- Hả! Nói anh nghe xem!
Dương Thần muốn hiểu rõ chuyện này. Cô gái lỗ mãng, hấp tấp đã vô tình đi vào lòng hắn. Hắn không muốn tin cô là người xấu.
Tiêu Chỉ Tình kể lại:
- Lúc đó, khi bị bọn họ bắt, là Lạc Tiêu Tiêu nói giúp em, cô ấy bị Lạc Hàng quở trách.
- Mấy ngày nay em bị thương, cô ấy đều đến bắt ép em ăn thuốc trị thương, có lần bị Lạc Phong bắt gặp, còn bị khiển trách, giờ nghĩ lại… Lúc đó, em quá nặng lời, giờ muốn xin lỗi cô ấy.
- Thật ra, em hận là anh trai của cô ấy Lạc Hàng và đám trưởng lão Lạc gia; tới mức không suy nghĩ được gì mới giận chó đánh mèo.
Dương Thần suy nghĩ, hạ giọng thở dài, có lẽ là hiểu lầm cô ấy thật.
Bản thân mình bị người nhìn chằm chằm vào, người phụ nữ bên cạnh mình cũng bị không ít người chú ý, tư liệu của các cô ấy đều đã bị kẻ hữu tâm nhìn qua.
Nghĩ tới đây, một tia linh quang lóe lên trong đầu Dương Thần.
Đúng rồi! Luận về quyền lực ở thế tục Hoa Hạ gia tộc lớn mạnh nhất không nghi ngờ gì là Ninh gia; mà Ninh Quang Diệu có đủ các lọai tư liệu để gia tộc Ninh gia ẩn thế dùng âm mưu quỷ kế đối phó mình.
Dương Thần thầm tức giận, sao trước đây mình không nghĩ ra, nhưng muốn xử lại không có chứng cứ.
Tuy nhiên, sự hoài nghi của Dương Thần đã đặt lên đầu Ninh gia; khi có cơ hội mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Nếu là người Ninh gia để lộ tinh tức muốn mình cùng Tiêu gia, Lạc gia kẻ sống ta chết; Ninh gia kia đừng có mà mong được sống khá giả.
Về phần Ninh Quang Diệu là cha đẻ của Lâm Nhược Khê, đến lúc cần thiết, Dương Thần bất chấp kể cả vợ mình phản đối; không do dự giết gã.
- Tình nhi, trước khi đi anh muốn xác nhận lại một chuyện.
Ánh mắt Dương Thần lóe ra sát khí, lạnh lùng nghiêm nghị vô cùng:
- Ai rạch mặt em.
Tiêu Chỉ Tình cắn môi, giãy dụa nói:
- Ông xã… coi như bỏ đi, em…
- Không thể!
Dương Thần kiên quyết phản đối, trong mắt như có vô số âm lôi lóe ra cuồn cuộn, nói:
- Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng trong tâm trí anh không thể chịu được tên rạch mặt em được sống lâu thêm vài ngày, thậm chí vài giờ, vài phút! Bây giờ, anh sẽ đi giết gã, rút gân, lột da, xẻo từng miếng thịt, khiến hắn hồn phi phách tán! Muôn đời không được siêu sinh.
Thấy Tiêu Chỉ Tình lo lắng không nói gì, Dương Thần trầm giọng nói:
- Em không nói, anh cũng đoán được là tên súc sinh Lạc Hàng đúng không?
Ánh mắt Tiêu Chỉ Tình sáng lên, nhưng không trả lời.
Dương Thần đã xác định, hắn hiểu người phụ nữ của mình, biết Tiêu Chỉ Tình đã lộ ra sự thật.
- Hừ, tốt cho tên đại thiếu gia Lạc Hàng, nghe nói Lạc Thiên Thu chỉ có một đứa con trai, hôm nay cho lão tuyệt tử tuyệt tôn.
Tiêu Chỉ Tình thấy không ngăn được Dương Thần, chỉ có thể kéo tay áo hắn nói:
- Ông xã, tu vi Lạc Thiên Thu cực kỳ cao, tuy danh hiệu thập đại cao thủ Huyễn cảnh đều không phải hàng thật giá thật nhưng lão ta được vinh danh số một số hai trong thập đại cao thủ. Một thân công pháp “La Thiên Kinh” xuất thần nhập hóa, pháp thuật ngũ hành biến ảo khôn lường.
