Vì đang trong giờ cao điểm tan tầm, cho nên khi Dương Thần lái xe đến khu biệt thự biệt viện ngoại ô phía Tây mà Đường Đường nói, đã hơn một giờ trôi qua, trời bắt đầu sập tối.
Cây xanh ở khu ngoại ô phía tây vô cùng dày đặc, bóng cây che con đường tối om, khiến chiếc BMW màu trắng chạy qua thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng rất rõ ràng, khu biệt thự xa hoa như thế đều có chung một căn bệnh —— trên đường không có ai.
Theo Đường Đường chỉ, con đường đi đến trước một biệt thự kiểu nhỏ, trong phòng bật đèn sáng trưng, trong nhà có người đang chờ.
- Cảm ơn chú, tiếp theo là một thời gian cháu lại phải bắt đầu gặm sách rồi, chú phải nhớ cháu đó.
Đường Đường không ngừng chớp đôi mắt to nhìn Dương Thần nói.
Dương Thần đưa tay vuốt mái tóc mềm mại thiếu nữ, cười mắng:
- Chú không có chuyện gì nhớ tới cháu làm gì, nhóc xuống xe đi, đừng để chị cháu…À không, mẹ cháu chờ sốt ruột.
- Chị là chị, cả đời này chị ấy đừng nghĩ xoay mình làm mẹ được!
Đường Đường hừ một tiếng bướng bỉnh, mở cửa bước xuống xe xong, còn nhìn Dương Thần tặng một nụ hôn gió đáng yêu, mới đóng cửa lại, chạy về phía cửa nhà.
Dương Thần nhìn Đường Đường bình yên đẩy cửa vào nhà, mới giảm bớt nỗi lo, nhìn thời gian trên xe, đã gần sáu giờ tối, nhớ lại buổi tối còn có chuyện bận, ngay tức khắc đạp chân ga chạy như bay ra khỏi khu biệt thự…
…
Rón rén bước vào trong phòng, sàn sát gỗ tùng, thảm lông Địa Trung Hải mềm mại, Đường Đường cởi đôi giày vải đế thấp màu hồng nhạt ra, lộ ra bên trong là đôi tất trắng có hình vẽ hoạt hình dễ thương, giẫm lên thảm bước một bước hai di chuyển về hướng sô-pha ở phòng khách.
Chậm rãi thò người vào, quả nhiên Đường Đường nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang nằm thong thả trên chiếc sô-pha da thật Chivas Regal, mái tóc hơi gợn sóng xõa lòa xòa xuống nền gạch trơn bóng, dáng vẻ đường cong lồi lõm thích thú, độ cong cao ngất và khá vểnh đủ cho tuyệt đại đa số phụ nữ nghiến răng nghiến lợi vì ghen tỵ.
Cô gái dễ thương ung dung đang cầm quyển “ Đức xuyên gia khang” trong tay, nhẹ nhàng lật qua một trang, đột nhiên cất tiếng nói:
- Nữ hiệp Đường Đường của chúng ta từ khi nào trở nên về nhà cũng cẩn thận dè dặt như vậy?
- Không phải cẩn thận, là đề phòng có địch…
- Qua đây đi, không có mìn đâu.
Cô gái mỉm cười nói.
Đường Đường thấy cô gái không tức giận, mới vỗ vỗ ngực vui vẻ, mặt mang vẻ cười thản nhiên đến bên cô gái, quỳ gối xuống thảm, hai tay vuốt mái tóc đen trơn mượt của cô gái:
- Chị tốt của em, chị thật là càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp đấy, qua mấy năm nữa chúng ta đổi tuổi cho nhau được rồi.
- Nhóc tinh quái này, biết mình về nhà trễ, còn học trò nịnh nọt.
Cô gái đưa ngón tay trắng ngần chỉ chỉ cưng chiều vào đầu mũi Đường Đường, nhìn Đường Đường ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng:
- Nói với con biết bao nhiêu lần rồi, phải gọi là mẹ, không phải chị.
- Là chị muốn em gọi chị mà, em mới không gọi mẹ, mẹ già lắm, chị của em còn trẻ trung chán!
Đường Đường bĩu môi nói.
