Dương Thần đã sớm đoán được chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy nhưng không ngờ Lâm Nhược Khê lại vội vàng muốn đi gặp hắn như vậy, còn đưa cả Triệu Hồng Yến đi cùng, trong lòng không khỏi khấp khởi không yên. Mặc dù nói bản thân mình cùng Triệu Hồng Yến chưa hề có chuyện gì nhưng cũng không thể quẹt miệng mà nói không làm gì cả.
Cười trấn an Triệu Hồng Yến rồi cả hai người cùng rời khỏi hiện trường, thậm chí hai anh em nhà họ Dư dù giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không có cách nào cả.
Năm phút đồng hồ sau, Dương Thần dắt Triệu Hồng Yến đi vào phòng làm việc của Chủ tịch ở tầng trên cùng, đây là lần thứ hai Dương Thần đến đây còn Triệu Hồng Yến mặc dù vào làm ở Ngọc Lôi đã hơn 3 năm nhưng trước đến nay chưa từng tới đây. Mặc dù trên mặt vẫn còn vương lệ nhưng lúc đó cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vì chút hiếu kỳ mà nhìn ngang ngó dọc khắp nơi.
- Đừng căng thằng, ngồi đó đi.
Lâm Nhược Khê vẻ mặt thản nhiên đi từ chỗ máy uống nước tới, tay cầm cốc thủy tinh trong đó là trà mới pha hơi vẫn còn nóng bỏng, sắc thái mềm mại, hương thơm phảng phất, từ xa cũng có thể ngửi thấy là vị thơm tự nhiên của trà.
Không đợi Lâm Nhược Khê đặt cốc trà lên bàn Dương Thần đã cười mỉm bước tới đón lấy.
- Ngại quá nhỉ, Chủ tịch đích thân pha trà, để tôi tự bê.
Lâm Nhược Khê không để ý đến hắn mà đi lướt qua hắn làm Dương Thần vồ ngay khoảng trống, cô đi thẳng đến chỗ Triệu Hồng Yến, hé miệng cười với cô ta, nụ cười như hoa như tuyết.
- Đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ mới của năm nay, cô là người am hiểu trà tôi mới mời cô uống chứ người bình thường tôi cũng không nỡ đâu.
Lâm Nhược Khê nháy mắt với Triệu Hồng Yến rồi đặt cốc trà trước mặt cô.
Triệu Hồng Yến được đối xử như vậy giật mình đứng dậy, mặt mũi ửng đỏ, cũng không biết là vì xúc động hay là ngượng ngùng.
- Chủ tịch Lâm khách khí quá, tôi… tôi thật ngại lắm…
Cảnh này làm Dương Thần có phần thấy lạ lùng, cô nàng này sao không nỡ cười rạng rỡ một chút với ông chồng này sao?
Lâm Nhược Khê bước về chỗ ngồi của mình, từ tốn ngồi xuống, có vẻ như không hề vội vã hỏi xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà lại cười hỏi nhìn Triệu Hồng Yến:
- Hồng Yến, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô đến công ty đã được hơn ba năm rồi phải không?
Triệu Hồng Yến ngồi trên ghế sofa mềm mại nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhược Khê liền nghĩ ngay tới câu nói mới vừa nãy “người am hiểu trà”, trong mắt đầy vẻ bất ngời:
- Chủ tịch Lâm biết tôi ư?
- Chỉ cần là nhân viên của tổng công ty thì ai tôi cũng biết, dù bình thường do công việc không thể thường xuyên giao lưu với mọi người, nhưng chỉ cần là nhân viên của mình thì tôi đều nhận ra.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng đáp lại.
Những lời nói này nói ra không chỉ có Triệu Hồng Yến mà cả Dương Thần vừa mới ngồi xuống cũng phải sửng sốt. Nhận biết được khoảng bốn năm trăm nhân viên tổng công ty Ngọc Lôi trong khi bình thường hầu như không tiếp xúc mà Lâm Nhược Khê cũng làm được. Nhìn cách hôm nay cô đối xử với Triệu Hồng Yến cũng không giống như kiểu nói bừa. Còn trẻ tuổi như vậy mà có thể điều hành một công ty thời trang lớn như vậy, xem ra tâm tư của người phụ nữ này vượt xa so với sự tưởng tượng của người ta.
Triệu Hồng Yến hiển nhiên là có phần kích động, cũng giống như đại đa số những nhân viên nữ khác, cô cũng có tư tưởng sùng bái Lâm Nhược Khê, giờ phút này phát hiện ra thần tượng của mình lại có thể gọi được tên mình, lại còn biết được ít nhiều về bản thân mình liền vui mừng hớn hở, cảm xúc khó chịu lúc trước cũng bị gột sạch, nét mặt giãn ra:
- Thực không dám nghĩ tới Chủ tịch Lâm đến những nhân viên như chúng tôi cũng có thể nhận ra, xem ra trong công ty không có sự việc gì có thể che dấu được Chủ tịch rồi.
