Đứng chờ ở sân diễn võ 1 hồi lâu, mới có một ông già mặc áo xanh dài, khóe mắt xếch lên, để chòm râu dê, phía sau chủ điện nhẹ nhàng bước đến trước mặt 3 người.
Liếc mắt nhìn huynh muội Triệu gia, lại nhìn Dương Thần với ánh mắt hồ nghi, ông già tay để sau lưng, nghênh mặt hỏi:
- Triệu Mộc Dương, Triệu Đình, hai người các ngươi đến đây làm gì?
- Tiêu đại quản gia, huynh muội chúng tôi là muốn đến cầu xin viên đan dược cho ông nội, dương thọ ông nội sắp hết, hy vọng có được sự trợ lực của linh đan, tăng tu vi lên đến Minh Thủy kỳ.
Triệu Mộc Dương cung kính nói.
Dương Thần đứng phía sau không lên tiếng, trước khi đến hắn đã biết, đại quản gia Tiêu gia tên là Tiêu Cổ Nguyên, tu sĩ của Quỳ Thủy trung kỳ, cũng là xuất thân chi thứ của Tiêu gia, là tâm phúc bên người của gia chủ Tiêu Mạnh Vu.
- Ồ? Xin đan dược?
Tiêu Cổ Nguyên cười khinh thường,
- Thì ra Triệu Lương Ngọc vẫn chưa chết? Ngộ tính của hắn, đến Quỳ Thủy kỳ cuối đã là vạn hạnh rồi, muốn linh đan cũng không có tác dụng gì, lãng phí thôi.
Sắc mặt huynh muội Triệu gia biến sắc, trắng bệch như giấy, nhưng cũng không dám nói gì, cúi thấp đầu, sợ bị Tiêu Cổ Nguyên nhìn thấy sự tức giận trên mặt họ.
Sau khi Triệu Mộc Dương nhịn xuống, ngẩng đầu gượng cười nói:
- Đại quản gia, lần này theo chúng tôi đến đây, còn có vị Tiêu huynh đệ Tiêu Thần này, anh ấy là người bạn tốt vừa vào Hồng Mông mà tôi quen biết, tôi đề cử anh ấy gia nhập Tiêu gia…
Tuy rằng Dương Thần rất ghét Tiêu Cổ Nguyên này, nhưng lần này rất phối hợp để diễn trò, mỉm cười cuối đầu nói:
- Tại hạ Tiêu Thần, qua sự đề cử của Triệu huynh, ngưỡng mộ Tiêu gia, muốn đến nương nhờ.
- Tôi đang muốn hỏi đây, tên tiểu tử của Hóa Thần sơ kỳ, là ở đâu ra.
Tiêu Cổ Nguyên đánh giá Dương Thần, cười nhạo nói:
- Ngươi chẳng qua chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, lại không sợ chúng ta không cần ngươi, trở về Hồng Mông lại bị người của Hồng Mông xem là phản đồ giết chết?
Dương Thần lắc đầu, kiên quyết nói:
- Tôi còn rất trẻ, tuy là mới đến Hóa Thần kỳ, tin rằng không cần mấy năm, thì có thể tiến vào Độ Kiếp kỳ, đến lúc đó hiển nhiên có thể vì Tiêu gia ra phần lực.
- Ha ha, đúng là không biết trời cao đất dày, đợi đến ngươi có thể sống đến Độ Kiếp kỳ rồi nói những lời này cũng không muộn.
Tiêu Cổ Nguyên cũng không trực tiếp cự tuyệt sự gia nhập của Dương Thần.
Ẩn Thế gia tộc đích thực cần những gia nhập mới, con mũôi nhỏ mấy cũng là thịt, nhà mình không thu nhận người nương nhờ, nhà khác sẽ nhận đi, đến lúc đó sẽ hơn kém nhau.
Cho nên, gia tộc thượng cổ từ trước đến nay đều không cự tuyệt tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên, dù sao quan hệ vối Hồng Mông trước giờ không tốt, minh bạch lôi kéo thì lôi thôi.
