Ước chừng trước đó năm phút, chị em nhà họ Thái vừa gặp nhau bên ngoài, thì bên trong sảnh ngân hàng đã xảy ra một cảnh y như trong kịch …
Sau khi bảy tên cướp chặn chân cảnh sát, hầu hết tài sản có thể vơ vét được trong ngân hàng đã bị chúng khuân sạch, chuẩn bị bắt vài con tin lái xe bỏ trốn như hai lần đào thoát trước, quá trình cướp bóc nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Nhưng ngay lúc đó ánh mắt của tên bịt mặt đầu lĩnh vô tình liếc thấy Đường Uyển đang núp đằng sau lưng của Dương Thần, gương mặt lộ ra vẻ ham muốn tột độ, bước chân không thể cưỡng lại được.
Không thể không nói, một người phụ nữ giàu có lại có sức hấp dẫn như Đường Uyển, đối với thanh niên trai tráng mà nói quả thực có mê hoặc rất lớn, đặc biệt là đối với cái thời khắc ba lần liên tiếp cướp ngân hàng thành công như thế này, sự hưng phấn của tên cướp lên đến cực điểm, lồng ngực tràn đầy sảng khoái, hương vị ưa thích, khó có thể diễn tả được, cần một thời điểm để khơi thông.
Thời khác này thần kinh của tên cướp đang trong giai đoạn hưng phấn nhất, các yếu tố kích thích khác cũng tự nhiên tác động nhanh hơn, khi vừa nhìn thấy gương mặt đầy sự quyến rũ của Đường Uyển, bên dưới chiếc váy ngắn thấp thoáng cặp đùi nở nang gợi cảm, giống như nữ nhân viên văn phòng, lại thêm trang phục hấp dẫn của nữ tiếp viên hàng không, khiến tên cướp dáng cao to không nổi dục vọng, đó là điều không thể!
Y cần một người đàn bà!
Những tên cướp khác đã vơ vét xong, chuẩn bị rời khỏi, thì nhìn thấy đại ca cứ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó không thôi, đều hiếu kỳ nhìn theo, chỉ cần nhìn thì bọn chúng đều nổi lên tà niệm.
Khi đó một tên cướp tiếng khàn khàn bật cười gian xảo:
- Ha ha, đại ca muốn “làm thịt” lũ đàn bà này thì cứ làm đi, đi sớm hay đi muộn đều có thể thoát, khó có dịp gặp được gái ngon như thế, anh em ta thay phiên nhau “lên tiên” đã rồi hãy đi, thế nào hả?
- Con bé mông tròn kia nhìn đã thấy thèm …
Một tên cướp khác liếm môi vuốt miệng nói.
- Đâu chỉ mông tròn đâu, tôi thấy hai bầu ngực của con bé đó căng tròn làm sao, ha ha …
Đám kẻ cướp đều cười ha hả, soi mói bàn tán về Đường Uyển đang ngồi xổm, còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đường Uyển vừa xấu hổ vừa giận dữ tột độ, từ trước đến giờ chưa có ai chỉ trỏ và nói những lời thô tục như vậy với cô, như là nói về bó rau cân thịt ở chợ, xem xét bình luận từng bộ phận, còn dùng từ thô thiển.
Gương mặt vốn trắng bệch giờ che bằng một đám mây hồng, nhưng đối mặt với nỗi sợ hãi về cái chết, Đường Uyển không dám đứng lên phản kháng những tên cướp tay lăm lăm súng, lúc này đây thân phận, địa vị, tiền bạc , cả lạnh lùng và kiêu ngạo đều biểu hiện yếu ớt vô cùng.
Chưa từng có ý nghĩ kích động như cần phải tìm một người đàn ông ôm chặt khóc thật to, giờ nước mắt Đường Uyển ứ đầy, trong lúc hoảng sợ và tuyệt vọng, mấy tên cướp kia đã rục rịch hành động.
- Đại ca tạm gác súng, lên trước chơi con bé kia đi, rồi bọn em sẽ tiếp sau.
Một tên cướp đề nghị.
