Cái giây phút mà họng súng lạnh buốt chạm vào thái dương, Lý Mộ Thành vẫn nghĩ mình đang mơ.
Khi từ từ quay đầu lại, nhìn Lý Mộng, kẻ đứng gần mình nhất, thì chỉ nhìn thấy nụ cười nhạt khó nhận ra trên nét mặt dài thượt của Lý Mộng.
Không phải là ảo tưởng, họng súng đích thị là nhắm vào đầu của mình!! Không phải là đầu của Lý Mộ Hoa.
Lý Mộ Thành nhăn nhó, nghiến răng hỏi:
Mày đang lên cơn điên à! Tao bảo mày giết cái thằng của nợ kia! Chứ không bảo mày chĩa súng vào tao.
Tôi không điên, tôi nhận được lệnh, giết chết Lý Mộ Thành, chứ không phải Lý Mộ Hoa.
Lý Mộng hé miệng, lộ ra hàm răng đen kịt của kẻ hút thuốc lâu năm.
Đúng lúc đầu óc Lý Mộ Thanh đang quay cuồng, thì Lý Mộ Hoa ung dung tự tại ho lên hai tiếng:
Ông anh quý mến, thật là cám ơn ông anh, phối hợp cùng với em để cho bộ phim đặc sắc này được kết thúc hoàn chỉnh.
Lý Mộ Thành đột nhiên quay người lại, nhìn nét mặt của Lý Mộ Hoa, mới chỉ nửa phút trước vẫn còn hoảng hốt, hoang mang, đau khổ, thì bây giờ cười vui vẻ, cứ như thể mọi việc là do gã sắp xếp .
Tiếp theo đó, hai tên vệ sĩ đang đứng bên cạnh Lý Mộ Thành, cũng lập tức bước đến bên Lý Mộ Hoa, không nói một lời, thay đổi đối tượng được bảo vệ.
Đúng như tiếng sét ngang tai, làm cho đôi chân Lý Mộ Thành mềm nhũn, lảo đảo lùi lại vài bước, sau đó mới định thần lại, lắc đầu nguầy nguậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không.... Không thể nào... chúng mày.... chúng mày là...
Đúng như ông anh nhìn thấy, Lý Mộng và vệ sĩ của ông anh đều là người của em.
Lý Mộ Hoa cười rạng rỡ, vẫn giữ cái vẻ khiêm tốn hàng ngày của kẻ quân tử rồi nói:
Ông anh thân mến của em, lẽ nào ông anh nghĩ rằng cái màn kịch hoàn hảo thế này là do ông anh nghĩ ra sao? Nếu không phải thằng em này cử Lý Mộng qua phối hợp cùng với ông anh, thì làm sao ông anh có thể theo kịp thằng em, làm sao ông anh có được như ngày hôm nay?
Lý Mộ Thành nuốt từng miếng nước bọt, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy, mồ hôi vãi ra thấm ướt cả áo, hắn ta dần dần hiểu ra, tất cả đều là kế hoạch do Lý Mộ Hoa dày công sắp đặt mấy năm nay! Chỉ có điều hôm nay là ngày chính thức hạ màn mà thôi!
Đến cái nét mặt kinh ngạc lúc nãy của Lý Mộ Hoa, thực ra là gã diễn cho chính y xem! Gã đang bỡn cợt với chính bản thân y.
Bản thân vẫn cứ cho rằng phần thắng đã nắm chắc trong tay, nhưng tất cả chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, rốt cuộc thì y như đang diễn trò hề cho địch thủ xem.
Sự thật quá phũ phàng khiến cho Lý Mộ Thành dường như quên mất việc phải hít thở.
Lý Mộ Hoa chỉnh lại cái áo veston mình đang mặc, khuôn mặt anh tú tràn ngập nụ cười mãn nguyện, đi đến phía trước Lý Mộ Thành, rồi nói:
Thật là đáng tiếc cho ông anh, mấy năm nay phải giả câm giả điếc, nghĩ đủ mọi cách, mọi cơ hội để đoạt lấy công ty và gia sản, thật là vất vả cho anh quá..
Mày, cái đồ súc sinh này…
Lời nói của Lý Mộ Hoa như mũi dao nhọn đâm vào tim Lý Mộ Thành, làm cho đôi mắt hắn ta đỏ ửng, lấy hết sức bình sinh hét lên, đột nhiên bật dậy, muốn xông tới ăn thua với Lý Mộ Hoa!