Có lợi thế thân phận là người tiến cử cho gia tộc, Tiêu Cổ Nguyên hiển nhiên đối xử tốt hơn với huynh muội Triệu gia, để họ đi không 1 chuyến như vậy cũng không hay rồi.
- Gia chủ đang bế quan, không biết khi nào sẽ ra, tôi dẫn mọi người đi gặp đại gia, do ông ấy định đoạt vậy.
Tiêu Cổ Nguyên nói xong, dẫn đường bước đi đến sảnh chính.
Nói cái gì Tiêu Mạnh Vu đang vế quan, thật ra cũng là lý do thoái thác thôi, hai tiểu bối gia tộc chư hầu bình thường, cho dù là Tiêu Mạnh Vu cũng lười gặp.
“Đại gia” đã nói, chính là con cả của Tiêu Mạnh Vu, Tiêu Mạc Hối, cũng chính là cha ruột của Tiêu Chỉ Tình, anh ruột của Tiêu Mạc Tranh.
Ba người đi theo Tiêu Cổ Nguyên tiến vào chính điện, bước trên sàn nhả gỗ thông dày, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cây tử đàn, xung quanh đại điện điêu rồng vẽ phụng, khắc không ít hoa văn, treo không ít tranh cổ, có vẻ sang trọng mà phong nhã.
Một người đàn ông trung niên để mái tóc đen dài, chải về phía sau, mặc trên người áo gấm trường bào, vô cùng phong độ ngồi trên ghế của chủ nhân đại điện, lúc này đang cầm quyển sách, đọc một cách say mê.
Dương Thần vừa nhìn, tu vi của Tiêu Mạc Hối này cũng chỉ mới Minh Thủy trung kỳ, tuy cũng coi là cao thủ trong huyễn cảnh, nhưng không có sức uy hiếp với Dương Thần.
Ngạo khí trên gương mặt Tiêu Cổ Nguyên đã thu lại, lộ ra nụ cười lấy lòng, tiến lên khom lưng nói:
- Đại gia, huynh muội Triệu Mộc Dương và Triệu Đình của Triệu gia, dẫn theo tên tiểu tử muốn nương nhờ Tiêu gia đến gặp người. Bọn họ muốn cầu xin linh đan, trợ giúp Triệu Lương Ngọc độ qua Quỳ Thủy kỳ.
Tiêu Mạc Hối ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt mỹ nam góc cạnh, khí chất thành thục, chỉ là có chút tùacute; lười nhác.
- Ồ, đây chính là tên tiểu tử Hóa Thần sơ kỳ?
Tiêu Mạc Hối cười quái dị nói:
- Đan dược muốn dùng ở Độ Kiếp kỳ, chí ít cũng phải linh đan trung phẩm trở lên, nếu muốn có hiệu quả lớn, phải là linh đan thượng hạng… Các ngươi không cảm thấy, tùy tiện tìm đại một tiểu tử miệng còn hôi sữa của Hóa Thần Kỳ đến nương nhờ, thì muốn gạt một viên linh đan thượng phẩm, là một việc rất ngu xuẩn sao?
Sắc mặt Triệu Mộc Dương và Triệu Đình rất khó nhìn, hai người lập tức ngã quỵ xuống đất.
- Đại gia, xin hãy nể tình Triệu gia và Tiêu gia ràng buộc nghìn năm, phá lệ khai ân, hiện tại ông nội chỉ thiếu 1 trợ lực cuối cùng, nếu có thể tiến vào Minh Thủy kỳ, tất nhiên sẽ vì Tiêu gia tận lực hơn nữa, tuyệt đối không quên đại ơn của Tiêu gia!
Triệu Mộc Dương khẩn cần nói.
Tiêu Mạc Hối lại chỉ ngáp một cái, ngoáy ngoáy lỗ tai,
- Minh Thủy kỳ… hừ hừ, lại không biết có thật sự bước vào được không. Cho dù Triệu Lương Ngọc thật sự bước vào, cái thân già khọm của hắn cũng chưa chắc còn bao nhiêu dương thọ nữa.
