Dương Thần thở dài,
- Là cô nhất định muốn tôi nói…
- Không cần câu giờ, nói mau. Tuy nhiên tôi cảnh cáo anh, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, nếu anh nói lung tung tôi có thể thông qua công cụ phiên dịch mà phân tích. Cho nên nếu anh không nói được thì nên thôi đi.
Lâm Nhược Khê khẽ cười, chờ Dương Thần nhận thua.
Dương Thần nhìn cô một cái, hắng giọng, há mồm bắt đầu phiên dịch.
- … Joseph đến rồi. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của ta ra. Ta có thể nghe được tim của ta đang đập, nó như tràn đầy khát vọng yêu thương… Không không biết có nên tỉnh lại ngăn cản hắn ta, Charles đang ở ngay phòng bên cạnh, là chồng của ta. Nhưng giờ đây chúng ta đều phản bội anh ấy…
Phiên dịch đến đây, Lâm Nhược Khê ngẩn người nhưng không nói chuyện, mắt hoài nghi nhìn Dương Thần, không thể đoán được rốt cuộc có phải thật hay không.
Dương Thần cũng bất đắc dĩ, tiếp tục phiên dịch, nói:
- Joseph hôn môi ta, hôn khuyên tai của ta. Ta cảm giác thân thể đã bắt đầu nóng lên. Đã bao lâu, ồ… Ta yêu Joseph, anh như ngọn lửa mùa đông ấm áp, như thảm cỏ xanh rậm rạp mùa hạ. Ta không thể thoát khỏi anh… Ôi, yêu, hôn môi ta, chiếm lĩnh ta đi… Quên mất anh là ai, chỉ có đôi chúng ta đáng thương yêu nhau thôi…Joseph hôn lên ngực của ta…
- Thôi!
Rốt cục Lâm Nhược Khê cũng không nghe nổi nữa, đỏ bừng tai, đem sách gập lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sao anh lại làm thế? Coi như là không phiên dịch, cũng không cần bịa đặt, còn chưa tính đâu! Tại sao lại nói những lời hạ lưu đó ra?
Dương Thần dở khóc dở cười,
- Tôi không bịa đặt. Trên sách viết như vậy!
- Ai tin anh? Tôi chắc chắn là anh nói mò. Sách này bên trong tại sao lại có nội dung như vậy? Chẳng lẽ người xét duyệt không biết sao?
Dương Thần nào biết nói vì sao lại có ở trong này. Hơn nữa Lâm Nhược Khê không biết tiếng, xem ra vợ mình bảo thủ rồi. Phải biết rằng ở nước ngoài, những cái miêu tả căn bản như này đã quá quen thuộc rồi.
Đúng lúc này, một gã tóc xám trắng đi tới, dáng người cao lớn lão nhân mặc áo màu xám tro, đeo kính lão, nhìn Lâm Nhược Khê cười nói:
- Tiểu thư ơi, người này không có nói bừa. Quyển sách kia tôi đã từng xem qua, bên trong đúng là có đoạn đó.
Lâm Nhược Khê nghi ngờ nhìn lão nhân,
- Ông là …
- Ta họ Triệu, hai người có thể gọi ta là Lão Triệu, chuyên môn nghiên ngữ hệ Ấn Âu, cho nên có cả tiếng Albania. Vừa rồi những gì tiểu tử kia phiên dịch đều chính xác. Ta nhớ rõ quyển sách đó chủ yếu nói về một phụ nữ Serbia do dự giữa phản bội và không phản bội hôn nhân. Hơn nữa tên nên gọi đại là Fanny.
Lão Triệu giải thích.
Đương nhiên Lâm Nhược Khê không nghĩ là một lão nhân hiền lành lại vô duyên vô cớ đi tới kết phường với Dương Thần lừa mình. Tuy biết mình trách lầm Dương Thần, nhưng nhìn vẻ mặt Dương Thần đắc ý, trong lòng vô cùng uất ức. Người đàn ông này rốt cục đầu óc là như thế nào? Cái ngôn ngữ như vậy mà cũng biết.
- Cảm ơn lão Triệu rồi. Lão Triệu cũng đến xem sách?
Dương Thần khá cảm kích lão nhân này, nếu không mình cũng chẳng biết giải thích sao cho rõ ràng.
Lão Triệu cười lắc đầu,
- Ta tới cho bạn già của ta đọc sách!
Nói xong, Lão Triệu giơ tay chỉ một đầu giá sách khác, một lão phụ đang ngồi trên xe lăn, chừng sáu mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất yếu.
