Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngác, không ai ngờ, viên đá thần mà vô số người khát khao có được, lại là… lại là chiếc hộp màu đen bình thường đó?
- Nếu bọn mày không tin, có thể kêu 2 gã chiến sĩ Bão Cát đó đùng hết sức thử xem có thể phá hủy được cái hộp đó không, cho dù dùng kim cương để khắc, chiếc hộp đen đó, vẫn không có bất cứ hư tổn nào.
Dương Thần lắc đầu cười.
Bí mật này, sau khi hắn lấy được đá thần, gần như chẳng mấy ai biết, lúc mới về nước, khi còn ở trong căn phòng nhỏ cho thuê, thì giấu đá thần dạng chiếc hộp đen đó trong phòng tắm.
Sau khi dọn nhà, thì giấu chiếc hộp đen đó trong hầm xe.
Dương Thần từng nghĩ đến việc quăng nó vào rãnh Mariana, nơi mà loài người hiện nay căn bản không thể nào đến được, nhưng lại cảm thấy, ngày nay khoa học phát triển vượt bậc, nếu để đá thần ở nơi mà mình không khống chế được, khó bảo đảm không bị mấy cường quốc gia khoa học tìm thấy, đó là lý do vì sao luôn có chút thấp thỏm giấu ở chỗ mà người ta không nghĩ đến – nhà của mình.
Chỉ sợ sẽ không ai nghĩ, món đồ quan trọng đến như vậy, lại dùng cách quê mùa này, giấu trong bức tường là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Đồng thời, hình dáng của đá thần trên cơ bản không ai nghi ngờ, Dương Thần để thêm vào trong đó viên kim cương nhân tạo, cho dù bị phát hiện, có lẽ cũng tưởng là viên kim cương đó mới là chính, mà không nghi ngờ chiếc hộp.
Brahma Thiên Vương dĩ nhiên không tin cho lắm, chiếc hộp rách này chính là viên đá thần đáng kính sao, cho nên đã ra lệnh cho Krishna, lập tức thông báo 2 gã chiến sĩ đó thử làm hư chiếc hộp đen.
Trên màn hình, 1 gã chiến sĩ quăn chiếc hộp đen xuống đất, sau khi dùng chân đập lên, rút ra 1 cây dao cú muỗi made in USA luôn mang theo bên mình, đâm 1 nhát thật mạnh.
- Leng keng.
Sau khi 1 tiếng kim loại vang lên, cây dao cú muôi mấy chục ngàn đô la gãy làm hai.
Tất cả mọi người có mặt đều biến đổi sắc mặt, đó là cây dao quân đội có thể cắt cả kim cương, không ngờ lại bị gãy làm hai?
- Đúng là đá thần rồi.
Nét mặt của Brahma Thiên Vương lộ vẻ vui mừng như điên.
Còn đám người của Vân Miểu sư thái thì lại mặt mày ủ rủ, tia hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, vốn tưởng là Dương Thần sẽ như lần trước đối phó với hội Bát Kỳ, đưa ra hàng dỏm, nhưng hôm nay xem ra, đúng là hàng thật.
- Dương Thần, cậu làm như vậy, rất có khả năng làm cho sinh linh của thế giới điên đảo, cậu nhẫn tâm sao?
Ngọc Ki Tử nhíu mày nói.
Dương Thần cười bất đắc dĩ:
- Món đồ đó trong tay tôi, sẽ còn nhiều người đến để giành giật, tôi tuy được gọi là thần, nhưng suy cho cùng tôi đâu phải là thần thật, suy cho cùng tôi không có cách nào giữ mãi món đồ đó, tôi không thể nào, cứ ở bên cạnh người thân mình để bảo vệ họ, vì vậy, giao viên đá đó ra, có lẽ cũng là cách để giải thoát.
- Dù là như vậy, thì cũng không nên giao cho bọn người ác độc này.
Thái Ngưng bối rối nhìn Dương Thần, khẽ nói.
Dương Thần nhún vai.
- Bọn họ có phải là người xấu hay ko, thì không đến lượt tôi lo, tôi không phải là đại anh hùng đánh kính, vì dân vì nước gì đó, nhưng tôi là 1 người đàn ông có gia đình.