- Cho hắn một viên linh đan thượng phẩm, cùng lắm là Minh Thủy kỳ, nhưng nếu để linh đan thượng phẩm cho cao thủ Tam Muội chân hỏa, hoặc là các cao thủ của Minh Thủy Kỳ, nâng cao tu vi càng có thể tiến gần Nghiệp Hỏa kỳ, Nhược Thủy kỳ, thậm chí đột phá tiến vào Nhược Thủy Kỳ…
- Phụ thân bế quan, gần đây do tôi chủ trì công việc nội bộ Tiêu gia, tôi không thể lãng phí một cách vô ích linh đan thượng phẩm quý báu.
Huynh muội Triệu gia nguội lòng, Tiêu Mạc Hối nói quả thật không sai, tuy rằng bọn họ vội vã muốn kéo dài tuổi thọ của ông nội, nhưng nhìn toàn bộ Tiêu gia và các gia tộc chư hầu phía dưới, một lão già Quỳ Thủy kỳ chết đi, sinh ra một Nghiệp Hỏa kỳ, hoặc là nhân vật của Minh Thủy đỉnh phong, càng có giá trị.
Nhưng lời nói trắng trợn này, lại khiến cho huynh muội Triệu gia nản lòng thoái chí, vốn tưởng rằng có đề cử một tu sĩ nương nhờ, cho dù không cho linh đan thượng phẩm, thì cũng sẽ ban cho mấy viên linh dược trung phẩm, thật không ngờ, Tiêu Mạc Hối lại tuyệt tình như vậy, căn bản chỉ nhìn lợi ích gia tộc.
- Đại gia, xin ngài khai ân, Triệu gia chúng tôi chỉ còn ông nội có thể che chở chúng tôi, nếu ông nội mất đi, những gia tộc khác có ân oán với chúng tôi nhất định sẽ ra tay độc ác chèn ép cướp bóc chúng tôi. Đến lúc đó con cháu Triệu gia sẽ bị sát hại dã man.
- Không ít con cháu Triệu gia chúng tôi có thiên phú không tầm thường, đã có mười mấy người con cháu trẻ tuổi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, không cần mười mấy hai chục năm, tất nhiên sẽ có một đám tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên, đến lúc đó chẳng phải sẽ càng có lợi cho Tiêu gia sao?
Triệu Đình cố gắng thuyết phục, chứa đựng nước mắt động lòng người.
Tiêu Mạc Hối buông sách xuống, bước đến trước mặt Triệu Đình, cúi người xuống, đưa tay nắm cằm của Triệu Đình, nâng mặt cô lên.
- Chậc chậc, thật sự ta thấy thương cho tiểu cô nương, không ngờ, cũng đã nhiều năm như vậy, 20 mấy năm trước, vẫn còn là một đứa bé, bây giờ đã mặn mà như vậy rồi.
Trong mắt Triệu Đình lộ ra vài phần kinh hoảng, khuôn mặt có chút đỏ ửng, nhưng không dám cãi lời, Triệu Mộc Dương bên cạnh lại vô cùng căn thẳng toàn thân run rẩy.
Tiêu Mạc Hối cũng không làm gì nhiều, ngón tay chỉ chỉ mặt Triệu Đình, nói:
- Chỉ tiếc là, các người lý do càng nhiều, cũng không có một cái chuẩn, muốn có linh đan thượng phẩm là không thể nào… Linh đan hạ phẩm, nghĩ lại tình cũ, ta có thể tặng cho các ngươi vài viên.
- Hạ phẩm?
Huynh muội Triệu Mộc Dương hai người lộ ra vẻ đau đớn, linh đan hạ phẩm đối vối tu sĩ Độ Kiếp kỳ gần như không có hiệu quả gì.
Lúc này, Dương Thần đứng phía sau mở miệng nói:
- Đại gia, tại hạ Tiêu Thần, có chuyện muốn bẩm báo.
