Sự xuất hiện của Liễu Hiên Nghi như mang đến ngòi nổ đầu tiên cho bữa tiệc tối nay. Tiếng tách liên hồi của máy ảnh làm cho cả tòa nhà Bích Vân đều như đang rung lên.
Bước xuống từ chiếc BMW 747, Yeon-hee Lee giống như một công chúa thời trung cổ ở Châu Âu. Khoác trên mình chiếc váy dài màu hoa hồng nhạt, những nụ hoa hồng dầy đặc được những người thợ thủ công làm bằng tay đầy tinh xảo.
Có thể nói không chút khoa trương rằng thiết kế phức tạp này có giá trị không thua gì việc dùng pha lê để điểm xuyết.
Dương Thần nhìn khắp lượt khẽ cười đi vào tòa nhà, còn chào hỏi những cô nàng hâm mộ đang ào lên như sóng ở bên ngoài, trong bụng thầm nghĩ làm ngôi sao cũng không dễ dàng. Vốn dĩ sinh ra đã phải diễn như vậy, ai nhìn thấy cũng giống như một cô tiểu thư nổi tiếng cung cách khiêm nhường lễ độ, đâu có giống như cái dáng vẻ hôm qua còn khóc lóc om sòm ở văn phòng của mình đòi cái mác đại minh tinh nữa đâu.
Lúc Yeon-hee Lee bước vào đại sảnh, trên mặt vẫn hiện nguyên nụ cười, nét kiêu ngạo vẫn mang vẻ cao quý, rất nhiều nhạc sỹ và nhà sản xuất âm nhạc đã từng hợp tác với cô đều bước lên trước chào hỏi.
Lúc đến bên Dương Thần, Yeon-hee Lee ngoại trừ ánh mắt hơi mất tự nhiên, nét mặt không hiện ra nét gì khác thường, thậm chí cô còn giơ bàn tay nõn nà về phía hắn:
- Giám đốc Dương, lại gặp anh rồi. Tối qua cảm xúc của tôi không được tốt, mong anh bỏ quá cho.
Lúc này Yeon-hee Lee nói tiếng Hàn, Dương Thần cũng có chút sửng sốt nhưng trong lòng cũng cười lạnh, cô nàng này rõ ràng nhìn thấy bên cạnh mình không có phiên dịch nên định làm khó mình đây.
Một vài khách khứa ở xung quanh hai người cũng cảm thấy có điều khác thường, tò mò xem vị chủ nhân Dương Thần này sẽ phản ứng như thế nào.
- Tiểu thư Yeon tiếng Trung nói rất tốt, tôi rất ngưỡng mộ những người Hàn Quốc biết nói tiếng Trung, nhưng hình như tiếng Hàn này nói không được chuẩn lắm thì phải, xem ra lúc đi học cũng không được chăm chỉ lắm.
Dương Thần đáp lại đơn giản bằng thứ tiếng Hàn chuẩn xác.
Dương Thần vừa nói xong, ánh mắt Yeon-hee Lee hiện rõ nét kinh ngạc vì trình độ tiếng Hàn của Dương Thần rõ ràng còn tốt hơn bản thân cô là người Hàn Quốc rất nhiều, giống như người lớn lên ở Hàn Quốc từ nhỏ.
Không đợi Yeon-hee Lee trả lời, Dương Thần lại dùng một thứ ngoại ngữ khác, nói huyên thuyên một lúc với Yeon-hee Lee rồi quay đi khẽ cười.
Yeon-hee Lee ngẩn người, cô hoàn toàn không hiểu Dương Thần nói gì, hình như tiếng Pháp, mà có vẻ lại như tiếng Đức, lại giống như tiếng Ý, tiếng Hungary… Yeon-hee Lee nổi tiếng từ năm mười mấy tuổi, ngoài tiếng Hàn, tiếng Trung và tiếng Anh ra thì những ngoại ngữ khác đều không biết.
Vì vậy, trong lúc trong lòng còn đang cáu giận, chỉ có thể nhìn thái độ của Dương Thần mà đoán ra hắn đang nói những lời khách khí nên chỉ đành thuận miệng nói ra một câu tiếng Trung: “Cảm ơn”
Lúc này, một nhạc sỹ Đài Loan ở bên cạnh cũng bật cười một tiếng.
