Nói chuyện rất nhẹ nhàng và khéo léo, nhưng những gì lọt vào tai Ninh Quang Diệu lại giống như kim châm.
Ninh Quang Diệu toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy, đi đến chỗ Ninh Tâm và Ninh Đức, chắp tay nói:
- Đúng, đúng… Quang Diệu hiểu rồi, nhưng xin hai vị cứ yên tâm, cũng xin hai vị hãy chuyển quyết tâm của Quang Diệu đến lão gia của nhà họ Ninh, tất nhiên sẽ không phụ lòng Ninh gia.
- Nói ngoài miệng thì không có tác dụng gì cả. Bây giờ ông không cả tìm được một chút manh mối nào của Ninh Quốc Đống, chẳng lẽ lại lấy vợ sinh con ở cái tuổi này, lại tốn mấy chục năm nữa để bồi dưỡng người thừa kế sao?
Nhưng ông là Thủ tướng, vợ thì vừa mới chết, Ninh gia ở thế giới này không thể có một tin tức xấu như vậy.
Ninh Đức thẳng thắn nói.
Ninh Quang Diệu híp mắt nói:
- Hai vị trưởng lão, quả thực không dám giấu diếm gì hai vị, tôi còn có một đứa con gái ruột nữa, là đứa con mà tôi và người tình đã sinh từ nhiều năm trước, cũng có thể coi nó như em gái ruột của Quốc Đống.
Bây giờ đứa con gái đó của tôi đã có một công ty nổi tiếng trong toàn quốc, về tài trí tuyệt đối vượt xa cả Quốc Đống. Trước đó tôi không dám nhận nó, là vì sợ Quốc Đống cảm thấy bất công, cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Ninh.
Nhưng nếu như thực sự không tìm được Quốc Đống, thì tôi có thể bảo đứa con của cô ấy là cháu của tôi, thậm chí cho nó là người thừa kế của tôi.
Mọi người căn bản sẽ không thực sự hiểu được hết nội tình của nhà họ Ninh, mà những gia tộc giàu có khác, đối với việc tôi nhận đứa con gái đó cũng nhất định không dám nói nửa câu. Như vậy, có thể giải quyết hoàn toàn được vấn đề người thừa kế.
- Bậy bạ! Đứa con gái mà ông và người tình sinh ra sao có thể không bị những gia tộc khác lên án được chứ?
Ninh Đức tức giận nói.
Ninh Quang Diệu vội xua tay, nói:
- Nếu như là trước kia thì đứa con gái đó sẽ không thể được, nhưng bây giờ, nó đã lấy Dương Thần-cháu ruột của nhà họ Dương, Dương Thần là người trời không sợ, đất cũng không sợ, lại có mối giao tình với Lý Độn của nhà họ Lý, hơn nữa người của nhà họ Đường cũng tôn sùng hắn.
Nếu lấy thân phận thiếu phu nhân của nhà họ Dương, và thân phận Chủ mẫu của Dương gia trong tương lai thì tạm thời có thể tiếp quản nhà họ Ninh, tuyệt đối không ai dám đối đầu. Nếu như ai dám đối đầu thì đồng nghĩa với việc đối đầu với Dương Thần.
Tương lai, đợi đứa con gái tôi sinh được một nam hai nữ, chỉ cần có tên của nhà họ Ninh thì chẳng phải có thể nối tiếp việc hương khói của chúng ta sao?
Ninh Tâm và Ninh Đức liếc nhìn nhau, có chút kinh ngạc.
- Còn có việc như vậy à. Nếu như thật sự như những gì ông nói, có thể kéo Dương gia vào cùng trận mạc với chúng ta, như vậy thì quá thuận lợi, chúng ta đương nhiên sẽ vui vẻ rồi.
Tứ gia từng dặn dò, bảo chúng ta phải đề phòng Dương Thần. Nếu như hắn có thể thành người nhà của chúng ta thì đương nhiên là quá tốt rồi.
Dù sao, Ninh gia cũng cần phải nâng tầm ảnh hưởng không ngừng. Nếu như lại phải bồi dưỡng một thế thân mới thì cũng cần một khoảng thời gian khá lâu và tiền bạc tương đối nhiều.
Nếu như ông có thể tìm được người nối nghiệp thích hợp thì chúng tôi đương nhiên sẽ không làm khó ông.
Ninh Tâm nói.
