Yến Phi Vân có hiểu biết rộng, tuy tu sĩ này đã thay đổi hoàn toàn. Quần áo rách rưới, đen thùi lủi như than củi nhưng vẫn có thể nhận ra đây là nhị gia Ninh gia Ninh Chính Cương.
- Ninh Chính Cương! Anh bị sao thế!
Yến Phi Vân nhào tới bên người Ninh Chính Cương, vội vàng hỏi.
- Nhanh…. Nhanh…
Ninh Chính Cương khó khăn đưa tay lên nắm lấy tay Yến Phi Vân, môi khẽ nhúc nhích:
- Nói cho anh cả tôi biết… Dương Thần… Dương Thần đã giết tới cửa Ninh… Ninh gia rồi…
Yến Phi Vân cùng các tu sĩ Hồng Mông há mồm trợn mắt, bọn họ đều biết Dương Thần cùng các gia tộc ẩn thế giương cung bạt kiếm với nhau, nhưng không ngờ tới mức này, tên điên đơn thương độc mã giết tới rồi!
Xem ra Ninh Chính Cương sắp không xong rồi, nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược chữa thương trung phẩm, thứ này thật sự là bảo bối nhưng lúc cấp bách không thể tiết kiệm được.
Cầm lấy linh dược đút vào miệng Ninh Chính Cương, lại truyền qua một ít chân nguyên, cuối cùng cứu lại kinh mạch Ninh Chính Cương một chút, giúp gã tạm thời giữ được tính mạng.
Ánh mắt Ninh Chính Cương có điểm thanh tỉnh, khí lực nhiều hơn chút ít.
Một tay Yến Phi Vân nâng gã dậy:
- Đi! Tôi dẫn anh đi Thiên Khung đảo tìm cha tôi cùng mọi người!
Sau đó, phân phó vài tên tu sĩ khác:
- Các người đi thông báo cho mấy người Ninh gia chủ! Nhanh!
Trong nháy mắt, bầu không khí khẩn trương bao trùm lên mọi người; các tu sĩ Hồng Mông bốn phía bắt đầu chạy nhanh đi thông báo sự việc.
Yên Phi Vân mang theo Ninh Chính Cương lên Thiên Khung đảo, tới phòng nghị sự, cùng lúc đó Ninh Chính Phong và Lạc Thiên Thu cũng đi lên.
Nhìn thấy tình cảnh của Ninh Chính Cương, ánh mắt Ninh Chính Phong giận dữ vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, các trưởng lão Thiên giai ngạc nhiên không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Ninh Chính Cương thở gấp, kể lại chuyện một cách đơn giản, khiến cho toàn trường lặng ngắt như tờ, thở ra một ngụm khí lạnh.
Hóa ra, tầm mười lăm phút trước, Dương Thần xuất hiện trên không lãnh địa Ninh gia.
Khi thủ vệ phát hiện Dương Thần, Dương Thần không nói lời nào, liền điên cuồng giết chóc, các loại Nghiệp Hoả, Minh Thủy, Nhược Thủy, Tử Hỏa, Lam Hỏa, Ám Hỏa, vô số công kích sặc sỡ khiến các tu sĩ Ninh gia chết không nhắm mắt.
Thấy tình huống không ổn, dưới sự thúc dục của mấy vị thái thựợng trưởng lão Nhược Thủy kỳ ở lại giữ nhà Ninh Chính Cương chạy tới Hồng Mông thông báo.
Nếu không phải bốn vị thái thượng trưởng lão gian khổ chống đỡ, một vị trong đó lại có trong tay Tiên khí hạ phẩm, thì Ninh Chính Cương cũng không có cách nào chạy khỏi bàn tay Dương Thần.
Dù vậy, Ninh Chính Phong vẫn bị dính một ít Tử Hoả, thương thế rất nghiêm trọng thiếu chút nữa chưa tới được Hồng Mông đã chết dọc đường.
- Chết tiệt! Tại sao Dương Thần lại tấn công Ninh gia chúng ta trước!
Ninh Chính Phong chửi ầm lên, không dám tưởng tượng quẫn cảnh gia tộc bây giờ.
