Sáng sớm hôm sau, khi mà ánh bình minh sáng chói còn chưa tan, bên bến cảng của vịnh Ishikari, trên một chiếc du thuyền đang diễn ra đám cưới sang trọng của nhà họ Liễu với sự tham gia của đông đảo khách khứa.
Liễu Khang Bách cùng với ông thông gia An Tại Huân cùng làm chủ, sớm đã phái một đám thuộc hạ đứng ở hai bên cửa vào du thuyền, vẻ mặt thì hân hoan đón khách, chào hỏi ân cần, nhưng thật ra đến những cơn gió biển lạnh như băng họ cũng không cảm thấy lạnh.
Sau gần một giờ đồng hồ, một chiếc trực thăng màu trắng từ xa bay tới chậm rãi hạ cánh xuống sân bay trên đỉnh du thuyền.
Dưới sự chú ý của mọi người, chú rể trong trang phục áo đuôi tôm sang trọng từ trực thăng đi xuống, nét mặt rạng rỡ, khách khứa ai nấy đều thì thầm khen ngợi vẻ ngoài bảnh bao.
Một lát sau, An Tâm trong dáng vẻ sang trọng cũng từ trực thăng bước xuống, tóc được bới cao lên, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu hồng, được mấy người vệ sĩ đưa vào khoang thuyền.
An Tâm cảm thấy Liễu Vân có gì đó bất thường, gặp nhau từ lúc sáng sớm giờ, không nói với mình câu nào, nhìn mình như một người xa lạ.
Nghĩ đến những lời tối qua Dương Thần đã nói, An Tâm không khỏi buồn bực, chẳng lẽ Dương Thần đã cho Liễu Vân uống cái gì , khiến anh ta trở nên ngốc nghếch như vậy.
Đợi sau khi tất cả khách khứa đã lên thuyền, du thuyền bắt đầu khởi hành, tiến vào trung tâm vịnh Ishikari, du thuyền sẽ ở lại trên biển hai ngày, tha hồ vui chơi cho hôn lễ.
Hôn lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng đại sảnh yến tiệc của du thuyền đã náo nhiệt lạ thường, mấy trăm người khách đi qua đi lại chúc rượu nhau, nói chuyện với nhau xung quanh hội trường, có đến hơn 10 màn hình LED lớn mở các kênh âm nhạc, những giai điệu du dương khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Tuy nhiên, phần lớn khách khứa là bạn thân thiết với nhà họ Liễu và nhà họ An, cùng với một số bạn hàng kinh doanh. Điều đáng nói là mấy gia tộc lớn ở Trung Hải, ví dụ như nhà họ Viên, nhà họ Thái, đều không tham gia. Đơn giản là vì nhà họ Liễu đã tính toán thâu tóm nhà họ An, không có lí do gì mà lại làm ồn ào huyên náo đến như thế này, lại mời nhiều khách như vậy, chẳng qua là khiến mọi người lơ là cảnh giác. Hơn nữa, An Tâm cũng không muốn cuộc hôn nhân này, đến Nhật Bản kết hôn như thế này cũng là bị ép buộc.
Liễu Khang Bách và An Tại Huân vui vẻ bước lên trên sân khấu, bắt đầu phát biểu để tiến hành hôn lễ của hai con.
Khi Liễu Khang Bách vừa đi xuống, quay đầu lại, nhìn An Tại Huân trên khán đài vẻ mặt vui mừng, khóe miệng hé một nụ cười nhạt.
Liễu Khang Bách gọi một người trợ lí lại và hỏi:
- Cậu chủ và cái cô An Tâm đó đã đến chưa?
Người trợ lí cung kính đáp:
- Cậu chủ nói có thể bắt đầu hôn lễ chính thức được rồi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Liễu Khang Bách hướng mắt nhìn về phía yến tiệc trên lầu hai, trông thấy con trai mình Liễu Vân đang nâng chén rượu hướng về phía mình.
Liễu Khang Bách rất hài lòng, nói đến bụng dạ nham hiểm, không câu nệ tiểu tiết, thì thằng con kia còn vượt xa mình.