Yeon-hee Lee sửng sốt, như ý thức được mình dường như đã hiểu sai ý lại nhìn Dương Thần đang có phần châm chọc nhìn cô lắc lắc đầu rồi quay người đi mất.
- Giám đốc Dương nói gì?
Một người khác nghe thấy đoạn đối thoại này hỏi vị nhạc sỹ người Đài Loan.
Vị nhạc sĩ người Đài Loan nhìn Yeon-hee Lee như trêu chọc:
- Tôi học đại học ở Thụy Điển, vừa rồi giám đốc Dương nói tiếng đó hẳn là tiếng Nauy rồi, bởi vì ngôn ngữ của Thụy Điển, Đan Mạch, Nauy khá giống nhau. Đại khái tôi nghe có thể hiểu được, anh ấy nói…chỉ có ý là hỏi thăm tất cả nữ nhân nhà đối phương…he he, đại khái chỉ có vậy thôi…Thế nhưng Liễu tiểu thư của chúng ta cũng rất độ lượng, dù giám đốc Dương có nói vậy cô cũng chỉ cảm ơn, đúng là làm tôi cảm thấy tự hổ thẹn.
Lời giải thích của vị nhạc sỹ này ngay lập tức làm cho những người quanh đó không nhịn được cười, bọn họ cũng biết rõ rắc rối này chính là do thiên hậu Yeon-hee Lee tự chuốc lấy.
Gương mặt xinh đẹp của Yeon-hee Lee lập tức nóng bừng, mặc dù cô rất có danh tiếng trong làng nhạc nhưng những vị nhạc sỹ này đều là tiền bối, mặc dù là chỉ đứng sau cánh gà, nhưng cũng có ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa đây là Hoa Hạ chứ ko phải Hàn Quốc, cũng không phải chỗ cô có thể tùy ý cãi cọ.
Yeon-hee Lee từ lúc đó trở đi như người câm điếc, làm ra vẻ như không có chuyện gì, quay đầu đi trò chuyện cùng vài người quen thuộc trong lòng vẫn không nguôi bực dọc, sớm muộn gì cũng phải làm cho gã họ Dương kia phải chịu nhục nhã.
Dương Thần vốn dĩ không để tâm đến cô nàng Yeon-hee Lee kia, những cô gái kiểu như vậy hắn ta đã gặp quá nhiều rồi. Trong mắt hắn, cô chỉ giống một con nhóc không hiểu chuyện. Nếu như là trước kia không khống chế được cảm xúc của mình thì hắn có lẽ đã một tát cho cô nàng ngất đi rồi quẳng ra ngòai, thế nhưng thời đó đã qua rồi. Hiện giờ đúng là bản thân cũng đã già, giống như một ông lão uống trà huýt sáo, nhìn sự việc đều rất nhẹ nhàng.
Ngay trước khi bắt đầu bữa tiệc chỉ khoảng 10 phút, từ bên ngoài lại truyền vào tiếng động huyên náo, tiếng còi nối tiếp tiếng gầm rú của động cơ chiếc xe thể thao hạng sang.
Trong ánh mắt hưng phấn của tất cả mọi người và đám phóng viên có mặt, một chiếc Porsche 911 GT3 đen tuyền bằng một đông tác vẩy đuôi đầy kiêu hãnh tiến đến đường cái ngòai lầu Bích Vân và dừng yên vị ở một vị trí trong bãi đỗ xe.
Tiếng hô liên tục dậy lên, kỹ thuật đua xe tài tình như vậy chỉ có thể nhìn thấy trên phim.
Càng làm cho mọi người khó có thể kìm chế được hơn nữa chính là cô gái bước xuống từ trên xe.
Dáng vẻ kiều diễm với mái tóc vàng khoác trên mình bộ đồ da màu đỏ bó sát, dáng vẻ có phần khoa trương không làm mất đi vẻ đẹp của những đường cong làm cho huyết mạch của những người ở đó như sục sôi, gương mặt xinh đẹp hoàn hảo đeo cặp kính râm màu trà, chỉ dáng đứng đơn giản như vậy đã làm cho bao người có mặt nảy sinh nhiều suy nghĩ đáng hổ thẹn.
- Trời ạ! Là Christine?