- Nhưng, đứa con gái của ông có đồng ý nhận ông không. Ngộ nhỡ bọn họ không muốn giúp ông thì chẳng phải ông sẽ công cốc sao?
Ninh Quang Diệu vội nói:
- Hai vị yên tâm, Quang Diệu rất hiểu con gái mình. Nó và mẹ nó giống nhau, cái khó qua nhất chính là cửa ải của tình thân. Điểm này, tôi chỉ cần làm khó một chút thì đảm bảo nó sẽ hồi tâm chuyển ý.
- Vậy tốt nhất là ông nên tranh thủ thời gian mà làm, tránh đêm dài lắm mộng.
Ninh Quang Diệu đã dự tính trước mọi việc, nói:
- Lúc này có một chuyện có thể kéo được mối quan hệ giữa tôi và Dương Thần. Vương gia ở Tây Sơn và nhà họ Dương đang có trục trặc, tôi hiểu rất rõ. Bọn dân thường như nhà họ Vương không để đấu lại được Dương Công Minh và Dương Thần.
Nhưng, nhà họ Vương là gia tộc có thâm căn cố đế, là một cây cổ thụ có rễ cọc. Tôi định đợi nhà họ Dương ra tay, giữ sức giúp nhà họ Dương giảm bớt phiền toái.
Nhà họ Vương làm kinh doanh nhiều năm ở Sơn Tây, tài lực hùng hậu, trung ương sớm đã muốn động đến họ, khổ nỗi không có người tiên phong. Bây giờ có nhà họ Dương, chúng ta có thể thiết lập quan hệ gần gũi với Dương gia, cũng có thể kiếm chút lợi lộc.
Ninh Tâm và Ninh Đức nghe thấy những lời này, mắt liền bừng sáng, không khỏi suýt xoa, nói:
- Ninh Quang Diệu, nói đến tuổi tác thì chúng tôi hơn ông mấy chục tuổi, nhưng nói đến mưu kế thì chúng tôi thực sự bái phục ông. Xem ra mặc dù mọi thứ hỗn loạn, nhưng tất cả đều ở trong lòng bàn tay của ông.
Ninh Quang Diệu khiêm tốn lắc đầu:
- Hai vị trưởng lão quá khen, Quang Diệu còn hi vọng hai vị chỉ giáo nhiều hơn nữa ý chứ…
…
Qua vài ngày, đã đến cuối tháng 11.
Mấy ngày nay, Dương Thần bỏ ra không ít thời gian ở công ty, chưa nói tới việc phải quản lý nhiều việc, nhưng cũng phải mở một số cuộc họp, tham gia một số hoạt động, thời gian còn lại phải điều chế thuốc.
Bát Nhã đã hoàn thành nhiệm vụ của cô được giao ở Sơn Tây, thần không biết quỷ không hay lấy đi tính mạng gia chủ nhà họ Vương – Vương Anh Lai.
Kết quả giám định pháp y cho biết nguyên nhân dẫn đến cái chết là do rối loạn tâm thần, tự bắn súng vào đầu, sự thực là Bát Nhã đã tiêm một loại thuốc vào người của Vương Anh Lai gây ra rối loạn tinh thần khiến cho não của Vương Anh Lai không ngừng đau đớn, khiến gã khó chịu trong một thời gian dài, nên đã nổ súng tự sát.
Loại thuốc này trên thế giới thực sự không có gì mới mẻ, chỉ là có rất ít người có thể tiêm thành công vào những nhân vật quan trọng, lại có thể thành công trong việc lui thân.
Vương Anh Lai chết rồi, người nhà họ Vương đương nhiên tưởng chuyện này có liên quan đến nhà họ Dương, nhưng không đợi Vương gia điều động quân đội chuẩn bị bạo động, thì đột nhiên đã gặp phải sự nghiêm trị về chính trị chủ đạo của nhà họ Ninh.
Trưởng tôn nhà họ Vương, Phó bí thư tỉnh ủy Sơn Tây bị điều tra ra là đã nhận hối lộ hơn 200 triệu, hơn nữa về bất động sản cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng, khi gặp phải sự khiển trách của cộng đồng mạng thì đã bị bắt giam, chuẩn bị đưa lên tòa án hình sự xét xử.
Binh bại như núi đổ, gặp phải sự đả kích đồng thời của nhà họ Dương và nhà họ Ninh, đồng thời nhà họ Vương mất đi người tâm phúc, nên đã bắt đầu tiêu tiền để trừ họa, mười mấy năm lo sợ khó có thể phục hồi lại nguyên khí.
