Ở nơi rừng thiêng nước độc không ai biết này, vài bóng người mặc áo khoác đen, giống như những linh hồn chân không chạm đất đang dùng tốc độ tối đa di chuyển về hướng đông của khu rừng.
Đi thêm gần ba mươi dặm về phía trước chính là đường bờ biển của Trung Hoa, tiếp viện cho thuyền của chúng ta đang nằm ở đó, sau khi đến đó thì có thể yên tâm rồi.
Tên dẫn đầu mặc chiếc áo màu đen trầm giọng nói bằng tiếng Anh.
Archimonde à, việc thực hiện kế hoạch lần này dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng, tôi cảm thấy có chút lo lắng.
Người đàn ông khác thật thà nói.
Dù thế nào đi nữa thì chúng ta đã có được “chén Thánh”, bây giờ việc cần làm là đưa nó về hội trưởng lão.
Người đàn ông có tên Archimonde nói.
Người đàn ông dẫn đầu khác cười dị và nói:
Hughes à, bệnh đa nghi của anh lại tái phát rồi, lẽ nào anh không nhận thấy sự xuất hiện của một số người ngăn cản chúng ta lại càng khiến ta thêm phấn khích sao? Tôi nghe nói lần này Lilith có tới, tôi vẫn nhớ con ranh đó đến nỗi cách cả dặm vẫn có thể ngửi thấy mùi máu lạnh trên người cô ta.
Charles, đừng chủ quan như vậy, nếu anh vẫn còn nhớ Lilith đã chém đi một bàn tay của anh.
Archimonde hừ hừ nói.
Charles khoác chiếc áo choàng màu đen hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa.
Ba người dẫn theo chín tên tùy tùng cũng mặc áo khoác màu đen, vẫn duy trì tốc độ kinh hoàng, giống như lốc xoáy quét qua khu rừng.
Nhưng sau khi tiếp tục đi về phía trước thêm chặng đường một dặm thì tên dẫn đầu Archimonde bỗng dừng lại.
Cẩn thận!
Sau tiếng nhắc nhở đó thì chừng một trăm mét ở phía trong khu rừng rậm rạp và âm u đột nhiên ba ngọn đèn chân không bừng sáng.
Ba ngọn đèn được bao phủ bởi những cái chụp đèn hình chữ thập, phần ngoài cái chụp đèn có màu bạc làm mọi thứ đều rạng rỡ.
Ngọn đèn cháy mãnh liệt chiếu sáng khắp khu rừng, trông giống như ban ngày, mười hai người đàn ông mặc áo đen xuất hiện dưới ánh đèn, không còn cách nào có thể che giấu được.
Lúc này, trên áo choàng của mười hai người đàn ông đó hiện ra những hoa văn phức tạp màu vàng nhạt, khó có thể nhìn thấy lúc đầu chúng như thế nào, cùng một số tô-tem (vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được người Anh-điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một gia đình hay một bộ tộc) nhưng không dựa trên quy luật nào.
Chết tiệt, là “Thập tự Mi-sa ngân huy”, tay sai của tòa thánh!
Hughes tức giận gào thét.
Trước tiên đừng manh động, bây giờ chúng ta cần phải chủ động chiếm giữ, tìm cơ hội đem “chén Thánh” ra khỏi đó mới là việc quan trọng.
Archimonde trầm giọng nói.
Hơn mười người xuất hiện từ phía sau của ba ngọn đèn, bởi vì bị che khuất nên khuôn mặt của họ có chút u ám, nhưng mười hai người đàn ông mặc áo choàng đen này tất nhiên sẽ không vì ánh đèn mà nhìn không rõ, họ lập tức nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc trong số đó.
Charles cười nói:
Archimonde à, lần này lão già Vatican kia là muốn liều mạng phải không, tôi không nhìn nhầm chứ, quân đoàn trưởng Gabriel của hồng thập tự chinh tại sao lại từ xa mà đến đây, muốn gây khó dễ cho chúng ta sao?
