Đào ngột, ma huyết!?
Dương Thần đột nhiên nhớ lại cái hơi thở này, lại nghĩ đến lúc trước giả trang thành Lạc Lôi, hắn đã nghe được chuyện y đã dùng ma huyết trong ba năm qua.
Xem ra đúng vào lúc này, ma huyết trong ba năm qua đã phát huy tác dụng.
Nhưng Lạc Phong đã nói không phải còn hai đến ba tháng nữa chuyện này mới xảy ra sao?
Ánh mắt của Dương Thần theo bản năng nhìn về phía Lạc Thiên Lý, quả nhiên lúc này vẻ mặt y rất cổ quái, dáng vẻ nghi hoặc, mang bộ dạng lúc thì chờ mong, lại dường như đang lo lắng vấn đề gì.
Chẳng lẽ, Lạc Thiên Lý lại không biết chuyện độc tính của Đào ngột ma huyết sẽ bạo phát?
Dương Thần đã đoán trước được việc này.
Trên thực tế, Đào ngột ma huyết thông qua giao dịch với Tiêu gia và Tiêu Mạc Hối có được, chính là mãnh thú thượng cổ sau khi bị thương để lại, tuy rằng không biết tổ tiên của Tiêu gia từ đâu đến, nhưng với việc kế thừa vài vạn năm, thì tất nhiên sẽ không phải là giả.
Cái Đào ngột ma huyết này cũng không phải hoàn toàn là máu huyết của Đào ngột, mà do tổ tiên của Tiêu gia trải qua quá trình dùng độc vật kết hợp, sinh ra một loại độc vật cực kỳ thần kỳ và hùng mạnh.
Giống như đại đa số các tu sĩ, đặc biệt đối với loại cao thủ như Lạc Thiên Thu mà nói, không thể nào hạ độc được y, bởi vì y có thể dễ dàng đoán ra được các loại linh khí dao động khác thường.
Đào ngột ma huyết trải qua nhiều đời Tiêu gia được các vị tổ tiên cải tạo, nhưng có thể khiến cho Lạc Thiên Thu bị như vậy cũng không cách nào có thể nhận ra được.
Lạc Lôi là người thân cận nhất của Lạc Thiên Thu, hàng năm luôn phục vụ xung quanh y, có thể ra vào chỗ ở và chỗ luyện công hàng ngày của y.
Trong ba năm nay, Lạc Lôi đem từng giọt bỏ vào trong lò trầm hương tu luyện của Lạc Thiên Thu.
Đào ngột ma huyết được cho vào với số lượng nhất định, lại lẫn với trầm hương, không có cách nào phát hiện ra, trừ phi số lượng quá nhiều thì mới có cơ hội.
Lạc Thiên Thu trong ba năm liên tục tiếp nhận vào Đào ngột ma huyết có trong trầm hương, tới một lượng nhất định, độc tính mới có thể hiện ra.
Hiện tại ma huyết không thể khiến y mất mạng ngay lập tức, công hiệu lớn nhất của nó là ăn mòn bản thân y, khiến y bị lây nhiễm hung tính của Đào ngột máu huyết, không thể khống chế lý trí của mình, cứ như vậy cuối cùng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Như vậy đây vốn là một kế hoạch hoàn hảo
Căn bản, việc giết Lạc Thiên Thu đối với Lạc Phong và Lạc Thiên Lý là chuyện không thể nào, bây giờ lại khiến Lạc Thiên Thu tẩu hỏa nhập ma, người không ra người, quỷ không ra quỷ, giúp bọn họ tiết kiệm được sức lực.
Hơn nữa đến lúc đó, để đề phong Lạc Thiên Thu trở thành tên điên giết người lung tung, toàn bộ Lạc gia, bao gồm cả các thái thượng trưởng lão Lạc gia cũng sẽ hạ sát thủ đối với y
Thậm chí, trong lúc tu luyện thân thể Lạc Thiên Thu sẽ bị thương tổn, tinh thần hoảng loạn, chân nguyên dữ dội có thể gây nổ tan xác.