Tên cướp cao to bịt mặt kia cũng không từ chối, y sớm không còn kiên nhẫn vứt khẩu súng cho đám đệ tử bên cạnh, bắt đầu cởi dây nịt tiến gần Đường Uyển.
Đường Uyển bắt đầu thở dồn dập, theo bản năng co rút lại sau lưng Dương Thần, nhưng sợ hãi trong lòng càng lúc càng tăng.
Chẳng lẽ trước những ánh mắt nhìn trừng trừng thế kia lại bị tên cướp thô bỉ kia làm nhục sao?!
Nghĩ đến tình huống đó, Đường Uyển chết lặng, thậm chí kích động tính cắn lưỡi tự tử!
- Haha, còn thẹn thùng nữa cơ đấy, xem cô em trốn đi đằng nào? Hầu hạ ông đây cho tốt, bảo đảm cô em có thể sống sót rời khỏi đây…
Tên cướp cười khoái chí, trong hai con mắt lộ ra sau lớp bịt mặt đen đầy ham muốn nhục dục.
Việc đến nước này rồi, Dương Thần nãy giờ ngồi im không nhúc nhích cuối cùng cũng phải động đậy, người khác thì hắn chẳng thèm bận tâm, nhưng nói gì thì Đường Uyển cũng là chỗ quen biết, huống chi một mỹ nhân như thế mà lại bị bọn cầm thú này chà đạp thì Dương Thần sẽ không tha cho bản thân hắn.
- Này, lấy được tiền rồi thì lo mà cắp đít biến đi, các người là chó hay heo vậy hả, trước mặt bao nhiêu người thế kia mà đòi chơi gái, đừng làm việc mất mặt vậy chứ!
Dương Thần thản nhiên đứng dậy, nhíu nhíu mày bực mình bảo.
Vài tên cướp trợn mắt nhìn Dương Thần.
- Tiểu tử kia, mày chán sống rồi hả!?
Mấy tên đó liền giương súng nhắm vào Dương Thần.
Đường Uyển hai mắt đẫm lệ ngước lên nhìn Dương Thần vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngưỡng mộ, lúc này đây bóng dáng Dương Thân hiện lên thật cao lớn phi thường, Đường Uyển cảm thấy rung động, vì cô không hề nghĩ đến, trước giờ vẫn cảm thấy tên công tử hào hoa chẳng ra gì này trừ chút sức vóc ra, trong hoàn cảnh bị chĩa súng bất cứ lúc nào cũng có thể ăn đạn này lại có thể vì mình mà ra mặt, chỉ mắng mấy tên cướp đó!
Đột nhiên cảm nhận được sự bảo vệ của một người đàn ông, khiến Đường Uyển có chút thất thần, cái cảm giác này quá xa lạ, nhưng lại quá sâu sắc, chỉ cảm thấy như được bao bọc bởi một lớp bông mềm mại ấm áp, cảm giác yên tâm hơn nhiều.
Con người ở cái thời điểm sinh tồn nguy cấp này thường sẽ suy nghĩ rất nhiều, nên biểu hiện của Dương Thần không thể không khiến Đường Uyển nghi ngờ, Dương Thần mang ý chí quyết tâm to lớn, dùng sinh mạng bảo vệ trinh tiết của cô, nhưng hai người vốn dĩ chẳng mấy khi tiếp xúc với nhau, hơn nữa còn xem thường châm chọc hắn …
Vì sao hắn lại làm như vậy? Ta là gì cùa hắn chứ? Hắn đang nghĩ cái gì?
Một loạt nghi vấn vốn không có xuất hiện trong đầu Đường Uyển khiến cô quên mất mình đang ở hoàn cảnh khốn đốn, suy nghĩ hỗn loạn khó kiểm soát được.
Tên cao lớn bịt mặt liếc nhìn Dương Thần, ngăn ý định nổ súng của đồng bọn cười khẩy bảo:
- Gan cũng không nhỏ nhỉ, lại muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân à, lão đây ghét nhất là cái loại công tử bột như mày, hôm nay lão đây không dùng súng, coi như nể cái mặt mày, xử mày xong thì chơi gái, để mày nhìn xem cái gì gọi là sự thật.
