Khách sạn Lam Loan hai năm trở lại đây mới được nâng cấp lên thành khách sạn năm sao nằm ở phía Đông thành phố Trung Hải, là một sơn trang nghỉ ngơi lý tưởng. Một bờ hồ nước nằm sát vào nhau, màu sắc nhã nhặn, nồng nặc tư tưởng kiến trúc xây dựng của Scotland khiến không ít giới thượng lưu chọn nơi này để bàn chuyện kinh doanh.
Vừa xuống xe, Lâm Nhược Khê bước đến bên cạnh Dương Thần, đột nhiên giơ tay kéo cánh tay Dương Thần. Giống như kiểu con chịm nhỏ hạnh phúc nép vào, thản nhiên nói:
- Đi!
Dương Thần mỉm cười:
- Cô diễn trò như này sao? Muốn cho người ta biết chúng ta rất thân mật sao? Phải tươi cười lên chứ! Bộ dạng lạnh lùng của cô cứ như là oán phụ ấy!
- Anh mới là oán phụ!
Lâm Nhược Khê khó xử nhíu mày, đúng là vẫn không thể tươi cười. Thực ra là cho dù có kéo cánh tay của Dương Thần, đối với cô mà nói đã là thử thách lớn lao lắm rồi. Cô lắc đầu nói:
- Cứ như vậy đi, không nên để lộ ra cái gì, như vậy sẽ không thành vấn đề.
Dương Thần nghĩ thầm rằng là mọi người đều không tin, nhưng chung quy lại không nói ra. Nếu cô vợ Chủ tịch muốn diễn trò, vậy mình chơi đùa cùng cô ấy là được!
Dọc theo đường đi vào khách sạn, hai bên đều là phong cách hình trụ Athens, tượng nữ thần điêu khắc. Tiến vào đại sảnh, còn xuất hiện các loại tranh về các danh nhân nước ngoài, tranh sơn dầu phong cảnh.
Bối cảnh tráng lệ làm cho cả khách sạn Lam Loan tràn ngập vẻ sang trọng cổ điển hoàn mỹ dung hợp với hơi thở. Người đến đây áo mũ đều chỉnh tề, sắc mặt đều kiêu căng.
- Không thích tranh sơn dầu!
Dương Thần đập đập miệng:
- Tôi cảm thấy bức tranh còn không bằng dùng ảnh chụp, còn rõ ràng hơn một chút.
Kéo cánh tay Dương Thần đang từ từ thưởng thức những bức tranh trên hành lang làm Lâm Nhược Khê liếc mắt khinh thường Dương Thần một cái:
- Không có khả năng giám định và trình độ thưởng thức thì bớt nói đi, không ai nói anh câm đâu.
- Phải rồi! Nếu không làm sao tôi phải đi bán thịt dê xiên nướng!
Vẻ mặt Dương Thần đắc ý.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, nhỏ giọng nói:
- Nhớ kỹ nha. Để cho anh ta đi vào, tôi không ra hiệu thì anh đừng mở miệng, anh đừng nói nhiều lời.
- Tuân lệnh! Lâm tổng.
Dương Thần cố nén cười, gật gật đầu!
Hai người quần áo chỉnh tề theo tiếp tân dẫn đi đến một căn phòng lớn dựa vào ven hồ. Ngẩng đầu nhòn, căn phòng này không ngờ lại mang đậm phong cách Tôn giáo “Judas”.
Cửa gỗ màu trắng ngà khắc hoa được mở ra. Một gã mặc đồ tây màu đen, tóc hơi xoăn, râu không nhiều nhưng người đàn ông thô kệch đột nhiên tươi cười đứng ở cửa, tư thế mời nói:
- Hoan nghênh Lâm tiểu thư, công tử nhà tôi chờ đã lâu!
Rất hiển nhiên, người đàn ông này trước tiên đã nhìn vào người Lâm Nhược Khê kéo tay - Dương Thần, con mắt cũng liếc một cái.
Lâm Nhược Khê thản nhiên gật gật đầu, kéo Dương Thần đi vào trong phòng. Một cỗ cây cỏ mùi Lavender rải ở trong không khí, vừa hay làm cho tinh thần người ta sảng khoái.