Tiêu Mạc Hối ban đầu có ý đem Đào ngột ma huyết ra để giao dịch, với mục đích một là thứ này đối với người sử dụng có yêu cầu cao, đối với cao thủ thì cần phải sử dụng trong thời gian dài, mà đối với kẻ yếu thì lại lãng phí, mà ngoại trừ việc giết người thì nó gần như không có tác dụng gì. Thứ hai là Tiêu gia cũng hy vọng Lạc Thiên Thu có thể chết, như vậy thực lực của Lạc gia sẽ giảm đi nhiều
Đương nhiên, Lạc Thiên Lý và Lạc Phong cũng biết điều này, chẳng qua bọn họ cũng không để ý đến điều đó, chỉ cần có thể đoạt quyền thành công, Lạc gia yếu đi trong một thời gian ngắn cũng không có gì lớn. Mà nội tình Lạc gia rõ mồn một, hai nhà còn lại cũng không thể làm gì được bọn họ.
Bởi thế nên nói sự việc khó liệu.
Vốn là kế hoạch đang thuận buôm xuôi gió, đầu tiên là cái chết của Lạc Lôi, sau đó Lạc Phong cũng đã chết, Đào ngột ma huyết này cũng chưa dùng hết
Mà trong lúc đánh nhau, Dương Thần lại dùng Ám hỏa đã kích thích thân thể Lạc Thiên Thu, đột nhiên tác dụng của ma huyết đáng lẽ ba tháng sau mới có bạo phát đã kích phát ra ngoài !
Tất cả những điều này, Dương Thần cũng không hiều, nhưng hắn có thể xác nhận, trong thân thể Lạc Thiên Thu lúc này tản mát ra chính là hơi thở của Đào ngột ma huyết.
Kim ô chân hỏa của Lạc Thiên Thu đã tắt, cả người vặn vẹo giữa không trung, giống như đã mất đi năng lực chiến đấu.
Nhưng Dương Thần cũng sẽ không vì tình cảnh này của y mà thương xót, không nói đến những việc Lạc gia đã làm đối với Tiêu Chỉ tình, mà đơn giản nếu mình bị trúng một loại độc tố phức tạp, Lạc Thiên Thu sẽ không có lòng tốt bỏ qua cho mình, nói gì đến chuyện ngày sau gặp lại
Trong chiến đấu, sống chết là trong chớp mắt, nhân từ với bất cứ ai chính là tàn nhẫn với bản thân.
Dương Thần thấu hiểu được đạo lý này, nên cũng không do dự, trên tay tạo ra một luồng Ám hỏa, nhắm về hướng Lạc Thiên Thu chuẩn bị phóng đi !
- Không được làm hại cha ta!!
Từ phía xa bỗng nhiên có một hình bóng màu hồng nhạt chạy nhanh lại, chặn trước người Lạc Thiên Thu, đôi môi mím chặt, đúng là Lạc Tiêu Tiêu!
Toàn bộ hơn nghìn tu sĩ, bao gồm cả Lạc Thiên Lý và cả thành viên trong gia tộc, cũng không dám ngăn cản Dương Thần, nhưng người cứu Lạc Thiên Thu lại là Lạc Tiêu Tiêu đang ở Hóa Thần sơ kỳ
Toàn thân Dương Thần dừng lại, nhìn cô gái mắt long lanh sắp khóc, cảm thấy hơi thất thố
Đáng lẽ ra, vào lúc này, ai tới ngăn cản sẽ bị hắn giết, nhưng đối với Lạc Tiêu Tiêu lại khác. Trong lòng Dương Thần cảm thấy áy náy với cô , một là mình đã hiểu lầm và thương tổn cô ấy, hai là bởi vì cô ấy đã từng giúp đỡ Tiêu Chỉ Tình
Quả nhiên, hắn nhìn xuống chỗ Tiêu Chỉ Tình, cô ấy nhìn mình lắc đầu, hi vọng mình không làm Lạc Tiêu Tiêu bị thương.
- Tránh ra, tôi không muốn làm cô bị thương
Dương Thần nhíu mi
Lạc Tiêu Tiêu khóc nức nở, chua xót nói :
- Bị thương? Anh không phải đã làm tôi bị thương nhiều lần sao!? Anh hiện tại muốn giết cha tôi, tôi liền liều mạng với anh! Tôi không sợ anh!!
Lời cô nói tuy có vẻ ngây thơ, nhưng lại tràn đầy quyết tâm kể cả phải chết
Dương Thần há miệng thở dốc, định nói điều gì, nhưng lại nghẹn cổ họng, hắn kỳ thật không phải không bỏ được sĩ diện, hắn muốn nói lời xin lỗi cô, nhưng lúc này đang đối chiến Lạc Thiên Thu lại là người sống ta chết.