Nói xong, tên cao lớn bịt mặt vươn bàn tay to bản định bóp cổ Dương Thần!
Đối với Dương Thần thì nó giống như hành động của con gấu chó ngu ngốc, chẳng có chút sức lực gì, sau khi tùy ý mở tay vỗ vỗ, thuận thế đưa tay phải lên vẫy vẫy!
- Bộp!!!
Tên cao bịt mặt bị bất ngờ, trúng cú đấm tốc độ tia chớp với kình lực mạnh làm hắn trong nháy mắt lảo đảo cả người!
Chỉ còn thấy cảm giác đầu óc choáng váng chân đứng không vững, phải dựa vào quầy giao dịch của ngân hàng ở trước mặt mới không bị ngã.
Một tay sờ lên chỗ bị đánh móp trên mặt, mắt mờ mịt cả đi, dường như là quên mất bị đánh như thế nào, há hốc mồm nhìn Dương Thần, nói không nên lời.
Mấy tên cướp còn lại nhìn ngẩn cả ra, tốc độ ra tay của Dương Thần khiến bọn chúng hoa cả mắt, lúc đó chúng chỉ thấy đại ca bị đánh, quên cà việc giương súng lên đối phò với Dương Thần.
Dương Thần bụng đã sớm không vui, lúc này đều đã làm rồi, cũng chẳng thèm che đậy, lớn tiếng mắng chửi:
- Bà nội cái con gấu này…mẹ kiếp chúng mày đi cướp thì cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp chứ!? Làm gì có chuyện chỉ cướp ở một thành phố! Chúng mày ở đây cướp cũng được, nhưng xin mời qua một thời gian hãy đến! Tiền người ta tiết kiệm chưa đủ thì chúng mày lại tới lần nữa, mẹ kiếp chúng mày nhàn rỗi quá!?
- Còn nữa, tao không dễ gì dến đây rút tiền, nhân viên không chịu chuyển tao cũng nhịn, tao đang cần gặp giám đốc, thì chúng mày đến làm loạn cái gì hả!? À? Chúng mày muốn cướp sao cứ phải nhằm lúc tao rút tiến!? Đến thì cũng đến rồi, chúng mày cướp tiền thì cướp nhanh nhanh, cướp xong rồi thì nhanh biến đi, muốn làm lớn chuyện nữa, chúng mày đang biểu diễn hả?
- Mày nói mày đã có tiền, súng đạn cùng đã bắn, còn muốn chơi gái? Mày chơi gái ở trong ngân hàng, cái loại dã thú như mày từ trong sơn động chui ra hả? Mày muốn chơi cũng được, nhưng sao mày cứ phải chọn đúng người phụ nữ tao quen biết chứ!? À? Chọn một đứa xấu hơn chút là được rồi!? Tao cùng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, sao mày cứ phải chọn người đang núp ở sau lưng tao hử!!
- Đã thế thì không nhiều lời với mày nữa, chúng mày lần lượt từng đứng lên đi, mẹ kiếp đợi cái đám hỗn tạp các người lên hết thì mặt trời cũng đã xuống núi rồi! Bố đây còn chưa ăn trưa, về còn phải chơi game nữa! Chúng mày chỉ được cái công phu chậm trễ!? Bây giờ tao nói cho chúng mày biết, xéo được bao xa thì xéo! Cọ cọ xát xát cái lông của chúng máy á! Chúng mày đến kỳ mãn kinh hay đến tháng vậy!?
Bài “thuyết giảng” vừa xong, bảy tên cướp đều sửng sờ cả ra, nói không nên lời.
Đường Uyển đang ngồi cũng đẫn đờ nhìn Dương Thần, toàn bộ con tin ở đó đều nhìn Dương Thần, một không gian im lặng như tờ.
Một hồi lâu sau, mấy tên cướp mới hoàn hồn, thẹn quá thành ra lớn tiếng mắng chửi:
- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này dám mắng chửi chúng ta!
