Đốt xong từ đường Mông gia, Dương Thần tâm tình thoải mái, lái xe cả đêm quay về Trung Hải, tắm nước ấm sạch sẽ sau đó đi vào phòng của Mạc Thiến Ny làm ầm ĩ một hồi tới nửa đêm rồi mới thỏa mãn đi ngủ.
Sáng sớm hôm say, Mạc Thiến Ny hai gò má hồng hồng đi làm bữa sáng, mà Dương Thần thì có chút bất đắc dĩ nhận điện thoại do Dương Công Minh gọi tới.
- Chuyện tốt cháu làm, đã nghĩ làm thế nào để dọn dẹp chưa?
Lời nói của Dương Công Minh không giận cũng không vui, rất là bình thản.
Dương Thần nhức đầu,
- Ông nội, không phải ông sợ chứ.
- Hừ.
Dương Công Minh không cho là đúng nói:
- Tối hôm qua, Thủ trưởng số 1 gọi ta đến nói chuyện, ta đã lâu rồi không hỏi đến chuyện này, cũng phải năm sáu năm rồi chưa đến phòng làm việc của ông ấy. Vậy mà lần này, lại bị tiểu tử thối cháu làm liên lụy.
- Số 1? Chuyện này ông ta cũng quản sao
Dương Thần sửng sốt, nhớ đến đến vị lão đại Hoa Hạ thường xuyên lộ diện ở tin tức, đoán chừng nhân dân cả nước đều quen thuộc, nhưng bản thân lúc trước ở Yến Kinh cũng chưa từng được tiếp xúc, là một người nhìn có vẻ rất hòa ái. Bây giờ nghĩ lại, Lã Vọng buông cần câu cá có thể ngự trị phía trên tứ đại gia tốc, quả thật có chút thần bí.
Vốn tưởng là để tránh cho tứ đại gia tộc tranh chấp, cho nên Số 1 cơ hồ không nhúng tay vào chuyện gì, xem ra mình đã hiểu sai rồi.
- Số 1 có thể chủ động gọi tới hỏi chuyện, chắc chắn là chuyện quan trọng liên quan đến đất nước. Sự việc liên quan đến Mông gia, hơn nữa từ đường Mông gia đều bị cháu hủy, chuyện này là chuyện khó có thể bình ổn lại.
- Mông gia không phải là viên phấn dễ nắm, nó là cây gậy sắt thép, rất khó gặm. Cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, là cháu cũng tốt, người phụ nữ của cháu cũng được, tóm lại là phải tự chịu trách nhiệm, đừng để liên lụy đến những người khác trong Dương gia.
Dương Thần không khỏi bế tắc cười:
- Ông nội, ông đúng là không nói tình cảm, cháu tốt xấu gì cũng là người thừa kế của ông, sao ông lại phủi sạch quan hệ với cháu như thế?
- Cháu còn dám nói? Lúc cháu đi đốt từ đường Mông gia có nói với ta không?
Dương Công Minh vài phần giận dữ nói.
Dương Thần nhất thời không còn sức lực, bản thân quả thật là tiền trảm hậu tấi, nhưng ai bảo người ta đạp vào mặt mình chứ.
Dứt khoát hung hăng quyết định,
- Được rồi, ông liền công bố với bên ngoài, chuyện này không liên quan đến Dương gia, cháu tự ý đối đầu với Mông gia, không phải chỉ là có bối cảnh thâm sâu một chút sao, đánh không lại thì chạy!
Dương Công Minh bỗng nhiên ha hả cười,
- Không cần cháu nói, ta đã nói với Thủ trưởng Số 1 rồi, việc này lão nhân ta hoàn toàn không biết, đều là tiểu tử thối cháu làm ra, oan có đầu nợ có chủ. Mông gia nếu thật sự dám làm nhiễu loạn sự thanh tĩnh của Dương gia, lão nhân ta đây liền không ngồi yên.
- Cháu cũng… đừng có cả ngày nghĩ đánh đánh giết giết, có những thời điểm, ai đúng ai sai không quan trọng, cháu phải nhìn rõ bản chất của sự việc là cái gì.
Dương Thần nhíu mày,
- Có ý gì?
Nhưng Dương Công Minh cũng không giải thích thì đã cúp máy.
Dương Thần hùng hổ ném điện thoại xuống, ông lão này lúc nào cũng thích nói nửa vời, còn để mình suy nghĩ nốt, thật sự là không phúc hậu mà.