Thà rằng bỏ qua một chút danh tiếng, cũng phải sắp xếp ổn thỏa việc hôn lễ, sau đó danh chính ngôn thuận thâu tóm tài sản, cho dù đã biết rõ là người phụ nữ kia đã sớm bị người đàn ông khác chiếm thì cũng không có gì đáng tiếc.
Đợi kế hoạch lần này thành công, tài sản nhà họ Liễu không sợ không thể vượt qua nhà họ Viên đệ nhất Trung Hải, mà có kém thì cũng không đáng là bao. Chỉ tiếc là, họ Viên có Dương Tiệp Dư, họ Liễu không có cách nào để vượt qua được Viên gia, nhưng Liễu Khang Bách cũng hiểu được cuộc sống này không có gì đáng tiếc.
Liễu Khang Bách cầm một ly từ người bồi bàn, hướng lên lầu và nâng chén, rồi nói với người trợ lí:
- Gọi mục sư lên sân khấu đi, bắt đầu hôn lễ chính thức.
- Vâng, thưa chủ tịch.
Không bao lâu, theo thông báo trên loa, tất cả khách mời trở lại chỗ ngồi, hai bên trung tâm thảm đỏ, những bó hoa tươi từ Hà Lan được chuyển tới.
Tất cả đèn thắp sáng trong hội trường vụt tắt, những màn hình LED lớn xung
quanh cũng tắt nhạc, chỉ còn giai điệu cao vút của bản nhạc đám cưới.
Khi người điều khiển buổi lễ tuyên bố:
- Mời chú rể tiến vào,
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cánh cửa chính.
Liễu Khang Bách ngồi vào chỗ, cùng mọi người chờ Liễu Vân tiến vào, còn An Tại Hoán ở trong cánh gà, chuẩn bị cầm tay An Tâm lên sân khấu.
Tuy nhiên, đợi khoảng một phút sau, tất cả mọi người không thấy bóng dáng Liễu Vân đâu.
Liễu Khang Bách nhíu mày, đang muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra, thì nhìn thấy người trang điểm cho Liễu Vân chạy vội xuống lầu, đi đến trước mặt ông ta nói nhỏ:
- Ông chủ, cậu chủ…không thấy cậu chủ đâu!
Liễu Khang Bách quát nhẹ một tiếng:
- Nói bậy bạ gì vậy! Ban nãy ta còn thấy nó chúc rượu ta, sao giờ lại không thấy đâu được chứ!?
- Thật sự là không thấy đâu nữa! Lúc nãy khi đang trang điểm, tôi vòng vòng tìm cái nơ, lát sau quay lại đã không thấy người đâu cả!
Chuyên gia trang điểm đổ mồ hôi.
- Khốn khiếp!?
Sắc mặt Liễu Khang Bách thoáng chốc tím tại, nhìn chuyên gia trang điểm:
- Cậu mà dám nói dối, tôi sẽ ném cậu đi ngay lập tức.
- Tôi..sao tôi dám nói dối cơ chứ…
Chuyên gia trang điểm gần như khóc, chuyện này ở đâu ra vậy, sao lại diễn ra trò ma thuật ở đây chứ? Làm sao nói không thấy là không thấy ngay được?
Chú bác nhà họ Liễu bên cạnh sốt ruột hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Liễu Vân đâu?
Liễu Khang Bách hận không thể trực tiếp cho lão già này mấy cái bạt tai chết đi, càng cảm thấy chuyện này không bình thường, lại không thể lí giải câu hỏi ngốc nghếch của mấy ông bác, ông ta ngoắc tay gọi mấy nhân viên bảo vệ đến, nói:
- Các anh lập tức kiểm tra kĩ từng góc trên thuyền, thuyền đang trên biển, làm sao có thể nói không thấy là không thấy được chứ? Lập tức đi đi!
Tiếng của Liễu Khang Bách không hề nhỏ, làm cho khá nhiều người ở đó nghe thấy, ngay lập tức, tất cả mọi người truyền tin cho nhau: chú rể mất tích!
Ngay trước hôn lễ, chú rể mất tích, ngoại trừ đấy là chuyện đùa thì quả thật là rất hiếm thấy.
Phía sau cánh gà An Tại Huân cũng nghe phong thanh thông tin này, sắc mặt lập tức có chút khó coi, nhìn cô gái bên cạnh áo cưới đã chuẩn bị sẵn sàng, khuôn mặt không chút thay đổi, nhíu mày nói:
- Đây liệu có phải là con giở trò? Liễu Vân đâu?
An Tâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói với cha mình:
- Con giở trò sao? Ngay cả việc con đến Nhật Bản cũng là do cha ép, mấy ngày nay đều bị giám sát, đây lại là địa bàn của nhà họ Liễu, con dám giở trò gì hay sao? Anh ta là người sống, lại là đàn ông, con có thể làm gì anh ta chứ.
An Tại Huân thuận miệng nói như vậy, nói xong mới biết là tuyệt đối không liên quan gì đến An Tâm, trông mặt rất sốt ruột nhìn ngó xung quanh, vì chuyện hôn nhân với nhà họ Liễu làm ông ta bận tối mắt tối mũi, không ngờ là chú rể đột nhiên mất tích, làm sao có thể chấp nhận được chứ.
An Tâm dường như rất bình tĩnh, trong lòng thì có vẻ rất vui sướng, cơ bản là lo kế hoạch của Dương Thần sẽ thất bại, dù sao thì mình cũng bị mang đến hội trường đám cưới rồi, mà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Hóa ra vấn đề là ở Liễu Vân, An Tâm mặc dù không biết vì sao Liễu Vân mất tích, nhưng chắc chắn là đang nằm trong tay Dương Thần.
Lúc này, An Tâm lo rằng mình sẽ bị lôi đi làm đám cưới, nhưng thật ra chờ đợi thế này cũng có nhiều phấn khích.
Khoảng mười mấy phút sau, cả thuyền đều bị lục soát, nhưng không một nhân viên bảo vệ nào có thể tìm thấy bóng dáng Liễu Vân, trong khi đó mọi người tại hội trường bắt đầu lộn xộn cả lên.
Sắc mặt Liễu Khang Bách nặng trịch, gọi di động cho Liễu Vân thì vẫn tắt máy, ngay cả trợ lí của Liễu Vân cũng không thấy có tin tức gì.
Đột nhiên, thuộc hạ bên cạnh Liễu Khang Bách dường như nhìn thấy gì đó rất
đáng sợ, chỉ vào một cái màn hình lớn gần nhất nói.
- Chủ tịch, ngài xem!
Liễu Khang Bách đang bực bội, vừa nhìn lên màn hình lớn kia, hai mắt trợn tròn, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Không biết từ lúc nào, tất cả các màn hình lớn trong hội trường đột nhiên bắt đầu chiếu đoạn video, mà người trong đoạn video đó rõ ràng là Liễu Vân.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người trong hội trường, Liễu Vân đang ở trong một căn phòng tối tăm, chỉ có duy nhất một chiếc đèn chiếu vào người anh ta. Liễu Vân không một mảnh vải che thân, lộ hết cả người ra, chân tay bị trói nằm trên một cái ghế, không thể nhúc nhích.
Hơn nữa lại có một người phụ nữ xinh đẹp người đầy những hình xăm, dáng người to béo, ít nhất cũng phải đến hơn hai trăm cân, hiện đang ngồi trên đùi Liễu Vân.
Điều đáng nói hơn là, diện mạo cô gái kia rất giống với một người đàn ông, đang cùng với Liễu Vân diễn trò “tạo ra con người”, tiếng gào phóng đãng của cô gái làm cho mọi người trong hội trường, bất luận già trẻ nam nữ, đều có thể nghe thấy, thậm chí là giống như một dã thú thô bạo.
Khiến mọi người vừa thấy bực tức lại vừa mắc cười, Liễu Vân giống như “hao tinh quá độ”, gương mặt tuấn tú xịu xuống, đôi mắt đầy những tia căm phẫn, nói cách khác, hai mắt Liễu Vân không còn chút thần sắc nào, mặt trắng bệch, sống dở chết dở.
Cứ làm đi làm lại như vậy, phần dưới của Liễu Vân cứng ngắc, bị cái mông như cái thớt kia không ngừng đùa bỡn, quả là không ngã xuống nổi.
- Đây…đây…
Liễu Khang Bách hận là không thể cầm cục gạch mà đập vỡ đầu mình! Cứ như là chết đi sống lại vậy.