Cô gái ngồi dậy, bỏ quyển sách xuống, hai tay đỡ Đường Đường ngồi xuống sô-pha, nói với vẻ nghiêm túc:
- Đó là lúc con còn nhỏ, lúc đó ta cũng còn trẻ, không hiểu chuyện, nhưng như thế là không đúng, Bây giờ con lớn rồi, hiểu chuyện rồi, làm sao có thể cứ gọi mẹ là chị chứ? Người ta nghe được xấu hổ biết bao nhiêu?
- Như vậy có gì đáng lo chứ, em thích gọi là chị, chị tốt, chị không có sự khác biệt.
Đường Đường cười dí dỏm.
- Đường Đường ngoan, gọi mẹ nào!
Cô gái tiếp tục tranh thủ.
- Không ngoan, em muốn làm em của chị…
- Ta là mẹ của con, làm sao con không nghe lời mẹ chứ?
Cô gái nhíu mày, thở hổn hển nói.
Đường Đường trề môi lắc đầu:
- Không, chị có phải mẹ em đâu! Em gọi chị, chị, chị…
- Làm sao không phải mẹ chứ?!
Cô gái đã nổi nóng, âm thanh cũng cao lên mấy độ:
- Con bé đáng thương này! Nói với con thế nào đây! Con biết ta mang con trong bụng bao lâu không? Mười tháng mang thai, từ bụng ta rơi ra một cơ thể, con làm sao có thể không gọi ta là mẹ chứ!?
- Không mà…
Đường Đường nói một tiếng nhõng nhẽo, bổ nhào vào lòng cô gái, ôm chặt vòng eo thon, mềm mại:
- Em không muốn gọi mẹ…Gọi mẹ rồi em lại không có ba…Hình như em thật sự giống như sinh ra từ hòn đá vậy…Vẫn là gọi chị trong lòng thoải mái hơn một chút, ít nhất em không cô đơn, em còn có chị em…
Lời nói mềm mại ngập ngừng, lại giống như sóng lớn vỗ bờ, khiến cô gái tinh thần chấn động, nước mắt rưng rưng, một tay run rẩy vuốt ve sau lưng con gái, cúi đầu hôn lên tóc Đường Đường…
- Xin lỗi, Đường Đường, mẹ đem con tới thế giới này, lại không thể cho con một người cha, mẹ có lỗi với con…
Dưới ánh đèn bàn, hai mẹ con trẻ ôm chặt nhau, im lặng mà yên bình.
…
Khi Dương Thần về đến nhà, đã ngửi thấy mùi cơm từ trong phòng bay ra, Dương Thần đã đói cả buổi chiều đương nhiên khó mà chịu nổi, qua quýt dừng xe xong chạy thẳng vào phòng. Quả nhiên, vú Vương đã bày đồ ăn lên sẵn trên bàn, xương sườn bí đao, sườn súp lơ, cà nướng tương và vài đĩa thức ăn, nóng hổi tỏa mùi hương không ngừng.
Lâm Nhược Khê đang ngồi trên ghế sô-pha đọc báo thấy Dương Thần chạy ào vào phòng, cặp mày thanh tú hơi nhíu lại một chút, nhưng không nói gì, lẳng lặng đứng dậy, đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, gọi với vào trong nhà bếp:
- Vú Vương, đừng làm nữa, ra ăn cơm đi.
Dương Thần trong lòng có chút ấm áp, cười hỏi:
- Chờ anh về cùng ăn cơm à?
- Là vú Vương chờ anh, không phải tôi chờ anh, tôi chờ vú Vương cùng ăn cơm.
Lâm Nhược Khê khá líu lưỡi nói xong, tự mình xới cơm, cũng không chú ý tới Dương Thần.
Vú Vương từ nhà bếp đi ra cười hòa nhã:
- Cậu đừng nghe cô nói bậy, thực ra chính là cô chờ cậu đó.
Lâm Nhược Khê nghe xong, có chút bực mình, nhưng cũng không phản bác, biết vú Vương xuất phát từ lòng tốt, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Dương Thần cũng đã quen với không gian vợ chồng lạnh lẽo không tiếng nói rồi, nhìn vú Vương cười cảm ơn, xới đưa cho vú Vương bát cơm đầy, rồi mới tự xới cơm cho mình.