Trong mắt Brahma Thiên Vương lóe lên 1 tia sáng tà đạo.
- Minh Vương, lời mày nói, ta rất thích nghe, sự trói buộc như vậy, quả thực cứ bỏ cuộc có phải tốt hơn không, để đề phòng bất trắc, tao quyết định, tiếp tục mượn dùng “sự trói buộc” của mày…
Nói xong, Đại Phạm Thiên Vương nói với Krishna:
- Cho 2 tên chiến sĩ Bão Cát, vào trong biệt thự, trói đám phụ nữ đó lại.
Khóe miệng Dương Thần mỉm cười, đúng như mình nghĩ, cho dù có giao đá thần cho bọn chúng, thì chúng cũng sẽ bắt cóc đám người Lâm Nhược Khê.
Nói cho cùng, chúng vẫn lo lắng mình đột nhiên dùng thủ đoạn gì đó giết bọn chúng, chỉ còn cách bắt đám người của Lâm Nhược Khê làm con tin, chúng mới có thể yên tâm rời khỏi Hoa Hạ.
Trong quá khứ, Dương Thần trên cơ bản là lẻ loi 1 mình, vì vậy hầu như không sợ vấn đề bị bắt làm con tin, hiện giờ, bên cạnh mình đâu chỉ có mình Lâm Nhược Khê, bất luận là Quách Tuyết Hoa, vú Vương, Sắc Vi hay Mạc Thiện Ny, đều là 1 số điểm yếu của mình, dĩ nhiên, hắn không ghét bỏ những “điểm yếu” này.
Dương Thần đã từng nghĩ, sẽ để người mình tin tưởng bảo vệ họ, nhưng, chưa kể đó không phải là cách bảo đảm tuyệt đó, nếu làm như vậy, chỉ làm cho cuộc sống trong nước của họ trở nên bó chân trói tay, đồng thời, lãnh đạo cấp cao của Hoa Hạ sẽ cảm thấy khẩn trương, dù sao thì sức mạnh đó cũng đang ở Hoa Hạ, thật sự làm cho người ta sợ hãi, Trung Hải sẽ trở thành tiêu điểm chính ẩn danh của toàn thế giới.
Nếu phải như vậy, chi bằng cho toàn bộ những người mà mình quan tâm di cư sang nước ngoài hết, tập trung sinh sống cùng nhau.
Nhưng, các hồng nhan tri kỷ của mình, có người nào chịu nhường người nào đâu? Khoan nói đến chuyện họ sẽ chung sống như thế nào, ai lại chịu bị nuôi dưỡng và bảo vệ như 1 con chim hoàng yến cơ chứ? Chẳng khác gì kêu các cô ấy tự sát từ từ.
Vì vậy, Dương Thần tuy rằng luôn mạo hiểm với sự uy hiếp, nhưng chỉ còn cách cố gắng tìm kiếm sự hài hòa giữa an toàn và tự do.
Nhưng không ngờ, đối thủ lần này lại hóc búa đến mức độ này, chủ yếu là, Viêm Hoàng Thiết Lữ đảm đương công việc làm dù bảo hộ, lại hoàn toàn không có tác dụng.
Nhưng mà, Dương Thần không định trơ mắt nhìn tên Krishna chỉ huy 2 gã chiến sĩ Bão Cát bắt đi đám người Lâm Nhược Khê.
- Này, gã đứng núp sau cánh cửa, mày xem đủ chưa hả?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Thần hướng về bên trái, nơi cánh chính bằng hợp kim đóng lại nói 1 câu lờ mờ.
Không chỉ có đám người Ngọc Ki Tử, Vân Miểu sư thái, mà 10 mấy tên Phạm Thiên cũng nhìn về hướng đó.
- Tao còn tưởng mày là hàng thứ phẩm, không ngờ, lại bị mày phát hiện ra.
Cánh cửa lớn bằng hợp kim từ từ mở ra 2 bên, 1 dáng người cao to cường trán chậm rãi bước ra từ phía sau, đập vào mắt mọi người.