Mặc dù Lạc Thiên Thu giống như đang bị ăn mòn, nhưng nếu không giết y thì không thể yên tâm
Đột nhiên, Lạc Thiên Thu đang khom người, chợt đứng thẳng lên, trong mắt hiện ra một tia đỏ thẫm, sát khí ngập trời
Có lẽ do Lạc Thiên Thu có ý chí rất lớn, và cũng bởi vì theo như Lạc Phong nói, Đào ngột ma huyết còn phải cần 3 tháng mới hoàn toàn có thể ăn mòn thân thể Lạc Thiên Thu
Trong giờ phút này, thân thể Lạc Thiên Thu vẫn như cũ mang sự chiến đấu ma tính của đào ngột, nhưng lại không bị ăn mòn hoàn toàn, vẫn giữ lại được chút ý chí
Ngẩng đầu lên, nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt đang đứng thẳng không chút sợ hãi, giống như đóa hoa đẹp nở rộ trong đêm tối giá rét, thanh lịch nhưng vẫn giữ được khí chất.
Vô tình như Lạc Thiên Thu, trong mắt của y cũng thoáng qua một chút cảm động
Đây là con gái của y sao…
Cô sao lại ngốc như vậy, tu vi của cô thấp, đến chống đỡ giúp y thì có ý nghĩa gì?
Tuy nhiên loại cảm giác ấm áp này khiến y có chút say mê.
Không biết từ lúc nào, y tin rằng, đại đạo vô tình, kẻ mạnh là vua, trên thế gian tất cả đều dùng thực lực quyết định
Cái gọi là thân tình, hữu tình, tình yêu chỉ là sự khống chế sai lầm của lý trí, mối quan hệ ràng buộc giữa người với người, quả thật yếu ớt
Một viên linh đan thượng phẩm có thể khiến từ bạn thành thù, một phần gia nghiệp có thể khiến cho anh em ruột hận nhau thấu xương, với tu vi ngày càng cao, những thứ này đối với y mà nói gần như không có chút ý nghĩa nào nữa rồi
Thứ y theo đuổi là thiên đạo chí thượng, đối với những thứ ràng buộc y không để ý, để thành công trong việc đột phá tu luyện, y không từ bỏ một thủ đoạn đấu tranh nào…
Cho đến lúc nà mới hiểu ra một điều…
Bỗng nhiên, cảnh sắc kì diệu chưa từng có khiến cho Lạc Thiên Thu cảm thấy ma huyết khiến cho Nguyên Thần sinh ra đau đớn, cũng không khó chịu cho lắm, kinh mạch toàn thân giống như ngâm trong nước ấm, cực kỳ thoải mái…
Đây cũng chỉ là xảy ra trong giây lát, thoáng qua trong đầu y
- Tiêu Tiêu… Tránh ra
Lạc Thiên Thu trầm giọng nói
- Cha?!
Lạc Tiêu Tiêu vui mừng quay người lại, muốn đỡ Lạc Thiên Thu, nhưng bị y đẩy ra!
- Đi ra !
Bị một lực đẩy mạnh, Lạc Tiêu Tiêu lùi lại ra phía sau một đoạn, trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám tiến lên nữa.
Lạc Thiên Thu cuối cùng ngang nhiên đứng lên, hướng về phía Dương Thần lộ ra một nụ cười thần bí.
Dương Thần theo bản năng cảm thấy kì là, Lạc Thiên Thu bây giờ không giống như là bị mất đi sự khống chế mà như là… So với lúc trước càng cao thâm khó lường!
- Thì ra như vậy… ta,rốt cục đã hiểu
Trên mặt Lạc Thiên Thu có vẻ thỏa mãn mỉm cười, nhưng lại không tấn công Dương Thần ngay, mà ngẩng đầu lên, triển khai song chưởng giống như là đang ôm ấp không khí
Một tia Đào ngột ma huyết từ trong cơ thể y thoát ra hóa thành ác khí, nhưng lại không phải giống như lúc nãy làm tổn thương y, bây giờ lại ngoan ngoãn quanh quẩn xung quanh thân thể y.
Đào ngột ma huyết này dù sao cũng là máu của mãnh thú thượng cổ, tuy rằng số lượng ít, nhưng lại có công dụng đáng kể.
Trong lúc này, ác thú máu huyết là phần còn sót lại của mãnh thú thượng cổ, hình như đã phục tùng Lạc Thiên Thu, trở thành một phần thân thể của y!