- Không giống nói xiên nói xẹo mà là mắng chửi!
- Lấy súng dẹp hắn đi!
Mấy tên cướp lập tức giương họng súng lên, mắt nhắm bắn Dương Thần!
Đường Uyển hét lớn “Không” , cô giờ mới có phản ứng lại, Dương Thần đang đỡ thay cô, nếu vì thế mà chết thì suốt cuộc đời này cô sẽ sống trong nỗi ám ảnh.
Nhưng Dương Thần đâu có dễ gì bị bắn trúng, trong chớp mắt mấy tên cướp đều hướng họng súng lên, Dương Thần cũng đã kéo tên to cao thân hình lực lưỡng chắn ngay trước mặt mình!
Tên to lớn lực lưỡng ấy vốn không chịu địch nổi sức mạnh của Dương Thần, bị cưỡng ép kéo đến trước, cảm giác sau cổ bị đánh một phát mạnh, lập tức mất đi ý thức.
- Bắn đi, cái đệm thịt này bắn thêm vài phát nữa có thể thấy xuyên qua rồi.
Dương Thần nghiêng mình, trốn sau lưng nói.
Đây cũng là không có biện pháp nào khác, so với việc giết hết mấy tên kia thì bắt tên này đỡ đạn có vẻ khiêm tốn hơn chút.
Nhưng bọn cướp đâu có ngu, một trong mấy tên đó trực tiếp hướng họng súng nhắm vào Đường Uyển đang ở bên cạnh Dương Thần, cười đắc ý nói:
- Không phải mày muốn bảo vệ con đàn bà này sao!? Thế thì bố bắn nó trước!
Đường Uyển nhắm tịt hai mắt lại, kỳ thực cô cũng hiểu đối phương có nhiều người nhiều súng đến vậy, sự phản kháng của Dương Thần cũng chẳng có tác dụng gì, vừa mới có một tia hi vọng nhỏ nhoi, giờ đã bị dập tắt.
- Bắn con em mày á!
Dương Thần không để cho tên kia cũng như những tên khác có thời gian để bóp cò, ném tên cướp to cao lực lưỡng trong tay về hướng tên cướp kia.
Sau khi bảy tên cướp chặn chân cảnh sát, hầu hết tài sản có thể vơ vét được trong ngân hàng đã bị chúng khuân sạch, chuẩn bị bắt vài con tin lái xe bỏ trốn như hai lần đào thoát trước, quá trình cướp bóc nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Nhưng ngay lúc đó ánh mắt của tên bịt mặt đầu lĩnh vô tình liếc thấy Đường Uyển đang núp đằng sau lưng của Dương Thần, gương mặt lộ ra vẻ ham muốn tột độ, bước chân không thể cưỡng lại được.
Không thể không nói, một người phụ nữ giàu có lại có sức hấp dẫn như Đường Uyển, đối với thanh niên trai tráng mà nói quả thực có mê hoặc rất lớn, đặc biệt là đối với cái thời khắc ba lần liên tiếp cướp ngân hàng thành công như thế này, sự hưng phấn của tên cướp lên đến cực điểm, lồng ngực tràn đầy sảng khoái, hương vị ưa thích, khó có thể diễn tả được, cần một thời điểm để khơi thông.
Thời khác này thần kinh của tên cướp đang trong giai đoạn hưng phấn nhất, các yếu tố kích thích khác cũng tự nhiên tác động nhanh hơn, khi vừa nhìn thấy gương mặt đầy sự quyến rũ của Đường Uyển, bên dưới chiếc váy ngắn thấp thoáng cặp đùi nở nang gợi cảm, giống như nữ nhân viên văn phòng, lại thêm trang phục hấp dẫn của nữ tiếp viên hàng không, khiến tên cướp dáng cao to không nổi dục vọng, đó là điều không thể!
Y cần một người đàn bà!
Những tên cướp khác đã vơ vét xong, chuẩn bị rời khỏi, thì nhìn thấy đại ca cứ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó không thôi, đều hiếu kỳ nhìn theo, chỉ cần nhìn thì bọn chúng đều nổi lên tà niệm.
