Dương Thần cũng không quan tâm được quá nhiều, tiến lên ôm cổ Thái Nghiên, vỗ vỗ lưng cô:
- Đừng khóc nữa, còn đang ở trong bệnh viện mà. Cảnh sát trưởng sao có thể khóc tu tu như vậy được, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thái Nghiên nức nở, cố nén nước mắt lại, lau khóe mắt, ngẩng đầu lên nói:
- Trong cục nhận được điện thoại của cha Tiếu Dã, nói Tiếu Dã, anh ấy… Anh ấy bị người ta thắt cổ giết…
- Thắt cổ?
Mặc dù Dương Thần không quen lắm với Tiếu Dã, nhưng người ta cũng là một người đàn ông đường đường chính chính, không ngờ lại khuất nhục bị thắt cổ giết, không khỏi lạnh lùng hỏi:
- Là tên Lôi Chính Phúc kia làm à?
Thái Nghiên lắc đầu:
- Còn chưa xác định được, nhưng hơn nửa là trước đó Tiếu Dã có nói với cha anh ấy, có việc gập có thể điện thoại đến Cục cảnh sát tìm em, em không ngờ… lại xảy ra chuyện này.
Nói xong, Thái Nghiên xoa mặt, nghiêm mặt nói:
- Không được, em phải lập tức đi đến nhà Tiếu Dã một chuyến.
Dương Thần thấy cảm xúc của Thái Nghiên không ổn định, nhíu mày, nói với Lâm Nhược Khê ở một bên:
- Nhược Khê, em đến công ty trước đi, anh và Nghiên Nghiên đi một chuyến xem sao.
Mặc dù Lâm Nhược Khê không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng giết người cũng là một chuyện lớn, không hỏi nhiều, an ủi vỗ lưng Thái Nghiên, rồi bước đi.
Thái Nghiên cảm kích nhìn Dương Thần một cái, trong lòng đang đau đớn thì có một người đàn ông bên cạnh, làm cho cô an tâm hơn nhiều.
Hai người rời khỏi bệnh viện, Thái Nghiên lái xe của cô hướng đến thôn Đả Võng ở thị trấn Lộc Sơn.
Thôn Đả Võng cách Trung Hải không đến một tiếng đồng hồ đi xe, cũng vì không ít đoạn đường là đường tỉnh, nên cũng không thể lái nhanh được.
Trong thôn có một con sông chảy qua, ngoài ra còn có không ít các hồ nuôi trai và cá nheo. Hai năm nay vì Lôi Chính Phúc xây dựng nhà máy chế biến giấy, lại khai thác khoáng sản, quặng sắt, nên đã làm ô nhiễm nghiêm trọng nguồn nước ở trong thôn, không ít cá đã chết, đất đai cũng không được phì nhiêu như trước.
Người dân trong thôn làm công trong xưởng sản xuất giấy của Lôi Chính Phúc, còn những người trẻ tuổi thì chạy đến Trung Hải để làm công, nên trong thôn toàn là người già và phụ nữ.
Nhà của Tiếu Dã ở cạnh đường, lúc này trong nhà của Tiếu Dã đã có mười mấy người dân đang đứng ở đó, xì xầm nói chuyện gì đó, cũng có tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.
Dương Thần và Thái Nghiên cùng đi đến, ở cửa đã có hai chiếc xe của công an xã ở đó.
Mấy viên cảnh sát nhìn thấy có xe cảnh sát từ Trung Hải đến, nhìn thấy quen mắt, nhìn lại lần nữa, một người phụ nữ xinh đẹp từ trong xe bước xuống, có vài phần buồn bực.
Cũng chỉ có bọn họ, Đồn trưởng đồn công an thị trấn Lộc Sơn-Trương Quốc Bình là nhận ra Thái Nghiên.
- Cục trưởng Thái, sao cô đến đây?
Trương Quốc Bình là một người mập mạp, bụng phệ, đi tới, nhiệt tình cười hỏi.
- Đồn trưởng Trương, vất vả cho các anh rồi.
Thái Nghiên miễn cưỡng cười nói, nhưng cũng chỉ đưa tay ra bắt tay với tên Đồn trưởng này, rồi nhanh chóng rụt lại.
