Sau khi vào trong căn hộ của Lý Tinh Tinh, Park Jung Hoon lẳng lặng khóa cửa lại.
Lý Tinh Tinh cũng không chú ý nhiều, bước vào trong nhà bếp để chuẩn bị cho gã một bình trà nóng, vừa chuẩn bị vừa nói:
- Anh Park, anh có gì phiền não sao? Tôi thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Park Jung Hoon nhìn người phụ nữ đang đứng trong phòng bếp không có một chút chú ý nào kia, giống như một nguồn nước suối chưa từng bị vấy bẩn.
Vì mình nói là lần gặp mặt cuối cùng nên cô ấy đã bước xuống ngay, nửa đêm ra mở cửa.
Đây đúng là một người phụ nữ trong sạch mà mình chưa từng gặp từ trước đến nay, chỉ đáng tiếc là mình đã bước đến đường cùng, mất đi cơ hội để chính thức theo đuổi cô ấy.
Bỗng nhiên Park Jung Hoon có cảm giác phức tạp xen lẫn đau khổ đang ngập tràn trong đầu, tà tính cũng bị khống chế xuống.
Nhìn từ đằng sau lưng của Lý Tinh Tinh, Park Jung Hoon hơi run run hỏi:
- Vivian…Nếu như anh cứ theo đuổi em thì liệu có một ngày, em sẽ thực sự yêu anh không?
Thân thể Lý Tinh Tinh như mềm nhũn ra, yên lặng đứng im tại chỗ, lắc đầu.
Sự nhiệt huyết đang sôi trào trong lòng Park Jung Hoon đột nhiên bị hóa đá.
Sự lương thiện cũng bị đâm thủng.
- Vì…vì sao… Lẽ nào anh thực sự không xứng với em sao?
Park Jung Hoon không can tâm hỏi.
Lý Tinh Tinh xoay người, cười khổ:
- Không phải, thực sự thì em cũng không ghét anh, thậm chí em còn cảm thấy mình không xứng với anh. Nguyên nhân duy nhất khiến em không thể nhận tình cảm của anh là vì trong lòng em đã bị chiếm hữu hoàn toàn bởi một người khác…
Em không có cách nào giữ anh ở bên cạnh em dù chỉ một giây, bởi vì em thực sự không làm được, ngoài nghĩ đến người đàn ông đó ra thì…
Tha thứ cho em, em thực sự vô dụng. Có thể trái tim em quá nhỏ nhen, hơn nữa tính cách lại ương bướng, cho dù có ép bản thân phải quên đi thì cũng chỉ giậm chân tại chỗ, càng nhớ nhung hơn mà thôi.
Park Jung Hoon thở sâu một hơi, sắc mặt sầm xuống.
- Người em nói là…Dương Thần sao ?
Lý Tinh Tinh ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng lại lập tức đỏ bừng mặt, gật đầu không nói tiếng nào.
- Hừ…Hắn đối anh, ý nghĩa không giống nhau, không ai có thay thế được…
Park Jung Hoon bỗng nhiên ngửa cổ lên cười lớn, nhưng lại gần giống như đang khóc.
- Dương Thần… lại là Dương Thần…Ha ha, kiếp trước rốt cuộc là tôi đã giết cả nhà họ Dương, hay là kiếp trước đã băm cái đồ súc sinh đó thành đống thịt nát…
Thấy Park Jung Hoon gần như bắt đầu bị điên lên, Lý Tinh Tinh cảm thấy sợ hãi.
- Anh Park… Anh…
- Câm miệng.
Park Jung Hoon xông vọt lên phía trước, đứng ngay phía trước của Lý Tinh Tinh, hai tay đập mạnh xuống bàn, khóa Lý Tinh Tinh ở trong, không có người phụ nữ này thoát ra.
Lý Tinh Tinh thất sắc, run rẩy cúi đầu, tránh sự tức giận phả ra từ người của Park Jung Hoon.
- Sự nghiệp của tôi bị hủy hoại, tiền đồ của tôi bị hủy hoại, cuộc đời của tôi bị hủy hoại, tôi không còn gì cả. Đều do tên khốn Dương Thần đó hại.
