Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 312 - Gặp Cản Trở.

/1662


Từ nhà Mạc Thiện Ny ăn sáng xong đi ra, Dương Thần lái xe đến thẳng ngã tư nơi hẹn với Trinh Tú.

Vì là lễ giáng sinh, hơn nữa lại có tuyết rơi, cả Trung Hải tràn đầy bầu không khí ca hát hào hứng, không ít người ăn mặc như ông già noel, ở ngoài đường chào mời tuyên truyền cho cửa hàng mình, cũng có một số tặng phẩm quà biếu để chiêu dụ khách hàng.

Lúc gặp Trinh Tú, cô bé đang mặc cái áo khoác cổ áo lông màu tím, đội cái mũ bằng len sợi, đứng đợi trong gió lạnh.

Dương Thần hạ cửa kính xe, kêu “Trinh Tú’’, cô bé mới rụt rè ngồi lên xe của Dương Thần, bởi vì ít khi tiếp xúc với xe hơi, cho nên mở cửa xe cũng hơi phí sức.

- Không phải nói là chín giờ sao, anh đã đến sớm hơn, mà em đã đứng đợi ở đây rồi? Nhìn xem cái mũi cũng đỏ lên rồi.

Dương Thần thương tiếc nói.

Trinh Tú cười rạng rỡ:

- Không sao cả, em ngủ không muộn, mùa đông cũng không có thói quen nằm nướng.

Dương Thần biết cô bé này chịu cực khổ lớn lên, không nói thêm hỏi:

- Cảm thấy bọn nhỏ thích quà gì?

Trinh Tú ngẫm nghĩ một chút:

- Mua kẹo, cái ăn cái mặc trong cô nhi viện không thiếu, chỉ quà vặt không nhiều, vừa lúc lễ giáng sinh, mua chút bánh ngọt và kẹo bọn nhỏ sẽ thích thú.

Dương Thần đương nhiên không ý kiến, mình làm sao để làm quen với bọn nhỏ thật sự không rành lắm, lần trước đi cô nhi viện bị bọn nhỏ bỏ qua một bên là một minh chứng đúng.

Cho nên, Dương Thần lái xe đến thẳng cao ốc bách hóa gần nhất, dẫn Trinh Tú chui vào cửa hàng lớn nhưng vẫn chưa đông người.

Lúc đi ngang qua cửa hàng bán sản phẩn điện tử, Dương Thần nắm lấy tay Trinh Tú.

Trinh Tú cảm giác tay mình bị Dương Thần kéo, mặt hơi đỏ:

- Anh Dương làm sao vậy?

Dương Thần không nghĩ ngợi nhiều, vẫn lôi Trinh Tú đến một quầy bán điện thoại di động nói:

- Sau này liên hệ với em dù sao vẫn không thể đến nơi bày bán, anh tặng cái điện thoại cho em.

Không đợi Trinh Tú từ chối, Dương Thần nói:

- Hôm nay là lễ giáng sinh, còn mấy ngày nữa là tết coi như là anh tặng cho em gái vậy, lần trước em cũng đã tặng anh cái trang sức bằng bạch kim sao? Anh cũng phải tặng em, em chọn kiểu nào em thích, anh lo xong giúp em, sau này cước phí em tự đóng, thế nào?

Trinh Tú nhìn thấy Dương Thần vẻ mặt sắp giận, nếu bị từ chối, trong lòng cảm động đồng thời cũng không từ chối, chọn lựa mãi, mới chọn được một cái trông cái vẻ tinh xảo và rẻ tiền.

Dù sao cũng là thời đại phát triển cao kỹ nghệ tin tức, mua cái điện thoại và đăng ký xong tất cả cái thủ tục vào mạng kích hoạt, cũng chưa tới nửa tiếng đồng hồ.

Dương Thần nhìn thấy Trinh Tú vả mặt vui mừng hớn hở cầm trong tay cái điện thoại lần đầu trong đời với trong lòng cũng vui hơn.