Trương Quốc Bình lập tức giới thiệu cho mấy viên cảnh sát cấp dưới:
- Vị này là Cục trưởng cục cảnh sát ở khu Tây thành phố Trung Hải-Thái Nghiên, là cấp trên của chúng ta, mọi người qua chào hỏi chút đi.
Vài viên cảnh sát đều kinh ngạc trước một lãnh đạo thành phố là một nữ cảnh sát xinh đẹp và trẻ tuổi như vậy, nhưng vẫn phải chào hỏi, không dám chậm trễ.
Nói đến đây, mấy viên cảnh sát này đa phần cũng chỉ vì kiếm miếng cơm, ở thành phố, làm việc ở cục cảnh sát mới là nhân viên công vụ quốc gia.
Thái Nghiên cũng không có tâm trạng nói chuyện nhiều với bọn họ, mà lập tức đi đến trước mặt cha của Tiếu Dã.
Cha Tiếu Dã và Tiếu Dã có bề ngoài giống nhau, nên rất dễ nhận ra, nhưng một người cha tóc đã hoa râm, mà con trai đột nhiên bị hại chết, tâm lực trở nên tiều tụy, dường như cũng đã gần đất xa trời, sắc mặt vàng vọt.
Thái Nghiên từ trước đã nhận ra cha của Tiếu Dã, nhìn thấy dáng vẻ già nua, trong lòng cảm thấy chua xót, nắm lấy bàn tay của ông:
- Tiếu bá bá, bác nhất định phải kiên cường, cháu nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Tiếu Dã.
Cha của Tiếu Dã ho khụ khụ vài tiếng, suy sụp cười nói:
- Cám ơn, Cục trưởng Thái, cô có thể tới đây, tôi đã rất cảm kích rồi.
Theo lý mà nói thì cái chết của Tiếu Dã cũng không đến lượt Thái Nghiên phải từ thành phố chạy đến giải quyết, cho nên cha của Tiếu Dã chỉ ôm chút hi vọng đó mà gọi điện đến.
Thái Nghiên không biết an ủi như thế nào, người thì cũng đã chết rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao có thể nói như vậy được.
Tìm được hung thủ! Trừng trị hung thủ!
Thái Nghiên kiên định, quay mạnh đầu về phía Trương Quốc Bình hỏi:
- Đồn trưởng Trương, tình hình cụ thể như thế nào, điều ra đến đâu rồi?
Trương Quốc Bình cười nói:
- Cục trưởng Thái, Chủ nhiệm Tiếu sáng sớm hôm nay do người dân đi đường phát hiện ra cậu ta đã treo cổ ở ban công trong nhà. Hiện trường chưa phát hiện ra manh mối nào, những manh mối tìm thấy không giống như cậu ấy bị sát hại, ngược lại giống như tự sát.
- Nói bậy, con trai ta làm sao có thể tự sát được!
Cha của Tiếu Dã lúc này đột nhiên phẫn nộ hét lên:
- Nhất định là do tên Lôi Chính Phúc kia phái thuộc hạ đến từ đêm qua để giết con trai ta. Chẳng phải gã muốn gia đình ta bỏ phiếu bầu cho gã là Trưởng thôn sao? Gã vì lá phiếu bầu đó mà giết con trai ta! Sao cảnh sát các người không đi bắt gã về đi chứ ?
Những người dân xung quanh đều lộ vẻ phẫn nộ, mọi người thực sự cũng có thể đoán ra được, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.
Tiếu Dã dù sao cũng là con của Trưởng thôn Đả Võng, ở đây toàn là cô chú anh ta, nhìn thấy cháu trai của mình bị hại chết, mọi người đều cảm thấy đau lòng.
Trương Quốc Bình không hài lòng, cau mày nói:
- Tiếu Kim Căn, công an chúng tôi phá án phải có bằng chứng. Hiện trường không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào, lẽ nào Chủ nhiệm Tiếu-một người đàn ông đã tốt nghiệp đại học cảnh sát lại không phòng trước tai họa này sao?
Dương Thần ở một bên quan sát từ nãy đến giờ vội chen vào nói:
- Vậy các người nói anh ta tự sát, có tìm ra được động cơ tự sát không?
- Cậu là ai?
Trương Quốc Bình vừa rồi không chú ý nhiều đến Dương Thần, chỉ tưởng Dương Thần là cấp dưới của Thái Nghiên, nhưng bây giờ lại thấy không giống.
