin được sao? Tại sao tự dưng lại xảy ra tai nạn giao thông, mà không phải lúc khác? Có phải hơi quá trùng hợp hay không?
Park Jung Hoon giận giữ chất vấn.
Goo Chi Yong cười nhạt nhìn Park Jung Hoon:
- Tôi cũng muốn biết…có phải có ai đó đang giở trò sau lưng hay không?
Không khí trong phòng trở nên ngưng đọng.
Leen đột nhiên cắn chặt răng nói vào microphone:
- Bác sĩ Jane, tim cấy ghép gặp phải tai nạn xe trên đường, cả đoạn đường bị tắc, không thể đến kịp thời được, chú ý tình huống khẩn cấp!
Những người trong phòng mổ lạnh cả người, tin này như tiếng sét ngang tai, đúng là họa vô đơn chí.
Đến Jane cũng ngừng tay, nhìn xoáy vào đám người trên khán đài.
Kim Chul luôn im lặng bỗng nhiên tiến về phía trước nói:
- Là đoạn đường nào xảy ra chuyện, tôi sẽ lập tức tới đó.
- Gần phía nam cầu Dongjak, tôi đã phái người lập tức tìm con đường vận chuyển khác.
Goo Chi Yong nói.
- Không kịp, bảo họ đứng đợi ngay tại chỗ đó, tôi sẽ đi cùng trực thăng tới đó.
Kim Chul nói xong, quay người đi.
Goo Chi Yong vẻ mặt giận dữ, điều này chứng tỏ người nhà họ Park không còn tin tưởng ông ta nữa.
Dương Thần bước tới trước khán đài, ra hiệu cho Jane.
Loại kí hiệu mà bộ đội đặc chủng thường sử dụng, Jane cũng biết ý nghĩa của nó.
Sau khi hiểu chuyện, Jane gật gật đầu, lập tức tiếp tục tiến hành ca phẫu thuật.
Dương Thần đến bên cạnh Lâm Nhược Khê, nói:
- Anh ra ngoài một chuyến, chờ họ e rằng không kịp mất, em ở lại chăm nom Trinh Tú.
Lâm Nhược Khê cũng sốt ruột, nghe Dương Thần muốn đi lấy tim về, thì rất ủng hộ.
Trong phòng phẫu thuật, Jane sau một hồi trầm ngâm, liền nói với trợ mổ:
- Xử lí tĩnh mạch bằng SVC, cậu thực hiện đi…Vinson, tiến độ của cậu thế nào rồi?
Vinson nói:
- Vào giai đoạn khâu vết thương…nhíp…
Waren đứng một bên nuốt yết hầu nói:
- Cô giáo, tim có tới kịp không…
Jane liếc mắt nhìn cậu ta:
- Đừng nghĩ nhiều, tôi tin vào anh ấy.
- Anh ấy?
- Ừ.
Jane không giải thích gì nhiều tiếp tục:
- Không còn thời gian đâu, còn hai tiếng nữa, tiến hành tách đồng thời, dao….
…
Cùng lúc đó, phía nam cầu Dongjak, tại rừng cây nhiệt đới trong công viên thành phố.
Bóng dáng Dương Thần bước ra từ một lùm cây nhân lúc mọi người không chú ý.
Dù sao cũng là ban ngày, Dương Thần không muốn đột nhiên hiện ra giữa phố xá đông đúc, khiến cho mọi người náo động.
So với bọn người Kim Chul dùng trực thăng tới lấy tim, Dương Thần chắc chắn đến nhanh hơn nhiều.
Sau khi để thần khí quét qua tình hình xung quanh một lượt, Dương Thần lập tức tìm thấy xe gặp tai nạn trên đoạn đường tắc.
Sau khi nhanh chóng chạy tới đoạn đường đó, Dương Thần mới phát hiện là một chiếc xe hơi tự bốc cháy, làm cho giao thông gián đoạn.
Nhìn cảnh sát và xe cứu hộ ồn ã xung quanh, Dương Thần nhíu mày, tình huống này, trong hai ba giờ đồng hồ chưa chắc đã thông được đường, hơn nữa cho dù trực thăng có tới, từ trên không muốn tìm thấy chiếc xe vận chuyển tim, cũng phải mất không ít công sức.
Dương Thần không để ý tới đám người đó, chạy giữa dòng xe đang bị kẹt, ánh mắt không ngừng quét qua từng chiếc xe.
Dựa vào thần lực sắc bén, Dương Thần chỉ nhìn qua một lượt, đã tìm ra chiếc xe cứu hộ có dòng chữ của bệnh viện con.
Vọt tới trước chiếc xe vận chuyển màu trắng, Dương Thần gõ cửa.