Một gã khôi ngô tuấn tú, mặc trên mình bộ Âu phục kỵ sĩ thời Trung cổ đang mạnh mẽ tiến về phía trước, râu ria xồm xàm, khuôn mặt vuông vức, mái tóc màu nâu được cuộn lên nhẹ nhàng bay trong gió, đôi mắt xám không có chút cảm xúc, hơi thở theo phong cách cổ xưa, từng cử chỉ của gã giống như vỏ quýt được bóc ra.
Người đàn ông đó vươn tay ra phía sau nhặt một thanh đơn thủ kiếm rất lớn. Đơn thủ kiếm là đồ cổ, trên chuôi kiếm có in một miếng ngọc quý màu đỏ.
Miếng vải trắng trên thân kiếm rách tả tơi, lộ ra một chút hình dạng của thanh kiếm lớn, toàn bộ hiện ra là một thanh kiếm mục nát, cổ quái.
Gabriel bình tĩnh nhìn gã đang giằng co với mười hai bóng dáng kia, dùng giọng điệu mập mờ thốt ra tiếng Italy:
Archimonde, hãy giao ra chén Thánh!
Gabriel à, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy, ngươi nghĩ bọn ta sẽ giao đồ vật cho các người dễ dàng vậy sao?
Archimonde cười lạnh nói.
Các người là những con quái vật bẩn thỉu, chẳng lẽ cho rằng cướp đoạt được chén Thánh rồi thì có thể được Chúa che chở sao?
Giọng nói của một người thanh niên truyền đến, gã còn tiến lên phía trước người đàn ông nước ngoài cao lớn, gã mặc áo giáp, trong tay cầm một thanh kiếm nhỏ.
Thằng nhóc kia! Ở đây không tới lượt ngươi nói đâu!
Archimonde khinh thường nói.
Người thanh niên kia cười nhạo nói:
Con dơi lớn kia, người mở to con mắt mà nhìn cho rõ, ta là Arthur De Vince, võ sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất trong tòa thánh, qua đêm nay, ngươi sẽ run lẩy bẩy khi nghe đến tên ta.
Ha ha ha ha, Gabriel à, có vẻ như những người mới của tòa thánh các người càng ngày càng thấp kém thì phải.
Gabriel im lặng không nói, nhưng Arthur dường như cảm thấy rất nhục nhã, gã vừa muốn bước lên đánh nhau thì bị bàn tay của một người đàn ông trung niên chặn lại.
Người đàn ông đó có khuôn mặt xương xương, dáng người cao lớn, tóc đen nhánh, lắc đầu nói nói với Arthur:
Đừng nghe theo lời xúi giục của Archimonde, hắn đang chọc giận ngươi đó.
Tôi biết, nhưng tôi vốn không sợ hắn!
Arthur hừ một tiếng, không dám liều lĩnh nữa.
Archimonde ồ lên một tiếng:
Thưa ngài Tomás, đã lâu không gặp rồi, chàng trai này là đệ tử của ngài sao? Khi nào đội kỵ sĩ của Thánh điện các ngài hạ thấp cánh cửa đây?
Tomás thờ ơ nói:
Thưa hầu tước Archimonde, hãy giao ra chén Thánh, đêm nay các ngươi sẽ không thể nào giành chiến thắng được. Thêm Quân đoàn trưởng Gabriel, tôi, Arthur cùng với đội kỵ sĩ thần thánh gồm hai mươi người của Giáo hoàng. Chỉ dựa vào ba bậc trưởng lão các người và chín tên thuộc hạ vốn không phải là đối thủ của chúng ta.
Archimonde cười khẩy nói:
Tôi đương nhiên sẽ nhận ra những người kia của các ngài, chúng tôi đã đánh nhau hơn mười thế kỷ rồi. Nhưng tôi rất muốn biết, mười vị sau lưng các ngài là những người bạn đến từ đâu? Dường như không phải người của tòa thánh thì phải?