- Không cần phải quan tâm đến việc anh ta là ai, cậu hãy trả lời câu hỏi đó đi.
Thái Nghiên lạnh lùng nhìn Trương Quốc Bình.
Trương Quốc Bình thấy Thái Nghiên nói như vậy, đành ngoan ngoãn nói:
- Tạm thời chúng tôi chưa tìm được, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng phá án trong một tháng.
- Nói đùa à? Một tháng?
Thái Nghiên khiển trách:
- Hôm nay lập tức đi đến hiện trường kiểm tra dấu vân tay, kiểm nghiệm thi thể. Tôi cũng không tin không tìm ra được dấu vết nào của hung thủ. Vụ án này sẽ do tôi trực tiếp thay các người tiếp quản, toàn bộ các người hãy cút hết đi.
Thái Nghiên nhìn ra tên Trương Quốc Đống này làm việc ở đồn công an thị trấn Lộc Sơn, chắc đã nhận hối lộ của tên Lôi Chính Phúc kia, rõ ràng muốn đè nén chuyện này xuống.
Trương Quốc Bình bỗng nhiên suy ngẫm, miệng méo mó cười:
- Cục trưởng Thái, cô là lãnh đạo cấp trên của yôi, nhưng cô cũng không thể quá đáng được. Chúng tôi đều làm theo quy trình, việc này không phạm gì vào nguyên tắc cả.
Cô không biết chứ, mặc dù đồn công an của chúng tôi tuy nhỏ, nhưng những việc như thế này thực sự không ít, đồn chúng tôi cũng đã làm hết khả năng rồi.
Nếu như cô cố ý đuổi chúng tôi, thì chúng tôi còn mặt mũi nào ở thị trấn Lộc Sơn này nữa. Trương Quốc Bình tôi là một nhân vật nhỏ, nhưng…cậu của tôi có thể sẽ cảm thấy tôi làm cho cậu ấy mất mặt, không còn chỗ nào mà đi nữa.
- Cậu của ngươi?
Thái Nghiên cười lạnh, là Giám đốc sở họ Chu của sở Công an sao? Cậu tưởng cậu của cậu là thủ trưởng của tôi thì tôi sẽ nể cậu sao?
Trương Quốc Bình hừ lạnh nói:
- Cục trưởng Thái, nước sông không phạm nước giếng, ở đây tôi có ba phần đất, vụ án này còn cần đến tôi quyết định.
- Trương Quốc Bình, cậu có một người cậu là Giám đốc sở công an, đời này cậu chỉ có thể làm được đến chức Đồn trưởng đồn công an ở thị trấn Lộc Sơn nhỏ bé này, cậu có biết tại sao không?
Trương Quốc Bình nhíu mày, không hài lòng:
- Cục trưởng Thái cười nhạo tôi sao?
- Thôi đi, tôi nói cho cậu biết.
Thái Nghiên bỗng xắn tay áo, cười nhạo:
- Bởi vì cậu chỉ là một cái đầu heo.
Vừa dứt lời, Thái Nghiên liền đấm một nhát vào cái bụng phệ của Trương Quốc Bình.
“ Bốp”!
Thậm chí có thể nghe được tiếng đánh trên bụng tên này.
Trương Quốc Bình trừng hai mắt lên, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lảo đảo lùi lại phía sau.
Thái Nghiên không nể mặt, lại nện cho một nhát vào mặt Trương Quốc Bình, khiến cho y tóe máu.
Những người dân ở đây và những cảnh sát khác đều ngây người ra, một nữ cảnh sát xinh đẹp oai phong không ngờ không nói tiếng nào, nói đánh là đánh.
Dương Thần ở bên quan sát cảm thấy rất vui, với tính cách dứt khoát, thích dùng bạo lực, mới khiến cho hắn trước kia nhanh chóng nhớ được cô.
- Hay lắm, đánh hay lắm.
Dương Thần lập tức vỗ tay, thét to.
Những người dân cũng cười ha hả vỗ tay, bình thường không ít người đã phải chịu uất ức từ tên Trương Quốc Bình này rồi.
Trương Quốc Bình bị đấm như vậy, nhất thời lảo đảo, thở hổn hển, tựa người vào thuộc hạ của mình, chỉ vào Thái Nghiên quát:
- Đồ đàn bà thối tha… Cô… Cô! Tôi, tôi phải đi báo cáo với lãnh đạo! Cô… tàn đời rồi.