- Nhược Khê, cuối cùng cũng đợi được em đến rồi.
Một giọng nam truyền đến, đang ngồi trên ghế sopha trong phòng riêng, đứng lên là một gã mặc quần áo màu lam, tóc ngắn trông rất sang trọng, khuôn mặt trắng nõn ngũ quan tuấn tú. Cái khó có được ở hắn là cái khí chất tôn sùng, không phải nhà giàu thật sự thì khó có thể nuôi dưỡng được.
Lâm Nhược Khê mặt tỉnh bơ gật gật đầu:
- Hứa tổng khách sáo rồi!
Hứa Trí Hoành cũng lạnh lùng đáp lại không có vẻ gì là xấu hổ, mặt vẫn cười đi lên phía trước, mang theo nụ cười khiêm tốn, trưởng thành, chân thành tha thiết nói:
- Mời em nhiều lần mà khó có được cơ hội. Cha em nhắc đến em nhiều lắm! Ông nói em bận công việc. Thật ra thì anh không ngại, em có thể tới đây cùng anh ăn một bữa, thế là đủ rồi.
Rất khó tưởng tượng Tổng giám đốc đưa ra thị trường, là người thừa kế của một gia tộc lớn thứ năm ở Trung Hải, mà lại phải tỏ ra thân thiết lấy lòng một người phụ nữ:
- Cùng ăn một bữa anh đã mãn nguyện rồi
Nói như này sẽ có hiệu quả, những người phụ nữ khác không biết sẽ như thế nào, nhưng Lâm Nhược Khê dường như không ưa, chỉ miễn cưỡng nói:
- Anh khách sáo rồi!
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Hứa Trí Hoành cũng không cảm thấy có cái gì không bình thường, tự mình kéo ghế mời Lâm Nhược Khê ngồi.
- Đây! Mời Nhược Khê ngồi!
Từ đầu đến cuối, Hứa Trí Hoành và gã tục tằn kia, hai người chủ tớ bọn họ dường như đều không thấy Lâm Nhược Khê kéo tay một người đàn ông. Như kiểu sự tồn tại của người đàn ông kia giống như không khí bình thường vậy.
Lâm Nhược Khê từ lúc này đã cảm thấy xem nhẹ trí tuệ của Hứa Trí Hoành. Anh ta làm như vậy căn bản là gây khó dễ cho Dương Thần. Nghĩ đến chuyện Dương Thần sẽ bị tra hỏi rõ ràng, người nào không có việc gì lại tin Chủ tịch của một công ty lớn lại kết hôn cùng một người bán thịt dê không quen biết gì đây? Hứa Trí Hoành xem ra đã sớm biết kết hôn giả là mưu kế của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê đành phải buông tay Dương Thần ngồi xuống. Mà Dương Thần cũng không có gì là không tự nhiên, tự mình kéo ghế ngồi bên cạnh Lâm Nhược Khê.
Đúng lúc này, vẫn đang cười ngây ngô không nói lời nào thì đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trước mặt Dương Thần, một tay kéo ghế ra đẩy trở về, vẫn như trước cười ha hả nói:
- Không biết vị tiên sinh này là ai? Thiếu gia nhà ta chỉ mời Lâm tiểu thư đến dùng bữa tối thôi!
Không đợi Dương Thần và Lâm Nhược Khê mở miệng, vẻ mặt Hứa Trí Hoành dị dàng cười nói:
- Mao Cầu, không được phép vô lễ! Ta nghĩ vị đây chỉ là anh trai của Nhược Khê thôi! Là hai anh em bọn họ tình cảm thân thiết cùng nhau tới thôi!
Anh? Dương Thần thấy hơi bất ngờ với trình độ diễn trò của chủ tớ nhà này, cười nói:
- Ôi… Không đơn giản như vậy đâu! Hai người có biết tiểu Nhược Khê nhà tôi thường ở trên giường gọi tôi là “anh tốt” không?
…
Im lặng hít thở không thông, không khí im lặng.
