Mặt rỗ đắc ý liếc Lâm Nhược Khê một cái, lại một lần nói:
- Bé mập, chú cho cháu một cơ hội cuối cùng, nói ra công pháp cháu luyện, nếu không nói, chú liền nổ súng giết chết mẹ cháu…
Nói xong, khẩu súng lại gần thêm vào trán Lâm Nhược Khê, nòng súng lạnh như băng thậm chí đã dí sát trên da dẻ mềm mại của cô.
Thể xác Lâm Nhược Khê dù sao cũng không được như Dương Thần, tu vi Hậu thiên cũng không cách nào chống lại viên đạn.
Lam Lam tuy còn nhỏ, nhưng cũng đủ để biết rất nhiều đạo lý. Đứa bé rất rõ ràng, nếu như vướng mắc cuối cùng kia bị khấu trừ, thì mẹ mình sẽ phải chết tại chỗ!
Lâm Nhược Khê thấy con gái muốn mở miệng thì lập tức hô:
- Lam Lam không được nói, bọn họ không dám giết mẹ, đừng…
Bằng
Tiếng súng vang lên khiến lời nói của Lâm Nhược Khê thành im bặt!
Mặt rỗ nháy mắt bắn ra một viên đạn, sau đó lại đưa họng súng còn bốc khói ngắm vào Lâm Nhược Khê.
- Cô Lâm, cô đừng nghĩ mình cái gì cũng biết, tôi và các anh em của tôi, trong súng đầy đạn.
Mặt rỗ âm trầm nói.
Lam Lam cũng vì tiếng vang này mà hoàn toàn bị dọa, thân mình nho nhỏ không ngừng phát run, cắn chặt môi, phát ra âm thanh nức nở ‘hu…. hu….”
- Bé mập, nếu cháu vẫn không mở miệng, phát súng tiếp theo, mẹ cháu sẽ chết ngay trước mặt cháu…
Mặt rỗ nghiêm mặt nói.
Lâm Nhược Khê hung hăng nghiến răng, lớn tiếng nói:
- Lam Lam! Tuyệt đối không được nói ra! Nếu không mẹ sẽ không cần con nữa!
Nhất thời, Lam Lam vừa muốn mở cái miệng nhỏ liền đóp lại, tràn đầy ai oán nhìn Lâm Nhược Khê, sợ hãi cô thật sự không cần mình, nói:
- Lam Lam không biết…
- Mẹ nó… tìm chết…
Mặt rỗ bỗng nhiên phát cáu, xông lên tát cái tát thật mạnh vào khuôn mặt bầu bĩnh của Lam Lam!
Bởi vì biết cô gái nhỏ này nhanh nhẹn dũng mãnh, mặt rỗ căn bản không khách khí, mười phần nội lực đỉnh cao Hậu thiên, toàn bộ sử dụng!
Lam Lam bị điểm huyệt, vô lực phản kháng, bị đánh bay về sau hơn mười thước, trượt mạnh trên mặt đất!
- Đừng!!
Lâm Nhược Khê đau đớn hô lên, thiếu chút nữa hôn mê bất tình!
- Con bé vẫn là một đứa trẻ! Các người sao có thể như vậy!!
Lâm Nhược Khê cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa, sắp thiêu đốt chính mình!
May mà Lam Lam tố chất thân thể tốt, bị đánh mạnh như vậy vẫn là oa oa khóc lớn.
Tiếng khóc của đứa nhỏ tràn ngập nhà kho, tràn đầy thê lương.
- Hừ, cô không sợ chết đúng không!
Mặt rỗ quay đầu về phía Lâm Nhược Khê cười tà,
- Cô Lâm, nếu như cô đã kiên quyết như vậy, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, con gái cô nghe nói là được nhận nuôi, vậy không tính là huyết mạch Dương gia.
- Nếu như vậy, vậy tôi sẽ tra tấn chết nó trước mặt cô, chỉ sợ cô cũng không quá để ý. Dù sao mạng của cô còn đáng giá hơn…
Nói xong, mặt rỗ bắt đầu đi về phía Lam Lam ngã khóc trên mặt đất.
- Ngươi… ngươi dừng tay! Các người rốt cuộc muốn thế nào?
Lâm Nhược Khê rốt cục không kiềm chết được đứng dậy, xông lên túm cổ mặt rỗ.