Có lẽ là vì nguyên nhân không có cha mẹ từ lúc nhỏ, và trưởng thành từ một hoàn cảnh khó khăn giống nhau, lai vì một loạt duyên phận gặp nhau giữa hai người, mình yêu thích đối với Trinh Tú có điều khiến cho mình có chút bất ngờ, dường như cô bé cố chấp này thật sự như em gái mình.

- Anh Dương, sau này em có thể gọi cho anh không?

Trinh Tú cẩn thận đậy nắp điện thoại lại, khuôn mặt cũng không biết có phải bị sưởi ấm hay không mà đỏ bừng, hỏi Dương Thần.

Dương Thần mỉm cười:

- Đương nhiên là được, nếu không mua cho em làm gì.

- Bất luận giờ nào?

Trinh Tú nhẹ giọng chờ đợi hỏi.

- Đúng vậy.

Dương Thần gật đầu.

Đôi mắt to sáng ngời của Trinh Tú cười như ánh trăng lưỡi liềm.

Vốn là Dương Thần còn muốn dẫn Trinh Tú mua quần áo, theo phong tục của Hoa Hạ lễ tết phải thay quần áo, nhưng lần này Trinh Tú bướng bỉnh khước từ, nhất định không chịu, Dương Thần sợ cô bé này nếu nóng giận lên gì cũng dám làm, nên không miễn cưỡng nữa.

Đợi khi mua xong kẹo và những thứ quà tặng đã gần mười một giờ, Dương Thần đem hai bao vật phẩm lớn cho vào cốp xe sau, cùng Trinh Tú đi tới cô nhi viện Hy Vọng.

Lại lần nữa đến ngoài sân của tòa kiến trúc cũ kỹ này, Dương Thần thấy ngoài sân cũng đã trồng một cây thông noel vừa vừa, và trên cây noel đã treo lên ngôi sao, thú vải và những trang trí khác, trên khung cửa treo đèn huỳnh quang trang trí rất đẹp, lóe ra đủ màu sắc.

Tuyết trắng phau đọng ở những cây thông già đã vài chục tuổi, cành cây bị đè đến hơi cong, trên vách tòa nhà, những dây leo thường xuyên cũng lây dính một ít tuyết trắng, tung lá đã tàn lụi, nhưng lại nhìn qua cảm thấy vô cùng trình tự.

Trinh Tú đi xuống xe, nhìn chằm chằm một hồi vào cái cổng lớn cô nhi viện đã lâu không thấy, trong ánh mắt có chút ứa lệ.

- Vào đi, chắc chắn viện trưởng Soa rất vui mừng khi thấy em.

Dương Thần đem xuống hai bao tặng phẩm từ trong xe, nói với Trinh Tú.

Trinh Tú gật gật đầu, khăng khăng cầm lấy một túi quà lớn từ tay Dương Thần, cầm hai tay:

- Em cũng cầm một túi, anh Dương đến cùng em đã rất cảm ơn rồi, không thể để

cho anh cứ phải làm việc này giúp em.

Dương Thần đối với mạnh lạc rõ ràng của cô bé này không biết làm sao, cũng đành vậy.

Hai người đi lên bậc thềm, đang đi vào cổng cô nhi viện, thật bất ngờ, hai người phụ nữ mặc đồ vest nữ màu đen, đeo bông tai, dáng người cao, khuôn mặt bình thường mà là lộ ra đôi chút khi thế anh hào, đột nhiên chắn ngang cửa.

- Xin lỗi, ở đây tạm thời không được phép viếng thăm.

Một trong hai phụ nữ có đuôi ngựa lạnh lùng nói, không một chút tình cảm.