Tiêu Mạnh Vu đột nhiên cau mày nói:
- Ninh Chính Phong, ông có ý gì, nhất định phải là Tiêu gia chúng ta bị diệt trước phải không?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Các người cùng hắn kết ân oán sống chết rồi!
Ninh Chính Phong quát.
- Đừng ồn nữa….
Lạc Thiên Thu quát lớn, cắt đứt tiếng hai nguời, cau mày, lạnh giọng nói:
- Đủ rồi! Bây giờ không phải lúc chúng ta lục đục với nhau!
- Dương Thần tới Ninh gia đầu tiên, lý do rất đơn giản, bởi hắn từ hải ngoại bay tới; Ninh gia so với Lạc gia và Tiêu gia gần hơn nhiều…
- Cái gì?
Ninh Chính Phong và Tiêu Mạnh Vu giật mình, nghĩ lại hình như là thế.
Theo hướng Tây Nam, ở Nam bộ Huyễn cảnh là Ninh gia, là gia tộc ẩn thế thứ nhất.
Lạc Thiên Thu trầm giọng, nói lớn với các vị trưởng lão Thiên giai:
- Các vị trưởng lão Thiên giai! Bây giờ còn là lúc các vị do dự sao?
- Dương Thần tới Ninh gia đầu tiên mà không phải Lạc gia, Tiêu gia chúng tôi chỉ có thể nói lên một điều, hắn đã quyết tâm phải dệt trừ ba đại gia tộc ẩn thế, nên hắn không quan tâm kẻ nào thù sâu, kẻ nào thù cạn cả!
- Với tính cách lạm sát người vô tội như hắn, tên côn đồ điên khùng, các vị nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho Hồng Mông sao? Hay là muốn đợi ba đại gia tộc ẩn thế chúng tôi rơi vào tay giặc, các vị nghĩ có cơ hội chiến thắng Dương Thần?
- Đừng quên! Trên tay hắn có Hỗn Độn đỉnh! Chỉ có một biệt pháp duy nhất chiến thắng Hỗn độn - lực lượng tuyệt đối trấn áp, được ăn cả ngã về không! Nếu để nó ăn càng nhiều tu sĩ, nó càng ngày càng khó đối phó!
Thần sắc các trưởng lão Thiên giai đều trở nên lo lắng, tứ đại trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau, dường như có quyết định.
Ninh Chính Phong mãnh liệt nhớ ra điều gì, vội hỏi Ninh Chính Cương:
- Nhị đệ, tam muội đâu? Nó có chiến với Dương Thần.
- Không… Tam muội nó…
Ninh Chính Cương uể oải:
- Không biết nó đi đâu, không thấy bóng dáng của nó ở đâu cả.
- Cái… Cái gì? Lúc gia tộc tồn vong lại không thấy bóng dáng đâu?
Mặt Ninh Chính Phong xanh mét, giận không biết làm cái gì cho phải.
Không khí toàn trường trở nên ngưng trọng; lúc này Yến Vô Trần cùng vài vị trưởng lão gật đầu mạnh.
- Tốt, tôi vì giúp đỡ chính nghĩa, diệt trừ yêu tà, bỏ qua thành kiến, cùng các cao thủ gia tộc ẩn thế hợp sức tru sát ác tặc Dương Thần.
Yến Vô Trần cao giọng nói.
Trong mắt Lạc Thiên Thu bắn ra tinh quang, nói:
- Một khi đã vậy, không thể chậm trễ, chúng ta nhanh triệu tập cao thủ cùng nhau tới Ninh gia.
- A Di Đà Phật…
Viêm Vân pháp sư nói:
- Hành động lần này, lão nạp không thể đi cùng; lão nạp mang các đệ tử bày ra Kim Cương Phục Ma đại trận, thủ hộ Hồng Mông tránh một số kẻ xấu thừa cơ mà vào, mong các vị tộc trưởng thứ lỗi.
- Pháp sư nói quá lời, tôi có thể hiểu.
Viêm Vân pháp sư không cùng đi tuy thiếu đi trợ lực lớn nhất, nhưng có ba trong thập đại cao thủ trong số các trưởng lão, cùng các trưởng lão Thiên giai xuất động, cũng đã đủ. Mấy người Lạc Thiên Thu cũng không cưỡng cầu.
