Khi ánh nắng buổi sáng chiếu vào phòng của Dương Thần, hắn có chút mơ hồ lay lay thái dương, đang định đứng lên thì chợt cảm thấy có cái gì đó mềm mềm đang quấn lấy mình.
Lập tức tỉnh lại, Dương Thần cúi xuống nhìn, quả nhiên là đêm qua hắn đã mang cô gái uống say kia về nhà.
Giờ phút này cô như một đóa sen trắng tinh khiết đang bám lấy hông mình, chiếc khăn tắm đã tuột xuống từ bao giờ để lộ đôi hoa nhũ tuyệt đẹp đang cọ ép vào đùi hắn, thân thể nhẵn mịn nõn nà đang quấn lấy phần thân dưới của hắn, đâu đó một vài chỗ còn lưu lại vài tia dấu vết của cuộc hoan lạc đêm qua.
Nhìn cô ngủ say trông thật khờ dại và thuần khiết khiến Dương Thần không khỏi thở dài, trong số những người phụ nữ hắn đã từng gặp, cô tuyệt đối nằm trong hàng ngũ ba đệ nhất mỹ nhân.
Đang lúc Dương Thần chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật trời ban thì ánh mắt chợt liếc đến chiếc chăn đơn nơi cuối giường, không ngờ có một vệt máu hồng..
Trong lòng bỗng rối loạn, Dương Thần cau mày nhìn nữ nhân, có chút bất ngờ. Đương nhiên vệt máu này không thể là của hắn được, có điều hắn không nghĩ mỹ nữ điên cuồng đêm qua không ngờ vẫn còn là gái trinh.
Nghĩ lại mọi chuyện một chút hắn đã hiểu ra, đêm qua nữ nhân chủ động và phóng túng, rất có thể là đã bị tên đầu trọc bỏ thuốc vào rượu, nếu không phải bị hắn đánh chạy mất thì cô gái báu vật này đã trở thành con mồi của bọn chúng đêm qua rồi. Cũng tại hôm qua hắn đã uống rượu nên không nhận ra sự điên cuồng lạ thường ấy.
Đang lúc Dương Thần còn ngồi trên giường nghĩ xem nên xử lý như thế nào thì cô gái đang nằm sấp trên người hắn bỗng cựa quậy tỉnh.
Cô gái hơi mê man mở hai mắt ra, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Dương Thần đang thản nhiên nhìn mình.
Người đàn ông trước mặt nhìn rất xa lạ, nhưng lại cảm thấy quen thuộc. Mắt, mũi, miệng và thậm chí cả hơi thở đều thấy rất gần gũi, trong đầu hiện lên đứt quãng những việc đêm qua…Cô rất nhanh đã hiểu được vấn đề.
Sau khi Dương Thần biết cô không phải là gái bán thân, thì rất ngạc nhiên, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào? Hét ầm lên? Đánh chửi? Báo cảnh sát? Hay là nói hắn lừa đảo? Nếu thế Dương Thần chẳng có gì phải áy náy cả. Cô muốn làm gì thì tùy cô, nếu không phải tại cô tự chui đầu vào cái hang sói đó thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi.
Nhưng cô lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Cô chậm rãi ngồi dậy, rồi thản nhiên đứng lên, sau khi tấm khăn tắm tuột ra để lộ một tấm thân như viên ngọc sáng, khiến cho hô hấp của Dương Thần muốn đông cứng lại.
Trên thân thể cô đôi chỗ còn lưu lại dấu vết của Dương Thần.
Cô gái tuyệt nhiên không xấu hổ đi xuống giường.
Thấy vẻ lạnh lùng bình tĩnh ấy khiến trong lòng Dương Thần đột nhiên có chút áp lực, hắn hít sâu một hơi nói:
- Rất xin lỗi!
Cô gái đang mặc quần áo nghe thấy ba chữ ấy, thoáng dừng lại một chút, nhưng không đáp cũng chẳng xoay người lại, tiếp tục mặc quần áo.