Sau khi rời giường rửa mặt, mặc quần áo tử tế, Dương Thần nhớ tới cái thứ linh bảo trấn trạch cướp được ở từ đường Mông gia.
Lấy một hộp gấm đỏ từ trong nhẫn Không gian ra, Dương Thần tùy tay xốc lên, thứ đồ lộ ra từ bên trong khiến Dương Thần đều cảm thấy mình là không phải hoa mắt.
Một thứ chất liệu gỗ nhìn không biết là cái gì, toàn thân đen xì, nhìn giống như than đá, lại giống như tảng đá, nặng trịch, hình tròn to như trứng chim khiến Dương Thần há hốc mồm.
- Thứ chó má gì thế này.
Dương Thần nghĩ chẳng lẽ lại là pháp bảo gì đó? Chỉ là tu vi của mình bị đóng nên không phát hiện ra được?
Nhưng Dương Thần thật sự không thể tưởng tượng được pháp bảo có thể như vậy, đoán phân nửa là vật kỷ niệm đặc biệt của Mông gia, vì thế tạm thời không nghĩ nhiều lắm, bỏ lại vào nhẫn Không gian.
Khi đi xuống lầu, thấy cái miệng nhỏ nhắn của Lam Lam đã phình to lên, bay bổng ăn điểm tâm, Mẫn Quyên ở bên cạnh khuyên bà cô nhỏ uống ngụm sữa, cái cổ nhỏ như vậy sao có thể chứa nhiều thứ như vậy chứ, quả thật không thể tưởng tượng.
Làm cho Dương Thần có chút ngoài ý muốn chính là, An Tâm và Tiêu Chỉ Tình sáng sớm đã đến đây ăn sáng, đang cười nói với nhau.
- Sao các em sáng sớm đã ở đây rồi.
Dương Thần cười cười đưa tay xoa xoa mặt hai cô gái.
An Tâm cau mũi ngọc,
- Đã hứa với Lam Lam đi công viên trò chơi chơi rồi, đương nhiên phải giữ lời. Mấy ngày nữa nhà trẻ khai giảng rồi, đến lúc đó không còn nhiều thời gian như bây giờ.
Dương Thần nhìn về phía bé mập, người ở phía sau cũng gật đầu một cái.
- Ông xã, anh cũng đi nhé, đông người đi mới vui.
Tiêu Chỉ Tình đề nghị nói.
Dương Thần vỗ ngưc nói:
- Nói thừa, con gái và người phụ nữ của anh đi công viên trò chơi, lớn lớn nhỏ nhỏ đều là mỹ nữ, anh không đi sao có thể yên tâm, nhỡ như bị người xấu nào bắt cóc thì sao.
- Lớn thì thôi đi, nhỏ thì anh không phải lo, đám đàn ông đó không sợ Lam Lam đã là may mắn rồi.
Mạc Thiến Ny bê một đĩa trứng lên đi tới cười nói.
- Tiểu Thiến Thiến, cái này em không hiểu rồi, Lam Lam nhà chúng ta rất có khả năng tiềm tàng, có gen tốt của anh, vừa nhìn đã biết sau này sẽ là đại mỹ nữ, đám không biết xấu hổ đó nhất định là muốn tiên hạ thủ vi cường.
Dương Thần vẻ mặt thành thật nói.
Mấy cô gái đều nhìn hắn xem thường, người làm cha này quả thực quá ư là mặt dày, nếu Lam Lam giống hắn, vậy thì không may rồi.
Ăn sáng xong, An Tâm phái lái xe lái đến một chiếc Mercedes Benz GL550, đoàn người đi đến khu vui chơi giải trí trẻ em mới mở ở Trung Hải.
Khu vui chơi được xây dựng theo phong cách Disney, mặc dù là tết âm lịch nhưng vẫn không ít người tới. Mọi người đều mặc áo lông, vui vẻ chơi đùa dưới ánh sáng mặt trời, nơi nơi đều là những đứa trẻ đang chơi đùa.
Dương Thần nhìn thấy Lam Lam lộ ra thần thái hưng phấn đối với tàu siêu tốc trên không, thuyền hải tặc… thì bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác thành tựu và vui sướng của người làm cha, thì ra mang đến niềm vui cho con mình lại là một chuyện thỏa mãn như vậy.
Vào trong khu vui chơi, người hứa với Lam Lam đến khu vui chơi là người đầu tiên hối hận, bởi vì Lam Lam thế nào cũng phải kéo cô đi chơi tàu siêu tốc trên không cho bằng được.