Dường như sau khi người đầu tiên có mặt nhận ra người mới đến là ai, tất cả mọi người đều có phản ứng dây chuyền như hét to. So với sự kích động của mọi người khi Yeon-hee Lee xuất hiện trước đó thì sự xuất hiện của Christine làm cho lầu Bích Vân hoàn toàn không thể khống chế được.
Christine vẫn chưa thỏa mãn, cô nhoẻn miệng cười kéo khóa cởi bỏ bộ đồ da bên ngoài để lộ ra bộ váy dạ hội màu đen nạm đá quý mặc bên trong.
Bộ váy dạ hội để lộ bờ vai trần làm lộ ra đẳng cấp của một ngôi sao quốc tế của vị nữ thần này, Christine dỡ bỏ cặp kính hôn gió đám đông đang vây quanh, nói bằng tiếng Anh:
- Cảm ơn tình cảm nhiệt tình của mọi người, phần biểu diễn vừa rồi giống như món quà gửi tặng tất cả các bạn, tôi yêu đất nước này.
Kết thúc câu nói này của cô, một số fan hâm mộ xúc động đến nỗi ngất đi.
Các nhân viên bảo vệ bên ngoài tòa nhà ra sức hộ tống mới ngăn được những fan quá khích xông vào trong tòa nhà.
Tất cả khách khứa có mặt trong đại sảnh đều không ngừng ca tụng sức hấp dẫn của đương kim thiên hậu hàng đầu này, chỉ đơn giản là cái kỹ thuật lái xe cũng không phải là những ngôi sao nữ thường có thể làm được. Trong mắt bọn họ thì người phụ nữ này không chỉ là ngôi sao thuần túy, nói từ một ý nghĩa nào đó thì cô có thể đại diện cho cả một thời đại.
Yeon-hee Lee trong tay cầm ly cocktail của người phục vụ đem tới, các đốt ngón tay như trắng ra, đã rất nhiều lần cô nghĩ vì bản thân mình là người Hàn Quốc, người Châu Á nên mới thua Christine ở giải Grammy, nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc nhìn thấy Christine như vậy cô lại cảm thấy có một cảm giác bất lực vô cùng lớn.
Chính mình không thắng được cô ra, đây chính là nỗi hận của Yeon-hee Lee, cũng là kết luận đầy bất lực của cô.
Christine xuất hiện diễm lệ thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những người có mặt bấy giờ, nhưng Christine lại như không để ý gì cứ tiến thẳng lên phía trước, muốn tự mình bắt tay với những nhà soạn nhạc và những người có vai vế trong xã hội. Trước ánh mắt tò mò và mệt mỏi của những nghệ sỹ và những người có mặt khi đó, Christine cứ tiến thẳng đến một góc.
Dương Thần bất đắc dĩ sờ trán, cô gái này đúng là không lúc nào làm mình bớt lo lắng, chỉ cần vờ như không quen biết mình là xong, không lẽ cô nàng này lại thích để mình đứng ở đầu sóng ngọn gió thế hay sao?
Christine đi đến trước mặt Dương Thần, giành lấy ly rượu trong tay Dương Thần đưa lên miệng uống một ngụm, với giọng điệu của người bạn cũ chủ động cười hỏi:
- Thế nào, ở đây không có phóng viên, tôi sẽ không để anh mang tiếng xấu, chỉ là tôi có quen biết với anh nên chào hỏi anh trước.
- Có tiếng xấu, tôi cũng sẽ bóp chết nó, nhưng chẳng lẽ cứ phải để cho tất cả mọi người ở đây đều phải nhìn hai chúng ta sao?
- Tôi không như vậy làm sao có thể giữ cho trái tim trẻ trung mãi được chứ?
Christine nói như không:
- Lẽ nào giống như những lão già khác, cứ phải trầm trầm mặc mặc mới được?
- Cái gì mà những lão già khác, cô cũng không còn nhỏ đâu.
Dương Thần bĩu môi nói.
Christine lườm hắn một chút rồi không để ý đến hắn nữa đi đến chỗ khác nói chuyện với vài người có quen biết.