Nhưng Lâm Nhược Khê cho dù dùng hết toàn bộ tu vi, cũng chỉ có thể ngang hàng với mấy tên đàn ông trước mắt, còn chưa đụng tới, đã bị hai gã đại hán khác dùng song chưởng chế trụ, ấn trở về ghế!
- Mở to mắt ra nhìn, hậu quả của việc không chịu mở miệng, chính là con gái cô bị tra tấn chết trong tay tôi!
Mặt rỗ điên cuồng cười, một cước trực tiếp đá vào bụng Lam Lam!
Lam Lam lại bị đá ra hơn mười mét, quay cuồng lăn lộn, thân thể cũng cuộn lên.
Một đại hán khác đứng gần, không chút lưu tình lại một cước đá vào lưng Lam Lam!
Lam Lam khóc rống lên, lại bị gót chân một đại hán khác đá vào…
Lâm Nhược Khê chỉ nhìn thấy Lam Lam bị vài tên đại hán liên tục đá vào, giống như một cái đồ chơi, hoàn toàn không coi cô bé là đứa trẻ mới bốn năm tuổi…
- Con mẹ nó… con bé này cứng như vậy, đá như vậy đều không chết!
- Không phải thật là nghiệt chủng của tên súc sinh Dương Thần chứ, thân thể đều biến thái như vậy…
- Hắc hắc, thịt trên người thật nhiều, chắc là mềm mại lắm, để tao đá hai cái…
- Tiểu tạp chúng, muốn trách thì trách mày nhận Dương Thần làm cha, khóc tới chết cũng đáng!
Một đám đàn ông cười nhạo đá vào Lam Lam, lực càng lúc càng lớn.
Mỗi cú đá này, giống như cú đá nặng nề đá vào tim Lâm Nhược Khê, cô cảm thấy trái tim mình bị vắt thành một đoàn, sắp nổ tung…
- Dừng tay… dừng tay… không được làm hại con gái tôi…
Nước mắt Lâm Nhược Khê chảy xuống, cực kỳ bi ai hít thở khó nhọc, thì thào gọi, tất cả xung quanh mình đều trở thành mê huyễn, trái tim nhảy đập càng lúc càng kịch liệt!
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Tiếng tim nhảy vang lên, Lâm Nhược Khê bắt đầu cảm thấy thần trí mình mơ hồ, giống như thần kinh đang cố gắng lảng tránh tất cả trước mặt, khiến cô tiến vào một không gian hoàn toàn bị phong bế…
Mà đúng lúc này, Lam Lam rốt cục chịu không nổi liên tục bị tổn thương, trong lúc khóc rống, một hơi máu đỏ từ trong miệng phun ra!
Khuôn mặt Lam Lam tức thì nhiễm hồng, ngay cả tiếng khóc cũng đã yếu đi rất nhiều.
Mặt rỗ một cước giẫm lên bụng Lam Lam, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Khê, nhếch miệng cười nói:
- Thế nào, cô Lâm, tiếp tục không mở miệng, con gái cô rất có thể thật…
Nói được một nửa, mặt rỗ cũng ngừng lại.
Cũng không biết thế nào, gã cuối cùng cảm giác Lâm Nhược Khê bị đè lại trên ghế có chút cổ quái…
Người phụ nữ cúi đầu, khuôn mặt giấu trong mảnh âm u, nhìn không thấy thực tại.
Giống như một bộ xương quỷ dị, u lãnh, hắc am, ngưng trù, hơi thở âm trầm, đều từ trên người người phụ nữ kia phát ra…
Hai đại hán đang chế trụ cánh tay Lâm Nhược Khê cũng không biết vì sao trán toát mồ hôi lạnh. Ngay cả bọn chúng đều có chút thần thái quái lạ.
Mặt rỗ nuốt nước bọt, những tên đại hán khác đều yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, trong toàn bộ kho hàng tựa hồ bị bao phủ bên trong hơi thở nồng đậm đến tột đỉnh, khiến người ta sợ hãi phát lạnh!
Sát khí!
Đúng vậy! Đám người mặt rỗ kịp phản ứng lại, từ trên người Lâm Nhược Khê phát ra, là cảm nhận chưa bao giờ thấy qua, một loại sát khí cuồng loạn dễ dàng nghiền nát tất cả!
Giống như một tấm màn sương mù đen dày đặc tràn ngập bốn phía, trong đó còn hỗn tạp có mùi máu tươi nồng đậm…
Lâm Nhược Khê, lúc này cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cô vẫn tuyệt thế đẹp đẽ như trước, nhưng đôi mắt tinh thuần vừa mới còn khóc lại là một mảnh hư vô!