Đến bây giờ tôi chẳng còn gì, niềm hi vọng duy nhất của tôi với một người phụ nữ cũng bị cướp mất, tại sao lại là Dương Thần chứ?
Cô nói đi, Dương Thần, hắn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cô nói đi, cô nói đi, cô nói đi.
Lý Tinh Tinh đỏ hoe ở khóe mắt, nước mắt trực trào, cắn môi, không dám nói nửa lời.
- Tại sao cô không nói? Bây giờ trông tôi rất đáng thương, làm cô sợ sao? Ha ha… Tôi cũng không muốn dọa cô…
Vừa rồi chỉ cần cô nói một tiếng rằng sẽ có một ngày cô yêu tôi thì cho dù có là lừa tôi…thì tôi cũng sẽ không dọa cô…
Nhưng cô lại hủy hoại nốt tia hi vọng cuối cùng của tôi! Tại sao ngay cả cô cũng tàn nhẫn với tôi như vậy?
Nói đến đó, Park Jung Hoon bắt đầu khóc rống lên, tâm trạng hoàn toàn mất hết hi vọng, khiến cho tinh thần gã bắt đầu hỗn loạn.
Lý Tinh Tinh lấy hết dũng khí, nói:
- Anh Park, anh…anh đừng như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Anh Dương, anh ấy, anh ấy…
- Đừng có nhắc đến hắn.
Bỗng nhiên Park Jung Hoon nổi giận gầm lên một tiếng, nhe răng cười:
- Dương Thần đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, hủy hoại mọi thứ của tôi, vậy thì tôi cũng sẽ hủy hoại cô.
- Anh…Anh muốn làm gì…
Hai chân Lý Tinh Tinh bắt đầu nhũn ra.
Park Jung Hoon cười nham hiểm nói:
- Đừng tưởng tôi không biết, tôi đã sớm phái người đi điều tra, Dương Thần thực sự rất quan tâm đến cô, không phải sao…Đã như vậy thì tôi sẽ hành hạ cô, cho dù có phải chết…cũng có thể khiến Dương Thần đau khổ cả đời.
Sắc mặt Lý Tinh Tinh trắng bệch, bắt đầu dùng sức cố gắng giãy dụa, muốn chạy thoát ra ngoài.
Nhưng lúc này Park Jung Hoon lại không hề thương hoa tiếc ngọc, làm sao cho Lý Tinh Tinh cơ hội?
Lý Tinh Tinh vừa muốn chạy ra khỏi phòng bếp thì lại bị Park Jung Hoon túm được chiếc áo lông đang mặc từ phía sau, làm cô té ngã trên mặt đất.
- A!!!!!
Lý Tinh Tinh kêu lên một tiếng đau đớn, định đứng dậy chạy trốn, nhưng đã bị Park Jung Hoon chặn ở phía trước, gã đưa tay cởi hết đồ của cô.
Lý Tinh Tinh giãy dụa trong bất lực, sau khi xé toạc chiếc áo bên ngoài thì bộ đồ nội y bên trong lộ ra.
Thân hình thon thả mà đẫy đà của người phụ nữ này lộ ra ngoài khiến cho cơn thèm muốn của Park Jung Hoon trào dâng, gã hít hà.
- Đừng như vậy…đừng….A! Anh Park…mau dừng tay lại…
Trong tiếng cười lớn của Park Jung Hoon, Lý Tinh Tinh như nổi điên, nước mắt dàn dụa, những thứ được che đậy bởi bộ đồ nội y trong chớp mắt đã lộ hết ra ngoài.
Dần dần, Lý Tinh Tinh bắt đầu khóc không thành tiếng, trong đầu chỉ toàn nghe thấy tiếng cười lớn của Park Jung Hoon.
Trong mắt người phụ nữ này, bắt đầu lộ ra tia tuyệt vọng.
…
Rời khỏi bệnh viện, Dương Thần ngồi trong chiếc xe của Park Chuan, ngáp dài một cái.