….
Cùng lúc đó, tại dải đất trung tâm Bắc Cực.
Trên cánh đồng băng tuyết mênh mông, một cảnh tượng bao la, hùng vĩ, đẹp đẽ, lặng yên mà giận dữ phóng lên.
Đó là một gốc cây cực lớn không thể tưởng tượng nổi, một gốc đại thụ màu hoàng kim phá mặt băng mà ra, đâm thẳng lên trời.
Cự mộc màu vàng kim, chỉ tính riêng thân cây chu vi vượt qua ngàn mét, rễ cây kéo dài, đâm vào Bắc Băng Dương sâu không thấy đáy; rễ cây không biết dài từng nào.
Tán cây rộng gần vạn mét, như ngọn lửa che khuất cả bầu trời; cành cây vươn ra, những phiến lá lay động lóe ra màu vàng.
Mỗi một lá cây vàng óng ánh, lóe ra hào quang như mặt trời, so với máy bay trở khách thông thường còn lớn hơn.
Trên cự mộc, bất kể là thân cây, cành cây hay lá đều có những văn tự cổ quái, khó hiểu; văn tự không ngừng xoay tròn, di chuyển giống như tinh linh nhảy múa tại đó.
Cách cự mộc khoảng mười km có một vòng phòng hộ màu vàng nhạt lập lòe bao quanh.
Vòng phòng hộ kín kẽ không có khe hở lại có thể không ngừng tuần hoàn hội tụ năng lượng mặt trời lại đây cho cực mộc không ngừng hấp thu chuyển hóa sử dụng.
Chỗ giải đất trung tâm, trên tán cây, một khu vực quang mang chói mắt, có thân ảnh một nam một nữ lơ lửng trên không
Phân biệt nam nữ là hào quang màu vàng sáng và vàng nhạt, nhìn kỹ có thể thấy nguồn sáng phát ra từ phần đầu họ.
Sau khi hấp thu năng lượng cự mộc vào thân thể, lại từ phần đầu hai người phóng ra loại năng lượng khác, không ngừng rót vào khu vực trung tâm cự mộc.
Trung tâm tán cây, một đoàn màu vàng nhạt ẩn chứa sức sống bừng bừng, dần dần lớn mạnh.
Nơi đâên lành và tĩnh mịch, đột nhiên có hai thân ảnh tiến vào; cũng là một nam một nữ. Nam mặc một thân lễ phục màu đen, khuôn mặt âm tà; nữ mặc một thân áo vân tụ thanh sam, phiêu nhiên như tiên.
Hai người nam nữ đang tiến hành chuyển hóa năng lượng, xoay người nhìn sang, nhìn vào người tới, không có gì ngạc nhiên, rất bình tĩnh.
- Vất vả hai người quá nhỉ, Ares và Aphrodite, người đàn bà kia cũng thật ti tiện sao lại chỉ để hai người tới đây trợ giúp Đại Địa chi thụ khôi phục, không thấy mệt sao.
Cô gái áo xanh mang theo vài phần ngạo khí cười dài, là Ninh Nhược Trúc; mà đôi nam nữ là hai người lúc trước không xuất hiện Ares và Christine.
Lông mày kẻ đen của Christine chau lại, ưu nhã buông mái tóc vàng vừa cắt tỉa xuống, động tác đơn giản lại như của ngàn vạn mỹ nhân trong tranh, khẽ thở dài nói:
- Lâu quá rồi, rốt cục cô cũng đồng ý xuất hiện sao.
- Chúng tôi vẫn còn tưởng, cô vẫn muốn giấu đầu hở đuôi, để Hermes làm người phát ngôn chứ. Hơn ba nghìn năm không gặp rồi, Hera.
Ninh Nhược Trúc hóa ra là Thiên Hậu Hera, cô ta cời khanh khách:
- Tôi cũng không có ý chạy trốn, chẳng qua là… không có hứng ra mặt thôi.