- Đừng khóc nữa, còn đang ở trong bệnh viện mà. Cảnh sát trưởng sao có thể khóc tu tu như vậy được, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thái Nghiên nức nở, cố nén nước mắt lại, lau khóe mắt, ngẩng đầu lên nói:
- Trong cục nhận được điện thoại của cha Tiếu Dã, nói Tiếu Dã, anh ấy… Anh ấy bị người ta thắt cổ giết…
- Thắt cổ?
Mặc dù Dương Thần không quen lắm với Tiếu Dã, nhưng người ta cũng là một người đàn ông đường đường chính chính, không ngờ lại khuất nhục bị thắt cổ giết, không khỏi lạnh lùng hỏi:
- Là tên Lôi Chính Phúc kia làm à?
Thái Nghiên lắc đầu:
- Còn chưa xác định được, nhưng hơn nửa là trước đó Tiếu Dã có nói với cha anh ấy, có việc gập có thể điện thoại đến Cục cảnh sát tìm em, em không ngờ… lại xảy ra chuyện này.
Nói xong, Thái Nghiên xoa mặt, nghiêm mặt nói:
- Không được, em phải lập tức đi đến nhà Tiếu Dã một chuyến.
Dương Thần thấy cảm xúc của Thái Nghiên không ổn định, nhíu mày, nói với Lâm Nhược Khê ở một bên:
- Nhược Khê, em đến công ty trước đi, anh và Nghiên Nghiên đi một chuyến xem sao.
Mặc dù Lâm Nhược Khê không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng giết người cũng là một chuyện lớn, không hỏi nhiều, an ủi vỗ lưng Thái Nghiên, rồi bước đi.
Thái Nghiên cảm kích nhìn Dương Thần một cái, trong lòng đang đau đớn thì có một người đàn ông bên cạnh, làm cho cô an tâm hơn nhiều.
Hai người rời khỏi bệnh viện, Thái Nghiên lái xe của cô hướng đến thôn Đả Võng ở thị trấn Lộc Sơn.
Thôn Đả Võng cách Trung Hải không đến một tiếng đồng hồ đi xe, cũng vì không ít đoạn đường là đường tỉnh, nên cũng không thể lái nhanh được.
Trong thôn có một con sông chảy qua, ngoài ra còn có không ít các hồ nuôi trai và cá nheo. Hai năm nay vì Lôi Chính Phúc xây dựng nhà máy chế biến giấy, lại khai thác khoáng sản, quặng sắt, nên đã làm ô nhiễm nghiêm trọng nguồn nước ở trong thôn, không ít cá đã chết, đất đai cũng không được phì nhiêu như trước.
Người dân trong thôn làm công trong xưởng sản xuất giấy của Lôi Chính Phúc, còn những người trẻ tuổi thì chạy đến Trung Hải để làm công, nên trong thôn toàn là người già và phụ nữ.
Nhà của Tiếu Dã ở cạnh đường, lúc này trong nhà của Tiếu Dã đã có mười mấy người dân đang đứng ở đó, xì xầm nói chuyện gì đó, cũng có tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.
Dương Thần và Thái Nghiên cùng đi đến, ở cửa đã có hai chiếc xe của công an xã ở đó.
Mấy viên cảnh sát nhìn thấy có xe cảnh sát từ Trung Hải đến, nhìn thấy quen mắt, nhìn lại lần nữa, một người phụ nữ xinh đẹp từ trong xe bước xuống, có vài phần buồn bực.
Cũng chỉ có bọn họ, Đồn trưởng đồn công an thị trấn Lộc Sơn-Trương Quốc Bình là nhận ra Thái Nghiên.
- Cục trưởng Thái, sao cô đến đây?
Trương Quốc Bình là một người mập mạp, bụng phệ, đi tới, nhiệt tình cười hỏi.
- Đồn trưởng Trương, vất vả cho các anh rồi.
Thái Nghiên miễn cưỡng cười nói, nhưng cũng chỉ đưa tay ra bắt tay với tên Đồn trưởng này, rồi nhanh chóng rụt lại.
Trương Quốc Bình lập tức giới thiệu cho mấy viên cảnh sát cấp dưới:
- Vị này là Cục trưởng cục cảnh sát ở khu Tây thành phố Trung Hải-Thái Nghiên, là cấp trên của chúng ta, mọi người qua chào hỏi chút đi.