- Tắt đi! Tắt đi! Đây là cái gì vậy? Tất cả đều là giả, giả hết!
Liễu Khang Bách điên cuồng mắng những thuộc hạ xung quanh:
- Mau gọi người tắt hết những thứ này đi! ! !
- Vâng, vâng.
Một người chuyên phụ trách âm thanh hình ảnh của hội trường vội vàng nói,
nhưng tín hiệu tự dưng bị cắt, không thể kết nối được.
- Chủ tịch! Không thể tắt được! Người quản lí không thể kết nối được
Người kia như sắp khóc, đây không phải là muốn lấy mạng người hay sao?
Ở sau cánh gà, An Tại Huân cùng với An Tâm và một đám người phục vụ cũng nhìn thấy màn “Biểu diễn phấn khích” của Liễu Vân, hai mắt An Tại Huân trắng dã, đứng như tượng, trong khi đó An Tâm che miệng, thiếu chút nữa đã bật cười.
Tất cả khách khứa trong hội trường không thể nói được gì, giống như đã rơi vào trạng thái điên cuồng, đủ loại lời nói thô bỉ cùng những tiếng cười bắt dầu vang lên, tràn ngập trên thuyền, ngay cả người nhà họ Liễu cũng không kìm nổi tiếng cười.
Trên màn hình, Liễu Vân dường như lại lên đỉnh lần nữa, mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, gần như hôn mê bất tỉnh. Chỉ có điều, người phụ nữ kia liên tục dùng tiếng Nhật mắng Liễu Vân, và tát vào mặt anh ta, cố gắng làm cho anh ta tỉnh lại.
Liễu Khang Bách cảm thấy có chút khó thở, ôm ngực, chỉ vào đứa con trên màn hình, nỉ non:
- Nghịch tử…súc sinh…mày muốn chọc bố mày chết hay sao…
Tuy nhiên, không đợi cho Liễu Khang Bách mắng hết, một người vệ sĩ chạy vào thông báo…
- Không ổn rồi! Không ổn rồi! Chủ tịch! Ngoài biển có một chiếc thuyền đang tiến vào, phát tín hiệu nói là muốn bắn chúng ta!!
Liễu Khang Bách chớp mắt, giậm chân, cả người co giật, ngất xỉu ngay tại chỗ!
Liễu Khang Bách cùng với ông thông gia An Tại Huân cùng làm chủ, sớm đã phái một đám thuộc hạ đứng ở hai bên cửa vào du thuyền, vẻ mặt thì hân hoan đón khách, chào hỏi ân cần, nhưng thật ra đến những cơn gió biển lạnh như băng họ cũng không cảm thấy lạnh.
Sau gần một giờ đồng hồ, một chiếc trực thăng màu trắng từ xa bay tới chậm rãi hạ cánh xuống sân bay trên đỉnh du thuyền.
Dưới sự chú ý của mọi người, chú rể trong trang phục áo đuôi tôm sang trọng từ trực thăng đi xuống, nét mặt rạng rỡ, khách khứa ai nấy đều thì thầm khen ngợi vẻ ngoài bảnh bao.
Một lát sau, An Tâm trong dáng vẻ sang trọng cũng từ trực thăng bước xuống, tóc được bới cao lên, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu hồng, được mấy người vệ sĩ đưa vào khoang thuyền.
An Tâm cảm thấy Liễu Vân có gì đó bất thường, gặp nhau từ lúc sáng sớm giờ, không nói với mình câu nào, nhìn mình như một người xa lạ.
Nghĩ đến những lời tối qua Dương Thần đã nói, An Tâm không khỏi buồn bực, chẳng lẽ Dương Thần đã cho Liễu Vân uống cái gì , khiến anh ta trở nên ngốc nghếch như vậy.
Đợi sau khi tất cả khách khứa đã lên thuyền, du thuyền bắt đầu khởi hành, tiến vào trung tâm vịnh Ishikari, du thuyền sẽ ở lại trên biển hai ngày, tha hồ vui chơi cho hôn lễ.