Khi đó một tên cướp tiếng khàn khàn bật cười gian xảo:
- Ha ha, đại ca muốn “làm thịt” lũ đàn bà này thì cứ làm đi, đi sớm hay đi muộn đều có thể thoát, khó có dịp gặp được gái ngon như thế, anh em ta thay phiên nhau “lên tiên” đã rồi hãy đi, thế nào hả?
- Con bé mông tròn kia nhìn đã thấy thèm …
Một tên cướp khác liếm môi vuốt miệng nói.
- Đâu chỉ mông tròn đâu, tôi thấy hai bầu ngực của con bé đó căng tròn làm sao, ha ha …
Đám kẻ cướp đều cười ha hả, soi mói bàn tán về Đường Uyển đang ngồi xổm, còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đường Uyển vừa xấu hổ vừa giận dữ tột độ, từ trước đến giờ chưa có ai chỉ trỏ và nói những lời thô tục như vậy với cô, như là nói về bó rau cân thịt ở chợ, xem xét bình luận từng bộ phận, còn dùng từ thô thiển.
Gương mặt vốn trắng bệch giờ che bằng một đám mây hồng, nhưng đối mặt với nỗi sợ hãi về cái chết, Đường Uyển không dám đứng lên phản kháng những tên cướp tay lăm lăm súng, lúc này đây thân phận, địa vị, tiền bạc , cả lạnh lùng và kiêu ngạo đều biểu hiện yếu ớt vô cùng.
Chưa từng có ý nghĩ kích động như cần phải tìm một người đàn ông ôm chặt khóc thật to, giờ nước mắt Đường Uyển ứ đầy, trong lúc hoảng sợ và tuyệt vọng, mấy tên cướp kia đã rục rịch hành động.
- Đại ca tạm gác súng, lên trước chơi con bé kia đi, rồi bọn em sẽ tiếp sau.
Một tên cướp đề nghị.
Tên cướp cao to bịt mặt kia cũng không từ chối, y sớm không còn kiên nhẫn vứt khẩu súng cho đám đệ tử bên cạnh, bắt đầu cởi dây nịt tiến gần Đường Uyển.
Đường Uyển bắt đầu thở dồn dập, theo bản năng co rút lại sau lưng Dương Thần, nhưng sợ hãi trong lòng càng lúc càng tăng.
Chẳng lẽ trước những ánh mắt nhìn trừng trừng thế kia lại bị tên cướp thô bỉ kia làm nhục sao?!
Nghĩ đến tình huống đó, Đường Uyển chết lặng, thậm chí kích động tính cắn lưỡi tự tử!
- Haha, còn thẹn thùng nữa cơ đấy, xem cô em trốn đi đằng nào? Hầu hạ ông đây cho tốt, bảo đảm cô em có thể sống sót rời khỏi đây…
Tên cướp cười khoái chí, trong hai con mắt lộ ra sau lớp bịt mặt đen đầy ham muốn nhục dục.
Việc đến nước này rồi, Dương Thần nãy giờ ngồi im không nhúc nhích cuối cùng cũng phải động đậy, người khác thì hắn chẳng thèm bận tâm, nhưng nói gì thì Đường Uyển cũng là chỗ quen biết, huống chi một mỹ nhân như thế mà lại bị bọn cầm thú này chà đạp thì Dương Thần sẽ không tha cho bản thân hắn.
- Này, lấy được tiền rồi thì lo mà cắp đít biến đi, các người là chó hay heo vậy hả, trước mặt bao nhiêu người thế kia mà đòi chơi gái, đừng làm việc mất mặt vậy chứ!
Dương Thần thản nhiên đứng dậy, nhíu nhíu mày bực mình bảo.
Vài tên cướp trợn mắt nhìn Dương Thần.
- Tiểu tử kia, mày chán sống rồi hả!?
Mấy tên đó liền giương súng nhắm vào Dương Thần.
