Dương Thần muốn tìm Tiêu Chỉ Tình để giám định đồ, đương nhiên là thứ quả đỏ như máu ở trong chiếc lọ ngọc bích.
Thứ này nếu như ăn khớp với thứ trong suy nghĩ của hắn, vậy tác dụng lớn vô cùng!
Đối với Dương Thần đã khôi phục tu vi mà nói, từ Seoul về Trung Hải cũng chỉ là chút thời gian, trong chớp mắt đã rơi xuống tầng hai nhà của Tiêu Chỉ Tình.
Sắc trời đã tối, cô đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng Dương Thần đáy lòng mênh mông vẫn là nhịn không được mà gõ cánh cửa thủy tinh ở tầng hai.
Tiêu Chỉ Tình mơ mơ màng màng tỉnh lại bật đèn, nhìn thấy Dương Thần nhếch miệng cười ở ngoài cửa sổ, còn tưởng mình đang nằm mơ, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ dưới mày liễu rồi mới xác định được mình không nhìn nhầm.
Để chân trần, Tiêu Chỉ Tình chạy xuống giường mở cửa,
- Ông xã, sao anh lại ở đây?
Nghĩ lại một chút, Tiêu Chỉ Tình kinh hỉ nói:
- Tu vi của anh khôi phục rồi?
Dương Thần gật gật đầu, kéo cô ngồi xuống giường, đại khái nói lại tình hình hành trình ở Seoul lần này, cuối cùng mới nói:
- Anh có được rất nhiều linh tài, đa số anh đều nhận ra, có không ít thứ có thể luyện chế thành đan dược thượng phẩm, cũng có một vài thứ có thể luyện chế thành pháp bảo thượng phẩm, nhưng anh vẫn chưa luyện chế được pháp bảo, cho nên cứ lấy trước đã.
- Trong những linh tài đó, anh phát hiện ra một thứ, anh không xác định được nó có phải linh quả mà mình nghĩ hay không, cho nên vội vàng trở về để Tình Nhi em giám định.
Dương Thần nói xong, lấy cái lọ ngọc bích ra đặt vào tay Tiêu Chỉ Tình.
Lọ ngọc bích dưới ánh đèn nhìn có vẻ xuyên thấu, bên trong mơ hồ có thể nhìn rõ màu đỏ của quả, mở miệng bình ra, lập tức có thể cảm thấy linh khí khiến người ta thần thanh khí sảng!
Tiêu Chỉ Tình nhìn thấy thứ đồ bên trong, đôi mắt đẹp không ngừng nháy nháy, nhín thở ngưng thần nhìn hồi lâu, lại đưa mũi đến miệng bình ngửi ngửi…
Thật lâu sau, Tiêu Chỉ Tình hít sâu một hơi, khó nén được sắc mặt vui mừng nói:
- Ông xã, em… em trước giờ chưa từng nghĩ đến, thật sự tồn tại tiên quả này trên đời. Đây… đây không thể nghi ngờ chính là ‘Phượng huyết chu quả’!
- Thật sự là Phượng huyết chu quả?
Dương Thần tuy sớm đã đoán được sáu bảy phần, nhưng khi được Tiêu Chỉ Tình xác nhận vẫn rất kinh ngạc từ trên giường nhảy dựng lên!
- Nghe đồn trong thời kỳ thượng cổ, có thần long có phượng hoàng, thần long kia là thần long thật sự, là tổ tiên của long tộc trong Vạn Yêu Giới, mà thân của phượng hoàng bất tử bất diệt, có thể tái sinh ở trên dục hỏa.
- Điều có thể làm cho phượng hoàng tiến vào luân hồi, là gặp phải nỗi khổ lục đạo, chỉ có bản thân phượng hoàng vì chuyện gì đó mà xúc động rơi nước mắt, được gọi là ‘Phượng hoàng khấp huyết’.
- Nước mắt của phượng hoàng hóa thành phượng huyết, nhỏ phải chu quả mà phượng hoàng ăn, chu quả mới có thể lột xác trở thành Phượng huyết chu quả, từ linh quả hóa thành tiên quả, các linh tài cực phẩm khác không thể sánh bằng!
Tiêu Chỉ Tình nói:
- Phượng huyết chu quả này cũng không biết sao lại ở chỗ Trùng đại sư kia, chỉ sợ ông ta cũng không rõ đây là thứ gì, chỉ biết là linh khí vô cùng dư thừa mới dùng cái chai ngọc bích tốt nhất để đựng.