- Bạn già của ta bị bệnh đục thủy tinh thể không thể chữa lành được, mắt bị mù, không xem được sách. Trước kia bà ấy cùng ta nghiên cứu, không ngờ về già mắt lại mù. Làm việc nghiên cứu như chúng tôi, không có mắt, trở thành phế nhân rồi. Bạn già của tôi đã ở nhà vài năm nay bắt đầu trở nên già nua si ngốc. Trong lòng ta đã từ bỏ công việc, hàng ngày đều đưa bà ấy đến đây, cho bà ấy đọc sách, cùng bà ấy tản bộ. Làm như vậy, hy vọng cho bà ấy không bị lú lẫn, có thể nhớ được vài chuyện.
Lão Triệu nói đến đây, hốc mắt hơi ướt:
- Năm ngoái bà ấy hỏi ta, tên của ta là gì? Bà ấy chỉ nhớ ta họ Triệu, không nhớ nổi tên của ta. Ngẫm lại lúc còn trẻ, ta và bà ấy đều là những chuyên gia có tiếng trong viện nghiên cứu. Không ngờ lúc về già không nhớ nổi tên của ta.Ta có thể không lo sao… ?
Lâm Nhược Khê tâm tư trong sáng, nghe nói thế, nhìn hai vợ chồng già nua, sầu não, an ủi hỏi:
- Lão Triệu đừng buồn, Triệu phu nhân sẽ tốt lên.
- Ha ha..
Lão Triệu thoải mái cười nói,
- Đứng lên được là rất khó rồi. Ta cũng không muốn hy vọng. Bất kể bà ấy có nhớ ta không, ta vẫn mãi nhớ bà ấy, nhớ rõ bọn ta đã cùng nhau đi qua bao nhiêu năm tháng mưa gió, thế là đủ rồi. Mấy năm nữa cũng chỉ là hai đống tro cốt, chung quy lại chết cũng ở chung một chỗ. Thế là đủ rồi.
Dương Thần cùng Lâm Nhược Khê nghe xong trầm ngâm không nói. Lão nhân nói xong trong lòng cũng thanh thản, nhưng có nhiều thứ quý giá trong cuộc sống này lắm.
Lão Triệu đột nhiên hơi thâm ý nhìn hai người liếc một cái, nói:
- Hai người cũng là vợ chồng phải không?
- Hả?
Lâm Nhược Khê hơi đỏ mặt, nói không nên lời.
Dương Thần gật đầu,
- Chúng cháu mới kết hôn không lâu.
Lão Triệu ha hả cười nói:
- Tiểu tử ngươi thật có phúc, lấy được cô bé xinh đẹp như vậy làm vợ. Nhưng xem ra cậu cũng khá mệt đấy chứ, hai tay mang theo sách, cũng phải đến một trăm mấy chục cân đấy nhỉ? Theo ta thấy là rất mệt.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới có ý nhìn Dương Thần thả hai cái giỏ sách trên mặt đất. Hai giỏ tràn đầy sách, không ngờ chất được đống to đống nhỏ như vậy. Không chú ý, không ngờ mình chọn nhiều sách như vậy.
Nhíu nhíu mày, Lâm Nhược Khê cúi người thử nhấc cái giỏ lên. Nào ngờ dùng sức một bàn tay không ngờ mệt muốn chết, gồng hai tay mới miễn cưỡng kéo được cái giỏ lên.
Buông cái giỏ nặng trịch xuống, ánh mắt Lâm Nhược Khê cổ quái nhìn Dương Thần, vừa nghĩ không ngờ người đàn ông này có thể yên lặng đi cùng cô tới ba tiếng, hai tay vẫn xách theo hai giỏ lớn như vậy. Mang sách nặng như vậy mà vẫn âm thầm không nói… Trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng áy náy và cảm động, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thần.
Dương Thần thấy cảnh này, không sao cả mà cười cười. Đối với hắn mà nói căn bản không thấy nặng. Nhưng đối với người thường, một cô gái mà nói đúng là rất nặng.
Lại lần nữa một tay nhấc hai giỏ sách lên, Dương Thần nói:
- Không sao! Tôi không cảm thấy nặng.
Lão Triệu tràn đầy khen ngợi, gật gật đầu:
- Tiểu cô nương đã tìm đúng đối tương rồi. Tôi chỉ thấy bộ dạng anh ta tuấn tú, lại có tiền. Xem bộ dạng anh ta bây giờ, hai giỏ nặng như thế kia, có thể so sánh với những thứ đó có giá trị hơn nhiều. Tiểu thư, cô phải biết quý trọng, chớ bỏ lỡ đoạn nhân duyên tốt này.