Nhưng, Lý Mộ Thành chưa kịp chạm vào Lý Mộ Hoa, thì đã bị Lý Mộ Hoa tung ra một đạp trúng ngay mặt.
“Ối”
Lý Mộ Thành bị đá ngã lăn lộn, mắt hoa đầu choáng váng, không thể đứng dậy, nằm trên sàn nhà rên rỉ.
Ông anh yêu quý, lẽ nào ông anh quên mất rằng chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau học taewondo sao? Nhưng tiếc rằng, ông anh chưa bao giờ thắng được thằng em, do đó, ông anh bỏ dở, còn thằng em thì cứ kiên trì tập đến bây giờ, giờ thằng em đã có đai đen rồi, còn ông anh? Chắc cũng quên đánh kiểu gì rồi.. Ông anh nhìn lại mình xem, từ nhỏ đến giờ đã có cái gì bằng thằng em này, có kết cục như ngày hôm này cũng là chính đáng thôi..
Lý Mộ Hoa tức giận nói.
Tâm can Lý Mộ Thành muốn nổ tung, tất cả kế hoạch hắn ta lao tâm khổ tứ vạch ra, vốn nghĩ rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ tất cả những gì bản thân tự hào đều là dã tràng xe cát biển đông.
Cũng giống như một người chấp nhận mọi khó khăn,vượt mọi thử thách leo lên tới thiên đường, nhưng những người xung quanh lại tàn nhẫn nói cho anh ta rằng, anh ta leo sai hướng rồi, đây không phải hướng lên thiên đường mà là lối xuống địa ngục!
Cái bộ dạng hằng ngày cười ha hả của Lý Mộ Thành giờ không còn tồn tại, cái cảm xúc đắc ý, huênh hoang cũng đã tiêu tan, chỉ còn giữ lại trái tim lạnh ngắt, và đôi mắt vô thần.
Kỳ thật ông anh cũng không ngốc ngếch, đúng vậy, vụ đầu tư ba năm trước của ông anh là do thằng em phá đám, dù vậy ông anh cũng chẳng làm gì được? Ông anh chỉ có võ đoán, chẳng có ai cho ông anh bằng chứng. Vài năm nay, ông anh giở điên giở dại để thằng em không đề phòng, nhưng ông anh đã quá coi thường tính nhẫn nại của thằng em ..
Lý Mộ Hoa vừa bước vừa nói:
Lý Mộng là người khi thằng em học đại học đã được sắp xếp làm việc trong nhà mình, mới đầu là làm việc với ba, sau đó là đến ông anh, nhưng trước sau như một, Lý Mộng chỉ nghe lệnh của một mình thằng em mà thôi. Do vậy, ông anh giả ngây giả ngô, cơ bản chẳng có ý nghĩa gì, ông anh nói với Lý Mộng cái gì thằng em này nghe thấy hết, nhớ rõ, tất cả đầu tư, làm ăn, kế hoạch của ông anh đều nằm trong quyền kiểm soát của thằng em, thậm chí nhiều ý kiến quân sư của Lý Mộng cho ông anh đều là thằng em này bày cho Lý Mộng đó.
Mày...
Lý Mộ Thành tay run lẩy bẩy chỉ vào Lý Mộ Hoa:
Mày là đồ ác quỷ.. mày là đồ ác quỷ..
Thằng em không phải là ác quỷ, thằng em chỉ là biết cách bày binh bố trận hơn ông anh mà thôi. Tất nhiên điều đó có nghĩa là thằng em còn thích hợp hơn ông anh trong việc tiếp quản Mộ Vân và tài sản nhà họ Lý..
Lý Mộ Hoa nhẹ nhàng trả lời:
Ông anh biết không, ngoài Lý Mộng ra, thì những người bên cạnh ông già nhà mình đến tám mươi phần trăm là do thằng em sắp xếp, do vậy lúc đầu ông già không cho Lý Mộng theo anh, thì cũng có một thằng “Lý Mộng” khác xuất hiện. Cơ hội thắng lợi của ông anh chỉ là đếm trên đầu ngón tay thôi, còn về ông anh muốn tìm trợ thủ, thì càng dễ dàng cho thằng em giúp ông anh tìm.