Tuy An Tâm từng làm tiếp viên hàng không, nhưng hai việc này hoàn toàn không giống nhau, bị Lam Lam kéo đi chơi những hai lần, An Tâm đều bị dọa cho sắp khóc.
Sắp đến giữa trưa, mọi người lấy cớ là nghỉ ngơi ăn cơm, cuối cùng cũng làm cho Lam Lam an phận trở lại.
Mấy người tìm một quán cơm Tây xa hoa trong khu vui chơi, sau khi gọi một bàn đầy thức ăn thì Lam Lam lại hạnh phúc mà bắt đầu ăn uống.
Nuôi một cô con gái như vậy, nếu không phải là người giàu có, người bình thường thật đúng là không nuôi nổi.
Nhưng ăn được một nửa, bé mập nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mở to ngừng lại.
Dương Thần nhìn ra, thấy bên ngoài không biết từ khi nào đã có một quán hàng rong bán ngô ngọt, lạp xườn các loại, cảm giác bé mập lại bắt đầu muốn ăn quà vặt rồi.
Tiêu Chỉ Tình cũng chú ý tới điểm này, đứng dậy cười nói:
- Mọi người ăn đi, em đi mua mấy thứ cho Lam Lam.
Lam Lam vui vẻ khua khua dao nĩa, liếm đầu lưỡi gật gật đầu.
Tiêu Chỉ Tình cầm túi đi ra khỏi nhà ăn, đi tới bên cạnh quán bán hàng rong, trực tiếp mua mười bắp ngô và mười xiên lạp xườn. Dù sao một mình Lam Lam cũng có thể ăn hết, cô cũng không ngại nhiều.
Đang lúc Tiểu Chỉ Tình định lấy ví ra, một trận gió thơm xẹt qua bên cạnh, giọng nói ngọt ngào của một cô gái cất lên:
- Ông chủ! Bán cho tôi hai bắp ngô!
Nghe thấy âm thanh này, tay Tiêu Chỉ Tình lập tức run lên, chiếc ví không cẩn thận mà rơi xuống mặt đất!
Cuống quít nghiêng người đi, ngồi xổm xuống, Tiêu Chỉ Tình nhặt ví lên, tay có chút phát run mà cầm lấy túi đồ ăn muốn chạy đi.
Chỉ là, một loạt chuyện không bình thường xảy ra của Tiêu Chỉ Tình đã thu hút sự chú ý của cô gái đó.
- Đợi một chút!
Cô gái bay nhanh đến trước mặt Tiêu Chỉ Tình, lộ ra khuôn mặt thanh xuân dào dạt, trên khuôn mặt đó lộ ra chút sợ hãi cùng vui mừng.
- Oa! Đúng là chị dâu!
Mặt cười của Tiêu Chỉ Tình trắng bệch, dung nhan rủ xuống, đứng bất động tại chỗ, cố gắng giữ bình tĩnh tìm lấy vẻ tươi cười,
- Tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi.
Cô gái đó dùng sức lắc đầu, làn tóc lay động lợi hại, chắc chắn nói:
- Chị dâu, chị sao phải giả bộ không biết em, em là Tiểu Tiểu, Lạc Tiểu Tiểu. Lúc chị đính hôn với anh trai em, chúng ta không phải đã gặp mặt sao?
- Không… không phải…
Hô hấp của Tiêu Chỉ Tình cũng trở nên dồn dập, nghiêng người né Lạc Tiểu Tiểu, chạy vào trong phòng ăn.
Trên thực tế, Tiêu Chỉ Tình cũng không biết nên chạy tới đâu, cô đã sớm nhìn thấy Lạc Tiểu Tiểu ở Trung Hải nhưng đều thành công tránh được, không ngờ lần này lại không cẩn thận đụng phải cô ta!
Cô thế nào cũng không nghĩ ra, Lạc Tiểu Tiểu bởi vì một mình ở Trung Hải, lễ tết mới buồn chán chạy đến khu vui chơi chơi đùa, cũng vừa mới tới!
Lạc Tiểu Tiểu thấy Tiêu Chỉ Tình không nhận cô, quệt miệng không vui, cô lúc trước cũng cảm giác đã nhìn thấy Tiêu Chỉ Tình, nhưng trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Lần này quả thực gặp được rồi thì sao có thể dễ dàng buông tha, quay người chạy theo vào nhà ăn.