- Cô khá đặc biệt, thực ra rừ trước khi cô vào công ty tôi đã từng gặp cô rồi.
Lâm Nhược Khê nói.
- Trước khi vào công ty?
Triệu Hồng Yến rõ ràng là không nhớ ra.
Lâm Nhược Khê do dự một lúc mới nhẹ nhàng nói.
- Cha cô Triệu lão tiên sinh làm món nếp cẩm rất ngon, trước kia tôi thường xuyên đi mua.
Triệu Hồng Yến lộ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy không tin nổi:
- Chủ tịch Lâm, chủ tịch… chủ tịch thích ăn món nếp cẩm?
Cô không ngờ nữ Chủ tịch thanh tú thoát tục lại thích món đồ ăn vặt đó.
- Nhà cô mở cửa hàng bán nếp cẩm?
Dương Thần cũng ngạc nhiên hỏi.
Triệu Hồng Yến gật gật đầu có phần đắc ý:
- Món đó nhà tôi truyền qua mấy đời rồi, vị rất chuẩn, có thể coi là cửa hiệu gia truyền.
- Triệu lão tiên sinh đồng thời cũng là một nghệ gia trà truyền thống, tôi đã từng uống trà ông ngâm bằng nước trên đỉnh Hòang Sơn và Bích Loa Xuân, tay nghề và tài nghệ của ông chính là món trà đạo chính thống nhất, điều này ở Hoa Hạ đã sắp mất dấu rồi, duy chỉ có người Nhật họ giữ được khá hoàn thiện. Đáng tiếc là ngày nay người ra chỉ chú trọng đến mấy thứ hư hoa trà nghệ, không biết cách thưởng thức trà đạo đích thực nữa rồi.
Lâm Nhược Khê nói có phần tán thưởng xen lẫn luyến tiếc.
Triệu Hồng Yến lại càng hưng phấn.
- Không thể tin được chủ tịch Lâm lại hiểu chuyện gia đình tôi đến vậy, biết được cả chuyện của cha tôi…
- Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi mà tính ra, tôi còn ít hơn cô 2 tuổi, hồi ấy đi mua nếp cẩm vẫn còn đang học cấp ba, bởi vì trường học rất gần với cửa hàng của gia đình cô nên tôi thường xuyên tới ăn, sau khi ăn quen rồi cha cô còn pha trà cho tôi, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy cô giúp đỡ công việc trong cửa hàng, chỉ có điều chắc chắn cô không còn nhớ nữa rồi, nhưng tôi vẫn luôn nhớ những bức tranh trong cửa hàng nhà cô, tôi cảm thấy gia đình cô rất hạnh phúc. Bố, mẹ, con gái, con trai, chắc đó là em trai cô rồi, mọi người đều ở trong cửa hàng giúp việc làm hàng, bán hàng, vui vẻ hòa thuận, cảm giác rất thích.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê toát ra nét mơ hồ, từng chữ từng chữ đều mềm mại mà chân thật.
Triệu Hồng Yến cũng có phần hoài niệm khẽ cười:
- Đúng rồi, lúc đó tôi còn đang học đại học nên còn có thời gian giúp đỡ việc của cửa hàng, sau này đi làm rồi thì chẳng đến nữa. Thực ra lúc đó tôi vẫn luôn trách cha mình rõ ràng là tôi không biết làm mà ông cứ nhất thiết bắt tôi phải học. Bây giờ nghĩ lại đúng là rất vui.
Nghe hai người kẻ tung người hứng, Dương Thần không thể không thán phục kỹ năng nói chuyện của Lâm Nhược Khê.
Triệu Hồng Yến lúc này mới hết căng thẳng bắt đầu thổ lộ.
- Triệu lão tiên sinh gần đây có khỏe không?
Lâm Nhược Khê hỏi han.
Triệu Hồng Yến mặt hiện nét đau buồn cười miễn cưỡng:
- Không khỏe, từ năm ngòai đã nằm viện đến tận bây giờ.
- Nằm viện?
Lâm Nhược Khê thoáng suy nghĩ:
- Có thể nói rõ hơn được không? Cũng lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy ông rồi.
Triệu Hồng Yến cầm lấy chén trà trên bàn nhấp hai ngụm trà nóng rồi nói:
- Cha tôi đi kiểm tra mắc chứng suy thận phải chạy thận, sức khỏe rất kém, chính vì vậy, việc kinh doanh trong nhà giao hết cho em trai tôi gánh vác, công việc cũng không được tốt.