Lý Mộ Thành cuối cùng cũng hiểu ra bản thân mình với cái thằng em, bụng đầy thù hận này có gì khác biệt rồi, lúc này điều nghĩ tới duy nhất là còn có thể bảo toàn mạng sống của mình hay không, liền hỏi dò:
Mày bây giờ muốn làm gì tao?
Làm gì?
Lý Mộ Hoa cười lớn, như thể vừa được nghe câu truyện cười hay nhất:
Ông anh nói xem làm cái gì, tất nhiên là làm cái việc mà ông anh muốn làm với thằng em.
Mày... mày muốn giết tao!?
Lý Mộ Thành sợ đến nỗi hai chân khụy xuống, toàn thân run cầm cập
Lý Mộ Hoa nhìn hắn ta bằng con mắt khinh bỉ:
Đúng là đồ nhát gan, cái loại người không dám đối mặt với thất bại, người như vậy không xứng là đối thủ của ta. Thằng em cũng rõ ràng thông báo cho ông anh rằng, ông anh phải chết, sau khi ông anh chết, thằng em có thể đổ mọi tội lỗi lên nhà họ Hứa. Như vậy Ngọc Lôi và Trường Lâm sẽ đứng về phía thằng em một cách tuyệt đối, và đối đầu với nhà họ Hứa ở Trung Hải, như vậy liên minh của thằng em sẽ bền vững. Do vậy nói, ông anh thân mến của em ạ, hôm nay em đến đây không phải để giao tiền cho ông anh, mà là đến để lấy mạng ông anh...
Lý Mộ Thành cảm nhận được sát khi được từ đôi mắt của Lý Mộ Hoa, cảm nhận rằng tính mạng mình đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn ta lấy hết sức bình sinh hét lên một tiếng, bật người dậy, chạy ngược về sau.
Lý Mộ Hoa từ từ đi đến bên cạnh Lý Mộng, giơ tay ra hiệu cho Lý Mộng đưa súng cho hắn ta.
Kiếp sau tốt nhất mày đừng làm người, mày chỉ thích hợp làm một con lợn ngốc ngếch.
Lý Mộ Hoa giương súng, ngắm thẳng vào lưng Lý Mộ Thành, lúc này đang chạy thục mạng, rồi bóp cò...
“ Pằng”
Từ nòng súng phát ra tia lửa sáng lóe, viên đạn bay vèo ra.
Từ cái bóng đang thục mạng chạy trốn ấy phun ra một luồng máu, bắn tung tóe lên nền xi măng ngay gần đó, bụi bay mù mịt.
“Loảng xoảng Loảng xoảng”
Đột nhiên, một đoạn ống thép từ tầng hai khu nhà kho rơi xuống đất, phát ra tiếng kim loại lăn tròn trên đất.
Ai ở trên đó?
Lý Mộ Hoa, Lý Mộng và ba thằng vệ sĩ cùng lúc phát hiện ra còn có người khác ở đấy, nhìn về hướng ống thép bị rơi xuống.
Từ lối đi chật hẹp ở cầu thang tầng hai, Dương Thần đỡ lấy Mạc Thiện Ny đang run sợ, thở dài một tiếng.
Tất cả sự việc vừa xảy ra, đều bị hai người bọn họ chứng kiến hết, chỉ đến khi nhìn thấy Lý Mộ Hoa nổ súng, Mạc Thiện Ny lần đầu tiên nhìn thấy cảnh giết người, quá hoảng sợ, một chân không cẩn thận vận động hơi mạnh đạp vào cái ống thép bỏ không đó, nên hai người mới bị bại lộ.
Này, anh hai Lý, đừng sợ hãi, là chúng tôi đây.
Dương Thần lập tức lên tiếng chào hỏi Lý Mộ Hoa, kéo tay Mạc Thiện Ny, tìm đường đi xuống tầng một.
Mạc Thiện Ny dù có mạnh mẽ đến đâu vẫn là phận con gái, nhìn thấy cảnh anh em tàn sát lẫn nhau, cảnh súng đạn, cảnh đầu rơi máu chảy, thần người ra, cứ mặc cho Dương Thần kéo xuống tầng một.
Lý Mộ Hoa nhíu mày, trong đầu lóe lên những ý nghĩ phức tạp.
Ngài Dương, cô Mạc, mọi người có thể giải thích xem, tại sao mọi người lại có mặt tại đây?
Lý Mộ Hoa không nao núng, lập tức bình tĩnh lại rồi nói.