Tài xế là một gã nhân viên bệnh viện mặc đồng phục bệnh viện màu trắng, bực bội nói:
- Cậu có chuyện gì không?
Dương Thần trực tiếp hỏi:
- Tôi là người nhà họ Park phái đến, tim cấy ghép ở đâu?
Tài xế vẻ mặt nghi hoặc:
- Lại là người nhà họ Park? Lúc nãy có người nhà họ Park tới đem tim đi rồi!
- Cái gì?
Dương Thần giật mình, lập tức hiểu ra là chuyện gì.
- Anh chắc chắn là người nhà họ Park chứ? Tên là gì?
- Là một thanh niên trắng trẻo, tên là Kim Chul nhà họ Park.
Lái xe nói.
Dương Thần nheo mắt hỏi:
- Anh ta rời khỏi đây bao lâu rồi? Đi hướng nào? Thùng đựng tim có hình dáng thế nào?
Tài xế có vẻ mơ hồ nhưng vẫn trả lời:
- Anh ta chạy về phía Tây, nói là xe ở đó, vừa đi cách đây hai phút, thùng có màu đỏ.
Dương Thần không thèm hỏi gì, quay người chạy về hướng Tây.
Kim Chul không thể tới đây trước hắn được, cái người đến đây trước lấy chiếc thùng đi, chính là cố ý muốn vu oan cho Kim Chul.
Nhưng sao lại không chọn người khác, mà lại chọn một vệ sĩ ít nói như Kim Chul?
Dương Thần chưa nghĩ ra được gì, trước một lối rẽ cạnh công viên phía trước, một vệt đỏ thu hút sự chú ý của Dương Thần.
Do tốc độ của Dương Thần quá nhanh, người đó còn chưa kịp chạy xa, đã lập tức bị vượt mặt.
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, trên tay cầm một chiếc thùng đỏ, Dương Thần ngạc nhiên, người này giống hệt Kim Chul!
- Do phẫu thuật Batista lần trước, và cơ tim mãn tính không còn đầy đủ chức năng, có chuyển biến xấu đi, hiện tượng dính liền thậm chí có thể dẫn tới tắc cơ tim. Muốn cắt phần dính liền ra, cho dù y thuật của Jane có cao cỡ nào cũng phải mất ba giờ đồng hồ.
Bên cạnh lại có bác sĩ nói:
- Điều quan trọng nhất là nếu không thể hoàn thành việc cắt bỏ, thì không thể tiến hành cấy ghép tim.
Jane đang làm phẫu thuật, dường như tinh thần cô không hề bị dao động gì. Cô ngẩng đầu nói với trợ mổ:
- Cậu phụ trách cắt bỏ phần dính liền xung quanh, tốc độ cần nhanh, nhưng cũng cần phải hết sức cẩn thận.
Trợ mổ lập tức gật đầu, dù sao cũng là những bác sĩ nổi tiếng của Mỹ, tính chuyên nghiệp cao, lập tức lấy băng gạc và dao mổ, tiến hành cắt bỏ.
Ca phẫu thuật tiếp tục được tiến hành, Jane vừa thực hiện ca mổ, vừa là người chỉ huy.
- Ngừng hô hấp, PRESSURECHECK!
- Mau đóng thiết bị thở, huyết áp không có gì thay đổi!
Bác sĩ phụ trách điều chỉnh máy móc nói.
- Tạm thời cho nồng độ dưỡng khí tăng lên 1 đơn vị!
Jane chỉ đạo, sau đó nói với trợ mổ:
- Cậu cắt bỏ vách dưới.
- Vâng.
Từng giây từng phút trôi qua, trên khán đài, Leen đang xem giờ, nói:
- Ca phẫu thuật cấy ghép tim phải hoàn thành trong bốn tiếng, đấy là tối đa, bây giờ còn hai tiếng rưỡi nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc tim tới, cũng chưa thể xong được.
Trinh Tú hai mắt long lanh đẫm lệ, lo lắng nắm chặt hai tay, vẻ mặt khổ sở.
Cô hầum Jeong ôm lấy vai cô bé, khuôn mặt lo lắng.
Park Jung Hoon nhìn giờ, khóe miệng lộ ra nụ cười kì dị.
Phía dưới, Jane vẫn rất điềm tĩnh tiến hành phẫu thuật.
- Để tôi điều chỉnh IVC, tĩnh mạch dưới hơi nghiệng, viên đầu tiễn….
Máy trợ mổ đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại cảm thấy vô cùng khâm phục Jane, đối mặt với khó khăn như vậy nhưng không hề hoang mang.
Vinson bên cạnh cũng không bị ảnh hưởng gì, thuận lợi tiến hành cấy ghép gan.