- Xin lỗi.
Lâm Nhược Khê khẽ liếc nhìn sang Dương Thần.
Dương Thần thấy thế bóp bóp tay biểu thị mình từ trước đến nay không biết gì chứ không phải cố ý để cho Nhược Khê hỏi ra câu hỏi như vậy.
Lâm Nhược Khê ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Hồng Yến, người ở dưới tầng 1 đến hôm nay là chồng cô sao?
- Đúng vậy, chủ tịch Lâm.
Triệu Hồng Yến yên lặng gật đầu.
- Vì sao anh ta lại làm thế?
Triệu Hồng Yến thở dài kể lại một lượt chuyện xảy ra ở quán bar tối tuần trước nhưng đương nhiên cô bỏ qua đoạn cô bị Dư Huy quấy rầy. Mặc dù đó không phải là lỗi của cô nhưng cũng không được minh bạch lắm.
Lâm Nhược Khê sau khi nghe xong hỏi Dương Thần:
- Dương Thần, là như thế sao?
Dương Thần gật đầu.
- Nhưng sao anh lại phải thơm Hồng Yến?
Lâm Nhược Khê ngay lập tức hỏi tiếp, thực ra là “hôn” nhưng Lâm Nhược Khê ngại khi phải nói đến từ đó.
- Á…
Dương Thần nghẹn lời, còn Triệu Hồng Yến ở bên cạnh cũng đỏ mặt, bị hỏi câu này ngay tại trận như vậy cô cảm thấy mặt mình nóng ran, nhưng cùng lúc đó lại cũng rất mong Dương Thần sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào.
Lâm Nhược Khê ánh mắt lạnh như băng như dao cứa vào tim người khác dường như nói với Dương Thần “Đừng có nói dối tôi”.
Hiển nhiên, về việc công việc tư mà trước mặt bao người như thế Dương Thần hôn Triệu Hồng Yến làm Lâm Nhược Khê rất bất mãn, chỉ có điều không quá kích động đến mức biểu hiện ra mà thôi.
Dương Thần ngượng ngùng cười ha hả.
- Gã họ Dư kia cứ bắt tôi thừa nhận tôi có quan hệ đó với vợ gã, tôi nói sao cũng không tin, gã đã quyết tâm như vậy đem cho tôi người phụ nữ này, tôi cũng không thể nói là mình không cần chứ, như thế thì quá đả kích lòng tự trọng của Hồng Yến. Một cô gái đẹp như vậy, chồng không cần, đến tôi bị coi là tình nhân cũng không cần như vậy sẽ đau khổ lắm.
- Thế nên anh hôn cô ấy, anh có nghĩ rằng mọi người đều nhìn thấy cảnh đó hai người sau này định thế nào?
Lâm Nhược Khê muốn phát điên, loại đàn ông vô lại cực điểm này mở mồm ra là như vậy.
Dương Thần nhìn sang Triệu Hồng Yến ở bên cạnh đang mặt đỏ tía tai rồi sờ gáy mình.
- Còn có thể làm gì khác được, đến chồng cô ấy cũng nói bỏ cô ấy rồi, tôi cũng không thể bỏ cô ấy được chứ có phải không?
- Anh…
Lâm Nhược Khê tức đến tận cổ đến nỗi không biết phải nói gì nữa.
Dương Thần nói có phần bỡn cợt:
- Chủ tịch Lâm quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi như vậy đúng là được sủng ái mà thất kinh à( vì được quan tâm mà sợ hãi), tôi xin thay mặt cho bà xã của mình cảm ơn sự hậu ái của chủ tịch Lâm.
Hắn cố ý, hắn cố ý trêu tức mình.
Lâm Nhược Khê siết chặt đôi bàn tay trắng hồng đang không ngừng rung lên, nếu như không vì sự có mặt của Triệu Hồng Yến thì cô thực sự muốn lấy bất kỳ đồ vật gì đó ở trên bàn để có thể đập chết gã này cho xong.
- Dương Thần, đừng có nói như vậy với chủ tịch Lâm, chủ tịch chỉ muốn tốt cho chúng ta.
Triệu Hồng Yến bỗng nhiên khuyên giải rồi lại nhìn Lâm Nhược Khê
- Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên tới quán bar, tại tôi lừa dối chồng mình trước, bằng không đã không xảy ra những chuyện như vậy.
Dương Thần giọng bức bối hỏi han.
- Trước tới nay tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cô đến bar rượu để uống một chút với đồng nghiệp lại không thể nói với gã đó?