Dương Thần đẩy Mạc Thiện Ny về phía sau lưng mình, tiến về phía Lý Mộ Hoa khoảng mười mét rồi dừng lại, vừa đứng lại liền vui vẻ cười đáp:
Đó là lo lắng cho sự an toàn của anh, anh luôn tốt với chúng tôi, dẫn chúng tôi đi chơi bời, ăn uống, thì chúng tôi cũng không thể để thấy chết mà không cứu? Thế nên liền đi theo anh.
Lý Mộng từ phía sau lưng Lý Mộ Hoa thì thầm nói: “ Ông hai, hai người này nhất định là đã nhìn thấy hết rồi, không thể giữ lại được!
Lý Mộ Hoa nhau mày, ánh mắt trở lên lạnh lùng rồi nói:
Ngài Dương, thật là cám ơn ý tốt của anh. Nhưng hình như anh đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi.
Cái này…
Dương Thần gãi gãi mũi, dáng vẻ ngại ngùng nói:
Hay là chúng ta thương lượng một chút, tôi cũng không muốn làm ầm ĩ lên, dù sao chúng ta vẫn còn phải hợp tác mà, huống hồ đây là chuyện riêng nhà các anh, chúng tôi không cần can thiệp vào. Thôi thì tôi và cô Mạc coi như chưa nhìn thấy gì, còn các anh thì coi như chưa gặp chúng tôi ở đây, cần làm gì cứ làm tiếp, như vậy ai cũng thấy thoải mái, anh thấy sao?
Ha ha!
Lý Mộ Hoa cười khẩy đáp:
Ngài Dương thật hài hước, nhìn thấy là nhìn thấy, sao có thể coi như chưa thấy được? Trên đời này kẻ giữ bí mật tốt nhất chỉ có người chết mà thôi!
Nghe thấy Lý Mộ Hoa nói muốn giết hai người, Mạc Thiện Ny lúc này ở sau lưng Dương Thần lại không thấy sợ hãi nữa, cảm thấy khinh bỉ nói:
Lý Mộ Hoa! Bản thân anh điên khùng, giết anh ruột của mình còn ra vẻ quân tử, lại còn không chịu thừa nhận, anh sẽ không được sống yên ổn đâu!
Khi từ từ quay đầu lại, nhìn Lý Mộng, kẻ đứng gần mình nhất, thì chỉ nhìn thấy nụ cười nhạt khó nhận ra trên nét mặt dài thượt của Lý Mộng.
Không phải là ảo tưởng, họng súng đích thị là nhắm vào đầu của mình!! Không phải là đầu của Lý Mộ Hoa.
Lý Mộ Thành nhăn nhó, nghiến răng hỏi:
Mày đang lên cơn điên à! Tao bảo mày giết cái thằng của nợ kia! Chứ không bảo mày chĩa súng vào tao.
Tôi không điên, tôi nhận được lệnh, giết chết Lý Mộ Thành, chứ không phải Lý Mộ Hoa.
Lý Mộng hé miệng, lộ ra hàm răng đen kịt của kẻ hút thuốc lâu năm.
Đúng lúc đầu óc Lý Mộ Thanh đang quay cuồng, thì Lý Mộ Hoa ung dung tự tại ho lên hai tiếng:
Ông anh quý mến, thật là cám ơn ông anh, phối hợp cùng với em để cho bộ phim đặc sắc này được kết thúc hoàn chỉnh.
Lý Mộ Thành đột nhiên quay người lại, nhìn nét mặt của Lý Mộ Hoa, mới chỉ nửa phút trước vẫn còn hoảng hốt, hoang mang, đau khổ, thì bây giờ cười vui vẻ, cứ như thể mọi việc là do gã sắp xếp .
Tiếp theo đó, hai tên vệ sĩ đang đứng bên cạnh Lý Mộ Thành, cũng lập tức bước đến bên Lý Mộ Hoa, không nói một lời, thay đổi đối tượng được bảo vệ.
Đúng như tiếng sét ngang tai, làm cho đôi chân Lý Mộ Thành mềm nhũn, lảo đảo lùi lại vài bước, sau đó mới định thần lại, lắc đầu nguầy nguậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không.... Không thể nào... chúng mày.... chúng mày là...
Đúng như ông anh nhìn thấy, Lý Mộng và vệ sĩ của ông anh đều là người của em.