Không khí trên bàn ăn có chút kì dị, Lâm Nhược Khê lặng thinh không nói, y như là không tồn tại vậy.
Vú Vương vẫn định kéo quan hệ cặp vợ chồng son lại gần một chút, muốn nói nhiều chút, nhưng nhìn bộ dạng Lâm Nhược Khê có vẻ tâm trạng rất tệ, cũng không biết mở miệng như thế nào.
Dương Thần ra sức há miệng to nhất và cơm, tay nghề của vú Vương khiến hắn không còn tâm trạng bận tâm vì sao Lâm Nhược Khê hôm nay lạnh nhạt khác thường, chẳng bao lâu thì ăn xong một chén lớn, lại xới tiếp một chén đầy cơm nữa.
- Cậu nếu ăn cơm không đủ, tôi có thể vào bếp nấu bát mì.
Vú Vương cười ha hả nói, lo lắng Dương Thần ăn không no.
Dương Thần lắc lắc đầu:
- Đủ, đủ, tôi ăn xong chén này là no rồi.
Lâm Nhược Khê không vui nói:
- Vú Vương tốt như thế với anh ta làm gì, chỉ ăn cơm mà không lao động, ăn nhiều chỉ lãng phí lương thực quốc gia.
Vú Vương vừa nghe cảm thấy không đúng, vội vã nói ngay:
- Cô sao có thể nói như vậy, cậu ăn được đó là chuyện tốt mà.
- Anh ta ăn được, tôi buồn nôn.
Lâm Nhược Khê đập đôi đũa xuống bàn, đứng dậy, đi lên lầu.
Từ trưa đã bắt đầu tức lộn ruột, cái lão này không cố gắng làm việc, chơi trò chơi trong giờ làm việc đã đành, còn chạy ra ngoài kiếm người chơi nữa!
Được rồi, còn chuyện kia không cùng Mạc Thiện Ny giải thích cho tôi rõ ràng, cho dù tỏ ra ý tứ một chút cũng không có, mình đã nhịn rồi! Nhưng thế còn chưa tính, ra ngoài chơi trò chơi còn về nhà trễ như vậy, cũng không biết gọi điện thoại về nhà nói trước một tiếng, làm mình và vú Vương chờ anh ta về ăn cơm, đã thế nửa câu giải thích cũng không có, còn ăn như hổ đói!
Lâm Nhược Khê hận không thể đem chén cơm trong tay nhét vào miệng lão đó, cho hắn ăn đủ!
Mọi thứ diễn ra trước mắt với tốc độ quá nhanh, đầu óc Dương Thần chưa kịp quay lại chuyện gì đã xảy ra, Lâm Nhược Khê đã chạy lên lầu, đóng cửa phòng sách cái “Rầm”.
- Vú Vương, có phải tôi lại làm sai cái gì rồi không?
Dương Thần khó hiểu, chẳng lẽ mình ăn nhiều cô ấy cũng nổi giận sao?
Vú Vương cười gượng lắc đầu:
- Có thể cô thấy cậu về nhà trễ như vậy, không nói cho cô biết, cho nên lo lắng. Cậu đừng để trong lòng, cô giận như vậy chính là vì quan tâm cậu.
- Quan tâm thế này cũng khá khủng bố.
Dương Thần cười ngượng ngùng.
Vú Vương do dự một chút, cân nhắc câu chữ nói:
- Cậu này, kì thực cô giận như vậy cũng không phải không có lí do. Trước đây trong nhà này chỉ có hai người cô với tôi thôi, cô trước đến giờ không cần đợi ai hết, ăn cơm thì ăn cơm, ra ngoài thì ra ngoài. Nhưng bây giờ trong nhà có thêm một người, cô lo cho cậu, nhưng cậu không chú ý đến cảm nhận của cô, không báo cho cô biết là trễ một tiếng mới về nhà, có thể cô cảm thấy cậu không tôn trọng cô, nên mới giận.
Dương Thần im lặng, chính hắn quả là có sai, khiêm tốn gật gật đầu nói:
- Nếu không như vậy đi vú Vương, con người tôi trước đây lười biếng quen rồi, bây giờ tôi bắt đầu cố gắng sửa, nhưng về sau nếu qua giờ cơm mà tôi chưa về, thì mọi người đừng chờ tôi nữa, tôi thỉnh thoảng sự việc lộn xộn, có thể quên gọi điện thoại.