Dương Thần cũng không có hứng thú lắm với nhà họ Vương, nhưng thái độ của nhà họ Ninh khiến Dương Thần và Dương Công Minh đều không sao hiểu nổi.
Lúc này nhà họ Ninh đứng bên giúp sức, mặc dù không thể đứng ra quyết định được, nhưng cũng xóa bỏ được ý định trả thù của nhà họ Vương.
Bất kể như thế nào, lúc này Ninh gia lại đứng về phía của nhà họ Dương, có ý muốn lấy lòng.
Thậm chí Ninh Quang Diệu còn lén gọi điện thoại, bảo Dương Công Minh có yêu cầu gì thì cứ nói, nhất định ông ta sẽ tận lực để phối hợp. Điều này khiến cho một lão già thành tinh như Dương Công Minh nhất thời sẽ không đoán ra được dụng ý của ông ta.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, sau khi trải qua việc của nhà họ Vương, Dương gia và Ninh gia trước đó có đối chọi nhau, nhưng đột nhiên hài hòa với nhau.
Chỉ sợ Dương Công Minh và Dương Thần đều cảm thấy sự việc không đơn giản, nhưng người ta tặng mình hoa đào, nếu mình không báo đáp bằng mận thì sẽ chẳng ra làm sao cả.
Sau khi Bát Nhã hoàn thành nhiệm vụ, Dương Thần cũng dựa vào những gì đã đề ra trước đó, cho cô ấy nghỉ một thời gian, tóm lại không chừng sẽ phải ở Trung Hải tiếp, Bát Nhã cũng đành phải trở về Nhật Bản, gặp những thuộc hạ hội Bát Kỳ đã lâu lắm không gặp.
Lúc này, Dương Thần đốc thúc những người phụ nữ khác phải tu luyện, cũng tranh thủ thời gian để điều chế đan dược. Tu vi của những người phụ nữ đa số đều đã được nâng cao, ngoài việc Lý Tinh Tinh vừa mới bắt đầu tu luyện ra thì dựa vào sự giúp sức của đan dược nên đã tăng lên nhanh chóng, tổng thể cũng không có nhiều thay đổi lớn.
Cục diện khiến cho Dương Thần không khỏi phải nóng vội, nhưng cũng không làm gì được.
Buổi sáng mùa đông, sương lạnh ngưng đọng.
Mặc dù đã sắp 6 giờ, nhưng trời vẫn hơi tối.
Ở biệt thự ngoại ô phía tây, trong tòa nhà mà An Tâm mua, trong phòng của phụ nữ, mùi thơm ngào ngạt ngập tràn trong không khí, khiến người khác phải say mê.
Trên chiếc giường lớn, An Tâm như một con mèo nhỏ nằm dựa vào ngực Dương Thần, vì lò sưởi bật, nên chỉ đắp một chiếc chăn mỏng cũng không cảm thấy lạnh.
Khuôn mặt của cô vì bị ép xuống nên làn môi mọng đỏ hơi khẽ hé ra, một ít nước từ trong miệng chảy trên ngực Dương Thần.
Cuộc vui vẻ hôm qua đã khiến cô tràn đầy tinh lực, không quan tâm gì đến tư thế ngủ của mình nữa, mệt mỏi nên nằm ngủ luôn.
Mấy ngày này được thảnh thơi, Lâm Nhược Khê vẫn ngủ cùng Lam Lam. Dương Thần đương nhiên cũng không chịu được cảnh vườn không nhà trống, nên cứ tối đến là ra ngoài, đến phòng của những người phụ nữ khác.
Căn bản qua hơn một tiếng đồng hồ, Dương Thần mới tỉnh dậy, sau đó giả bộ phải về nhà ăn bữa sáng.
Việc này cũng không trông cậy người trong nhà không biết, nhưng không ai biết ý đó là gì.
Nhưng hôm nay, Dương Thần lại mở to mắt.
Đột nhiên ngồi phắt dậy, lột áo ngực của An Tâm ra.
- A!!