Lý Mộ Hoa cười rạng rỡ, vẫn giữ cái vẻ khiêm tốn hàng ngày của kẻ quân tử rồi nói:
Ông anh thân mến của em, lẽ nào ông anh nghĩ rằng cái màn kịch hoàn hảo thế này là do ông anh nghĩ ra sao? Nếu không phải thằng em này cử Lý Mộng qua phối hợp cùng với ông anh, thì làm sao ông anh có thể theo kịp thằng em, làm sao ông anh có được như ngày hôm nay?
Lý Mộ Thành nuốt từng miếng nước bọt, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy, mồ hôi vãi ra thấm ướt cả áo, hắn ta dần dần hiểu ra, tất cả đều là kế hoạch do Lý Mộ Hoa dày công sắp đặt mấy năm nay! Chỉ có điều hôm nay là ngày chính thức hạ màn mà thôi!
Đến cái nét mặt kinh ngạc lúc nãy của Lý Mộ Hoa, thực ra là gã diễn cho chính y xem! Gã đang bỡn cợt với chính bản thân y.
Bản thân vẫn cứ cho rằng phần thắng đã nắm chắc trong tay, nhưng tất cả chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, rốt cuộc thì y như đang diễn trò hề cho địch thủ xem.
Sự thật quá phũ phàng khiến cho Lý Mộ Thành dường như quên mất việc phải hít thở.
Lý Mộ Hoa chỉnh lại cái áo veston mình đang mặc, khuôn mặt anh tú tràn ngập nụ cười mãn nguyện, đi đến phía trước Lý Mộ Thành, rồi nói:
Thật là đáng tiếc cho ông anh, mấy năm nay phải giả câm giả điếc, nghĩ đủ mọi cách, mọi cơ hội để đoạt lấy công ty và gia sản, thật là vất vả cho anh quá..
Mày, cái đồ súc sinh này…
Lời nói của Lý Mộ Hoa như mũi dao nhọn đâm vào tim Lý Mộ Thành, làm cho đôi mắt hắn ta đỏ ửng, lấy hết sức bình sinh hét lên, đột nhiên bật dậy, muốn xông tới ăn thua với Lý Mộ Hoa!
Nhưng, Lý Mộ Thành chưa kịp chạm vào Lý Mộ Hoa, thì đã bị Lý Mộ Hoa tung ra một đạp trúng ngay mặt.
“Ối”
Lý Mộ Thành bị đá ngã lăn lộn, mắt hoa đầu choáng váng, không thể đứng dậy, nằm trên sàn nhà rên rỉ.
Ông anh yêu quý, lẽ nào ông anh quên mất rằng chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau học taewondo sao? Nhưng tiếc rằng, ông anh chưa bao giờ thắng được thằng em, do đó, ông anh bỏ dở, còn thằng em thì cứ kiên trì tập đến bây giờ, giờ thằng em đã có đai đen rồi, còn ông anh? Chắc cũng quên đánh kiểu gì rồi.. Ông anh nhìn lại mình xem, từ nhỏ đến giờ đã có cái gì bằng thằng em này, có kết cục như ngày hôm này cũng là chính đáng thôi..
Lý Mộ Hoa tức giận nói.
Tâm can Lý Mộ Thành muốn nổ tung, tất cả kế hoạch hắn ta lao tâm khổ tứ vạch ra, vốn nghĩ rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ tất cả những gì bản thân tự hào đều là dã tràng xe cát biển đông.
Cũng giống như một người chấp nhận mọi khó khăn,vượt mọi thử thách leo lên tới thiên đường, nhưng những người xung quanh lại tàn nhẫn nói cho anh ta rằng, anh ta leo sai hướng rồi, đây không phải hướng lên thiên đường mà là lối xuống địa ngục!
Cái bộ dạng hằng ngày cười ha hả của Lý Mộ Thành giờ không còn tồn tại, cái cảm xúc đắc ý, huênh hoang cũng đã tiêu tan, chỉ còn giữ lại trái tim lạnh ngắt, và đôi mắt vô thần.
Kỳ thật ông anh cũng không ngốc ngếch, đúng vậy, vụ đầu tư ba năm trước của ông anh là do thằng em phá đám, dù vậy ông anh cũng chẳng làm gì được? Ông anh chỉ có võ đoán, chẳng có ai cho ông anh bằng chứng. Vài năm nay, ông anh giở điên giở dại để thằng em không đề phòng, nhưng ông anh đã quá coi thường tính nhẫn nại của thằng em ..
