Đã đáp ứng, Mông Đạo Chương cũng không dây dưa, nói đi là đi.
Dương Thần âm thầm truyền tin cho Bát Nhã để cô tiếp tục khống chế Mông gia ở thế tục và nhờ cô chuyển tin cho Lâm Nhược Khê việc mình đi Hồng Hoang môn. Bát Nhã lo lắng, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.
Chớp mắt, núi cao vạn trượng. Dãy Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ.
Có Dương Thần ở đây, đám người Mông Đạo Chương có điểm sợ hãi, rụt rè; dọc đường cũng không lộ ra tí âm thanh.
Tới một chỗ trong dãy núi nhìn như không có gì lạ, Mông Đạo Chương lấy ra một lệnh bài một mặt màu đen được khắc phù văn màu vàng kim; thúc dục chân nguyên, lệnh bài bay lên giữa trời phù văn chiếu rọi ra một đạo sánh sáng lớn màu vàng nhạt.
Sau đó, một cánh cửa không gian mở ra.
Trên bầu trời, xuyên thấu qua cánh cửa có thể nhìn thấy thấp thoáng bên trong là một khu vực sa mạc hoang vu.
- Mời Dương công tử vào.
Lúc này, lòng Mông Đạo Chương cảm thấy yên ổn một chút, có thể do đã đi vào địa bàn nhà mình nên có lòng tin.
Dương Thần vọt người tiến vào trong Hồng Hoang cảnh, những người khác lục đục tiến vào, sau khi vào trong, cánh cửa phía sau cũng đóng lại.
Dương Thần chau mày, ở Hồng Hoang cảnh, mật độ linh khí chỉ nồng đậm hơn so với bên ngoài một chút nhưng không thể so sánh với Huyễn cảnh, hơn nữa, phóng tầm mắt ra phần lớn là đụn cát sa mạc, thực vật thưa thớt, cát bay đá lăn điều kiện khắc nghiệt.
So với Hồng Mông và chỗ ở của gia tộc ẩn thế, trời xanh nước biếc, chim hót líu lo nơi đây giống như nơi đi đày của phạm nhân.
Mông Đạo Chương dẫn đầu hạ xuống, Dương Thần theo đoàn người đi về phía bắc sa mạc.
- Nơi này là phía ngoài, mênh mông sa mạc, nguồn nước khan hiếm, tài nguyên thiếu thốn, Ma môn và Yêu môn chúng tôi đại đa số một đời đều sống ở vùng đất trung tâm hồ Đại Hoang.
- Nơi đó là chỗ có nguồn nước lớn nhất, chia làm ba con sông, chỉ dọc theo hai bên bờ sông mới có mảnh đất thích hợp tu luyện; cây cối sinh sôi.
Mông Đạo Chương giới thiệu qua.
Dương Thần tò mò hỏi:
- Các người đã có ai tới Huyễn cảnh chưa?
Mấy người Mông Đạo Chương sửng sốt, lắc đầu.
- Dương thiếu gia, Hồng Hoang Môn và Hồng Mông xưa nay không có quan hệ với nhau, nếu phái người đi tới Huyễn cảnh dễ dàng phát sinh ra mầm tai vạ.
Trần Diệc Cẩn nói.
Trong lòng Dương Thần thổn thức, nếu đám người kia đi qua Huyễn cảnh, lại nhìn chỗ ở của mình chỉ sợ trong lòng cực kỳ bất bình.
Thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, cảnh sắc phía trước đã thay đổi, xuất hiện một ít đất rừng, một ít đồi núi cũng có sông, hồ nhỏ lần lượt xuất hiện.
Thời gian qua đi, tu sĩ và Yêu tộc xuất hiện nhiều thêm nhưng phần lớn không dám tới gần đám Mông Đạo Chương, vì áo bàu màu đen vân màu vàng kim là trang phục của hội trưởng lão Mông gia; người bình thường trong Hồng Hoang cảnh cũng không dám mạo hiểm động chạm vào.
Dọc theo đường đi, gặp nhiều nhất là yêu thú có tu vi chưa hóa hình, nhưng cũng đã khai mở linh trí; điểm này giống cảnh tượng trong Vạn Yêu Giới.