Hôn lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng đại sảnh yến tiệc của du thuyền đã náo nhiệt lạ thường, mấy trăm người khách đi qua đi lại chúc rượu nhau, nói chuyện với nhau xung quanh hội trường, có đến hơn 10 màn hình LED lớn mở các kênh âm nhạc, những giai điệu du dương khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Tuy nhiên, phần lớn khách khứa là bạn thân thiết với nhà họ Liễu và nhà họ An, cùng với một số bạn hàng kinh doanh. Điều đáng nói là mấy gia tộc lớn ở Trung Hải, ví dụ như nhà họ Viên, nhà họ Thái, đều không tham gia. Đơn giản là vì nhà họ Liễu đã tính toán thâu tóm nhà họ An, không có lí do gì mà lại làm ồn ào huyên náo đến như thế này, lại mời nhiều khách như vậy, chẳng qua là khiến mọi người lơ là cảnh giác. Hơn nữa, An Tâm cũng không muốn cuộc hôn nhân này, đến Nhật Bản kết hôn như thế này cũng là bị ép buộc.
Liễu Khang Bách và An Tại Huân vui vẻ bước lên trên sân khấu, bắt đầu phát biểu để tiến hành hôn lễ của hai con.
Khi Liễu Khang Bách vừa đi xuống, quay đầu lại, nhìn An Tại Huân trên khán đài vẻ mặt vui mừng, khóe miệng hé một nụ cười nhạt.
Liễu Khang Bách gọi một người trợ lí lại và hỏi:
- Cậu chủ và cái cô An Tâm đó đã đến chưa?
Người trợ lí cung kính đáp:
- Cậu chủ nói có thể bắt đầu hôn lễ chính thức được rồi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Liễu Khang Bách hướng mắt nhìn về phía yến tiệc trên lầu hai, trông thấy con trai mình Liễu Vân đang nâng chén rượu hướng về phía mình.
Liễu Khang Bách rất hài lòng, nói đến bụng dạ nham hiểm, không câu nệ tiểu tiết, thì thằng con kia còn vượt xa mình.
Thà rằng bỏ qua một chút danh tiếng, cũng phải sắp xếp ổn thỏa việc hôn lễ, sau đó danh chính ngôn thuận thâu tóm tài sản, cho dù đã biết rõ là người phụ nữ kia đã sớm bị người đàn ông khác chiếm thì cũng không có gì đáng tiếc.
Đợi kế hoạch lần này thành công, tài sản nhà họ Liễu không sợ không thể vượt qua nhà họ Viên đệ nhất Trung Hải, mà có kém thì cũng không đáng là bao. Chỉ tiếc là, họ Viên có Dương Tiệp Dư, họ Liễu không có cách nào để vượt qua được Viên gia, nhưng Liễu Khang Bách cũng hiểu được cuộc sống này không có gì đáng tiếc.
Liễu Khang Bách cầm một ly từ người bồi bàn, hướng lên lầu và nâng chén, rồi nói với người trợ lí:
- Gọi mục sư lên sân khấu đi, bắt đầu hôn lễ chính thức.
- Vâng, thưa chủ tịch.
Không bao lâu, theo thông báo trên loa, tất cả khách mời trở lại chỗ ngồi, hai bên trung tâm thảm đỏ, những bó hoa tươi từ Hà Lan được chuyển tới.
Tất cả đèn thắp sáng trong hội trường vụt tắt, những màn hình LED lớn xung
quanh cũng tắt nhạc, chỉ còn giai điệu cao vút của bản nhạc đám cưới.
Khi người điều khiển buổi lễ tuyên bố:
- Mời chú rể tiến vào,
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cánh cửa chính.
Liễu Khang Bách ngồi vào chỗ, cùng mọi người chờ Liễu Vân tiến vào, còn An Tại Hoán ở trong cánh gà, chuẩn bị cầm tay An Tâm lên sân khấu.
Tuy nhiên, đợi khoảng một phút sau, tất cả mọi người không thấy bóng dáng Liễu Vân đâu.
Liễu Khang Bách nhíu mày, đang muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra, thì nhìn thấy người trang điểm cho Liễu Vân chạy vội xuống lầu, đi đến trước mặt ông ta nói nhỏ:
- Ông chủ, cậu chủ…không thấy cậu chủ đâu!
Liễu Khang Bách quát nhẹ một tiếng:
- Nói bậy bạ gì vậy! Ban nãy ta còn thấy nó chúc rượu ta, sao giờ lại không thấy đâu được chứ!?