An Tâm đang ngủ say thì bị việc đó làm tỉnh giấc. Mặc dù còn trong chăn, nhưng rất buồn bực, nũng nịu oán hận:
- Ông xã à, anh làm gì vậy, người ta còn đang ngủ mà…
Dương Thần quay đầu, nhìn ngực trần như nhộng của An Tâm, khẽ run lên, cười hưng phấn nói:
- Anh cảm nhận được… Sắc Vi đã đột phá…
Ninh Quang Diệu toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy, đi đến chỗ Ninh Tâm và Ninh Đức, chắp tay nói:
- Đúng, đúng… Quang Diệu hiểu rồi, nhưng xin hai vị cứ yên tâm, cũng xin hai vị hãy chuyển quyết tâm của Quang Diệu đến lão gia của nhà họ Ninh, tất nhiên sẽ không phụ lòng Ninh gia.
- Nói ngoài miệng thì không có tác dụng gì cả. Bây giờ ông không cả tìm được một chút manh mối nào của Ninh Quốc Đống, chẳng lẽ lại lấy vợ sinh con ở cái tuổi này, lại tốn mấy chục năm nữa để bồi dưỡng người thừa kế sao?
Nhưng ông là Thủ tướng, vợ thì vừa mới chết, Ninh gia ở thế giới này không thể có một tin tức xấu như vậy.
Ninh Đức thẳng thắn nói.
Ninh Quang Diệu híp mắt nói:
- Hai vị trưởng lão, quả thực không dám giấu diếm gì hai vị, tôi còn có một đứa con gái ruột nữa, là đứa con mà tôi và người tình đã sinh từ nhiều năm trước, cũng có thể coi nó như em gái ruột của Quốc Đống.
Bây giờ đứa con gái đó của tôi đã có một công ty nổi tiếng trong toàn quốc, về tài trí tuyệt đối vượt xa cả Quốc Đống. Trước đó tôi không dám nhận nó, là vì sợ Quốc Đống cảm thấy bất công, cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Ninh.
Nhưng nếu như thực sự không tìm được Quốc Đống, thì tôi có thể bảo đứa con của cô ấy là cháu của tôi, thậm chí cho nó là người thừa kế của tôi.
Mọi người căn bản sẽ không thực sự hiểu được hết nội tình của nhà họ Ninh, mà những gia tộc giàu có khác, đối với việc tôi nhận đứa con gái đó cũng nhất định không dám nói nửa câu. Như vậy, có thể giải quyết hoàn toàn được vấn đề người thừa kế.
- Bậy bạ! Đứa con gái mà ông và người tình sinh ra sao có thể không bị những gia tộc khác lên án được chứ?
Ninh Đức tức giận nói.
Ninh Quang Diệu vội xua tay, nói:
- Nếu như là trước kia thì đứa con gái đó sẽ không thể được, nhưng bây giờ, nó đã lấy Dương Thần-cháu ruột của nhà họ Dương, Dương Thần là người trời không sợ, đất cũng không sợ, lại có mối giao tình với Lý Độn của nhà họ Lý, hơn nữa người của nhà họ Đường cũng tôn sùng hắn.
Nếu lấy thân phận thiếu phu nhân của nhà họ Dương, và thân phận Chủ mẫu của Dương gia trong tương lai thì tạm thời có thể tiếp quản nhà họ Ninh, tuyệt đối không ai dám đối đầu. Nếu như ai dám đối đầu thì đồng nghĩa với việc đối đầu với Dương Thần.
Tương lai, đợi đứa con gái tôi sinh được một nam hai nữ, chỉ cần có tên của nhà họ Ninh thì chẳng phải có thể nối tiếp việc hương khói của chúng ta sao?
Ninh Tâm và Ninh Đức liếc nhìn nhau, có chút kinh ngạc.
- Còn có việc như vậy à. Nếu như thật sự như những gì ông nói, có thể kéo Dương gia vào cùng trận mạc với chúng ta, như vậy thì quá thuận lợi, chúng ta đương nhiên sẽ vui vẻ rồi.
Tứ gia từng dặn dò, bảo chúng ta phải đề phòng Dương Thần. Nếu như hắn có thể thành người nhà của chúng ta thì đương nhiên là quá tốt rồi.
Dù sao, Ninh gia cũng cần phải nâng tầm ảnh hưởng không ngừng. Nếu như lại phải bồi dưỡng một thế thân mới thì cũng cần một khoảng thời gian khá lâu và tiền bạc tương đối nhiều.
Nếu như ông có thể tìm được người nối nghiệp thích hợp thì chúng tôi đương nhiên sẽ không làm khó ông.
Ninh Tâm nói.
- Nhưng, đứa con gái của ông có đồng ý nhận ông không. Ngộ nhỡ bọn họ không muốn giúp ông thì chẳng phải ông sẽ công cốc sao?