Hughes không hài lòng mà nói:
Archimonde à, còn cần đoán sao, có thể khiến tòa thánh gióng trống khua chiêng, khai chiến với chúng tôi chỉ có thể là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ!
Chúng tôi cũng không phải là bạn bè của các người!
Một thanh niên vừa nói tiếng Anh vừa đi tới:
Tôi là tổ trưởng tổ thứ hai của Long Tổ Viêm Hoàng Thiết Lữ, tên là Vĩnh Dạ, theo chỉ thị của cấp trên, sẽ phối hợp cùng tòa thánh Rome đánh úp bọn xâm lược dị giáo, đoạt lại chén Thánh.
Vẻ mặt của Vĩnh Dạ có chút đắc ý, phía sau lưng hắn, thành viên của Long Nhị cũng đi theo lên.
Cùng lúc đó, Thái Ngưng bước lên, sau lưng cô ấy là một binh đoàn đặc chủng.
Viêm Hoàng Thiết Lữ nhiều chuyện, lẽ nào các người không biết, tham gia vào chuyện giữa giáo đình và hội nghị ắc ám là vượt hẳn phạm vi quyền hạn của các người à?
Charles nói.
Vĩnh Dạ khinh thường nói:
Viêm Hoàng Thiết Lữ của chúng tôi chỉ chấp nhận sự tồn tại của giáo đình, đám người dị giáo các người đáng bị đem đi treo cổ, bị quái vật dơ bẩn hút máu, nếu các người không phải là là người châu Âu thì đã bị chúng tôi giết chết từ lâu rồi.
Thái Ngưng nhăn mày, nói với Vĩnh Dạ:
Không cần nói nhiều, chúng ta chỉ đến để giúp đỡ thôi.
Vĩnh Dạ dịu dàng cười cười với Thái Ngưng và lập tức câm miệng.
Lúc này, dường như Gabriel không c̣n chút kiên nhẫn nào, gă bất th́nh ĺnh lấy thanh đơn thủ kiếm dài hơn hai thước, dày hơn ba cen-ti-mét cắm thẳng vào đất.
Archimonde này, muốn đánh hay muốn trốn, ngươi mau chọn đi! Nếu ngươi còn do dự thì ta sẽ động thủ trước.
Gabriel, chẳng lẽ ngươi không biết là chuyện của chúng ta không nên cho người khác nhúng tay vào sao? Không ngờ các người lại liên minh với Viêm Hoàng Thiết Lữ, thật sai lầm mà!
Archimonde nói không chút thương xót.
Việc này không liên quan tới tôi, tôi là đoàn trưởng của thập tự chinh, thập tự chinh chúng tôi chỉ nghe theo lời căn dặn của Giáo hoàng, tôi là người có trách nhiệm chiến đấu.
Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ta cũng không nói nhiều nữa, bạn cũ à, đã nhiều năm rồi không đánh nhau, hi vọng sức khỏe của ngươi sẽ không rỉ sét giống như thanh kiếm của ngươi.
Archimonde vừa nói xong thì bóng người mặc chiếc áo choàng lao tới.
Một người đàn ông có khuôn mặt trắng bệch, thiếu sức sống, dáng người cao gầy, mặc một bộ Âu phục mang phong cách cổ xưa, giống như một tia chớp đi xuyên qua vẻ yên tĩnh của màn đêm!
Đầu ngón tay phải của Archimonde trong nháy mắt được phủ lên bằng năm chấm hồng ân, móng tay nhanh chóng dài ra thêm một cen-ti-mét, vung tay giữa ban đêm, xé tan khoảng không, phát ra âm thanh xé gió.
Hự!
Gabriel bực bội kêu lên một tiếng, thanh kiếm trong tay được rút ra từ đất sét, kiếm được kéo lên một cách nặng nề.