So với hư vô, không bằng nói là một mảnh hoàn toàn lãnh khốc!
Loại ánh mắt khinh thường tất cả, tràn ngập sát ý tuyệt đối, cho dù từ trên người chiến sĩ đặc chủng cũng không thể cảm nhận được!!
Giờ khắc này, trong mắt cô, sinh mệnh trước mắt dường như đã không còn tồn tại…
- Các người… đều đáng chết…
Yết hầu Lâm Nhược Khêrung lên, âm thanh thật nhỏ phát ra hơi có vẻ khàn khàn, lại khiến mỗi tên đại hán rùng mình một cái!
- Dọa… dọa ai chứ! Hư trương thanh…
Không đợt mặt rỗ nói xong, Lâm Nhược Khê động rồi!
Hai nắm tay cô căn bản trái với độ cong theo quy luật tự nhiên, sau một trận vặn vẹo hình thành trùy quyền, đánh về phía sau đầu, hai gót chân cuốn lấy cẳng chân của hai đại hán bên cạnh!
- Áaaa
Bụng hai gã đại hán bị quyền đánh trúng, mục tiêu bị trúng lại là phần yếu hại, cho dù có nội lực chống cự cũng vẫn thống khổ khó nhịn!
Trong nháy mắt, Lâm Nhược Khê dựa vào phía sau ghế ngồi, hai tay bắt được ót hai gã đại hán, đánh vào chính giữa!
Bằng!
Sau một tiếng va chạm, hai gã đại hán thất điên bát đảo, não mãnh liệt chấn động làm cho bọn họ hoàn toàn mất đi năng lực hành động!
Hai tay cô căn bản không dừng lại, đồng thời nhảy xuống, từ trong tay đại hán đoạt hai khẩu súng lục màu đen, chốt bảo hiểm đồng thời được mở ra, nhắm chuẩn về phía hai đại hán trước mặt, ‘bằng bằng’ hai tiếng súng vang lên!
Hai gã đại hán còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ trúng vào mi tâm, viên đạn xuyên qua đầu, mất mạng ngay tại chỗ!
Kỹ thuật bắn súng này vô cùng kỳ diệu, căn bản không cần dùng ánh mắt xem, có thể trực tiếp trúng mục tiêu!
Mà tất cả điều này, cơ hồ chính là có thể hoàn thành trong một giây!
Khi đám người mặt rỗ ý thức được tình hình không ổn, thân ảnh Lâm Nhược Khê đã giống như ánh sáng tùy ý bay múa xuyên qua, bóng dáng mang theo vũ bước tao nhã mà quỷ mị, từ chỗ ngồi trượt về phía đại hán ở gần!
Hai khẩu súng lục cũng không tiếp tục được sử dụng mà bị ném mạnh, trực tiếp đập vào cổ tay hai đại hán đang định giơ súng lên!
Tất cả động tác này, không có chút dây dưa nào, giống như tử thần gần kề, kỹ xảo chiến đấu vận dụng tới xuất thần nhập hóa, toàn bộ đều trong khống chế!
Lúc mấy tên đại hán kia cảm nhận được thì Lâm Nhược Khê trong nháy mắt đã ở bên cạnh, một chân dùng mười phần nội lực quét ngang, trong lúc muốn đụng tới Lâm Nhược Khê, cô đã theo phương hướng chân đá xoay tròn một vòng cực nhanh!
Hai tay Lâm Nhược Khê mượn thế nắm lấy chân sau, lại là một cú ném nhanh, ném bay đại hán này về phía đại hán đang muốn lao tới!
Hai gã đại hán cùng nhau đánh vào, mà bước chân Lâm Nhược Khê lại yểm trợ, từ bên hông đại hán rút ra một chủy thủ quân dụng sắc nhọn!
Hàn quang hiện ra, cánh tay Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng xẹt qua một đường vòng cung, cổ họng hai gã đại hán đều bị rạch ra một đường máu!
Hai gã đại hán gần như chưa chú ý tới cổ họng mình đã bị cắt đứt, khả năng sống cũng đã bị chặt đứt!
Giống như nghệ thuật, thủ pháp giết người lại không hề sơ hở, tự nhiên giống như hô hấp của người phụ nữ, điều này làm cho bảy tám gã đại hán hung tàn còn lại đều như rơi vào hầm băng!