Đây là 1 thanh niên người Trung Đông mặc áo carô màu trắng bán trong suốt rộng thùng thình, và chiếc quần jean màu lợt, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, nhưng lại xăm hình cây “giáo đồng” ở má trái của mình trông vô cùng quái dị, có chút tiêu điều và tà quái, người thanh niên này có vẻ như trắng hơn người Trung Đông bình thường, đặc biệt là cặp mắt màu xanh biển, khiến người ta nhận ra gã là con lai.
Đồng thời, mái tóc đen huyền hơi cong bù xù ở sau đầu, trên gương mặt có chút xíu râu ria, đeo 1 chiếc khuyên tai màu bạc, tay đeo 1 chiếc nhẫn bạch kim có gắn bảo thạch đỏ, dáng người tỏ ra uể oải, nhưng thật ra lại có chút giống Dương Thần ngày thường.
- Auler North, tại sao mày đến đây?
Brahma Thiên Vương nhìn thấy người thanh niên này, lộ vẻ ngờ vực.
- Lần hành động này của Bão Cát, không lẽ là mày đích thân chỉ huy? Tại sao không nó với bọn tao ngay từ đầu?
Lời này vừa nói ra, Vân Miểu và Thái Ngưng giật mình, người thanh niên này, chính là thủ lĩnh của binh đoàn khủng bố Trung Đông sao? Chính là người thanh niên tạo ra kỳ tích Bão Cát 2 năm gần đây trong truyền thuyết? Tại sao gã lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người thanh niên tên là Auler North dường như không nghe thấy lời nói của Brahma Thiên Vương, nét mặt tản mạn dần dần mất đi, thay vào đó dáng vẻ tham lam và phấn khởi, nhìn thẳng vào Dương Thần, nói:
- 5 trăm mấy chục năm rồi, không ngờ, lần này mới thức tỉnh được 3 năm, lại xuất hiện món đồ và con người đáng để tao phải ra tay, mày đừng làm tao phải thất vọng đó.
- Tao biết chắc chính là mày, chỉ có mày, mới có thể làm cho tao nghĩ thông suốt mọi chuyện, tao nói cho mà biết, làm sao có những chiến sĩ bất tử đánh không chết như cương thi, thì ra mày đã tỉnh lại, chỉ có đồ điên như mày mới chỉ nghĩ đến chiến tranh và chiến đấu, có ai biết sử dụng “ngụy thần hóa thực nghiệm” mà trư thần cấm kỵ, nuôi dưỡng đám chiến sĩ sinh hóa không biết sống chết là gì, để giúp mày chiến đấu khắp nơi.
Dương Thần bùi ngùi, ngượng cười nói:
- Nghe Minh Vương tiền nhiệm nói, mày lúc đầu chính vì giành giật đá thần với người phụ nữ đó, mới bị ép sớm “luân hồi”, sao, lần này lại muốn đầu rơi máy chảy nữa hả?
Trên mặt Auler North xuất hiện 1 chút u ám và sát khí, luồng sát khí này, nếu so với những người trước đây Dương Thần đã gặp, e rằng cả Tokugawa đã chết cũng không thể nào so bì được.
Hình như, chỉ cần người thanh niên này đứng như vậy, thì quân đoàn vong linh dường như đã tồn tại từ lâu, luồng sát khí nồng hậu mà nó phát ra, như sấm chớp và biển gầm, khiến người ta trong lòng phải run sợ.
Brahma Thiên Vương và Đám cao thủ Phạm Thiên ở trên tháp cao, cùng với 3 người của Ngọc Ki Tử, Vân Miểu, trong lòng đều cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy 1 luồng khí thế cuộn trào mãnh liệt khó mà chống cự, như 1 cơn bão lớn thổi vào trong tim của mọi người, tất cả mọi người đứng xung quanh người thanh niên này đều tỏ ra tê tái bất lực.
Đám người của Phạm Thiên khó khăn chống đỡ luồng sức mạnh mà người thanh niên này phát ra, đồng thời thần sắc đều lộ vẻ sợ hãi, hiển nhiên, bọn chúng là chủ thuê bọn Bão Cát, nhưng lại không biết thủ lĩnh của Bão Cát đã đích thân đến Trung Hải, đây chính là tình huống mà họ không ngờ đến.