- Thật sự là không thấy đâu nữa! Lúc nãy khi đang trang điểm, tôi vòng vòng tìm cái nơ, lát sau quay lại đã không thấy người đâu cả!
Chuyên gia trang điểm đổ mồ hôi.
- Khốn khiếp!?
Sắc mặt Liễu Khang Bách thoáng chốc tím tại, nhìn chuyên gia trang điểm:
- Cậu mà dám nói dối, tôi sẽ ném cậu đi ngay lập tức.
- Tôi..sao tôi dám nói dối cơ chứ…
Chuyên gia trang điểm gần như khóc, chuyện này ở đâu ra vậy, sao lại diễn ra trò ma thuật ở đây chứ? Làm sao nói không thấy là không thấy ngay được?
Chú bác nhà họ Liễu bên cạnh sốt ruột hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Liễu Vân đâu?
Liễu Khang Bách hận không thể trực tiếp cho lão già này mấy cái bạt tai chết đi, càng cảm thấy chuyện này không bình thường, lại không thể lí giải câu hỏi ngốc nghếch của mấy ông bác, ông ta ngoắc tay gọi mấy nhân viên bảo vệ đến, nói:
- Các anh lập tức kiểm tra kĩ từng góc trên thuyền, thuyền đang trên biển, làm sao có thể nói không thấy là không thấy được chứ? Lập tức đi đi!
Tiếng của Liễu Khang Bách không hề nhỏ, làm cho khá nhiều người ở đó nghe thấy, ngay lập tức, tất cả mọi người truyền tin cho nhau: chú rể mất tích!
Ngay trước hôn lễ, chú rể mất tích, ngoại trừ đấy là chuyện đùa thì quả thật là rất hiếm thấy.
Phía sau cánh gà An Tại Huân cũng nghe phong thanh thông tin này, sắc mặt lập tức có chút khó coi, nhìn cô gái bên cạnh áo cưới đã chuẩn bị sẵn sàng, khuôn mặt không chút thay đổi, nhíu mày nói:
- Đây liệu có phải là con giở trò? Liễu Vân đâu?
An Tâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói với cha mình:
- Con giở trò sao? Ngay cả việc con đến Nhật Bản cũng là do cha ép, mấy ngày nay đều bị giám sát, đây lại là địa bàn của nhà họ Liễu, con dám giở trò gì hay sao? Anh ta là người sống, lại là đàn ông, con có thể làm gì anh ta chứ.
An Tại Huân thuận miệng nói như vậy, nói xong mới biết là tuyệt đối không liên quan gì đến An Tâm, trông mặt rất sốt ruột nhìn ngó xung quanh, vì chuyện hôn nhân với nhà họ Liễu làm ông ta bận tối mắt tối mũi, không ngờ là chú rể đột nhiên mất tích, làm sao có thể chấp nhận được chứ.
An Tâm dường như rất bình tĩnh, trong lòng thì có vẻ rất vui sướng, cơ bản là lo kế hoạch của Dương Thần sẽ thất bại, dù sao thì mình cũng bị mang đến hội trường đám cưới rồi, mà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Hóa ra vấn đề là ở Liễu Vân, An Tâm mặc dù không biết vì sao Liễu Vân mất tích, nhưng chắc chắn là đang nằm trong tay Dương Thần.
Lúc này, An Tâm lo rằng mình sẽ bị lôi đi làm đám cưới, nhưng thật ra chờ đợi thế này cũng có nhiều phấn khích.
Khoảng mười mấy phút sau, cả thuyền đều bị lục soát, nhưng không một nhân viên bảo vệ nào có thể tìm thấy bóng dáng Liễu Vân, trong khi đó mọi người tại hội trường bắt đầu lộn xộn cả lên.
Sắc mặt Liễu Khang Bách nặng trịch, gọi di động cho Liễu Vân thì vẫn tắt máy, ngay cả trợ lí của Liễu Vân cũng không thấy có tin tức gì.
Đột nhiên, thuộc hạ bên cạnh Liễu Khang Bách dường như nhìn thấy gì đó rất
đáng sợ, chỉ vào một cái màn hình lớn gần nhất nói.
- Chủ tịch, ngài xem!