- Bé mập, chú cho cháu một cơ hội cuối cùng, nói ra công pháp cháu luyện, nếu không nói, chú liền nổ súng giết chết mẹ cháu…
Nói xong, khẩu súng lại gần thêm vào trán Lâm Nhược Khê, nòng súng lạnh như băng thậm chí đã dí sát trên da dẻ mềm mại của cô.
Thể xác Lâm Nhược Khê dù sao cũng không được như Dương Thần, tu vi Hậu thiên cũng không cách nào chống lại viên đạn.
Lam Lam tuy còn nhỏ, nhưng cũng đủ để biết rất nhiều đạo lý. Đứa bé rất rõ ràng, nếu như vướng mắc cuối cùng kia bị khấu trừ, thì mẹ mình sẽ phải chết tại chỗ!
Lâm Nhược Khê thấy con gái muốn mở miệng thì lập tức hô:
- Lam Lam không được nói, bọn họ không dám giết mẹ, đừng…
Bằng
Tiếng súng vang lên khiến lời nói của Lâm Nhược Khê thành im bặt!
Mặt rỗ nháy mắt bắn ra một viên đạn, sau đó lại đưa họng súng còn bốc khói ngắm vào Lâm Nhược Khê.
- Cô Lâm, cô đừng nghĩ mình cái gì cũng biết, tôi và các anh em của tôi, trong súng đầy đạn.
Mặt rỗ âm trầm nói.
Lam Lam cũng vì tiếng vang này mà hoàn toàn bị dọa, thân mình nho nhỏ không ngừng phát run, cắn chặt môi, phát ra âm thanh nức nở ‘hu…. hu….”
- Bé mập, nếu cháu vẫn không mở miệng, phát súng tiếp theo, mẹ cháu sẽ chết ngay trước mặt cháu…
Mặt rỗ nghiêm mặt nói.
Lâm Nhược Khê hung hăng nghiến răng, lớn tiếng nói:
- Lam Lam! Tuyệt đối không được nói ra! Nếu không mẹ sẽ không cần con nữa!
Nhất thời, Lam Lam vừa muốn mở cái miệng nhỏ liền đóp lại, tràn đầy ai oán nhìn Lâm Nhược Khê, sợ hãi cô thật sự không cần mình, nói:
- Lam Lam không biết…
- Mẹ nó… tìm chết…
Mặt rỗ bỗng nhiên phát cáu, xông lên tát cái tát thật mạnh vào khuôn mặt bầu bĩnh của Lam Lam!
Bởi vì biết cô gái nhỏ này nhanh nhẹn dũng mãnh, mặt rỗ căn bản không khách khí, mười phần nội lực đỉnh cao Hậu thiên, toàn bộ sử dụng!
Lam Lam bị điểm huyệt, vô lực phản kháng, bị đánh bay về sau hơn mười thước, trượt mạnh trên mặt đất!
- Đừng!!
Lâm Nhược Khê đau đớn hô lên, thiếu chút nữa hôn mê bất tình!
- Con bé vẫn là một đứa trẻ! Các người sao có thể như vậy!!
Lâm Nhược Khê cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa, sắp thiêu đốt chính mình!
May mà Lam Lam tố chất thân thể tốt, bị đánh mạnh như vậy vẫn là oa oa khóc lớn.
Tiếng khóc của đứa nhỏ tràn ngập nhà kho, tràn đầy thê lương.
- Hừ, cô không sợ chết đúng không!
Mặt rỗ quay đầu về phía Lâm Nhược Khê cười tà,
- Cô Lâm, nếu như cô đã kiên quyết như vậy, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, con gái cô nghe nói là được nhận nuôi, vậy không tính là huyết mạch Dương gia.
- Nếu như vậy, vậy tôi sẽ tra tấn chết nó trước mặt cô, chỉ sợ cô cũng không quá để ý. Dù sao mạng của cô còn đáng giá hơn…
Nói xong, mặt rỗ bắt đầu đi về phía Lam Lam ngã khóc trên mặt đất.
- Ngươi… ngươi dừng tay! Các người rốt cuộc muốn thế nào?
Lâm Nhược Khê rốt cục không kiềm chết được đứng dậy, xông lên túm cổ mặt rỗ.