Càng gay go hơn, bọn chúng phát hiện, thằng “chủ quán” này, hình như không có thiện chí đối với mấy người “khách” như bọn họ cho lắm.
Dương Thần ung dung nhìn thần sắc của người thanh niên ngày càng phẫn nộ, tỏ ra chút vui mừng, nói:
- Tuy tao là người kế nhiệm, không phải là tên Minh Vương mà mày quen biết, nhưng tao có nghe người đó nói, con người mày ghét nhất bị người ta chọc tức, đồng thời, mày biết là người cố tình chọc tức mày, thì mày cũng không phản đối, chỉ biết chiến đấu để giải quyết mọi chuyện.
- Vậy cũng được, dựa vào “Trư Thần Minh Ước”, để có thể “giải phong ấn” cho tao, tao thực sự cần có thần minh gửi tin tức chiến đấu cho tao.
- Ares, hãy để tao, như Athéna đánh bại mày lúc đó.
- Quá kiêu ngạo và ngông cuồng.
Ares cười khanh khách.
- Mày tưởng, mày không chọc giận tao, thì tao không ra tay với mày sao? Thằng quỷ già đó chán sống rồi, tưởng là tùy tiện kiếm 1 tên thay thế, thì có thể xong việc sao? Gã đó không xứng là 1 thành viên của thần tộc bọn tao, mày là hàng dỏm, cũng xứng đứng trước làm mất mặt tao? Hôm nay, không những tao muốn lấy đi viên đá thần, còn muốn giết luôn mày, mày tốt nhất…chuẩn bị luân hồi, hoặc là chuẩn bị tự sát…
Dương Thần nói chuyện với Ares, khiến mọi người có mặt phải giật mình lần nữa.
Ares? Dương Thần gọi người thanh niên này là “Ares”? Người thanh niên này là “Ares”?
Những người có mặt cơ bản đều quen biết nhân vật siêu phàm, mặc dù không biết chư thần minh ước là gì, nhưng điều biết, ý nghĩa mà của cái tên “Ares” này tượng trưng – 1 trong 12 vị chủ thần, Chiến Thần.
- Nếu bọn mày không tin, có thể kêu 2 gã chiến sĩ Bão Cát đó đùng hết sức thử xem có thể phá hủy được cái hộp đó không, cho dù dùng kim cương để khắc, chiếc hộp đen đó, vẫn không có bất cứ hư tổn nào.
Dương Thần lắc đầu cười.
Bí mật này, sau khi hắn lấy được đá thần, gần như chẳng mấy ai biết, lúc mới về nước, khi còn ở trong căn phòng nhỏ cho thuê, thì giấu đá thần dạng chiếc hộp đen đó trong phòng tắm.
Sau khi dọn nhà, thì giấu chiếc hộp đen đó trong hầm xe.
Dương Thần từng nghĩ đến việc quăng nó vào rãnh Mariana, nơi mà loài người hiện nay căn bản không thể nào đến được, nhưng lại cảm thấy, ngày nay khoa học phát triển vượt bậc, nếu để đá thần ở nơi mà mình không khống chế được, khó bảo đảm không bị mấy cường quốc gia khoa học tìm thấy, đó là lý do vì sao luôn có chút thấp thỏm giấu ở chỗ mà người ta không nghĩ đến – nhà của mình.
Chỉ sợ sẽ không ai nghĩ, món đồ quan trọng đến như vậy, lại dùng cách quê mùa này, giấu trong bức tường là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Đồng thời, hình dáng của đá thần trên cơ bản không ai nghi ngờ, Dương Thần để thêm vào trong đó viên kim cương nhân tạo, cho dù bị phát hiện, có lẽ cũng tưởng là viên kim cương đó mới là chính, mà không nghi ngờ chiếc hộp.
Brahma Thiên Vương dĩ nhiên không tin cho lắm, chiếc hộp rách này chính là viên đá thần đáng kính sao, cho nên đã ra lệnh cho Krishna, lập tức thông báo 2 gã chiến sĩ đó thử làm hư chiếc hộp đen.