Triệu Hồng Yến trầm mặc một lát nói:
- Thực ra hôm nay anh cũng nhìn thấy rồi đó, Dư Quang là một người rất bảo thủ, rất dè dặt. Trong mắt anh ta những chỗ như quán rượu, night club, karaoke đều là những chỗ sâu mọt dành cho trai gái phóng đãng, người họ Dư bọn họ không được phép tới những chỗ đó.
- Em trai gã chẳng phải cũng đi rồi sao?
Dương Thần nhíu mày.
Triệu Hồng Yến cười khổ sở.
- Dư Huy là em trai ruột của anh ta, còn tôi chỉ là vợ mà anh ta cưới về, theo cách nhìn của nhà họ Dư, tôi chỉ là con gái của một nhà bán đồ ăn vặt, xuất thân thấp kém, bọn họ để cho tôi vào nhà đã là ban phước đối với tôi rồi, làm sao có thể chấp nhận được việc tôi đến câu lạc bộ đêm?
Dương Thần không khỏi cảm thấy buồn cười.
- Thật không ngờ ở trong xã hội này vẫn còn hạng người như vậy, sao tôi có cảm giác như quay trở về xã hội phong kiến thế này.
- Đúng vậy, lúc tôi mới gả cho anh ta tôi cũng thấy rất không thích ứng, cảm giác mình giống như một vị tăng lữ khổ hạnh, cứ về nhà là cảm thấy không khí áp lực đến mức không thở nổi. Hơn một năm trở lại đây có phần đỡ hơn nhưng tóm lại vẫn rất sợ phải về nhà, cảm giác không thể hòa hợp với mọi người trong gia đình họ, có quá nhiều khoảng cách.
Triệu Hồng Yến nói một cách thất thần.
- Vậy sao cô còn lấy gã?
Lâm Nhược Khê trợn mắt nhìn Dương Thần.
- Có phải vì cha cô không? Theo tôi được biết chạy thận không rẻ chút nào.
Triệu Hồng Yến im lặng gật đầu.
- Đúng vậy, cha tôi với cha của Dư Quang là bạn, lúc cha tôi vào viện mặc dù có bảo hiểm chi trả một phần chi phí nhưng vẫn không đủ, lúc đó mẹ Dư Quang thích tôi, muốn tôi về làm con dâu nhà họ… có thể là vì những gia đình khác không muốn gả con gái cho nhà họ Dư chăng, còn những người không có mấy nhan sắc thì họ lại không thích, cuối cùng thì chọn được tôi, họ cũng đồng ý với tôi là sẽ giúp cha tôi chi trả hơn nửa phần chi phí điều trị.
Chân tướng sự việc có vẻ đơn giản mà bi ai, một cô gái trẻ trung xinh đẹp vì chi phí thuốc men trị bệnh của cha mình mà đồng ý gả cho một tên cổ hủ, gian ngoan, ngu ngốc.
- Cô có yêu gã không?
Lâm Nhược Khê đột nhiên hỏi.
Triệu Hồng Yến hơi thất thần một chút mới nghĩ ra người được nhắc đến là ai, bèn khẽ cười nhạt đáp:
- Lâm tổng, tôi và Dư Quang trước giờ chưa bao giờ có tình yêu, thậm chí chưa từng nói chuyện qua, tôi đã được gả cho anh ta rồi. Tôi không hiểu anh ta, anh ta không tin tưởng tôi, làm sao tôi có thể yêu anh ta được?
Hôn nhân không tình yêu?
Lâm Nhược Khê đột nhiên chuyển ánh mắt sang Dương Thần, đúng lúc Dương Thần cũng ngước mắt lên nhìn cô, nhịp tim của Lâm Nhược Khê chợt đập nhanh hơn, vội vàng hỏi Triệu Hồng Yến:
- Vậy sau này cô định làm thế nào?
Triệu Hồng Yến lắc đầu đáp:
- Tôi không biết nữa, thực ra ly hôn với Dư Quang tôi cũng chẳng có gì để tiếc nuối, tôi và anh ta vốn là hai thế giới khác nhau.
- Vậy còn bệnh tình của cha cô thì sao?
Lâm Nhược Khê dịu dàng hỏi.
Triệu Hồng Yến chua xót đáp:
- Tôi đã bàn bạc với em trai rồi, đem cửa hàng của nhà đi cầm cố, vay tiền của ngân hàng, chắc cũng được hơn 100.000, cố gắng có lẽ cũng đủ tiền chữa bệnh cho cha.
- Nếu tôi nói tôi sẽ ứng trước cho cô 5 năm tiền lương, để cô 10 năm tới tiếp tục làm việc ở đây, cô có đồng ý không?