- Hơn nữa, nghe nói lão đã ngộ thành một môn công pháp trong Tàng Thư các Lạc gia mà ngàn năm nay chưa ai học được đó là “Tam Túc Kim Ô Chân giải”, có thể xử xuất Kim Ô chân hỏa là một loại dị hỏa trong trời đất, uy lực kinh người. Nếu lão ra tay nhất định anh phải thật cẩn thận.
- Dị hỏa?
Dương Thần nhớ lúc trước xem qua “Thái cổ tu hành pháp điển”, trên đó quả thật có ghi lại trong trời đất ngoại trừ Thiên Hỏa và Huyền Thủy còn có “Dị hỏa” và “Dị thủy”
Cái gọi là dị hỏa, dị thủy là dưới tình huống đặc thù hoặc công pháp, linh vật đặc biệt mới có thể xuất ra.
Bình thường chúng có uy lực không bằng Thiên Hỏa và Huyền Thủy, nhưng trong những trường hợp đặc biệt chỉ có hơn chứ không kém, có thể nói uy lực, thuộc tính tương đương nhau.
Như Dương Thần về sau biết được tuyệt học của Yến gia “Bắc Minh Băng Phách” tu luyện tới cảnh giới cao thâm có thể thi triển ra dị thủy là “Bắc Minh chi thủy” có điều uy lực kém Nhược Thủy chỉ tương đương với Quỳ Thủy mà thôi.
Trong truyền thuyết thời Thượng cổ có thần thú Phượng Hoàng, có Phượng Hoàng thần hỏa, nhiệt độ vượt xa Tam Muội chân hỏa, nếu nói riêng lực phá hoại Nghiệp Hỏa xách dép chạy theo cũng đuổi không kịp, bằng không cũng uổng xưng là thần thú rồi.
Mà Tam Túc Kim Ô cũng là thần thú trong truyền thuyết thời Thượng cổ, lại gọi là Mặt Trời, Thái Dương Thần Điểu, nghe tên đã đủ biết không phải là loại biến thái bình thường.
Hai loại thần thú này không sợ Thiên Hỏa cho nên dị hỏa của chúng nó cũng đủ để đối địch với Thiên Hỏa.
Tiêu Chỉ Tình trầm trọng nói thêm:
- Thật đó, nghe nói là tiên nhân Thượng cổ đại chiến cùng Tam Túc Kim Ô, sống sót sau tai nạn, khổ tu lĩnh ngộ ra pháp môn.
- Tuy rằng không thể so với Tam Túc Kim Ô chi hỏa thật sự nhưng có thể gọi “Kim Ô chân hỏa” thì uy lực đã rất mạnh mẽ, nếu không nghìn năm qua chỉ có Lạc Thiên Thu có thể lĩnh ngộ; thông thường công pháp càng khó luyện thì lại càng mạnh.
- Chỉ tiếc Lạc Thiên Thu rất ít ra tay, khi lão đã ra tay là chết người, cho nên em không biết lão ta mạnh như thế nào.
Cô vốn nghĩ nói Lạc Thiên Thu hùng mạnh Dương Thần sẽ tính toán cẩn thận, ngày sau tái chiến.
Nhưng không ngờ, thần thái Dương Thần hiện lên sự hưng phấn.
- Nghe rất lợi hại, nhưng kẻ địch càng mạnh, sau khi giết chết lại càng có cảm giác đạt được thành tựu; đối với tu hành của anh có lợi rất lớn.
Dương Thần cười ha hả:
- Tình nhi, anh mang em đi ra ngoài, nếu bình yên mang em ra ngoài Huyễn cảnh anh sẽ quay lại giết Lạc Hàng; nếu có kẻ cản trở anh sẽ giết sạch sau đó mới mang em đi ra ngoài.
Tiêu Chỉ Tình không nói được gì, cô đã quên mất người đàn ông này là một người không biết chữ “Sợ” viết như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, tràn đầy lo lắng.