- Bộ phận cấy ghép gan, kết thúc khâu động mạch gan, tiến hành tái tạo lại túi mật, nhíp, tuyến 40…
Jane hơi liếc Vinson, gật đầu vẻ tán dương.
Vinson cười khổ sau chiếc khẩu trang, cô giáo còn rảnh rỗi biểu dương mình, cho dù cấy ghép gan có thành công, nhưng bộ phận cấy ghép tim thì không hề thấy chút hy vọng nào.
Lúc này, Waren cao giọng nói:
- Đường ruột bắt đầu phình lên, giãn cơ…thưa cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ hội rất mong manh.
- Gấp cái gì, các cậu cho rằng tôi không biết à? Nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng phải dốc toàn lực ứng phó, là một bác sĩ, chỉ cần một tia hy vọng cũng không thể từ bỏ.
Những nhân viên trong phòng phẫu thuật nhìn Jane vẻ xúc động, niềm tin của nữ bác sĩ trẻ này đã truyền sang mọi người, sau đó tiếp tục chăm chú làm việc.
Trên khán đài, ánh mắt Leen có gì đó khác thường, ngây người nhìn các động tác của Jane.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên trong phòng làm mọi người giật mình.
Viện trưởng bệnh viện đại học nhận điện thoại, sau khi nghe điện thoại, lập tức đưa cho Goo Chi Yong.
Goo Chi Yong vừa nhận điện thoại, liền hét lên:
- Cái gì? Lũ ăn hại! Nhanh chóng xử lí chuyện này cho ta, Lập tức đưa nó về đây!
Mọi người vừa nghe thấy thế, lập tức có người hỏi lại:
- Có phải tim xảy ra vấn đề gì không?
Goo Chi Yong hắng giọng:
- Xe vận chuyển tim gặp phải tai nạn xảy ra trên đường, bây giờ đoạn đường đó đang bị tắc.
- Vậy…vậy phải làm sao? Thời gian sắp hết rồi, sao giờ mới báo tin?
Liễu Hạo Minh sốt ruột hỏi.
Trinh Tú khuôn mặt trắng bệch, tiến lên phía trước chất vấn:
- Không phải lúc nãy ông nói sẽ tuyệt đối không xảy ra sai xót gì hay sao?
Rất nhiều người nhìn Goo Chi Yong bằng ánh mắt nghi ngờ, khiến cho khuôn mặt Goo Chi Yong càng trở nên khó coi hơn.
- Chết tiệt…cho dù các người có tin hay không, tôi thực sự không nghĩ rằng sẽ đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông.
Goo Chi Yong nghiến răng nói.
- Hội trưởng Goo, ông nói vậy mà tin được sao? Tại sao tự dưng lại xảy ra tai nạn giao thông, mà không phải lúc khác? Có phải hơi quá trùng hợp hay không?
Park Jung Hoon giận giữ chất vấn.
Goo Chi Yong cười nhạt nhìn Park Jung Hoon:
- Tôi cũng muốn biết…có phải có ai đó đang giở trò sau lưng hay không?
Không khí trong phòng trở nên ngưng đọng.
Leen đột nhiên cắn chặt răng nói vào microphone:
- Bác sĩ Jane, tim cấy ghép gặp phải tai nạn xe trên đường, cả đoạn đường bị tắc, không thể đến kịp thời được, chú ý tình huống khẩn cấp!
Những người trong phòng mổ lạnh cả người, tin này như tiếng sét ngang tai, đúng là họa vô đơn chí.
Đến Jane cũng ngừng tay, nhìn xoáy vào đám người trên khán đài.
Kim Chul luôn im lặng bỗng nhiên tiến về phía trước nói:
- Là đoạn đường nào xảy ra chuyện, tôi sẽ lập tức tới đó.
- Gần phía nam cầu Dongjak, tôi đã phái người lập tức tìm con đường vận chuyển khác.
Goo Chi Yong nói.
- Không kịp, bảo họ đứng đợi ngay tại chỗ đó, tôi sẽ đi cùng trực thăng tới đó.
Kim Chul nói xong, quay người đi.
Goo Chi Yong vẻ mặt giận dữ, điều này chứng tỏ người nhà họ Park không còn tin tưởng ông ta nữa.
Dương Thần bước tới trước khán đài, ra hiệu cho Jane.
Loại kí hiệu mà bộ đội đặc chủng thường sử dụng, Jane cũng biết ý nghĩa của nó.
Sau khi hiểu chuyện, Jane gật gật đầu, lập tức tiếp tục tiến hành ca phẫu thuật.