- Phải biết rằng, một quả Phượng huyết chu quả, linh lực ẩn chứa trong đó cũng đủ làm cho tu sĩ đã ngoài Hóa Thần kỳ tăng trăm năm tu vi! Ông ta nhất định là muốn làm rõ rồi mới dùng, thật không ngờ không còn cơ hội để dùng nữa.
- Thứ này phải dựa vào Chư thần mới đi tới địa cầu, nói cách khác, bảo vật này sớm đã bị tu sĩ của Hoa Hạ phát hiện, vậy sao lại có thể ở hải ngoại chờ bị tên trộm hòa thượng kia có được.
- Hắc hắc, thật lời cho anh quá, có được Phượng huyết chu quả này, anh có thể luyện chế cực phẩm đan dược ‘Đồ sơn kim đan lục’, ‘Hóa long đan’, giúp đỡ các em từ Hậu thiên đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên!
Dương Thần vô cùng vui vẻ, lúc trước nhìn thấy phương pháp luyện chế ‘Hóa long đan’, cũng rất động tâm, dù sao nhóm phụ nữ của mình muốn dựa vàobản thân để đột phá đến Tiên Thiên rất cần thời gian, cũng phải dựa vào cơ duyên.
Nhưng Hóa long đan lại có thể mạnh mẽ đả thông hai mạch nhâm đốc, cường thể kiện phách, bước vào cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa không có tác dụng phụ, ngược lại còn có thể tăng cường thể chất.
Khuyết điểm duy nhất chính là lúc đột phá, thân thể sẽ rơi vào sự đau đớn vô cùng của tẩy kinh phạt tủy!
Chỉ tiếc, các nguyên liệu quý trọng khác của Hóa long đan mình đều có, cho dù là long cốt, long huyết hay những thứ khác, chỉ có Phượng huyết chu quả, cũng chỉ là thứ tồn tại trong truyền thuyết.
- Cái gì? Ông xã anh muốn luyện chế Hóa long đan?
Tiêu Chỉ Tình nhíu mày, lộ vẻ rối rắm.
Dương Thần kinh ngạc nói:
- Sao vậy Tình Nhi, Hóa long đan không dùng được sao?
- Sao có thể chứ, Hóa long đan nghe đồn là phương thuốc thất truyền trong dân gian, hiệu quả của nó siêu hơn nhiều so với đan dược cực phẩm, có thể nói là tiên đan nghịch cấp bậc thiên, chỉ là…
Tiêu Chỉ Tình thở dài:
- Em cảm thấy ông xã nếu có thể tự mình dùng Phượng huyết chu quả, gia tăng tu vi hai trăm năm, thực sự có thể có cơ hội đột phá Thái Thanh Thần Lôi kiếp, bước vào Thượng Thanh Thần Lôi kiếp. Đến lúc đó, cho dù là Hồng Mông hay các gia tộc lánh đời đối địch với anh, cũng phải suy nghĩ thục yếu.
- Nhưng nếu luyện chế Hóa long đan, các chị em tuy có thể đột phá từ Hậu Thiên lên Tiên Thiên, nhưng bước vào Hóa Thần kỳ là dựa vào cơ duyên cùng ngộ tính, chỉ là tới cảnh giới Tiên Thiên, ngoài việc kéo dài tuổi thọ và dung nhan, kỳ thật sức chiến đấu cũng không mạnh, không thể giúp được anh.
Dương Thần nghe đến đây, ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa, vuốt vuốt sợi tóc của cô,
- Anh biết em là muốn tốt cho anh, nhưng bản thân anh vẫn luôn mạnh mẽ, lại trơ mắt nhìn các em già đi thì có ý nghĩa gì, anh không phải chỉ sống vì mình.
- Huống hồ, lần Thái Thanh Thần Lôi trước anh may mắn sống sót, với uy lực của Thần Lôi kiếp, chỉ sợ Thượng Thanh Thần Lôi còn mạnh hơn gấp chục lần thậm chí là trăm lần. Cho dù anh có thể Độ Kiếp, chưa hẳn có thể chống đỡ được, còn không bằng tích lũy thực lực, chuẩn bị đầy đủ rồi mới độ kiếp.