Vú Vương cười đáp lại một tiếng, hài lòng gắp thêm một đũa đồ ăn cho Dương Thần.
Đợi cơm no xuống bụng, Dương Thần nhìn nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rưỡi, vừa vặn đến kịp quán bar Rose của Sắc Vi, chuyện tối nay hắn cũng không dám quên, nếu không Sắc Vi xảy ra sơ sót gì cả đời hắn sẽ ăn ngủ không yên.
Sau khi nói qua loa với mẹ Vương có việc ra ngoài, Dương Thần vội vã lái xe rời khỏi biệt thự.
Lâm Nhược Khê ở trên lầu nghe thấy tiếng động cơ xe bèn chau mày, đặt chiếc bút xuống ra khỏi phòng, nhìn về phía đó, quả nhiên thấy bóng Dương Thần đang rời đi.
- Vú Vương, anh ấy đi đâu thế? Lâm Nhược Khê do dự một lúc rồi hỏi vú Vương.
Vú Vương đang dọn bàn ăn, nghe thế liền mỉm cười nói:
- Tiểu thư vẫn rất quan tâm đến cậu chủ mà, thanh niên cô cậu cũng thật là, chỉ cần nói chuyện với nhau là được rồi, có gì phải giận dỗi chứ.
……..
Lâm Nhược Khê im lặng, có những việc cô không muốn nói, sợ vú Vương lo lắng.
Vú Vương đã quen với cách nói chuyện của Lâm Nhược Khê nên mỉm cười nói tiếp:
- Cậu chủ nói phải đi tham dự yến tiệc gì đó với bạn bè, có lẽ tối nay không về, bảo chúng ta đừng chờ.
“Yến tiệc?”
Lâm Nhược Khê khẽ thở dài, trong lòng nhẹ nhõm hơn, rồi khẽ cười nhạt lẩm bẩm:
- Chờ hắn? Vốn dĩ mình không nên chờ hắn rồi.
Nói xong Lâm Nhược Khê quay lại phòng làm việc.
Cây xanh ở khu ngoại ô phía tây vô cùng dày đặc, bóng cây che con đường tối om, khiến chiếc BMW màu trắng chạy qua thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng rất rõ ràng, khu biệt thự xa hoa như thế đều có chung một căn bệnh —— trên đường không có ai.
Theo Đường Đường chỉ, con đường đi đến trước một biệt thự kiểu nhỏ, trong phòng bật đèn sáng trưng, trong nhà có người đang chờ.
- Cảm ơn chú, tiếp theo là một thời gian cháu lại phải bắt đầu gặm sách rồi, chú phải nhớ cháu đó.
Đường Đường không ngừng chớp đôi mắt to nhìn Dương Thần nói.
Dương Thần đưa tay vuốt mái tóc mềm mại thiếu nữ, cười mắng:
- Chú không có chuyện gì nhớ tới cháu làm gì, nhóc xuống xe đi, đừng để chị cháu…À không, mẹ cháu chờ sốt ruột.
- Chị là chị, cả đời này chị ấy đừng nghĩ xoay mình làm mẹ được!
Đường Đường hừ một tiếng bướng bỉnh, mở cửa bước xuống xe xong, còn nhìn Dương Thần tặng một nụ hôn gió đáng yêu, mới đóng cửa lại, chạy về phía cửa nhà.
Dương Thần nhìn Đường Đường bình yên đẩy cửa vào nhà, mới giảm bớt nỗi lo, nhìn thời gian trên xe, đã gần sáu giờ tối, nhớ lại buổi tối còn có chuyện bận, ngay tức khắc đạp chân ga chạy như bay ra khỏi khu biệt thự…
…
Rón rén bước vào trong phòng, sàn sát gỗ tùng, thảm lông Địa Trung Hải mềm mại, Đường Đường cởi đôi giày vải đế thấp màu hồng nhạt ra, lộ ra bên trong là đôi tất trắng có hình vẽ hoạt hình dễ thương, giẫm lên thảm bước một bước hai di chuyển về hướng sô-pha ở phòng khách.