Ninh Quang Diệu vội nói:
- Hai vị yên tâm, Quang Diệu rất hiểu con gái mình. Nó và mẹ nó giống nhau, cái khó qua nhất chính là cửa ải của tình thân. Điểm này, tôi chỉ cần làm khó một chút thì đảm bảo nó sẽ hồi tâm chuyển ý.
- Vậy tốt nhất là ông nên tranh thủ thời gian mà làm, tránh đêm dài lắm mộng.
Ninh Quang Diệu đã dự tính trước mọi việc, nói:
- Lúc này có một chuyện có thể kéo được mối quan hệ giữa tôi và Dương Thần. Vương gia ở Tây Sơn và nhà họ Dương đang có trục trặc, tôi hiểu rất rõ. Bọn dân thường như nhà họ Vương không để đấu lại được Dương Công Minh và Dương Thần.
Nhưng, nhà họ Vương là gia tộc có thâm căn cố đế, là một cây cổ thụ có rễ cọc. Tôi định đợi nhà họ Dương ra tay, giữ sức giúp nhà họ Dương giảm bớt phiền toái.
Nhà họ Vương làm kinh doanh nhiều năm ở Sơn Tây, tài lực hùng hậu, trung ương sớm đã muốn động đến họ, khổ nỗi không có người tiên phong. Bây giờ có nhà họ Dương, chúng ta có thể thiết lập quan hệ gần gũi với Dương gia, cũng có thể kiếm chút lợi lộc.
Ninh Tâm và Ninh Đức nghe thấy những lời này, mắt liền bừng sáng, không khỏi suýt xoa, nói:
- Ninh Quang Diệu, nói đến tuổi tác thì chúng tôi hơn ông mấy chục tuổi, nhưng nói đến mưu kế thì chúng tôi thực sự bái phục ông. Xem ra mặc dù mọi thứ hỗn loạn, nhưng tất cả đều ở trong lòng bàn tay của ông.
Ninh Quang Diệu khiêm tốn lắc đầu:
- Hai vị trưởng lão quá khen, Quang Diệu còn hi vọng hai vị chỉ giáo nhiều hơn nữa ý chứ…
…
Qua vài ngày, đã đến cuối tháng 11.
Mấy ngày nay, Dương Thần bỏ ra không ít thời gian ở công ty, chưa nói tới việc phải quản lý nhiều việc, nhưng cũng phải mở một số cuộc họp, tham gia một số hoạt động, thời gian còn lại phải điều chế thuốc.
Bát Nhã đã hoàn thành nhiệm vụ của cô được giao ở Sơn Tây, thần không biết quỷ không hay lấy đi tính mạng gia chủ nhà họ Vương – Vương Anh Lai.
Kết quả giám định pháp y cho biết nguyên nhân dẫn đến cái chết là do rối loạn tâm thần, tự bắn súng vào đầu, sự thực là Bát Nhã đã tiêm một loại thuốc vào người của Vương Anh Lai gây ra rối loạn tinh thần khiến cho não của Vương Anh Lai không ngừng đau đớn, khiến gã khó chịu trong một thời gian dài, nên đã nổ súng tự sát.
Loại thuốc này trên thế giới thực sự không có gì mới mẻ, chỉ là có rất ít người có thể tiêm thành công vào những nhân vật quan trọng, lại có thể thành công trong việc lui thân.
Vương Anh Lai chết rồi, người nhà họ Vương đương nhiên tưởng chuyện này có liên quan đến nhà họ Dương, nhưng không đợi Vương gia điều động quân đội chuẩn bị bạo động, thì đột nhiên đã gặp phải sự nghiêm trị về chính trị chủ đạo của nhà họ Ninh.
Trưởng tôn nhà họ Vương, Phó bí thư tỉnh ủy Sơn Tây bị điều tra ra là đã nhận hối lộ hơn 200 triệu, hơn nữa về bất động sản cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng, khi gặp phải sự khiển trách của cộng đồng mạng thì đã bị bắt giam, chuẩn bị đưa lên tòa án hình sự xét xử.
Binh bại như núi đổ, gặp phải sự đả kích đồng thời của nhà họ Dương và nhà họ Ninh, đồng thời nhà họ Vương mất đi người tâm phúc, nên đã bắt đầu tiêu tiền để trừ họa, mười mấy năm lo sợ khó có thể phục hồi lại nguyên khí.