Dương Thần đang cắt một miếng bò bít tết, nhìn thấy Tiêu Chỉ Tình vội vàng chạy vào cùng Lạc Tiểu Tiểu, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn.
Sáng sớm hôm say, Mạc Thiến Ny hai gò má hồng hồng đi làm bữa sáng, mà Dương Thần thì có chút bất đắc dĩ nhận điện thoại do Dương Công Minh gọi tới.
- Chuyện tốt cháu làm, đã nghĩ làm thế nào để dọn dẹp chưa?
Lời nói của Dương Công Minh không giận cũng không vui, rất là bình thản.
Dương Thần nhức đầu,
- Ông nội, không phải ông sợ chứ.
- Hừ.
Dương Công Minh không cho là đúng nói:
- Tối hôm qua, Thủ trưởng số 1 gọi ta đến nói chuyện, ta đã lâu rồi không hỏi đến chuyện này, cũng phải năm sáu năm rồi chưa đến phòng làm việc của ông ấy. Vậy mà lần này, lại bị tiểu tử thối cháu làm liên lụy.
- Số 1? Chuyện này ông ta cũng quản sao
Dương Thần sửng sốt, nhớ đến đến vị lão đại Hoa Hạ thường xuyên lộ diện ở tin tức, đoán chừng nhân dân cả nước đều quen thuộc, nhưng bản thân lúc trước ở Yến Kinh cũng chưa từng được tiếp xúc, là một người nhìn có vẻ rất hòa ái. Bây giờ nghĩ lại, Lã Vọng buông cần câu cá có thể ngự trị phía trên tứ đại gia tốc, quả thật có chút thần bí.
Vốn tưởng là để tránh cho tứ đại gia tộc tranh chấp, cho nên Số 1 cơ hồ không nhúng tay vào chuyện gì, xem ra mình đã hiểu sai rồi.
- Số 1 có thể chủ động gọi tới hỏi chuyện, chắc chắn là chuyện quan trọng liên quan đến đất nước. Sự việc liên quan đến Mông gia, hơn nữa từ đường Mông gia đều bị cháu hủy, chuyện này là chuyện khó có thể bình ổn lại.
- Mông gia không phải là viên phấn dễ nắm, nó là cây gậy sắt thép, rất khó gặm. Cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, là cháu cũng tốt, người phụ nữ của cháu cũng được, tóm lại là phải tự chịu trách nhiệm, đừng để liên lụy đến những người khác trong Dương gia.
Dương Thần không khỏi bế tắc cười:
- Ông nội, ông đúng là không nói tình cảm, cháu tốt xấu gì cũng là người thừa kế của ông, sao ông lại phủi sạch quan hệ với cháu như thế?
- Cháu còn dám nói? Lúc cháu đi đốt từ đường Mông gia có nói với ta không?
Dương Công Minh vài phần giận dữ nói.
Dương Thần nhất thời không còn sức lực, bản thân quả thật là tiền trảm hậu tấi, nhưng ai bảo người ta đạp vào mặt mình chứ.
Dứt khoát hung hăng quyết định,
- Được rồi, ông liền công bố với bên ngoài, chuyện này không liên quan đến Dương gia, cháu tự ý đối đầu với Mông gia, không phải chỉ là có bối cảnh thâm sâu một chút sao, đánh không lại thì chạy!
Dương Công Minh bỗng nhiên ha hả cười,
- Không cần cháu nói, ta đã nói với Thủ trưởng Số 1 rồi, việc này lão nhân ta hoàn toàn không biết, đều là tiểu tử thối cháu làm ra, oan có đầu nợ có chủ. Mông gia nếu thật sự dám làm nhiễu loạn sự thanh tĩnh của Dương gia, lão nhân ta đây liền không ngồi yên.
- Cháu cũng… đừng có cả ngày nghĩ đánh đánh giết giết, có những thời điểm, ai đúng ai sai không quan trọng, cháu phải nhìn rõ bản chất của sự việc là cái gì.
Dương Thần nhíu mày,
- Có ý gì?
Nhưng Dương Công Minh cũng không giải thích thì đã cúp máy.
Dương Thần hùng hổ ném điện thoại xuống, ông lão này lúc nào cũng thích nói nửa vời, còn để mình suy nghĩ nốt, thật sự là không phúc hậu mà.
Sau khi rời giường rửa mặt, mặc quần áo tử tế, Dương Thần nhớ tới cái thứ linh bảo trấn trạch cướp được ở từ đường Mông gia.