Dương Thần cũng cũng không định giả làm Lạc Phong diễn trò vớ vẩn trong phòng luyện đan; đám trưởng lão Lạc gia đối đãi với Tiêu Chỉ Tình như vậy đều đáng chết, đơn giản một đường giết xuống.
Năm tay cô gái, Dương Thần thong dong bước chân xuống lầu.
Ở trên lầu hai trông coi có Lạc Trầm cùng bốn gã trưởng lão Minh Thủy kỳ thấy Dương Thần và Tiêu Chỉ Tình dắt tay nhau đi xuống, vô cùng kinh ngạc, đặc biệt Dương Thần còn mặc quần áo Lạc Phong.
- Ngươi là người phương nào?
Dương Thần cười lạnh, không gian chỗ này tương đối nhỏ hẹp, năm gã Minh Thủy kỳ muốn tìm nơi trốn cũng không có.
Trực tiếp gọi ra Hỗn Độn đỉnh, lực luợng hỗn độn u ám quyét qua toàn bộ lầu hai phòng luyện đan, không chút khách khí hút toàn bộ đan dược vào, hóa thành một tia linh khí trở thành món ăn khai vị của Hỗn Độn.
Mãnh thú Hỗn Độn đói khát không chịu nổi, mở con ngươi đỏ tươi như máu, gầm thét lao tới Lạc Trầm đang đứng gần nhất.
Lúc Lạc Trầm và năm tên trưởng lão kịp phản ứng, đã cảm nhận lực hút cực lớn từ Hỗ Độn đỉnh phát ra khiến động tác của bọn họ bị chậm trễ vô cùng, không thể lui lại.
- Đây là quái vật gì?
Một gã trưởng lão phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Dương Thần nhân lúc mấy lão già này không kịp phát động ra pháp bảo gì liền dùng Nhược Thủy ngưng kết thành trường long, tiêu diệt từng người một.
Những trưởng lão này chưa thể chống đỡ được uy lực của Nhược Thủy, vòng chân nguyên bảo hộ bị ăn mòn trong nháy mắt, sau đó thân thể bị ăn mòn. Đám trưởng lão phát ra những tiếng kêu thảm thiết, hồn phi phách tán, thê thảm vô cùng. Từ đầu đến cuối căn bản bọn họ không làm ra tí phản ứng hữu hiệu nào.
Hỗn Độn đỉnh nhẹ nhàng hút năm tên trưởng lão này vào, hung quang lộ ra, truyền ra âm thanh rít gào vang vọng không dứt; làm ra bộ dạng còn chưa ăn đủ.
Lúc này, Dương Thần mang theo Hỗn Độn Định đằng đằng sát khí, cùng Tiêu Chỉ Tình xuống lầu một.
Lầu một chỉ có vài tên có đám trưởng lão tu vi thấp hơn và người hầu, còn hai gã trưởng lão luyện đan cũng không có năng lực phản kháng bị Hỗn độn thú ảnh như lang như hổ xông lên nuốt sạch sẽ, tan rã thành linh khí nuốt vào.
Đám tôi tớ bình thường bị Dương Thần phóng ra một đạo tử sắc Hỏa long đạp nát sạch sẽ, tiếp sau đó rất nhiều dược liệu được Dương Thần xem trọng thu vào nhẫn không gian, còn đồ vật bình thường thì thiêu hủy hết.
Trong phòng luyện đan truyền ra uy áp chân nguyên khủng bố; Hỗn độn lực tà ác tàn sát bừa bãi; hai gã trưởng lão ngoài cửa phát hiện rối rít mở cửa muốn xem có chuyện gì xảy ra.
Vừa tới đại điện lầu một thì gặp được Dương Thần dẫn theo Tiêu Chỉ Tình đi ra hưởng cửa lớn.
Trên bàn tay người đàn ông ngọn lửa tím cháy hừng hừng, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng xa lạ, tựa như ác ma đi ra từ Địa Ngục, lộ ra nụ cười tàn nhẫn với bọn họ.
Một cái đỉnh lớn màu xanh đen tràn đầy vẻ tang thương, mơ hồ phát ra hào quang đục ngầu, giống như người tiên phong mở đường vọt tới trước mặt bọn họ.