Còn Park Chuan thì ngược lại, cảm thấy như tràn trề sức sống, rất nhiều năm rồi chưa cảm thấy thoải mái như vậy, thân thể khỏe mạnh, khiến cho ông già như lão cảm thấy cực kỳ phấn khởi.
Kim Chul ngồi ở phía trước, sau khi nhận một cuộc điện thoại, liền quay đầu lại nói:
- Hội trưởng, người mà chúng ta phái đi đã hồi đáp, Park Jung Hoon đã giết chết trợ lý và vệ sĩ của anh ta, lái xe chạy mất rồi, nhưng chưa phát hiện ra là anh ta đã rời khỏi khu Keangnam, chắc là vẫn trong Keangnam.
Park Chuan nhíu mày:
- Hẳn là nó biết nó không thể chạy thoát được... Việc này tại sao chứ, mặc kệ những việc này, cậu sai người lập tức tìm kiếm nó. Rốt cuộc là nó đã bán đứng bao nhiêu, tôi muốn biết rõ ràng.
Kim Chul sau khi trả lời, liền tiếp tục gọi điện cho cấp dưới đi lục soát khu Keangnam.
Còn Dương Thần thì nhíu mày lại. Đối với tin Park Jung Hoon bắn chết trợ lý và vệ sĩ của mình, hắn cảm thấy có chút khác thường.
Nếu như gã chỉ muốn chạy trốn thì hà tất phải làm điều thừa thãi này, như vậy sẽ chỉ càng làm mình gặp đen đủi hơn thôi, làm gì còn cơ hội nào nữa chứ.
Gã làm như vậy, chẳng phải là hết đường rút sao?
Bỗng nhiên, trong đầu Dương Thần như có một tia điện xoẹt qua, hiểu ra cái gì đó.
- Dừng xe lại, mau dừng xe lại.
Dương Thần hét to, sự phán đoán trong lòng khiến hắn cảm thấy bất an.
Sau khi người tài xế bị dọa cho đứng tim thì mau chóng dừng xe lại bên vệ đường. May mà trời tối nên ngoài đường xe cộ đi lại không nhiều, nên rất dễ để dừng xe.
- Cậu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?
Bây giờ Park Chuan thể hiện thái độ ngang hàng ngang vế với Dương Thần.
Dương Thần không giải thích gì, mở cửa xe, phóng nhanh về phía trước, khuất bóng sau màn đêm.
Trong lòng Dương Thần nóng như lửa đốt.
Tên Park Jung Hoon đã bước đến đường cùng đương nhiên sẽ bất chấp tất cả mà làm những việc điên rồ. Gã biết mình đã không còn hi vọng gì nữa thì nhất định muốn dốc toàn lực để trả thù kẻ đã biến gã thành ra như vậy.
Và kẻ đó, không nghi ngờ gì nữa, chính là mình, mà người duy nhất để gã có thể làm tổn hại chỉ có Lý Tinh Tinh mà thôi.
Huống hồ Park Jung Hoon trước đó chưa có được Lý Tinh Tinh, lại còn rơi vào sự vô vọng, nhất định gã sẽ liều mạng lần cuối.
Cũng may tốc độ của Dương Thần có thể gọi là thần thánh nên trong chớp mắt đã đến được căn hộ của Lý Tinh Tinh, may mà trước đó Dương Thần đã cùng Lâm Nhược Khê tới đây.
Đứng ở dưới lầu, cảm nhận được điều gì đó, Dương Thần liền lập tức tìm ra được căn phòng có Lý Tinh Tinh và Park Jung Hoon.
Bất chấp là có quấy nhiễu những người khác trong căn hộ thì Dương Thần vẫn nhảy vào ban công, đáp thẳng vào phòng khách.
Trên sàn nhà của phòng bếp, Lý Tinh Tinh bị Park Jung Hoon đè xuống, tóc tai lộn xộn, nước mắt tuôn trào, khuôn mặt ngây dại.
Nửa trên của người phụ nữ này dường như đã lộ hoàn toàn ra ngoài, bộ ngực đẫy đà, tròn trịa vẫn thường được chiếc áo ngực che lại, nay đã lộ hẳn ra.
