Vừa dứt lời, đầu vỏ gỗ thanh đoản đao trên tay Sukūpu kia đột nhiên vang lên “Vù” một tiếng, tốc độ nhanh như một viên đạn bắn về phía ấn đường Dương Thần.
Tuy rằng tốc độ này cự kỳ nhanh nhưng đối với Dương Thần lực sát thương đương nhiên không hề gì, chỉ vẻn vẹn né người một chút đã tránh được vỏ đao này rồi.
Vỏ đao gỗ sáu cạnh kia thoạt nhìn dễ vỡ, sau khi bị tránh đi, cắm thẳng vào mặt sau của vách tường thép, không ngờ chưa vào trong.
- Tên đao, Saisentan, cũng không chém giết con người chỉ chém yêu vật quỷ quái, nhưng ngươi, cũng không coi là con người.
Cùng lúc giới thiệu thanh đao trên tay, Sukūpu đã xuất hiện trước người Dương Thần gần một mét.
Nâng tay, đao rơi.
Chiêu số nhìn như đơn giản nhất, ngược lại là hữu hiệu nhất và khó tránh nhất.
Đao thuật của Sukūpu, trong mắt Dương Thần, so với Tokugawa địa nhẫn đã từng chứng kiến, phải sắc bén hung hãn hơn, mà rơi xuống có vẻ nhẹ nhàng, thì lại giống như thủy triều mãnh liệt cuồn cuộn, gót sắt lôi đình vạn quân, thổi quét đến, tránh cũng không được.
- Đao pháp hay lắm…
Dương Thần có chút hứng thú đánh nhau, bởi vì hắn biết, đây là một cao thủ chân chính.
Mắt thấy đao rơi xuống trên xương sọ mình, chân khí Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh trong người Dương Thần tự nhiên hình thành một vòng bảo hộ vô hình, khi lưỡi đao kia chạm đến sát người, bị ngăn chặn lại mấy giây.
Dương Thần ung dung vận dụng thời gian này, đầu nghiêng đi vài cm, cơ thể cũng nghiêng theo.
Cùng lúc đó, ngưng tụ trên tay Dương Thần đủ để chụp cơ thể Sukūpu thành những mảnh vỡ, liền dùng một chưởng mạnh mẽ quét ngang đi.
Theo sát đó, một cảm giác kỳ diệu xuất hiện trong đầu Dương Thần, tay hắn quả thực đã chạm vào cơ thế Sukūpu, nhưng…bản năng chiến đấu tinh thâm nói cho Dương Thần biết, đều là ảo ảnh.
Quả nhiên, không ngoài dự tính của Dương Thần, “Sukūpu” bị chụp trước mắt, bay ra giống như cánh hoa anh đào, tiêu tan trong không khí.
Dương Thần ngẩng đầu, Sukūpu đã xuất hiện trước người hắn khoảng hơn ba mét rồi, thanh đao Saisentan thon dài tinh tế trong tay, lóe ra ánh hàn quang lành lạnh.
- Đây là yêu thuật của ngươi, hay tuyệt kỹ gì của ngươi, chiêu này thực khiến cho người ta đau đầu.
Dương Thần thu tay về có vài phần tiếc nuối.
Sukūpu không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Vừa rồi là ngươi gỡ bỏ phong ấn rồi sao?
Dương Thần sửng sốt, rồi sau đó cười ha hả nói:
- Gỡ bỏ phong ấn? Làm sao có thể, ngươi lại không phải thần thánh, nếu đúng ta gỡ bỏ phong ấn, thế là vi phạm “Chư thần minh ước”, ngươi đừng đùa nữa.
- Thế ngươi làm sao lại ngăn cản được một đao của ta?
Sukūpu lần đầu tiên nhíu mày, nói:
- Xung dây bờ biển của ta, khổ luyện đao thuật hai mươi năm, tự nhận trên thế giới này, có thể tiếp chiêu né tránh đao của ta, cho là không có ai, ngươi là thần phong ấn, nếu không phải gỡ bỏ phong ấn, sao có thể cản được đao của ta?
Hai mươi năm? Trong đầu Dương Thần đột nhiên ngộ ra, chả trách gần đây người này mới thống nhất Cao Thiên Nguyên, thì ra trước đây đang tu luyện đao thuật.