Nói xong, lão Triệu cười tủm tỉm phất tay, quay lại giúp bạn già của lão chậm rãi rời đi.
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê vẫn kinh ngạc nhìn mình, cười nói:
- Tôi biết em không thừa nhận lời lão Triệu nói, tôi cũng biết được là tôi cũng khá đẹp trai, đúng không?
Lâm Nhược Khê thản nhiên cười cười, dịu dàng nói:
- Anh đi thang máy xuống trước đi, ra quầy thu ngân chờ tôi. Tôi lại kia lấy hai quyển sách đã rồi xuống sau.
Đột nhiên nghe được vợ mình nói những lời nhỏ nhẹ lại theo sát mình nói chuyện. Nghe xong, Dương Thần cứ nghĩ là ảo giác. Nhưng nghĩ đến hai quyển sách cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vì thế xách theo hai giỏ một mình vào thang máy đi xuống lầu.
Đợi dưới lầu, không quá năm phút, Lâm Nhược Khê cũng từ thang máy đi ra. Có điều trong tay cô ấy đang cầm thật chặt hai quyển sách, che che đậy đậy không muốn để cho người khác nhìn thấy.
Dương Thần cũng mất mặt khi mở miệng hỏi cô sách gì mà lại phải trốn mình đi mua. Sau khi đem hai giỏ lớn tới quầy thu ngân, hắn liền đến bên cạnh nhìn Lâm Nhược Khê trả tiền.
May mắn là lầu một còn có xe đẩy tay để sử dụng, nếu không Lâm Nhược Khê lấy gần trăm quyển sách như vậy, giỏ sẽ không chịu được.
Không ít người thấy Lâm Nhược Khê mua nhiều sách như vậy, khe khẽ nói nhỏ cảm thán cuộc sống “Cổ hủ”, dù sao giá của mỗi quyển sách cũng khá đắt, mua từng đó sách cũng mất đến mấy ngàn. Lâm Nhược Khê chỉ quẹt thẻ, ngay cả mí mắt cũng không nháy.
Dương Thần phụ giúp đẩy xe, cùng Lâm Nhược Khê đi tới bãi đậu xe trên đường, không kìm được hỏi:
- Vợ Nhược Khê! Em mua nhiều sách như vậy, em có thể xem hết chúng sao?
Lâm Nhược Khê hơi khác rất nghiêm túc đáp:
- Thực ra có rất nhiều sách dùng để làm tài liệu, cũng không nhất định phải xem hết toàn bộ. Hơn nữa tôi rất thích sưu tầm các loại sách.
Dương Thần buồn bực, bây giờ bình tĩnh nhẹ nhàng nói chuyện với mình, không giống với tác phong của cô ấy chút nào, hắn không kìm nổi lại tò mò hỏi:
- Vợ yêu à, em làm sao vậy? Có phải em thấy khó chịu ở đâu không? Giọng điệu nói chuyện của em không giống em gì cả.
Lâm Nhược Khê nghe xong, trong lòng rất không vui, chẳng lẽ mình cùng hắn nói chuyện có gì sai sao? Cho nên tức giận nói:
- Anh, anhkhông phải là không có lòng tự trọng đấy chứ? Nhất định phải chửi mắng, chế nhạo người có tài à?
- Haizz! Đúng rồi! Chính là cái giọng điệu này. Cái này là bình thường!
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê đảo cặp mắt trắng dã, không nói gì.
Đến khi mở cửa sau xe đem đống sách lớn bỏ vào, tự nhiên xếp rất tỉ mỉ, dù sao đống sách cũng dễ dàng bị hư hỏng.
Lúc đem sách bỏ vào trong xe, Dương Thần tiện tay cầm lấy một quyển, rất chăm chú, rồi bất động tại chỗ.
Lâm Nhược Khê đang băn khoăn, thấy Dương Thần cầm quyển sách sững sờ ở đó, nghi hoặc nhìn, chỉ có điều liếc mắt một cái, khiến mặt cô đỏ hồng lên, giống như khuôn mặt kiều diễm ướt át của Thu Nguyệt…
Không xong rồi! Như thế nào lại quên mất?