Dương Thần cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng thấy nặng nề như bị đá đè. Lâu lắm rồi hắn không có cảm giác tội lỗi với phụ nữ. Phụ nữ lâu nay đối với hắn chỉ là một thứ thuốc xoa dịu sự khó chịu bức bối, căn bản chẳng có tác dụng gì về tinh thần. Đột nhiên sau một đêm điên cuồng với người phụ nữ này xong hắn lại tràn đầy cảm giác áy náy. Dương Thần hoài nghi có phải do đầu óc hắn lâu quá rồi chưa thả lỏng nên mới thế không?
Chưa đến 5 phút sau, cô gái đã mặc xong quần áo, chỉnh sửa lại dung nhan một chút, rồi chẳng nói tiếng nào, bước ra phía cửa.
Dương Thần thấy cô nửa câu cũng không nói đã bước đi, không kìm nổi lên tiếng:
- Cô có biết đường không? Có cần tôi đưa đi không?
Cô gái cũng chẳng dừng lại, cố tình đi tiếp ra phía cửa, còn tiện tay đóng cửa lại.
Dương Thần kinh ngạc nhìn cánh cửa bị đóng lại, không khỏi cười mếu máo, cô gái này đúng là đặc biệt, có thể bình tĩnh dậy, mặc quần áo rồi ra khỏi nhà của Dương Thần. Nhưng lúc Dương Thần định ra khỏi giường thì chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng lại từ phía ngoài.
Có vẻ như cô đang khóc, nhưng không muốn hắn nghe thấy, đáng tiếc cô không biết là tai của Dương Thần đặc biệt hơn hẳn người thường, cho nên vẫn có thể nghe được.
Nghĩ tới vừa rồi cô gái cố nén nước mắt mà Dương Thần càng cảm thấy áy náy hơn.
Thừ ra chốc lát Dương Thần nhớ ra mình còn phải đi bán thịt dê xiên nướng, tuy chỉ là một sạp nhỏ nhưng ngay từ đầu hắn đã thích như thế, có kiếm được tiền hay không cũng chẳng sao.
Đẩy chiếc xe nhỏ đi vào quầy hàng của mình và bắt đầu nhóm lò, lão Lý ở bên cạnh Dương Thần cười:
- Tiểu Dương à, hôm nay đi muộn nhé. Có phải hôm qua có hẹn không?
Trong lòng Dương Thần thầm nói hẹn hò thì ko có, nhưng có lên giường. Nhưng ngoài miệng thì thản nhiên trả lời:
- Đâu có đâu, bác đừng suy nghĩ linh tinh, cháu ngủ quên thôi!
Lão Lý cười ha hả, có vài phần thỏa mãn nói:
- Tinh Tinh nhà tôi thực tập xong đã về nhà rồi, hôm qua còn nhắc tôi phải nhớ đến ân tình của cậu đấy, nếu không có cậu thì tôi không có tiền chữa bệnh cho bà nhà, còn cho Tinh Tinh đi thực tập nữa. Tất cả đều nhờ có cậu.
Con gái lão Lý là Lý Tinh Tinh, được hai ông bà già cưng chiều hết mực, tốt nghiệp đại học xong liền đi thực tập hai tháng nay, vừa về nhà.
Dương Thần có gặp cô hai lần, thuộc dạng con gái vùng sông nước Nam Giang điển hình, tuy nhiên đó là con gái của bằng hữu hắn nên hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều.
- Ha ha, ân huệ gì chứ! Sau này nếu tôi không có cơm ăn, cho tôi vét nồi là được rồi.
Dương Thần đùa.
- Được được!
Lão Lý đột nhiên gật đầu:
- Cậu không nói tôi quên béng đi mất, vợ tôi và Tinh Tinh đều nói phải mời cậu đến nhà ăn cơm để cảm ơn cậu mới được. Hay để tối nay nhé?
- Thôi, không cần đâu, nhà bác cũng phải cố lắm mới đủ ăn, còn mời cháu ăn cơm làm cái gì.
Lão Lý có chút giả vờ giận nói:
- Chỉ là một bữa cơm thôi mà, đáng bao nhiêu đâu, cơm rau dưa thôi, Tiểu Dương không được chê chứ.
Dương Thần bất đắc dĩ, không lay chuyển được lão Lý, bèn gật đầu chấp thuận. Lúc này mặt mày lão Lý mới hớn hở hẳn lên.