Lấy một hộp gấm đỏ từ trong nhẫn Không gian ra, Dương Thần tùy tay xốc lên, thứ đồ lộ ra từ bên trong khiến Dương Thần đều cảm thấy mình là không phải hoa mắt.
Một thứ chất liệu gỗ nhìn không biết là cái gì, toàn thân đen xì, nhìn giống như than đá, lại giống như tảng đá, nặng trịch, hình tròn to như trứng chim khiến Dương Thần há hốc mồm.
- Thứ chó má gì thế này.
Dương Thần nghĩ chẳng lẽ lại là pháp bảo gì đó? Chỉ là tu vi của mình bị đóng nên không phát hiện ra được?
Nhưng Dương Thần thật sự không thể tưởng tượng được pháp bảo có thể như vậy, đoán phân nửa là vật kỷ niệm đặc biệt của Mông gia, vì thế tạm thời không nghĩ nhiều lắm, bỏ lại vào nhẫn Không gian.
Khi đi xuống lầu, thấy cái miệng nhỏ nhắn của Lam Lam đã phình to lên, bay bổng ăn điểm tâm, Mẫn Quyên ở bên cạnh khuyên bà cô nhỏ uống ngụm sữa, cái cổ nhỏ như vậy sao có thể chứa nhiều thứ như vậy chứ, quả thật không thể tưởng tượng.
Làm cho Dương Thần có chút ngoài ý muốn chính là, An Tâm và Tiêu Chỉ Tình sáng sớm đã đến đây ăn sáng, đang cười nói với nhau.
- Sao các em sáng sớm đã ở đây rồi.
Dương Thần cười cười đưa tay xoa xoa mặt hai cô gái.
An Tâm cau mũi ngọc,
- Đã hứa với Lam Lam đi công viên trò chơi chơi rồi, đương nhiên phải giữ lời. Mấy ngày nữa nhà trẻ khai giảng rồi, đến lúc đó không còn nhiều thời gian như bây giờ.
Dương Thần nhìn về phía bé mập, người ở phía sau cũng gật đầu một cái.
- Ông xã, anh cũng đi nhé, đông người đi mới vui.
Tiêu Chỉ Tình đề nghị nói.
Dương Thần vỗ ngưc nói:
- Nói thừa, con gái và người phụ nữ của anh đi công viên trò chơi, lớn lớn nhỏ nhỏ đều là mỹ nữ, anh không đi sao có thể yên tâm, nhỡ như bị người xấu nào bắt cóc thì sao.
- Lớn thì thôi đi, nhỏ thì anh không phải lo, đám đàn ông đó không sợ Lam Lam đã là may mắn rồi.
Mạc Thiến Ny bê một đĩa trứng lên đi tới cười nói.
- Tiểu Thiến Thiến, cái này em không hiểu rồi, Lam Lam nhà chúng ta rất có khả năng tiềm tàng, có gen tốt của anh, vừa nhìn đã biết sau này sẽ là đại mỹ nữ, đám không biết xấu hổ đó nhất định là muốn tiên hạ thủ vi cường.
Dương Thần vẻ mặt thành thật nói.
Mấy cô gái đều nhìn hắn xem thường, người làm cha này quả thực quá ư là mặt dày, nếu Lam Lam giống hắn, vậy thì không may rồi.
Ăn sáng xong, An Tâm phái lái xe lái đến một chiếc Mercedes Benz GL550, đoàn người đi đến khu vui chơi giải trí trẻ em mới mở ở Trung Hải.
Khu vui chơi được xây dựng theo phong cách Disney, mặc dù là tết âm lịch nhưng vẫn không ít người tới. Mọi người đều mặc áo lông, vui vẻ chơi đùa dưới ánh sáng mặt trời, nơi nơi đều là những đứa trẻ đang chơi đùa.
Dương Thần nhìn thấy Lam Lam lộ ra thần thái hưng phấn đối với tàu siêu tốc trên không, thuyền hải tặc… thì bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác thành tựu và vui sướng của người làm cha, thì ra mang đến niềm vui cho con mình lại là một chuyện thỏa mãn như vậy.
Vào trong khu vui chơi, người hứa với Lam Lam đến khu vui chơi là người đầu tiên hối hận, bởi vì Lam Lam thế nào cũng phải kéo cô đi chơi tàu siêu tốc trên không cho bằng được.