Triệu Hồng Yến kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ chợt ánh lên vẻ vui mừng lẫn nghi hoặc:
- Lâm tổng…thế là…
Lâm Nhược Khê xoay người ấn vào 1 nút đỏ trên bàn:
- Ngô Nguyệt, vào đây.
Cười trấn an Triệu Hồng Yến rồi cả hai người cùng rời khỏi hiện trường, thậm chí hai anh em nhà họ Dư dù giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không có cách nào cả.
Năm phút đồng hồ sau, Dương Thần dắt Triệu Hồng Yến đi vào phòng làm việc của Chủ tịch ở tầng trên cùng, đây là lần thứ hai Dương Thần đến đây còn Triệu Hồng Yến mặc dù vào làm ở Ngọc Lôi đã hơn 3 năm nhưng trước đến nay chưa từng tới đây. Mặc dù trên mặt vẫn còn vương lệ nhưng lúc đó cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vì chút hiếu kỳ mà nhìn ngang ngó dọc khắp nơi.
- Đừng căng thằng, ngồi đó đi.
Lâm Nhược Khê vẻ mặt thản nhiên đi từ chỗ máy uống nước tới, tay cầm cốc thủy tinh trong đó là trà mới pha hơi vẫn còn nóng bỏng, sắc thái mềm mại, hương thơm phảng phất, từ xa cũng có thể ngửi thấy là vị thơm tự nhiên của trà.
Không đợi Lâm Nhược Khê đặt cốc trà lên bàn Dương Thần đã cười mỉm bước tới đón lấy.
- Ngại quá nhỉ, Chủ tịch đích thân pha trà, để tôi tự bê.
Lâm Nhược Khê không để ý đến hắn mà đi lướt qua hắn làm Dương Thần vồ ngay khoảng trống, cô đi thẳng đến chỗ Triệu Hồng Yến, hé miệng cười với cô ta, nụ cười như hoa như tuyết.
- Đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ mới của năm nay, cô là người am hiểu trà tôi mới mời cô uống chứ người bình thường tôi cũng không nỡ đâu.
Lâm Nhược Khê nháy mắt với Triệu Hồng Yến rồi đặt cốc trà trước mặt cô.
Triệu Hồng Yến được đối xử như vậy giật mình đứng dậy, mặt mũi ửng đỏ, cũng không biết là vì xúc động hay là ngượng ngùng.
- Chủ tịch Lâm khách khí quá, tôi… tôi thật ngại lắm…
Cảnh này làm Dương Thần có phần thấy lạ lùng, cô nàng này sao không nỡ cười rạng rỡ một chút với ông chồng này sao?
Lâm Nhược Khê bước về chỗ ngồi của mình, từ tốn ngồi xuống, có vẻ như không hề vội vã hỏi xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà lại cười hỏi nhìn Triệu Hồng Yến:
- Hồng Yến, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô đến công ty đã được hơn ba năm rồi phải không?
Triệu Hồng Yến ngồi trên ghế sofa mềm mại nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhược Khê liền nghĩ ngay tới câu nói mới vừa nãy “người am hiểu trà”, trong mắt đầy vẻ bất ngời:
- Chủ tịch Lâm biết tôi ư?
- Chỉ cần là nhân viên của tổng công ty thì ai tôi cũng biết, dù bình thường do công việc không thể thường xuyên giao lưu với mọi người, nhưng chỉ cần là nhân viên của mình thì tôi đều nhận ra.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng đáp lại.
Những lời nói này nói ra không chỉ có Triệu Hồng Yến mà cả Dương Thần vừa mới ngồi xuống cũng phải sửng sốt. Nhận biết được khoảng bốn năm trăm nhân viên tổng công ty Ngọc Lôi trong khi bình thường hầu như không tiếp xúc mà Lâm Nhược Khê cũng làm được. Nhìn cách hôm nay cô đối xử với Triệu Hồng Yến cũng không giống như kiểu nói bừa. Còn trẻ tuổi như vậy mà có thể điều hành một công ty thời trang lớn như vậy, xem ra tâm tư của người phụ nữ này vượt xa so với sự tưởng tượng của người ta.
Triệu Hồng Yến hiển nhiên là có phần kích động, cũng giống như đại đa số những nhân viên nữ khác, cô cũng có tư tưởng sùng bái Lâm Nhược Khê, giờ phút này phát hiện ra thần tượng của mình lại có thể gọi được tên mình, lại còn biết được ít nhiều về bản thân mình liền vui mừng hớn hở, cảm xúc khó chịu lúc trước cũng bị gột sạch, nét mặt giãn ra:
- Thực không dám nghĩ tới Chủ tịch Lâm đến những nhân viên như chúng tôi cũng có thể nhận ra, xem ra trong công ty không có sự việc gì có thể che dấu được Chủ tịch rồi.