Chỉ như một cái phẩy kiếm đơn thuần, nhưng chặn đứng mọi góc độ, trong tốc độ không cho phép khiến Archimonde phải mạnh mẽ kháng cự.
Cổ họng!
Archimonde không hề sợ hãi mà duỗi ra bàn tay đầy màu đỏ tươi của máu, trong mắt hiện ra một ngọn lửa, chống chọi lấy thanh kiếm lớn có chuôi rỉ sét!
Thánh quang chữ thập!
Archimonde rống to một tiếng, trên lưng thanh kiếm hiện ra một quầng sáng màu trắng, ký hiệu của một ngôi sao chữ thập đột nhiên phóng to ra, biến thành vầng hào quang thật lớn bao phủ hướng của Archimonde!
Hiến tế!
Một giọt máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay của Archimonde, giữa không trung hình thành một ngọn lửa màu xanh lục, hòa vào đoàn thập tự chinh kia, phát ra âm thanh ăn mòn “Nhiều lần”, sau đó lập tức biến mất.
Sau một hồi đánh nhau với Gabriel thì Archimonde lùi ra sau mười mét, nói nhỏ với Hughes ở phía sau:
Nhanh chóng rời khỏi đây, toàn bộ quân địch vẫn chưa bao vây đâu!
Hughes và Charles biết không thể nào phá vòng vây, cũng bất chấp Archimonde có gặp nguy hiểm hay không, họ chạy thật nhanh, hy vọng từ mé rừng có thể trốn ra biển.
Đừng mong chạy thoát, các người cho rằng chỉ có chừng này người thôi sao?
Arthur một tay cầm lấy thanh kiếm, bước hai bước đến trước đám người của Hughes, lưỡi kiếm hiện ra thứ ánh sáng thiêng liêng, mang theo hàng nghìn hàng vạn bóng của thanh kiếm, hướng đến phía trước Hughes.
Thằng nhóc kia, đừng coi thường người ta!
Hughes có chút tức giận, một Arthur trẻ tuổi khiến gã cảm thấy không thoải mái, giơ một bàn tay giấu trong chiếc áo choàng, không biết từ lúc nào mà thanh Huyết tộc kiếm trong tay đột nhiên có huyết thuật liền trở thành thanh trường kiếm, trường kiếm mang huyết quang bỗng nhiên nó mang theo thứ ánh sáng thâm nhập vào không trung, nghiền nát toàn bộ sự công kích của Arthur.
Huyết kiếm bỗng hung tợn đến kỳ lạ, dòng khí mạnh mẽ khiến Arthur phải rút lui mấy bước.
Dựa vào thứ này mà muốn ngăn chặn Hughes! Ngươi quá xem thường Huyết tộc trưởng lão vĩ đại rồi!
Khi Hughes đột nhiên xông ra ngăn chặn và dẫn mọi người rời khỏi thì phía trước bỗng xuất hiện hơn mười điểm hàn tinh lạnh lẽo.
Mau tránh ra!
Tốc độ dũng mãnh của huyết tộc đã cứu lấy bọn họ, nhưng vẫn còn một tên huyết tộc khác không kịp né tránh, bị trúng vài miếng hàn tinh!
Ối!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên huyết tộc đó bắt đầu đốt bị cháy phía dưới áo choàng, đau khổ tột cùng mà lăn ra đất.
Là chiếc châm bằng bạc, ám khí của Trung Hoa chăng?
Nhìn người hầu xoay chuyển khó khăn, Charles phẫn uất suy đoán.
Chỉ thấy Thái Ngưng thay bộ trang phục chiến đấu bó sát người đang đi ra từ trong bóng đêm, nhìn không ra một chút niềm vui trên khuôn mặt lạnh của cô, trên một bàn tay còn cầm một loại ám khí bằng bạc tinh tế.
Một vòng Bạo vũ lê hoa châm hai mươi bảy kim, tuy không đơn thuần dùng máy bắn ra, nhưng để đối phó với các người, cái này cũng đủ rồi.