Như vậy, hắn gần đây mới biết được Tuyết Nữ bỏ mạng, cũng hợp lẽ.
Một tên vốn là yêu quái, ở bờ biển khổ luyện đao pháp hai mươi năm, một đao vung xuống, có thể làm hỗn loạn khí phách thiên quân vạn mã, quả thực có thể lý giải được.
- Hừ, tên Cao Thiên Nguyên kia, chớ quá kiêu căng cuồng vọng, Minh Vương các hạ cho dù không gỡ bỏ phong ấn, cũng không phải là ngươi có thể địch nổi mà tồn tại.
Trong đám sát thủ ZERO bên cạnh đã có người đừng lên chửi bậy.
Dương Thần ra hiệu bọn họ đừng xen mồm vào, nhìn xung quanh, may mắn trên thuyền ít người, lại vừa may không có ai qua lại, bằng không hắn cũng không muốn ra tay ở đây.
Dương Thần nhìn Sukūpu vẫy vẫy tay:
- Ngươi tiếp tục đi, còn tại sao ta có thể tránh được, ta có thể nói cho ngươi biết, là bởi vì ta có luyện một chút nội công Hoa Hạ, nhưng bây giờ ta rất có hứng thú với yêu thuật của ngươi, ngươi lại so vài chiêu với ta nào, ta muốn mở mang kiến thức thêm vài lần.
- Ngươi đang làm nhục ta sao?
Vẻ mặt Sukūpu lạnh như băng, thái độ của Dương Thần, quả nhiên không đem hắn làm như một kẻ uy hiếp.
Dương Thần cười ha hả, cũng không giải thích, hắn chính là kích động tên này.
Sukūpu không nhiều lời nữa, đột nhiên hai tay cầm chuôi đao, sau đó, hướng đầu nhọn xuống, tiếp theo, buông cả hai tay…
Lưỡi đao, cũng không như người bên cạnh tưởng tượng, rơi xuống đất phát ra tiếng vang, mà là —— không rơi vào mặt đất.
- Minh kính… Chỉ thủy…
Sukūpu nhẹ giọng phun ra bốn chữ Hán, nhắm cả hai mắt.
Cùng lúc Sukūpu nhắm hai mắt lại, Dương Thần ngạc nhiên nghi ngờ phát hiện, người này bỗng biến mất ngay trước mắt hắn?
Làm sao có thể?
Cho dù là tàng hình, hắn cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối thủ mới đúng, nhưng lần này, thực sự Dương Thần không cảm giác được cái gì hết.
Không chỉ là Dương Thần, đám người Solon ở bên căng thẳng xem, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc trước hình ảnh kì lạ.
Sukūpu giống như được chưng cất trong sân vậy, không có cách nào để cảm giác được sự tồn tại của hắn ta, đương nhiên, không ai ngốc nghếch cho rằng hắn ta đã không còn ở trong này.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Dương Thần, khi nhìn xung quanh, một đao từ sau vai Dương Thần đánh xuống.
Bản năng chiến đấu tuyệt đỉnh của Dương Thần khiến hắn gần như cùng lúc có phản ứng, trước nghiêng vai tránh được một ít, nhưng sau vai trái vẫn bị Đao Mang phủi bụi trên quần áo.
Dương Thần đột nhiên quay người lại, mở to hai mắt, có chút không thể tin nổi bây giờ Sukūpu đã hiện ra ngay phía sau mình.
Nếu không phải hắn có Tiên Thiên Đại Viên Mãn hộ thể, Dương Thần có thể tưởng tượng, chính hắn dù cánh tay không bị chặt đứt, cũng phải bị cắt một đường lớn.
Tuy rằng hắn có thể làm lành lại mau chóng, nhưng tên này có thể gây thương tổn đến mình, cũng đã vô cùng kinh khủng rồi.
Sukūpu nhếch miệng cười lạnh lùng liếc Dương Thần một cái, lách mình đứng ở đàng kia, ánh mắt có mang chút châm biếm:
- Còn chưa kết thúc đâu…
Nói xong, bóng dáng Sukūpu lại một lần nữa biến mất trước mắt Dương Thần.
Lần này, Dương Thần không đợi tiếp gì nữa, vận chân khí Tiên Thiên Đại Viên Mãn ngay, hướng ra bốn phía quanh mình, đột nhiên mở ra một chấn động sóng vô hình mãnh liệt.