Tiêu Mạc Hối liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫy vẫy tay nói:
- Ta biết, ngươi yên tâm, nương nhờ Tiêu gia của ta, tuy rằng tu vi của ngươi còn thấp, nhưng nể tình ngươi cùng họ Tiêu gia ta, cũng không bạc đãi ngươi, sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi, sẽ cho ngươi vài viên đan dược hạ phẩm, ngươi về sau dễ tu luyện, Hồng Mông tìm tới ngươi cũng có Tiêu gia ta bảo vệ ngươi.
Dương Thần cười
- Tiêu mỗ hiển nhiên tin tưởng, Tiêu gia sẽ không bạc đãi. Chỉ có điều, tuy rằng tu vi của tại hạ mới chỉ Hóa Thần sơ kỳ, nhưng tự tin còn có một vài chỗ độc đáo, không chỉ là Hóa Thần sơ kỳ đơn giản như vậy. Triệu huynh đề cử tôi đến đây, nên được một ít ưu đãi.
Tiêu Mạc Hối cùng Tiêu Cổ Nguyên đều ngạc nhiên nhìn hắn, còn huynh muội Triệu gia lại đầu đầy mù mịt, không biết Dương Thần muốn làm gì.
- Sao nói vậy?
Tiêu Mạc Hối có vài phần hứng thú.
- Tại hạ thuở nhỏ thiên phú dị bẩm, thân thể cực kỳ xuất sắc, lại tu luyện không ít công phu luyện thể, tuy chỉ mới Hóa Thần sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu đối địch lại là Hóa Thần trung kỳ thậm chí cuối kỳ, hơn nữa tại hạ chưa đủ 30, tương lai chỉ cần Tiêu gia chịu giúp đỡ, tất nhiên có thể vì Tiêu gia thêm chút trợ lực.
Dương Thần lộ vẻ vô cùng tự tin.
Tiêu Mạc Hối và Tiêu Cổ Nguyên hiển nhiên không quá tin, vừa đang định nói gì đó, bên ngoài đại điện truyền đến giọng cười quyến rũ của người phụ nữ.
Liếc mắt nhìn huynh muội Triệu gia, lại nhìn Dương Thần với ánh mắt hồ nghi, ông già tay để sau lưng, nghênh mặt hỏi:
- Triệu Mộc Dương, Triệu Đình, hai người các ngươi đến đây làm gì?
- Tiêu đại quản gia, huynh muội chúng tôi là muốn đến cầu xin viên đan dược cho ông nội, dương thọ ông nội sắp hết, hy vọng có được sự trợ lực của linh đan, tăng tu vi lên đến Minh Thủy kỳ.
Triệu Mộc Dương cung kính nói.
Dương Thần đứng phía sau không lên tiếng, trước khi đến hắn đã biết, đại quản gia Tiêu gia tên là Tiêu Cổ Nguyên, tu sĩ của Quỳ Thủy trung kỳ, cũng là xuất thân chi thứ của Tiêu gia, là tâm phúc bên người của gia chủ Tiêu Mạnh Vu.
- Ồ? Xin đan dược?
Tiêu Cổ Nguyên cười khinh thường,
- Thì ra Triệu Lương Ngọc vẫn chưa chết? Ngộ tính của hắn, đến Quỳ Thủy kỳ cuối đã là vạn hạnh rồi, muốn linh đan cũng không có tác dụng gì, lãng phí thôi.
Sắc mặt huynh muội Triệu gia biến sắc, trắng bệch như giấy, nhưng cũng không dám nói gì, cúi thấp đầu, sợ bị Tiêu Cổ Nguyên nhìn thấy sự tức giận trên mặt họ.