Park Jung Hoon hôn ngấu nghiến lên mặt rồi xuống cổ của Lý Tinh Tinh, đầu lưỡi di chuyển dần dần như đang thưởng thức một món ăn tuyệt hảo.
Mỗi khi nước mắt Lý Tinh Tinh trào ra thì Park Jung Hoon lại càng hưng phấn hơn, gã cười điệu cười quỷ quái.
Lý Tinh Tinh đã mất đi sức chống cự, hoàn toàn bất động trên mặt đất, bị Park Jung Hoon đè lên người.
Một tay còn lại của tên Park Jung Hoon này đang cố dùng sức để xé toạc chiếc quần dài màu đen đang bó sát vào thân thể của Lý Tinh Tinh, đôi chân dài nõn nà trông thật hấp dẫn lại hiện ra.
- Ha ha… Cô là của tôi… của tôi…
Mắt Dương Thần như đỏ ngầu, sự tức giận đến tột đỉnh đã khiến hắn rùng mình một cái.
Park Jung Hoon sau khi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn thì từ từ quay đầu lại.
Nhìn thấy dưới ngọn đèn, Dương Thần đang đứng sừng sững ở đó, Park Jung Hoon liếm môi, cười nói:
- Hóa ra là mày…Tại sao lần nào cũng thế, những lúc tao không muốn mày xuất hiện thì mày lại xuất hiện. Tao vừa mới bắt đầu thưởng thức món ngon, lẽ nào mày không thể để tao thỏa mãn một lần sao…?
Dương Thần hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện, xông lên phía trước, tóm lấy đầu của Park Jung Hoon, nhấc thân thể của Park Jung Hoon ra khỏi người Lý Tinh Tinh.
Đôi mắt hung hãn nhìn chằm chằm Park Jung Hoon.
- Hãy nhớ lấy ánh mắt này, có làm quỷ thì mày cũng phải đến tìm tao, tao sẽ giết mày.
Nói xong, hắn liền thả tay khiến cho Park Jung Hoon rơi xuống đất.
Lý Tinh Tinh cũng không chú ý nhiều, bước vào trong nhà bếp để chuẩn bị cho gã một bình trà nóng, vừa chuẩn bị vừa nói:
- Anh Park, anh có gì phiền não sao? Tôi thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Park Jung Hoon nhìn người phụ nữ đang đứng trong phòng bếp không có một chút chú ý nào kia, giống như một nguồn nước suối chưa từng bị vấy bẩn.
Vì mình nói là lần gặp mặt cuối cùng nên cô ấy đã bước xuống ngay, nửa đêm ra mở cửa.
Đây đúng là một người phụ nữ trong sạch mà mình chưa từng gặp từ trước đến nay, chỉ đáng tiếc là mình đã bước đến đường cùng, mất đi cơ hội để chính thức theo đuổi cô ấy.
Bỗng nhiên Park Jung Hoon có cảm giác phức tạp xen lẫn đau khổ đang ngập tràn trong đầu, tà tính cũng bị khống chế xuống.
Nhìn từ đằng sau lưng của Lý Tinh Tinh, Park Jung Hoon hơi run run hỏi:
- Vivian…Nếu như anh cứ theo đuổi em thì liệu có một ngày, em sẽ thực sự yêu anh không?
Thân thể Lý Tinh Tinh như mềm nhũn ra, yên lặng đứng im tại chỗ, lắc đầu.
Sự nhiệt huyết đang sôi trào trong lòng Park Jung Hoon đột nhiên bị hóa đá.
Sự lương thiện cũng bị đâm thủng.
- Vì…vì sao… Lẽ nào anh thực sự không xứng với em sao?
Park Jung Hoon không can tâm hỏi.