- Bịch
Người Sukūpu đột nhiên từ giữa không trung xuất hiện, bị một lực sức mạnh chân khí Tiên Thiên Đại Viên Mãn bùng nổ, bắn bay đụng vào trần phòng hát.
Quả nhiên, nếu không phải Dương Thần nhanh chóng làm ra phản ứng, đao tiếp theo lại có chút bất lợi rồi.
Phương pháp “Minh kính chỉ thủy” này của Sukūpu cuối cùng bị Dương Thần dùng biện pháp cứng rắn đánh tan, khiến mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ biết, vẫn là không ai có khả năng đánh bại Minh Vương các hạ, mọi người như đã được uống thuốc an thần.
Tuy rằng Sukūpu bị đẩy lùi, còn đụng vào trần nhà, nhưng lần này, rõ ràng chưa gây cho anh ta chút thương tổn thực sự nào, chỉ là trên người có dính chút bụi bặm, sau khi rơi xuống đất, phẩy phẩy ống tay áo.
- Cái ngươi dùng, lại là nội công Hoa Hạ sao?
Sukūpu hừ giọng nói:
- Có vài môn đạo, nhưng cũng chưa thể nói tới huyền diệu được, nếu ta khiến khí lực mạnh chút nữa, ngươi chưa chắc có thể đánh bay.
Dương Thần bị xem thấp, cũng không để ý, hắn cũng lười nói với Sukūpu, kì thực chân khí Tiên Thiên hắn chỉ sử dụng chưa đến hai tầng, chỉ cười đáp:
- Lại nữa sao? Hẳn là ngươi không chỉ có chiêu số này, nhất định chưa hết sức lực, ta muốn xem xem ngươi có thể làm được đến mức nào?
Ngược lại, Sukūpu lắc đầu nói:
- Ta không phải muốn đến đây quyết đấu với ngươi, chỉ là đến xem thử, thực lực của ngươi có đủ tư cách cùng ta quyết chiến một trận không thôi, nếu ngươi đã chứng minh rồi, thế ta đợi trên đảo nhỏ, khi tranh đoạt “Kiếm tử thần” sẽ cùng ngươi đánh một trận, lúc đó cũng chưa muộn.
Dương Thần có chút mất mát, bởi vì hắn vốn không tính toán thời điểm kia vào sân đấu, hắn không có chút hứng thú với cây kiếm kia, hơn nữa đấu võ trước mặt mọi người, cảm giác y như thằng hề nhảy nhót.
Nhưng Dương Thần cũng lười giải thích nhiều như thế, nếu Sukūpu không có lòng hiếu chiến, hắn cũng sẽ theo anh ta đi, cũng có chút thời gian ngẫm lại, quái chiêu “Tàng hình” của gã này rốt cuộc như thế nào làm được.
Sukūpu giơ tay ra một chiêu, vỏ đao đầu gỗ cắm ở vách tường thép kia bay trở về, và chụp thẳng vào lưỡi đao kia, giống y như ma thuật vậy.
Tuy nhiên, khi mọi người cảm thấy chiêu thức ấy, màn tiếp theo, liền đem tất cả mọi người đóng băng rồi…
Chỉ thấy một đầu người… Đúng vậy, chính là một đầu người.
Một đầu người, nhẹ nhàng từ mặt sau cây trụ bay ra, sau đó, lắc lư thong dong đến trước mặt Sukūpu.
Đó là một cái đầu lâu…của một người trẻ mặt mày thanh tú.
Sau đó, cái đầu lâu mở miệng nói chuyện:
- Tổng tướng quân đại nhân, Mao Xướng Kỹ vừa cùng một vài đặc công Xô-viết uống rượu, vừa mới cùng một gã đặc công râu rậm thích nhau, được gã kia ôm vào phòng rồi.
Sukūpu nhíu mày, day day hai bên huyệt thái dương, nói:
- Atamaotobu, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, xem trọng thân thể của ngươi, đừng có di chuyển đầu luôn, quên di chuyển thân mình.
- Dạ? Tôi quên thân mình rồi sao?
Phi Đầu Man cúi đầu nhìn, quả nhiên phía dưới trống không.
Lập tức, một cơ thể không đầu của một thanh niên ở cách đó không xa chạy đến, cùng đầu này “Giao thiệp”, cuối cùng hợp thành một người.