Nhưng Lâm Nhược Khê cho dù dùng hết toàn bộ tu vi, cũng chỉ có thể ngang hàng với mấy tên đàn ông trước mắt, còn chưa đụng tới, đã bị hai gã đại hán khác dùng song chưởng chế trụ, ấn trở về ghế!
- Mở to mắt ra nhìn, hậu quả của việc không chịu mở miệng, chính là con gái cô bị tra tấn chết trong tay tôi!
Mặt rỗ điên cuồng cười, một cước trực tiếp đá vào bụng Lam Lam!
Lam Lam lại bị đá ra hơn mười mét, quay cuồng lăn lộn, thân thể cũng cuộn lên.
Một đại hán khác đứng gần, không chút lưu tình lại một cước đá vào lưng Lam Lam!
Lam Lam khóc rống lên, lại bị gót chân một đại hán khác đá vào…
Lâm Nhược Khê chỉ nhìn thấy Lam Lam bị vài tên đại hán liên tục đá vào, giống như một cái đồ chơi, hoàn toàn không coi cô bé là đứa trẻ mới bốn năm tuổi…
- Con mẹ nó… con bé này cứng như vậy, đá như vậy đều không chết!
- Không phải thật là nghiệt chủng của tên súc sinh Dương Thần chứ, thân thể đều biến thái như vậy…
- Hắc hắc, thịt trên người thật nhiều, chắc là mềm mại lắm, để tao đá hai cái…
- Tiểu tạp chúng, muốn trách thì trách mày nhận Dương Thần làm cha, khóc tới chết cũng đáng!
Một đám đàn ông cười nhạo đá vào Lam Lam, lực càng lúc càng lớn.
Mỗi cú đá này, giống như cú đá nặng nề đá vào tim Lâm Nhược Khê, cô cảm thấy trái tim mình bị vắt thành một đoàn, sắp nổ tung…
- Dừng tay… dừng tay… không được làm hại con gái tôi…
Nước mắt Lâm Nhược Khê chảy xuống, cực kỳ bi ai hít thở khó nhọc, thì thào gọi, tất cả xung quanh mình đều trở thành mê huyễn, trái tim nhảy đập càng lúc càng kịch liệt!
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Tiếng tim nhảy vang lên, Lâm Nhược Khê bắt đầu cảm thấy thần trí mình mơ hồ, giống như thần kinh đang cố gắng lảng tránh tất cả trước mặt, khiến cô tiến vào một không gian hoàn toàn bị phong bế…
Mà đúng lúc này, Lam Lam rốt cục chịu không nổi liên tục bị tổn thương, trong lúc khóc rống, một hơi máu đỏ từ trong miệng phun ra!
Khuôn mặt Lam Lam tức thì nhiễm hồng, ngay cả tiếng khóc cũng đã yếu đi rất nhiều.
Mặt rỗ một cước giẫm lên bụng Lam Lam, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Khê, nhếch miệng cười nói:
- Thế nào, cô Lâm, tiếp tục không mở miệng, con gái cô rất có thể thật…
Nói được một nửa, mặt rỗ cũng ngừng lại.
Cũng không biết thế nào, gã cuối cùng cảm giác Lâm Nhược Khê bị đè lại trên ghế có chút cổ quái…
Người phụ nữ cúi đầu, khuôn mặt giấu trong mảnh âm u, nhìn không thấy thực tại.
Giống như một bộ xương quỷ dị, u lãnh, hắc am, ngưng trù, hơi thở âm trầm, đều từ trên người người phụ nữ kia phát ra…
Hai đại hán đang chế trụ cánh tay Lâm Nhược Khê cũng không biết vì sao trán toát mồ hôi lạnh. Ngay cả bọn chúng đều có chút thần thái quái lạ.
Mặt rỗ nuốt nước bọt, những tên đại hán khác đều yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, trong toàn bộ kho hàng tựa hồ bị bao phủ bên trong hơi thở nồng đậm đến tột đỉnh, khiến người ta sợ hãi phát lạnh!
Sát khí!
Đúng vậy! Đám người mặt rỗ kịp phản ứng lại, từ trên người Lâm Nhược Khê phát ra, là cảm nhận chưa bao giờ thấy qua, một loại sát khí cuồng loạn dễ dàng nghiền nát tất cả!
Giống như một tấm màn sương mù đen dày đặc tràn ngập bốn phía, trong đó còn hỗn tạp có mùi máu tươi nồng đậm…
Lâm Nhược Khê, lúc này cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cô vẫn tuyệt thế đẹp đẽ như trước, nhưng đôi mắt tinh thuần vừa mới còn khóc lại là một mảnh hư vô!