Biểu tình trên mặt Tiêu Chỉ Tình biết là như vậy, cong cong miệng nói,
- Hừ, đây là anh nói nhé, em cũng không muốn biến thành hoa tàn ít bướm, anh cần phải nghĩ cách giúp em chữa khỏi Cửu âm tuyệt mạch.
Dương Thần líu lưỡi không nói nên lời,
- Thế nào, Hóa long đan cũng không thể thay đổi thể chất Cửu âm tuyệt mạch của em?
Tiêu Chỉ Tình đau khổ cười nói:
- Hóa long đan phải là thể chất Hậu Thiên mới có thể tiếp nhận được, em lại không thể tu luyện, ăn Hóa long đan chỉ có thể chết bất đắc kỳ tử.
- Muốn chữa khỏi Cửu âm tuyệt mạch, trừ phi là công pháp gì đó có thể xua tan cửu âm hàn khí, hoặc là bảo vật chí cương chí dương gì đó. Nhưng hai thứ này, trong giới tu hành hiện tại, hình như đều không có.
Nhìn người đàn ông yêu thương cùng các chị em khác dần bước vào từng cảnh giới, bbản thân tuy đầy lý luận học thức lại chỉ có thể yên lặng nhìn.
Nỗi đau cùng sự bất đắc dĩ này, Tiêu Chỉ Tình cho tới giờ đều chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Tâm tình Dương Thần cũng trĩu nặng xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,
- Yên tâm đi, em vẫn còn trẻ, ông xã của em vận khí tốt như vậy, sớm muộn gì cũng gặp được bảo bối tốt, để chữa khỏi cho Tình Nhi.
Tiêu Chỉ Tình nghe lời nói ấm áp bên tai, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, ‘ừ’ một tiếng gật gật đầu.
Cùng Tiêu Chỉ Tình nói chuyện thân mật một lát, chọc cho miệng cô nở lên nụ cười, Dương Thần mới quay người đi về Seoul.
Hôn lễ của Ji Yoen vẫn là phải tham gia, đây cũng coi như là nói lời từ biệt với cô, hy vọng cô cuối cùng cũng cảm nhận được, kỳ thật cuộc sống bình thường đáng quý như nào.
Tiêu Chỉ Tình nhìn Dương Thần rời đi, đứng ở ban công tầng hai, gió lạnh thổi qua, nhìn sao trời, nụ cười dần dần biến mất, chỉ còn lại chút cô đơn cô tịch.
Hôm sau, khách sạn Hilton Seoul.
Dương Thần nắm tay Jane từ trong phòng đi ra, tối hôm qua hai người đều không ngủ, thảo luận hành trình kế tiếp của mình.
Jane biết được Dương Thần có cách để mọi người có thể nhanh chóng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, đương nhiên vô cùng vui vẻ. Nhưng cũng đưa ra kế hoạch kín đáo, đan dược nghịch thiên như Hóa long đan, để người có dụng tâm biết được sẽ không tốt. Vẫn là đưa mọi người đến Vong Quốc, sau đó để Dương Thần hộ pháp, cùng nhau đột phá.
Những ngày này, dường như sau nửa đêm, Dương Thần đều nói chuyện điện thoại với các cô, để các cô yên tâm, Lý Tinh Tinh cùng mấy người Đường Uyển đều chuẩn bị đến Địa Trung Hải, Lam Lam cũng đi đến đảo ở vài ngày, dù sao cách thời điểm nhà trẻ khai giảng còn mấy ngày, không được chậm trễ việc thích đi học của bé mập.
Sau cùng đề cập đến vấn đề Lâm Nhược Khê, Dương Thần rất đau đầu, có đồ tốt luôn muốn tặng cô ấy, nhưng chỉ sợ Lâm Nhược Khê không chịu nhận, còn tức giận với mình, còn bị mắng cho té tát.
Hai người vào thang máy, trên đường xuống lầu, ở giữa có dừng lại, tiến vào là một đôi vợ chồng trẻ, trên mặt cô vợ tràn đầy ngọt ngào của người phụ nữ, ôm chặt cánh tay chồng.
Nhưng khi hai vợ chồng nhìn thấy Dương Thần và Jane ở trong thang máy, sắc mặt trở nên cứng nhắc, đặc biệt khi nhìn thấy Dương Thần thì đều nở nụ cười xấu hổ.
- Trương Như? Đây là chồng chị sao?