Tuy nhiên dù có vậy Dương Thần vẫn bị rất nhiều người ở đây dò xét, bọn họ không cho rằng người đàn ông đầu tiên mà Christine coi trọng lại chỉ là giám đốc của một công ty giải trí. Hơn nữa dáng bộ của Dương Thần quá mức bình thản cứ như là đã quen biết Chrristine mười mấy năm rồi. Phải biết rằng bất cứ người đàn ông nào trước mặt nữ thần này đều có cảm giác căng thẳng, áp lực, lo sợ bản thân mình có những biểu hiện không được tốt đẹp.
Ngay tại thời điểm bữa tiệc sắp bắt đầu, một bóng dáng nhẹ nhàng u tĩnh đi từ sau cánh cửa theo một hành lang dài tiến vào hội trường, những nơi người này đi qua các quan khách đều hơi có phần thất thần.
Đó là một cô gái mặc trang phục công sở đơn giản, không trang điểm cầu kỳ, không mang bất kỳ đồ trang sức nào, thậm chí gương mặt có đôi nét tiều tụy như thhể vừa tan làm chưa được bao lâu, có phần mệt mỏi đã vội vã đến tham gia tụ hội ở nơi khá nhiều nhân vật tiếng tăm này.
Thế nhưng chính là một cô gái như vậy đã làm cho tất cả khách khứa cả nam lẫn nữ đều không thể rời mắt theo mỗi bước đi của cô ta. Giống như một cánh mai trắng nở rộ trong gió đông, đứng yên lặng trong góc tường, phát ra hương thơm nhẹ nhàng làm cho người ta thấy thỏai mái.
Cô gái cũng không để ý ánh mắt ngạc nhiên tò mò xen lẫn than phục của mọi người, giống như đang tìm kiếm điều gì đó cô bước thẳng đến một góc phòng.
Người phụ nữ này chính là Lâm Nhược Khê mới xử lý xong cả tá công việc liền vội vội vàng vàng đến đây, còn hướng mà Lâm Nhược Khê đi tới cũng chính là chỗ Dương Thần đang đứng đó.
Dương Thần không biết bà xã muốn nói chuyện gì với mình nhưng hắn biết qua đêm nay chắc chắn mình sẽ nổi tiếng. Bởi vì Christine vừa mới tìm đến mình, Lâm Nhược Khê lại cũng tìm đến mình đầu tiên. Phải biết rằng những người có mặt đều dùng ánh mắt như đang xem gấu trúc để nhìn hắn.
Bước xuống từ chiếc BMW 747, Yeon-hee Lee giống như một công chúa thời trung cổ ở Châu Âu. Khoác trên mình chiếc váy dài màu hoa hồng nhạt, những nụ hoa hồng dầy đặc được những người thợ thủ công làm bằng tay đầy tinh xảo.
Có thể nói không chút khoa trương rằng thiết kế phức tạp này có giá trị không thua gì việc dùng pha lê để điểm xuyết.
Dương Thần nhìn khắp lượt khẽ cười đi vào tòa nhà, còn chào hỏi những cô nàng hâm mộ đang ào lên như sóng ở bên ngoài, trong bụng thầm nghĩ làm ngôi sao cũng không dễ dàng. Vốn dĩ sinh ra đã phải diễn như vậy, ai nhìn thấy cũng giống như một cô tiểu thư nổi tiếng cung cách khiêm nhường lễ độ, đâu có giống như cái dáng vẻ hôm qua còn khóc lóc om sòm ở văn phòng của mình đòi cái mác đại minh tinh nữa đâu.
Lúc Yeon-hee Lee bước vào đại sảnh, trên mặt vẫn hiện nguyên nụ cười, nét kiêu ngạo vẫn mang vẻ cao quý, rất nhiều nhạc sỹ và nhà sản xuất âm nhạc đã từng hợp tác với cô đều bước lên trước chào hỏi.
Lúc đến bên Dương Thần, Yeon-hee Lee ngoại trừ ánh mắt hơi mất tự nhiên, nét mặt không hiện ra nét gì khác thường, thậm chí cô còn giơ bàn tay nõn nà về phía hắn:
- Giám đốc Dương, lại gặp anh rồi. Tối qua cảm xúc của tôi không được tốt, mong anh bỏ quá cho.
Lúc này Yeon-hee Lee nói tiếng Hàn, Dương Thần cũng có chút sửng sốt nhưng trong lòng cũng cười lạnh, cô nàng này rõ ràng nhìn thấy bên cạnh mình không có phiên dịch nên định làm khó mình đây.