Đừng nói chủ tớ Hứa Trí Hoành và Mao Cầu này vừa nãy còn muốn chế nhạo Dương Thần. Ngay cả Lâm Nhược Khê cũng kinh ngạc lời nói nghẹn ở cổ họng. Cô trừng mắt muốn bóp chết tên lưu manh Dương Thần này. Tại sao lại có thể nói ra chuyện này tuy rằng biết đây chỉ là cố ý phản kích lại hai chủ tớ Hứa Trí Hoành! Nhưng nói quá rồi… Quá rồi…
Nghe được lời nói phóng đãng như thế khiến Lâm Nhược Khê không khỏi nhớ tới mấy ngày trước đã cùng hắn cùng đi đến tột đỉnh, khuôn mặt xinh đẹp đã ửng đỏ, kiều diễm ướt át.
Hứa Trí Hoành nhìn thấy Lâm Nhược Khê đột nhiên trở nên thẹn thùng. Đầu tiên là xúc động mê say. Ngay sau đó lại nghĩ đến Lâm Nhược Khê vì người đàn ông này mà thẹn thùng. Trong lòng nghĩ mà lạnh cả người… Chẳng lẽ quan hệ giữa bọn họ thật sự không đơn giản?
Sắc mặt Hứa Trí Hoành tái nhợt, trở nên khó coi. Anh ta miễn cưỡng cười nói:
- Tiên sinh thật biết nói giỡn. Nhưng nếu đã đến đây rồi thì chính là bạn bè. Mao Cầu không được cùng tiên sinh đây nói giỡn, tất cả mọi người ngồi xuống đi!
Dương Thần không khỏi xem trọng Hứa Trí Hoành vài phần! Xem ra anh ta không phải là đầu óc con nhà giàu vô dụng mà cũng biết chịu đựng.
Lâm Nhược Khê thật không hổ là một người phụ nữ bá đạo. Mặc dù cái tính cách ấy sẽ làm không khí thêm phiền não hơn, nhưng vẫn nhớ tới mục đích chính đến đây! Lâm Nhược Khê lấy lại tinh thần, nói với Hứa Trí Hoành:
- Hứa tổng, hay là chúng ta nói về mốt mùa thu này trước sau đó hẵng nói chuyện hợp tác! Thời gian còn sớm mà!
- Được được!
Hứa Trí Hoành không hề để ý tới Dương Thần, rất nhanh khôi phục lại khuôn mặt công tử tươi cười:
- Nhược Khê nói cái gì thì là cái đấy! Hôm nay chủ sẽ theo khách!
Vừa xuống xe, Lâm Nhược Khê bước đến bên cạnh Dương Thần, đột nhiên giơ tay kéo cánh tay Dương Thần. Giống như kiểu con chịm nhỏ hạnh phúc nép vào, thản nhiên nói:
- Đi!
Dương Thần mỉm cười:
- Cô diễn trò như này sao? Muốn cho người ta biết chúng ta rất thân mật sao? Phải tươi cười lên chứ! Bộ dạng lạnh lùng của cô cứ như là oán phụ ấy!
- Anh mới là oán phụ!
Lâm Nhược Khê khó xử nhíu mày, đúng là vẫn không thể tươi cười. Thực ra là cho dù có kéo cánh tay của Dương Thần, đối với cô mà nói đã là thử thách lớn lao lắm rồi. Cô lắc đầu nói:
- Cứ như vậy đi, không nên để lộ ra cái gì, như vậy sẽ không thành vấn đề.
Dương Thần nghĩ thầm rằng là mọi người đều không tin, nhưng chung quy lại không nói ra. Nếu cô vợ Chủ tịch muốn diễn trò, vậy mình chơi đùa cùng cô ấy là được!
Dọc theo đường đi vào khách sạn, hai bên đều là phong cách hình trụ Athens, tượng nữ thần điêu khắc. Tiến vào đại sảnh, còn xuất hiện các loại tranh về các danh nhân nước ngoài, tranh sơn dầu phong cảnh.
Bối cảnh tráng lệ làm cho cả khách sạn Lam Loan tràn ngập vẻ sang trọng cổ điển hoàn mỹ dung hợp với hơi thở. Người đến đây áo mũ đều chỉnh tề, sắc mặt đều kiêu căng.
- Không thích tranh sơn dầu!
Dương Thần đập đập miệng:
- Tôi cảm thấy bức tranh còn không bằng dùng ảnh chụp, còn rõ ràng hơn một chút.