Dương Thần đến bên cạnh Lâm Nhược Khê, nói:
- Anh ra ngoài một chuyến, chờ họ e rằng không kịp mất, em ở lại chăm nom Trinh Tú.
Lâm Nhược Khê cũng sốt ruột, nghe Dương Thần muốn đi lấy tim về, thì rất ủng hộ.
Trong phòng phẫu thuật, Jane sau một hồi trầm ngâm, liền nói với trợ mổ:
- Xử lí tĩnh mạch bằng SVC, cậu thực hiện đi…Vinson, tiến độ của cậu thế nào rồi?
Vinson nói:
- Vào giai đoạn khâu vết thương…nhíp…
Waren đứng một bên nuốt yết hầu nói:
- Cô giáo, tim có tới kịp không…
Jane liếc mắt nhìn cậu ta:
- Đừng nghĩ nhiều, tôi tin vào anh ấy.
- Anh ấy?
- Ừ.
Jane không giải thích gì nhiều tiếp tục:
- Không còn thời gian đâu, còn hai tiếng nữa, tiến hành tách đồng thời, dao….
…
Cùng lúc đó, phía nam cầu Dongjak, tại rừng cây nhiệt đới trong công viên thành phố.
Bóng dáng Dương Thần bước ra từ một lùm cây nhân lúc mọi người không chú ý.
Dù sao cũng là ban ngày, Dương Thần không muốn đột nhiên hiện ra giữa phố xá đông đúc, khiến cho mọi người náo động.
So với bọn người Kim Chul dùng trực thăng tới lấy tim, Dương Thần chắc chắn đến nhanh hơn nhiều.
Sau khi để thần khí quét qua tình hình xung quanh một lượt, Dương Thần lập tức tìm thấy xe gặp tai nạn trên đoạn đường tắc.
Sau khi nhanh chóng chạy tới đoạn đường đó, Dương Thần mới phát hiện là một chiếc xe hơi tự bốc cháy, làm cho giao thông gián đoạn.
Nhìn cảnh sát và xe cứu hộ ồn ã xung quanh, Dương Thần nhíu mày, tình huống này, trong hai ba giờ đồng hồ chưa chắc đã thông được đường, hơn nữa cho dù trực thăng có tới, từ trên không muốn tìm thấy chiếc xe vận chuyển tim, cũng phải mất không ít công sức.
Dương Thần không để ý tới đám người đó, chạy giữa dòng xe đang bị kẹt, ánh mắt không ngừng quét qua từng chiếc xe.
Dựa vào thần lực sắc bén, Dương Thần chỉ nhìn qua một lượt, đã tìm ra chiếc xe cứu hộ có dòng chữ của bệnh viện con.
Vọt tới trước chiếc xe vận chuyển màu trắng, Dương Thần gõ cửa.
Tài xế là một gã nhân viên bệnh viện mặc đồng phục bệnh viện màu trắng, bực bội nói:
- Cậu có chuyện gì không?
Dương Thần trực tiếp hỏi:
- Tôi là người nhà họ Park phái đến, tim cấy ghép ở đâu?
Tài xế vẻ mặt nghi hoặc:
- Lại là người nhà họ Park? Lúc nãy có người nhà họ Park tới đem tim đi rồi!
- Cái gì?
Dương Thần giật mình, lập tức hiểu ra là chuyện gì.
- Anh chắc chắn là người nhà họ Park chứ? Tên là gì?
- Là một thanh niên trắng trẻo, tên là Kim Chul nhà họ Park.
Lái xe nói.
Dương Thần nheo mắt hỏi:
- Anh ta rời khỏi đây bao lâu rồi? Đi hướng nào? Thùng đựng tim có hình dáng thế nào?
Tài xế có vẻ mơ hồ nhưng vẫn trả lời:
- Anh ta chạy về phía Tây, nói là xe ở đó, vừa đi cách đây hai phút, thùng có màu đỏ.
Dương Thần không thèm hỏi gì, quay người chạy về hướng Tây.
Kim Chul không thể tới đây trước hắn được, cái người đến đây trước lấy chiếc thùng đi, chính là cố ý muốn vu oan cho Kim Chul.
Nhưng sao lại không chọn người khác, mà lại chọn một vệ sĩ ít nói như Kim Chul?
Dương Thần chưa nghĩ ra được gì, trước một lối rẽ cạnh công viên phía trước, một vệt đỏ thu hút sự chú ý của Dương Thần.
Do tốc độ của Dương Thần quá nhanh, người đó còn chưa kịp chạy xa, đã lập tức bị vượt mặt.
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, trên tay cầm một chiếc thùng đỏ, Dương Thần ngạc nhiên, người này giống hệt Kim Chul!
/1662
|