Một vài khách khứa ở xung quanh hai người cũng cảm thấy có điều khác thường, tò mò xem vị chủ nhân Dương Thần này sẽ phản ứng như thế nào.
- Tiểu thư Yeon tiếng Trung nói rất tốt, tôi rất ngưỡng mộ những người Hàn Quốc biết nói tiếng Trung, nhưng hình như tiếng Hàn này nói không được chuẩn lắm thì phải, xem ra lúc đi học cũng không được chăm chỉ lắm.
Dương Thần đáp lại đơn giản bằng thứ tiếng Hàn chuẩn xác.
Dương Thần vừa nói xong, ánh mắt Yeon-hee Lee hiện rõ nét kinh ngạc vì trình độ tiếng Hàn của Dương Thần rõ ràng còn tốt hơn bản thân cô là người Hàn Quốc rất nhiều, giống như người lớn lên ở Hàn Quốc từ nhỏ.
Không đợi Yeon-hee Lee trả lời, Dương Thần lại dùng một thứ ngoại ngữ khác, nói huyên thuyên một lúc với Yeon-hee Lee rồi quay đi khẽ cười.
Yeon-hee Lee ngẩn người, cô hoàn toàn không hiểu Dương Thần nói gì, hình như tiếng Pháp, mà có vẻ lại như tiếng Đức, lại giống như tiếng Ý, tiếng Hungary… Yeon-hee Lee nổi tiếng từ năm mười mấy tuổi, ngoài tiếng Hàn, tiếng Trung và tiếng Anh ra thì những ngoại ngữ khác đều không biết.
Vì vậy, trong lúc trong lòng còn đang cáu giận, chỉ có thể nhìn thái độ của Dương Thần mà đoán ra hắn đang nói những lời khách khí nên chỉ đành thuận miệng nói ra một câu tiếng Trung: “Cảm ơn”
Lúc này, một nhạc sỹ Đài Loan ở bên cạnh cũng bật cười một tiếng.
Yeon-hee Lee sửng sốt, như ý thức được mình dường như đã hiểu sai ý lại nhìn Dương Thần đang có phần châm chọc nhìn cô lắc lắc đầu rồi quay người đi mất.
- Giám đốc Dương nói gì?
Một người khác nghe thấy đoạn đối thoại này hỏi vị nhạc sỹ người Đài Loan.
Vị nhạc sĩ người Đài Loan nhìn Yeon-hee Lee như trêu chọc:
- Tôi học đại học ở Thụy Điển, vừa rồi giám đốc Dương nói tiếng đó hẳn là tiếng Nauy rồi, bởi vì ngôn ngữ của Thụy Điển, Đan Mạch, Nauy khá giống nhau. Đại khái tôi nghe có thể hiểu được, anh ấy nói…chỉ có ý là hỏi thăm tất cả nữ nhân nhà đối phương…he he, đại khái chỉ có vậy thôi…Thế nhưng Liễu tiểu thư của chúng ta cũng rất độ lượng, dù giám đốc Dương có nói vậy cô cũng chỉ cảm ơn, đúng là làm tôi cảm thấy tự hổ thẹn.
Lời giải thích của vị nhạc sỹ này ngay lập tức làm cho những người quanh đó không nhịn được cười, bọn họ cũng biết rõ rắc rối này chính là do thiên hậu Yeon-hee Lee tự chuốc lấy.
Gương mặt xinh đẹp của Yeon-hee Lee lập tức nóng bừng, mặc dù cô rất có danh tiếng trong làng nhạc nhưng những vị nhạc sỹ này đều là tiền bối, mặc dù là chỉ đứng sau cánh gà, nhưng cũng có ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa đây là Hoa Hạ chứ ko phải Hàn Quốc, cũng không phải chỗ cô có thể tùy ý cãi cọ.
Yeon-hee Lee từ lúc đó trở đi như người câm điếc, làm ra vẻ như không có chuyện gì, quay đầu đi trò chuyện cùng vài người quen thuộc trong lòng vẫn không nguôi bực dọc, sớm muộn gì cũng phải làm cho gã họ Dương kia phải chịu nhục nhã.