- Cô khá đặc biệt, thực ra rừ trước khi cô vào công ty tôi đã từng gặp cô rồi.
Lâm Nhược Khê nói.
- Trước khi vào công ty?
Triệu Hồng Yến rõ ràng là không nhớ ra.
Lâm Nhược Khê do dự một lúc mới nhẹ nhàng nói.
- Cha cô Triệu lão tiên sinh làm món nếp cẩm rất ngon, trước kia tôi thường xuyên đi mua.
Triệu Hồng Yến lộ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy không tin nổi:
- Chủ tịch Lâm, chủ tịch… chủ tịch thích ăn món nếp cẩm?
Cô không ngờ nữ Chủ tịch thanh tú thoát tục lại thích món đồ ăn vặt đó.
- Nhà cô mở cửa hàng bán nếp cẩm?
Dương Thần cũng ngạc nhiên hỏi.
Triệu Hồng Yến gật gật đầu có phần đắc ý:
- Món đó nhà tôi truyền qua mấy đời rồi, vị rất chuẩn, có thể coi là cửa hiệu gia truyền.
- Triệu lão tiên sinh đồng thời cũng là một nghệ gia trà truyền thống, tôi đã từng uống trà ông ngâm bằng nước trên đỉnh Hòang Sơn và Bích Loa Xuân, tay nghề và tài nghệ của ông chính là món trà đạo chính thống nhất, điều này ở Hoa Hạ đã sắp mất dấu rồi, duy chỉ có người Nhật họ giữ được khá hoàn thiện. Đáng tiếc là ngày nay người ra chỉ chú trọng đến mấy thứ hư hoa trà nghệ, không biết cách thưởng thức trà đạo đích thực nữa rồi.
Lâm Nhược Khê nói có phần tán thưởng xen lẫn luyến tiếc.
Triệu Hồng Yến lại càng hưng phấn.
- Không thể tin được chủ tịch Lâm lại hiểu chuyện gia đình tôi đến vậy, biết được cả chuyện của cha tôi…
- Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi mà tính ra, tôi còn ít hơn cô 2 tuổi, hồi ấy đi mua nếp cẩm vẫn còn đang học cấp ba, bởi vì trường học rất gần với cửa hàng của gia đình cô nên tôi thường xuyên tới ăn, sau khi ăn quen rồi cha cô còn pha trà cho tôi, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy cô giúp đỡ công việc trong cửa hàng, chỉ có điều chắc chắn cô không còn nhớ nữa rồi, nhưng tôi vẫn luôn nhớ những bức tranh trong cửa hàng nhà cô, tôi cảm thấy gia đình cô rất hạnh phúc. Bố, mẹ, con gái, con trai, chắc đó là em trai cô rồi, mọi người đều ở trong cửa hàng giúp việc làm hàng, bán hàng, vui vẻ hòa thuận, cảm giác rất thích.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê toát ra nét mơ hồ, từng chữ từng chữ đều mềm mại mà chân thật.
Triệu Hồng Yến cũng có phần hoài niệm khẽ cười:
- Đúng rồi, lúc đó tôi còn đang học đại học nên còn có thời gian giúp đỡ việc của cửa hàng, sau này đi làm rồi thì chẳng đến nữa. Thực ra lúc đó tôi vẫn luôn trách cha mình rõ ràng là tôi không biết làm mà ông cứ nhất thiết bắt tôi phải học. Bây giờ nghĩ lại đúng là rất vui.
Nghe hai người kẻ tung người hứng, Dương Thần không thể không thán phục kỹ năng nói chuyện của Lâm Nhược Khê.
Triệu Hồng Yến lúc này mới hết căng thẳng bắt đầu thổ lộ.
- Triệu lão tiên sinh gần đây có khỏe không?
Lâm Nhược Khê hỏi han.
Triệu Hồng Yến mặt hiện nét đau buồn cười miễn cưỡng:
- Không khỏe, từ năm ngòai đã nằm viện đến tận bây giờ.
- Nằm viện?
Lâm Nhược Khê thoáng suy nghĩ:
- Có thể nói rõ hơn được không? Cũng lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy ông rồi.
Triệu Hồng Yến cầm lấy chén trà trên bàn nhấp hai ngụm trà nóng rồi nói:
- Cha tôi đi kiểm tra mắc chứng suy thận phải chạy thận, sức khỏe rất kém, chính vì vậy, việc kinh doanh trong nhà giao hết cho em trai tôi gánh vác, công việc cũng không được tốt.
- Xin lỗi.
Lâm Nhược Khê khẽ liếc nhìn sang Dương Thần.
