Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1137 - Đen

/1662


Khoảng khắc chiếc hộp được mở ra, dường như cả gian phòng như bị nhuốm bởi một vầng hào quang màu xanh lam.

Sau khi ánh sáng màu xanh đó tản ra mới dần dần lộ ra vật đích thực bên trong của chiếc hộp.

Trinh Tú nuốt cái ực, không dám chớp mắt, đợi để nhìn rõ vật được đựng bên trong chiếc hộp, lập tức bị thu hút…

Đây là một thứ rất cổ quái, nhưng trên thực tế, Trinh Tú không thể lý giải được thứ ở bên trong đó như thế nào.

Đây là một màu thủy lam long lanh, giống như là tinh thể tuyết, có màu xanh giống nước biển, càng giống với những loài động vật trong suốt đang chuyển động, lạnh thấu vào tận xương, nhưng lại không cảm thấy quá nhức mắt.

Mà trong thứ ánh sáng màu xanh trong suốt như đang sống kia là một viên bi nhỏ màu vàng, thu hút sự chú ý của người khác một cách khác thường.

Trinh Tú cố gắng nhìn rõ viên bi màu vàng bên trong rốt cuộc là thứ gì, nhưng cũng không có cách nào tả nổi.

Giống như những vì sao trên bầu trời vậy, nhưng thứ màu sáng lóa mắt đó đột nhiên lại biến mất không thấy đâu nữa.

Thứ màu xanh và màu vàng đó kết hợp với nhau như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến cho người khác phải nhìn không chớp mắt…

Sau một hồi, Park Chuan ở bên mới mở miệng nói:

- Cháu gái à, rất đẹp đúng không?

- Vâng…

Trinh Tú thì thào gật đầu.

- Năm đó, khi lần đầu tiên ông nhìn thấy, ông cũng đã nhìn rất lâu, không chớp mắt.

Park Chuan nói:

- Tổ tiên nhà họ Park chúng ta từ đâu có được thứ bảo vật này cũng đã không rõ nữa. Theo như cha ông nói thì tổ tiên chúng ta đã gặp được một vị thần minh ở trên núi, và vị thần đó ban cho nhà chúng ta bảo vật này.

Nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, dù sao cũng đã quá lâu rồi, qua tay nhiều người, cũng không biết cụ thể như thế nào.

Bảo vật này được truyền từ đời này sang đời khác cũng không biết cụ thể là được sử dụng như thế nào. Nhưng, nhà họ Park chúng ta đã trải qua hàng nghìn năm, cho tới bây giờ không có bất kỳ trở ngại nào có thể đánh bại chúng ta, giúp cho đời đời nhà chúng ta hưng thịnh.

Ông nghĩ, sâu bên trong đó chính là bảo vật này đã không tồn tại trong nhân gian, và đã phù hộ cho con cháu nhà họ Park chúng ta.

Nhà họ Park chúng ta không có gì là không nhận ra bí mật của người khác, nếu như nói phải có thì chỉ có bảo vật này – một thứ không thuộc về thế giới loài người…

Trinh Tú rốt cuộc cũng chú ý tới, run giọng hỏi:

- Ông ngoại…Bảo vật này…rốt cuộc là thứ gì?

Park Chuan cười khổ lắc đầu:

- Trinh Tú, ông ngoại thật sự không biết. Thứ này cứ ở trong chiếc hộp, chiếc hộp này cũng không biết được làm từ chất liệu gì, nhà họ Park chúng ta cũng đã mời rất nhiều nhà khoa học tới, nhưng cũng không phân tích ra được chiếc hộp này là nguyên tố gì, còn về vật bên trong đó thì càng không có cách nào để dò ra được.

Vật chất màu xanh bên trong đó và viên bi màu vàng cũng không biết là thứ gì, nhưng ông ngoại tin rằng, thứ này không phải là một vật là có thể tìm ra được trên trái đất này. Rất có thể, nó là một viên thiên thạch rơi xuống không chừng…

Nhưng, một điều chắc chắn rằng, chỉ cần có nó ở đây thì nhà họ Park chúng ta từ đời này qua đời khác đều gặp dữ hóa lành. Lần này ông ngoại tìm được đường sống trong chỗ chết, có lẽ cũng do bảo vật này phù hộ…

Đối với lý lẽ này của Park Chuan, Trinh Tú cảm thấy không tin lắm.