Dương Thần vốn dĩ không để tâm đến cô nàng Yeon-hee Lee kia, những cô gái kiểu như vậy hắn ta đã gặp quá nhiều rồi. Trong mắt hắn, cô chỉ giống một con nhóc không hiểu chuyện. Nếu như là trước kia không khống chế được cảm xúc của mình thì hắn có lẽ đã một tát cho cô nàng ngất đi rồi quẳng ra ngòai, thế nhưng thời đó đã qua rồi. Hiện giờ đúng là bản thân cũng đã già, giống như một ông lão uống trà huýt sáo, nhìn sự việc đều rất nhẹ nhàng.
Ngay trước khi bắt đầu bữa tiệc chỉ khoảng 10 phút, từ bên ngoài lại truyền vào tiếng động huyên náo, tiếng còi nối tiếp tiếng gầm rú của động cơ chiếc xe thể thao hạng sang.
Trong ánh mắt hưng phấn của tất cả mọi người và đám phóng viên có mặt, một chiếc Porsche 911 GT3 đen tuyền bằng một đông tác vẩy đuôi đầy kiêu hãnh tiến đến đường cái ngòai lầu Bích Vân và dừng yên vị ở một vị trí trong bãi đỗ xe.
Tiếng hô liên tục dậy lên, kỹ thuật đua xe tài tình như vậy chỉ có thể nhìn thấy trên phim.
Càng làm cho mọi người khó có thể kìm chế được hơn nữa chính là cô gái bước xuống từ trên xe.
Dáng vẻ kiều diễm với mái tóc vàng khoác trên mình bộ đồ da màu đỏ bó sát, dáng vẻ có phần khoa trương không làm mất đi vẻ đẹp của những đường cong làm cho huyết mạch của những người ở đó như sục sôi, gương mặt xinh đẹp hoàn hảo đeo cặp kính râm màu trà, chỉ dáng đứng đơn giản như vậy đã làm cho bao người có mặt nảy sinh nhiều suy nghĩ đáng hổ thẹn.
- Trời ạ! Là Christine?
Dường như sau khi người đầu tiên có mặt nhận ra người mới đến là ai, tất cả mọi người đều có phản ứng dây chuyền như hét to. So với sự kích động của mọi người khi Yeon-hee Lee xuất hiện trước đó thì sự xuất hiện của Christine làm cho lầu Bích Vân hoàn toàn không thể khống chế được.
Christine vẫn chưa thỏa mãn, cô nhoẻn miệng cười kéo khóa cởi bỏ bộ đồ da bên ngoài để lộ ra bộ váy dạ hội màu đen nạm đá quý mặc bên trong.
Bộ váy dạ hội để lộ bờ vai trần làm lộ ra đẳng cấp của một ngôi sao quốc tế của vị nữ thần này, Christine dỡ bỏ cặp kính hôn gió đám đông đang vây quanh, nói bằng tiếng Anh:
- Cảm ơn tình cảm nhiệt tình của mọi người, phần biểu diễn vừa rồi giống như món quà gửi tặng tất cả các bạn, tôi yêu đất nước này.
Kết thúc câu nói này của cô, một số fan hâm mộ xúc động đến nỗi ngất đi.
Các nhân viên bảo vệ bên ngoài tòa nhà ra sức hộ tống mới ngăn được những fan quá khích xông vào trong tòa nhà.
Tất cả khách khứa có mặt trong đại sảnh đều không ngừng ca tụng sức hấp dẫn của đương kim thiên hậu hàng đầu này, chỉ đơn giản là cái kỹ thuật lái xe cũng không phải là những ngôi sao nữ thường có thể làm được. Trong mắt bọn họ thì người phụ nữ này không chỉ là ngôi sao thuần túy, nói từ một ý nghĩa nào đó thì cô có thể đại diện cho cả một thời đại.
Yeon-hee Lee trong tay cầm ly cocktail của người phục vụ đem tới, các đốt ngón tay như trắng ra, đã rất nhiều lần cô nghĩ vì bản thân mình là người Hàn Quốc, người Châu Á nên mới thua Christine ở giải Grammy, nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc nhìn thấy Christine như vậy cô lại cảm thấy có một cảm giác bất lực vô cùng lớn.
Chính mình không thắng được cô ra, đây chính là nỗi hận của Yeon-hee Lee, cũng là kết luận đầy bất lực của cô.