- Uhm… Nhưng bây giờ lại khác, không ngờ con đàn bà kia điên mất rồi, thật sự dùng trái tim Gaia, trồng Đại Địa chi thụ một lần nữa.
- Ninh Chính Cương! Anh bị sao thế!
Yến Phi Vân nhào tới bên người Ninh Chính Cương, vội vàng hỏi.
- Nhanh…. Nhanh…
Ninh Chính Cương khó khăn đưa tay lên nắm lấy tay Yến Phi Vân, môi khẽ nhúc nhích:
- Nói cho anh cả tôi biết… Dương Thần… Dương Thần đã giết tới cửa Ninh… Ninh gia rồi…
Yến Phi Vân cùng các tu sĩ Hồng Mông há mồm trợn mắt, bọn họ đều biết Dương Thần cùng các gia tộc ẩn thế giương cung bạt kiếm với nhau, nhưng không ngờ tới mức này, tên điên đơn thương độc mã giết tới rồi!
Xem ra Ninh Chính Cương sắp không xong rồi, nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược chữa thương trung phẩm, thứ này thật sự là bảo bối nhưng lúc cấp bách không thể tiết kiệm được.
Cầm lấy linh dược đút vào miệng Ninh Chính Cương, lại truyền qua một ít chân nguyên, cuối cùng cứu lại kinh mạch Ninh Chính Cương một chút, giúp gã tạm thời giữ được tính mạng.
Ánh mắt Ninh Chính Cương có điểm thanh tỉnh, khí lực nhiều hơn chút ít.
Một tay Yến Phi Vân nâng gã dậy:
- Đi! Tôi dẫn anh đi Thiên Khung đảo tìm cha tôi cùng mọi người!
Sau đó, phân phó vài tên tu sĩ khác:
- Các người đi thông báo cho mấy người Ninh gia chủ! Nhanh!
Trong nháy mắt, bầu không khí khẩn trương bao trùm lên mọi người; các tu sĩ Hồng Mông bốn phía bắt đầu chạy nhanh đi thông báo sự việc.
Yên Phi Vân mang theo Ninh Chính Cương lên Thiên Khung đảo, tới phòng nghị sự, cùng lúc đó Ninh Chính Phong và Lạc Thiên Thu cũng đi lên.
Nhìn thấy tình cảnh của Ninh Chính Cương, ánh mắt Ninh Chính Phong giận dữ vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, các trưởng lão Thiên giai ngạc nhiên không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Ninh Chính Cương thở gấp, kể lại chuyện một cách đơn giản, khiến cho toàn trường lặng ngắt như tờ, thở ra một ngụm khí lạnh.
Hóa ra, tầm mười lăm phút trước, Dương Thần xuất hiện trên không lãnh địa Ninh gia.
Khi thủ vệ phát hiện Dương Thần, Dương Thần không nói lời nào, liền điên cuồng giết chóc, các loại Nghiệp Hoả, Minh Thủy, Nhược Thủy, Tử Hỏa, Lam Hỏa, Ám Hỏa, vô số công kích sặc sỡ khiến các tu sĩ Ninh gia chết không nhắm mắt.
Thấy tình huống không ổn, dưới sự thúc dục của mấy vị thái thựợng trưởng lão Nhược Thủy kỳ ở lại giữ nhà Ninh Chính Cương chạy tới Hồng Mông thông báo.
Nếu không phải bốn vị thái thượng trưởng lão gian khổ chống đỡ, một vị trong đó lại có trong tay Tiên khí hạ phẩm, thì Ninh Chính Cương cũng không có cách nào chạy khỏi bàn tay Dương Thần.
Dù vậy, Ninh Chính Phong vẫn bị dính một ít Tử Hoả, thương thế rất nghiêm trọng thiếu chút nữa chưa tới được Hồng Mông đã chết dọc đường.
- Chết tiệt! Tại sao Dương Thần lại tấn công Ninh gia chúng ta trước!
Ninh Chính Phong chửi ầm lên, không dám tưởng tượng quẫn cảnh gia tộc bây giờ.
Tiêu Mạnh Vu đột nhiên cau mày nói:
- Ninh Chính Phong, ông có ý gì, nhất định phải là Tiêu gia chúng ta bị diệt trước phải không?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Các người cùng hắn kết ân oán sống chết rồi!