Quyển sách này đúng là một trong hai quyển sách mà Lâm Nhược Khê chọn cuối cùng. Tên sách là…
“Để làm vợ hiền ”
- Là cô nhất định muốn tôi nói…
- Không cần câu giờ, nói mau. Tuy nhiên tôi cảnh cáo anh, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, nếu anh nói lung tung tôi có thể thông qua công cụ phiên dịch mà phân tích. Cho nên nếu anh không nói được thì nên thôi đi.
Lâm Nhược Khê khẽ cười, chờ Dương Thần nhận thua.
Dương Thần nhìn cô một cái, hắng giọng, há mồm bắt đầu phiên dịch.
- … Joseph đến rồi. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của ta ra. Ta có thể nghe được tim của ta đang đập, nó như tràn đầy khát vọng yêu thương… Không không biết có nên tỉnh lại ngăn cản hắn ta, Charles đang ở ngay phòng bên cạnh, là chồng của ta. Nhưng giờ đây chúng ta đều phản bội anh ấy…
Phiên dịch đến đây, Lâm Nhược Khê ngẩn người nhưng không nói chuyện, mắt hoài nghi nhìn Dương Thần, không thể đoán được rốt cuộc có phải thật hay không.
Dương Thần cũng bất đắc dĩ, tiếp tục phiên dịch, nói:
- Joseph hôn môi ta, hôn khuyên tai của ta. Ta cảm giác thân thể đã bắt đầu nóng lên. Đã bao lâu, ồ… Ta yêu Joseph, anh như ngọn lửa mùa đông ấm áp, như thảm cỏ xanh rậm rạp mùa hạ. Ta không thể thoát khỏi anh… Ôi, yêu, hôn môi ta, chiếm lĩnh ta đi… Quên mất anh là ai, chỉ có đôi chúng ta đáng thương yêu nhau thôi…Joseph hôn lên ngực của ta…
- Thôi!
Rốt cục Lâm Nhược Khê cũng không nghe nổi nữa, đỏ bừng tai, đem sách gập lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sao anh lại làm thế? Coi như là không phiên dịch, cũng không cần bịa đặt, còn chưa tính đâu! Tại sao lại nói những lời hạ lưu đó ra?
Dương Thần dở khóc dở cười,
- Tôi không bịa đặt. Trên sách viết như vậy!
- Ai tin anh? Tôi chắc chắn là anh nói mò. Sách này bên trong tại sao lại có nội dung như vậy? Chẳng lẽ người xét duyệt không biết sao?
Dương Thần nào biết nói vì sao lại có ở trong này. Hơn nữa Lâm Nhược Khê không biết tiếng, xem ra vợ mình bảo thủ rồi. Phải biết rằng ở nước ngoài, những cái miêu tả căn bản như này đã quá quen thuộc rồi.
Đúng lúc này, một gã tóc xám trắng đi tới, dáng người cao lớn lão nhân mặc áo màu xám tro, đeo kính lão, nhìn Lâm Nhược Khê cười nói:
- Tiểu thư ơi, người này không có nói bừa. Quyển sách kia tôi đã từng xem qua, bên trong đúng là có đoạn đó.
Lâm Nhược Khê nghi ngờ nhìn lão nhân,
- Ông là …
- Ta họ Triệu, hai người có thể gọi ta là Lão Triệu, chuyên môn nghiên ngữ hệ Ấn Âu, cho nên có cả tiếng Albania. Vừa rồi những gì tiểu tử kia phiên dịch đều chính xác. Ta nhớ rõ quyển sách đó chủ yếu nói về một phụ nữ Serbia do dự giữa phản bội và không phản bội hôn nhân. Hơn nữa tên nên gọi đại là Fanny.
Lão Triệu giải thích.
Đương nhiên Lâm Nhược Khê không nghĩ là một lão nhân hiền lành lại vô duyên vô cớ đi tới kết phường với Dương Thần lừa mình. Tuy biết mình trách lầm Dương Thần, nhưng nhìn vẻ mặt Dương Thần đắc ý, trong lòng vô cùng uất ức. Người đàn ông này rốt cục đầu óc là như thế nào? Cái ngôn ngữ như vậy mà cũng biết.
- Cảm ơn lão Triệu rồi. Lão Triệu cũng đến xem sách?
Dương Thần khá cảm kích lão nhân này, nếu không mình cũng chẳng biết giải thích sao cho rõ ràng.
Lão Triệu cười lắc đầu,
- Ta tới cho bạn già của ta đọc sách!
Nói xong, Lão Triệu giơ tay chỉ một đầu giá sách khác, một lão phụ đang ngồi trên xe lăn, chừng sáu mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất yếu.