Phải biết rằng, thần thú thượng cổ và mãnh thú này tồn tại ở cấp Nghịch thiên, cho dù chỉ là một giọt máu huyết, đều mang hồn phách ở phía bên trong, đây cũng giải thích vì sao Đào ngột ma huyết có thể khống chế thân thể của cao thủ.
Nhưng hiện giờ, Lạc Thiên Thu lại ngộ ra một tầng thiên đạo cao hơn, bởi vì ác thú chi hồn còn sót lại trong Đào ngột ma huyết, vì không có cách nào xâm chiếm được tâm hồn Lạc Thiên Thu, ngược lại còn phải thần phục!
Đào ngột chỉ còn lại một chút hơi thở, nhưng không ngờ lại cùng với thân thể Lạc Thiên Thu, hòa vào làm một!
Dương Thần phát hiện ra, Lạc Thiên Thu phát ra chân nguyên uy áp, so với lúc trước càng có thêm chút sức lực, hơn nữa còn bao gồm cả hung tính của ác thú, uy lực càng lúc càng mạnh!
Dương Thần đâu chịu để y khôi phục lại tiến hành tấn công, lúc này không hề nghĩ nhiều, chuẩn bị tung ra một đạo Ám hỏa, giống như phá đất xuyên mây, nhắm thẳng phía Lạc Thiên Thu mà đánh tới!
Lạc Thiên Thu không hề né tránh, mở miệng thì thầm :
- Thần binh Tâm Ma!
Vừa dứt lời, thấy có một bóng người từ trong cơ thể y bay ra!
Dương Thần cẩn thận nhìn xem, cái bóng kia không ngờ là một Lạc Thiên Thu khác giống y như đúc, cũng chính là ‘một Lạc Thiên Thu trong suốt’
Giống như là một hình ảnh của bản thân, nhưng trên thực tế, ảo ảnh này thật đến mức khó tin!
Ầm!
Khi Ám hỏa đụng phải thần binh tâm ma, giống như trâu đất xuống biển, chưa tạo thành được chút tổn thương nào cho thần binh Tâm Ma thì đã bị biến mất tán loạn!
Cái gì! Đây thật sự là cái gì!?
Dương Thần kinh hãi thật sự.
Lạc Thiên Thu không hề bất ngờ, nhắm hai mắt, mở miệng thản nhiên nói :
- Tám năm trước, tu vi của ta đã đột phá Nhươc Thủy kì cuối, nhưng do cảnh giới có hạn, nên rất chậm chạp không thể tiến vào Cửu thiên thần lôi kiếp…
- Không thể tiến vào Cửu thiên thần lôi kiếp, cơ thể lại không thể hấp thụ thêm nhiều tu vi, chân nguyên trong cơ thể ngày càng bão hòa.
- Ta đã cố gắng truy tìm hết sức, vì không muốn cho chân nguyên trong cơ thể mạnh quá mức làm tổn thương đan điền và kinh mạch, nên đem chân nguyên dư thừa cùng với tâm ma, lấy luyện chế chi pháp luyện thành phân thân bên ngoài, trước mắt ngươi chính là ‘thần binh Tâm Ma’
- Cũng là pháp bảo duy nhất của ta, tuy chỉ là pháp bảo thượng phẩm, nhưng nhờ tu vi của ta hỗ trợ, đem khí lực của trời đất tạo thành Tiên khí nghịch thiên độc nhất vô nhị!
Đừng nói là Dương Thần mà ngay cả các tu sĩ Lạc gia đều nghẹn họng nhìn trân trối!
Tu vi Lạc Thiên Thu rõ ràng rất cao, nhưng không ngờ lại đến cấp bậc này!
Không ngờ vì tu vi đạt đến cảnh giới của Nhược Thủy kì, nhưng do cơ thể không thể chịu đựng được, lại có thể đem tu vi dư thừa và tâm ma của mình để luyện chế thành pháp bảo!?
Lại không nói y làm cách nào có thể sử dụng Tâm ma của chính mình, chỉ cần với cái tu vi cao siêu này, cân nhắc đã sớm vượt qua Nhược Thủy kì đỉnh cao!
Oanh... Rầm rầm... Rầm rầm...
Khi tất cả mọi người còn đang ngây người vì kinh ngạc, chẳng biết từ lúc nào mây đen đã kéo đến, gió không ngừng gào thét, giống như vạn thú vùng dậy, nổi lên từng trận sấm sét!