Cô gái giải đáp nghi vấn của Charles.
Đi thêm gần ba mươi dặm về phía trước chính là đường bờ biển của Trung Hoa, tiếp viện cho thuyền của chúng ta đang nằm ở đó, sau khi đến đó thì có thể yên tâm rồi.
Tên dẫn đầu mặc chiếc áo màu đen trầm giọng nói bằng tiếng Anh.
Archimonde à, việc thực hiện kế hoạch lần này dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng, tôi cảm thấy có chút lo lắng.
Người đàn ông khác thật thà nói.
Dù thế nào đi nữa thì chúng ta đã có được “chén Thánh”, bây giờ việc cần làm là đưa nó về hội trưởng lão.
Người đàn ông có tên Archimonde nói.
Người đàn ông dẫn đầu khác cười dị và nói:
Hughes à, bệnh đa nghi của anh lại tái phát rồi, lẽ nào anh không nhận thấy sự xuất hiện của một số người ngăn cản chúng ta lại càng khiến ta thêm phấn khích sao? Tôi nghe nói lần này Lilith có tới, tôi vẫn nhớ con ranh đó đến nỗi cách cả dặm vẫn có thể ngửi thấy mùi máu lạnh trên người cô ta.
Charles, đừng chủ quan như vậy, nếu anh vẫn còn nhớ Lilith đã chém đi một bàn tay của anh.
Archimonde hừ hừ nói.
Charles khoác chiếc áo choàng màu đen hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa.
Ba người dẫn theo chín tên tùy tùng cũng mặc áo khoác màu đen, vẫn duy trì tốc độ kinh hoàng, giống như lốc xoáy quét qua khu rừng.
Nhưng sau khi tiếp tục đi về phía trước thêm chặng đường một dặm thì tên dẫn đầu Archimonde bỗng dừng lại.
Cẩn thận!
Sau tiếng nhắc nhở đó thì chừng một trăm mét ở phía trong khu rừng rậm rạp và âm u đột nhiên ba ngọn đèn chân không bừng sáng.
Ba ngọn đèn được bao phủ bởi những cái chụp đèn hình chữ thập, phần ngoài cái chụp đèn có màu bạc làm mọi thứ đều rạng rỡ.
Ngọn đèn cháy mãnh liệt chiếu sáng khắp khu rừng, trông giống như ban ngày, mười hai người đàn ông mặc áo đen xuất hiện dưới ánh đèn, không còn cách nào có thể che giấu được.
Lúc này, trên áo choàng của mười hai người đàn ông đó hiện ra những hoa văn phức tạp màu vàng nhạt, khó có thể nhìn thấy lúc đầu chúng như thế nào, cùng một số tô-tem (vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được người Anh-điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một gia đình hay một bộ tộc) nhưng không dựa trên quy luật nào.
Chết tiệt, là “Thập tự Mi-sa ngân huy”, tay sai của tòa thánh!
Hughes tức giận gào thét.
Trước tiên đừng manh động, bây giờ chúng ta cần phải chủ động chiếm giữ, tìm cơ hội đem “chén Thánh” ra khỏi đó mới là việc quan trọng.
Archimonde trầm giọng nói.
Hơn mười người xuất hiện từ phía sau của ba ngọn đèn, bởi vì bị che khuất nên khuôn mặt của họ có chút u ám, nhưng mười hai người đàn ông mặc áo choàng đen này tất nhiên sẽ không vì ánh đèn mà nhìn không rõ, họ lập tức nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc trong số đó.
Charles cười nói:
Archimonde à, lần này lão già Vatican kia là muốn liều mạng phải không, tôi không nhìn nhầm chứ, quân đoàn trưởng Gabriel của hồng thập tự chinh tại sao lại từ xa mà đến đây, muốn gây khó dễ cho chúng ta sao?