Dương Thần muốn hiểu rõ chuyện này. Cô gái lỗ mãng, hấp tấp đã vô tình đi vào lòng hắn. Hắn không muốn tin cô là người xấu.
Tiêu Chỉ Tình kể lại:
- Lúc đó, khi bị bọn họ bắt, là Lạc Tiêu Tiêu nói giúp em, cô ấy bị Lạc Hàng quở trách.
- Mấy ngày nay em bị thương, cô ấy đều đến bắt ép em ăn thuốc trị thương, có lần bị Lạc Phong bắt gặp, còn bị khiển trách, giờ nghĩ lại… Lúc đó, em quá nặng lời, giờ muốn xin lỗi cô ấy.
- Thật ra, em hận là anh trai của cô ấy Lạc Hàng và đám trưởng lão Lạc gia; tới mức không suy nghĩ được gì mới giận chó đánh mèo.
Dương Thần suy nghĩ, hạ giọng thở dài, có lẽ là hiểu lầm cô ấy thật.
Bản thân mình bị người nhìn chằm chằm vào, người phụ nữ bên cạnh mình cũng bị không ít người chú ý, tư liệu của các cô ấy đều đã bị kẻ hữu tâm nhìn qua.
Nghĩ tới đây, một tia linh quang lóe lên trong đầu Dương Thần.
Đúng rồi! Luận về quyền lực ở thế tục Hoa Hạ gia tộc lớn mạnh nhất không nghi ngờ gì là Ninh gia; mà Ninh Quang Diệu có đủ các lọai tư liệu để gia tộc Ninh gia ẩn thế dùng âm mưu quỷ kế đối phó mình.
Dương Thần thầm tức giận, sao trước đây mình không nghĩ ra, nhưng muốn xử lại không có chứng cứ.
Tuy nhiên, sự hoài nghi của Dương Thần đã đặt lên đầu Ninh gia; khi có cơ hội mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Nếu là người Ninh gia để lộ tinh tức muốn mình cùng Tiêu gia, Lạc gia kẻ sống ta chết; Ninh gia kia đừng có mà mong được sống khá giả.
Về phần Ninh Quang Diệu là cha đẻ của Lâm Nhược Khê, đến lúc cần thiết, Dương Thần bất chấp kể cả vợ mình phản đối; không do dự giết gã.
- Tình nhi, trước khi đi anh muốn xác nhận lại một chuyện.
Ánh mắt Dương Thần lóe ra sát khí, lạnh lùng nghiêm nghị vô cùng:
- Ai rạch mặt em.
Tiêu Chỉ Tình cắn môi, giãy dụa nói:
- Ông xã… coi như bỏ đi, em…
- Không thể!
Dương Thần kiên quyết phản đối, trong mắt như có vô số âm lôi lóe ra cuồn cuộn, nói:
- Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng trong tâm trí anh không thể chịu được tên rạch mặt em được sống lâu thêm vài ngày, thậm chí vài giờ, vài phút! Bây giờ, anh sẽ đi giết gã, rút gân, lột da, xẻo từng miếng thịt, khiến hắn hồn phi phách tán! Muôn đời không được siêu sinh.
Thấy Tiêu Chỉ Tình lo lắng không nói gì, Dương Thần trầm giọng nói:
- Em không nói, anh cũng đoán được là tên súc sinh Lạc Hàng đúng không?
Ánh mắt Tiêu Chỉ Tình sáng lên, nhưng không trả lời.
Dương Thần đã xác định, hắn hiểu người phụ nữ của mình, biết Tiêu Chỉ Tình đã lộ ra sự thật.
- Hừ, tốt cho tên đại thiếu gia Lạc Hàng, nghe nói Lạc Thiên Thu chỉ có một đứa con trai, hôm nay cho lão tuyệt tử tuyệt tôn.
Tiêu Chỉ Tình thấy không ngăn được Dương Thần, chỉ có thể kéo tay áo hắn nói:
- Ông xã, tu vi Lạc Thiên Thu cực kỳ cao, tuy danh hiệu thập đại cao thủ Huyễn cảnh đều không phải hàng thật giá thật nhưng lão ta được vinh danh số một số hai trong thập đại cao thủ. Một thân công pháp “La Thiên Kinh” xuất thần nhập hóa, pháp thuật ngũ hành biến ảo khôn lường.