- Thật ngại quá, tổng tướng quân đại nhân, là tôi nóng vội, ngài cũng biết, Mao Xướng Kỹ ngủ với đàn ông…Vậy…
Atamaotobu bực bội bĩu môi.
Sukūpu cười có chút ý vị, nói:
- Là ngươi không thích người con gái ngươi thích lên giường với gã đàn ông khác, hay là không muốn đụng chạm người mang huân chương Xô-viết?
- Đương nhiên không phải sợ bọn họ, tôi…
Atamaotobu nói xong, mặt đỏ bừng, biết mình lỡ miệng.
- Ha ha.
Sukūpu cười to vài tiếng, vỗ vỗ lên người Atamaotobu, nói:
- Đi, đi gọi Mao Xướng Kỹ ra đây, tránh cho gã râu rậm đáng thương kia đợi chút thì biến thành quả cầu.
Vừa nói, Sukūpu quay đầu lại, nhìn Dương Thần cười thích thú, liền cùng Atamaotobu kia rời khỏi hiện trường.
Một hồi lâu sau, đám người Solon mới nuốt nuốt xuống cổ họng, tỉnh ngộ lại phát hiện ra điều gì, đi lên trước bên cạnh người Dương Thần nói:
- Minh Vương các hạ, mấy người kia, thực sự là yêu quái sao?
Dương Thần cười thần bí nói:
- Ngươi nói cái tên đầu thân tách ra đó sao, yêu quái đó ta lại hiểu một chút gọi là “Atamaotobu”, trong truyền thuyết cũng không phải yêu quái xấu xa gì, chỉ biết lúc nửa đêm trong lúc ngủ mơ, đầu và thân thể tách ra, ra ngoài dạo chơi khắp nơi, lỗ tai làm cánh, miệng sẽ ăn côn trùng nhỏ, khi sắp hừng đông, sẽ bay về lại cơ thể nhưng nhìn thấy gì, nghe thấy gì, đợi khi trời sáng cũn sẽ quên đi hết… Tất nhiên rồi, chỉ là truyền thuyết, người thật, ta cũng lần đầu tiên thấy.
Nghe Dương Thần hào hứng miêu tả, đám người Solon tuy từng trải qua trăm trận chiến, cũng đều cảm thấy lạnh cả người…
Tuy rằng tốc độ này cự kỳ nhanh nhưng đối với Dương Thần lực sát thương đương nhiên không hề gì, chỉ vẻn vẹn né người một chút đã tránh được vỏ đao này rồi.
Vỏ đao gỗ sáu cạnh kia thoạt nhìn dễ vỡ, sau khi bị tránh đi, cắm thẳng vào mặt sau của vách tường thép, không ngờ chưa vào trong.
- Tên đao, Saisentan, cũng không chém giết con người chỉ chém yêu vật quỷ quái, nhưng ngươi, cũng không coi là con người.
Cùng lúc giới thiệu thanh đao trên tay, Sukūpu đã xuất hiện trước người Dương Thần gần một mét.
Nâng tay, đao rơi.
Chiêu số nhìn như đơn giản nhất, ngược lại là hữu hiệu nhất và khó tránh nhất.
Đao thuật của Sukūpu, trong mắt Dương Thần, so với Tokugawa địa nhẫn đã từng chứng kiến, phải sắc bén hung hãn hơn, mà rơi xuống có vẻ nhẹ nhàng, thì lại giống như thủy triều mãnh liệt cuồn cuộn, gót sắt lôi đình vạn quân, thổi quét đến, tránh cũng không được.
- Đao pháp hay lắm…
Dương Thần có chút hứng thú đánh nhau, bởi vì hắn biết, đây là một cao thủ chân chính.
Mắt thấy đao rơi xuống trên xương sọ mình, chân khí Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh trong người Dương Thần tự nhiên hình thành một vòng bảo hộ vô hình, khi lưỡi đao kia chạm đến sát người, bị ngăn chặn lại mấy giây.
Dương Thần ung dung vận dụng thời gian này, đầu nghiêng đi vài cm, cơ thể cũng nghiêng theo.
Cùng lúc đó, ngưng tụ trên tay Dương Thần đủ để chụp cơ thể Sukūpu thành những mảnh vỡ, liền dùng một chưởng mạnh mẽ quét ngang đi.