Một gã khôi ngô tuấn tú, mặc trên mình bộ Âu phục kỵ sĩ thời Trung cổ đang mạnh mẽ tiến về phía trước, râu ria xồm xàm, khuôn mặt vuông vức, mái tóc màu nâu được cuộn lên nhẹ nhàng bay trong gió, đôi mắt xám không có chút cảm xúc, hơi thở theo phong cách cổ xưa, từng cử chỉ của gã giống như vỏ quýt được bóc ra.
Người đàn ông đó vươn tay ra phía sau nhặt một thanh đơn thủ kiếm rất lớn. Đơn thủ kiếm là đồ cổ, trên chuôi kiếm có in một miếng ngọc quý màu đỏ.
Miếng vải trắng trên thân kiếm rách tả tơi, lộ ra một chút hình dạng của thanh kiếm lớn, toàn bộ hiện ra là một thanh kiếm mục nát, cổ quái.
Gabriel bình tĩnh nhìn gã đang giằng co với mười hai bóng dáng kia, dùng giọng điệu mập mờ thốt ra tiếng Italy:
Archimonde, hãy giao ra chén Thánh!
Gabriel à, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy, ngươi nghĩ bọn ta sẽ giao đồ vật cho các người dễ dàng vậy sao?
Archimonde cười lạnh nói.
Các người là những con quái vật bẩn thỉu, chẳng lẽ cho rằng cướp đoạt được chén Thánh rồi thì có thể được Chúa che chở sao?
Giọng nói của một người thanh niên truyền đến, gã còn tiến lên phía trước người đàn ông nước ngoài cao lớn, gã mặc áo giáp, trong tay cầm một thanh kiếm nhỏ.
Thằng nhóc kia! Ở đây không tới lượt ngươi nói đâu!
Archimonde khinh thường nói.
Người thanh niên kia cười nhạo nói:
Con dơi lớn kia, người mở to con mắt mà nhìn cho rõ, ta là Arthur De Vince, võ sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất trong tòa thánh, qua đêm nay, ngươi sẽ run lẩy bẩy khi nghe đến tên ta.
Ha ha ha ha, Gabriel à, có vẻ như những người mới của tòa thánh các người càng ngày càng thấp kém thì phải.
Gabriel im lặng không nói, nhưng Arthur dường như cảm thấy rất nhục nhã, gã vừa muốn bước lên đánh nhau thì bị bàn tay của một người đàn ông trung niên chặn lại.
Người đàn ông đó có khuôn mặt xương xương, dáng người cao lớn, tóc đen nhánh, lắc đầu nói nói với Arthur:
Đừng nghe theo lời xúi giục của Archimonde, hắn đang chọc giận ngươi đó.
Tôi biết, nhưng tôi vốn không sợ hắn!
Arthur hừ một tiếng, không dám liều lĩnh nữa.
Archimonde ồ lên một tiếng:
Thưa ngài Tomás, đã lâu không gặp rồi, chàng trai này là đệ tử của ngài sao? Khi nào đội kỵ sĩ của Thánh điện các ngài hạ thấp cánh cửa đây?
Tomás thờ ơ nói:
Thưa hầu tước Archimonde, hãy giao ra chén Thánh, đêm nay các ngươi sẽ không thể nào giành chiến thắng được. Thêm Quân đoàn trưởng Gabriel, tôi, Arthur cùng với đội kỵ sĩ thần thánh gồm hai mươi người của Giáo hoàng. Chỉ dựa vào ba bậc trưởng lão các người và chín tên thuộc hạ vốn không phải là đối thủ của chúng ta.
Archimonde cười khẩy nói:
Tôi đương nhiên sẽ nhận ra những người kia của các ngài, chúng tôi đã đánh nhau hơn mười thế kỷ rồi. Nhưng tôi rất muốn biết, mười vị sau lưng các ngài là những người bạn đến từ đâu? Dường như không phải người của tòa thánh thì phải?