- Hơn nữa, nghe nói lão đã ngộ thành một môn công pháp trong Tàng Thư các Lạc gia mà ngàn năm nay chưa ai học được đó là “Tam Túc Kim Ô Chân giải”, có thể xử xuất Kim Ô chân hỏa là một loại dị hỏa trong trời đất, uy lực kinh người. Nếu lão ra tay nhất định anh phải thật cẩn thận.
- Dị hỏa?
Dương Thần nhớ lúc trước xem qua “Thái cổ tu hành pháp điển”, trên đó quả thật có ghi lại trong trời đất ngoại trừ Thiên Hỏa và Huyền Thủy còn có “Dị hỏa” và “Dị thủy”
Cái gọi là dị hỏa, dị thủy là dưới tình huống đặc thù hoặc công pháp, linh vật đặc biệt mới có thể xuất ra.
Bình thường chúng có uy lực không bằng Thiên Hỏa và Huyền Thủy, nhưng trong những trường hợp đặc biệt chỉ có hơn chứ không kém, có thể nói uy lực, thuộc tính tương đương nhau.
Như Dương Thần về sau biết được tuyệt học của Yến gia “Bắc Minh Băng Phách” tu luyện tới cảnh giới cao thâm có thể thi triển ra dị thủy là “Bắc Minh chi thủy” có điều uy lực kém Nhược Thủy chỉ tương đương với Quỳ Thủy mà thôi.
Trong truyền thuyết thời Thượng cổ có thần thú Phượng Hoàng, có Phượng Hoàng thần hỏa, nhiệt độ vượt xa Tam Muội chân hỏa, nếu nói riêng lực phá hoại Nghiệp Hỏa xách dép chạy theo cũng đuổi không kịp, bằng không cũng uổng xưng là thần thú rồi.
Mà Tam Túc Kim Ô cũng là thần thú trong truyền thuyết thời Thượng cổ, lại gọi là Mặt Trời, Thái Dương Thần Điểu, nghe tên đã đủ biết không phải là loại biến thái bình thường.
Hai loại thần thú này không sợ Thiên Hỏa cho nên dị hỏa của chúng nó cũng đủ để đối địch với Thiên Hỏa.
Tiêu Chỉ Tình trầm trọng nói thêm:
- Thật đó, nghe nói là tiên nhân Thượng cổ đại chiến cùng Tam Túc Kim Ô, sống sót sau tai nạn, khổ tu lĩnh ngộ ra pháp môn.
- Tuy rằng không thể so với Tam Túc Kim Ô chi hỏa thật sự nhưng có thể gọi “Kim Ô chân hỏa” thì uy lực đã rất mạnh mẽ, nếu không nghìn năm qua chỉ có Lạc Thiên Thu có thể lĩnh ngộ; thông thường công pháp càng khó luyện thì lại càng mạnh.
- Chỉ tiếc Lạc Thiên Thu rất ít ra tay, khi lão đã ra tay là chết người, cho nên em không biết lão ta mạnh như thế nào.
Cô vốn nghĩ nói Lạc Thiên Thu hùng mạnh Dương Thần sẽ tính toán cẩn thận, ngày sau tái chiến.
Nhưng không ngờ, thần thái Dương Thần hiện lên sự hưng phấn.
- Nghe rất lợi hại, nhưng kẻ địch càng mạnh, sau khi giết chết lại càng có cảm giác đạt được thành tựu; đối với tu hành của anh có lợi rất lớn.
Dương Thần cười ha hả:
- Tình nhi, anh mang em đi ra ngoài, nếu bình yên mang em ra ngoài Huyễn cảnh anh sẽ quay lại giết Lạc Hàng; nếu có kẻ cản trở anh sẽ giết sạch sau đó mới mang em đi ra ngoài.
Tiêu Chỉ Tình không nói được gì, cô đã quên mất người đàn ông này là một người không biết chữ “Sợ” viết như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, tràn đầy lo lắng.