Dương Thần chau mày, hai phụ nữ trước mặt, nếu không lầm, đều lộ vẻ hung hăng của quân đội, chắc phải là nữ quân nhân đặc chủng đã qua những huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ có điều lúc này ra vẻ vệ sĩ của những nhân vật quan trọng.

- Chúng tôi đến để thăm bọn nhỏ, cô gái này là từ cô nhi viện này đi ra, hôm nay về thăm viện trưởng và các chị em, xin châm chước một chút.

Dương Thần biết rằng đó là nhiệm vụ của người ta, cũng không phát cáu, muốn nói đàng hoàng.

Người nữ vệ sĩ có đuôi ngựa liếc nhìn cái túi ny lon lớn trên tay hai người:

- Cái người khi khác, hoặc là chiều trở lại.

Trinh Tú hơi thất vọng, nhìn vào trong cánh cửa rồi kéo tay áo Dương Thần:

- Thôi đi anh Dương, chắc là ông lớn nào bên trong, chúng ta hôm khác trở lại.

- Hôm khác còn là lễ giáng sinh sao?

Dương Thần nói.

- Không sao cả, trễ chút thì trễ chút…

Trinh Tú yếu ớt nói.

Dương Thần nói với người vệ sĩ có đuôi ngựa:

- Như vậy, phiền các người vào trong nói với viện trưởng Soa một tiếng, nói là Từ Trinh Tú, xem cô ấy có muốn gặp chúng tôi không.

Người nữ vệ sĩ tóc ngắn kia cảm thấy tức cười:

- Các người nghe không hiểu sao? Cho các người buổi chiều hoặc khi khác, chứ không phải là vấn đề viện trưởng tiếp hay không tiếp, mà là hiện giờ không được phép vào.

Vừa nói như vậy Dương Thần liền mất hứng, mình nói phải trái với cô ta, cũng đâu phải xông vào, một buồi sáng lễ giáng sinh tốt đẹp, hai người muốn thăm bọn trẻ trong cô nhi viện, rõ ràng đâu phải cầm dao, súng tự động xông vào, trong tay cầm quà bánh kẹo, lại rất lễ phép xin được châm chước, hoặc vào trong báo lại tình huống như vậy, cho dù không được phép cũng nên vào trong báo lại, huống chi cho dù lãnh đạo của trung ương tới thăm, cũng không có đạo lý xua đuổi người ta như vậy.

Sắc mặt Dương Thần hơi khó chịu:

- Tôi nói một lần cuối, vào trong hỏi một tiếng, nói là Từ Trinh Tú đã trở về, nếu các người không vào nói, thì đừng trách tôi làm cái việc tôi không thích làm.

Người nữ vệ sĩ đuôi ngựa nhíu mày không nói, người nữ vệ sĩ tóc ngắn dường như nghe được chuyện hài, mỉa mai hỏi:

- Ồ? Chuyện gì, anh không thích làm? Làm thử xem.

Dương Thần không nói thêm gì, tiến thẳng vào trong.

Hai nữ vệ sĩ thấy Dương Thần thản nhiên bước vào trong, sắc mặt lạnh đi, không hẹn mà cùng lúc muốn nắm lấy tay Dương Thần, và mỗi người một chân châm móc vào chân Dương Thần, tính chế ngự Dương Thần.

Nhưng đôi tay và chân, như đổ cốt thép bê tông, bị trúng đòn võ thuật của hai nữ vệ sĩ không nhúc nhích tí nào.

Trên mặt hai nữ vệ sĩ liền lộ vẻ kinh ngạc, sức mạnh của hai cô ấy chẳng phải là sức phụ nữ bình thường, mà là binh lính đặc chủng nam bình thường cũng không sánh kịp, đòn chân vào thế, ít ra cũng cỡ vài chục kg sức lực, sức áp chế của cánh tay cũng có sức bật vài chục kg.

Nhưng, vị trí yếu đuối trên cơ thể người đàn ông gánh vác tổng cộng gần hai trăm kg sức mạnh, điều ngạc nhiên không chút phản ứng mà còn tiếp tục đi vào.