Một cô gái như cô cảm thấy thứ này rất mơ hồ, nhưng cũng rất mê hoặc lòng người. Bởi vì theo như những gì Trinh Tú biết, Dương Thần có bản lĩnh mà người thường không biết, nhất định cũng biết có một vài chuyện mà người thường trên thế giới này không biết.

Có lẽ nếu đem thứ này đến chỗ Dương Thần thì có thể tìm được ra đáp án.

Nhưng Trinh Tú cũng biết đây là một bí mật quan trọng nhất của nhà họ Park, chính mình cũng nên tuân thủ nghiêm ngặt, không thể nói cho người khác biết được.

Nhà họ Park có bảo vật không tồn tại trên thế gian, thảo nào cần phải cất giữ một cách cẩn trọng ở tầng ngầm thứ 20 tại ngân hàng Thụy Sĩ như vậy, hơn nữa chỉ có gia chủ mới được biết.

Vật như vậy còn quý giá hơn nhiều so với vật báu vô giá ở đời thường.

Khi Trinh Tú đang bận rộn với việc cùng Park Chuan học cách nắm bắt các công việc ở nơi đây, thiết lập mật mã, thì trên phía trên tòa nhà của ngân hàng Thụy Sĩ, trong màn đêm yên tĩnh, một bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Chiếc áo khoác màu đen bay phấp phới theo gió, dưới lớp áo choàng đen, ẩn sau lớp mặt nạ hung tợn đó không thể nhìn ra kẻ đó là ai.

Lúc này nếu là Dương Thần thì đương nhiên có thể phát hiện ra, kẻ này chính là kẻ mặc áo choàng đen đột nhiên cứu hắn ở Úc.

- Một việc nhỏ nhặt, còn cần ta đây đích thân ra tay sao.

Kẻ mặc áo choàng đen hừ một tiếng, có vẻ không còn kiên nhẫn được nữa, nhưng lại không thể làm gì hơn.

Tay hơi đưa lên, tay áo cũng vung lên, chớp nhoáng giống như một con dao dài lướt qua, chém mạnh vào cạnh tường của tòa nhà.

“ Ầm!”

Trong tia lửa điện nhập nhoàng, tòa nhà không thể chống đỡ được chân nguyên lực mãnh liệt ẩn chứa bên trong đó, giống như bổ một miếng pho mát, bảy tám tầng lầu lập tức bị đổ sụp xuống.

Những nhân viên bảo vệ bên ngoài, bao gồm cả Kim Chul, đều hoảng sợ biến sắc.

Tất cả những thứ này quá đột ngột, căn bản là không thể phản ứng kịp.

- Mau tránh ra.

Nhìn thấy lớp xi măng bắt đầu sập xuống, Kim Chul vột vàng hô to, khó tránh khỏi bộ dạng luống cuống, lập tức bay đến mở lối.

Kẻ mặc áo choàng đen cười quái dị vài tiếng, gã ẩn nấp quá giỏi, cũng không có ai chú ý tới sự tồn tại của gã.

Nhìn thấy những người phàm tục kia đang chạy thục mạng, kẻ mặc áo choàng đen thoắt một cái đã tiến vào đến tầng một của tòa nhà, phía trước rõ ràng là cửa thang máy.

- Xem ra…không ở trong tòa nhà này, là bên dưới của tòa nhà này…

Làm sập hơn một nửa tòa nhà, cũng không tìm được người và vật muốn tìm, kẻ mặc áo choàng đen lập tức phát hiện ra phía dưới còn có tầng ngầm, vừa rồi chỉ là do kiến trúc của ngân hàng Thụy Sĩ quá tốt, thép hợp kim có trong thành phần xây dựng của hàng chục tầng, ngăn cản thần thức của gã, nên mới trở nên khó khăn khi dùng thần thức để tìm kiếm như vậy.

Kẻ mặc áo choàng đen bắn một sóng xung kích màu đen từ trong tay áo ra, dường như đường sóng này tạo thành một đường đạn, làm nổ tung cửa thang máy.

Cứ như vậy làm nổ tung bản thép hợp kim của các tầng, kẻ mặc áo choàng đen cảm thấy việc làm nổ tung thang máy này còn đơn giản hơn.