Tuy cảm thấy bọn họ bị nhốt có điểm đáng thương, nhưng Dương Thần rất khó tưởng tượng những yêu thú này nếu không bị trói buộc tiến vào xã hội nhân loại sẽ xảy ra chuyện gì; chỉ sợ đại loạn là điều không thế tránh khỏi; người thường trước mặt yêu thú không chịu nổi một kích, chỉ có bị ăn mà thôi!
Tổ tiên nhân loại, các Thượng cổ tiên nhân cũng ý thức được không có khả năng vẹn toàn được đôi bên, cho nên mới hàng phục những thú dữ kia sáng tạo Vạn Yêu Giới, Hồng Hoang cảnh những dị không gian phân tách các chủng loại với nhau.
Tới vùng đất trung ương Hồng Hoang cảnh, cảnh tượng đập vào mắt khiến Dương Thần ngạc nhiên.
Nơi này là một toà thành thị giống với thành thị Hoa Hạ thời cổ đại.
Kết hợp được không ít các kiến trúc đặc sắc các triều đại, hai bên có không ít thứ đặc sắc. Theo trục Đông Tây có hai tòa cung điện lớn; tòa phía Đông vô cùng diễm lệ; tòa phía Tây mang sắc thái trầm lắng.
Theo tầm mắt, thành trì phía Đông đủ loại mỹ cảm, đình đài tranh trí, trạm trổ độc đáo mà phía Tây lại thể hiện sự điềm đạm, chắc chắn; cũ kỹ không có quá nhiều sắc thái.
Bởi ranh giới giữa thế giới bên trong và bên ngoài, nên trong thành thị đường phố được xây dựng một cách chỉnh tề; không ít Yêu tu, Ma tu đi lại trong thành, rất bình yên.
- Tuy Mông gia ở thế tục là chi nhánh của chúng tôi, nhưng cũng là căn cứ bên ngoài Ma tu, Yêu tu cùng chung sở hữu; thế tục có vấn đề xảy ra thì ý kiến của Yêu môn không thể không xem xét.
- Trên thực tế, toàn bộ Hồng Hoang cảnh thống trị theo kiểu hai bên cùng quyết định. Phía trước là Ma môn chúng tôi được xây dựng theo phong cách hiện đại, có turbine gió và nước dùng để phát điện; ngoài ra còn có khu thương mại, tài chính… còn nghĩ biện pháp để kết nối inte với bên ngoài.
- Nhưng sau đó, Yêu môn phản đối cho rằng điều đó đại đa số không có tính thực dụng với Yêu tu và Ma tu, hơn nữa dễ dàng khiến cho trong này có một ít người trẻ tuổi phản nghịch, khiến hai bên không đồng thuận.
Dương Thần nghe Mông Đạo Chương giới thiệu đơn giản, trong lòng cũng hiểu rõ đại khái thế giới của Yêu tu, Ma tu này; xem ra bọn họ có chênh lệch không ít với Hồng Mông; xem ra vài vạn năm nữa cũng không khôi phục được nguyên khí.
Hồng Mông tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng không phải khó; nhưng Hồng Hoang cảnh cũng chỉ có thông qua gia tộc Mông gia ở thế tục tiếp xúc với bên ngoài, có thể thấy người trong hai phái Hồng Hoang Môn cẩn thận ra sao.
Sau khi đi vào cung điện phía Tây, Mông Đạo Chương dẫn đoàn người tới trên một đài cao.
Mông Đạo Chương nói cho những người khác lui mới nói với Dương Thần:
- Dương công tử, tôi mang cậu vào gặp tộc trưởng và hội đồng trưởng lão; nhưng mà trước khi vào có thể đưa Linh bảo cho lão hủ để lão hủ dễ ăn nói.
- Gấp cái gì, cái thứ đó không sớm thì muộn sẽ trả có sao đâu, để ở chỗ tôi đây cũng chả mất được. Đã tới bản doanh nhà các người rồi còn không tin tôi sao? Sợ tôi chạy mất ak?
Dương Thần lấy lệ nói.