Lý Tinh Tinh xoay người, cười khổ:
- Không phải, thực sự thì em cũng không ghét anh, thậm chí em còn cảm thấy mình không xứng với anh. Nguyên nhân duy nhất khiến em không thể nhận tình cảm của anh là vì trong lòng em đã bị chiếm hữu hoàn toàn bởi một người khác…
Em không có cách nào giữ anh ở bên cạnh em dù chỉ một giây, bởi vì em thực sự không làm được, ngoài nghĩ đến người đàn ông đó ra thì…
Tha thứ cho em, em thực sự vô dụng. Có thể trái tim em quá nhỏ nhen, hơn nữa tính cách lại ương bướng, cho dù có ép bản thân phải quên đi thì cũng chỉ giậm chân tại chỗ, càng nhớ nhung hơn mà thôi.
Park Jung Hoon thở sâu một hơi, sắc mặt sầm xuống.
- Người em nói là…Dương Thần sao ?
Lý Tinh Tinh ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng lại lập tức đỏ bừng mặt, gật đầu không nói tiếng nào.
- Hừ…Hắn đối anh, ý nghĩa không giống nhau, không ai có thay thế được…
Park Jung Hoon bỗng nhiên ngửa cổ lên cười lớn, nhưng lại gần giống như đang khóc.
- Dương Thần… lại là Dương Thần…Ha ha, kiếp trước rốt cuộc là tôi đã giết cả nhà họ Dương, hay là kiếp trước đã băm cái đồ súc sinh đó thành đống thịt nát…
Thấy Park Jung Hoon gần như bắt đầu bị điên lên, Lý Tinh Tinh cảm thấy sợ hãi.
- Anh Park… Anh…
- Câm miệng.
Park Jung Hoon xông vọt lên phía trước, đứng ngay phía trước của Lý Tinh Tinh, hai tay đập mạnh xuống bàn, khóa Lý Tinh Tinh ở trong, không có người phụ nữ này thoát ra.
Lý Tinh Tinh thất sắc, run rẩy cúi đầu, tránh sự tức giận phả ra từ người của Park Jung Hoon.
- Sự nghiệp của tôi bị hủy hoại, tiền đồ của tôi bị hủy hoại, cuộc đời của tôi bị hủy hoại, tôi không còn gì cả. Đều do tên khốn Dương Thần đó hại.
Đến bây giờ tôi chẳng còn gì, niềm hi vọng duy nhất của tôi với một người phụ nữ cũng bị cướp mất, tại sao lại là Dương Thần chứ?
Cô nói đi, Dương Thần, hắn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cô nói đi, cô nói đi, cô nói đi.
Lý Tinh Tinh đỏ hoe ở khóe mắt, nước mắt trực trào, cắn môi, không dám nói nửa lời.
- Tại sao cô không nói? Bây giờ trông tôi rất đáng thương, làm cô sợ sao? Ha ha… Tôi cũng không muốn dọa cô…
Vừa rồi chỉ cần cô nói một tiếng rằng sẽ có một ngày cô yêu tôi thì cho dù có là lừa tôi…thì tôi cũng sẽ không dọa cô…
Nhưng cô lại hủy hoại nốt tia hi vọng cuối cùng của tôi! Tại sao ngay cả cô cũng tàn nhẫn với tôi như vậy?
Nói đến đó, Park Jung Hoon bắt đầu khóc rống lên, tâm trạng hoàn toàn mất hết hi vọng, khiến cho tinh thần gã bắt đầu hỗn loạn.
Lý Tinh Tinh lấy hết dũng khí, nói:
- Anh Park, anh…anh đừng như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Anh Dương, anh ấy, anh ấy…
- Đừng có nhắc đến hắn.
Bỗng nhiên Park Jung Hoon nổi giận gầm lên một tiếng, nhe răng cười:
- Dương Thần đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, hủy hoại mọi thứ của tôi, vậy thì tôi cũng sẽ hủy hoại cô.
- Anh…Anh muốn làm gì…
Hai chân Lý Tinh Tinh bắt đầu nhũn ra.
Park Jung Hoon cười nham hiểm nói:
- Đừng tưởng tôi không biết, tôi đã sớm phái người đi điều tra, Dương Thần thực sự rất quan tâm đến cô, không phải sao…Đã như vậy thì tôi sẽ hành hạ cô, cho dù có phải chết…cũng có thể khiến Dương Thần đau khổ cả đời.