Trên màn hình, 1 gã chiến sĩ quăn chiếc hộp đen xuống đất, sau khi dùng chân đập lên, rút ra 1 cây dao cú muỗi made in USA luôn mang theo bên mình, đâm 1 nhát thật mạnh.
- Leng keng.
Sau khi 1 tiếng kim loại vang lên, cây dao cú muôi mấy chục ngàn đô la gãy làm hai.
Tất cả mọi người có mặt đều biến đổi sắc mặt, đó là cây dao quân đội có thể cắt cả kim cương, không ngờ lại bị gãy làm hai?
- Đúng là đá thần rồi.
Nét mặt của Brahma Thiên Vương lộ vẻ vui mừng như điên.
Còn đám người của Vân Miểu sư thái thì lại mặt mày ủ rủ, tia hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, vốn tưởng là Dương Thần sẽ như lần trước đối phó với hội Bát Kỳ, đưa ra hàng dỏm, nhưng hôm nay xem ra, đúng là hàng thật.
- Dương Thần, cậu làm như vậy, rất có khả năng làm cho sinh linh của thế giới điên đảo, cậu nhẫn tâm sao?
Ngọc Ki Tử nhíu mày nói.
Dương Thần cười bất đắc dĩ:
- Món đồ đó trong tay tôi, sẽ còn nhiều người đến để giành giật, tôi tuy được gọi là thần, nhưng suy cho cùng tôi đâu phải là thần thật, suy cho cùng tôi không có cách nào giữ mãi món đồ đó, tôi không thể nào, cứ ở bên cạnh người thân mình để bảo vệ họ, vì vậy, giao viên đá đó ra, có lẽ cũng là cách để giải thoát.
- Dù là như vậy, thì cũng không nên giao cho bọn người ác độc này.
Thái Ngưng bối rối nhìn Dương Thần, khẽ nói.
Dương Thần nhún vai.
- Bọn họ có phải là người xấu hay ko, thì không đến lượt tôi lo, tôi không phải là đại anh hùng đánh kính, vì dân vì nước gì đó, nhưng tôi là 1 người đàn ông có gia đình.
Trong mắt Brahma Thiên Vương lóe lên 1 tia sáng tà đạo.
- Minh Vương, lời mày nói, ta rất thích nghe, sự trói buộc như vậy, quả thực cứ bỏ cuộc có phải tốt hơn không, để đề phòng bất trắc, tao quyết định, tiếp tục mượn dùng “sự trói buộc” của mày…
Nói xong, Đại Phạm Thiên Vương nói với Krishna:
- Cho 2 tên chiến sĩ Bão Cát, vào trong biệt thự, trói đám phụ nữ đó lại.
Khóe miệng Dương Thần mỉm cười, đúng như mình nghĩ, cho dù có giao đá thần cho bọn chúng, thì chúng cũng sẽ bắt cóc đám người Lâm Nhược Khê.
Nói cho cùng, chúng vẫn lo lắng mình đột nhiên dùng thủ đoạn gì đó giết bọn chúng, chỉ còn cách bắt đám người của Lâm Nhược Khê làm con tin, chúng mới có thể yên tâm rời khỏi Hoa Hạ.
Trong quá khứ, Dương Thần trên cơ bản là lẻ loi 1 mình, vì vậy hầu như không sợ vấn đề bị bắt làm con tin, hiện giờ, bên cạnh mình đâu chỉ có mình Lâm Nhược Khê, bất luận là Quách Tuyết Hoa, vú Vương, Sắc Vi hay Mạc Thiện Ny, đều là 1 số điểm yếu của mình, dĩ nhiên, hắn không ghét bỏ những “điểm yếu” này.
Dương Thần đã từng nghĩ, sẽ để người mình tin tưởng bảo vệ họ, nhưng, chưa kể đó không phải là cách bảo đảm tuyệt đó, nếu làm như vậy, chỉ làm cho cuộc sống trong nước của họ trở nên bó chân trói tay, đồng thời, lãnh đạo cấp cao của Hoa Hạ sẽ cảm thấy khẩn trương, dù sao thì sức mạnh đó cũng đang ở Hoa Hạ, thật sự làm cho người ta sợ hãi, Trung Hải sẽ trở thành tiêu điểm chính ẩn danh của toàn thế giới.