Tuy An Tâm từng làm tiếp viên hàng không, nhưng hai việc này hoàn toàn không giống nhau, bị Lam Lam kéo đi chơi những hai lần, An Tâm đều bị dọa cho sắp khóc.
Sắp đến giữa trưa, mọi người lấy cớ là nghỉ ngơi ăn cơm, cuối cùng cũng làm cho Lam Lam an phận trở lại.
Mấy người tìm một quán cơm Tây xa hoa trong khu vui chơi, sau khi gọi một bàn đầy thức ăn thì Lam Lam lại hạnh phúc mà bắt đầu ăn uống.
Nuôi một cô con gái như vậy, nếu không phải là người giàu có, người bình thường thật đúng là không nuôi nổi.
Nhưng ăn được một nửa, bé mập nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mở to ngừng lại.
Dương Thần nhìn ra, thấy bên ngoài không biết từ khi nào đã có một quán hàng rong bán ngô ngọt, lạp xườn các loại, cảm giác bé mập lại bắt đầu muốn ăn quà vặt rồi.
Tiêu Chỉ Tình cũng chú ý tới điểm này, đứng dậy cười nói:
- Mọi người ăn đi, em đi mua mấy thứ cho Lam Lam.
Lam Lam vui vẻ khua khua dao nĩa, liếm đầu lưỡi gật gật đầu.
Tiêu Chỉ Tình cầm túi đi ra khỏi nhà ăn, đi tới bên cạnh quán bán hàng rong, trực tiếp mua mười bắp ngô và mười xiên lạp xườn. Dù sao một mình Lam Lam cũng có thể ăn hết, cô cũng không ngại nhiều.
Đang lúc Tiểu Chỉ Tình định lấy ví ra, một trận gió thơm xẹt qua bên cạnh, giọng nói ngọt ngào của một cô gái cất lên:
- Ông chủ! Bán cho tôi hai bắp ngô!
Nghe thấy âm thanh này, tay Tiêu Chỉ Tình lập tức run lên, chiếc ví không cẩn thận mà rơi xuống mặt đất!
Cuống quít nghiêng người đi, ngồi xổm xuống, Tiêu Chỉ Tình nhặt ví lên, tay có chút phát run mà cầm lấy túi đồ ăn muốn chạy đi.
Chỉ là, một loạt chuyện không bình thường xảy ra của Tiêu Chỉ Tình đã thu hút sự chú ý của cô gái đó.
- Đợi một chút!
Cô gái bay nhanh đến trước mặt Tiêu Chỉ Tình, lộ ra khuôn mặt thanh xuân dào dạt, trên khuôn mặt đó lộ ra chút sợ hãi cùng vui mừng.
- Oa! Đúng là chị dâu!
Mặt cười của Tiêu Chỉ Tình trắng bệch, dung nhan rủ xuống, đứng bất động tại chỗ, cố gắng giữ bình tĩnh tìm lấy vẻ tươi cười,
- Tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi.
Cô gái đó dùng sức lắc đầu, làn tóc lay động lợi hại, chắc chắn nói:
- Chị dâu, chị sao phải giả bộ không biết em, em là Tiểu Tiểu, Lạc Tiểu Tiểu. Lúc chị đính hôn với anh trai em, chúng ta không phải đã gặp mặt sao?
- Không… không phải…
Hô hấp của Tiêu Chỉ Tình cũng trở nên dồn dập, nghiêng người né Lạc Tiểu Tiểu, chạy vào trong phòng ăn.
Trên thực tế, Tiêu Chỉ Tình cũng không biết nên chạy tới đâu, cô đã sớm nhìn thấy Lạc Tiểu Tiểu ở Trung Hải nhưng đều thành công tránh được, không ngờ lần này lại không cẩn thận đụng phải cô ta!
Cô thế nào cũng không nghĩ ra, Lạc Tiểu Tiểu bởi vì một mình ở Trung Hải, lễ tết mới buồn chán chạy đến khu vui chơi chơi đùa, cũng vừa mới tới!
Lạc Tiểu Tiểu thấy Tiêu Chỉ Tình không nhận cô, quệt miệng không vui, cô lúc trước cũng cảm giác đã nhìn thấy Tiêu Chỉ Tình, nhưng trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Lần này quả thực gặp được rồi thì sao có thể dễ dàng buông tha, quay người chạy theo vào nhà ăn.
Dương Thần đang cắt một miếng bò bít tết, nhìn thấy Tiêu Chỉ Tình vội vàng chạy vào cùng Lạc Tiểu Tiểu, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn.
/1662
|