Theo sát đó, một cảm giác kỳ diệu xuất hiện trong đầu Dương Thần, tay hắn quả thực đã chạm vào cơ thế Sukūpu, nhưng…bản năng chiến đấu tinh thâm nói cho Dương Thần biết, đều là ảo ảnh.
Quả nhiên, không ngoài dự tính của Dương Thần, “Sukūpu” bị chụp trước mắt, bay ra giống như cánh hoa anh đào, tiêu tan trong không khí.
Dương Thần ngẩng đầu, Sukūpu đã xuất hiện trước người hắn khoảng hơn ba mét rồi, thanh đao Saisentan thon dài tinh tế trong tay, lóe ra ánh hàn quang lành lạnh.
- Đây là yêu thuật của ngươi, hay tuyệt kỹ gì của ngươi, chiêu này thực khiến cho người ta đau đầu.
Dương Thần thu tay về có vài phần tiếc nuối.
Sukūpu không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Vừa rồi là ngươi gỡ bỏ phong ấn rồi sao?
Dương Thần sửng sốt, rồi sau đó cười ha hả nói:
- Gỡ bỏ phong ấn? Làm sao có thể, ngươi lại không phải thần thánh, nếu đúng ta gỡ bỏ phong ấn, thế là vi phạm “Chư thần minh ước”, ngươi đừng đùa nữa.
- Thế ngươi làm sao lại ngăn cản được một đao của ta?
Sukūpu lần đầu tiên nhíu mày, nói:
- Xung dây bờ biển của ta, khổ luyện đao thuật hai mươi năm, tự nhận trên thế giới này, có thể tiếp chiêu né tránh đao của ta, cho là không có ai, ngươi là thần phong ấn, nếu không phải gỡ bỏ phong ấn, sao có thể cản được đao của ta?
Hai mươi năm? Trong đầu Dương Thần đột nhiên ngộ ra, chả trách gần đây người này mới thống nhất Cao Thiên Nguyên, thì ra trước đây đang tu luyện đao thuật.
Như vậy, hắn gần đây mới biết được Tuyết Nữ bỏ mạng, cũng hợp lẽ.
Một tên vốn là yêu quái, ở bờ biển khổ luyện đao pháp hai mươi năm, một đao vung xuống, có thể làm hỗn loạn khí phách thiên quân vạn mã, quả thực có thể lý giải được.
- Hừ, tên Cao Thiên Nguyên kia, chớ quá kiêu căng cuồng vọng, Minh Vương các hạ cho dù không gỡ bỏ phong ấn, cũng không phải là ngươi có thể địch nổi mà tồn tại.
Trong đám sát thủ ZERO bên cạnh đã có người đừng lên chửi bậy.
Dương Thần ra hiệu bọn họ đừng xen mồm vào, nhìn xung quanh, may mắn trên thuyền ít người, lại vừa may không có ai qua lại, bằng không hắn cũng không muốn ra tay ở đây.
Dương Thần nhìn Sukūpu vẫy vẫy tay:
- Ngươi tiếp tục đi, còn tại sao ta có thể tránh được, ta có thể nói cho ngươi biết, là bởi vì ta có luyện một chút nội công Hoa Hạ, nhưng bây giờ ta rất có hứng thú với yêu thuật của ngươi, ngươi lại so vài chiêu với ta nào, ta muốn mở mang kiến thức thêm vài lần.
- Ngươi đang làm nhục ta sao?
Vẻ mặt Sukūpu lạnh như băng, thái độ của Dương Thần, quả nhiên không đem hắn làm như một kẻ uy hiếp.
Dương Thần cười ha hả, cũng không giải thích, hắn chính là kích động tên này.
Sukūpu không nhiều lời nữa, đột nhiên hai tay cầm chuôi đao, sau đó, hướng đầu nhọn xuống, tiếp theo, buông cả hai tay…
Lưỡi đao, cũng không như người bên cạnh tưởng tượng, rơi xuống đất phát ra tiếng vang, mà là —— không rơi vào mặt đất.
- Minh kính… Chỉ thủy…
Sukūpu nhẹ giọng phun ra bốn chữ Hán, nhắm cả hai mắt.
Cùng lúc Sukūpu nhắm hai mắt lại, Dương Thần ngạc nhiên nghi ngờ phát hiện, người này bỗng biến mất ngay trước mắt hắn?