- Bạn già của ta bị bệnh đục thủy tinh thể không thể chữa lành được, mắt bị mù, không xem được sách. Trước kia bà ấy cùng ta nghiên cứu, không ngờ về già mắt lại mù. Làm việc nghiên cứu như chúng tôi, không có mắt, trở thành phế nhân rồi. Bạn già của tôi đã ở nhà vài năm nay bắt đầu trở nên già nua si ngốc. Trong lòng ta đã từ bỏ công việc, hàng ngày đều đưa bà ấy đến đây, cho bà ấy đọc sách, cùng bà ấy tản bộ. Làm như vậy, hy vọng cho bà ấy không bị lú lẫn, có thể nhớ được vài chuyện.
Lão Triệu nói đến đây, hốc mắt hơi ướt:
- Năm ngoái bà ấy hỏi ta, tên của ta là gì? Bà ấy chỉ nhớ ta họ Triệu, không nhớ nổi tên của ta. Ngẫm lại lúc còn trẻ, ta và bà ấy đều là những chuyên gia có tiếng trong viện nghiên cứu. Không ngờ lúc về già không nhớ nổi tên của ta.Ta có thể không lo sao… ?
Lâm Nhược Khê tâm tư trong sáng, nghe nói thế, nhìn hai vợ chồng già nua, sầu não, an ủi hỏi:
- Lão Triệu đừng buồn, Triệu phu nhân sẽ tốt lên.
- Ha ha..
Lão Triệu thoải mái cười nói,
- Đứng lên được là rất khó rồi. Ta cũng không muốn hy vọng. Bất kể bà ấy có nhớ ta không, ta vẫn mãi nhớ bà ấy, nhớ rõ bọn ta đã cùng nhau đi qua bao nhiêu năm tháng mưa gió, thế là đủ rồi. Mấy năm nữa cũng chỉ là hai đống tro cốt, chung quy lại chết cũng ở chung một chỗ. Thế là đủ rồi.
Dương Thần cùng Lâm Nhược Khê nghe xong trầm ngâm không nói. Lão nhân nói xong trong lòng cũng thanh thản, nhưng có nhiều thứ quý giá trong cuộc sống này lắm.
Lão Triệu đột nhiên hơi thâm ý nhìn hai người liếc một cái, nói:
- Hai người cũng là vợ chồng phải không?
- Hả?
Lâm Nhược Khê hơi đỏ mặt, nói không nên lời.
Dương Thần gật đầu,
- Chúng cháu mới kết hôn không lâu.
Lão Triệu ha hả cười nói:
- Tiểu tử ngươi thật có phúc, lấy được cô bé xinh đẹp như vậy làm vợ. Nhưng xem ra cậu cũng khá mệt đấy chứ, hai tay mang theo sách, cũng phải đến một trăm mấy chục cân đấy nhỉ? Theo ta thấy là rất mệt.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới có ý nhìn Dương Thần thả hai cái giỏ sách trên mặt đất. Hai giỏ tràn đầy sách, không ngờ chất được đống to đống nhỏ như vậy. Không chú ý, không ngờ mình chọn nhiều sách như vậy.
Nhíu nhíu mày, Lâm Nhược Khê cúi người thử nhấc cái giỏ lên. Nào ngờ dùng sức một bàn tay không ngờ mệt muốn chết, gồng hai tay mới miễn cưỡng kéo được cái giỏ lên.
Buông cái giỏ nặng trịch xuống, ánh mắt Lâm Nhược Khê cổ quái nhìn Dương Thần, vừa nghĩ không ngờ người đàn ông này có thể yên lặng đi cùng cô tới ba tiếng, hai tay vẫn xách theo hai giỏ lớn như vậy. Mang sách nặng như vậy mà vẫn âm thầm không nói… Trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng áy náy và cảm động, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thần.
Dương Thần thấy cảnh này, không sao cả mà cười cười. Đối với hắn mà nói căn bản không thấy nặng. Nhưng đối với người thường, một cô gái mà nói đúng là rất nặng.
Lại lần nữa một tay nhấc hai giỏ sách lên, Dương Thần nói:
- Không sao! Tôi không cảm thấy nặng.
Lão Triệu tràn đầy khen ngợi, gật gật đầu:
- Tiểu cô nương đã tìm đúng đối tương rồi. Tôi chỉ thấy bộ dạng anh ta tuấn tú, lại có tiền. Xem bộ dạng anh ta bây giờ, hai giỏ nặng như thế kia, có thể so sánh với những thứ đó có giá trị hơn nhiều. Tiểu thư, cô phải biết quý trọng, chớ bỏ lỡ đoạn nhân duyên tốt này.