Kéo cánh tay Dương Thần đang từ từ thưởng thức những bức tranh trên hành lang làm Lâm Nhược Khê liếc mắt khinh thường Dương Thần một cái:
- Không có khả năng giám định và trình độ thưởng thức thì bớt nói đi, không ai nói anh câm đâu.
- Phải rồi! Nếu không làm sao tôi phải đi bán thịt dê xiên nướng!
Vẻ mặt Dương Thần đắc ý.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, nhỏ giọng nói:
- Nhớ kỹ nha. Để cho anh ta đi vào, tôi không ra hiệu thì anh đừng mở miệng, anh đừng nói nhiều lời.
- Tuân lệnh! Lâm tổng.
Dương Thần cố nén cười, gật gật đầu!
Hai người quần áo chỉnh tề theo tiếp tân dẫn đi đến một căn phòng lớn dựa vào ven hồ. Ngẩng đầu nhòn, căn phòng này không ngờ lại mang đậm phong cách Tôn giáo “Judas”.
Cửa gỗ màu trắng ngà khắc hoa được mở ra. Một gã mặc đồ tây màu đen, tóc hơi xoăn, râu không nhiều nhưng người đàn ông thô kệch đột nhiên tươi cười đứng ở cửa, tư thế mời nói:
- Hoan nghênh Lâm tiểu thư, công tử nhà tôi chờ đã lâu!
Rất hiển nhiên, người đàn ông này trước tiên đã nhìn vào người Lâm Nhược Khê kéo tay - Dương Thần, con mắt cũng liếc một cái.
Lâm Nhược Khê thản nhiên gật gật đầu, kéo Dương Thần đi vào trong phòng. Một cỗ cây cỏ mùi Lavender rải ở trong không khí, vừa hay làm cho tinh thần người ta sảng khoái.
- Nhược Khê, cuối cùng cũng đợi được em đến rồi.
Một giọng nam truyền đến, đang ngồi trên ghế sopha trong phòng riêng, đứng lên là một gã mặc quần áo màu lam, tóc ngắn trông rất sang trọng, khuôn mặt trắng nõn ngũ quan tuấn tú. Cái khó có được ở hắn là cái khí chất tôn sùng, không phải nhà giàu thật sự thì khó có thể nuôi dưỡng được.
Lâm Nhược Khê mặt tỉnh bơ gật gật đầu:
- Hứa tổng khách sáo rồi!
Hứa Trí Hoành cũng lạnh lùng đáp lại không có vẻ gì là xấu hổ, mặt vẫn cười đi lên phía trước, mang theo nụ cười khiêm tốn, trưởng thành, chân thành tha thiết nói:
- Mời em nhiều lần mà khó có được cơ hội. Cha em nhắc đến em nhiều lắm! Ông nói em bận công việc. Thật ra thì anh không ngại, em có thể tới đây cùng anh ăn một bữa, thế là đủ rồi.
Rất khó tưởng tượng Tổng giám đốc đưa ra thị trường, là người thừa kế của một gia tộc lớn thứ năm ở Trung Hải, mà lại phải tỏ ra thân thiết lấy lòng một người phụ nữ:
- Cùng ăn một bữa anh đã mãn nguyện rồi
Nói như này sẽ có hiệu quả, những người phụ nữ khác không biết sẽ như thế nào, nhưng Lâm Nhược Khê dường như không ưa, chỉ miễn cưỡng nói:
- Anh khách sáo rồi!
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Hứa Trí Hoành cũng không cảm thấy có cái gì không bình thường, tự mình kéo ghế mời Lâm Nhược Khê ngồi.
- Đây! Mời Nhược Khê ngồi!
Từ đầu đến cuối, Hứa Trí Hoành và gã tục tằn kia, hai người chủ tớ bọn họ dường như đều không thấy Lâm Nhược Khê kéo tay một người đàn ông. Như kiểu sự tồn tại của người đàn ông kia giống như không khí bình thường vậy.