Đúng lúc này thì bọn lưu manh lại kéo đến, nhìn thấy Dương Thần và lão Lý, tên đi đầu cười nham hiểm.
Lập tức tỉnh lại, Dương Thần cúi xuống nhìn, quả nhiên là đêm qua hắn đã mang cô gái uống say kia về nhà.
Giờ phút này cô như một đóa sen trắng tinh khiết đang bám lấy hông mình, chiếc khăn tắm đã tuột xuống từ bao giờ để lộ đôi hoa nhũ tuyệt đẹp đang cọ ép vào đùi hắn, thân thể nhẵn mịn nõn nà đang quấn lấy phần thân dưới của hắn, đâu đó một vài chỗ còn lưu lại vài tia dấu vết của cuộc hoan lạc đêm qua.
Nhìn cô ngủ say trông thật khờ dại và thuần khiết khiến Dương Thần không khỏi thở dài, trong số những người phụ nữ hắn đã từng gặp, cô tuyệt đối nằm trong hàng ngũ ba đệ nhất mỹ nhân.
Đang lúc Dương Thần chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật trời ban thì ánh mắt chợt liếc đến chiếc chăn đơn nơi cuối giường, không ngờ có một vệt máu hồng..
Trong lòng bỗng rối loạn, Dương Thần cau mày nhìn nữ nhân, có chút bất ngờ. Đương nhiên vệt máu này không thể là của hắn được, có điều hắn không nghĩ mỹ nữ điên cuồng đêm qua không ngờ vẫn còn là gái trinh.
Nghĩ lại mọi chuyện một chút hắn đã hiểu ra, đêm qua nữ nhân chủ động và phóng túng, rất có thể là đã bị tên đầu trọc bỏ thuốc vào rượu, nếu không phải bị hắn đánh chạy mất thì cô gái báu vật này đã trở thành con mồi của bọn chúng đêm qua rồi. Cũng tại hôm qua hắn đã uống rượu nên không nhận ra sự điên cuồng lạ thường ấy.
Đang lúc Dương Thần còn ngồi trên giường nghĩ xem nên xử lý như thế nào thì cô gái đang nằm sấp trên người hắn bỗng cựa quậy tỉnh.
Cô gái hơi mê man mở hai mắt ra, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Dương Thần đang thản nhiên nhìn mình.
Người đàn ông trước mặt nhìn rất xa lạ, nhưng lại cảm thấy quen thuộc. Mắt, mũi, miệng và thậm chí cả hơi thở đều thấy rất gần gũi, trong đầu hiện lên đứt quãng những việc đêm qua…Cô rất nhanh đã hiểu được vấn đề.
Sau khi Dương Thần biết cô không phải là gái bán thân, thì rất ngạc nhiên, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào? Hét ầm lên? Đánh chửi? Báo cảnh sát? Hay là nói hắn lừa đảo? Nếu thế Dương Thần chẳng có gì phải áy náy cả. Cô muốn làm gì thì tùy cô, nếu không phải tại cô tự chui đầu vào cái hang sói đó thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi.
Nhưng cô lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Cô chậm rãi ngồi dậy, rồi thản nhiên đứng lên, sau khi tấm khăn tắm tuột ra để lộ một tấm thân như viên ngọc sáng, khiến cho hô hấp của Dương Thần muốn đông cứng lại.
Trên thân thể cô đôi chỗ còn lưu lại dấu vết của Dương Thần.
Cô gái tuyệt nhiên không xấu hổ đi xuống giường.
Thấy vẻ lạnh lùng bình tĩnh ấy khiến trong lòng Dương Thần đột nhiên có chút áp lực, hắn hít sâu một hơi nói:
- Rất xin lỗi!
Cô gái đang mặc quần áo nghe thấy ba chữ ấy, thoáng dừng lại một chút, nhưng không đáp cũng chẳng xoay người lại, tiếp tục mặc quần áo.
Dương Thần cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng thấy nặng nề như bị đá đè. Lâu lắm rồi hắn không có cảm giác tội lỗi với phụ nữ. Phụ nữ lâu nay đối với hắn chỉ là một thứ thuốc xoa dịu sự khó chịu bức bối, căn bản chẳng có tác dụng gì về tinh thần. Đột nhiên sau một đêm điên cuồng với người phụ nữ này xong hắn lại tràn đầy cảm giác áy náy. Dương Thần hoài nghi có phải do đầu óc hắn lâu quá rồi chưa thả lỏng nên mới thế không?