Nói xong, lão Triệu cười tủm tỉm phất tay, quay lại giúp bạn già của lão chậm rãi rời đi.
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê vẫn kinh ngạc nhìn mình, cười nói:
- Tôi biết em không thừa nhận lời lão Triệu nói, tôi cũng biết được là tôi cũng khá đẹp trai, đúng không?
Lâm Nhược Khê thản nhiên cười cười, dịu dàng nói:
- Anh đi thang máy xuống trước đi, ra quầy thu ngân chờ tôi. Tôi lại kia lấy hai quyển sách đã rồi xuống sau.
Đột nhiên nghe được vợ mình nói những lời nhỏ nhẹ lại theo sát mình nói chuyện. Nghe xong, Dương Thần cứ nghĩ là ảo giác. Nhưng nghĩ đến hai quyển sách cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vì thế xách theo hai giỏ một mình vào thang máy đi xuống lầu.
Đợi dưới lầu, không quá năm phút, Lâm Nhược Khê cũng từ thang máy đi ra. Có điều trong tay cô ấy đang cầm thật chặt hai quyển sách, che che đậy đậy không muốn để cho người khác nhìn thấy.
Dương Thần cũng mất mặt khi mở miệng hỏi cô sách gì mà lại phải trốn mình đi mua. Sau khi đem hai giỏ lớn tới quầy thu ngân, hắn liền đến bên cạnh nhìn Lâm Nhược Khê trả tiền.
May mắn là lầu một còn có xe đẩy tay để sử dụng, nếu không Lâm Nhược Khê lấy gần trăm quyển sách như vậy, giỏ sẽ không chịu được.
Không ít người thấy Lâm Nhược Khê mua nhiều sách như vậy, khe khẽ nói nhỏ cảm thán cuộc sống “Cổ hủ”, dù sao giá của mỗi quyển sách cũng khá đắt, mua từng đó sách cũng mất đến mấy ngàn. Lâm Nhược Khê chỉ quẹt thẻ, ngay cả mí mắt cũng không nháy.
Dương Thần phụ giúp đẩy xe, cùng Lâm Nhược Khê đi tới bãi đậu xe trên đường, không kìm được hỏi:
- Vợ Nhược Khê! Em mua nhiều sách như vậy, em có thể xem hết chúng sao?
Lâm Nhược Khê hơi khác rất nghiêm túc đáp:
- Thực ra có rất nhiều sách dùng để làm tài liệu, cũng không nhất định phải xem hết toàn bộ. Hơn nữa tôi rất thích sưu tầm các loại sách.
Dương Thần buồn bực, bây giờ bình tĩnh nhẹ nhàng nói chuyện với mình, không giống với tác phong của cô ấy chút nào, hắn không kìm nổi lại tò mò hỏi:
- Vợ yêu à, em làm sao vậy? Có phải em thấy khó chịu ở đâu không? Giọng điệu nói chuyện của em không giống em gì cả.
Lâm Nhược Khê nghe xong, trong lòng rất không vui, chẳng lẽ mình cùng hắn nói chuyện có gì sai sao? Cho nên tức giận nói:
- Anh, anhkhông phải là không có lòng tự trọng đấy chứ? Nhất định phải chửi mắng, chế nhạo người có tài à?
- Haizz! Đúng rồi! Chính là cái giọng điệu này. Cái này là bình thường!
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê đảo cặp mắt trắng dã, không nói gì.
Đến khi mở cửa sau xe đem đống sách lớn bỏ vào, tự nhiên xếp rất tỉ mỉ, dù sao đống sách cũng dễ dàng bị hư hỏng.
Lúc đem sách bỏ vào trong xe, Dương Thần tiện tay cầm lấy một quyển, rất chăm chú, rồi bất động tại chỗ.
Lâm Nhược Khê đang băn khoăn, thấy Dương Thần cầm quyển sách sững sờ ở đó, nghi hoặc nhìn, chỉ có điều liếc mắt một cái, khiến mặt cô đỏ hồng lên, giống như khuôn mặt kiều diễm ướt át của Thu Nguyệt…
Không xong rồi! Như thế nào lại quên mất?
Quyển sách này đúng là một trong hai quyển sách mà Lâm Nhược Khê chọn cuối cùng. Tên sách là…
“Để làm vợ hiền ”
/1662
|