Làm sao có thể?
Cho dù là tàng hình, hắn cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối thủ mới đúng, nhưng lần này, thực sự Dương Thần không cảm giác được cái gì hết.
Không chỉ là Dương Thần, đám người Solon ở bên căng thẳng xem, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc trước hình ảnh kì lạ.
Sukūpu giống như được chưng cất trong sân vậy, không có cách nào để cảm giác được sự tồn tại của hắn ta, đương nhiên, không ai ngốc nghếch cho rằng hắn ta đã không còn ở trong này.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Dương Thần, khi nhìn xung quanh, một đao từ sau vai Dương Thần đánh xuống.
Bản năng chiến đấu tuyệt đỉnh của Dương Thần khiến hắn gần như cùng lúc có phản ứng, trước nghiêng vai tránh được một ít, nhưng sau vai trái vẫn bị Đao Mang phủi bụi trên quần áo.
Dương Thần đột nhiên quay người lại, mở to hai mắt, có chút không thể tin nổi bây giờ Sukūpu đã hiện ra ngay phía sau mình.
Nếu không phải hắn có Tiên Thiên Đại Viên Mãn hộ thể, Dương Thần có thể tưởng tượng, chính hắn dù cánh tay không bị chặt đứt, cũng phải bị cắt một đường lớn.
Tuy rằng hắn có thể làm lành lại mau chóng, nhưng tên này có thể gây thương tổn đến mình, cũng đã vô cùng kinh khủng rồi.
Sukūpu nhếch miệng cười lạnh lùng liếc Dương Thần một cái, lách mình đứng ở đàng kia, ánh mắt có mang chút châm biếm:
- Còn chưa kết thúc đâu…
Nói xong, bóng dáng Sukūpu lại một lần nữa biến mất trước mắt Dương Thần.
Lần này, Dương Thần không đợi tiếp gì nữa, vận chân khí Tiên Thiên Đại Viên Mãn ngay, hướng ra bốn phía quanh mình, đột nhiên mở ra một chấn động sóng vô hình mãnh liệt.
- Bịch
Người Sukūpu đột nhiên từ giữa không trung xuất hiện, bị một lực sức mạnh chân khí Tiên Thiên Đại Viên Mãn bùng nổ, bắn bay đụng vào trần phòng hát.
Quả nhiên, nếu không phải Dương Thần nhanh chóng làm ra phản ứng, đao tiếp theo lại có chút bất lợi rồi.
Phương pháp “Minh kính chỉ thủy” này của Sukūpu cuối cùng bị Dương Thần dùng biện pháp cứng rắn đánh tan, khiến mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ biết, vẫn là không ai có khả năng đánh bại Minh Vương các hạ, mọi người như đã được uống thuốc an thần.
Tuy rằng Sukūpu bị đẩy lùi, còn đụng vào trần nhà, nhưng lần này, rõ ràng chưa gây cho anh ta chút thương tổn thực sự nào, chỉ là trên người có dính chút bụi bặm, sau khi rơi xuống đất, phẩy phẩy ống tay áo.
- Cái ngươi dùng, lại là nội công Hoa Hạ sao?
Sukūpu hừ giọng nói:
- Có vài môn đạo, nhưng cũng chưa thể nói tới huyền diệu được, nếu ta khiến khí lực mạnh chút nữa, ngươi chưa chắc có thể đánh bay.
Dương Thần bị xem thấp, cũng không để ý, hắn cũng lười nói với Sukūpu, kì thực chân khí Tiên Thiên hắn chỉ sử dụng chưa đến hai tầng, chỉ cười đáp:
- Lại nữa sao? Hẳn là ngươi không chỉ có chiêu số này, nhất định chưa hết sức lực, ta muốn xem xem ngươi có thể làm được đến mức nào?
Ngược lại, Sukūpu lắc đầu nói:
- Ta không phải muốn đến đây quyết đấu với ngươi, chỉ là đến xem thử, thực lực của ngươi có đủ tư cách cùng ta quyết chiến một trận không thôi, nếu ngươi đã chứng minh rồi, thế ta đợi trên đảo nhỏ, khi tranh đoạt “Kiếm tử thần” sẽ cùng ngươi đánh một trận, lúc đó cũng chưa muộn.