Hughes không hài lòng mà nói:
Archimonde à, còn cần đoán sao, có thể khiến tòa thánh gióng trống khua chiêng, khai chiến với chúng tôi chỉ có thể là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ!
Chúng tôi cũng không phải là bạn bè của các người!
Một thanh niên vừa nói tiếng Anh vừa đi tới:
Tôi là tổ trưởng tổ thứ hai của Long Tổ Viêm Hoàng Thiết Lữ, tên là Vĩnh Dạ, theo chỉ thị của cấp trên, sẽ phối hợp cùng tòa thánh Rome đánh úp bọn xâm lược dị giáo, đoạt lại chén Thánh.
Vẻ mặt của Vĩnh Dạ có chút đắc ý, phía sau lưng hắn, thành viên của Long Nhị cũng đi theo lên.
Cùng lúc đó, Thái Ngưng bước lên, sau lưng cô ấy là một binh đoàn đặc chủng.
Viêm Hoàng Thiết Lữ nhiều chuyện, lẽ nào các người không biết, tham gia vào chuyện giữa giáo đình và hội nghị ắc ám là vượt hẳn phạm vi quyền hạn của các người à?
Charles nói.
Vĩnh Dạ khinh thường nói:
Viêm Hoàng Thiết Lữ của chúng tôi chỉ chấp nhận sự tồn tại của giáo đình, đám người dị giáo các người đáng bị đem đi treo cổ, bị quái vật dơ bẩn hút máu, nếu các người không phải là là người châu Âu thì đã bị chúng tôi giết chết từ lâu rồi.
Thái Ngưng nhăn mày, nói với Vĩnh Dạ:
Không cần nói nhiều, chúng ta chỉ đến để giúp đỡ thôi.
Vĩnh Dạ dịu dàng cười cười với Thái Ngưng và lập tức câm miệng.
Lúc này, dường như Gabriel không c̣n chút kiên nhẫn nào, gă bất th́nh ĺnh lấy thanh đơn thủ kiếm dài hơn hai thước, dày hơn ba cen-ti-mét cắm thẳng vào đất.
Archimonde này, muốn đánh hay muốn trốn, ngươi mau chọn đi! Nếu ngươi còn do dự thì ta sẽ động thủ trước.
Gabriel, chẳng lẽ ngươi không biết là chuyện của chúng ta không nên cho người khác nhúng tay vào sao? Không ngờ các người lại liên minh với Viêm Hoàng Thiết Lữ, thật sai lầm mà!
Archimonde nói không chút thương xót.
Việc này không liên quan tới tôi, tôi là đoàn trưởng của thập tự chinh, thập tự chinh chúng tôi chỉ nghe theo lời căn dặn của Giáo hoàng, tôi là người có trách nhiệm chiến đấu.
Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ta cũng không nói nhiều nữa, bạn cũ à, đã nhiều năm rồi không đánh nhau, hi vọng sức khỏe của ngươi sẽ không rỉ sét giống như thanh kiếm của ngươi.
Archimonde vừa nói xong thì bóng người mặc chiếc áo choàng lao tới.
Một người đàn ông có khuôn mặt trắng bệch, thiếu sức sống, dáng người cao gầy, mặc một bộ Âu phục mang phong cách cổ xưa, giống như một tia chớp đi xuyên qua vẻ yên tĩnh của màn đêm!
Đầu ngón tay phải của Archimonde trong nháy mắt được phủ lên bằng năm chấm hồng ân, móng tay nhanh chóng dài ra thêm một cen-ti-mét, vung tay giữa ban đêm, xé tan khoảng không, phát ra âm thanh xé gió.
Hự!
Gabriel bực bội kêu lên một tiếng, thanh kiếm trong tay được rút ra từ đất sét, kiếm được kéo lên một cách nặng nề.
Chỉ như một cái phẩy kiếm đơn thuần, nhưng chặn đứng mọi góc độ, trong tốc độ không cho phép khiến Archimonde phải mạnh mẽ kháng cự.