Dương Thần thấy thế bóp bóp tay biểu thị mình từ trước đến nay không biết gì chứ không phải cố ý để cho Nhược Khê hỏi ra câu hỏi như vậy.
Lâm Nhược Khê ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Hồng Yến, người ở dưới tầng 1 đến hôm nay là chồng cô sao?
- Đúng vậy, chủ tịch Lâm.
Triệu Hồng Yến yên lặng gật đầu.
- Vì sao anh ta lại làm thế?
Triệu Hồng Yến thở dài kể lại một lượt chuyện xảy ra ở quán bar tối tuần trước nhưng đương nhiên cô bỏ qua đoạn cô bị Dư Huy quấy rầy. Mặc dù đó không phải là lỗi của cô nhưng cũng không được minh bạch lắm.
Lâm Nhược Khê sau khi nghe xong hỏi Dương Thần:
- Dương Thần, là như thế sao?
Dương Thần gật đầu.
- Nhưng sao anh lại phải thơm Hồng Yến?
Lâm Nhược Khê ngay lập tức hỏi tiếp, thực ra là “hôn” nhưng Lâm Nhược Khê ngại khi phải nói đến từ đó.
- Á…
Dương Thần nghẹn lời, còn Triệu Hồng Yến ở bên cạnh cũng đỏ mặt, bị hỏi câu này ngay tại trận như vậy cô cảm thấy mặt mình nóng ran, nhưng cùng lúc đó lại cũng rất mong Dương Thần sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào.
Lâm Nhược Khê ánh mắt lạnh như băng như dao cứa vào tim người khác dường như nói với Dương Thần “Đừng có nói dối tôi”.
Hiển nhiên, về việc công việc tư mà trước mặt bao người như thế Dương Thần hôn Triệu Hồng Yến làm Lâm Nhược Khê rất bất mãn, chỉ có điều không quá kích động đến mức biểu hiện ra mà thôi.
Dương Thần ngượng ngùng cười ha hả.
- Gã họ Dư kia cứ bắt tôi thừa nhận tôi có quan hệ đó với vợ gã, tôi nói sao cũng không tin, gã đã quyết tâm như vậy đem cho tôi người phụ nữ này, tôi cũng không thể nói là mình không cần chứ, như thế thì quá đả kích lòng tự trọng của Hồng Yến. Một cô gái đẹp như vậy, chồng không cần, đến tôi bị coi là tình nhân cũng không cần như vậy sẽ đau khổ lắm.
- Thế nên anh hôn cô ấy, anh có nghĩ rằng mọi người đều nhìn thấy cảnh đó hai người sau này định thế nào?
Lâm Nhược Khê muốn phát điên, loại đàn ông vô lại cực điểm này mở mồm ra là như vậy.
Dương Thần nhìn sang Triệu Hồng Yến ở bên cạnh đang mặt đỏ tía tai rồi sờ gáy mình.
- Còn có thể làm gì khác được, đến chồng cô ấy cũng nói bỏ cô ấy rồi, tôi cũng không thể bỏ cô ấy được chứ có phải không?
- Anh…
Lâm Nhược Khê tức đến tận cổ đến nỗi không biết phải nói gì nữa.
Dương Thần nói có phần bỡn cợt:
- Chủ tịch Lâm quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi như vậy đúng là được sủng ái mà thất kinh à( vì được quan tâm mà sợ hãi), tôi xin thay mặt cho bà xã của mình cảm ơn sự hậu ái của chủ tịch Lâm.
Hắn cố ý, hắn cố ý trêu tức mình.
Lâm Nhược Khê siết chặt đôi bàn tay trắng hồng đang không ngừng rung lên, nếu như không vì sự có mặt của Triệu Hồng Yến thì cô thực sự muốn lấy bất kỳ đồ vật gì đó ở trên bàn để có thể đập chết gã này cho xong.
- Dương Thần, đừng có nói như vậy với chủ tịch Lâm, chủ tịch chỉ muốn tốt cho chúng ta.
Triệu Hồng Yến bỗng nhiên khuyên giải rồi lại nhìn Lâm Nhược Khê
- Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên tới quán bar, tại tôi lừa dối chồng mình trước, bằng không đã không xảy ra những chuyện như vậy.
Dương Thần giọng bức bối hỏi han.
- Trước tới nay tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cô đến bar rượu để uống một chút với đồng nghiệp lại không thể nói với gã đó?
Triệu Hồng Yến trầm mặc một lát nói:
- Thực ra hôm nay anh cũng nhìn thấy rồi đó, Dư Quang là một người rất bảo thủ, rất dè dặt. Trong mắt anh ta những chỗ như quán rượu, night club, karaoke đều là những chỗ sâu mọt dành cho trai gái phóng đãng, người họ Dư bọn họ không được phép tới những chỗ đó.