Đường Uyển hai mắt đẫm lệ ngước lên nhìn Dương Thần vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngưỡng mộ, lúc này đây bóng dáng Dương Thân hiện lên thật cao lớn phi thường, Đường Uyển cảm thấy rung động, vì cô không hề nghĩ đến, trước giờ vẫn cảm thấy tên công tử hào hoa chẳng ra gì này trừ chút sức vóc ra, trong hoàn cảnh bị chĩa súng bất cứ lúc nào cũng có thể ăn đạn này lại có thể vì mình mà ra mặt, chỉ mắng mấy tên cướp đó!
Đột nhiên cảm nhận được sự bảo vệ của một người đàn ông, khiến Đường Uyển có chút thất thần, cái cảm giác này quá xa lạ, nhưng lại quá sâu sắc, chỉ cảm thấy như được bao bọc bởi một lớp bông mềm mại ấm áp, cảm giác yên tâm hơn nhiều.
Con người ở cái thời điểm sinh tồn nguy cấp này thường sẽ suy nghĩ rất nhiều, nên biểu hiện của Dương Thần không thể không khiến Đường Uyển nghi ngờ, Dương Thần mang ý chí quyết tâm to lớn, dùng sinh mạng bảo vệ trinh tiết của cô, nhưng hai người vốn dĩ chẳng mấy khi tiếp xúc với nhau, hơn nữa còn xem thường châm chọc hắn …
Vì sao hắn lại làm như vậy? Ta là gì cùa hắn chứ? Hắn đang nghĩ cái gì?
Một loạt nghi vấn vốn không có xuất hiện trong đầu Đường Uyển khiến cô quên mất mình đang ở hoàn cảnh khốn đốn, suy nghĩ hỗn loạn khó kiểm soát được.
Tên cao lớn bịt mặt liếc nhìn Dương Thần, ngăn ý định nổ súng của đồng bọn cười khẩy bảo:
- Gan cũng không nhỏ nhỉ, lại muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân à, lão đây ghét nhất là cái loại công tử bột như mày, hôm nay lão đây không dùng súng, coi như nể cái mặt mày, xử mày xong thì chơi gái, để mày nhìn xem cái gì gọi là sự thật.
Nói xong, tên cao lớn bịt mặt vươn bàn tay to bản định bóp cổ Dương Thần!
Đối với Dương Thần thì nó giống như hành động của con gấu chó ngu ngốc, chẳng có chút sức lực gì, sau khi tùy ý mở tay vỗ vỗ, thuận thế đưa tay phải lên vẫy vẫy!
- Bộp!!!
Tên cao bịt mặt bị bất ngờ, trúng cú đấm tốc độ tia chớp với kình lực mạnh làm hắn trong nháy mắt lảo đảo cả người!
Chỉ còn thấy cảm giác đầu óc choáng váng chân đứng không vững, phải dựa vào quầy giao dịch của ngân hàng ở trước mặt mới không bị ngã.
Một tay sờ lên chỗ bị đánh móp trên mặt, mắt mờ mịt cả đi, dường như là quên mất bị đánh như thế nào, há hốc mồm nhìn Dương Thần, nói không nên lời.
Mấy tên cướp còn lại nhìn ngẩn cả ra, tốc độ ra tay của Dương Thần khiến bọn chúng hoa cả mắt, lúc đó chúng chỉ thấy đại ca bị đánh, quên cà việc giương súng lên đối phò với Dương Thần.
Dương Thần bụng đã sớm không vui, lúc này đều đã làm rồi, cũng chẳng thèm che đậy, lớn tiếng mắng chửi:
- Bà nội cái con gấu này…mẹ kiếp chúng mày đi cướp thì cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp chứ!? Làm gì có chuyện chỉ cướp ở một thành phố! Chúng mày ở đây cướp cũng được, nhưng xin mời qua một thời gian hãy đến! Tiền người ta tiết kiệm chưa đủ thì chúng mày lại tới lần nữa, mẹ kiếp chúng mày nhàn rỗi quá!?