Dương Thần cũng không có hứng thú lắm với nhà họ Vương, nhưng thái độ của nhà họ Ninh khiến Dương Thần và Dương Công Minh đều không sao hiểu nổi.
Lúc này nhà họ Ninh đứng bên giúp sức, mặc dù không thể đứng ra quyết định được, nhưng cũng xóa bỏ được ý định trả thù của nhà họ Vương.
Bất kể như thế nào, lúc này Ninh gia lại đứng về phía của nhà họ Dương, có ý muốn lấy lòng.
Thậm chí Ninh Quang Diệu còn lén gọi điện thoại, bảo Dương Công Minh có yêu cầu gì thì cứ nói, nhất định ông ta sẽ tận lực để phối hợp. Điều này khiến cho một lão già thành tinh như Dương Công Minh nhất thời sẽ không đoán ra được dụng ý của ông ta.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, sau khi trải qua việc của nhà họ Vương, Dương gia và Ninh gia trước đó có đối chọi nhau, nhưng đột nhiên hài hòa với nhau.
Chỉ sợ Dương Công Minh và Dương Thần đều cảm thấy sự việc không đơn giản, nhưng người ta tặng mình hoa đào, nếu mình không báo đáp bằng mận thì sẽ chẳng ra làm sao cả.
Sau khi Bát Nhã hoàn thành nhiệm vụ, Dương Thần cũng dựa vào những gì đã đề ra trước đó, cho cô ấy nghỉ một thời gian, tóm lại không chừng sẽ phải ở Trung Hải tiếp, Bát Nhã cũng đành phải trở về Nhật Bản, gặp những thuộc hạ hội Bát Kỳ đã lâu lắm không gặp.
Lúc này, Dương Thần đốc thúc những người phụ nữ khác phải tu luyện, cũng tranh thủ thời gian để điều chế đan dược. Tu vi của những người phụ nữ đa số đều đã được nâng cao, ngoài việc Lý Tinh Tinh vừa mới bắt đầu tu luyện ra thì dựa vào sự giúp sức của đan dược nên đã tăng lên nhanh chóng, tổng thể cũng không có nhiều thay đổi lớn.
Cục diện khiến cho Dương Thần không khỏi phải nóng vội, nhưng cũng không làm gì được.
Buổi sáng mùa đông, sương lạnh ngưng đọng.
Mặc dù đã sắp 6 giờ, nhưng trời vẫn hơi tối.
Ở biệt thự ngoại ô phía tây, trong tòa nhà mà An Tâm mua, trong phòng của phụ nữ, mùi thơm ngào ngạt ngập tràn trong không khí, khiến người khác phải say mê.
Trên chiếc giường lớn, An Tâm như một con mèo nhỏ nằm dựa vào ngực Dương Thần, vì lò sưởi bật, nên chỉ đắp một chiếc chăn mỏng cũng không cảm thấy lạnh.
Khuôn mặt của cô vì bị ép xuống nên làn môi mọng đỏ hơi khẽ hé ra, một ít nước từ trong miệng chảy trên ngực Dương Thần.
Cuộc vui vẻ hôm qua đã khiến cô tràn đầy tinh lực, không quan tâm gì đến tư thế ngủ của mình nữa, mệt mỏi nên nằm ngủ luôn.
Mấy ngày này được thảnh thơi, Lâm Nhược Khê vẫn ngủ cùng Lam Lam. Dương Thần đương nhiên cũng không chịu được cảnh vườn không nhà trống, nên cứ tối đến là ra ngoài, đến phòng của những người phụ nữ khác.
Căn bản qua hơn một tiếng đồng hồ, Dương Thần mới tỉnh dậy, sau đó giả bộ phải về nhà ăn bữa sáng.
Việc này cũng không trông cậy người trong nhà không biết, nhưng không ai biết ý đó là gì.
Nhưng hôm nay, Dương Thần lại mở to mắt.
Đột nhiên ngồi phắt dậy, lột áo ngực của An Tâm ra.
- A!!
An Tâm đang ngủ say thì bị việc đó làm tỉnh giấc. Mặc dù còn trong chăn, nhưng rất buồn bực, nũng nịu oán hận:
- Ông xã à, anh làm gì vậy, người ta còn đang ngủ mà…
Dương Thần quay đầu, nhìn ngực trần như nhộng của An Tâm, khẽ run lên, cười hưng phấn nói:
- Anh cảm nhận được… Sắc Vi đã đột phá…
/1662
|