- Em trai gã chẳng phải cũng đi rồi sao?
Dương Thần nhíu mày.
Triệu Hồng Yến cười khổ sở.
- Dư Huy là em trai ruột của anh ta, còn tôi chỉ là vợ mà anh ta cưới về, theo cách nhìn của nhà họ Dư, tôi chỉ là con gái của một nhà bán đồ ăn vặt, xuất thân thấp kém, bọn họ để cho tôi vào nhà đã là ban phước đối với tôi rồi, làm sao có thể chấp nhận được việc tôi đến câu lạc bộ đêm?
Dương Thần không khỏi cảm thấy buồn cười.
- Thật không ngờ ở trong xã hội này vẫn còn hạng người như vậy, sao tôi có cảm giác như quay trở về xã hội phong kiến thế này.
- Đúng vậy, lúc tôi mới gả cho anh ta tôi cũng thấy rất không thích ứng, cảm giác mình giống như một vị tăng lữ khổ hạnh, cứ về nhà là cảm thấy không khí áp lực đến mức không thở nổi. Hơn một năm trở lại đây có phần đỡ hơn nhưng tóm lại vẫn rất sợ phải về nhà, cảm giác không thể hòa hợp với mọi người trong gia đình họ, có quá nhiều khoảng cách.
Triệu Hồng Yến nói một cách thất thần.
- Vậy sao cô còn lấy gã?
Lâm Nhược Khê trợn mắt nhìn Dương Thần.
- Có phải vì cha cô không? Theo tôi được biết chạy thận không rẻ chút nào.
Triệu Hồng Yến im lặng gật đầu.
- Đúng vậy, cha tôi với cha của Dư Quang là bạn, lúc cha tôi vào viện mặc dù có bảo hiểm chi trả một phần chi phí nhưng vẫn không đủ, lúc đó mẹ Dư Quang thích tôi, muốn tôi về làm con dâu nhà họ… có thể là vì những gia đình khác không muốn gả con gái cho nhà họ Dư chăng, còn những người không có mấy nhan sắc thì họ lại không thích, cuối cùng thì chọn được tôi, họ cũng đồng ý với tôi là sẽ giúp cha tôi chi trả hơn nửa phần chi phí điều trị.
Chân tướng sự việc có vẻ đơn giản mà bi ai, một cô gái trẻ trung xinh đẹp vì chi phí thuốc men trị bệnh của cha mình mà đồng ý gả cho một tên cổ hủ, gian ngoan, ngu ngốc.
- Cô có yêu gã không?
Lâm Nhược Khê đột nhiên hỏi.
Triệu Hồng Yến hơi thất thần một chút mới nghĩ ra người được nhắc đến là ai, bèn khẽ cười nhạt đáp:
- Lâm tổng, tôi và Dư Quang trước giờ chưa bao giờ có tình yêu, thậm chí chưa từng nói chuyện qua, tôi đã được gả cho anh ta rồi. Tôi không hiểu anh ta, anh ta không tin tưởng tôi, làm sao tôi có thể yêu anh ta được?
Hôn nhân không tình yêu?
Lâm Nhược Khê đột nhiên chuyển ánh mắt sang Dương Thần, đúng lúc Dương Thần cũng ngước mắt lên nhìn cô, nhịp tim của Lâm Nhược Khê chợt đập nhanh hơn, vội vàng hỏi Triệu Hồng Yến:
- Vậy sau này cô định làm thế nào?
Triệu Hồng Yến lắc đầu đáp:
- Tôi không biết nữa, thực ra ly hôn với Dư Quang tôi cũng chẳng có gì để tiếc nuối, tôi và anh ta vốn là hai thế giới khác nhau.
- Vậy còn bệnh tình của cha cô thì sao?
Lâm Nhược Khê dịu dàng hỏi.
Triệu Hồng Yến chua xót đáp:
- Tôi đã bàn bạc với em trai rồi, đem cửa hàng của nhà đi cầm cố, vay tiền của ngân hàng, chắc cũng được hơn 100.000, cố gắng có lẽ cũng đủ tiền chữa bệnh cho cha.
- Nếu tôi nói tôi sẽ ứng trước cho cô 5 năm tiền lương, để cô 10 năm tới tiếp tục làm việc ở đây, cô có đồng ý không?
Triệu Hồng Yến kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ chợt ánh lên vẻ vui mừng lẫn nghi hoặc:
- Lâm tổng…thế là…
Lâm Nhược Khê xoay người ấn vào 1 nút đỏ trên bàn:
- Ngô Nguyệt, vào đây.
/1662
|