Jane lập tức nhìn thấy vẻ mặt của hai vợ chồng đó, miệng hỏi rất ám muội.
Thứ này nếu như ăn khớp với thứ trong suy nghĩ của hắn, vậy tác dụng lớn vô cùng!
Đối với Dương Thần đã khôi phục tu vi mà nói, từ Seoul về Trung Hải cũng chỉ là chút thời gian, trong chớp mắt đã rơi xuống tầng hai nhà của Tiêu Chỉ Tình.
Sắc trời đã tối, cô đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng Dương Thần đáy lòng mênh mông vẫn là nhịn không được mà gõ cánh cửa thủy tinh ở tầng hai.
Tiêu Chỉ Tình mơ mơ màng màng tỉnh lại bật đèn, nhìn thấy Dương Thần nhếch miệng cười ở ngoài cửa sổ, còn tưởng mình đang nằm mơ, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ dưới mày liễu rồi mới xác định được mình không nhìn nhầm.
Để chân trần, Tiêu Chỉ Tình chạy xuống giường mở cửa,
- Ông xã, sao anh lại ở đây?
Nghĩ lại một chút, Tiêu Chỉ Tình kinh hỉ nói:
- Tu vi của anh khôi phục rồi?
Dương Thần gật gật đầu, kéo cô ngồi xuống giường, đại khái nói lại tình hình hành trình ở Seoul lần này, cuối cùng mới nói:
- Anh có được rất nhiều linh tài, đa số anh đều nhận ra, có không ít thứ có thể luyện chế thành đan dược thượng phẩm, cũng có một vài thứ có thể luyện chế thành pháp bảo thượng phẩm, nhưng anh vẫn chưa luyện chế được pháp bảo, cho nên cứ lấy trước đã.
- Trong những linh tài đó, anh phát hiện ra một thứ, anh không xác định được nó có phải linh quả mà mình nghĩ hay không, cho nên vội vàng trở về để Tình Nhi em giám định.
Dương Thần nói xong, lấy cái lọ ngọc bích ra đặt vào tay Tiêu Chỉ Tình.
Lọ ngọc bích dưới ánh đèn nhìn có vẻ xuyên thấu, bên trong mơ hồ có thể nhìn rõ màu đỏ của quả, mở miệng bình ra, lập tức có thể cảm thấy linh khí khiến người ta thần thanh khí sảng!
Tiêu Chỉ Tình nhìn thấy thứ đồ bên trong, đôi mắt đẹp không ngừng nháy nháy, nhín thở ngưng thần nhìn hồi lâu, lại đưa mũi đến miệng bình ngửi ngửi…
Thật lâu sau, Tiêu Chỉ Tình hít sâu một hơi, khó nén được sắc mặt vui mừng nói:
- Ông xã, em… em trước giờ chưa từng nghĩ đến, thật sự tồn tại tiên quả này trên đời. Đây… đây không thể nghi ngờ chính là ‘Phượng huyết chu quả’!
- Thật sự là Phượng huyết chu quả?
Dương Thần tuy sớm đã đoán được sáu bảy phần, nhưng khi được Tiêu Chỉ Tình xác nhận vẫn rất kinh ngạc từ trên giường nhảy dựng lên!
- Nghe đồn trong thời kỳ thượng cổ, có thần long có phượng hoàng, thần long kia là thần long thật sự, là tổ tiên của long tộc trong Vạn Yêu Giới, mà thân của phượng hoàng bất tử bất diệt, có thể tái sinh ở trên dục hỏa.
- Điều có thể làm cho phượng hoàng tiến vào luân hồi, là gặp phải nỗi khổ lục đạo, chỉ có bản thân phượng hoàng vì chuyện gì đó mà xúc động rơi nước mắt, được gọi là ‘Phượng hoàng khấp huyết’.
- Nước mắt của phượng hoàng hóa thành phượng huyết, nhỏ phải chu quả mà phượng hoàng ăn, chu quả mới có thể lột xác trở thành Phượng huyết chu quả, từ linh quả hóa thành tiên quả, các linh tài cực phẩm khác không thể sánh bằng!
Tiêu Chỉ Tình nói:
- Phượng huyết chu quả này cũng không biết sao lại ở chỗ Trùng đại sư kia, chỉ sợ ông ta cũng không rõ đây là thứ gì, chỉ biết là linh khí vô cùng dư thừa mới dùng cái chai ngọc bích tốt nhất để đựng.