Liễu Khang Bách đang bực bội, vừa nhìn lên màn hình lớn kia, hai mắt trợn tròn, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Không biết từ lúc nào, tất cả các màn hình lớn trong hội trường đột nhiên bắt đầu chiếu đoạn video, mà người trong đoạn video đó rõ ràng là Liễu Vân.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người trong hội trường, Liễu Vân đang ở trong một căn phòng tối tăm, chỉ có duy nhất một chiếc đèn chiếu vào người anh ta. Liễu Vân không một mảnh vải che thân, lộ hết cả người ra, chân tay bị trói nằm trên một cái ghế, không thể nhúc nhích.
Hơn nữa lại có một người phụ nữ xinh đẹp người đầy những hình xăm, dáng người to béo, ít nhất cũng phải đến hơn hai trăm cân, hiện đang ngồi trên đùi Liễu Vân.
Điều đáng nói hơn là, diện mạo cô gái kia rất giống với một người đàn ông, đang cùng với Liễu Vân diễn trò “tạo ra con người”, tiếng gào phóng đãng của cô gái làm cho mọi người trong hội trường, bất luận già trẻ nam nữ, đều có thể nghe thấy, thậm chí là giống như một dã thú thô bạo.
Khiến mọi người vừa thấy bực tức lại vừa mắc cười, Liễu Vân giống như “hao tinh quá độ”, gương mặt tuấn tú xịu xuống, đôi mắt đầy những tia căm phẫn, nói cách khác, hai mắt Liễu Vân không còn chút thần sắc nào, mặt trắng bệch, sống dở chết dở.
Cứ làm đi làm lại như vậy, phần dưới của Liễu Vân cứng ngắc, bị cái mông như cái thớt kia không ngừng đùa bỡn, quả là không ngã xuống nổi.
- Đây…đây…
Liễu Khang Bách hận là không thể cầm cục gạch mà đập vỡ đầu mình! Cứ như là chết đi sống lại vậy.
- Tắt đi! Tắt đi! Đây là cái gì vậy? Tất cả đều là giả, giả hết!
Liễu Khang Bách điên cuồng mắng những thuộc hạ xung quanh:
- Mau gọi người tắt hết những thứ này đi! ! !
- Vâng, vâng.
Một người chuyên phụ trách âm thanh hình ảnh của hội trường vội vàng nói,
nhưng tín hiệu tự dưng bị cắt, không thể kết nối được.
- Chủ tịch! Không thể tắt được! Người quản lí không thể kết nối được
Người kia như sắp khóc, đây không phải là muốn lấy mạng người hay sao?
Ở sau cánh gà, An Tại Huân cùng với An Tâm và một đám người phục vụ cũng nhìn thấy màn “Biểu diễn phấn khích” của Liễu Vân, hai mắt An Tại Huân trắng dã, đứng như tượng, trong khi đó An Tâm che miệng, thiếu chút nữa đã bật cười.
Tất cả khách khứa trong hội trường không thể nói được gì, giống như đã rơi vào trạng thái điên cuồng, đủ loại lời nói thô bỉ cùng những tiếng cười bắt dầu vang lên, tràn ngập trên thuyền, ngay cả người nhà họ Liễu cũng không kìm nổi tiếng cười.
Trên màn hình, Liễu Vân dường như lại lên đỉnh lần nữa, mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, gần như hôn mê bất tỉnh. Chỉ có điều, người phụ nữ kia liên tục dùng tiếng Nhật mắng Liễu Vân, và tát vào mặt anh ta, cố gắng làm cho anh ta tỉnh lại.
Liễu Khang Bách cảm thấy có chút khó thở, ôm ngực, chỉ vào đứa con trên màn hình, nỉ non:
- Nghịch tử…súc sinh…mày muốn chọc bố mày chết hay sao…
Tuy nhiên, không đợi cho Liễu Khang Bách mắng hết, một người vệ sĩ chạy vào thông báo…
- Không ổn rồi! Không ổn rồi! Chủ tịch! Ngoài biển có một chiếc thuyền đang tiến vào, phát tín hiệu nói là muốn bắn chúng ta!!
Liễu Khang Bách chớp mắt, giậm chân, cả người co giật, ngất xỉu ngay tại chỗ!
/1662
|