Sau khi Triệu Mộc Dương nhịn xuống, ngẩng đầu gượng cười nói:
- Đại quản gia, lần này theo chúng tôi đến đây, còn có vị Tiêu huynh đệ Tiêu Thần này, anh ấy là người bạn tốt vừa vào Hồng Mông mà tôi quen biết, tôi đề cử anh ấy gia nhập Tiêu gia…
Tuy rằng Dương Thần rất ghét Tiêu Cổ Nguyên này, nhưng lần này rất phối hợp để diễn trò, mỉm cười cuối đầu nói:
- Tại hạ Tiêu Thần, qua sự đề cử của Triệu huynh, ngưỡng mộ Tiêu gia, muốn đến nương nhờ.
- Tôi đang muốn hỏi đây, tên tiểu tử của Hóa Thần sơ kỳ, là ở đâu ra.
Tiêu Cổ Nguyên đánh giá Dương Thần, cười nhạo nói:
- Ngươi chẳng qua chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, lại không sợ chúng ta không cần ngươi, trở về Hồng Mông lại bị người của Hồng Mông xem là phản đồ giết chết?
Dương Thần lắc đầu, kiên quyết nói:
- Tôi còn rất trẻ, tuy là mới đến Hóa Thần kỳ, tin rằng không cần mấy năm, thì có thể tiến vào Độ Kiếp kỳ, đến lúc đó hiển nhiên có thể vì Tiêu gia ra phần lực.
- Ha ha, đúng là không biết trời cao đất dày, đợi đến ngươi có thể sống đến Độ Kiếp kỳ rồi nói những lời này cũng không muộn.
Tiêu Cổ Nguyên cũng không trực tiếp cự tuyệt sự gia nhập của Dương Thần.
Ẩn Thế gia tộc đích thực cần những gia nhập mới, con mũôi nhỏ mấy cũng là thịt, nhà mình không thu nhận người nương nhờ, nhà khác sẽ nhận đi, đến lúc đó sẽ hơn kém nhau.
Cho nên, gia tộc thượng cổ từ trước đến nay đều không cự tuyệt tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên, dù sao quan hệ vối Hồng Mông trước giờ không tốt, minh bạch lôi kéo thì lôi thôi.
Có lợi thế thân phận là người tiến cử cho gia tộc, Tiêu Cổ Nguyên hiển nhiên đối xử tốt hơn với huynh muội Triệu gia, để họ đi không 1 chuyến như vậy cũng không hay rồi.
- Gia chủ đang bế quan, không biết khi nào sẽ ra, tôi dẫn mọi người đi gặp đại gia, do ông ấy định đoạt vậy.
Tiêu Cổ Nguyên nói xong, dẫn đường bước đi đến sảnh chính.
Nói cái gì Tiêu Mạnh Vu đang vế quan, thật ra cũng là lý do thoái thác thôi, hai tiểu bối gia tộc chư hầu bình thường, cho dù là Tiêu Mạnh Vu cũng lười gặp.
“Đại gia” đã nói, chính là con cả của Tiêu Mạnh Vu, Tiêu Mạc Hối, cũng chính là cha ruột của Tiêu Chỉ Tình, anh ruột của Tiêu Mạc Tranh.
Ba người đi theo Tiêu Cổ Nguyên tiến vào chính điện, bước trên sàn nhả gỗ thông dày, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cây tử đàn, xung quanh đại điện điêu rồng vẽ phụng, khắc không ít hoa văn, treo không ít tranh cổ, có vẻ sang trọng mà phong nhã.
Một người đàn ông trung niên để mái tóc đen dài, chải về phía sau, mặc trên người áo gấm trường bào, vô cùng phong độ ngồi trên ghế của chủ nhân đại điện, lúc này đang cầm quyển sách, đọc một cách say mê.
Dương Thần vừa nhìn, tu vi của Tiêu Mạc Hối này cũng chỉ mới Minh Thủy trung kỳ, tuy cũng coi là cao thủ trong huyễn cảnh, nhưng không có sức uy hiếp với Dương Thần.