Ninh Chính Phong quát.
- Đừng ồn nữa….
Lạc Thiên Thu quát lớn, cắt đứt tiếng hai nguời, cau mày, lạnh giọng nói:
- Đủ rồi! Bây giờ không phải lúc chúng ta lục đục với nhau!
- Dương Thần tới Ninh gia đầu tiên, lý do rất đơn giản, bởi hắn từ hải ngoại bay tới; Ninh gia so với Lạc gia và Tiêu gia gần hơn nhiều…
- Cái gì?
Ninh Chính Phong và Tiêu Mạnh Vu giật mình, nghĩ lại hình như là thế.
Theo hướng Tây Nam, ở Nam bộ Huyễn cảnh là Ninh gia, là gia tộc ẩn thế thứ nhất.
Lạc Thiên Thu trầm giọng, nói lớn với các vị trưởng lão Thiên giai:
- Các vị trưởng lão Thiên giai! Bây giờ còn là lúc các vị do dự sao?
- Dương Thần tới Ninh gia đầu tiên mà không phải Lạc gia, Tiêu gia chúng tôi chỉ có thể nói lên một điều, hắn đã quyết tâm phải dệt trừ ba đại gia tộc ẩn thế, nên hắn không quan tâm kẻ nào thù sâu, kẻ nào thù cạn cả!
- Với tính cách lạm sát người vô tội như hắn, tên côn đồ điên khùng, các vị nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho Hồng Mông sao? Hay là muốn đợi ba đại gia tộc ẩn thế chúng tôi rơi vào tay giặc, các vị nghĩ có cơ hội chiến thắng Dương Thần?
- Đừng quên! Trên tay hắn có Hỗn Độn đỉnh! Chỉ có một biệt pháp duy nhất chiến thắng Hỗn độn - lực lượng tuyệt đối trấn áp, được ăn cả ngã về không! Nếu để nó ăn càng nhiều tu sĩ, nó càng ngày càng khó đối phó!
Thần sắc các trưởng lão Thiên giai đều trở nên lo lắng, tứ đại trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau, dường như có quyết định.
Ninh Chính Phong mãnh liệt nhớ ra điều gì, vội hỏi Ninh Chính Cương:
- Nhị đệ, tam muội đâu? Nó có chiến với Dương Thần.
- Không… Tam muội nó…
Ninh Chính Cương uể oải:
- Không biết nó đi đâu, không thấy bóng dáng của nó ở đâu cả.
- Cái… Cái gì? Lúc gia tộc tồn vong lại không thấy bóng dáng đâu?
Mặt Ninh Chính Phong xanh mét, giận không biết làm cái gì cho phải.
Không khí toàn trường trở nên ngưng trọng; lúc này Yến Vô Trần cùng vài vị trưởng lão gật đầu mạnh.
- Tốt, tôi vì giúp đỡ chính nghĩa, diệt trừ yêu tà, bỏ qua thành kiến, cùng các cao thủ gia tộc ẩn thế hợp sức tru sát ác tặc Dương Thần.
Yến Vô Trần cao giọng nói.
Trong mắt Lạc Thiên Thu bắn ra tinh quang, nói:
- Một khi đã vậy, không thể chậm trễ, chúng ta nhanh triệu tập cao thủ cùng nhau tới Ninh gia.
- A Di Đà Phật…
Viêm Vân pháp sư nói:
- Hành động lần này, lão nạp không thể đi cùng; lão nạp mang các đệ tử bày ra Kim Cương Phục Ma đại trận, thủ hộ Hồng Mông tránh một số kẻ xấu thừa cơ mà vào, mong các vị tộc trưởng thứ lỗi.
- Pháp sư nói quá lời, tôi có thể hiểu.
Viêm Vân pháp sư không cùng đi tuy thiếu đi trợ lực lớn nhất, nhưng có ba trong thập đại cao thủ trong số các trưởng lão, cùng các trưởng lão Thiên giai xuất động, cũng đã đủ. Mấy người Lạc Thiên Thu cũng không cưỡng cầu.