Sắc mặt Lý Tinh Tinh trắng bệch, bắt đầu dùng sức cố gắng giãy dụa, muốn chạy thoát ra ngoài.
Nhưng lúc này Park Jung Hoon lại không hề thương hoa tiếc ngọc, làm sao cho Lý Tinh Tinh cơ hội?
Lý Tinh Tinh vừa muốn chạy ra khỏi phòng bếp thì lại bị Park Jung Hoon túm được chiếc áo lông đang mặc từ phía sau, làm cô té ngã trên mặt đất.
- A!!!!!
Lý Tinh Tinh kêu lên một tiếng đau đớn, định đứng dậy chạy trốn, nhưng đã bị Park Jung Hoon chặn ở phía trước, gã đưa tay cởi hết đồ của cô.
Lý Tinh Tinh giãy dụa trong bất lực, sau khi xé toạc chiếc áo bên ngoài thì bộ đồ nội y bên trong lộ ra.
Thân hình thon thả mà đẫy đà của người phụ nữ này lộ ra ngoài khiến cho cơn thèm muốn của Park Jung Hoon trào dâng, gã hít hà.
- Đừng như vậy…đừng….A! Anh Park…mau dừng tay lại…
Trong tiếng cười lớn của Park Jung Hoon, Lý Tinh Tinh như nổi điên, nước mắt dàn dụa, những thứ được che đậy bởi bộ đồ nội y trong chớp mắt đã lộ hết ra ngoài.
Dần dần, Lý Tinh Tinh bắt đầu khóc không thành tiếng, trong đầu chỉ toàn nghe thấy tiếng cười lớn của Park Jung Hoon.
Trong mắt người phụ nữ này, bắt đầu lộ ra tia tuyệt vọng.
…
Rời khỏi bệnh viện, Dương Thần ngồi trong chiếc xe của Park Chuan, ngáp dài một cái.
Còn Park Chuan thì ngược lại, cảm thấy như tràn trề sức sống, rất nhiều năm rồi chưa cảm thấy thoải mái như vậy, thân thể khỏe mạnh, khiến cho ông già như lão cảm thấy cực kỳ phấn khởi.
Kim Chul ngồi ở phía trước, sau khi nhận một cuộc điện thoại, liền quay đầu lại nói:
- Hội trưởng, người mà chúng ta phái đi đã hồi đáp, Park Jung Hoon đã giết chết trợ lý và vệ sĩ của anh ta, lái xe chạy mất rồi, nhưng chưa phát hiện ra là anh ta đã rời khỏi khu Keangnam, chắc là vẫn trong Keangnam.
Park Chuan nhíu mày:
- Hẳn là nó biết nó không thể chạy thoát được... Việc này tại sao chứ, mặc kệ những việc này, cậu sai người lập tức tìm kiếm nó. Rốt cuộc là nó đã bán đứng bao nhiêu, tôi muốn biết rõ ràng.
Kim Chul sau khi trả lời, liền tiếp tục gọi điện cho cấp dưới đi lục soát khu Keangnam.
Còn Dương Thần thì nhíu mày lại. Đối với tin Park Jung Hoon bắn chết trợ lý và vệ sĩ của mình, hắn cảm thấy có chút khác thường.
Nếu như gã chỉ muốn chạy trốn thì hà tất phải làm điều thừa thãi này, như vậy sẽ chỉ càng làm mình gặp đen đủi hơn thôi, làm gì còn cơ hội nào nữa chứ.
Gã làm như vậy, chẳng phải là hết đường rút sao?
Bỗng nhiên, trong đầu Dương Thần như có một tia điện xoẹt qua, hiểu ra cái gì đó.
- Dừng xe lại, mau dừng xe lại.
Dương Thần hét to, sự phán đoán trong lòng khiến hắn cảm thấy bất an.
Sau khi người tài xế bị dọa cho đứng tim thì mau chóng dừng xe lại bên vệ đường. May mà trời tối nên ngoài đường xe cộ đi lại không nhiều, nên rất dễ để dừng xe.