Lý Mộ Hoa vừa bước vừa nói:
Lý Mộng là người khi thằng em học đại học đã được sắp xếp làm việc trong nhà mình, mới đầu là làm việc với ba, sau đó là đến ông anh, nhưng trước sau như một, Lý Mộng chỉ nghe lệnh của một mình thằng em mà thôi. Do vậy, ông anh giả ngây giả ngô, cơ bản chẳng có ý nghĩa gì, ông anh nói với Lý Mộng cái gì thằng em này nghe thấy hết, nhớ rõ, tất cả đầu tư, làm ăn, kế hoạch của ông anh đều nằm trong quyền kiểm soát của thằng em, thậm chí nhiều ý kiến quân sư của Lý Mộng cho ông anh đều là thằng em này bày cho Lý Mộng đó.
Mày...
Lý Mộ Thành tay run lẩy bẩy chỉ vào Lý Mộ Hoa:
Mày là đồ ác quỷ.. mày là đồ ác quỷ..
Thằng em không phải là ác quỷ, thằng em chỉ là biết cách bày binh bố trận hơn ông anh mà thôi. Tất nhiên điều đó có nghĩa là thằng em còn thích hợp hơn ông anh trong việc tiếp quản Mộ Vân và tài sản nhà họ Lý..
Lý Mộ Hoa nhẹ nhàng trả lời:
Ông anh biết không, ngoài Lý Mộng ra, thì những người bên cạnh ông già nhà mình đến tám mươi phần trăm là do thằng em sắp xếp, do vậy lúc đầu ông già không cho Lý Mộng theo anh, thì cũng có một thằng “Lý Mộng” khác xuất hiện. Cơ hội thắng lợi của ông anh chỉ là đếm trên đầu ngón tay thôi, còn về ông anh muốn tìm trợ thủ, thì càng dễ dàng cho thằng em giúp ông anh tìm.
Lý Mộ Thành cuối cùng cũng hiểu ra bản thân mình với cái thằng em, bụng đầy thù hận này có gì khác biệt rồi, lúc này điều nghĩ tới duy nhất là còn có thể bảo toàn mạng sống của mình hay không, liền hỏi dò:
Mày bây giờ muốn làm gì tao?
Làm gì?
Lý Mộ Hoa cười lớn, như thể vừa được nghe câu truyện cười hay nhất:
Ông anh nói xem làm cái gì, tất nhiên là làm cái việc mà ông anh muốn làm với thằng em.
Mày... mày muốn giết tao!?
Lý Mộ Thành sợ đến nỗi hai chân khụy xuống, toàn thân run cầm cập
Lý Mộ Hoa nhìn hắn ta bằng con mắt khinh bỉ:
Đúng là đồ nhát gan, cái loại người không dám đối mặt với thất bại, người như vậy không xứng là đối thủ của ta. Thằng em cũng rõ ràng thông báo cho ông anh rằng, ông anh phải chết, sau khi ông anh chết, thằng em có thể đổ mọi tội lỗi lên nhà họ Hứa. Như vậy Ngọc Lôi và Trường Lâm sẽ đứng về phía thằng em một cách tuyệt đối, và đối đầu với nhà họ Hứa ở Trung Hải, như vậy liên minh của thằng em sẽ bền vững. Do vậy nói, ông anh thân mến của em ạ, hôm nay em đến đây không phải để giao tiền cho ông anh, mà là đến để lấy mạng ông anh...
Lý Mộ Thành cảm nhận được sát khi được từ đôi mắt của Lý Mộ Hoa, cảm nhận rằng tính mạng mình đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn ta lấy hết sức bình sinh hét lên một tiếng, bật người dậy, chạy ngược về sau.
Lý Mộ Hoa từ từ đi đến bên cạnh Lý Mộng, giơ tay ra hiệu cho Lý Mộng đưa súng cho hắn ta.
Kiếp sau tốt nhất mày đừng làm người, mày chỉ thích hợp làm một con lợn ngốc ngếch.
Lý Mộ Hoa giương súng, ngắm thẳng vào lưng Lý Mộ Thành, lúc này đang chạy thục mạng, rồi bóp cò...
“ Pằng”
Từ nòng súng phát ra tia lửa sáng lóe, viên đạn bay vèo ra.