Nguy hiểm.

Hai nữ vệ sĩ trước tiên cho rằng đây là một kẻ ám sát bậc cao thủ, ý đồ quấy rối người ở bên trong.

Đột nhiên, hai nữ vệ sĩ rút người lại, từ trong ngực mỗi người lấy ra cây súng, họng súng bên trái bên phải nhắm thẳng vào đầu Dương Thần.

- Bỏ đồ trong tay xuống, hai tay giơ cao không được cử động.

Người vệ sĩ đuôi ngựa hét lớn.

Dương Thần lành lùng liếc nhìn hai người, và quay đầu lại nhìn đằng sau người

Trinh Tú đã sợ khiếp vía.

- Nếu theo thói quen của tôi, hiện giờ các người hẳn đã chết rồi nhưng tôi thật sự không muốn giết người ở nơi này, không muốn giết các cô trước mặt cô gái này, tôi đếm tới ba, nếu các cô không rút lại súng của mình, tôi chỉ còn cách phải làm chuyện tôi muốn làm.

- Hừ, mày tưởng chúng tôi lớn lên từ sự hù dọa sao?

Vệ sĩ tóc ngắn cười nhạt, rõ ràng xem lời nói Dương Thần không là gì.

Dương Thần thở dài, phải ở lễ giáng sinh, ở cô nhi viện, ở trước mặt Trinh Tú giết hai vệ sĩ ngốc, cái ngày này thật là xui xẻo.

Còn về phần sau khi giết chết khắc phục hậu quả ra sao, đây không phải phạm trù suy nghĩ của Dương Thần, không lỗ mãng, mà là tính nguyên tắt của những việc gì đó, làm trước rồi hãy tính sau.

Nhưng lúc Dương Thần đang tính hạ thủ không thấy máu đối với hai vệ sĩ, ở hành lang không xa vọng lên một giọng nữ trong trẻo.

- Dừng tay tiểu Văn Tiểu Ly, các cô làm gì vậy, mau bỏ súng xuống.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc trang phục mùa đông tao nhã, quấn khăn quàng cổ nhung màu trắng, đang đi đến từ bên kia, gương mặt oánh nhuận phảng phất thấp thoáng có thể nhìn thấy dấu vết của năm tháng, nhưng vẻ ngoài đoan trang xinh đẹp với búi tóc cao vẫn tạo được sự hấp dẫn của phụ nữ, sạch sẽ rõ nét, không chút xám trắng, phải là bảo dưỡng thật tốt, với đôi mắt ôn hòa , tuy có phần tránh móc, nhưng lại không làm cho người ta khó chịu.

Dương Thần nhìn thấy người phụ nữ này, cảm thấy hơi quen, không biết từng gặp ở nơi nào, thoáng cái nghĩ không ra.

- Phu nhân, nguy hiểm đừng qua đây.

Nữ vệ sĩ người được gọi là Tiểu Văn lớn tiếng nói.

Người phụ nữ không nghe theo:

- Người ta đến thăm bọn nhỏ, trên tay đang cầm cũng không phải là vũ khí, các cô làm cái gì vậy?

Không đợi người phụ nữ nói xong, việc trưởng Soa bước chân có vẻ già nua vì có tuổi từ sau bước đến, xúc động hô lên:

- Trinh Tú? Là Trinh Tú phải không?

Trinh Tú mới còn run sợ trong lòng đứng ở cửa, vừa nghe tiếng quen thuộc, lập tức không màng đến gì khác, chay thật nhanh đến, nhào vào lòng viện trưởng.

- Còn không buông xuống?

Người phụ nữ có phần trách vấn nói với hai vệ sĩ.

Tiểu Văn Tiểu Ly nhìn nhau khó xử, cất súng trong tay một cách khó khăn, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Dương Thần.


/1662

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status