Chậm rãi thò người vào, quả nhiên Đường Đường nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang nằm thong thả trên chiếc sô-pha da thật Chivas Regal, mái tóc hơi gợn sóng xõa lòa xòa xuống nền gạch trơn bóng, dáng vẻ đường cong lồi lõm thích thú, độ cong cao ngất và khá vểnh đủ cho tuyệt đại đa số phụ nữ nghiến răng nghiến lợi vì ghen tỵ.
Cô gái dễ thương ung dung đang cầm quyển “ Đức xuyên gia khang” trong tay, nhẹ nhàng lật qua một trang, đột nhiên cất tiếng nói:
- Nữ hiệp Đường Đường của chúng ta từ khi nào trở nên về nhà cũng cẩn thận dè dặt như vậy?
- Không phải cẩn thận, là đề phòng có địch…
- Qua đây đi, không có mìn đâu.
Cô gái mỉm cười nói.
Đường Đường thấy cô gái không tức giận, mới vỗ vỗ ngực vui vẻ, mặt mang vẻ cười thản nhiên đến bên cô gái, quỳ gối xuống thảm, hai tay vuốt mái tóc đen trơn mượt của cô gái:
- Chị tốt của em, chị thật là càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp đấy, qua mấy năm nữa chúng ta đổi tuổi cho nhau được rồi.
- Nhóc tinh quái này, biết mình về nhà trễ, còn học trò nịnh nọt.
Cô gái đưa ngón tay trắng ngần chỉ chỉ cưng chiều vào đầu mũi Đường Đường, nhìn Đường Đường ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng:
- Nói với con biết bao nhiêu lần rồi, phải gọi là mẹ, không phải chị.
- Là chị muốn em gọi chị mà, em mới không gọi mẹ, mẹ già lắm, chị của em còn trẻ trung chán!
Đường Đường bĩu môi nói.
Cô gái ngồi dậy, bỏ quyển sách xuống, hai tay đỡ Đường Đường ngồi xuống sô-pha, nói với vẻ nghiêm túc:
- Đó là lúc con còn nhỏ, lúc đó ta cũng còn trẻ, không hiểu chuyện, nhưng như thế là không đúng, Bây giờ con lớn rồi, hiểu chuyện rồi, làm sao có thể cứ gọi mẹ là chị chứ? Người ta nghe được xấu hổ biết bao nhiêu?
- Như vậy có gì đáng lo chứ, em thích gọi là chị, chị tốt, chị không có sự khác biệt.
Đường Đường cười dí dỏm.
- Đường Đường ngoan, gọi mẹ nào!
Cô gái tiếp tục tranh thủ.
- Không ngoan, em muốn làm em của chị…
- Ta là mẹ của con, làm sao con không nghe lời mẹ chứ?
Cô gái nhíu mày, thở hổn hển nói.
Đường Đường trề môi lắc đầu:
- Không, chị có phải mẹ em đâu! Em gọi chị, chị, chị…
- Làm sao không phải mẹ chứ?!
Cô gái đã nổi nóng, âm thanh cũng cao lên mấy độ:
- Con bé đáng thương này! Nói với con thế nào đây! Con biết ta mang con trong bụng bao lâu không? Mười tháng mang thai, từ bụng ta rơi ra một cơ thể, con làm sao có thể không gọi ta là mẹ chứ!?
- Không mà…
Đường Đường nói một tiếng nhõng nhẽo, bổ nhào vào lòng cô gái, ôm chặt vòng eo thon, mềm mại:
- Em không muốn gọi mẹ…Gọi mẹ rồi em lại không có ba…Hình như em thật sự giống như sinh ra từ hòn đá vậy…Vẫn là gọi chị trong lòng thoải mái hơn một chút, ít nhất em không cô đơn, em còn có chị em…
Lời nói mềm mại ngập ngừng, lại giống như sóng lớn vỗ bờ, khiến cô gái tinh thần chấn động, nước mắt rưng rưng, một tay run rẩy vuốt ve sau lưng con gái, cúi đầu hôn lên tóc Đường Đường…
- Xin lỗi, Đường Đường, mẹ đem con tới thế giới này, lại không thể cho con một người cha, mẹ có lỗi với con…
Dưới ánh đèn bàn, hai mẹ con trẻ ôm chặt nhau, im lặng mà yên bình.