….
Cùng lúc đó, tại dải đất trung tâm Bắc Cực.
Trên cánh đồng băng tuyết mênh mông, một cảnh tượng bao la, hùng vĩ, đẹp đẽ, lặng yên mà giận dữ phóng lên.
Đó là một gốc cây cực lớn không thể tưởng tượng nổi, một gốc đại thụ màu hoàng kim phá mặt băng mà ra, đâm thẳng lên trời.
Cự mộc màu vàng kim, chỉ tính riêng thân cây chu vi vượt qua ngàn mét, rễ cây kéo dài, đâm vào Bắc Băng Dương sâu không thấy đáy; rễ cây không biết dài từng nào.
Tán cây rộng gần vạn mét, như ngọn lửa che khuất cả bầu trời; cành cây vươn ra, những phiến lá lay động lóe ra màu vàng.
Mỗi một lá cây vàng óng ánh, lóe ra hào quang như mặt trời, so với máy bay trở khách thông thường còn lớn hơn.
Trên cự mộc, bất kể là thân cây, cành cây hay lá đều có những văn tự cổ quái, khó hiểu; văn tự không ngừng xoay tròn, di chuyển giống như tinh linh nhảy múa tại đó.
Cách cự mộc khoảng mười km có một vòng phòng hộ màu vàng nhạt lập lòe bao quanh.
Vòng phòng hộ kín kẽ không có khe hở lại có thể không ngừng tuần hoàn hội tụ năng lượng mặt trời lại đây cho cực mộc không ngừng hấp thu chuyển hóa sử dụng.
Chỗ giải đất trung tâm, trên tán cây, một khu vực quang mang chói mắt, có thân ảnh một nam một nữ lơ lửng trên không
Phân biệt nam nữ là hào quang màu vàng sáng và vàng nhạt, nhìn kỹ có thể thấy nguồn sáng phát ra từ phần đầu họ.
Sau khi hấp thu năng lượng cự mộc vào thân thể, lại từ phần đầu hai người phóng ra loại năng lượng khác, không ngừng rót vào khu vực trung tâm cự mộc.
Trung tâm tán cây, một đoàn màu vàng nhạt ẩn chứa sức sống bừng bừng, dần dần lớn mạnh.
Nơi đâên lành và tĩnh mịch, đột nhiên có hai thân ảnh tiến vào; cũng là một nam một nữ. Nam mặc một thân lễ phục màu đen, khuôn mặt âm tà; nữ mặc một thân áo vân tụ thanh sam, phiêu nhiên như tiên.
Hai người nam nữ đang tiến hành chuyển hóa năng lượng, xoay người nhìn sang, nhìn vào người tới, không có gì ngạc nhiên, rất bình tĩnh.
- Vất vả hai người quá nhỉ, Ares và Aphrodite, người đàn bà kia cũng thật ti tiện sao lại chỉ để hai người tới đây trợ giúp Đại Địa chi thụ khôi phục, không thấy mệt sao.
Cô gái áo xanh mang theo vài phần ngạo khí cười dài, là Ninh Nhược Trúc; mà đôi nam nữ là hai người lúc trước không xuất hiện Ares và Christine.
Lông mày kẻ đen của Christine chau lại, ưu nhã buông mái tóc vàng vừa cắt tỉa xuống, động tác đơn giản lại như của ngàn vạn mỹ nhân trong tranh, khẽ thở dài nói:
- Lâu quá rồi, rốt cục cô cũng đồng ý xuất hiện sao.
- Chúng tôi vẫn còn tưởng, cô vẫn muốn giấu đầu hở đuôi, để Hermes làm người phát ngôn chứ. Hơn ba nghìn năm không gặp rồi, Hera.
Ninh Nhược Trúc hóa ra là Thiên Hậu Hera, cô ta cời khanh khách:
- Tôi cũng không có ý chạy trốn, chẳng qua là… không có hứng ra mặt thôi.
- Uhm… Nhưng bây giờ lại khác, không ngờ con đàn bà kia điên mất rồi, thật sự dùng trái tim Gaia, trồng Đại Địa chi thụ một lần nữa.
/1662
|