Dương Thần đột nhiên nhớ lại cái hơi thở này, lại nghĩ đến lúc trước giả trang thành Lạc Lôi, hắn đã nghe được chuyện y đã dùng ma huyết trong ba năm qua.
Xem ra đúng vào lúc này, ma huyết trong ba năm qua đã phát huy tác dụng.
Nhưng Lạc Phong đã nói không phải còn hai đến ba tháng nữa chuyện này mới xảy ra sao?
Ánh mắt của Dương Thần theo bản năng nhìn về phía Lạc Thiên Lý, quả nhiên lúc này vẻ mặt y rất cổ quái, dáng vẻ nghi hoặc, mang bộ dạng lúc thì chờ mong, lại dường như đang lo lắng vấn đề gì.
Chẳng lẽ, Lạc Thiên Lý lại không biết chuyện độc tính của Đào ngột ma huyết sẽ bạo phát?
Dương Thần đã đoán trước được việc này.
Trên thực tế, Đào ngột ma huyết thông qua giao dịch với Tiêu gia và Tiêu Mạc Hối có được, chính là mãnh thú thượng cổ sau khi bị thương để lại, tuy rằng không biết tổ tiên của Tiêu gia từ đâu đến, nhưng với việc kế thừa vài vạn năm, thì tất nhiên sẽ không phải là giả.
Cái Đào ngột ma huyết này cũng không phải hoàn toàn là máu huyết của Đào ngột, mà do tổ tiên của Tiêu gia trải qua quá trình dùng độc vật kết hợp, sinh ra một loại độc vật cực kỳ thần kỳ và hùng mạnh.
Giống như đại đa số các tu sĩ, đặc biệt đối với loại cao thủ như Lạc Thiên Thu mà nói, không thể nào hạ độc được y, bởi vì y có thể dễ dàng đoán ra được các loại linh khí dao động khác thường.
Đào ngột ma huyết trải qua nhiều đời Tiêu gia được các vị tổ tiên cải tạo, nhưng có thể khiến cho Lạc Thiên Thu bị như vậy cũng không cách nào có thể nhận ra được.
Lạc Lôi là người thân cận nhất của Lạc Thiên Thu, hàng năm luôn phục vụ xung quanh y, có thể ra vào chỗ ở và chỗ luyện công hàng ngày của y.
Trong ba năm nay, Lạc Lôi đem từng giọt bỏ vào trong lò trầm hương tu luyện của Lạc Thiên Thu.
Đào ngột ma huyết được cho vào với số lượng nhất định, lại lẫn với trầm hương, không có cách nào phát hiện ra, trừ phi số lượng quá nhiều thì mới có cơ hội.
Lạc Thiên Thu trong ba năm liên tục tiếp nhận vào Đào ngột ma huyết có trong trầm hương, tới một lượng nhất định, độc tính mới có thể hiện ra.
Hiện tại ma huyết không thể khiến y mất mạng ngay lập tức, công hiệu lớn nhất của nó là ăn mòn bản thân y, khiến y bị lây nhiễm hung tính của Đào ngột máu huyết, không thể khống chế lý trí của mình, cứ như vậy cuối cùng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Như vậy đây vốn là một kế hoạch hoàn hảo
Căn bản, việc giết Lạc Thiên Thu đối với Lạc Phong và Lạc Thiên Lý là chuyện không thể nào, bây giờ lại khiến Lạc Thiên Thu tẩu hỏa nhập ma, người không ra người, quỷ không ra quỷ, giúp bọn họ tiết kiệm được sức lực.
Hơn nữa đến lúc đó, để đề phong Lạc Thiên Thu trở thành tên điên giết người lung tung, toàn bộ Lạc gia, bao gồm cả các thái thượng trưởng lão Lạc gia cũng sẽ hạ sát thủ đối với y
Thậm chí, trong lúc tu luyện thân thể Lạc Thiên Thu sẽ bị thương tổn, tinh thần hoảng loạn, chân nguyên dữ dội có thể gây nổ tan xác.