- Phải biết rằng, một quả Phượng huyết chu quả, linh lực ẩn chứa trong đó cũng đủ làm cho tu sĩ đã ngoài Hóa Thần kỳ tăng trăm năm tu vi! Ông ta nhất định là muốn làm rõ rồi mới dùng, thật không ngờ không còn cơ hội để dùng nữa.
- Thứ này phải dựa vào Chư thần mới đi tới địa cầu, nói cách khác, bảo vật này sớm đã bị tu sĩ của Hoa Hạ phát hiện, vậy sao lại có thể ở hải ngoại chờ bị tên trộm hòa thượng kia có được.
- Hắc hắc, thật lời cho anh quá, có được Phượng huyết chu quả này, anh có thể luyện chế cực phẩm đan dược ‘Đồ sơn kim đan lục’, ‘Hóa long đan’, giúp đỡ các em từ Hậu thiên đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên!
Dương Thần vô cùng vui vẻ, lúc trước nhìn thấy phương pháp luyện chế ‘Hóa long đan’, cũng rất động tâm, dù sao nhóm phụ nữ của mình muốn dựa vàobản thân để đột phá đến Tiên Thiên rất cần thời gian, cũng phải dựa vào cơ duyên.
Nhưng Hóa long đan lại có thể mạnh mẽ đả thông hai mạch nhâm đốc, cường thể kiện phách, bước vào cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa không có tác dụng phụ, ngược lại còn có thể tăng cường thể chất.
Khuyết điểm duy nhất chính là lúc đột phá, thân thể sẽ rơi vào sự đau đớn vô cùng của tẩy kinh phạt tủy!
Chỉ tiếc, các nguyên liệu quý trọng khác của Hóa long đan mình đều có, cho dù là long cốt, long huyết hay những thứ khác, chỉ có Phượng huyết chu quả, cũng chỉ là thứ tồn tại trong truyền thuyết.
- Cái gì? Ông xã anh muốn luyện chế Hóa long đan?
Tiêu Chỉ Tình nhíu mày, lộ vẻ rối rắm.
Dương Thần kinh ngạc nói:
- Sao vậy Tình Nhi, Hóa long đan không dùng được sao?
- Sao có thể chứ, Hóa long đan nghe đồn là phương thuốc thất truyền trong dân gian, hiệu quả của nó siêu hơn nhiều so với đan dược cực phẩm, có thể nói là tiên đan nghịch cấp bậc thiên, chỉ là…
Tiêu Chỉ Tình thở dài:
- Em cảm thấy ông xã nếu có thể tự mình dùng Phượng huyết chu quả, gia tăng tu vi hai trăm năm, thực sự có thể có cơ hội đột phá Thái Thanh Thần Lôi kiếp, bước vào Thượng Thanh Thần Lôi kiếp. Đến lúc đó, cho dù là Hồng Mông hay các gia tộc lánh đời đối địch với anh, cũng phải suy nghĩ thục yếu.
- Nhưng nếu luyện chế Hóa long đan, các chị em tuy có thể đột phá từ Hậu Thiên lên Tiên Thiên, nhưng bước vào Hóa Thần kỳ là dựa vào cơ duyên cùng ngộ tính, chỉ là tới cảnh giới Tiên Thiên, ngoài việc kéo dài tuổi thọ và dung nhan, kỳ thật sức chiến đấu cũng không mạnh, không thể giúp được anh.
Dương Thần nghe đến đây, ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa, vuốt vuốt sợi tóc của cô,
- Anh biết em là muốn tốt cho anh, nhưng bản thân anh vẫn luôn mạnh mẽ, lại trơ mắt nhìn các em già đi thì có ý nghĩa gì, anh không phải chỉ sống vì mình.
- Huống hồ, lần Thái Thanh Thần Lôi trước anh may mắn sống sót, với uy lực của Thần Lôi kiếp, chỉ sợ Thượng Thanh Thần Lôi còn mạnh hơn gấp chục lần thậm chí là trăm lần. Cho dù anh có thể Độ Kiếp, chưa hẳn có thể chống đỡ được, còn không bằng tích lũy thực lực, chuẩn bị đầy đủ rồi mới độ kiếp.
Biểu tình trên mặt Tiêu Chỉ Tình biết là như vậy, cong cong miệng nói,
- Hừ, đây là anh nói nhé, em cũng không muốn biến thành hoa tàn ít bướm, anh cần phải nghĩ cách giúp em chữa khỏi Cửu âm tuyệt mạch.