Ngạo khí trên gương mặt Tiêu Cổ Nguyên đã thu lại, lộ ra nụ cười lấy lòng, tiến lên khom lưng nói:
- Đại gia, huynh muội Triệu Mộc Dương và Triệu Đình của Triệu gia, dẫn theo tên tiểu tử muốn nương nhờ Tiêu gia đến gặp người. Bọn họ muốn cầu xin linh đan, trợ giúp Triệu Lương Ngọc độ qua Quỳ Thủy kỳ.
Tiêu Mạc Hối ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt mỹ nam góc cạnh, khí chất thành thục, chỉ là có chút tùacute; lười nhác.
- Ồ, đây chính là tên tiểu tử Hóa Thần sơ kỳ?
Tiêu Mạc Hối cười quái dị nói:
- Đan dược muốn dùng ở Độ Kiếp kỳ, chí ít cũng phải linh đan trung phẩm trở lên, nếu muốn có hiệu quả lớn, phải là linh đan thượng hạng… Các ngươi không cảm thấy, tùy tiện tìm đại một tiểu tử miệng còn hôi sữa của Hóa Thần Kỳ đến nương nhờ, thì muốn gạt một viên linh đan thượng phẩm, là một việc rất ngu xuẩn sao?
Sắc mặt Triệu Mộc Dương và Triệu Đình rất khó nhìn, hai người lập tức ngã quỵ xuống đất.
- Đại gia, xin hãy nể tình Triệu gia và Tiêu gia ràng buộc nghìn năm, phá lệ khai ân, hiện tại ông nội chỉ thiếu 1 trợ lực cuối cùng, nếu có thể tiến vào Minh Thủy kỳ, tất nhiên sẽ vì Tiêu gia tận lực hơn nữa, tuyệt đối không quên đại ơn của Tiêu gia!
Triệu Mộc Dương khẩn cần nói.
Tiêu Mạc Hối lại chỉ ngáp một cái, ngoáy ngoáy lỗ tai,
- Minh Thủy kỳ… hừ hừ, lại không biết có thật sự bước vào được không. Cho dù Triệu Lương Ngọc thật sự bước vào, cái thân già khọm của hắn cũng chưa chắc còn bao nhiêu dương thọ nữa.
- Cho hắn một viên linh đan thượng phẩm, cùng lắm là Minh Thủy kỳ, nhưng nếu để linh đan thượng phẩm cho cao thủ Tam Muội chân hỏa, hoặc là các cao thủ của Minh Thủy Kỳ, nâng cao tu vi càng có thể tiến gần Nghiệp Hỏa kỳ, Nhược Thủy kỳ, thậm chí đột phá tiến vào Nhược Thủy Kỳ…
- Phụ thân bế quan, gần đây do tôi chủ trì công việc nội bộ Tiêu gia, tôi không thể lãng phí một cách vô ích linh đan thượng phẩm quý báu.
Huynh muội Triệu gia nguội lòng, Tiêu Mạc Hối nói quả thật không sai, tuy rằng bọn họ vội vã muốn kéo dài tuổi thọ của ông nội, nhưng nhìn toàn bộ Tiêu gia và các gia tộc chư hầu phía dưới, một lão già Quỳ Thủy kỳ chết đi, sinh ra một Nghiệp Hỏa kỳ, hoặc là nhân vật của Minh Thủy đỉnh phong, càng có giá trị.
Nhưng lời nói trắng trợn này, lại khiến cho huynh muội Triệu gia nản lòng thoái chí, vốn tưởng rằng có đề cử một tu sĩ nương nhờ, cho dù không cho linh đan thượng phẩm, thì cũng sẽ ban cho mấy viên linh dược trung phẩm, thật không ngờ, Tiêu Mạc Hối lại tuyệt tình như vậy, căn bản chỉ nhìn lợi ích gia tộc.
- Đại gia, xin ngài khai ân, Triệu gia chúng tôi chỉ còn ông nội có thể che chở chúng tôi, nếu ông nội mất đi, những gia tộc khác có ân oán với chúng tôi nhất định sẽ ra tay độc ác chèn ép cướp bóc chúng tôi. Đến lúc đó con cháu Triệu gia sẽ bị sát hại dã man.