Nhưng trong một giây khi thang máy bị nổ, kẻ mặc áo choàng đen ý thức được tình hình tồi tệ sẽ xảy ra.

“Bíp Bíp Bíp Bíp!”

Tiếng chuông báo động kéo dài, vang khắp tòa nhà.

Không chỉ có như vậy, đèn báo động khắp tòa nhà đều sáng lên, bắt đầu chiếu rọi từng khu vực.

- Chết tiệt… Xem ra tốc độ còn nhanh hơn…

Kẻ mặc áo choàng đen biết sẽ có một đám người tới đây ngay, khoảng cách từ đây đến khu vực nội thành không xa, hơn nữa âm lượng của chuông báo động khá lớn, có thể bao trùm lên phạm vi hơn mười dặm. Để đề phòng những trường hợp khẩn cấp, ngân hàng Thụy Sĩ tuyệt đối sẽ tích giữ một số lượng tiền lớn, dù sao cũng là nơi cất giữ, thậm chí còn là trung tâm của bọn họ.

Không chần chừ thêm, kẻ mặc áo choàng đen thoắt cái đã vào trong thang máy, đạp mạnh một cái xuống, thang máy lập tức bị xuyên thủng.

Kẻ mặc áo choàng đen bay xuống, hướng tới mục tiêu cần đến.



Trong tòa nhà lớn của nhà họ Park, trong gian phòng ở tầng hai.

Vì cơn giận với Dương Thần còn chưa nguôi ngoai, nên mấy ngày nay Dương Thần chỉ có thể nằm thảm thương trên chiếc đệm dưới đất, còn giả bộ rất thoải mái.

Căn bản là Dương Thần còn chưa ngủ, khi tiếng chuông báo động khẩn cấp truyền đến đây đã bị nhỏ đi rất nhiều, không còn nghe rõ được lắm.

Nhưng Dương Thần rất mẫn cảm với tiếng chuông báo động, cho dù không có tu vi như bây giờ thì cũng có thể cảm nhận được.

Nếu như là ngày bình thường, Dương Thần sẽ mặc kệ cảnh báo, nhưng hôm nay lại khác.

Cảnh báo này rõ ràng là từ hướng bắc truyền đến, hơn nữa lại còn trong đêm khuya, Park Chuan và Trinh Tú đang ở trên xe đi đến đó, còn chưa trở về.

Đột nhiên Dương Thần ngồi dậy, vội vàng mặc quần áo vào.

Tiếng động này khiến cho Lâm Nhược Khê đang nằm ngủ say trên giường cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng lau mí mắt, lẩm bẩm:

- Anh làm gì thế… Nửa đêm nửa hôm rồi, em vừa mới ngủ được một lúc…

- Hì hì, xin lỗi nha. Nhược Khê yêu dấu à, em ngủ tiếp đi, anh nghe thấy tiếng chuông báo động từ phía bắc truyền đến, anh ra ngoài xem tình hình thế nào, anh lo lắng đám người Trinh Tú xảy ra chuyện.

Dương Thần nói.

- Hừ, có thể xảy ra chuyện gì được, họ dẫn theo nhiều người như thế rồi mà. Không phải vì việc em bắt anh ngủ dưới đất mà anh bị làm sao đấy chứ, muốn ra ngoài tìm phụ nữ chứ gì.

Lâm Nhược Khê hoài nghi nói.

Dương Thần khóc không ra nước mắt, điều này mà cũng có thể nghĩ ra được, mình đi tìm phụ nữ sao? Vậy thì cũng phải có phụ nữ mới có thể tìm chứ.

- Anh trở về rồi sẽ giải thích với bà xã đại nhân sau nha. Bây giờ anh thực sự rất lo lắng…

Nói xong, Dương Thần vội vàng chạy từ ban công ra ngoài, thả người nhảy phắt một cái, biến mất trong màn đêm.

Lâm Nhược Khê ngồi dậy, buồn bực đập vào chăn:

- Dương Thần chết tiệt, còn chưa nói rõ ràng mà đã đi rồi.

Nhưng cũng không tìm ra được lý do nào để quở trách tên mặt dày này, Lâm Nhược Khê đành đạp chân vài cái, lại nằm xuống, thở phì phò đắp chăn ngủ tiếp, nhưng lại cảm thấy khó ngủ hơn trước.

/1662

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status