Dương Thần có chút mất mát, bởi vì hắn vốn không tính toán thời điểm kia vào sân đấu, hắn không có chút hứng thú với cây kiếm kia, hơn nữa đấu võ trước mặt mọi người, cảm giác y như thằng hề nhảy nhót.
Nhưng Dương Thần cũng lười giải thích nhiều như thế, nếu Sukūpu không có lòng hiếu chiến, hắn cũng sẽ theo anh ta đi, cũng có chút thời gian ngẫm lại, quái chiêu “Tàng hình” của gã này rốt cuộc như thế nào làm được.
Sukūpu giơ tay ra một chiêu, vỏ đao đầu gỗ cắm ở vách tường thép kia bay trở về, và chụp thẳng vào lưỡi đao kia, giống y như ma thuật vậy.
Tuy nhiên, khi mọi người cảm thấy chiêu thức ấy, màn tiếp theo, liền đem tất cả mọi người đóng băng rồi…
Chỉ thấy một đầu người… Đúng vậy, chính là một đầu người.
Một đầu người, nhẹ nhàng từ mặt sau cây trụ bay ra, sau đó, lắc lư thong dong đến trước mặt Sukūpu.
Đó là một cái đầu lâu…của một người trẻ mặt mày thanh tú.
Sau đó, cái đầu lâu mở miệng nói chuyện:
- Tổng tướng quân đại nhân, Mao Xướng Kỹ vừa cùng một vài đặc công Xô-viết uống rượu, vừa mới cùng một gã đặc công râu rậm thích nhau, được gã kia ôm vào phòng rồi.
Sukūpu nhíu mày, day day hai bên huyệt thái dương, nói:
- Atamaotobu, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, xem trọng thân thể của ngươi, đừng có di chuyển đầu luôn, quên di chuyển thân mình.
- Dạ? Tôi quên thân mình rồi sao?
Phi Đầu Man cúi đầu nhìn, quả nhiên phía dưới trống không.
Lập tức, một cơ thể không đầu của một thanh niên ở cách đó không xa chạy đến, cùng đầu này “Giao thiệp”, cuối cùng hợp thành một người.
- Thật ngại quá, tổng tướng quân đại nhân, là tôi nóng vội, ngài cũng biết, Mao Xướng Kỹ ngủ với đàn ông…Vậy…
Atamaotobu bực bội bĩu môi.
Sukūpu cười có chút ý vị, nói:
- Là ngươi không thích người con gái ngươi thích lên giường với gã đàn ông khác, hay là không muốn đụng chạm người mang huân chương Xô-viết?
- Đương nhiên không phải sợ bọn họ, tôi…
Atamaotobu nói xong, mặt đỏ bừng, biết mình lỡ miệng.
- Ha ha.
Sukūpu cười to vài tiếng, vỗ vỗ lên người Atamaotobu, nói:
- Đi, đi gọi Mao Xướng Kỹ ra đây, tránh cho gã râu rậm đáng thương kia đợi chút thì biến thành quả cầu.
Vừa nói, Sukūpu quay đầu lại, nhìn Dương Thần cười thích thú, liền cùng Atamaotobu kia rời khỏi hiện trường.
Một hồi lâu sau, đám người Solon mới nuốt nuốt xuống cổ họng, tỉnh ngộ lại phát hiện ra điều gì, đi lên trước bên cạnh người Dương Thần nói:
- Minh Vương các hạ, mấy người kia, thực sự là yêu quái sao?
Dương Thần cười thần bí nói:
- Ngươi nói cái tên đầu thân tách ra đó sao, yêu quái đó ta lại hiểu một chút gọi là “Atamaotobu”, trong truyền thuyết cũng không phải yêu quái xấu xa gì, chỉ biết lúc nửa đêm trong lúc ngủ mơ, đầu và thân thể tách ra, ra ngoài dạo chơi khắp nơi, lỗ tai làm cánh, miệng sẽ ăn côn trùng nhỏ, khi sắp hừng đông, sẽ bay về lại cơ thể nhưng nhìn thấy gì, nghe thấy gì, đợi khi trời sáng cũn sẽ quên đi hết… Tất nhiên rồi, chỉ là truyền thuyết, người thật, ta cũng lần đầu tiên thấy.
Nghe Dương Thần hào hứng miêu tả, đám người Solon tuy từng trải qua trăm trận chiến, cũng đều cảm thấy lạnh cả người…
/1662
|