Dương Thần líu lưỡi không nói nên lời,
- Thế nào, Hóa long đan cũng không thể thay đổi thể chất Cửu âm tuyệt mạch của em?
Tiêu Chỉ Tình đau khổ cười nói:
- Hóa long đan phải là thể chất Hậu Thiên mới có thể tiếp nhận được, em lại không thể tu luyện, ăn Hóa long đan chỉ có thể chết bất đắc kỳ tử.
- Muốn chữa khỏi Cửu âm tuyệt mạch, trừ phi là công pháp gì đó có thể xua tan cửu âm hàn khí, hoặc là bảo vật chí cương chí dương gì đó. Nhưng hai thứ này, trong giới tu hành hiện tại, hình như đều không có.
Nhìn người đàn ông yêu thương cùng các chị em khác dần bước vào từng cảnh giới, bbản thân tuy đầy lý luận học thức lại chỉ có thể yên lặng nhìn.
Nỗi đau cùng sự bất đắc dĩ này, Tiêu Chỉ Tình cho tới giờ đều chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Tâm tình Dương Thần cũng trĩu nặng xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,
- Yên tâm đi, em vẫn còn trẻ, ông xã của em vận khí tốt như vậy, sớm muộn gì cũng gặp được bảo bối tốt, để chữa khỏi cho Tình Nhi.
Tiêu Chỉ Tình nghe lời nói ấm áp bên tai, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, ‘ừ’ một tiếng gật gật đầu.
Cùng Tiêu Chỉ Tình nói chuyện thân mật một lát, chọc cho miệng cô nở lên nụ cười, Dương Thần mới quay người đi về Seoul.
Hôn lễ của Ji Yoen vẫn là phải tham gia, đây cũng coi như là nói lời từ biệt với cô, hy vọng cô cuối cùng cũng cảm nhận được, kỳ thật cuộc sống bình thường đáng quý như nào.
Tiêu Chỉ Tình nhìn Dương Thần rời đi, đứng ở ban công tầng hai, gió lạnh thổi qua, nhìn sao trời, nụ cười dần dần biến mất, chỉ còn lại chút cô đơn cô tịch.
Hôm sau, khách sạn Hilton Seoul.
Dương Thần nắm tay Jane từ trong phòng đi ra, tối hôm qua hai người đều không ngủ, thảo luận hành trình kế tiếp của mình.
Jane biết được Dương Thần có cách để mọi người có thể nhanh chóng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, đương nhiên vô cùng vui vẻ. Nhưng cũng đưa ra kế hoạch kín đáo, đan dược nghịch thiên như Hóa long đan, để người có dụng tâm biết được sẽ không tốt. Vẫn là đưa mọi người đến Vong Quốc, sau đó để Dương Thần hộ pháp, cùng nhau đột phá.
Những ngày này, dường như sau nửa đêm, Dương Thần đều nói chuyện điện thoại với các cô, để các cô yên tâm, Lý Tinh Tinh cùng mấy người Đường Uyển đều chuẩn bị đến Địa Trung Hải, Lam Lam cũng đi đến đảo ở vài ngày, dù sao cách thời điểm nhà trẻ khai giảng còn mấy ngày, không được chậm trễ việc thích đi học của bé mập.
Sau cùng đề cập đến vấn đề Lâm Nhược Khê, Dương Thần rất đau đầu, có đồ tốt luôn muốn tặng cô ấy, nhưng chỉ sợ Lâm Nhược Khê không chịu nhận, còn tức giận với mình, còn bị mắng cho té tát.
Hai người vào thang máy, trên đường xuống lầu, ở giữa có dừng lại, tiến vào là một đôi vợ chồng trẻ, trên mặt cô vợ tràn đầy ngọt ngào của người phụ nữ, ôm chặt cánh tay chồng.
Nhưng khi hai vợ chồng nhìn thấy Dương Thần và Jane ở trong thang máy, sắc mặt trở nên cứng nhắc, đặc biệt khi nhìn thấy Dương Thần thì đều nở nụ cười xấu hổ.
- Trương Như? Đây là chồng chị sao?
Jane lập tức nhìn thấy vẻ mặt của hai vợ chồng đó, miệng hỏi rất ám muội.
/1662
|