- Còn nữa, tao không dễ gì dến đây rút tiền, nhân viên không chịu chuyển tao cũng nhịn, tao đang cần gặp giám đốc, thì chúng mày đến làm loạn cái gì hả!? À? Chúng mày muốn cướp sao cứ phải nhằm lúc tao rút tiến!? Đến thì cũng đến rồi, chúng mày cướp tiền thì cướp nhanh nhanh, cướp xong rồi thì nhanh biến đi, muốn làm lớn chuyện nữa, chúng mày đang biểu diễn hả?
- Mày nói mày đã có tiền, súng đạn cùng đã bắn, còn muốn chơi gái? Mày chơi gái ở trong ngân hàng, cái loại dã thú như mày từ trong sơn động chui ra hả? Mày muốn chơi cũng được, nhưng sao mày cứ phải chọn đúng người phụ nữ tao quen biết chứ!? À? Chọn một đứa xấu hơn chút là được rồi!? Tao cùng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, sao mày cứ phải chọn người đang núp ở sau lưng tao hử!!
- Đã thế thì không nhiều lời với mày nữa, chúng mày lần lượt từng đứng lên đi, mẹ kiếp đợi cái đám hỗn tạp các người lên hết thì mặt trời cũng đã xuống núi rồi! Bố đây còn chưa ăn trưa, về còn phải chơi game nữa! Chúng mày chỉ được cái công phu chậm trễ!? Bây giờ tao nói cho chúng mày biết, xéo được bao xa thì xéo! Cọ cọ xát xát cái lông của chúng máy á! Chúng mày đến kỳ mãn kinh hay đến tháng vậy!?
Bài “thuyết giảng” vừa xong, bảy tên cướp đều sửng sờ cả ra, nói không nên lời.
Đường Uyển đang ngồi cũng đẫn đờ nhìn Dương Thần, toàn bộ con tin ở đó đều nhìn Dương Thần, một không gian im lặng như tờ.
Một hồi lâu sau, mấy tên cướp mới hoàn hồn, thẹn quá thành ra lớn tiếng mắng chửi:
- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này dám mắng chửi chúng ta!
- Không giống nói xiên nói xẹo mà là mắng chửi!
- Lấy súng dẹp hắn đi!
Mấy tên cướp lập tức giương họng súng lên, mắt nhắm bắn Dương Thần!
Đường Uyển hét lớn “Không” , cô giờ mới có phản ứng lại, Dương Thần đang đỡ thay cô, nếu vì thế mà chết thì suốt cuộc đời này cô sẽ sống trong nỗi ám ảnh.
Nhưng Dương Thần đâu có dễ gì bị bắn trúng, trong chớp mắt mấy tên cướp đều hướng họng súng lên, Dương Thần cũng đã kéo tên to cao thân hình lực lưỡng chắn ngay trước mặt mình!
Tên to lớn lực lưỡng ấy vốn không chịu địch nổi sức mạnh của Dương Thần, bị cưỡng ép kéo đến trước, cảm giác sau cổ bị đánh một phát mạnh, lập tức mất đi ý thức.
- Bắn đi, cái đệm thịt này bắn thêm vài phát nữa có thể thấy xuyên qua rồi.
Dương Thần nghiêng mình, trốn sau lưng nói.
Đây cũng là không có biện pháp nào khác, so với việc giết hết mấy tên kia thì bắt tên này đỡ đạn có vẻ khiêm tốn hơn chút.
Nhưng bọn cướp đâu có ngu, một trong mấy tên đó trực tiếp hướng họng súng nhắm vào Đường Uyển đang ở bên cạnh Dương Thần, cười đắc ý nói:
- Không phải mày muốn bảo vệ con đàn bà này sao!? Thế thì bố bắn nó trước!
Đường Uyển nhắm tịt hai mắt lại, kỳ thực cô cũng hiểu đối phương có nhiều người nhiều súng đến vậy, sự phản kháng của Dương Thần cũng chẳng có tác dụng gì, vừa mới có một tia hi vọng nhỏ nhoi, giờ đã bị dập tắt.
- Bắn con em mày á!
Dương Thần không để cho tên kia cũng như những tên khác có thời gian để bóp cò, ném tên cướp to cao lực lưỡng trong tay về hướng tên cướp kia.
/1662
|