Chưa đến 5 phút sau, cô gái đã mặc xong quần áo, chỉnh sửa lại dung nhan một chút, rồi chẳng nói tiếng nào, bước ra phía cửa.
Dương Thần thấy cô nửa câu cũng không nói đã bước đi, không kìm nổi lên tiếng:
- Cô có biết đường không? Có cần tôi đưa đi không?
Cô gái cũng chẳng dừng lại, cố tình đi tiếp ra phía cửa, còn tiện tay đóng cửa lại.
Dương Thần kinh ngạc nhìn cánh cửa bị đóng lại, không khỏi cười mếu máo, cô gái này đúng là đặc biệt, có thể bình tĩnh dậy, mặc quần áo rồi ra khỏi nhà của Dương Thần. Nhưng lúc Dương Thần định ra khỏi giường thì chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng lại từ phía ngoài.
Có vẻ như cô đang khóc, nhưng không muốn hắn nghe thấy, đáng tiếc cô không biết là tai của Dương Thần đặc biệt hơn hẳn người thường, cho nên vẫn có thể nghe được.
Nghĩ tới vừa rồi cô gái cố nén nước mắt mà Dương Thần càng cảm thấy áy náy hơn.
Thừ ra chốc lát Dương Thần nhớ ra mình còn phải đi bán thịt dê xiên nướng, tuy chỉ là một sạp nhỏ nhưng ngay từ đầu hắn đã thích như thế, có kiếm được tiền hay không cũng chẳng sao.
Đẩy chiếc xe nhỏ đi vào quầy hàng của mình và bắt đầu nhóm lò, lão Lý ở bên cạnh Dương Thần cười:
- Tiểu Dương à, hôm nay đi muộn nhé. Có phải hôm qua có hẹn không?
Trong lòng Dương Thần thầm nói hẹn hò thì ko có, nhưng có lên giường. Nhưng ngoài miệng thì thản nhiên trả lời:
- Đâu có đâu, bác đừng suy nghĩ linh tinh, cháu ngủ quên thôi!
Lão Lý cười ha hả, có vài phần thỏa mãn nói:
- Tinh Tinh nhà tôi thực tập xong đã về nhà rồi, hôm qua còn nhắc tôi phải nhớ đến ân tình của cậu đấy, nếu không có cậu thì tôi không có tiền chữa bệnh cho bà nhà, còn cho Tinh Tinh đi thực tập nữa. Tất cả đều nhờ có cậu.
Con gái lão Lý là Lý Tinh Tinh, được hai ông bà già cưng chiều hết mực, tốt nghiệp đại học xong liền đi thực tập hai tháng nay, vừa về nhà.
Dương Thần có gặp cô hai lần, thuộc dạng con gái vùng sông nước Nam Giang điển hình, tuy nhiên đó là con gái của bằng hữu hắn nên hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều.
- Ha ha, ân huệ gì chứ! Sau này nếu tôi không có cơm ăn, cho tôi vét nồi là được rồi.
Dương Thần đùa.
- Được được!
Lão Lý đột nhiên gật đầu:
- Cậu không nói tôi quên béng đi mất, vợ tôi và Tinh Tinh đều nói phải mời cậu đến nhà ăn cơm để cảm ơn cậu mới được. Hay để tối nay nhé?
- Thôi, không cần đâu, nhà bác cũng phải cố lắm mới đủ ăn, còn mời cháu ăn cơm làm cái gì.
Lão Lý có chút giả vờ giận nói:
- Chỉ là một bữa cơm thôi mà, đáng bao nhiêu đâu, cơm rau dưa thôi, Tiểu Dương không được chê chứ.
Dương Thần bất đắc dĩ, không lay chuyển được lão Lý, bèn gật đầu chấp thuận. Lúc này mặt mày lão Lý mới hớn hở hẳn lên.
Đúng lúc này thì bọn lưu manh lại kéo đến, nhìn thấy Dương Thần và lão Lý, tên đi đầu cười nham hiểm.
/1662
|