Dương Thần cũng cũng không định giả làm Lạc Phong diễn trò vớ vẩn trong phòng luyện đan; đám trưởng lão Lạc gia đối đãi với Tiêu Chỉ Tình như vậy đều đáng chết, đơn giản một đường giết xuống.
Năm tay cô gái, Dương Thần thong dong bước chân xuống lầu.
Ở trên lầu hai trông coi có Lạc Trầm cùng bốn gã trưởng lão Minh Thủy kỳ thấy Dương Thần và Tiêu Chỉ Tình dắt tay nhau đi xuống, vô cùng kinh ngạc, đặc biệt Dương Thần còn mặc quần áo Lạc Phong.
- Ngươi là người phương nào?
Dương Thần cười lạnh, không gian chỗ này tương đối nhỏ hẹp, năm gã Minh Thủy kỳ muốn tìm nơi trốn cũng không có.
Trực tiếp gọi ra Hỗn Độn đỉnh, lực luợng hỗn độn u ám quyét qua toàn bộ lầu hai phòng luyện đan, không chút khách khí hút toàn bộ đan dược vào, hóa thành một tia linh khí trở thành món ăn khai vị của Hỗn Độn.
Mãnh thú Hỗn Độn đói khát không chịu nổi, mở con ngươi đỏ tươi như máu, gầm thét lao tới Lạc Trầm đang đứng gần nhất.
Lúc Lạc Trầm và năm tên trưởng lão kịp phản ứng, đã cảm nhận lực hút cực lớn từ Hỗ Độn đỉnh phát ra khiến động tác của bọn họ bị chậm trễ vô cùng, không thể lui lại.
- Đây là quái vật gì?
Một gã trưởng lão phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Dương Thần nhân lúc mấy lão già này không kịp phát động ra pháp bảo gì liền dùng Nhược Thủy ngưng kết thành trường long, tiêu diệt từng người một.
Những trưởng lão này chưa thể chống đỡ được uy lực của Nhược Thủy, vòng chân nguyên bảo hộ bị ăn mòn trong nháy mắt, sau đó thân thể bị ăn mòn. Đám trưởng lão phát ra những tiếng kêu thảm thiết, hồn phi phách tán, thê thảm vô cùng. Từ đầu đến cuối căn bản bọn họ không làm ra tí phản ứng hữu hiệu nào.
Hỗn Độn đỉnh nhẹ nhàng hút năm tên trưởng lão này vào, hung quang lộ ra, truyền ra âm thanh rít gào vang vọng không dứt; làm ra bộ dạng còn chưa ăn đủ.
Lúc này, Dương Thần mang theo Hỗn Độn Định đằng đằng sát khí, cùng Tiêu Chỉ Tình xuống lầu một.
Lầu một chỉ có vài tên có đám trưởng lão tu vi thấp hơn và người hầu, còn hai gã trưởng lão luyện đan cũng không có năng lực phản kháng bị Hỗn độn thú ảnh như lang như hổ xông lên nuốt sạch sẽ, tan rã thành linh khí nuốt vào.
Đám tôi tớ bình thường bị Dương Thần phóng ra một đạo tử sắc Hỏa long đạp nát sạch sẽ, tiếp sau đó rất nhiều dược liệu được Dương Thần xem trọng thu vào nhẫn không gian, còn đồ vật bình thường thì thiêu hủy hết.
Trong phòng luyện đan truyền ra uy áp chân nguyên khủng bố; Hỗn độn lực tà ác tàn sát bừa bãi; hai gã trưởng lão ngoài cửa phát hiện rối rít mở cửa muốn xem có chuyện gì xảy ra.
Vừa tới đại điện lầu một thì gặp được Dương Thần dẫn theo Tiêu Chỉ Tình đi ra hưởng cửa lớn.
Trên bàn tay người đàn ông ngọn lửa tím cháy hừng hừng, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng xa lạ, tựa như ác ma đi ra từ Địa Ngục, lộ ra nụ cười tàn nhẫn với bọn họ.
Một cái đỉnh lớn màu xanh đen tràn đầy vẻ tang thương, mơ hồ phát ra hào quang đục ngầu, giống như người tiên phong mở đường vọt tới trước mặt bọn họ.
/1662
|