- Không ít con cháu Triệu gia chúng tôi có thiên phú không tầm thường, đã có mười mấy người con cháu trẻ tuổi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, không cần mười mấy hai chục năm, tất nhiên sẽ có một đám tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên, đến lúc đó chẳng phải sẽ càng có lợi cho Tiêu gia sao?
Triệu Đình cố gắng thuyết phục, chứa đựng nước mắt động lòng người.
Tiêu Mạc Hối buông sách xuống, bước đến trước mặt Triệu Đình, cúi người xuống, đưa tay nắm cằm của Triệu Đình, nâng mặt cô lên.
- Chậc chậc, thật sự ta thấy thương cho tiểu cô nương, không ngờ, cũng đã nhiều năm như vậy, 20 mấy năm trước, vẫn còn là một đứa bé, bây giờ đã mặn mà như vậy rồi.
Trong mắt Triệu Đình lộ ra vài phần kinh hoảng, khuôn mặt có chút đỏ ửng, nhưng không dám cãi lời, Triệu Mộc Dương bên cạnh lại vô cùng căn thẳng toàn thân run rẩy.
Tiêu Mạc Hối cũng không làm gì nhiều, ngón tay chỉ chỉ mặt Triệu Đình, nói:
- Chỉ tiếc là, các người lý do càng nhiều, cũng không có một cái chuẩn, muốn có linh đan thượng phẩm là không thể nào… Linh đan hạ phẩm, nghĩ lại tình cũ, ta có thể tặng cho các ngươi vài viên.
- Hạ phẩm?
Huynh muội Triệu Mộc Dương hai người lộ ra vẻ đau đớn, linh đan hạ phẩm đối vối tu sĩ Độ Kiếp kỳ gần như không có hiệu quả gì.
Lúc này, Dương Thần đứng phía sau mở miệng nói:
- Đại gia, tại hạ Tiêu Thần, có chuyện muốn bẩm báo.
Tiêu Mạc Hối liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫy vẫy tay nói:
- Ta biết, ngươi yên tâm, nương nhờ Tiêu gia của ta, tuy rằng tu vi của ngươi còn thấp, nhưng nể tình ngươi cùng họ Tiêu gia ta, cũng không bạc đãi ngươi, sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi, sẽ cho ngươi vài viên đan dược hạ phẩm, ngươi về sau dễ tu luyện, Hồng Mông tìm tới ngươi cũng có Tiêu gia ta bảo vệ ngươi.
Dương Thần cười
- Tiêu mỗ hiển nhiên tin tưởng, Tiêu gia sẽ không bạc đãi. Chỉ có điều, tuy rằng tu vi của tại hạ mới chỉ Hóa Thần sơ kỳ, nhưng tự tin còn có một vài chỗ độc đáo, không chỉ là Hóa Thần sơ kỳ đơn giản như vậy. Triệu huynh đề cử tôi đến đây, nên được một ít ưu đãi.
Tiêu Mạc Hối cùng Tiêu Cổ Nguyên đều ngạc nhiên nhìn hắn, còn huynh muội Triệu gia lại đầu đầy mù mịt, không biết Dương Thần muốn làm gì.
- Sao nói vậy?
Tiêu Mạc Hối có vài phần hứng thú.
- Tại hạ thuở nhỏ thiên phú dị bẩm, thân thể cực kỳ xuất sắc, lại tu luyện không ít công phu luyện thể, tuy chỉ mới Hóa Thần sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu đối địch lại là Hóa Thần trung kỳ thậm chí cuối kỳ, hơn nữa tại hạ chưa đủ 30, tương lai chỉ cần Tiêu gia chịu giúp đỡ, tất nhiên có thể vì Tiêu gia thêm chút trợ lực.
Dương Thần lộ vẻ vô cùng tự tin.
Tiêu Mạc Hối và Tiêu Cổ Nguyên hiển nhiên không quá tin, vừa đang định nói gì đó, bên ngoài đại điện truyền đến giọng cười quyến rũ của người phụ nữ.
/1662
|