- Cậu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?
Bây giờ Park Chuan thể hiện thái độ ngang hàng ngang vế với Dương Thần.
Dương Thần không giải thích gì, mở cửa xe, phóng nhanh về phía trước, khuất bóng sau màn đêm.
Trong lòng Dương Thần nóng như lửa đốt.
Tên Park Jung Hoon đã bước đến đường cùng đương nhiên sẽ bất chấp tất cả mà làm những việc điên rồ. Gã biết mình đã không còn hi vọng gì nữa thì nhất định muốn dốc toàn lực để trả thù kẻ đã biến gã thành ra như vậy.
Và kẻ đó, không nghi ngờ gì nữa, chính là mình, mà người duy nhất để gã có thể làm tổn hại chỉ có Lý Tinh Tinh mà thôi.
Huống hồ Park Jung Hoon trước đó chưa có được Lý Tinh Tinh, lại còn rơi vào sự vô vọng, nhất định gã sẽ liều mạng lần cuối.
Cũng may tốc độ của Dương Thần có thể gọi là thần thánh nên trong chớp mắt đã đến được căn hộ của Lý Tinh Tinh, may mà trước đó Dương Thần đã cùng Lâm Nhược Khê tới đây.
Đứng ở dưới lầu, cảm nhận được điều gì đó, Dương Thần liền lập tức tìm ra được căn phòng có Lý Tinh Tinh và Park Jung Hoon.
Bất chấp là có quấy nhiễu những người khác trong căn hộ thì Dương Thần vẫn nhảy vào ban công, đáp thẳng vào phòng khách.
Trên sàn nhà của phòng bếp, Lý Tinh Tinh bị Park Jung Hoon đè xuống, tóc tai lộn xộn, nước mắt tuôn trào, khuôn mặt ngây dại.
Nửa trên của người phụ nữ này dường như đã lộ hoàn toàn ra ngoài, bộ ngực đẫy đà, tròn trịa vẫn thường được chiếc áo ngực che lại, nay đã lộ hẳn ra.
Park Jung Hoon hôn ngấu nghiến lên mặt rồi xuống cổ của Lý Tinh Tinh, đầu lưỡi di chuyển dần dần như đang thưởng thức một món ăn tuyệt hảo.
Mỗi khi nước mắt Lý Tinh Tinh trào ra thì Park Jung Hoon lại càng hưng phấn hơn, gã cười điệu cười quỷ quái.
Lý Tinh Tinh đã mất đi sức chống cự, hoàn toàn bất động trên mặt đất, bị Park Jung Hoon đè lên người.
Một tay còn lại của tên Park Jung Hoon này đang cố dùng sức để xé toạc chiếc quần dài màu đen đang bó sát vào thân thể của Lý Tinh Tinh, đôi chân dài nõn nà trông thật hấp dẫn lại hiện ra.
- Ha ha… Cô là của tôi… của tôi…
Mắt Dương Thần như đỏ ngầu, sự tức giận đến tột đỉnh đã khiến hắn rùng mình một cái.
Park Jung Hoon sau khi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn thì từ từ quay đầu lại.
Nhìn thấy dưới ngọn đèn, Dương Thần đang đứng sừng sững ở đó, Park Jung Hoon liếm môi, cười nói:
- Hóa ra là mày…Tại sao lần nào cũng thế, những lúc tao không muốn mày xuất hiện thì mày lại xuất hiện. Tao vừa mới bắt đầu thưởng thức món ngon, lẽ nào mày không thể để tao thỏa mãn một lần sao…?
Dương Thần hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện, xông lên phía trước, tóm lấy đầu của Park Jung Hoon, nhấc thân thể của Park Jung Hoon ra khỏi người Lý Tinh Tinh.
Đôi mắt hung hãn nhìn chằm chằm Park Jung Hoon.
- Hãy nhớ lấy ánh mắt này, có làm quỷ thì mày cũng phải đến tìm tao, tao sẽ giết mày.
Nói xong, hắn liền thả tay khiến cho Park Jung Hoon rơi xuống đất.
/1662
|