Nói đùa gì vậy, cho dù không biết công dụng ra sao, nhưng đây cũng là bảo bối, Dương Thần không có ý dễ dàng trả lại, mục đích khi tới đây còn chưa thành đã nghĩ muốn hắn giao ra? Đây không phải tác phong của Dương đại nhân.
Mông Đạo Chương biết tên nhóc này dựa vào tu vi cao mà chơi xấu, sửng sốt nhưng không có cách gì, ngậm bồ hòn làm ngọt đi vào trong cung điện; âm thầm chửi là tên trộm cướp!
Cung điện được xây dựng giống cung điện Potala nhưng được thêm vào khí thế mênh mông, dù sao đây cũng là do tu sĩ kiến tạo. (1)
Đi vào cung điện, dọc theo hành lang đều có tu sĩ Hóa Thần Kỳ thủ vệ, nhìn thấy Mông Đạo Chương tất cả đều hành lễ; có điều thấy cả Dương Thần tỏ vẻ không hiểu nổi.
Mông Đạo Chương vào cửa đã có người thông báo. Trong trung tâm tầng cao nhất của cung điện, phòng hội nghị gia tộc. Tộc trưởng Mông gia cùng mấy vị tộc trưởng quan trọng có mấy chi khác trong Ma môn và các thành viên trong hội trưởng lão chờ đợi ông ta và Dương Thần.
Đi vào phòng hội nghị lớn, Dương Thần phát hiện có trên trăm ánh mắt nhìn vào người mình.
Đây là một cái sân hình tròn rất lớn, ước chừng bảy tám trăm mét vuông; xung quanh bốn phía là các đài cao một tầng, những người ngồi trên đó nhìn xuống dưới rất trang nghiêm.
Trên đài cao, đa số người mặc áo bào đen, nhưng cũng có không ít những người mặc trường bào màu khác ngồi xung quanh.
Nhất là một đài cao trước mặt bắt mắt nhất, có một dãy hơn mười vị Nhược Thủy sơ kỳ ngồi ở đó.
Mà trung tâm là một người đàn ông, đầu để tóc ngắn màu đen, khuôn mặt anh tuấn, dáng người khôi ngô, khoác một tấm áo choàng màu tím có hoa văn màu bạch kim trông rất đặc biệt.
Dương Thần nhíu mày, trước khi vào đã phát hiện có rất nhiều cao thủ bên trong, ít nhất có mười lăm tên Nhược Thủy sơ kỳ trở lên mà người đàn ông mặc áo tím kia có tu vi ít nhất là Thái Thanh Thần Lôi kiếp.
Cũng may, Dương Thần cũng không phát hiện ra ai khác có tu vi cao như thế nếu không mình tới đây sợ sẽ gặp phải nguy hiểm rồi.
- Bẩm báo tộc trưởng, người này là Dương Thần, Linh bảo của tộc ta nằm trên tay hắn. Hắn nói có chuyện quan trọng cần gặp môn chủ cho nên… Tôi dẫn hắn tới.
Mông Đạo Chương cung kính báo cáo.
Người đàn ông mặc áo bào tím gật đầu, nở nụ cười tao nhã:
- Đạo Chương trưởng lão vất vả rồi, mời về vị trí.
Mông Đạo Chương thấy không có ý trách phạt liền phi thân bay về chỗ của mình.
- Tôi tên Mông Tử Kha là đương nhiệm tộc trưởng Mông gia cũng là môn chủ Ma môn trong Hồng Hoang cảnh.
Mông Tử Kha cười dài giới thiệu bản thân với Dương Thần.
Dương Thần khá ngạc nhiên, tính tình tộc trưởng Mông gia thật tốt, thản nhiên nói:
- Tử Kha môn chủ, tôi là ai thì mọi người cũng biết rõ, không giới thiệu nhiều, hôm nay tới đây chủ yếu là…
Không đợi Dương Thần nói hết, một âm thanh bạo lực đã cắt ngang lời hắn.
- Ác tặc! Tục danh tộc trưởng mày cũng dám gọi thẳng hả? Còn không mang Linh bảo giao ra đây.
Một nam tu sĩ trung niên khôi ngô, râu cá trê, từ hàng ghế dài bật dậy chỉ thẳng vào mặt Dương Thần quát.