Tiêu Mạc Hối ban đầu có ý đem Đào ngột ma huyết ra để giao dịch, với mục đích một là thứ này đối với người sử dụng có yêu cầu cao, đối với cao thủ thì cần phải sử dụng trong thời gian dài, mà đối với kẻ yếu thì lại lãng phí, mà ngoại trừ việc giết người thì nó gần như không có tác dụng gì. Thứ hai là Tiêu gia cũng hy vọng Lạc Thiên Thu có thể chết, như vậy thực lực của Lạc gia sẽ giảm đi nhiều
Đương nhiên, Lạc Thiên Lý và Lạc Phong cũng biết điều này, chẳng qua bọn họ cũng không để ý đến điều đó, chỉ cần có thể đoạt quyền thành công, Lạc gia yếu đi trong một thời gian ngắn cũng không có gì lớn. Mà nội tình Lạc gia rõ mồn một, hai nhà còn lại cũng không thể làm gì được bọn họ.
Bởi thế nên nói sự việc khó liệu.
Vốn là kế hoạch đang thuận buôm xuôi gió, đầu tiên là cái chết của Lạc Lôi, sau đó Lạc Phong cũng đã chết, Đào ngột ma huyết này cũng chưa dùng hết
Mà trong lúc đánh nhau, Dương Thần lại dùng Ám hỏa đã kích thích thân thể Lạc Thiên Thu, đột nhiên tác dụng của ma huyết đáng lẽ ba tháng sau mới có bạo phát đã kích phát ra ngoài !
Tất cả những điều này, Dương Thần cũng không hiều, nhưng hắn có thể xác nhận, trong thân thể Lạc Thiên Thu lúc này tản mát ra chính là hơi thở của Đào ngột ma huyết.
Kim ô chân hỏa của Lạc Thiên Thu đã tắt, cả người vặn vẹo giữa không trung, giống như đã mất đi năng lực chiến đấu.
Nhưng Dương Thần cũng sẽ không vì tình cảnh này của y mà thương xót, không nói đến những việc Lạc gia đã làm đối với Tiêu Chỉ tình, mà đơn giản nếu mình bị trúng một loại độc tố phức tạp, Lạc Thiên Thu sẽ không có lòng tốt bỏ qua cho mình, nói gì đến chuyện ngày sau gặp lại
Trong chiến đấu, sống chết là trong chớp mắt, nhân từ với bất cứ ai chính là tàn nhẫn với bản thân.
Dương Thần thấu hiểu được đạo lý này, nên cũng không do dự, trên tay tạo ra một luồng Ám hỏa, nhắm về hướng Lạc Thiên Thu chuẩn bị phóng đi !
- Không được làm hại cha ta!!
Từ phía xa bỗng nhiên có một hình bóng màu hồng nhạt chạy nhanh lại, chặn trước người Lạc Thiên Thu, đôi môi mím chặt, đúng là Lạc Tiêu Tiêu!
Toàn bộ hơn nghìn tu sĩ, bao gồm cả Lạc Thiên Lý và cả thành viên trong gia tộc, cũng không dám ngăn cản Dương Thần, nhưng người cứu Lạc Thiên Thu lại là Lạc Tiêu Tiêu đang ở Hóa Thần sơ kỳ
Toàn thân Dương Thần dừng lại, nhìn cô gái mắt long lanh sắp khóc, cảm thấy hơi thất thố
Đáng lẽ ra, vào lúc này, ai tới ngăn cản sẽ bị hắn giết, nhưng đối với Lạc Tiêu Tiêu lại khác. Trong lòng Dương Thần cảm thấy áy náy với cô , một là mình đã hiểu lầm và thương tổn cô ấy, hai là bởi vì cô ấy đã từng giúp đỡ Tiêu Chỉ Tình
Quả nhiên, hắn nhìn xuống chỗ Tiêu Chỉ Tình, cô ấy nhìn mình lắc đầu, hi vọng mình không làm Lạc Tiêu Tiêu bị thương.
- Tránh ra, tôi không muốn làm cô bị thương
Dương Thần nhíu mi
Lạc Tiêu Tiêu khóc nức nở, chua xót nói :
- Bị thương? Anh không phải đã làm tôi bị thương nhiều lần sao!? Anh hiện tại muốn giết cha tôi, tôi liền liều mạng với anh! Tôi không sợ anh!!
Lời cô nói tuy có vẻ ngây thơ, nhưng lại tràn đầy quyết tâm kể cả phải chết
Dương Thần há miệng thở dốc, định nói điều gì, nhưng lại nghẹn cổ họng, hắn kỳ thật không phải không bỏ được sĩ diện, hắn muốn nói lời xin lỗi cô, nhưng lúc này đang đối chiến Lạc Thiên Thu lại là người sống ta chết.