Nếu phải như vậy, chi bằng cho toàn bộ những người mà mình quan tâm di cư sang nước ngoài hết, tập trung sinh sống cùng nhau.
Nhưng, các hồng nhan tri kỷ của mình, có người nào chịu nhường người nào đâu? Khoan nói đến chuyện họ sẽ chung sống như thế nào, ai lại chịu bị nuôi dưỡng và bảo vệ như 1 con chim hoàng yến cơ chứ? Chẳng khác gì kêu các cô ấy tự sát từ từ.
Vì vậy, Dương Thần tuy rằng luôn mạo hiểm với sự uy hiếp, nhưng chỉ còn cách cố gắng tìm kiếm sự hài hòa giữa an toàn và tự do.
Nhưng không ngờ, đối thủ lần này lại hóc búa đến mức độ này, chủ yếu là, Viêm Hoàng Thiết Lữ đảm đương công việc làm dù bảo hộ, lại hoàn toàn không có tác dụng.
Nhưng mà, Dương Thần không định trơ mắt nhìn tên Krishna chỉ huy 2 gã chiến sĩ Bão Cát bắt đi đám người Lâm Nhược Khê.
- Này, gã đứng núp sau cánh cửa, mày xem đủ chưa hả?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Thần hướng về bên trái, nơi cánh chính bằng hợp kim đóng lại nói 1 câu lờ mờ.
Không chỉ có đám người Ngọc Ki Tử, Vân Miểu sư thái, mà 10 mấy tên Phạm Thiên cũng nhìn về hướng đó.
- Tao còn tưởng mày là hàng thứ phẩm, không ngờ, lại bị mày phát hiện ra.
Cánh cửa lớn bằng hợp kim từ từ mở ra 2 bên, 1 dáng người cao to cường trán chậm rãi bước ra từ phía sau, đập vào mắt mọi người.
Đây là 1 thanh niên người Trung Đông mặc áo carô màu trắng bán trong suốt rộng thùng thình, và chiếc quần jean màu lợt, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, nhưng lại xăm hình cây “giáo đồng” ở má trái của mình trông vô cùng quái dị, có chút tiêu điều và tà quái, người thanh niên này có vẻ như trắng hơn người Trung Đông bình thường, đặc biệt là cặp mắt màu xanh biển, khiến người ta nhận ra gã là con lai.
Đồng thời, mái tóc đen huyền hơi cong bù xù ở sau đầu, trên gương mặt có chút xíu râu ria, đeo 1 chiếc khuyên tai màu bạc, tay đeo 1 chiếc nhẫn bạch kim có gắn bảo thạch đỏ, dáng người tỏ ra uể oải, nhưng thật ra lại có chút giống Dương Thần ngày thường.
- Auler North, tại sao mày đến đây?
Brahma Thiên Vương nhìn thấy người thanh niên này, lộ vẻ ngờ vực.
- Lần hành động này của Bão Cát, không lẽ là mày đích thân chỉ huy? Tại sao không nó với bọn tao ngay từ đầu?
Lời này vừa nói ra, Vân Miểu và Thái Ngưng giật mình, người thanh niên này, chính là thủ lĩnh của binh đoàn khủng bố Trung Đông sao? Chính là người thanh niên tạo ra kỳ tích Bão Cát 2 năm gần đây trong truyền thuyết? Tại sao gã lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người thanh niên tên là Auler North dường như không nghe thấy lời nói của Brahma Thiên Vương, nét mặt tản mạn dần dần mất đi, thay vào đó dáng vẻ tham lam và phấn khởi, nhìn thẳng vào Dương Thần, nói:
- 5 trăm mấy chục năm rồi, không ngờ, lần này mới thức tỉnh được 3 năm, lại xuất hiện món đồ và con người đáng để tao phải ra tay, mày đừng làm tao phải thất vọng đó.