Lâm Nhược Khê từ lúc này đã cảm thấy xem nhẹ trí tuệ của Hứa Trí Hoành. Anh ta làm như vậy căn bản là gây khó dễ cho Dương Thần. Nghĩ đến chuyện Dương Thần sẽ bị tra hỏi rõ ràng, người nào không có việc gì lại tin Chủ tịch của một công ty lớn lại kết hôn cùng một người bán thịt dê không quen biết gì đây? Hứa Trí Hoành xem ra đã sớm biết kết hôn giả là mưu kế của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê đành phải buông tay Dương Thần ngồi xuống. Mà Dương Thần cũng không có gì là không tự nhiên, tự mình kéo ghế ngồi bên cạnh Lâm Nhược Khê.
Đúng lúc này, vẫn đang cười ngây ngô không nói lời nào thì đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trước mặt Dương Thần, một tay kéo ghế ra đẩy trở về, vẫn như trước cười ha hả nói:
- Không biết vị tiên sinh này là ai? Thiếu gia nhà ta chỉ mời Lâm tiểu thư đến dùng bữa tối thôi!
Không đợi Dương Thần và Lâm Nhược Khê mở miệng, vẻ mặt Hứa Trí Hoành dị dàng cười nói:
- Mao Cầu, không được phép vô lễ! Ta nghĩ vị đây chỉ là anh trai của Nhược Khê thôi! Là hai anh em bọn họ tình cảm thân thiết cùng nhau tới thôi!
Anh? Dương Thần thấy hơi bất ngờ với trình độ diễn trò của chủ tớ nhà này, cười nói:
- Ôi… Không đơn giản như vậy đâu! Hai người có biết tiểu Nhược Khê nhà tôi thường ở trên giường gọi tôi là “anh tốt” không?
…
Im lặng hít thở không thông, không khí im lặng.
Đừng nói chủ tớ Hứa Trí Hoành và Mao Cầu này vừa nãy còn muốn chế nhạo Dương Thần. Ngay cả Lâm Nhược Khê cũng kinh ngạc lời nói nghẹn ở cổ họng. Cô trừng mắt muốn bóp chết tên lưu manh Dương Thần này. Tại sao lại có thể nói ra chuyện này tuy rằng biết đây chỉ là cố ý phản kích lại hai chủ tớ Hứa Trí Hoành! Nhưng nói quá rồi… Quá rồi…
Nghe được lời nói phóng đãng như thế khiến Lâm Nhược Khê không khỏi nhớ tới mấy ngày trước đã cùng hắn cùng đi đến tột đỉnh, khuôn mặt xinh đẹp đã ửng đỏ, kiều diễm ướt át.
Hứa Trí Hoành nhìn thấy Lâm Nhược Khê đột nhiên trở nên thẹn thùng. Đầu tiên là xúc động mê say. Ngay sau đó lại nghĩ đến Lâm Nhược Khê vì người đàn ông này mà thẹn thùng. Trong lòng nghĩ mà lạnh cả người… Chẳng lẽ quan hệ giữa bọn họ thật sự không đơn giản?
Sắc mặt Hứa Trí Hoành tái nhợt, trở nên khó coi. Anh ta miễn cưỡng cười nói:
- Tiên sinh thật biết nói giỡn. Nhưng nếu đã đến đây rồi thì chính là bạn bè. Mao Cầu không được cùng tiên sinh đây nói giỡn, tất cả mọi người ngồi xuống đi!
Dương Thần không khỏi xem trọng Hứa Trí Hoành vài phần! Xem ra anh ta không phải là đầu óc con nhà giàu vô dụng mà cũng biết chịu đựng.
Lâm Nhược Khê thật không hổ là một người phụ nữ bá đạo. Mặc dù cái tính cách ấy sẽ làm không khí thêm phiền não hơn, nhưng vẫn nhớ tới mục đích chính đến đây! Lâm Nhược Khê lấy lại tinh thần, nói với Hứa Trí Hoành:
- Hứa tổng, hay là chúng ta nói về mốt mùa thu này trước sau đó hẵng nói chuyện hợp tác! Thời gian còn sớm mà!
- Được được!
Hứa Trí Hoành không hề để ý tới Dương Thần, rất nhanh khôi phục lại khuôn mặt công tử tươi cười:
- Nhược Khê nói cái gì thì là cái đấy! Hôm nay chủ sẽ theo khách!
/1662
|