…
Khi Dương Thần về đến nhà, đã ngửi thấy mùi cơm từ trong phòng bay ra, Dương Thần đã đói cả buổi chiều đương nhiên khó mà chịu nổi, qua quýt dừng xe xong chạy thẳng vào phòng. Quả nhiên, vú Vương đã bày đồ ăn lên sẵn trên bàn, xương sườn bí đao, sườn súp lơ, cà nướng tương và vài đĩa thức ăn, nóng hổi tỏa mùi hương không ngừng.
Lâm Nhược Khê đang ngồi trên ghế sô-pha đọc báo thấy Dương Thần chạy ào vào phòng, cặp mày thanh tú hơi nhíu lại một chút, nhưng không nói gì, lẳng lặng đứng dậy, đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, gọi với vào trong nhà bếp:
- Vú Vương, đừng làm nữa, ra ăn cơm đi.
Dương Thần trong lòng có chút ấm áp, cười hỏi:
- Chờ anh về cùng ăn cơm à?
- Là vú Vương chờ anh, không phải tôi chờ anh, tôi chờ vú Vương cùng ăn cơm.
Lâm Nhược Khê khá líu lưỡi nói xong, tự mình xới cơm, cũng không chú ý tới Dương Thần.
Vú Vương từ nhà bếp đi ra cười hòa nhã:
- Cậu đừng nghe cô nói bậy, thực ra chính là cô chờ cậu đó.
Lâm Nhược Khê nghe xong, có chút bực mình, nhưng cũng không phản bác, biết vú Vương xuất phát từ lòng tốt, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Dương Thần cũng đã quen với không gian vợ chồng lạnh lẽo không tiếng nói rồi, nhìn vú Vương cười cảm ơn, xới đưa cho vú Vương bát cơm đầy, rồi mới tự xới cơm cho mình.
Không khí trên bàn ăn có chút kì dị, Lâm Nhược Khê lặng thinh không nói, y như là không tồn tại vậy.
Vú Vương vẫn định kéo quan hệ cặp vợ chồng son lại gần một chút, muốn nói nhiều chút, nhưng nhìn bộ dạng Lâm Nhược Khê có vẻ tâm trạng rất tệ, cũng không biết mở miệng như thế nào.
Dương Thần ra sức há miệng to nhất và cơm, tay nghề của vú Vương khiến hắn không còn tâm trạng bận tâm vì sao Lâm Nhược Khê hôm nay lạnh nhạt khác thường, chẳng bao lâu thì ăn xong một chén lớn, lại xới tiếp một chén đầy cơm nữa.
- Cậu nếu ăn cơm không đủ, tôi có thể vào bếp nấu bát mì.
Vú Vương cười ha hả nói, lo lắng Dương Thần ăn không no.
Dương Thần lắc lắc đầu:
- Đủ, đủ, tôi ăn xong chén này là no rồi.
Lâm Nhược Khê không vui nói:
- Vú Vương tốt như thế với anh ta làm gì, chỉ ăn cơm mà không lao động, ăn nhiều chỉ lãng phí lương thực quốc gia.
Vú Vương vừa nghe cảm thấy không đúng, vội vã nói ngay:
- Cô sao có thể nói như vậy, cậu ăn được đó là chuyện tốt mà.
- Anh ta ăn được, tôi buồn nôn.
Lâm Nhược Khê đập đôi đũa xuống bàn, đứng dậy, đi lên lầu.
Từ trưa đã bắt đầu tức lộn ruột, cái lão này không cố gắng làm việc, chơi trò chơi trong giờ làm việc đã đành, còn chạy ra ngoài kiếm người chơi nữa!
Được rồi, còn chuyện kia không cùng Mạc Thiện Ny giải thích cho tôi rõ ràng, cho dù tỏ ra ý tứ một chút cũng không có, mình đã nhịn rồi! Nhưng thế còn chưa tính, ra ngoài chơi trò chơi còn về nhà trễ như vậy, cũng không biết gọi điện thoại về nhà nói trước một tiếng, làm mình và vú Vương chờ anh ta về ăn cơm, đã thế nửa câu giải thích cũng không có, còn ăn như hổ đói!