Mặc dù Lạc Thiên Thu giống như đang bị ăn mòn, nhưng nếu không giết y thì không thể yên tâm
Đột nhiên, Lạc Thiên Thu đang khom người, chợt đứng thẳng lên, trong mắt hiện ra một tia đỏ thẫm, sát khí ngập trời
Có lẽ do Lạc Thiên Thu có ý chí rất lớn, và cũng bởi vì theo như Lạc Phong nói, Đào ngột ma huyết còn phải cần 3 tháng mới hoàn toàn có thể ăn mòn thân thể Lạc Thiên Thu
Trong giờ phút này, thân thể Lạc Thiên Thu vẫn như cũ mang sự chiến đấu ma tính của đào ngột, nhưng lại không bị ăn mòn hoàn toàn, vẫn giữ lại được chút ý chí
Ngẩng đầu lên, nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt đang đứng thẳng không chút sợ hãi, giống như đóa hoa đẹp nở rộ trong đêm tối giá rét, thanh lịch nhưng vẫn giữ được khí chất.
Vô tình như Lạc Thiên Thu, trong mắt của y cũng thoáng qua một chút cảm động
Đây là con gái của y sao…
Cô sao lại ngốc như vậy, tu vi của cô thấp, đến chống đỡ giúp y thì có ý nghĩa gì?
Tuy nhiên loại cảm giác ấm áp này khiến y có chút say mê.
Không biết từ lúc nào, y tin rằng, đại đạo vô tình, kẻ mạnh là vua, trên thế gian tất cả đều dùng thực lực quyết định
Cái gọi là thân tình, hữu tình, tình yêu chỉ là sự khống chế sai lầm của lý trí, mối quan hệ ràng buộc giữa người với người, quả thật yếu ớt
Một viên linh đan thượng phẩm có thể khiến từ bạn thành thù, một phần gia nghiệp có thể khiến cho anh em ruột hận nhau thấu xương, với tu vi ngày càng cao, những thứ này đối với y mà nói gần như không có chút ý nghĩa nào nữa rồi
Thứ y theo đuổi là thiên đạo chí thượng, đối với những thứ ràng buộc y không để ý, để thành công trong việc đột phá tu luyện, y không từ bỏ một thủ đoạn đấu tranh nào…
Cho đến lúc nà mới hiểu ra một điều…
Bỗng nhiên, cảnh sắc kì diệu chưa từng có khiến cho Lạc Thiên Thu cảm thấy ma huyết khiến cho Nguyên Thần sinh ra đau đớn, cũng không khó chịu cho lắm, kinh mạch toàn thân giống như ngâm trong nước ấm, cực kỳ thoải mái…
Đây cũng chỉ là xảy ra trong giây lát, thoáng qua trong đầu y
- Tiêu Tiêu… Tránh ra
Lạc Thiên Thu trầm giọng nói
- Cha?!
Lạc Tiêu Tiêu vui mừng quay người lại, muốn đỡ Lạc Thiên Thu, nhưng bị y đẩy ra!
- Đi ra !
Bị một lực đẩy mạnh, Lạc Tiêu Tiêu lùi lại ra phía sau một đoạn, trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám tiến lên nữa.
Lạc Thiên Thu cuối cùng ngang nhiên đứng lên, hướng về phía Dương Thần lộ ra một nụ cười thần bí.
Dương Thần theo bản năng cảm thấy kì là, Lạc Thiên Thu bây giờ không giống như là bị mất đi sự khống chế mà như là… So với lúc trước càng cao thâm khó lường!
- Thì ra như vậy… ta,rốt cục đã hiểu
Trên mặt Lạc Thiên Thu có vẻ thỏa mãn mỉm cười, nhưng lại không tấn công Dương Thần ngay, mà ngẩng đầu lên, triển khai song chưởng giống như là đang ôm ấp không khí
Một tia Đào ngột ma huyết từ trong cơ thể y thoát ra hóa thành ác khí, nhưng lại không phải giống như lúc nãy làm tổn thương y, bây giờ lại ngoan ngoãn quanh quẩn xung quanh thân thể y.
Đào ngột ma huyết này dù sao cũng là máu của mãnh thú thượng cổ, tuy rằng số lượng ít, nhưng lại có công dụng đáng kể.
Trong lúc này, ác thú máu huyết là phần còn sót lại của mãnh thú thượng cổ, hình như đã phục tùng Lạc Thiên Thu, trở thành một phần thân thể của y!