Từ cái bóng đang thục mạng chạy trốn ấy phun ra một luồng máu, bắn tung tóe lên nền xi măng ngay gần đó, bụi bay mù mịt.
“Loảng xoảng Loảng xoảng”
Đột nhiên, một đoạn ống thép từ tầng hai khu nhà kho rơi xuống đất, phát ra tiếng kim loại lăn tròn trên đất.
Ai ở trên đó?
Lý Mộ Hoa, Lý Mộng và ba thằng vệ sĩ cùng lúc phát hiện ra còn có người khác ở đấy, nhìn về hướng ống thép bị rơi xuống.
Từ lối đi chật hẹp ở cầu thang tầng hai, Dương Thần đỡ lấy Mạc Thiện Ny đang run sợ, thở dài một tiếng.
Tất cả sự việc vừa xảy ra, đều bị hai người bọn họ chứng kiến hết, chỉ đến khi nhìn thấy Lý Mộ Hoa nổ súng, Mạc Thiện Ny lần đầu tiên nhìn thấy cảnh giết người, quá hoảng sợ, một chân không cẩn thận vận động hơi mạnh đạp vào cái ống thép bỏ không đó, nên hai người mới bị bại lộ.
Này, anh hai Lý, đừng sợ hãi, là chúng tôi đây.
Dương Thần lập tức lên tiếng chào hỏi Lý Mộ Hoa, kéo tay Mạc Thiện Ny, tìm đường đi xuống tầng một.
Mạc Thiện Ny dù có mạnh mẽ đến đâu vẫn là phận con gái, nhìn thấy cảnh anh em tàn sát lẫn nhau, cảnh súng đạn, cảnh đầu rơi máu chảy, thần người ra, cứ mặc cho Dương Thần kéo xuống tầng một.
Lý Mộ Hoa nhíu mày, trong đầu lóe lên những ý nghĩ phức tạp.
Ngài Dương, cô Mạc, mọi người có thể giải thích xem, tại sao mọi người lại có mặt tại đây?
Lý Mộ Hoa không nao núng, lập tức bình tĩnh lại rồi nói.
Dương Thần đẩy Mạc Thiện Ny về phía sau lưng mình, tiến về phía Lý Mộ Hoa khoảng mười mét rồi dừng lại, vừa đứng lại liền vui vẻ cười đáp:
Đó là lo lắng cho sự an toàn của anh, anh luôn tốt với chúng tôi, dẫn chúng tôi đi chơi bời, ăn uống, thì chúng tôi cũng không thể để thấy chết mà không cứu? Thế nên liền đi theo anh.
Lý Mộng từ phía sau lưng Lý Mộ Hoa thì thầm nói: “ Ông hai, hai người này nhất định là đã nhìn thấy hết rồi, không thể giữ lại được!
Lý Mộ Hoa nhau mày, ánh mắt trở lên lạnh lùng rồi nói:
Ngài Dương, thật là cám ơn ý tốt của anh. Nhưng hình như anh đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi.
Cái này…
Dương Thần gãi gãi mũi, dáng vẻ ngại ngùng nói:
Hay là chúng ta thương lượng một chút, tôi cũng không muốn làm ầm ĩ lên, dù sao chúng ta vẫn còn phải hợp tác mà, huống hồ đây là chuyện riêng nhà các anh, chúng tôi không cần can thiệp vào. Thôi thì tôi và cô Mạc coi như chưa nhìn thấy gì, còn các anh thì coi như chưa gặp chúng tôi ở đây, cần làm gì cứ làm tiếp, như vậy ai cũng thấy thoải mái, anh thấy sao?
Ha ha!
Lý Mộ Hoa cười khẩy đáp:
Ngài Dương thật hài hước, nhìn thấy là nhìn thấy, sao có thể coi như chưa thấy được? Trên đời này kẻ giữ bí mật tốt nhất chỉ có người chết mà thôi!
Nghe thấy Lý Mộ Hoa nói muốn giết hai người, Mạc Thiện Ny lúc này ở sau lưng Dương Thần lại không thấy sợ hãi nữa, cảm thấy khinh bỉ nói:
Lý Mộ Hoa! Bản thân anh điên khùng, giết anh ruột của mình còn ra vẻ quân tử, lại còn không chịu thừa nhận, anh sẽ không được sống yên ổn đâu!
/1662
|