Cổ họng!
Archimonde không hề sợ hãi mà duỗi ra bàn tay đầy màu đỏ tươi của máu, trong mắt hiện ra một ngọn lửa, chống chọi lấy thanh kiếm lớn có chuôi rỉ sét!
Thánh quang chữ thập!
Archimonde rống to một tiếng, trên lưng thanh kiếm hiện ra một quầng sáng màu trắng, ký hiệu của một ngôi sao chữ thập đột nhiên phóng to ra, biến thành vầng hào quang thật lớn bao phủ hướng của Archimonde!
Hiến tế!
Một giọt máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay của Archimonde, giữa không trung hình thành một ngọn lửa màu xanh lục, hòa vào đoàn thập tự chinh kia, phát ra âm thanh ăn mòn “Nhiều lần”, sau đó lập tức biến mất.
Sau một hồi đánh nhau với Gabriel thì Archimonde lùi ra sau mười mét, nói nhỏ với Hughes ở phía sau:
Nhanh chóng rời khỏi đây, toàn bộ quân địch vẫn chưa bao vây đâu!
Hughes và Charles biết không thể nào phá vòng vây, cũng bất chấp Archimonde có gặp nguy hiểm hay không, họ chạy thật nhanh, hy vọng từ mé rừng có thể trốn ra biển.
Đừng mong chạy thoát, các người cho rằng chỉ có chừng này người thôi sao?
Arthur một tay cầm lấy thanh kiếm, bước hai bước đến trước đám người của Hughes, lưỡi kiếm hiện ra thứ ánh sáng thiêng liêng, mang theo hàng nghìn hàng vạn bóng của thanh kiếm, hướng đến phía trước Hughes.
Thằng nhóc kia, đừng coi thường người ta!
Hughes có chút tức giận, một Arthur trẻ tuổi khiến gã cảm thấy không thoải mái, giơ một bàn tay giấu trong chiếc áo choàng, không biết từ lúc nào mà thanh Huyết tộc kiếm trong tay đột nhiên có huyết thuật liền trở thành thanh trường kiếm, trường kiếm mang huyết quang bỗng nhiên nó mang theo thứ ánh sáng thâm nhập vào không trung, nghiền nát toàn bộ sự công kích của Arthur.
Huyết kiếm bỗng hung tợn đến kỳ lạ, dòng khí mạnh mẽ khiến Arthur phải rút lui mấy bước.
Dựa vào thứ này mà muốn ngăn chặn Hughes! Ngươi quá xem thường Huyết tộc trưởng lão vĩ đại rồi!
Khi Hughes đột nhiên xông ra ngăn chặn và dẫn mọi người rời khỏi thì phía trước bỗng xuất hiện hơn mười điểm hàn tinh lạnh lẽo.
Mau tránh ra!
Tốc độ dũng mãnh của huyết tộc đã cứu lấy bọn họ, nhưng vẫn còn một tên huyết tộc khác không kịp né tránh, bị trúng vài miếng hàn tinh!
Ối!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên huyết tộc đó bắt đầu đốt bị cháy phía dưới áo choàng, đau khổ tột cùng mà lăn ra đất.
Là chiếc châm bằng bạc, ám khí của Trung Hoa chăng?
Nhìn người hầu xoay chuyển khó khăn, Charles phẫn uất suy đoán.
Chỉ thấy Thái Ngưng thay bộ trang phục chiến đấu bó sát người đang đi ra từ trong bóng đêm, nhìn không ra một chút niềm vui trên khuôn mặt lạnh của cô, trên một bàn tay còn cầm một loại ám khí bằng bạc tinh tế.
Một vòng Bạo vũ lê hoa châm hai mươi bảy kim, tuy không đơn thuần dùng máy bắn ra, nhưng để đối phó với các người, cái này cũng đủ rồi.
Cô gái giải đáp nghi vấn của Charles.
/1662
|