(1) Cung điện Potala
Dương Thần âm thầm truyền tin cho Bát Nhã để cô tiếp tục khống chế Mông gia ở thế tục và nhờ cô chuyển tin cho Lâm Nhược Khê việc mình đi Hồng Hoang môn. Bát Nhã lo lắng, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.
Chớp mắt, núi cao vạn trượng. Dãy Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ.
Có Dương Thần ở đây, đám người Mông Đạo Chương có điểm sợ hãi, rụt rè; dọc đường cũng không lộ ra tí âm thanh.
Tới một chỗ trong dãy núi nhìn như không có gì lạ, Mông Đạo Chương lấy ra một lệnh bài một mặt màu đen được khắc phù văn màu vàng kim; thúc dục chân nguyên, lệnh bài bay lên giữa trời phù văn chiếu rọi ra một đạo sánh sáng lớn màu vàng nhạt.
Sau đó, một cánh cửa không gian mở ra.
Trên bầu trời, xuyên thấu qua cánh cửa có thể nhìn thấy thấp thoáng bên trong là một khu vực sa mạc hoang vu.
- Mời Dương công tử vào.
Lúc này, lòng Mông Đạo Chương cảm thấy yên ổn một chút, có thể do đã đi vào địa bàn nhà mình nên có lòng tin.
Dương Thần vọt người tiến vào trong Hồng Hoang cảnh, những người khác lục đục tiến vào, sau khi vào trong, cánh cửa phía sau cũng đóng lại.
Dương Thần chau mày, ở Hồng Hoang cảnh, mật độ linh khí chỉ nồng đậm hơn so với bên ngoài một chút nhưng không thể so sánh với Huyễn cảnh, hơn nữa, phóng tầm mắt ra phần lớn là đụn cát sa mạc, thực vật thưa thớt, cát bay đá lăn điều kiện khắc nghiệt.
So với Hồng Mông và chỗ ở của gia tộc ẩn thế, trời xanh nước biếc, chim hót líu lo nơi đây giống như nơi đi đày của phạm nhân.
Mông Đạo Chương dẫn đầu hạ xuống, Dương Thần theo đoàn người đi về phía bắc sa mạc.
- Nơi này là phía ngoài, mênh mông sa mạc, nguồn nước khan hiếm, tài nguyên thiếu thốn, Ma môn và Yêu môn chúng tôi đại đa số một đời đều sống ở vùng đất trung tâm hồ Đại Hoang.
- Nơi đó là chỗ có nguồn nước lớn nhất, chia làm ba con sông, chỉ dọc theo hai bên bờ sông mới có mảnh đất thích hợp tu luyện; cây cối sinh sôi.
Mông Đạo Chương giới thiệu qua.
Dương Thần tò mò hỏi:
- Các người đã có ai tới Huyễn cảnh chưa?
Mấy người Mông Đạo Chương sửng sốt, lắc đầu.
- Dương thiếu gia, Hồng Hoang Môn và Hồng Mông xưa nay không có quan hệ với nhau, nếu phái người đi tới Huyễn cảnh dễ dàng phát sinh ra mầm tai vạ.
Trần Diệc Cẩn nói.
Trong lòng Dương Thần thổn thức, nếu đám người kia đi qua Huyễn cảnh, lại nhìn chỗ ở của mình chỉ sợ trong lòng cực kỳ bất bình.
Thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, cảnh sắc phía trước đã thay đổi, xuất hiện một ít đất rừng, một ít đồi núi cũng có sông, hồ nhỏ lần lượt xuất hiện.
Thời gian qua đi, tu sĩ và Yêu tộc xuất hiện nhiều thêm nhưng phần lớn không dám tới gần đám Mông Đạo Chương, vì áo bàu màu đen vân màu vàng kim là trang phục của hội trưởng lão Mông gia; người bình thường trong Hồng Hoang cảnh cũng không dám mạo hiểm động chạm vào.
Dọc theo đường đi, gặp nhiều nhất là yêu thú có tu vi chưa hóa hình, nhưng cũng đã khai mở linh trí; điểm này giống cảnh tượng trong Vạn Yêu Giới.