Lâm Nhược Khê hận không thể đem chén cơm trong tay nhét vào miệng lão đó, cho hắn ăn đủ!
Mọi thứ diễn ra trước mắt với tốc độ quá nhanh, đầu óc Dương Thần chưa kịp quay lại chuyện gì đã xảy ra, Lâm Nhược Khê đã chạy lên lầu, đóng cửa phòng sách cái “Rầm”.
- Vú Vương, có phải tôi lại làm sai cái gì rồi không?
Dương Thần khó hiểu, chẳng lẽ mình ăn nhiều cô ấy cũng nổi giận sao?
Vú Vương cười gượng lắc đầu:
- Có thể cô thấy cậu về nhà trễ như vậy, không nói cho cô biết, cho nên lo lắng. Cậu đừng để trong lòng, cô giận như vậy chính là vì quan tâm cậu.
- Quan tâm thế này cũng khá khủng bố.
Dương Thần cười ngượng ngùng.
Vú Vương do dự một chút, cân nhắc câu chữ nói:
- Cậu này, kì thực cô giận như vậy cũng không phải không có lí do. Trước đây trong nhà này chỉ có hai người cô với tôi thôi, cô trước đến giờ không cần đợi ai hết, ăn cơm thì ăn cơm, ra ngoài thì ra ngoài. Nhưng bây giờ trong nhà có thêm một người, cô lo cho cậu, nhưng cậu không chú ý đến cảm nhận của cô, không báo cho cô biết là trễ một tiếng mới về nhà, có thể cô cảm thấy cậu không tôn trọng cô, nên mới giận.
Dương Thần im lặng, chính hắn quả là có sai, khiêm tốn gật gật đầu nói:
- Nếu không như vậy đi vú Vương, con người tôi trước đây lười biếng quen rồi, bây giờ tôi bắt đầu cố gắng sửa, nhưng về sau nếu qua giờ cơm mà tôi chưa về, thì mọi người đừng chờ tôi nữa, tôi thỉnh thoảng sự việc lộn xộn, có thể quên gọi điện thoại.
Vú Vương cười đáp lại một tiếng, hài lòng gắp thêm một đũa đồ ăn cho Dương Thần.
Đợi cơm no xuống bụng, Dương Thần nhìn nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rưỡi, vừa vặn đến kịp quán bar Rose của Sắc Vi, chuyện tối nay hắn cũng không dám quên, nếu không Sắc Vi xảy ra sơ sót gì cả đời hắn sẽ ăn ngủ không yên.
Sau khi nói qua loa với mẹ Vương có việc ra ngoài, Dương Thần vội vã lái xe rời khỏi biệt thự.
Lâm Nhược Khê ở trên lầu nghe thấy tiếng động cơ xe bèn chau mày, đặt chiếc bút xuống ra khỏi phòng, nhìn về phía đó, quả nhiên thấy bóng Dương Thần đang rời đi.
- Vú Vương, anh ấy đi đâu thế? Lâm Nhược Khê do dự một lúc rồi hỏi vú Vương.
Vú Vương đang dọn bàn ăn, nghe thế liền mỉm cười nói:
- Tiểu thư vẫn rất quan tâm đến cậu chủ mà, thanh niên cô cậu cũng thật là, chỉ cần nói chuyện với nhau là được rồi, có gì phải giận dỗi chứ.
……..
Lâm Nhược Khê im lặng, có những việc cô không muốn nói, sợ vú Vương lo lắng.
Vú Vương đã quen với cách nói chuyện của Lâm Nhược Khê nên mỉm cười nói tiếp:
- Cậu chủ nói phải đi tham dự yến tiệc gì đó với bạn bè, có lẽ tối nay không về, bảo chúng ta đừng chờ.
“Yến tiệc?”
Lâm Nhược Khê khẽ thở dài, trong lòng nhẹ nhõm hơn, rồi khẽ cười nhạt lẩm bẩm:
- Chờ hắn? Vốn dĩ mình không nên chờ hắn rồi.
Nói xong Lâm Nhược Khê quay lại phòng làm việc.
/1662
|