Vài viên cảnh sát đều kinh ngạc trước một lãnh đạo thành phố là một nữ cảnh sát xinh đẹp và trẻ tuổi như vậy, nhưng vẫn phải chào hỏi, không dám chậm trễ.
Nói đến đây, mấy viên cảnh sát này đa phần cũng chỉ vì kiếm miếng cơm, ở thành phố, làm việc ở cục cảnh sát mới là nhân viên công vụ quốc gia.
Thái Nghiên cũng không có tâm trạng nói chuyện nhiều với bọn họ, mà lập tức đi đến trước mặt cha của Tiếu Dã.
Cha Tiếu Dã và Tiếu Dã có bề ngoài giống nhau, nên rất dễ nhận ra, nhưng một người cha tóc đã hoa râm, mà con trai đột nhiên bị hại chết, tâm lực trở nên tiều tụy, dường như cũng đã gần đất xa trời, sắc mặt vàng vọt.
Thái Nghiên từ trước đã nhận ra cha của Tiếu Dã, nhìn thấy dáng vẻ già nua, trong lòng cảm thấy chua xót, nắm lấy bàn tay của ông:
- Tiếu bá bá, bác nhất định phải kiên cường, cháu nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Tiếu Dã.
Cha của Tiếu Dã ho khụ khụ vài tiếng, suy sụp cười nói:
- Cám ơn, Cục trưởng Thái, cô có thể tới đây, tôi đã rất cảm kích rồi.
Theo lý mà nói thì cái chết của Tiếu Dã cũng không đến lượt Thái Nghiên phải từ thành phố chạy đến giải quyết, cho nên cha của Tiếu Dã chỉ ôm chút hi vọng đó mà gọi điện đến.
Thái Nghiên không biết an ủi như thế nào, người thì cũng đã chết rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao có thể nói như vậy được.
Tìm được hung thủ! Trừng trị hung thủ!
Thái Nghiên kiên định, quay mạnh đầu về phía Trương Quốc Bình hỏi:
- Đồn trưởng Trương, tình hình cụ thể như thế nào, điều ra đến đâu rồi?
Trương Quốc Bình cười nói:
- Cục trưởng Thái, Chủ nhiệm Tiếu sáng sớm hôm nay do người dân đi đường phát hiện ra cậu ta đã treo cổ ở ban công trong nhà. Hiện trường chưa phát hiện ra manh mối nào, những manh mối tìm thấy không giống như cậu ấy bị sát hại, ngược lại giống như tự sát.
- Nói bậy, con trai ta làm sao có thể tự sát được!
Cha của Tiếu Dã lúc này đột nhiên phẫn nộ hét lên:
- Nhất định là do tên Lôi Chính Phúc kia phái thuộc hạ đến từ đêm qua để giết con trai ta. Chẳng phải gã muốn gia đình ta bỏ phiếu bầu cho gã là Trưởng thôn sao? Gã vì lá phiếu bầu đó mà giết con trai ta! Sao cảnh sát các người không đi bắt gã về đi chứ ?
Những người dân xung quanh đều lộ vẻ phẫn nộ, mọi người thực sự cũng có thể đoán ra được, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.
Tiếu Dã dù sao cũng là con của Trưởng thôn Đả Võng, ở đây toàn là cô chú anh ta, nhìn thấy cháu trai của mình bị hại chết, mọi người đều cảm thấy đau lòng.
Trương Quốc Bình không hài lòng, cau mày nói:
- Tiếu Kim Căn, công an chúng tôi phá án phải có bằng chứng. Hiện trường không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào, lẽ nào Chủ nhiệm Tiếu-một người đàn ông đã tốt nghiệp đại học cảnh sát lại không phòng trước tai họa này sao?
Dương Thần ở một bên quan sát từ nãy đến giờ vội chen vào nói:
- Vậy các người nói anh ta tự sát, có tìm ra được động cơ tự sát không?
- Cậu là ai?
Trương Quốc Bình vừa rồi không chú ý nhiều đến Dương Thần, chỉ tưởng Dương Thần là cấp dưới của Thái Nghiên, nhưng bây giờ lại thấy không giống.
- Không cần phải quan tâm đến việc anh ta là ai, cậu hãy trả lời câu hỏi đó đi.