Tuy cảm thấy bọn họ bị nhốt có điểm đáng thương, nhưng Dương Thần rất khó tưởng tượng những yêu thú này nếu không bị trói buộc tiến vào xã hội nhân loại sẽ xảy ra chuyện gì; chỉ sợ đại loạn là điều không thế tránh khỏi; người thường trước mặt yêu thú không chịu nổi một kích, chỉ có bị ăn mà thôi!
Tổ tiên nhân loại, các Thượng cổ tiên nhân cũng ý thức được không có khả năng vẹn toàn được đôi bên, cho nên mới hàng phục những thú dữ kia sáng tạo Vạn Yêu Giới, Hồng Hoang cảnh những dị không gian phân tách các chủng loại với nhau.
Tới vùng đất trung ương Hồng Hoang cảnh, cảnh tượng đập vào mắt khiến Dương Thần ngạc nhiên.
Nơi này là một toà thành thị giống với thành thị Hoa Hạ thời cổ đại.
Kết hợp được không ít các kiến trúc đặc sắc các triều đại, hai bên có không ít thứ đặc sắc. Theo trục Đông Tây có hai tòa cung điện lớn; tòa phía Đông vô cùng diễm lệ; tòa phía Tây mang sắc thái trầm lắng.
Theo tầm mắt, thành trì phía Đông đủ loại mỹ cảm, đình đài tranh trí, trạm trổ độc đáo mà phía Tây lại thể hiện sự điềm đạm, chắc chắn; cũ kỹ không có quá nhiều sắc thái.
Bởi ranh giới giữa thế giới bên trong và bên ngoài, nên trong thành thị đường phố được xây dựng một cách chỉnh tề; không ít Yêu tu, Ma tu đi lại trong thành, rất bình yên.
- Tuy Mông gia ở thế tục là chi nhánh của chúng tôi, nhưng cũng là căn cứ bên ngoài Ma tu, Yêu tu cùng chung sở hữu; thế tục có vấn đề xảy ra thì ý kiến của Yêu môn không thể không xem xét.
- Trên thực tế, toàn bộ Hồng Hoang cảnh thống trị theo kiểu hai bên cùng quyết định. Phía trước là Ma môn chúng tôi được xây dựng theo phong cách hiện đại, có turbine gió và nước dùng để phát điện; ngoài ra còn có khu thương mại, tài chính… còn nghĩ biện pháp để kết nối inte với bên ngoài.
- Nhưng sau đó, Yêu môn phản đối cho rằng điều đó đại đa số không có tính thực dụng với Yêu tu và Ma tu, hơn nữa dễ dàng khiến cho trong này có một ít người trẻ tuổi phản nghịch, khiến hai bên không đồng thuận.
Dương Thần nghe Mông Đạo Chương giới thiệu đơn giản, trong lòng cũng hiểu rõ đại khái thế giới của Yêu tu, Ma tu này; xem ra bọn họ có chênh lệch không ít với Hồng Mông; xem ra vài vạn năm nữa cũng không khôi phục được nguyên khí.
Hồng Mông tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng không phải khó; nhưng Hồng Hoang cảnh cũng chỉ có thông qua gia tộc Mông gia ở thế tục tiếp xúc với bên ngoài, có thể thấy người trong hai phái Hồng Hoang Môn cẩn thận ra sao.
Sau khi đi vào cung điện phía Tây, Mông Đạo Chương dẫn đoàn người tới trên một đài cao.
Mông Đạo Chương nói cho những người khác lui mới nói với Dương Thần:
- Dương công tử, tôi mang cậu vào gặp tộc trưởng và hội đồng trưởng lão; nhưng mà trước khi vào có thể đưa Linh bảo cho lão hủ để lão hủ dễ ăn nói.
- Gấp cái gì, cái thứ đó không sớm thì muộn sẽ trả có sao đâu, để ở chỗ tôi đây cũng chả mất được. Đã tới bản doanh nhà các người rồi còn không tin tôi sao? Sợ tôi chạy mất ak?
Dương Thần lấy lệ nói.