So với hư vô, không bằng nói là một mảnh hoàn toàn lãnh khốc!
Loại ánh mắt khinh thường tất cả, tràn ngập sát ý tuyệt đối, cho dù từ trên người chiến sĩ đặc chủng cũng không thể cảm nhận được!!
Giờ khắc này, trong mắt cô, sinh mệnh trước mắt dường như đã không còn tồn tại…
- Các người… đều đáng chết…
Yết hầu Lâm Nhược Khêrung lên, âm thanh thật nhỏ phát ra hơi có vẻ khàn khàn, lại khiến mỗi tên đại hán rùng mình một cái!
- Dọa… dọa ai chứ! Hư trương thanh…
Không đợt mặt rỗ nói xong, Lâm Nhược Khê động rồi!
Hai nắm tay cô căn bản trái với độ cong theo quy luật tự nhiên, sau một trận vặn vẹo hình thành trùy quyền, đánh về phía sau đầu, hai gót chân cuốn lấy cẳng chân của hai đại hán bên cạnh!
- Áaaa
Bụng hai gã đại hán bị quyền đánh trúng, mục tiêu bị trúng lại là phần yếu hại, cho dù có nội lực chống cự cũng vẫn thống khổ khó nhịn!
Trong nháy mắt, Lâm Nhược Khê dựa vào phía sau ghế ngồi, hai tay bắt được ót hai gã đại hán, đánh vào chính giữa!
Bằng!
Sau một tiếng va chạm, hai gã đại hán thất điên bát đảo, não mãnh liệt chấn động làm cho bọn họ hoàn toàn mất đi năng lực hành động!
Hai tay cô căn bản không dừng lại, đồng thời nhảy xuống, từ trong tay đại hán đoạt hai khẩu súng lục màu đen, chốt bảo hiểm đồng thời được mở ra, nhắm chuẩn về phía hai đại hán trước mặt, ‘bằng bằng’ hai tiếng súng vang lên!
Hai gã đại hán còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ trúng vào mi tâm, viên đạn xuyên qua đầu, mất mạng ngay tại chỗ!
Kỹ thuật bắn súng này vô cùng kỳ diệu, căn bản không cần dùng ánh mắt xem, có thể trực tiếp trúng mục tiêu!
Mà tất cả điều này, cơ hồ chính là có thể hoàn thành trong một giây!
Khi đám người mặt rỗ ý thức được tình hình không ổn, thân ảnh Lâm Nhược Khê đã giống như ánh sáng tùy ý bay múa xuyên qua, bóng dáng mang theo vũ bước tao nhã mà quỷ mị, từ chỗ ngồi trượt về phía đại hán ở gần!
Hai khẩu súng lục cũng không tiếp tục được sử dụng mà bị ném mạnh, trực tiếp đập vào cổ tay hai đại hán đang định giơ súng lên!
Tất cả động tác này, không có chút dây dưa nào, giống như tử thần gần kề, kỹ xảo chiến đấu vận dụng tới xuất thần nhập hóa, toàn bộ đều trong khống chế!
Lúc mấy tên đại hán kia cảm nhận được thì Lâm Nhược Khê trong nháy mắt đã ở bên cạnh, một chân dùng mười phần nội lực quét ngang, trong lúc muốn đụng tới Lâm Nhược Khê, cô đã theo phương hướng chân đá xoay tròn một vòng cực nhanh!
Hai tay Lâm Nhược Khê mượn thế nắm lấy chân sau, lại là một cú ném nhanh, ném bay đại hán này về phía đại hán đang muốn lao tới!
Hai gã đại hán cùng nhau đánh vào, mà bước chân Lâm Nhược Khê lại yểm trợ, từ bên hông đại hán rút ra một chủy thủ quân dụng sắc nhọn!
Hàn quang hiện ra, cánh tay Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng xẹt qua một đường vòng cung, cổ họng hai gã đại hán đều bị rạch ra một đường máu!
Hai gã đại hán gần như chưa chú ý tới cổ họng mình đã bị cắt đứt, khả năng sống cũng đã bị chặt đứt!
Giống như nghệ thuật, thủ pháp giết người lại không hề sơ hở, tự nhiên giống như hô hấp của người phụ nữ, điều này làm cho bảy tám gã đại hán hung tàn còn lại đều như rơi vào hầm băng!
/1662
|