Thái Nghiên lạnh lùng nhìn Trương Quốc Bình.
Trương Quốc Bình thấy Thái Nghiên nói như vậy, đành ngoan ngoãn nói:
- Tạm thời chúng tôi chưa tìm được, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng phá án trong một tháng.
- Nói đùa à? Một tháng?
Thái Nghiên khiển trách:
- Hôm nay lập tức đi đến hiện trường kiểm tra dấu vân tay, kiểm nghiệm thi thể. Tôi cũng không tin không tìm ra được dấu vết nào của hung thủ. Vụ án này sẽ do tôi trực tiếp thay các người tiếp quản, toàn bộ các người hãy cút hết đi.
Thái Nghiên nhìn ra tên Trương Quốc Đống này làm việc ở đồn công an thị trấn Lộc Sơn, chắc đã nhận hối lộ của tên Lôi Chính Phúc kia, rõ ràng muốn đè nén chuyện này xuống.
Trương Quốc Bình bỗng nhiên suy ngẫm, miệng méo mó cười:
- Cục trưởng Thái, cô là lãnh đạo cấp trên của yôi, nhưng cô cũng không thể quá đáng được. Chúng tôi đều làm theo quy trình, việc này không phạm gì vào nguyên tắc cả.
Cô không biết chứ, mặc dù đồn công an của chúng tôi tuy nhỏ, nhưng những việc như thế này thực sự không ít, đồn chúng tôi cũng đã làm hết khả năng rồi.
Nếu như cô cố ý đuổi chúng tôi, thì chúng tôi còn mặt mũi nào ở thị trấn Lộc Sơn này nữa. Trương Quốc Bình tôi là một nhân vật nhỏ, nhưng…cậu của tôi có thể sẽ cảm thấy tôi làm cho cậu ấy mất mặt, không còn chỗ nào mà đi nữa.
- Cậu của ngươi?
Thái Nghiên cười lạnh, là Giám đốc sở họ Chu của sở Công an sao? Cậu tưởng cậu của cậu là thủ trưởng của tôi thì tôi sẽ nể cậu sao?
Trương Quốc Bình hừ lạnh nói:
- Cục trưởng Thái, nước sông không phạm nước giếng, ở đây tôi có ba phần đất, vụ án này còn cần đến tôi quyết định.
- Trương Quốc Bình, cậu có một người cậu là Giám đốc sở công an, đời này cậu chỉ có thể làm được đến chức Đồn trưởng đồn công an ở thị trấn Lộc Sơn nhỏ bé này, cậu có biết tại sao không?
Trương Quốc Bình nhíu mày, không hài lòng:
- Cục trưởng Thái cười nhạo tôi sao?
- Thôi đi, tôi nói cho cậu biết.
Thái Nghiên bỗng xắn tay áo, cười nhạo:
- Bởi vì cậu chỉ là một cái đầu heo.
Vừa dứt lời, Thái Nghiên liền đấm một nhát vào cái bụng phệ của Trương Quốc Bình.
“ Bốp”!
Thậm chí có thể nghe được tiếng đánh trên bụng tên này.
Trương Quốc Bình trừng hai mắt lên, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lảo đảo lùi lại phía sau.
Thái Nghiên không nể mặt, lại nện cho một nhát vào mặt Trương Quốc Bình, khiến cho y tóe máu.
Những người dân ở đây và những cảnh sát khác đều ngây người ra, một nữ cảnh sát xinh đẹp oai phong không ngờ không nói tiếng nào, nói đánh là đánh.
Dương Thần ở bên quan sát cảm thấy rất vui, với tính cách dứt khoát, thích dùng bạo lực, mới khiến cho hắn trước kia nhanh chóng nhớ được cô.
- Hay lắm, đánh hay lắm.
Dương Thần lập tức vỗ tay, thét to.
Những người dân cũng cười ha hả vỗ tay, bình thường không ít người đã phải chịu uất ức từ tên Trương Quốc Bình này rồi.
Trương Quốc Bình bị đấm như vậy, nhất thời lảo đảo, thở hổn hển, tựa người vào thuộc hạ của mình, chỉ vào Thái Nghiên quát:
- Đồ đàn bà thối tha… Cô… Cô! Tôi, tôi phải đi báo cáo với lãnh đạo! Cô… tàn đời rồi.
/1662
|