- Tao biết chắc chính là mày, chỉ có mày, mới có thể làm cho tao nghĩ thông suốt mọi chuyện, tao nói cho mà biết, làm sao có những chiến sĩ bất tử đánh không chết như cương thi, thì ra mày đã tỉnh lại, chỉ có đồ điên như mày mới chỉ nghĩ đến chiến tranh và chiến đấu, có ai biết sử dụng “ngụy thần hóa thực nghiệm” mà trư thần cấm kỵ, nuôi dưỡng đám chiến sĩ sinh hóa không biết sống chết là gì, để giúp mày chiến đấu khắp nơi.
Dương Thần bùi ngùi, ngượng cười nói:
- Nghe Minh Vương tiền nhiệm nói, mày lúc đầu chính vì giành giật đá thần với người phụ nữ đó, mới bị ép sớm “luân hồi”, sao, lần này lại muốn đầu rơi máy chảy nữa hả?
Trên mặt Auler North xuất hiện 1 chút u ám và sát khí, luồng sát khí này, nếu so với những người trước đây Dương Thần đã gặp, e rằng cả Tokugawa đã chết cũng không thể nào so bì được.
Hình như, chỉ cần người thanh niên này đứng như vậy, thì quân đoàn vong linh dường như đã tồn tại từ lâu, luồng sát khí nồng hậu mà nó phát ra, như sấm chớp và biển gầm, khiến người ta trong lòng phải run sợ.
Brahma Thiên Vương và Đám cao thủ Phạm Thiên ở trên tháp cao, cùng với 3 người của Ngọc Ki Tử, Vân Miểu, trong lòng đều cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy 1 luồng khí thế cuộn trào mãnh liệt khó mà chống cự, như 1 cơn bão lớn thổi vào trong tim của mọi người, tất cả mọi người đứng xung quanh người thanh niên này đều tỏ ra tê tái bất lực.
Đám người của Phạm Thiên khó khăn chống đỡ luồng sức mạnh mà người thanh niên này phát ra, đồng thời thần sắc đều lộ vẻ sợ hãi, hiển nhiên, bọn chúng là chủ thuê bọn Bão Cát, nhưng lại không biết thủ lĩnh của Bão Cát đã đích thân đến Trung Hải, đây chính là tình huống mà họ không ngờ đến.
Càng gay go hơn, bọn chúng phát hiện, thằng “chủ quán” này, hình như không có thiện chí đối với mấy người “khách” như bọn họ cho lắm.
Dương Thần ung dung nhìn thần sắc của người thanh niên ngày càng phẫn nộ, tỏ ra chút vui mừng, nói:
- Tuy tao là người kế nhiệm, không phải là tên Minh Vương mà mày quen biết, nhưng tao có nghe người đó nói, con người mày ghét nhất bị người ta chọc tức, đồng thời, mày biết là người cố tình chọc tức mày, thì mày cũng không phản đối, chỉ biết chiến đấu để giải quyết mọi chuyện.
- Vậy cũng được, dựa vào “Trư Thần Minh Ước”, để có thể “giải phong ấn” cho tao, tao thực sự cần có thần minh gửi tin tức chiến đấu cho tao.
- Ares, hãy để tao, như Athéna đánh bại mày lúc đó.
- Quá kiêu ngạo và ngông cuồng.
Ares cười khanh khách.
- Mày tưởng, mày không chọc giận tao, thì tao không ra tay với mày sao? Thằng quỷ già đó chán sống rồi, tưởng là tùy tiện kiếm 1 tên thay thế, thì có thể xong việc sao? Gã đó không xứng là 1 thành viên của thần tộc bọn tao, mày là hàng dỏm, cũng xứng đứng trước làm mất mặt tao? Hôm nay, không những tao muốn lấy đi viên đá thần, còn muốn giết luôn mày, mày tốt nhất…chuẩn bị luân hồi, hoặc là chuẩn bị tự sát…
Dương Thần nói chuyện với Ares, khiến mọi người có mặt phải giật mình lần nữa.
Ares? Dương Thần gọi người thanh niên này là “Ares”? Người thanh niên này là “Ares”?
Những người có mặt cơ bản đều quen biết nhân vật siêu phàm, mặc dù không biết chư thần minh ước là gì, nhưng điều biết, ý nghĩa mà của cái tên “Ares” này tượng trưng – 1 trong 12 vị chủ thần, Chiến Thần.
/1662
|