Phải biết rằng, thần thú thượng cổ và mãnh thú này tồn tại ở cấp Nghịch thiên, cho dù chỉ là một giọt máu huyết, đều mang hồn phách ở phía bên trong, đây cũng giải thích vì sao Đào ngột ma huyết có thể khống chế thân thể của cao thủ.
Nhưng hiện giờ, Lạc Thiên Thu lại ngộ ra một tầng thiên đạo cao hơn, bởi vì ác thú chi hồn còn sót lại trong Đào ngột ma huyết, vì không có cách nào xâm chiếm được tâm hồn Lạc Thiên Thu, ngược lại còn phải thần phục!
Đào ngột chỉ còn lại một chút hơi thở, nhưng không ngờ lại cùng với thân thể Lạc Thiên Thu, hòa vào làm một!
Dương Thần phát hiện ra, Lạc Thiên Thu phát ra chân nguyên uy áp, so với lúc trước càng có thêm chút sức lực, hơn nữa còn bao gồm cả hung tính của ác thú, uy lực càng lúc càng mạnh!
Dương Thần đâu chịu để y khôi phục lại tiến hành tấn công, lúc này không hề nghĩ nhiều, chuẩn bị tung ra một đạo Ám hỏa, giống như phá đất xuyên mây, nhắm thẳng phía Lạc Thiên Thu mà đánh tới!
Lạc Thiên Thu không hề né tránh, mở miệng thì thầm :
- Thần binh Tâm Ma!
Vừa dứt lời, thấy có một bóng người từ trong cơ thể y bay ra!
Dương Thần cẩn thận nhìn xem, cái bóng kia không ngờ là một Lạc Thiên Thu khác giống y như đúc, cũng chính là ‘một Lạc Thiên Thu trong suốt’
Giống như là một hình ảnh của bản thân, nhưng trên thực tế, ảo ảnh này thật đến mức khó tin!
Ầm!
Khi Ám hỏa đụng phải thần binh tâm ma, giống như trâu đất xuống biển, chưa tạo thành được chút tổn thương nào cho thần binh Tâm Ma thì đã bị biến mất tán loạn!
Cái gì! Đây thật sự là cái gì!?
Dương Thần kinh hãi thật sự.
Lạc Thiên Thu không hề bất ngờ, nhắm hai mắt, mở miệng thản nhiên nói :
- Tám năm trước, tu vi của ta đã đột phá Nhươc Thủy kì cuối, nhưng do cảnh giới có hạn, nên rất chậm chạp không thể tiến vào Cửu thiên thần lôi kiếp…
- Không thể tiến vào Cửu thiên thần lôi kiếp, cơ thể lại không thể hấp thụ thêm nhiều tu vi, chân nguyên trong cơ thể ngày càng bão hòa.
- Ta đã cố gắng truy tìm hết sức, vì không muốn cho chân nguyên trong cơ thể mạnh quá mức làm tổn thương đan điền và kinh mạch, nên đem chân nguyên dư thừa cùng với tâm ma, lấy luyện chế chi pháp luyện thành phân thân bên ngoài, trước mắt ngươi chính là ‘thần binh Tâm Ma’
- Cũng là pháp bảo duy nhất của ta, tuy chỉ là pháp bảo thượng phẩm, nhưng nhờ tu vi của ta hỗ trợ, đem khí lực của trời đất tạo thành Tiên khí nghịch thiên độc nhất vô nhị!
Đừng nói là Dương Thần mà ngay cả các tu sĩ Lạc gia đều nghẹn họng nhìn trân trối!
Tu vi Lạc Thiên Thu rõ ràng rất cao, nhưng không ngờ lại đến cấp bậc này!
Không ngờ vì tu vi đạt đến cảnh giới của Nhược Thủy kì, nhưng do cơ thể không thể chịu đựng được, lại có thể đem tu vi dư thừa và tâm ma của mình để luyện chế thành pháp bảo!?
Lại không nói y làm cách nào có thể sử dụng Tâm ma của chính mình, chỉ cần với cái tu vi cao siêu này, cân nhắc đã sớm vượt qua Nhược Thủy kì đỉnh cao!
Oanh... Rầm rầm... Rầm rầm...
Khi tất cả mọi người còn đang ngây người vì kinh ngạc, chẳng biết từ lúc nào mây đen đã kéo đến, gió không ngừng gào thét, giống như vạn thú vùng dậy, nổi lên từng trận sấm sét!
/1662
|