Christine xuất hiện diễm lệ thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những người có mặt bấy giờ, nhưng Christine lại như không để ý gì cứ tiến thẳng lên phía trước, muốn tự mình bắt tay với những nhà soạn nhạc và những người có vai vế trong xã hội. Trước ánh mắt tò mò và mệt mỏi của những nghệ sỹ và những người có mặt khi đó, Christine cứ tiến thẳng đến một góc.
Dương Thần bất đắc dĩ sờ trán, cô gái này đúng là không lúc nào làm mình bớt lo lắng, chỉ cần vờ như không quen biết mình là xong, không lẽ cô nàng này lại thích để mình đứng ở đầu sóng ngọn gió thế hay sao?
Christine đi đến trước mặt Dương Thần, giành lấy ly rượu trong tay Dương Thần đưa lên miệng uống một ngụm, với giọng điệu của người bạn cũ chủ động cười hỏi:
- Thế nào, ở đây không có phóng viên, tôi sẽ không để anh mang tiếng xấu, chỉ là tôi có quen biết với anh nên chào hỏi anh trước.
- Có tiếng xấu, tôi cũng sẽ bóp chết nó, nhưng chẳng lẽ cứ phải để cho tất cả mọi người ở đây đều phải nhìn hai chúng ta sao?
- Tôi không như vậy làm sao có thể giữ cho trái tim trẻ trung mãi được chứ?
Christine nói như không:
- Lẽ nào giống như những lão già khác, cứ phải trầm trầm mặc mặc mới được?
- Cái gì mà những lão già khác, cô cũng không còn nhỏ đâu.
Dương Thần bĩu môi nói.
Christine lườm hắn một chút rồi không để ý đến hắn nữa đi đến chỗ khác nói chuyện với vài người có quen biết.
Tuy nhiên dù có vậy Dương Thần vẫn bị rất nhiều người ở đây dò xét, bọn họ không cho rằng người đàn ông đầu tiên mà Christine coi trọng lại chỉ là giám đốc của một công ty giải trí. Hơn nữa dáng bộ của Dương Thần quá mức bình thản cứ như là đã quen biết Chrristine mười mấy năm rồi. Phải biết rằng bất cứ người đàn ông nào trước mặt nữ thần này đều có cảm giác căng thẳng, áp lực, lo sợ bản thân mình có những biểu hiện không được tốt đẹp.
Ngay tại thời điểm bữa tiệc sắp bắt đầu, một bóng dáng nhẹ nhàng u tĩnh đi từ sau cánh cửa theo một hành lang dài tiến vào hội trường, những nơi người này đi qua các quan khách đều hơi có phần thất thần.
Đó là một cô gái mặc trang phục công sở đơn giản, không trang điểm cầu kỳ, không mang bất kỳ đồ trang sức nào, thậm chí gương mặt có đôi nét tiều tụy như thhể vừa tan làm chưa được bao lâu, có phần mệt mỏi đã vội vã đến tham gia tụ hội ở nơi khá nhiều nhân vật tiếng tăm này.
Thế nhưng chính là một cô gái như vậy đã làm cho tất cả khách khứa cả nam lẫn nữ đều không thể rời mắt theo mỗi bước đi của cô ta. Giống như một cánh mai trắng nở rộ trong gió đông, đứng yên lặng trong góc tường, phát ra hương thơm nhẹ nhàng làm cho người ta thấy thỏai mái.
Cô gái cũng không để ý ánh mắt ngạc nhiên tò mò xen lẫn than phục của mọi người, giống như đang tìm kiếm điều gì đó cô bước thẳng đến một góc phòng.
Người phụ nữ này chính là Lâm Nhược Khê mới xử lý xong cả tá công việc liền vội vội vàng vàng đến đây, còn hướng mà Lâm Nhược Khê đi tới cũng chính là chỗ Dương Thần đang đứng đó.
Dương Thần không biết bà xã muốn nói chuyện gì với mình nhưng hắn biết qua đêm nay chắc chắn mình sẽ nổi tiếng. Bởi vì Christine vừa mới tìm đến mình, Lâm Nhược Khê lại cũng tìm đến mình đầu tiên. Phải biết rằng những người có mặt đều dùng ánh mắt như đang xem gấu trúc để nhìn hắn.
/1662
|