Nói đùa gì vậy, cho dù không biết công dụng ra sao, nhưng đây cũng là bảo bối, Dương Thần không có ý dễ dàng trả lại, mục đích khi tới đây còn chưa thành đã nghĩ muốn hắn giao ra? Đây không phải tác phong của Dương đại nhân.
Mông Đạo Chương biết tên nhóc này dựa vào tu vi cao mà chơi xấu, sửng sốt nhưng không có cách gì, ngậm bồ hòn làm ngọt đi vào trong cung điện; âm thầm chửi là tên trộm cướp!
Cung điện được xây dựng giống cung điện Potala nhưng được thêm vào khí thế mênh mông, dù sao đây cũng là do tu sĩ kiến tạo. (1)
Đi vào cung điện, dọc theo hành lang đều có tu sĩ Hóa Thần Kỳ thủ vệ, nhìn thấy Mông Đạo Chương tất cả đều hành lễ; có điều thấy cả Dương Thần tỏ vẻ không hiểu nổi.
Mông Đạo Chương vào cửa đã có người thông báo. Trong trung tâm tầng cao nhất của cung điện, phòng hội nghị gia tộc. Tộc trưởng Mông gia cùng mấy vị tộc trưởng quan trọng có mấy chi khác trong Ma môn và các thành viên trong hội trưởng lão chờ đợi ông ta và Dương Thần.
Đi vào phòng hội nghị lớn, Dương Thần phát hiện có trên trăm ánh mắt nhìn vào người mình.
Đây là một cái sân hình tròn rất lớn, ước chừng bảy tám trăm mét vuông; xung quanh bốn phía là các đài cao một tầng, những người ngồi trên đó nhìn xuống dưới rất trang nghiêm.
Trên đài cao, đa số người mặc áo bào đen, nhưng cũng có không ít những người mặc trường bào màu khác ngồi xung quanh.
Nhất là một đài cao trước mặt bắt mắt nhất, có một dãy hơn mười vị Nhược Thủy sơ kỳ ngồi ở đó.
Mà trung tâm là một người đàn ông, đầu để tóc ngắn màu đen, khuôn mặt anh tuấn, dáng người khôi ngô, khoác một tấm áo choàng màu tím có hoa văn màu bạch kim trông rất đặc biệt.
Dương Thần nhíu mày, trước khi vào đã phát hiện có rất nhiều cao thủ bên trong, ít nhất có mười lăm tên Nhược Thủy sơ kỳ trở lên mà người đàn ông mặc áo tím kia có tu vi ít nhất là Thái Thanh Thần Lôi kiếp.
Cũng may, Dương Thần cũng không phát hiện ra ai khác có tu vi cao như thế nếu không mình tới đây sợ sẽ gặp phải nguy hiểm rồi.
- Bẩm báo tộc trưởng, người này là Dương Thần, Linh bảo của tộc ta nằm trên tay hắn. Hắn nói có chuyện quan trọng cần gặp môn chủ cho nên… Tôi dẫn hắn tới.
Mông Đạo Chương cung kính báo cáo.
Người đàn ông mặc áo bào tím gật đầu, nở nụ cười tao nhã:
- Đạo Chương trưởng lão vất vả rồi, mời về vị trí.
Mông Đạo Chương thấy không có ý trách phạt liền phi thân bay về chỗ của mình.
- Tôi tên Mông Tử Kha là đương nhiệm tộc trưởng Mông gia cũng là môn chủ Ma môn trong Hồng Hoang cảnh.
Mông Tử Kha cười dài giới thiệu bản thân với Dương Thần.
Dương Thần khá ngạc nhiên, tính tình tộc trưởng Mông gia thật tốt, thản nhiên nói:
- Tử Kha môn chủ, tôi là ai thì mọi người cũng biết rõ, không giới thiệu nhiều, hôm nay tới đây chủ yếu là…
Không đợi Dương Thần nói hết, một âm thanh bạo lực đã cắt ngang lời hắn.
- Ác tặc! Tục danh tộc trưởng mày cũng dám gọi thẳng hả? Còn không mang Linh bảo giao ra đây.
Một nam tu sĩ trung niên khôi ngô, râu cá trê, từ hàng ghế dài bật dậy chỉ thẳng vào mặt Dương Thần quát.
(1) Cung điện Potala
/1662
|